Chương 12: Quá Khứ [1]
Mèo Con Tai Cụp
13/11/2019
Sau một đêm dài dăng dẳng ngày hôm qua, Tịch Mộ Thần đã muốn cô hết lần này đến lần khác. Sau ba hiệp cuối cùng cũng chịu thỏa mãn buông tha cho cô
Giờ này anh đã không còn ở nhà, Tịch Mộ Thần đã dậy rất sớm đến công ty. Chỉ còn mình cô là vẫn nằm trên giường ngủ say sưa như chết, đến bây giờ mới chịu tỉnh dậy
Hu ~ cái hông của mình, đau quá... Tất cả đều tại cái tên đàn ông kia mà ra!! Biến thái
Cô thức dậy rời giường làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà ăn bữa sáng
Quản gia vừa nhìn thấy cô đã cung kính chào
" Thiếu phu nhân, chào bữa sáng! "
" Chào buổi sáng, Mộ Thần đến công ty rất sớm sao ạ? "
" Đúng ạ, thiếu gia đã đến công ty từ sớm. Trước khi đi cũng không quên cặn dặn tôi kêu người làm nấu vài món bồi bổ cơ thể cho cô...đêm qua thiếu phu nhân đã vất vả nhiều rồi! "
Cô đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ vào bếp. Quản gia cười hiền khẽ lắc đầu sau đó đi theo cô
Ngồi trên bàn ăn cô có chút cảm thấy ngán ngẩm. Nhiều đồ ăn quá, sao ăn hết được đây?
Nhận thấy cô không muốn ăn mấy món trên bàn, lão quản gia lập tức cất giọng
" Thiếu phu nhân, đây là những món do thiếu gia căn dặn đầu bếp nấu cho cô. Biết chắc rằng cô sẽ không thích những món ăn này nhưng thiếu gia bắt cô phải ăn hết chúng để bồi bổ cơ thể lại, như thế sau này mới dễ có tiểu thiếu gia trong bụng được ạ! "
Cô phụng phịu, nhiều đồ ăn như vậy làm sao một mình cô ăn hết được đây?
" Nhiều quá, tôi quả thật ăn không hết! "
Chuông điện thoại của cô bỗng dưng reo lên, là anh gọi đến. Không nghĩ ngợi cô lập tức bắt máy của anh
" Có phải em không muốn ăn những thứ trên bàn? "
" Làm sao anh biết? "
" Sống chúng bao nhiêu năm rồi lẽ nào anh lại không biết? "
" Chúng ta kết hôn mới chỉ gần được một năm thôi ". Cô nhỏ giọng cố ý nhắc nhở
" Hử? Em thử nói lại lần nữa anh nghe? " Tịch Mộ Thần có thính giác vô cùng tốt! Dù cho có nói nhỏ như thế anh cũng vẫn có thể nghe
Bà xã nhỏ thật không ngoan nhỉ? Lại dám nói những lời như thế...trước kia chưa lấy nhau bọn họ đã quen được thời gian bao nhiêu rồi? Tính cho đến thời điểm kết hôn thì anh đã ở bên cô gần hai năm rồi đó! Là hai năm chứ ít!
" Không có hì hì... ". Cô cười gượng gạo nói, không muốn nói về cái này nữa nên lập tức chuyển chủ đề: " ông xã đồ ăn rất nhiều, một mình em ăn quả thật không hết! "
Tịch Mộ Thần cũng không để ý chuyện kia nữa, bây giờ là lo đến chuyện này
" Ngoan, ăn hết đi. Từ hôm qua cho đến bây giờ em cũng mệt lắm rộ, ăn những thứ trên bàn bồi bổ lại cơ thể! "
" Còn không phải anh hại em thành ra thế này ư? ". Cô bắt đầu oán trách anh
" Là anh làm, anh sai rồi. Mau ăn hết chúng, không được bỏ mứa biết chưa? Quản gia sẽ giám sát em và báo cáo lại cho anh! "
Cô đưa mắt nhìn lên bác quản gia đứng gần bên mà phụng phịu
" Biết rồi! "
" Ngoan lắm...anh sẽ về nhà sớm với em, ở nhà chờ anh! "
" Vâng! "
Cô ngoan ngoãn đáp lời sau đó thì cúp máy, dù cho có ngán ngẩm cách mấy không muốn ăn chúng cô buộc cũng phải ăn thôi. Đây chính là " lệnh "!
