Chương 102: Thăm Minh Triết
Mèo Con Tai Cụp
13/11/2019
Sau khi Minh Vũ ra ngoài không lâu, cô như con bạch tuộc, quấn chặt lấy anh không buông
Là vợ chồng, tuy kết hôn chưa được bao lâu nhưng đủ để anh hiểu cô là người như thế nào, với cái hành động này của cô, anh đoán chắc rằng cô muốn xin xỏ anh cái gì
" Có gì cứ nói, em không cần quấn chặt lấy anh không buông như thế! "
Nghe anh mở miệng nói như thế, cô vui vẻ mỉm cười, vội đáp:
" Em muốn về nhà, chúng ta trở lại thành phố đi, em không muốn ở lại bệnh viện lâu hơn nữa đâu, hơn nữa em bắt đầu nhớ ca ca rồi! "
Tịch Mộ Thần chỉ mỉm cười chứ không nói gì, anh biết điều cô muốn xin xỏ ở anh là gì chứ, vừa nãy nghe Minh Vũ nhắc đến Tiêu Cảnh Thiên thôi thì đã quấn chặt lấy anh không buông rồi
Muốn về gặp nam nhân khác ư? Nằm mơ đi nhé!
" Không cần quan tâm anh ta, có anh ở đây với em là đủ rồi! "
" Ngày nào em thì chẳng nhìn thấy mặt anh, em chán nhìn mặt anh rồi, muốn gặp ca ca! "
Tiêu Tiểu Tịch khoanh tay trước ngực hờn dỗi nói, cô không để ý đến người đàn ông nào đó đang đanh mặt nhìn cô, trên trán, Tịch Mộ Thần hiện rõ ba vạch đen
Lại cả gan dám bảo chán nhìn mặt mình? Được, xem ra gan cái gan nhỏ bé kia ngày càng lớn hơn rồi!
Tịch Mộ Thần " hừ " một tiếng, anh nói:
" Em đó, cái gì mà bảo chán nhìn mặt anh hả? Có phải muốn tạo phản rồi hay không, lại dám ở trước mặt chồng của mình nói những lời không nên nói đó! "
Ngón tay thon dài đưa lên, Tịch Mộ Thần không chút nương tay, trừng trị cái má của cô
" Anh làm gì vậy...đau đau, mau buông tay! "
Cô nhăn mặt nhăn mày tỏ thái độ, bàn tay nhỏ bé đưa lên nắm lấy tay anh lại
" Biết đau rồi sao? Đã biết lỗi của mình hay chưa, hả? "
" Biết, em biết lỗi rồi! Xin lỗi mà "
Hừ, không cho cô một bài học như thế để xem xem cô có biết chữ sợ là gì hay không
" Đau quá, anh không thể nhẹ tay được hay sao? "
Đôi mắt xinh đẹp trực trào nước mắt, tựa như bất cứ lúc nào không kìm nén được, chúng sẽ tràn ra vành mắt, cô không ngừng dùng tay xoa xoa chỗ đau, vì anh dùng lực nên đã khiến một bên má đỏ hồng cả lên
" Hình phạt thì làm sao anh có thể nhẹ tay được với em? "
Tịch Mộ Thần trái lại không thương hoa tiếc ngọc cho cô, mà anh còn nói chuyện vô cùng thờ ơ như có vẻ không quan tâm
" Đồ xấu xa! "
Cô nhỏ giọng oán trách
Nhớ anh trai mình thì có gì là sai chứ? Tự dưng lại bị phạt " nặng " như thế, anh cứ chờ đó đi, sau khi sinh con ra rồi Tiêu Tiểu Tịch này chắc chắn sẽ mang con rời đi! Ở chung với đồ tư bản xấu xa như anh, mẹ con em được yên ổn yêu thương mới là lạ!
Tịch Mộ Thần nhìn thoáng qua là có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì
Chắc lại là thầm mắng anh nữa!
