Chương 3: Doãn Thiên Phong
Mèo Con Tai Cụp
13/11/2019
" Tiểu Tịch "
Cô hờn dỗi vì " trò đùa " quá trớn vừa nãy của anh. Đã biết cô rất nhát, hơn nữa lại sợ mấy thứ kinh dị đáng sợ kia mà anh lại cố tình bàu trò ra như thế?
" Ngoan đừng dỗi nữa, sẽ mau già "
" Mặc kệ em "
Tịch Mộ Thần bây giờ cảm thấy hối hận vô cùng, vừa nãy không bày ra trò đùa đó thì cô đã không giận như bây giờ rồi. Anh nhìn xung quanh, thấy một chỗ bán kem nên chạy đi mua
Lại bày trò gì nữa đây?. Cô thầm nghĩ
Không màng quan tâm anh, cô ôm con thỏ bông vào lòng. Một lát không lâu anh đi tới cầm trên tay một cây kem hương socola, cô nhìn lên
" Ăn chứ? "
Anh biết cái cô thích nhất là kem, trước kia cô cũng có giận anh nhưng anh đều dỗ dành cô bằng một que kem
" Tiểu Tịch, đừng giận anh. Là lỗi của anh "
" Anh rất quá đáng. Em ghét anh "
" Sẽ không có lần sau, anh hứa đấy. Em xem, em mà không hết giận anh cây kem ngon lành này sẽ nhất định tan mất "
Cô chừng chờ một chút cũng chấp nhận lời xin lỗi này từ anh lại nhận lấy cây kem. Tịch Mộ Thần có chút cười khổ, quả thật dỗ dành vợ cũng không khó như bao người từng nói. Chỉ là bà xã nhỏ có tính tình như trẻ con nên dễ dụ dỗ một chút thôi
" Anh không ăn sao? "
" Anh dỗ vợ, dĩ nhiên chỉ mua kem cho một mình em rồi "
Nói cũng phải nhỉ, là ai bảo anh có lỗi với cô làm gì. Không ăn được kem cũng đúng thôi
" Ông xã, hôm nay đi chơi nhiều như vậy. Vậy còn công ty thì sao? "
" Em yên tâm, công ty có người xử lý hết cả rồi. Mấy chuyện lặt vặt như thế này, để Phong Hàn và Minh Hạo là được "
" Dạ, ông xã, ca ca mấy hôm trước bảo rằng sắp về nước. Là thứ bảy tuần này sẽ về "
" Anh đi cùng em! "
Cô mỉm cười gật đầu. Cô thấy giữa anh trai và ông xã như nước với lửa vậy, không bao giờ chịu nhường nhịn ai cả. Năm xưa cô còn lo sợ chính bản thân mình không được lấy anh vì sự phản đối của anh trai nhưng giờ đây đã không sao nữa rồi. Cô đã được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, cơ mà cho đến tận bây giờ cô cũng không biết rằng lí do tại sao anh hai lại đồng ý cho anh lấy cô? Chẳng phải anh ấy rất không đồng ý về hôn nhân này của cô và Mộ Thần hay sao?
" Mộ Thần, em vẫn muốn biết lí do năm xưa anh đã nói những gì với anh hai mà anh ấy đã đồng ý cho chúng ta lấy nhau "
" Muốn biết? "
Cô gật đầu
" Cũng chẳng có gì hay ho cả. Chỉ là dùng chút uy hiếp vào anh ta mà thôi "
" Anh uy hiếp cái gì cơ? "
" Nếu như anh ta không chịu gả em cho anh. Anh nhất định sẽ cho người thu mua lại cả Tiêu thị "
Cô nhíu mày: " Mộ Thần!! "
Cô tin những lời anh nói sao? Kỳ thực năm xưa nếu như Tiêu Cảnh Thiên không đồng ý gả cô cho anh thì anh nhất định sẽ cho người thu mua lại cả Tiêu thị a nhưng anh đã không làm như thế. Cũng may Tiêu Cảnh Thiên đưa ra một quyết định cuối cùng sáng suốt đó là đồng ý gả em gái mình cho anh
Không gả cô? Anh nhất định sẽ khiến anh ta phải suy nghĩ lại và gả cô cho anh, thứ gì Tịch Mộ Thần này càng muốn anh nhất định phải có cho bằng được. Mặc kệ có dùng những thủ đoạn gì đi chăng nữa cô cuối cùng cũng phải về làm dâu nhà Tịch gia
" Đừng giận a, chẳng phải anh đã không làm điều đó hay sao? Dù gì thì em cũng đã thành công gả cho anh rồi "
Cô mỉm cười gật đầu. Cả hai đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì Lục Minh Hạo bất giác gọi điện đến cho anh
" Chuyện gì? "
" Phía công ty có việc, cậu có thể dời việc đi chơi với bà xã nhà cậu lại mà đến đây xử lý một chuyến hay không? "
"...được rồi! "
Tịch Mộ Thần nói xong liền cúp máy, cô nhìn anh
" Anh có việc phải đi rồi sao? "
" Phải. Hôm khác mới cùng em đến đây chơi tiếp, chịu không? "
Cô khẽ gật đầu
" Ngoan, anh đưa em về sau đó mới đến công ty "
...