…
Cô nhàm chán ở nhà một mình, muốn về nhà nhưng lại nghĩ chắc là anh trai không có ở nhà mà hiện tại đang ở công ty
Hưm ~? Có nên đến Tiêu thị gặp anh ấy một lát sau đó thì đến chỗ ông xã chơi không nhỉ?....cũng không tồi, cứ như vậy đi đã
Vừa nghĩ xong cô lập tức về phòng thay đồ, quản gia thấy cô muốn đi ra ngoài nên hỏi
" Thiếu phu nhân cô đi đâu vậy? "
Cô mỉm cười: " Tôi muốn đến thăm anh trai một tí sau đó là đến Tịch thị chơi cùng Mộ Thần "
" Vậy tôi sẽ báo cáo lại với thiếu gia trước? "
Cô khẽ gật đầu sau đó bước tới phía cửa chính...
Tài xế Tịch gia đưa cô đến trước cổng tập đoàn Tiêu thị
" Thiếu phu nhân đi cẩn thận! "
" Được rồi ạ, cháu cảm ơn! "
Cô nói xong thì mở cửa bước xuống xe. Ở Tịch gia không ai là không yêu mến thiếu phu nhân của họ cả, cô vừa xinh đẹp lại còn nhân hậu ôn hòa. Tính cách hòa đồng nữa, chỉ cần gặp mặt lần đầu ai nấy cũng đều có thiện cảm với cô
" Tiểu thư! "
Nữ tiếp tân không phải là không nhận ra cô, người phụ nữ xinh đẹp này chính là em gái cưng nhất của chủ tịch đây mà. Giờ đây đã kết hôn, chồng của cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn lớn có tiếng ở Châu Á, Tịch Mộ Thần
Tình cảm của hai vợ chồng vô cùng tốt, mọi người ai nấy đều đồn thổi rằng anh vô cùng yêu thương cô
Thật ngưỡng mộ, cô ấy vừa xinh đẹp tính tình lại tốt rất dễ gây thiện cảm với người khác. Chồng của cô ấy lại là một người đàn ông hoàn hảo có một không hai ở Trung Quốc, vừa đẹp trai lại giàu có. Mình ước gì bản thân mình cũng có được một chút vẻ đẹp như cô ấy thì tốt biết bao
Cô mỉm cười chào lại: " Chào chị! "
" Chủ tịch đang bận họp, tiểu thư có thể lên phòng đợi ngài ấy! "
" Được ạ! Cảm ơn "
Cô nói sau đó thì lên phòng làm việc của anh trai
Tiêu Cảnh Thiên sau khi họp xong cũng nghe báo cáo lại rằng em gái của mình đến công ty tìm mình. Tiểu nha đầu đến công ty tìm mình là có việc gì ư? Hay là có thể nói rằng ở nhà nhàm chán nên nó đến công ty quậy phá đây mà...haiz
Cô nhàm chán ngồi trong phòng đợi anh trai, thật may anh trai đã họp xong và quay lại. Thấy anh cô vui vẻ chạy tới ôm
" Ca ca, anh nhớ em không? "
" Tiểu phá phách, đến tìm anh là có chuyện gì sao? "
" Cảm thấy nhớ anh nên em đến đây chơi cùng anh a "
" Em không phá anh là anh đã cảm thấy vui lắm rồi! "
Tiêu Cảnh Thiên nói, nữ thư ký kia cũng muốn bật cười. Cô xấu hổ
" Ca ca em là em gái anh mà! "
" Rồi rồi!... cô đi ra ngoài đi "
Nữ thư ký hiểu ý gật đầu sau đó đi ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại cho cả hai
" Mộ Thần đã xấu xa rồi mà anh cũng xấu xa theo. Không quan tâm em gì cả, lại ở trước mặt người ngoài nói em gái mình như thế "
