Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 60

Tứ Nguyệt Yêu Yêu

24/11/2014

Ban ngày mặt trời vẫn trong sáng, đến buổi tối lại chuyển đổi, nhìn ánh trăng, Lãnh Nguyệt có một tia cảm thán, không biết vì chuyện gì mà luôn cảm thấy rằng ánh trăng ở Cốc Vong Ưu đặc biệt rất đẹp.

"Nếu không phải lần này anh nhớ Độc Nhất vừa về đẫ đến thăm, em có phải không tính nói cho anh biết hay không." Louis tựa vào chòi nghĩ mát, nhìn bóng lưng cố gái phía trước, dù sao vẫn nhìn như vậy, cũng có thói quen.

Lãnh Nguyệt thở dài: "Lúc nào cũng đi liền, nói cho anh biết thì có thể như thế nào?"

Louis trầm mặt một lát, cúi đầu thở dài: "Là sao?"

Tại phòng lầu hai phía tây, một người đàn ông đúng trước kính cửa sổ, trầm mặc nhìn hai người trong đình viện, mà lúc này phía đối diện hắn, dưới ánh đèn ấm cúng, Trình Trình cũng ưỡn bụng nhìn hai người dưới lầu, mãi đến khi người đàn ông phía sau ôm cô vào trong ngực cô mới bất đắc dĩ mỡ miệng: "Cảm thấy chú Louis cực kỳ đáng thương, thương bà bà nhiều năm như vậy, đợi từng ấy năm, trông mong nhiều năm như vậy, rất không dễ dàng trông mong mang bà bà trở lại, lại còn không có thả năng thay đổi được kết cuộc, đúng là chồng của bà bà cực kỳ yêu thương bà, chẳng thế thì sẽ không vì bà bỏ cả giang sơn, hẳn là bà bà cũng không đi dễ chịu, vì sao đối mặt với tình yêu cuối cùng lại là một sự lựa chọn."

"Không cần nghĩ lung tung, chuyện của bọn họ tự bọn họ giải quyết, đã khuya rồi, đi ngủ."

Trình Trình quay đầu lieechs mắt một cái nhìn thấy bên trong đại viên kia, giờ chỉ còn một mình Louis ở lại nơi đó, bóng lưng kia như vậy cứ cô đơn, cô đơn đến đau buồn.

Lãnh Nguyệt đề nghị muốn mua chút quần áo và các món đồ chơi cho tiểu bảo bảo sắp sinh, kỳ thật cũng là do cô nhàm chán, muốn mượn miệng đi chơi, biết là tiền bạc của con trai mình rất nhiều, mà người luôn luôn xem tiền bạc như mạng của Lãnh Nguyệt trái lại không khách khí đề suất, lôi kéo Trình Trình hướng đến cửa hàng chuyên bán trẻ sơ sinh tốt nhất. Thật ra Trình Trình cũng không chọn lựa, quần áo chỉ cần mặc thoải mái, cũng không cần nhãn hiệu. Nhưng cùng một loại quần áo nhãn hiệu nỗi tiếng thì rất nhiều, nếu mua hết, mua nhiều một chút cũng không sao.

Đi dạo một vòng ở trung tâm bán quần áo trẻ em lớn nhất của thành phố, Lãnh Nguyệt muốn mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, một chút quần áo nhỏ từng nhãn hiệu đều mua hết toàn bộ, đem nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt, đem tất cả toàn bộ đóng gói phía sau, một đôi nam nữ đi vào cửa hàng.

"Cho tôi mấu bộ đồ trẻ sơ sinh, lấy loại tốt nhất." Cô gái vừa vào tới đã lên tiếng nói.

Quần áo vừa bị Lãnh Nguyệt gom hết, nhân viên cửa hàng cảm thấy có chút lỗi nói: "Quần áo hôm nay được vị phu nhân nay mua hết rồi, hay là vị tiểu thư lần sau đến đây đi."

Cô gái nhíu mày, nhìn thấy Trình Trình lại càng sững sốt: "Là cô sao, nếu tất cả mọi người biết nhau nói cũng dễ, như vậy đi, tiền quần áo này tôi ra giá gấp hai lần, bán mấy bộ cho tôi."

Cô gái nói không chút khách khí làm cho lông mày thâm thúy của Lãnh Nguyệt nhếch lên, đã lâu không gặp so với cô ta mà có có thể lên mặt: "Bạn con?"