Tịch Mộ Thần sau khi đưa cô về nhà, bản thân cũng về phòng thay đồ sau đó mới đến công ty
" Ông xã anh nhớ về sớm, tối nay em nấu cơm chờ anh về "
Tịch Mộ Thần ôn nhu đặt nụ hôn lên trán cô: " Được, anh sẽ về sớm "
Chào tạm biệt với cô xong anh cũng sải bước về phía cửa chính ra khỏi nhà. Tuy có chút nuối tiếc nhưng hôm nay cô cũng rất vui vì đã cùng anh đi chơi rất nhiều, lần sau cô nhất định phải cùng chơi thật nhiều hơn mới được...
Tất cả nhân viên khi nhìn thấy anh ai nấy đều cúi đầu lễ phép chào: " Chủ tịch! "
Tịch Mộ Thần kiêu ngạo không để ai lọt vào mắt, bước chân mạnh mẽ tiến về phía thanh máy chuyên dụng của chủ tịch mà đi vào. Ấn số tầng cần đi lên, cửa thang máy dần khép lại
Cạch, cánh cửa gỗ to lớn dần được mở ra. Tịch Mộ Thần bước vào bên trong phòng làm việc của mình, Phong Hàn và Lục Minh Hạo đã ngồi chờ anh ơ đây từ lâu
" Tới rồi? "
" Đi chơi vui chứ? Lại để lại rất nhiều việc của mình cho chúng tôi "
Phong Hàn và Lục Minh Hạo là hai trợ lý đắc lực trong công việc cũng như là cánh tay trái và phải trong giới hắc bạch đạo. Cũng không hẵng nói là " trợ thủ " của mình mà anh còn xem họ như anh em của mình, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho đến tận bây giờ vẫn luôn gắn bó với nhau như thế nên tình cảm anh em vô cùng tốt và thân thiết với nhau
Thật ra mà nói thì anh không phải là con trai của Tịch gia, anh và hai người bọn họ chỉ là ba đứa trẻ mồ côi được Tịch gia mang về nhận nuôi. Người đàn ông nhận nuôi bọn họ cũng chính là một lão đại trong giới hắc đạo. Ông không có vợ con, lần đầu gặp mặt cảm thấy ba người bọn họ rất có khí chất và dường như có gì đó rất đặc biệt, nhất là anh. Mang họ về nuôi, ông đoán chừng sau này ba người nhất định sẽ làm nên chuyện đại sự
Ông chỉ nhận nuôi một mình anh là con trai, đặt cho anh một cái tên là Tịch Mộ Thần còn hai người còn lại thì là Phong Hàn và Lục Minh Hạo, ông ủy thác cho hai người họ đi theo anh và giúp đỡ cho anh mai này.... Không uổng công ông nhìn nhầm bọn họ, sau khi lớn tuổi cũng đã cao nên Tịch thị cho anh gánh vác, hắc bang trong hắc đạo cũng do anh đảm nhận chức lão đại
Một thời gian sau anh đã giúp cho Tịch thị lớn mạnh hơn bao giờ hết, lại khiến cho hắc bang của mình ngày càng một lớn dần. Trở thành bang phái lớn nhất nhì trong hắc đạo, ai ai gặp phải cũng đều kiêng nể anh tám, chín phần
Mà chính bản thân của Phong Hàn và Lục Minh Hạo cũng không ngờ rằng anh lại lấy vợ? Một con người, à không. Một cỗ máy không có cảm xúc như anh vậy mà lại động lòng bởi một cô gái? Trước kia ngay cả khi phụ nữ đến gần hay thậm chí là chủ động anh đến ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt và cự tuyệt họ, vậy mà giờ đây lại nghe tin rằng anh sắp kết hôn, lúc đó ngay cả Lục Minh Hạo còn thật sự không tin điều đó là sự thật. Nhưng không tin thì cũng phải tin thôi, anh đúng thật là có kết hôn. Đó là tiểu thư của Tiêu gia
Sau khi họ gặp mặt cô mới hiểu được tại sao rằng anh lại yêu cô ấy đến như vậy, theo thông tin cho biết họ đến với nhau và yêu nhau chưa được một năm vậy mà anh đã sang nhà hỏi cưới cô rồi? Nghe nói lúc đó anh trai Tiểu Tịch từ chối không đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng về sau không hiểu vì sao lại đồng ý chuyện này. Lí do anh trai Tiểu Tịch không đồng ý gả cho anh là vì biết anh là người trong giới hắc đạo, chém chém giết giết anh trai cô ấy quả thật không an tâm nhưng rồi cũng không sao, họ đã cưới nhau êm đềm hạnh phúc...