" Là ca ca không đúng, đã sai rồi! "
" Coi như là tha cho anh! "
Tiêu Cảnh Thiên ngồi xuống ghế, cầm ấm trà lên rót vào ly. Nhàn nhạt cất giọng hỏi:
" Thiên Phong sắp về nước, em biết chuyện này rồi chứ? "
" Sắp về nước? Anh ta nói với anh sao? "
Tiêu Cảnh Thiên nhàn nhạt " Ừ " một tiếng
" … "
" Anh không biết giữa hai đứa đã sảy ra chuyện gì. Trước kia chẳng phải đã rất yêu nhau hay sao? Em còn một mực đòi anh phải gả em cho cậu ta. Bây giờ thì sao? Đột nhiên lại đổi ý muốn lấy Tịch Mộ Thần? Cậu ta cũng vì thế mà ra Anh Quốc sống "
" Anh à, mọi chuyện đều có lý do nó mà ra cả...em cũng không muốn nó xảy ra như thế đâu "
" Có muốn kể cho anh nghe? Cũng đã ba năm trôi qua kể từ khi anh đi rồi "
Cô cắn môi dưới, Tiêu Cảnh Thiên khẽ thở dài xoa đầu cô
" Không nói cũng không sao. Nếu anh muốn biết cũng có thể cho người đi điều tra chuyện này "
" … "
...
Ở chơi cùng anh trai không lâu thì cô cũng trở về, ca ca còn bận nhiều việc chắc chắn sẽ không có thời gian nói chuyện tán gẫu với cô
Đã ba năm trôi qua rồi, kể từ khi mối tình đầu giữa cô và Doãn Thiên Phong kết thúc. Cô và Mộ Thần kết hôn với nhau cũng đã được một năm. Kỷ niệm ngày cưới của cả hai sắp đến
Nếu như năm đó Doãn Thiên Phong không đối xử như thế với cô, có lẽ bây giờ chồng của cô bây giờ là anh, cô cũng là Doãn phu nhân chứ không phải là Tịch phu nhân như bây giờ nhỉ?
Doãn Thiên Phong chính là bạn trai cũ mà cô yêu nhất, phải nói rằng anh ấy chính mà mối tình đầu mà cô có. Cô và anh đã yêu nhau được ba năm, tình cảm vô cùng sâu đậm. Doãn Thiên Phong đã đến nhà hỏi cưới cô, anh trai vô cùng vừa ý Doãn Thiên Phong nên đã chấp thuận cho cả hai đến với nhau tiến tới việc kết hôn
Người ta nói, mối tình đầu là điều khó quên nhất...mà cô cũng thấy đúng như thế
Cứ nghĩ rằng cô chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Cô đã luôn mong chờ đến việc cả hai kết hôn, mong chờ tương lai sau khi cưới của anh và cô. Bên nhau trọn đời, con cháu đầu đàn...nhưng không, đó chỉ là do cô suy nghĩ đến mà thôi, mọi thứ phút chốc đều vỡ vụn ra tất cả
Trong cái khoảng khắc cô nhìn thấy người cô yêu nhất đã lên giường với một cô gái khác, lúc đó cô đau lòng. Phải rất đau lòng
" Doãn Thiên Phong anh lại dám làm như thế với tôi? "
" Không phải đâu, Tiểu Tịch nghe anh nói đã! "
" Đừng có chạm vào tôi, bàn tay dơ bẩn của anh đã từng chạm vào người phụ nữ khác thì đừng có chạm vào người tôi...từ nay, chúng ta kết thúc! "
Cô đã khóc rất nhiều, chạy thật nhanh ra khỏi đây. Dù cho Doãn Thiên Phong có đuổi theo níu cô lại cũng vô dụng, có giải thích bao nhiêu lần thì sao chứ? Cô đều không nghe...