" Giận sao? "
" Phải! Em nói cho anh biết, vợ người ta mang thai thì còn được chồng cưng nựng, còn nhìn anh đi, một chút yêu thương cũng không có! Từ giờ trở đi em nhất định sẽ thu thập chứng cứ đầy đủ, anh mà còn năm lần bảy lượt ức hiếp em nữa, thì sau khi sinh con xong em nhất định sẽ ôm chúng đi thật xa để lảng tránh anh, tư bản xấu xa! "
Mặc cho cô mắng, Tịch Mộ Thần khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài vươn lên giữ lấy một lọn tóc đùa nghịch
" Em cứ mang con của anh đi trốn, tốt nhất là càng xa càng tốt, một khi bị anh bắt lại thì có mọc cánh em trốn cũng không thoát! "
Lời " hăm dọa " xen lẫn sự yêu thương, Tịch Mộ Thần còn hôn nhẹ lên lọn tóc của cô trên ngón tay anh
Nghe xong lời nói của anh, cô bỗng dưng ngoan ngoãn hơn, không quấy anh cái gì nữa
Tịch Mộ Thần biết, chỉ có cách này anh mới có thể trị được cô vợ nhỏ này của mình, nói thì nói như vậy, nhưng cô sẽ nghĩ rằng anh thật sẽ cho cô ôm con của anh đi trốn như vậy sau đó thì bắt về sao?
Thật ngốc, một khi cô có ý định ấy trong đầu, trước khi cô ôm con anh trốn đi thì anh đã xích chân cô giữ lại trước rồi
Muốn trốn khỏi anh? Vậy thì hãy chờ đến kiếp sau đi, kiếp này anh chắc chắn sẽ không cho cô có cơ hội đó dù chỉ một chút...
Tại phòng bệnh của Minh Triết
Vì cũng không có chuyện gì, cô đã nêu ra đề nghị rằng muốn cùng anh đến phòng bệnh của Minh Triết thăm, Tịch Mộ Thần đã không chút do dự đồng ý với cô, thật ra, sau khi Minh Vũ báo chuyện Minh Triết đã không sao, anh vốn đã muốn đến thăm, chỉ là khi chưa kịp nói ra thì cô vợ nhỏ đã nhanh chóng cướp lời trước
" Lão đại, chị dâu! "
Minh Triết đang nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, phía sau còn có một cái gối lót ở lưng, Minh Vũ ngồi trên chiếc ghế cạnh bên đang gọt táo cho anh trai mình, nhìn thấy anh và cô vào cũng nhường ghế, anh ta nhanh chóng lấy thêm một cái ghế nữa gần đó đặt cạnh bên
Tịch Mộ Thần không chút kiên nể, anh cùng cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên chiếc giường của Minh Triết, vốn định lên tiếng mở miệng trước nhưng cô lại nhanh hơn anh một bước
" Minh Triết, lần đó thật cảm ơn anh, cũng xin lỗi vì lúc đó đã liên lụy đến anh, khiến anh bị thương nặng như thế "
" Chị dâu không cần khách sáo, đây vốn là bổn phận của tôi! Người nói câu xin lỗi nên là tôi, vì tôi đã không bảo vệ được chị, trái lại còn làm bản thân thảm hại nhếch nhác như thế "
" Không đâu... "
Cô xua tay nói, Tịch Mộ Thần ngồi cạnh bên nhìn thấy họ đã nói chuyện xong cũng bắt đầu chen vào:
" Cậu cũng có bản lĩnh đấy, vì sao ban đầu lại không nghe theo bọn chúng, đem giao cô ấy trả lại? "
" Lão đại, điều này là không thể, cô ấy là vợ của ngài huống hồ cũng là chị dâu của tôi, sứ mệnh của tôi là bảo vệ và đem chị dâu an toàn trở về...cho dù tôi có đem chị dâu giao lại cho Doãn Thiên Phong thì hắn chắc gì đã dễ dàng bỏ qua cho tôi? "
" Ít nhất cậu cũng sẽ không bị thương thành ra như thế, nếu như không phải anh em đến kịp, cậu nghĩ cánh tay của cậu còn giữ lại được? "
Tịch Mộ Thần lạnh lùng nói, một chân này gác lên chân kia, tay cũng khoanh lại trước ngực, dáng vẻ ngồi cao ngạo nhìn thẳng về Minh Triết
Minh Triết không nói gì, chỉ biết lẳng lặng khẽ cúi đầu, cô ngồi ở bên cạnh, ngón tay đưa lên khẽ níu tay áo anh, Tịch Mộ Thần đưa mắt nhìn sang, cô khẽ lắc đầu nhìn anh
Chẳng phải là cùng cô sang đây thăm hỏi anh ta hay sao? Sao bây giờ tình hình này không giống như trong tưởng tượng của cô chút xíu nào vậy, người ta đang bị thương chưa lành như thế, vậy mà anh ấy đã vác cái mặt kia đến hù dọa rồi
Minh Triết im lặng không lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
" Lão đại, thân là thuộc hạ dưới trướng ngài, bất kể là chị dâu hay lão đại, chúng tôi nguyện hi sinh tính mạng để bảo vệ cho hai người. Vì tính mạng này, là do lão đại ban cho chúng tôi lần thứ hai! "
Phải, Minh Triết và Minh Vũ ở đây, ngay cả những anh em ngoài kia nữa, đối với họ mà nói anh chẳng những là lão đại của bọn họ mà họ đã từng thề rằng, nếu như một ngày nào đó thực thi nhiệm vụ, để bảo vệ lão đại mà phải đánh đổi tình mạng, họ cũng sẽ không tiếc!