" Vào việc chính, có chuyện gì? "
Phong Hàn đưa cổ tay đẩy cặp kính của mình lên: " Doãn thị đột nhiên nâng giá, muốn thu mua lại mảnh đất phía Tây ở Dubai "
Lục Minh Hạo nối tiếp lời của Phong Hàn: " Nơi đó Tịch thị định khai thác thành một khách sạn năm sao chỗ đó "
" Mảnh đất đó chúng ta đã mua giá bao nhiêu? "
Lục Minh Hạo nhàn nhạt giơ ba đầu ngón tay ra trước mặt anh
Tịch Mộ Thần trong đầu như đang suy nghĩ cái gì đó sau đó lên tiếng: " Không bán, với Doãn thị mà nói thì mảnh đất đó quan trọng bao nhiêu thì tôi càng muốn không bán nó "
Hừ, đó chẳng phải là tên Doãn Thiên Phong " tình cũ " của cô đó sao? Như thế thì anh nhất quyết không bán là không bán!
Lục Minh Hạo và Phong Hàn nhìn nhau. Tịch Mộ Thần: " Còn chuyện gì nữa? "
" Lô vũ khí của chúng ta vận chuyển đến Thượng Hải đột nhiên lại bị cướp "
" Còn điều tra ra được thêm một việc nữa chính là trong Bạch Hổ của chúng ta có người dám đi bán hàng lậu. Tất cả những việc này chính là Hắc Xà bang làm... hắn là người đã sắp xếp tất cả những việc này "
Tịch Mộ Thần nghe Phong Hàn và Lục Minh Hạo báo cáo như vậy lông mày đẹp của anh khẽ nhíu lại tỏ ra vẻ khó chịu: " Hắc Xà bang? Doãn Thiên Phong?...chúng muốn chơi trò lấy trứng chọi đá ư, về việc này hai cậu biết làm gì rồi chứ? "
" Tôi đã cho người sắp xếp hết tất cả rồi, cứ yên tâm "
Tịch Mộ Thần vắt chéo chân: " Mặc dù chính bản thân hắn không còn ở trong nước, nhưng hắn vẫn âm thầm phái người làm ra những việc này nhỉ? "
"... Mộ Thần, tôi cũng mới nhận được thông tin. Doãn Thiên Phong sắp trở về nước, lần này về chính là muốn trực tiếp cùng cậu đối đầu và giành lấy Tiểu Tịch trở về "
Tịch Mộ Thần nghe Lục Minh Hạo nói như thế, trong lòng không những không ngạc nhiên vì điều này mà ngược lại anh còn cảm thấy nó tức cười. Muốn cùng anh đối đầu? Muốn giành lại người phụ nữ năm xưa là chính hắn đã làm cô đau khổ? Hừ, nằm mơ. Tịch Mộ Thần này mới không dễ để hắn đạt được như mong muốn, hắn sẽ mãi là người bại dưới tay anh mà thôi...
...
Tại một căn biệt thự xa hoa ở Anh Quốc, bên trong có một người đàn ông tuấn mỹ mang nét mặt đó là chút u buồn. Cầm trên tay đó là một tấm hình, trong tấm hình chính là hình ảnh của một cô gái mang dáng vẻ hồn nhiên đang ôm anh mỉm cười vô cùng hạnh phúc
" Tiểu Tịch, chờ anh... Anh sắp trở về bên cạnh em "
Cô hờn dỗi vì " trò đùa " quá trớn vừa nãy của anh. Đã biết cô rất nhát, hơn nữa lại sợ mấy thứ kinh dị đáng sợ kia mà anh lại cố tình bàu trò ra như thế?