Đêm tối, lúc ấy trời mưa rất to. Cô nhớ rất rõ vào cái đêm mưa đó, cô đã gặp được anh. " Ông xã tương lai " của cô
Người đàn ông với thân hình cao to, thân hình vạm vỡ được che giấu qua bộ âu phục lịch lãm kia. Trên tay anh đó là một cây dù...anh đã che nó cho cô, mặc cho bản thân mình đang bị dầm mưa
" Tôi không thích lo chuyện bao đồng nhưng cô không thấy rằng giữa đêm mưa tầm tã như thế này lại ngồi một mình ở đây không nguy hiểm ư? "
Cô tròn xoe mắt nhìn người đàn ông lạ đứng trước mặt. Thật đẹp trai, nhưng...anh ấy là ai? Vì sao lại giúp đỡ mình?
Tịch Mộ Thần vốn dĩ chỉ tiện đường đi ngang qua, tuy bản thân không thích lo chuyện bao đồng nhưng vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô. Anh trong lòng đột nhiên lại có một cảm giác lạ thường? Một cảm xúc khó tả...rằng anh muốn bảo vệ cho cô gái nhỏ này, thân hình bé nhỏ ngồi một mình ở ghế đá trong đêm mưa tầm tã như thế này mới thật đáng thương
Anh không cho rằng cô làm như thế là muốn lấy được sự chú ý từ anh, sâu trong đôi mắt cô, anh có thể thấy rằng nó khác với những người phụ nữ khác. Cô gái này là đơn thuần không hiểu chuyện, còn như những người phụ nữ khác. Họ mưu mô, tính kế, luôn luôn suy nghĩ để lấy được sự chú ý từ anh. Thậm chí còn không ngần ngại hy sinh tất cả để được trèo lên giường của anh
Bọn họ ngoài miệng luôn luôn bảo rằng yêu anh? Hừ, vốn dĩ đôi mắt của bọn họ chỉ luôn nhìn chăm chăm vào khối tài sản khổng lồ kia của Tịch gia, còn anh? Dĩ nhiên thứ tình yêu này là giả dối
" Anh là ai…? "
Giờ này anh đã không còn ở nhà, Tịch Mộ Thần đã dậy rất sớm đến công ty. Chỉ còn mình cô là vẫn nằm trên giường ngủ say sưa như chết, đến bây giờ mới chịu tỉnh dậy
Hu ~ cái hông của mình, đau quá... Tất cả đều tại cái tên đàn ông kia mà ra!! Biến thái
Cô thức dậy rời giường làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà ăn bữa sáng
Quản gia vừa nhìn thấy cô đã cung kính chào
" Thiếu phu nhân, chào bữa sáng! "
" Chào buổi sáng, Mộ Thần đến công ty rất sớm sao ạ? "
" Đúng ạ, thiếu gia đã đến công ty từ sớm. Trước khi đi cũng không quên cặn dặn tôi kêu người làm nấu vài món bồi bổ cơ thể cho cô...đêm qua thiếu phu nhân đã vất vả nhiều rồi! "
Cô đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ vào bếp. Quản gia cười hiền khẽ lắc đầu sau đó đi theo cô
Ngồi trên bàn ăn cô có chút cảm thấy ngán ngẩm. Nhiều đồ ăn quá, sao ăn hết được đây?
Nhận thấy cô không muốn ăn mấy món trên bàn, lão quản gia lập tức cất giọng
" Thiếu phu nhân, đây là những món do thiếu gia căn dặn đầu bếp nấu cho cô. Biết chắc rằng cô sẽ không thích những món ăn này nhưng thiếu gia bắt cô phải ăn hết chúng để bồi bổ cơ thể lại, như thế sau này mới dễ có tiểu thiếu gia trong bụng được ạ! "
Cô phụng phịu, nhiều đồ ăn như vậy làm sao một mình cô ăn hết được đây?