Kể cả chị dâu cũng không ngoại lệ
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười
" Tốt! Như vậy mới xứng là người của Tịch Mộ Thần này, nhưng các người không cần quá lo lắng cho sự an nguy của ta, ta có thể tự mình lo được chúng. Chỉ là... ". Tịch Mộ Thần đang nói bỗng nhiên ngưng lại một chút, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn, cô theo hành động này của anh cũng bất giác nhìn xuống theo
" Chỉ cần các người bảo vệ tốt cho cô ấy là được! "
Minh Triết: " Lão đại yên tâm, thuộc hạ tuyệt nhiên sẽ bảo vệ tốt cho chị dâu! "
Gương mặt của cô bất tri bất giác bỗng ửng hồng lên, muốn rút tay về nhưng Tịch Mộ Thần lại giữ chặt không buông
" Phải rồi lão đại, thuộc hạ có nghe Vũ nói rằng hai người dự định sẽ về thành phố sao? "
" Chỉ là dự định, còn vết thương của người và việc cô ấy mang thai nữa! "
Vì cô đang mang thai, hôm qua lại bị thương ở vùng bụng nên anh muốn đợi cho khi nào vết thương của cô lành lặn sau đó mới xem xét việc mẹ con cô ổn rồi mới trở về. Hơn nữa, tuy nói như thế nhưng Tịch Mộ Thần cũng không phải là không lo lắng cho thủ hạ của mình
Minh Triết: " Lão đại tôi không sao, nếu như ngài và chị dâu có việc thì nên về trước, Vũ sẽ ở lại đây với tôi "
Minh Vũ: " Phải đó lão đại, bác sĩ cũng dặn qua chỉ cần để anh Triết dưỡng thương tốt thì vết thương sẽ hồi phục nhanh thôi! "
Minh Triết cũng biết về việc Tiêu Cảnh Thiên, anh trai của cô đồng thời cũng là anh vợ của Tịch Mộ Thần gọi đến rất nhiều lần vì nôn nóng muốn gặp được cô. Lão đại tuy nói như thế nhưng anh biết vết thương trên người cô chỉ có ở phần bụng, cũng không đáng lo lắm, cô và anh có thể xuất viện trước được
Anh không muốn lão đại vì chút vết thương này của mình mà làm chị dâu không thể gặp được gia đình mình
" Thần, vết thương của em không sao, không đáng lo...em muốn trở về gặp ca ca! "
Tịch Mộ Thần lưỡng lự một chút cũng quyết định:
" Vũ ở đây cùng cậu chăm sóc, tôi để lại hai người với các cậu. Trong khoảng thời gian này cứ yên tâm dưỡng thương đi, khi nào cậu khỏe hẳn rồi, hai người mới đến! "
" Lão đại... "
Nhìn thấy anh cùng cô đứng lên, Minh Triết vội gọi lại
Tịch Mộ Thần ôm eo cô xoay người đến hướng cửa
" Cứ coi như ngày nghỉ phép các cậu đáng được nhận đi! "
Sau đó Tịch Mộ Thần cùng cô ra khỏi căn phòng
Là vợ chồng, tuy kết hôn chưa được bao lâu nhưng đủ để anh hiểu cô là người như thế nào, với cái hành động này của cô, anh đoán chắc rằng cô muốn xin xỏ anh cái gì
" Có gì cứ nói, em không cần quấn chặt lấy anh không buông như thế! "
Nghe anh mở miệng nói như thế, cô vui vẻ mỉm cười, vội đáp:
" Em muốn về nhà, chúng ta trở lại thành phố đi, em không muốn ở lại bệnh viện lâu hơn nữa đâu, hơn nữa em bắt đầu nhớ ca ca rồi! "
Tịch Mộ Thần chỉ mỉm cười chứ không nói gì, anh biết điều cô muốn xin xỏ ở anh là gì chứ, vừa nãy nghe Minh Vũ nhắc đến Tiêu Cảnh Thiên thôi thì đã quấn chặt lấy anh không buông rồi
Muốn về gặp nam nhân khác ư? Nằm mơ đi nhé!