" Ngoan đừng dỗi nữa, sẽ mau già "
" Mặc kệ em "
Tịch Mộ Thần bây giờ cảm thấy hối hận vô cùng, vừa nãy không bày ra trò đùa đó thì cô đã không giận như bây giờ rồi. Anh nhìn xung quanh, thấy một chỗ bán kem nên chạy đi mua
Lại bày trò gì nữa đây?. Cô thầm nghĩ
Không màng quan tâm anh, cô ôm con thỏ bông vào lòng. Một lát không lâu anh đi tới cầm trên tay một cây kem hương socola, cô nhìn lên
" Ăn chứ? "
Anh biết cái cô thích nhất là kem, trước kia cô cũng có giận anh nhưng anh đều dỗ dành cô bằng một que kem
" Tiểu Tịch, đừng giận anh. Là lỗi của anh "
" Anh rất quá đáng. Em ghét anh "
" Sẽ không có lần sau, anh hứa đấy. Em xem, em mà không hết giận anh cây kem ngon lành này sẽ nhất định tan mất "
Cô chừng chờ một chút cũng chấp nhận lời xin lỗi này từ anh lại nhận lấy cây kem. Tịch Mộ Thần có chút cười khổ, quả thật dỗ dành vợ cũng không khó như bao người từng nói. Chỉ là bà xã nhỏ có tính tình như trẻ con nên dễ dụ dỗ một chút thôi
" Anh không ăn sao? "
" Anh dỗ vợ, dĩ nhiên chỉ mua kem cho một mình em rồi "
Nói cũng phải nhỉ, là ai bảo anh có lỗi với cô làm gì. Không ăn được kem cũng đúng thôi
" Ông xã, hôm nay đi chơi nhiều như vậy. Vậy còn công ty thì sao? "
" Em yên tâm, công ty có người xử lý hết cả rồi. Mấy chuyện lặt vặt như thế này, để Phong Hàn và Minh Hạo là được "
" Dạ, ông xã, ca ca mấy hôm trước bảo rằng sắp về nước. Là thứ bảy tuần này sẽ về "
" Anh đi cùng em! "
Cô mỉm cười gật đầu. Cô thấy giữa anh trai và ông xã như nước với lửa vậy, không bao giờ chịu nhường nhịn ai cả. Năm xưa cô còn lo sợ chính bản thân mình không được lấy anh vì sự phản đối của anh trai nhưng giờ đây đã không sao nữa rồi. Cô đã được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, cơ mà cho đến tận bây giờ cô cũng không biết rằng lí do tại sao anh hai lại đồng ý cho anh lấy cô? Chẳng phải anh ấy rất không đồng ý về hôn nhân này của cô và Mộ Thần hay sao?
" Mộ Thần, em vẫn muốn biết lí do năm xưa anh đã nói những gì với anh hai mà anh ấy đã đồng ý cho chúng ta lấy nhau "
" Muốn biết? "
Cô gật đầu
" Cũng chẳng có gì hay ho cả. Chỉ là dùng chút uy hiếp vào anh ta mà thôi "
" Anh uy hiếp cái gì cơ? "
" Nếu như anh ta không chịu gả em cho anh. Anh nhất định sẽ cho người thu mua lại cả Tiêu thị "
Cô nhíu mày: " Mộ Thần!! "
Cô tin những lời anh nói sao? Kỳ thực năm xưa nếu như Tiêu Cảnh Thiên không đồng ý gả cô cho anh thì anh nhất định sẽ cho người thu mua lại cả Tiêu thị a nhưng anh đã không làm như thế. Cũng may Tiêu Cảnh Thiên đưa ra một quyết định cuối cùng sáng suốt đó là đồng ý gả em gái mình cho anh
Không gả cô? Anh nhất định sẽ khiến anh ta phải suy nghĩ lại và gả cô cho anh, thứ gì Tịch Mộ Thần này càng muốn anh nhất định phải có cho bằng được. Mặc kệ có dùng những thủ đoạn gì đi chăng nữa cô cuối cùng cũng phải về làm dâu nhà Tịch gia
" Đừng giận a, chẳng phải anh đã không làm điều đó hay sao? Dù gì thì em cũng đã thành công gả cho anh rồi "
Cô mỉm cười gật đầu. Cả hai đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì Lục Minh Hạo bất giác gọi điện đến cho anh
" Chuyện gì? "
" Phía công ty có việc, cậu có thể dời việc đi chơi với bà xã nhà cậu lại mà đến đây xử lý một chuyến hay không? "
"...được rồi! "
Tịch Mộ Thần nói xong liền cúp máy, cô nhìn anh
" Anh có việc phải đi rồi sao? "
" Phải. Hôm khác mới cùng em đến đây chơi tiếp, chịu không? "
Cô khẽ gật đầu
" Ngoan, anh đưa em về sau đó mới đến công ty "
...