"Không tính, cùng học đại học, Lâm Tây." Trình Trình giới thiệu cho Lãnh Nguyệt, nhìn thấy Dương Thanh phía sau liền cuối đầu xuống, anh ta xem ra so với Cân Bối Mễ cùng một thời điểm thì hơi gầy hơn, "Dương Thanh."

Nếu đã không là bằng hữu thì không xem cái gì nể mặt: "Gói hết chưa?" Lãnh Nguyệt thúc giục.

"Rồi, đã đợi lâu."

"Mang đến địa chỉ này đi."

"Này! Tôi nói bán cho tôi hai bộ, các cô không nghe thấy sao?" Lâm Tây nói lần nữa, Dương Thanh cảm thấy xấu hổ với Trình Trình cười cười nói: "Tây, thôi đi, quần áo ở đâu mà không có, chúng ta đến nơi khác mua là được rồi."

"Không được, chị của em từ nhỏ đã mặc quần áo ở cửa hàng này." Nếu là thay đổi với kẻ khác cô còn không tính, nhưng nay lại là con bạn hồ ly tinh này, mà còn muốn so với hồ ly tinh kia để bị khi dể sao, bản thân đòi không được lợi từ trên người cô gái kia, có thể khi dễ cô bạn học này cũng coi như lấy được chút giá trị mặt mũi.

"Cô nghe không được tôi đang nói chuyện với cô sao? Cô là kẻ điếc ah?" Lâm Tây ngăn lại Lãnh Nguyệt cùng Trình Trình đang chuẩn bị rời đi.

Lãnh Nguyệt bị chặn lại vốn không muốn chấp nhặt với cô, nhìn thấy Lâm Tây ánh mắt không có chút nào che dâu đối với cô có chút thương cảm: "Thật có lỗi, tôi không phải người điếc, bất qua tôi không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe được tiếng chó điên đang sủa."

"Cô nói tôi là chó điên?" Lâm Tây phẩn nộ nghĩ muốn vung tay tán Lãnh Nguyệt, Trình Trình kinh sợ la to, Lãnh Nguyệt trở tay một cái, Lâm Tây chẳng những không đánh được ngược lại còn bị Lãnh Nguyệt dánh vào bàn tay.

Nào biết được Lãnh Nguyệt lợi hại như vậy mà vẫn còn cái vẽ xoa xoa tay: "Không biết đánh chó điên có thể bị bệnh chó dại hay không, Trình Trình?"

Lãnh Nguyệt hỏi thật như thế, Trình Trình nén cười phối hợp: "Bà bà yên tâm, chó căn người không sủa, con xem con chó này cũng không lợi hại, chỉ biết biết phô trương thân thế kêu lên vài tiếng dọa người."

A... Trình Trình thật không ngoan, cũng biết châm chọc người khác.

Toàn bộ là học từ bà bà.

"Tây, thôi."

"Cái gì thôi! Nếu các người có gan thì đừng đi!" Lâm Tây bị đánh, trong lòng có chút ủy khuất lại phẩn nộ, cầm điện thoại ra kêu gọi viện binh.

Lãnh Nguyệt cười nhạo mooth tiếng, liền lấy roi da dài nhỏ rời khỏi tay, Lâm Tây trởi tay không kịp, điện thoại bị roi da quất bị vỡ nát: "Truyện cười, để cho cô đi lại không chịu đi." Cô lại không ngốc, chờ cô gọi người, cũng không phải sợ đánh không lại, mà gần đây cô mắc bệnh lười, không muốn cùng người khác động thủ. Hơn nửa bọn họ đáp ứng với chồng của mình làm hiền thê lương thiện, ở bên ngoài đánh nhau cũng không tốt.

"Cô! Cha tôi là tổng giám đốc Lâm Thị, các cô đắc tội với tôi là đắc tội với Lâm thị, các ngươi sẽ thấy được."

"Lâm thị là cái thứ gì? Tôi chưa nghe qua. không phải có Nguyệt Thị là lớn sao?" Lãnh Nguyệt thật sự chưa từng nghe qua Lâm Thị, cô chỉ biết là Nguyệt thị rất lớn, mà so với Nguyệt thị thì các xí nghiệp nhỏ đều không có giá trị, đúng là Lãnh Nguyệt không biết thật sự so với Nguyệt thị còn có xí nghiệp lớn hơn sao?