" Nhiều quá, tôi quả thật ăn không hết! "
Chuông điện thoại của cô bỗng dưng reo lên, là anh gọi đến. Không nghĩ ngợi cô lập tức bắt máy của anh
" Có phải em không muốn ăn những thứ trên bàn? "
" Làm sao anh biết? "
" Sống chúng bao nhiêu năm rồi lẽ nào anh lại không biết? "
" Chúng ta kết hôn mới chỉ gần được một năm thôi ". Cô nhỏ giọng cố ý nhắc nhở
" Hử? Em thử nói lại lần nữa anh nghe? " Tịch Mộ Thần có thính giác vô cùng tốt! Dù cho có nói nhỏ như thế anh cũng vẫn có thể nghe
Bà xã nhỏ thật không ngoan nhỉ? Lại dám nói những lời như thế...trước kia chưa lấy nhau bọn họ đã quen được thời gian bao nhiêu rồi? Tính cho đến thời điểm kết hôn thì anh đã ở bên cô gần hai năm rồi đó! Là hai năm chứ ít!
" Không có hì hì... ". Cô cười gượng gạo nói, không muốn nói về cái này nữa nên lập tức chuyển chủ đề: " ông xã đồ ăn rất nhiều, một mình em ăn quả thật không hết! "
Tịch Mộ Thần cũng không để ý chuyện kia nữa, bây giờ là lo đến chuyện này
" Ngoan, ăn hết đi. Từ hôm qua cho đến bây giờ em cũng mệt lắm rộ, ăn những thứ trên bàn bồi bổ lại cơ thể! "
" Còn không phải anh hại em thành ra thế này ư? ". Cô bắt đầu oán trách anh
" Là anh làm, anh sai rồi. Mau ăn hết chúng, không được bỏ mứa biết chưa? Quản gia sẽ giám sát em và báo cáo lại cho anh! "
Cô đưa mắt nhìn lên bác quản gia đứng gần bên mà phụng phịu
" Biết rồi! "
" Ngoan lắm...anh sẽ về nhà sớm với em, ở nhà chờ anh! "
" Vâng! "
Cô ngoan ngoãn đáp lời sau đó thì cúp máy, dù cho có ngán ngẩm cách mấy không muốn ăn chúng cô buộc cũng phải ăn thôi. Đây chính là " lệnh "!
…
Cô nhàm chán ở nhà một mình, muốn về nhà nhưng lại nghĩ chắc là anh trai không có ở nhà mà hiện tại đang ở công ty
Hưm ~? Có nên đến Tiêu thị gặp anh ấy một lát sau đó thì đến chỗ ông xã chơi không nhỉ?....cũng không tồi, cứ như vậy đi đã
Vừa nghĩ xong cô lập tức về phòng thay đồ, quản gia thấy cô muốn đi ra ngoài nên hỏi
" Thiếu phu nhân cô đi đâu vậy? "
Cô mỉm cười: " Tôi muốn đến thăm anh trai một tí sau đó là đến Tịch thị chơi cùng Mộ Thần "
" Vậy tôi sẽ báo cáo lại với thiếu gia trước? "
Cô khẽ gật đầu sau đó bước tới phía cửa chính...