Tịch Mộ Thần sau khi đưa cô về nhà, bản thân cũng về phòng thay đồ sau đó mới đến công ty
" Ông xã anh nhớ về sớm, tối nay em nấu cơm chờ anh về "
Tịch Mộ Thần ôn nhu đặt nụ hôn lên trán cô: " Được, anh sẽ về sớm "
Chào tạm biệt với cô xong anh cũng sải bước về phía cửa chính ra khỏi nhà. Tuy có chút nuối tiếc nhưng hôm nay cô cũng rất vui vì đã cùng anh đi chơi rất nhiều, lần sau cô nhất định phải cùng chơi thật nhiều hơn mới được...
Tất cả nhân viên khi nhìn thấy anh ai nấy đều cúi đầu lễ phép chào: " Chủ tịch! "
Tịch Mộ Thần kiêu ngạo không để ai lọt vào mắt, bước chân mạnh mẽ tiến về phía thanh máy chuyên dụng của chủ tịch mà đi vào. Ấn số tầng cần đi lên, cửa thang máy dần khép lại
Cạch, cánh cửa gỗ to lớn dần được mở ra. Tịch Mộ Thần bước vào bên trong phòng làm việc của mình, Phong Hàn và Lục Minh Hạo đã ngồi chờ anh ơ đây từ lâu
" Tới rồi? "
" Đi chơi vui chứ? Lại để lại rất nhiều việc của mình cho chúng tôi "
Phong Hàn và Lục Minh Hạo là hai trợ lý đắc lực trong công việc cũng như là cánh tay trái và phải trong giới hắc bạch đạo. Cũng không hẵng nói là " trợ thủ " của mình mà anh còn xem họ như anh em của mình, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho đến tận bây giờ vẫn luôn gắn bó với nhau như thế nên tình cảm anh em vô cùng tốt và thân thiết với nhau
Thật ra mà nói thì anh không phải là con trai của Tịch gia, anh và hai người bọn họ chỉ là ba đứa trẻ mồ côi được Tịch gia mang về nhận nuôi. Người đàn ông nhận nuôi bọn họ cũng chính là một lão đại trong giới hắc đạo. Ông không có vợ con, lần đầu gặp mặt cảm thấy ba người bọn họ rất có khí chất và dường như có gì đó rất đặc biệt, nhất là anh. Mang họ về nuôi, ông đoán chừng sau này ba người nhất định sẽ làm nên chuyện đại sự
Ông chỉ nhận nuôi một mình anh là con trai, đặt cho anh một cái tên là Tịch Mộ Thần còn hai người còn lại thì là Phong Hàn và Lục Minh Hạo, ông ủy thác cho hai người họ đi theo anh và giúp đỡ cho anh mai này.... Không uổng công ông nhìn nhầm bọn họ, sau khi lớn tuổi cũng đã cao nên Tịch thị cho anh gánh vác, hắc bang trong hắc đạo cũng do anh đảm nhận chức lão đại
Một thời gian sau anh đã giúp cho Tịch thị lớn mạnh hơn bao giờ hết, lại khiến cho hắc bang của mình ngày càng một lớn dần. Trở thành bang phái lớn nhất nhì trong hắc đạo, ai ai gặp phải cũng đều kiêng nể anh tám, chín phần
Mà chính bản thân của Phong Hàn và Lục Minh Hạo cũng không ngờ rằng anh lại lấy vợ? Một con người, à không. Một cỗ máy không có cảm xúc như anh vậy mà lại động lòng bởi một cô gái? Trước kia ngay cả khi phụ nữ đến gần hay thậm chí là chủ động anh đến ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt và cự tuyệt họ, vậy mà giờ đây lại nghe tin rằng anh sắp kết hôn, lúc đó ngay cả Lục Minh Hạo còn thật sự không tin điều đó là sự thật. Nhưng không tin thì cũng phải tin thôi, anh đúng thật là có kết hôn. Đó là tiểu thư của Tiêu gia
Sau khi họ gặp mặt cô mới hiểu được tại sao rằng anh lại yêu cô ấy đến như vậy, theo thông tin cho biết họ đến với nhau và yêu nhau chưa được một năm vậy mà anh đã sang nhà hỏi cưới cô rồi? Nghe nói lúc đó anh trai Tiểu Tịch từ chối không đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng về sau không hiểu vì sao lại đồng ý chuyện này. Lí do anh trai Tiểu Tịch không đồng ý gả cho anh là vì biết anh là người trong giới hắc đạo, chém chém giết giết anh trai cô ấy quả thật không an tâm nhưng rồi cũng không sao, họ đã cưới nhau êm đềm hạnh phúc...