" Không cần quan tâm anh ta, có anh ở đây với em là đủ rồi! "
" Ngày nào em thì chẳng nhìn thấy mặt anh, em chán nhìn mặt anh rồi, muốn gặp ca ca! "
Tiêu Tiểu Tịch khoanh tay trước ngực hờn dỗi nói, cô không để ý đến người đàn ông nào đó đang đanh mặt nhìn cô, trên trán, Tịch Mộ Thần hiện rõ ba vạch đen
Lại cả gan dám bảo chán nhìn mặt mình? Được, xem ra gan cái gan nhỏ bé kia ngày càng lớn hơn rồi!
Tịch Mộ Thần " hừ " một tiếng, anh nói:
" Em đó, cái gì mà bảo chán nhìn mặt anh hả? Có phải muốn tạo phản rồi hay không, lại dám ở trước mặt chồng của mình nói những lời không nên nói đó! "
Ngón tay thon dài đưa lên, Tịch Mộ Thần không chút nương tay, trừng trị cái má của cô
" Anh làm gì vậy...đau đau, mau buông tay! "
Cô nhăn mặt nhăn mày tỏ thái độ, bàn tay nhỏ bé đưa lên nắm lấy tay anh lại
" Biết đau rồi sao? Đã biết lỗi của mình hay chưa, hả? "
" Biết, em biết lỗi rồi! Xin lỗi mà "
Hừ, không cho cô một bài học như thế để xem xem cô có biết chữ sợ là gì hay không
" Đau quá, anh không thể nhẹ tay được hay sao? "
Đôi mắt xinh đẹp trực trào nước mắt, tựa như bất cứ lúc nào không kìm nén được, chúng sẽ tràn ra vành mắt, cô không ngừng dùng tay xoa xoa chỗ đau, vì anh dùng lực nên đã khiến một bên má đỏ hồng cả lên
" Hình phạt thì làm sao anh có thể nhẹ tay được với em? "
Tịch Mộ Thần trái lại không thương hoa tiếc ngọc cho cô, mà anh còn nói chuyện vô cùng thờ ơ như có vẻ không quan tâm
" Đồ xấu xa! "
Cô nhỏ giọng oán trách
Nhớ anh trai mình thì có gì là sai chứ? Tự dưng lại bị phạt " nặng " như thế, anh cứ chờ đó đi, sau khi sinh con ra rồi Tiêu Tiểu Tịch này chắc chắn sẽ mang con rời đi! Ở chung với đồ tư bản xấu xa như anh, mẹ con em được yên ổn yêu thương mới là lạ!
Tịch Mộ Thần nhìn thoáng qua là có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì
Chắc lại là thầm mắng anh nữa!