Tài xế Tịch gia đưa cô đến trước cổng tập đoàn Tiêu thị
" Thiếu phu nhân đi cẩn thận! "
" Được rồi ạ, cháu cảm ơn! "
Cô nói xong thì mở cửa bước xuống xe. Ở Tịch gia không ai là không yêu mến thiếu phu nhân của họ cả, cô vừa xinh đẹp lại còn nhân hậu ôn hòa. Tính cách hòa đồng nữa, chỉ cần gặp mặt lần đầu ai nấy cũng đều có thiện cảm với cô
" Tiểu thư! "
Nữ tiếp tân không phải là không nhận ra cô, người phụ nữ xinh đẹp này chính là em gái cưng nhất của chủ tịch đây mà. Giờ đây đã kết hôn, chồng của cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn lớn có tiếng ở Châu Á, Tịch Mộ Thần
Tình cảm của hai vợ chồng vô cùng tốt, mọi người ai nấy đều đồn thổi rằng anh vô cùng yêu thương cô
Thật ngưỡng mộ, cô ấy vừa xinh đẹp tính tình lại tốt rất dễ gây thiện cảm với người khác. Chồng của cô ấy lại là một người đàn ông hoàn hảo có một không hai ở Trung Quốc, vừa đẹp trai lại giàu có. Mình ước gì bản thân mình cũng có được một chút vẻ đẹp như cô ấy thì tốt biết bao
Cô mỉm cười chào lại: " Chào chị! "
" Chủ tịch đang bận họp, tiểu thư có thể lên phòng đợi ngài ấy! "
" Được ạ! Cảm ơn "
Cô nói sau đó thì lên phòng làm việc của anh trai
Tiêu Cảnh Thiên sau khi họp xong cũng nghe báo cáo lại rằng em gái của mình đến công ty tìm mình. Tiểu nha đầu đến công ty tìm mình là có việc gì ư? Hay là có thể nói rằng ở nhà nhàm chán nên nó đến công ty quậy phá đây mà...haiz
Cô nhàm chán ngồi trong phòng đợi anh trai, thật may anh trai đã họp xong và quay lại. Thấy anh cô vui vẻ chạy tới ôm
" Ca ca, anh nhớ em không? "
" Tiểu phá phách, đến tìm anh là có chuyện gì sao? "
" Cảm thấy nhớ anh nên em đến đây chơi cùng anh a "
" Em không phá anh là anh đã cảm thấy vui lắm rồi! "
Tiêu Cảnh Thiên nói, nữ thư ký kia cũng muốn bật cười. Cô xấu hổ
" Ca ca em là em gái anh mà! "
" Rồi rồi!... cô đi ra ngoài đi "
Nữ thư ký hiểu ý gật đầu sau đó đi ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại cho cả hai
" Mộ Thần đã xấu xa rồi mà anh cũng xấu xa theo. Không quan tâm em gì cả, lại ở trước mặt người ngoài nói em gái mình như thế "
" Là ca ca không đúng, đã sai rồi! "
" Coi như là tha cho anh! "
Tiêu Cảnh Thiên ngồi xuống ghế, cầm ấm trà lên rót vào ly. Nhàn nhạt cất giọng hỏi:
" Thiên Phong sắp về nước, em biết chuyện này rồi chứ? "
" Sắp về nước? Anh ta nói với anh sao? "
Tiêu Cảnh Thiên nhàn nhạt " Ừ " một tiếng
" … "
" Anh không biết giữa hai đứa đã sảy ra chuyện gì. Trước kia chẳng phải đã rất yêu nhau hay sao? Em còn một mực đòi anh phải gả em cho cậu ta. Bây giờ thì sao? Đột nhiên lại đổi ý muốn lấy Tịch Mộ Thần? Cậu ta cũng vì thế mà ra Anh Quốc sống "
" Anh à, mọi chuyện đều có lý do nó mà ra cả...em cũng không muốn nó xảy ra như thế đâu "
" Có muốn kể cho anh nghe? Cũng đã ba năm trôi qua kể từ khi anh đi rồi "
Cô cắn môi dưới, Tiêu Cảnh Thiên khẽ thở dài xoa đầu cô
" Không nói cũng không sao. Nếu anh muốn biết cũng có thể cho người đi điều tra chuyện này "
" … "
...
Ở chơi cùng anh trai không lâu thì cô cũng trở về, ca ca còn bận nhiều việc chắc chắn sẽ không có thời gian nói chuyện tán gẫu với cô
Đã ba năm trôi qua rồi, kể từ khi mối tình đầu giữa cô và Doãn Thiên Phong kết thúc. Cô và Mộ Thần kết hôn với nhau cũng đã được một năm. Kỷ niệm ngày cưới của cả hai sắp đến
Nếu như năm đó Doãn Thiên Phong không đối xử như thế với cô, có lẽ bây giờ chồng của cô bây giờ là anh, cô cũng là Doãn phu nhân chứ không phải là Tịch phu nhân như bây giờ nhỉ?