"Bà bà, Nguyệt thị là xí nghiệp dẫn đầu toàn cầu, tất cả Châu Á đều không có khả năng liếc nhìn." Trình Trình hết biết nói rồi.

"Tiểu phá hài kia lại còn khoe khoang mạnh mẽ cái gì." Lãnh Nguyệt vẽ mặt buồn bực. Đương nhiên những lời tức giận này đều là hai người nói nhỏ với nhau.

Trình Trình mới buồn bực nha, không phải mọi người đều có Nặc đứng phía sau, không phải mọi người đều có thể mang Nguyệt Thị ra khoe nha.

"Hiện tại các người trẻ tuổi không có bản lĩnh gì sao, gặp chuyện liền gọi người đến tiếp việc đánh hội đồng, hiện tại không đánh lại liền dọn nhà chạy trốn sao?"

"Cha tôi dang cùng Nguyệt thị hợp tác, nếu thành công Lâm thị sẽ phát triển trở thành xí nghiệp số một số hai, đến lúc đó các người biết thế nào là lễ độ." Bởi vì cùng Nguyệt thị hợp tác dự án để cho Lâm thị phát triển thị trường rộng rãi.

"A..? Hợp tác phải không?" LÃnh Nguyệt cười lạnh một tiếng, bấm điện thoại gọi cho Louis: "Nghe noi cong ty canh cùng công ty Lâm thị nói chuyện hợp tác phải không?"

Mới vừa ở cùng Nguyệt Thanh Thiển đấu khí Louis nhận được điện thoại của Lãnh Nguyệt, không quên khiêu khích liếc mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển một cái, một người Hai Lúa kia đến bây giờ vẫn không biết dùng điện thoại. Kỳ thật không phải Nguyệt Thanh Thiển ngu dốt mà là không ai dạy anh ta.

"Lâm thị? Anh cũng không rõ lắm, chuyện công ty anh đã giao cho Tôi Tà Thiên xử lý."

Lãnh Nguyệt nhìn ánh mắt Lâm Tây cố ý lớn tiếng nói: "Để cho Lôi Tà Thiên nói cho Lâm gì gì đó, để cho ông ta không có việc gì đừng đem con gái ông ta chạy loạn ra ngoài cắn người, đến chuyện hợp tác cùng Lâm thị tìm lúc tốt khác bàn lại."

"Nguyệt nhi gặp phải người đáng ghét rồi hả?" Louis khẽ mỉm cười.

"Không có việc gì, tiểu cẩu cắn loạn mà thôi." Lãnh Nguyệt mang theo Trình Trình tiêu sái rời đi. Lâm Tây đã ngây người.

Tại trong phòng hội nghị cao ốc văn phòng Nguyệt thị, vốn bản kế hoạch hợp tác cơ hồ đã đàm phán thành công, còn đợi hai bên ký tên, Lâm Lễ Chương hai mắt đều đã bắt đầu phát sáng, đáng tiếc tổng giám đốc Nguyệt thị đột nhiên gọi điện thoại tới, ông ta hết sức thận trọng trở về nghe điện thoại, hiện tại ánh mắt Lâm Lễ CHương chờ mong, đem thư hợp tác khép lại: "Lâm tổng, tôi xem ra chuyện hợp tác vẫn là hôm nào bàn lại đi."

"Thay đổi ngày nào? Lôi tổng, chúng ta không phải đã đàm phán tốt rồi sao? Như thế nào lại muốn thay đổi ngày khác rồi?"

"Ha ha, con gái ông đắc tôi với người của Hội Đồng Quản Trị của chúng tôi, việc này sau này hãy nói đi."

Thấy người rời đi, kể cả cho ông ta câu hỏi thời gian đều không có, nắm trong tầm tay còn bay đi mất, Lâm Lễ Chương thật hận! Đầu tiên liền gọi điện thoại cho Lâm Tây, đối phương hiện tại cũng không chịu an phận, ông vừa tức giận gọi cho Dương Thanh.

Ông ta nghe được âm thanh trong veo mà lạnh lùng đầu dây điện thoại bên kia vang lên: "Alo."

"Để cho Tây nhi nghe điện thoại!"

Dương Thanh đưa điện thoại cho Lâm Tây, Lâm Tây cắn môi tiếp nhận: "Alo."