" Giận sao? "
" Phải! Em nói cho anh biết, vợ người ta mang thai thì còn được chồng cưng nựng, còn nhìn anh đi, một chút yêu thương cũng không có! Từ giờ trở đi em nhất định sẽ thu thập chứng cứ đầy đủ, anh mà còn năm lần bảy lượt ức hiếp em nữa, thì sau khi sinh con xong em nhất định sẽ ôm chúng đi thật xa để lảng tránh anh, tư bản xấu xa! "
Mặc cho cô mắng, Tịch Mộ Thần khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài vươn lên giữ lấy một lọn tóc đùa nghịch
" Em cứ mang con của anh đi trốn, tốt nhất là càng xa càng tốt, một khi bị anh bắt lại thì có mọc cánh em trốn cũng không thoát! "
Lời " hăm dọa " xen lẫn sự yêu thương, Tịch Mộ Thần còn hôn nhẹ lên lọn tóc của cô trên ngón tay anh
Nghe xong lời nói của anh, cô bỗng dưng ngoan ngoãn hơn, không quấy anh cái gì nữa
Tịch Mộ Thần biết, chỉ có cách này anh mới có thể trị được cô vợ nhỏ này của mình, nói thì nói như vậy, nhưng cô sẽ nghĩ rằng anh thật sẽ cho cô ôm con của anh đi trốn như vậy sau đó thì bắt về sao?
Thật ngốc, một khi cô có ý định ấy trong đầu, trước khi cô ôm con anh trốn đi thì anh đã xích chân cô giữ lại trước rồi
Muốn trốn khỏi anh? Vậy thì hãy chờ đến kiếp sau đi, kiếp này anh chắc chắn sẽ không cho cô có cơ hội đó dù chỉ một chút...
Tại phòng bệnh của Minh Triết
Vì cũng không có chuyện gì, cô đã nêu ra đề nghị rằng muốn cùng anh đến phòng bệnh của Minh Triết thăm, Tịch Mộ Thần đã không chút do dự đồng ý với cô, thật ra, sau khi Minh Vũ báo chuyện Minh Triết đã không sao, anh vốn đã muốn đến thăm, chỉ là khi chưa kịp nói ra thì cô vợ nhỏ đã nhanh chóng cướp lời trước
" Lão đại, chị dâu! "
Minh Triết đang nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, phía sau còn có một cái gối lót ở lưng, Minh Vũ ngồi trên chiếc ghế cạnh bên đang gọt táo cho anh trai mình, nhìn thấy anh và cô vào cũng nhường ghế, anh ta nhanh chóng lấy thêm một cái ghế nữa gần đó đặt cạnh bên
Tịch Mộ Thần không chút kiên nể, anh cùng cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên chiếc giường của Minh Triết, vốn định lên tiếng mở miệng trước nhưng cô lại nhanh hơn anh một bước
" Minh Triết, lần đó thật cảm ơn anh, cũng xin lỗi vì lúc đó đã liên lụy đến anh, khiến anh bị thương nặng như thế "
" Chị dâu không cần khách sáo, đây vốn là bổn phận của tôi! Người nói câu xin lỗi nên là tôi, vì tôi đã không bảo vệ được chị, trái lại còn làm bản thân thảm hại nhếch nhác như thế "
" Không đâu... "
Cô xua tay nói, Tịch Mộ Thần ngồi cạnh bên nhìn thấy họ đã nói chuyện xong cũng bắt đầu chen vào:
" Cậu cũng có bản lĩnh đấy, vì sao ban đầu lại không nghe theo bọn chúng, đem giao cô ấy trả lại? "
" Lão đại, điều này là không thể, cô ấy là vợ của ngài huống hồ cũng là chị dâu của tôi, sứ mệnh của tôi là bảo vệ và đem chị dâu an toàn trở về...cho dù tôi có đem chị dâu giao lại cho Doãn Thiên Phong thì hắn chắc gì đã dễ dàng bỏ qua cho tôi? "
" Ít nhất cậu cũng sẽ không bị thương thành ra như thế, nếu như không phải anh em đến kịp, cậu nghĩ cánh tay của cậu còn giữ lại được? "
Tịch Mộ Thần lạnh lùng nói, một chân này gác lên chân kia, tay cũng khoanh lại trước ngực, dáng vẻ ngồi cao ngạo nhìn thẳng về Minh Triết
Minh Triết không nói gì, chỉ biết lẳng lặng khẽ cúi đầu, cô ngồi ở bên cạnh, ngón tay đưa lên khẽ níu tay áo anh, Tịch Mộ Thần đưa mắt nhìn sang, cô khẽ lắc đầu nhìn anh
Chẳng phải là cùng cô sang đây thăm hỏi anh ta hay sao? Sao bây giờ tình hình này không giống như trong tưởng tượng của cô chút xíu nào vậy, người ta đang bị thương chưa lành như thế, vậy mà anh ấy đã vác cái mặt kia đến hù dọa rồi
Minh Triết im lặng không lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
" Lão đại, thân là thuộc hạ dưới trướng ngài, bất kể là chị dâu hay lão đại, chúng tôi nguyện hi sinh tính mạng để bảo vệ cho hai người. Vì tính mạng này, là do lão đại ban cho chúng tôi lần thứ hai! "
Phải, Minh Triết và Minh Vũ ở đây, ngay cả những anh em ngoài kia nữa, đối với họ mà nói anh chẳng những là lão đại của bọn họ mà họ đã từng thề rằng, nếu như một ngày nào đó thực thi nhiệm vụ, để bảo vệ lão đại mà phải đánh đổi tình mạng, họ cũng sẽ không tiếc!