Doãn Thiên Phong chính là bạn trai cũ mà cô yêu nhất, phải nói rằng anh ấy chính mà mối tình đầu mà cô có. Cô và anh đã yêu nhau được ba năm, tình cảm vô cùng sâu đậm. Doãn Thiên Phong đã đến nhà hỏi cưới cô, anh trai vô cùng vừa ý Doãn Thiên Phong nên đã chấp thuận cho cả hai đến với nhau tiến tới việc kết hôn
Người ta nói, mối tình đầu là điều khó quên nhất...mà cô cũng thấy đúng như thế
Cứ nghĩ rằng cô chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Cô đã luôn mong chờ đến việc cả hai kết hôn, mong chờ tương lai sau khi cưới của anh và cô. Bên nhau trọn đời, con cháu đầu đàn...nhưng không, đó chỉ là do cô suy nghĩ đến mà thôi, mọi thứ phút chốc đều vỡ vụn ra tất cả
Trong cái khoảng khắc cô nhìn thấy người cô yêu nhất đã lên giường với một cô gái khác, lúc đó cô đau lòng. Phải rất đau lòng
" Doãn Thiên Phong anh lại dám làm như thế với tôi? "
" Không phải đâu, Tiểu Tịch nghe anh nói đã! "
" Đừng có chạm vào tôi, bàn tay dơ bẩn của anh đã từng chạm vào người phụ nữ khác thì đừng có chạm vào người tôi...từ nay, chúng ta kết thúc! "
Cô đã khóc rất nhiều, chạy thật nhanh ra khỏi đây. Dù cho Doãn Thiên Phong có đuổi theo níu cô lại cũng vô dụng, có giải thích bao nhiêu lần thì sao chứ? Cô đều không nghe...
Đêm tối, lúc ấy trời mưa rất to. Cô nhớ rất rõ vào cái đêm mưa đó, cô đã gặp được anh. " Ông xã tương lai " của cô
Người đàn ông với thân hình cao to, thân hình vạm vỡ được che giấu qua bộ âu phục lịch lãm kia. Trên tay anh đó là một cây dù...anh đã che nó cho cô, mặc cho bản thân mình đang bị dầm mưa
" Tôi không thích lo chuyện bao đồng nhưng cô không thấy rằng giữa đêm mưa tầm tã như thế này lại ngồi một mình ở đây không nguy hiểm ư? "
Cô tròn xoe mắt nhìn người đàn ông lạ đứng trước mặt. Thật đẹp trai, nhưng...anh ấy là ai? Vì sao lại giúp đỡ mình?
Tịch Mộ Thần vốn dĩ chỉ tiện đường đi ngang qua, tuy bản thân không thích lo chuyện bao đồng nhưng vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô. Anh trong lòng đột nhiên lại có một cảm giác lạ thường? Một cảm xúc khó tả...rằng anh muốn bảo vệ cho cô gái nhỏ này, thân hình bé nhỏ ngồi một mình ở ghế đá trong đêm mưa tầm tã như thế này mới thật đáng thương
Anh không cho rằng cô làm như thế là muốn lấy được sự chú ý từ anh, sâu trong đôi mắt cô, anh có thể thấy rằng nó khác với những người phụ nữ khác. Cô gái này là đơn thuần không hiểu chuyện, còn như những người phụ nữ khác. Họ mưu mô, tính kế, luôn luôn suy nghĩ để lấy được sự chú ý từ anh. Thậm chí còn không ngần ngại hy sinh tất cả để được trèo lên giường của anh
Bọn họ ngoài miệng luôn luôn bảo rằng yêu anh? Hừ, vốn dĩ đôi mắt của bọn họ chỉ luôn nhìn chăm chăm vào khối tài sản khổng lồ kia của Tịch gia, còn anh? Dĩ nhiên thứ tình yêu này là giả dối
" Anh là ai…? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.