" Vào việc chính, có chuyện gì? "
Phong Hàn đưa cổ tay đẩy cặp kính của mình lên: " Doãn thị đột nhiên nâng giá, muốn thu mua lại mảnh đất phía Tây ở Dubai "
Lục Minh Hạo nối tiếp lời của Phong Hàn: " Nơi đó Tịch thị định khai thác thành một khách sạn năm sao chỗ đó "
" Mảnh đất đó chúng ta đã mua giá bao nhiêu? "
Lục Minh Hạo nhàn nhạt giơ ba đầu ngón tay ra trước mặt anh
Tịch Mộ Thần trong đầu như đang suy nghĩ cái gì đó sau đó lên tiếng: " Không bán, với Doãn thị mà nói thì mảnh đất đó quan trọng bao nhiêu thì tôi càng muốn không bán nó "
Hừ, đó chẳng phải là tên Doãn Thiên Phong " tình cũ " của cô đó sao? Như thế thì anh nhất quyết không bán là không bán!
Lục Minh Hạo và Phong Hàn nhìn nhau. Tịch Mộ Thần: " Còn chuyện gì nữa? "
" Lô vũ khí của chúng ta vận chuyển đến Thượng Hải đột nhiên lại bị cướp "
" Còn điều tra ra được thêm một việc nữa chính là trong Bạch Hổ của chúng ta có người dám đi bán hàng lậu. Tất cả những việc này chính là Hắc Xà bang làm... hắn là người đã sắp xếp tất cả những việc này "
Tịch Mộ Thần nghe Phong Hàn và Lục Minh Hạo báo cáo như vậy lông mày đẹp của anh khẽ nhíu lại tỏ ra vẻ khó chịu: " Hắc Xà bang? Doãn Thiên Phong?...chúng muốn chơi trò lấy trứng chọi đá ư, về việc này hai cậu biết làm gì rồi chứ? "
" Tôi đã cho người sắp xếp hết tất cả rồi, cứ yên tâm "
Tịch Mộ Thần vắt chéo chân: " Mặc dù chính bản thân hắn không còn ở trong nước, nhưng hắn vẫn âm thầm phái người làm ra những việc này nhỉ? "
"... Mộ Thần, tôi cũng mới nhận được thông tin. Doãn Thiên Phong sắp trở về nước, lần này về chính là muốn trực tiếp cùng cậu đối đầu và giành lấy Tiểu Tịch trở về "
Tịch Mộ Thần nghe Lục Minh Hạo nói như thế, trong lòng không những không ngạc nhiên vì điều này mà ngược lại anh còn cảm thấy nó tức cười. Muốn cùng anh đối đầu? Muốn giành lại người phụ nữ năm xưa là chính hắn đã làm cô đau khổ? Hừ, nằm mơ. Tịch Mộ Thần này mới không dễ để hắn đạt được như mong muốn, hắn sẽ mãi là người bại dưới tay anh mà thôi...
...
Tại một căn biệt thự xa hoa ở Anh Quốc, bên trong có một người đàn ông tuấn mỹ mang nét mặt đó là chút u buồn. Cầm trên tay đó là một tấm hình, trong tấm hình chính là hình ảnh của một cô gái mang dáng vẻ hồn nhiên đang ôm anh mỉm cười vô cùng hạnh phúc
" Tiểu Tịch, chờ anh... Anh sắp trở về bên cạnh em "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.