"Con cái đồ khốn này! Lại làm chuyện gì tốt này! Điều tại vì con, hợp tác dự án vài tỷ giờ ngâm nước nóng rồi! COn có biết lần này hợp tác cùng Nguyệt Thị có bao nhiêu trọng yếu sao! Tối hôm nay về nhà không kể hết chuyện cho ta nghe rõ ràng, đừng trách cha khó chịu."

Điện thoại bị cắt đứt, Lâm Tây bĩu môi, vẫn lại là cảm thấy bản thân mình không sai, Dương Thanh nhìn Lâm Tây liền cảm thấy chán ghét, xoay người rời đi, Lâm Tây bước nhanh đuổi theo: "Anh đợi em với."



Bị cô gái kia làm cô ầm ĩ, Lãnh Nguyệt không còn tâm trí đi dạo phố, thêm nữa đồ nên mua gì cũng đã mua, ngay lúc hai người tính trở về, vườn trẻ gọi điện thoại.

"Xin hỏi có phải là mẹ Trình Vũ không?"

"Vâng ạ."

"Tôi là chủ nhiệm lớp Trình Vũ, cô hiện tại có rãnh tới trường học một chuyến được không, Trình Vũ xảy ra chút việc."

Trình Trình ngừng lại cúi đầu, Trình Vũ tuy phản cảm với vườn trẻ, nhưng mà chưa bao giờ nghịch ngợm: "CHuyện gì?"

"Bé cùng bạn học đánh nhau, cô vẫn nên tự mình tới đây một chuyến đi."

"Được, tôi lập tức tới ngay."

Trình Trình cúp điện thoại, Lãnh Nguyệt thấy thần sắc cô khẩn trương: "CHuyện gì thế?"

"Vườn trẻ gọi điện thoại nói Trình Vũ cùng bạn học đánh nhau, để con đi xem sao."

"Đừng nóng vội, con hiện tai đang mang thai không thể gấp được, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường."

Tuy Lãnh Nguyệt nói như vậy, nhưng mà Trình Trình lại lo lắng, Trình Vũ cực kỳ ngoan, chuyện gì bản thân cũng không quan tâm, càng đừng nói đến chuyện cùng bạn học đánh nhau như thế này.

Lúc Lãnh Nguyệt cùng Trình Trình đến vườn trẻ, Trình Vũ ôm máy tính ngồi ở góc sáng sủa của văn phòng, khóe miệng và trên tay có chút bầm tím, trong văn phòng còn có hai vị cha mẹ khác, mặc đồ cực kì mắc tiền, trong ngực cô che chở cho đứa bé rõ ràng cao lớn hơn Trình Vũ, đúng là trên mặt vết thương nhiều hơn không thể so sánh bằng Trình Vũ, xem ra chuyện đánh nhau Trình Vũ chiếm tiện nghi hơn.

Trình Trình nhìn thấy Trình Vũ liền chạy tới, xem xét vết thương của con, có chút không đành lòng: "Đau không?"

Trình Vũ muốn nói lại thôi, lắc đầu.

"Cô Trần, cha mẹ đứa nhỏ kia cũng đã đến, như thế nào cũng nên nói chuyện với chúng tôi rõ ràng, đem con của nhà chúng tôi đánh đến thành ra như vậy." Tôn Lệ lệ mẹ của Hứa Tiểu Phi , ánh mắt sắc bén cao ngạo nhìn cách ăn mặc tùy ý của Trình Trình, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Trình Vũ, nghe nói đứa nhỏ kia là loại không cha, khó trách không có giáo dục.

"Cô Trần, đã phát sinh chuyện gì sao?" Trình Trình muốn hỏi rõ nguyên nhân, Trình Vũ không phải là người tùy tiện đánh người.

Cô Trần có chút xấu hổ, thật sự không tốt lắm đem nguyên nhân nói ra: "Trong lớp mới chuyển đến đứa bé tên Khiếu Viên, bộ dáng thật đáng yêu, cho nên Tiểu Phi nghĩ muốn cùng cô bé chơi đùa, kết quả..." Cô Trần nhìn mắt Trình Vũ, cười lắc đầu, "Kết quả Viên Viên cứ quây quanh Trình Vũ, chỉ có điều Tiểu Phi tìm Trình Vũ nói chuyện, mà Trình Vũ cứ nhìn chằm chằm vào máy tính của bé, về sau là Trình Vũ đánh trước."