Kể cả chị dâu cũng không ngoại lệ
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười
" Tốt! Như vậy mới xứng là người của Tịch Mộ Thần này, nhưng các người không cần quá lo lắng cho sự an nguy của ta, ta có thể tự mình lo được chúng. Chỉ là... ". Tịch Mộ Thần đang nói bỗng nhiên ngưng lại một chút, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn, cô theo hành động này của anh cũng bất giác nhìn xuống theo
" Chỉ cần các người bảo vệ tốt cho cô ấy là được! "
Minh Triết: " Lão đại yên tâm, thuộc hạ tuyệt nhiên sẽ bảo vệ tốt cho chị dâu! "
Gương mặt của cô bất tri bất giác bỗng ửng hồng lên, muốn rút tay về nhưng Tịch Mộ Thần lại giữ chặt không buông
" Phải rồi lão đại, thuộc hạ có nghe Vũ nói rằng hai người dự định sẽ về thành phố sao? "
" Chỉ là dự định, còn vết thương của người và việc cô ấy mang thai nữa! "
Vì cô đang mang thai, hôm qua lại bị thương ở vùng bụng nên anh muốn đợi cho khi nào vết thương của cô lành lặn sau đó mới xem xét việc mẹ con cô ổn rồi mới trở về. Hơn nữa, tuy nói như thế nhưng Tịch Mộ Thần cũng không phải là không lo lắng cho thủ hạ của mình
Minh Triết: " Lão đại tôi không sao, nếu như ngài và chị dâu có việc thì nên về trước, Vũ sẽ ở lại đây với tôi "
Minh Vũ: " Phải đó lão đại, bác sĩ cũng dặn qua chỉ cần để anh Triết dưỡng thương tốt thì vết thương sẽ hồi phục nhanh thôi! "
Minh Triết cũng biết về việc Tiêu Cảnh Thiên, anh trai của cô đồng thời cũng là anh vợ của Tịch Mộ Thần gọi đến rất nhiều lần vì nôn nóng muốn gặp được cô. Lão đại tuy nói như thế nhưng anh biết vết thương trên người cô chỉ có ở phần bụng, cũng không đáng lo lắm, cô và anh có thể xuất viện trước được
Anh không muốn lão đại vì chút vết thương này của mình mà làm chị dâu không thể gặp được gia đình mình
" Thần, vết thương của em không sao, không đáng lo...em muốn trở về gặp ca ca! "
Tịch Mộ Thần lưỡng lự một chút cũng quyết định:
" Vũ ở đây cùng cậu chăm sóc, tôi để lại hai người với các cậu. Trong khoảng thời gian này cứ yên tâm dưỡng thương đi, khi nào cậu khỏe hẳn rồi, hai người mới đến! "
" Lão đại... "
Nhìn thấy anh cùng cô đứng lên, Minh Triết vội gọi lại
Tịch Mộ Thần ôm eo cô xoay người đến hướng cửa
" Cứ coi như ngày nghỉ phép các cậu đáng được nhận đi! "
Sau đó Tịch Mộ Thần cùng cô ra khỏi căn phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.