Kỳ thật đừng nói cô Trần, đến Trình Trình cũng có chút xấu hổ, đứa bé nhỏ như thế đã bắt đầu tranh giành tình nhân rồi sao?

"Nghe rõ đi! Là con của các người đánh trước, bạn học chơi đùa căn bản không có gì, đánh nhau là không đúng rồi."

Trình Trình không để ý đến Tôn Lệ Lệ, mà là chăm chú nhìn Trình Vũ: "Là con đánh bạn học trước?"

Trình Vũ trầm mặc gật đầu: "Nó xóa bỏ lập trình của con, đều đã sắp xong rồi." Trình Vũ biết chính mình không đúng, đúng là lập trình kia nó đã làm hai tuần rồi, còn kém chút nữa là xong rồi.

"Đó con cũng không thể đánh nhau."

"Mẹ, con biết sai lầm rồi." Trình Vũ cúi đầu nhận sai, Trình Trình có chút không đành lòng, cảm thấy có lỗi với Tôn Lệ Lệ nên chịu nhận lỗi: "Thực xin lỗi, là Trình Vũ nhà chúng tôi sai, ít nhiều tiền thuốc men, chúng tôi sẽ trả."

"Đả thương bảo bối của tôi mà ra cái tiền thuốc men là tốt rồi sao? Cô có biết hay không chúng tôi cực kỳ yêu quý Tiểu Phi nhà chúng tôi, nó tương là nối nghiệp Hứa Vương trong ngành vật liệu xây dựng, nếu bị đánh cho tàn phế các người bồi thường như thế nào đây? Cũng không phải các người là chó mèo tùy tiện nói ra hai chữ thường tiền là có thể giải quyết."

Lãnh Nguyệt vốn không nghĩ cháu mình có gì sai, nhưng mà cô cũng không phản đối Trình Trình dạy con, cho nên ngay từ đầu đều đứng một bên không nói, cô thừa lúc Trình Trình cùng cái người đàn bà xem không vừa mắt kia nói chuyện, dùng ngón tay chọc chọc vào vết thương ở khóe miệng Trình Vũ, trêu chọc đau Trình Vũ nhe răng trợn mắt, cô lại vẫn cười hì hì: "Đứa nhóc, thực vứt bà nó cái mặt, đánh cái gì còn đem bản thân mình bị thương."

Trình Vũ nhún vai: "Nó bị thương nhiều hơn so với con."

"Đúng." Lãnh Nguyệt nhìn mặt đứa bé kia vô cùng thê thảm gật đầu đồng ý, "Con có biết hay không, người phiền toái nhất là nữa chết nữa sống, không chết sẽ so đo với con chút phí trị liệu, phí tổn thất tinh thần, phí tổn không hết, lần sau liền trực tiếp đánh người tàn phế, bà nội chịu trách nhiệm cho con."

"Đúng là bà nội, bà không phải đi liền sao?"

"Con sợ cái gì! Bà đi còn có cha con, nếu không thì tìm ông nội giáo sư, tìm chú Louis, vẫn còn bốn đại đường chủ kia nữa, đem ra làm vật trang trí ah, người đó chính là muốn vân dụng toàn bộ, con xem gia đình bán cọc gỗ này mà cũng không biết xấu hỗ để ở trên bàn nói chuyện, bác Louis của con bán thép khối đó, nói như thế nào so với cọc gỗ cũng có phần hơn."

Trình Vũ cùng Trình Trình một lúc không nói gì: "Bà bà, Trình Vũ còn nhỏ, đừng dạy loạn." Nới như vậy cho đứa nhỏ nghe, cho dù là nói đùa, cũng không thể nói lung tung.

"Các người nói nhỏ cái gì thế, như thế nào cũng cần phải nói cho ta cái giải thích chút." Tôn Lệ Lệ thật là hôm này có thêm công đạo cho khí thế đi không ngớt.

Trình Trình không đi nghe Lãnh Nguyệt ngụy biện, trên mặt vẫn treo một nụ cười có lỗi tươi cười: "Thực xin lỗi, Hứa phu nhân, vậy cô xem muốn xử lý như thế nào?"

Tôn Lệ Lệ hừ lạnh một tiếng: "Tiền thuốc men thì thôi, Tiểu Phi nhà chúng tôi bị đánh ít nhiều, chể cho chúng tôi đánh trả lại là được rồi."

Nụ cười trên mặt Trình Trình thu lại, cô cảm thấy chuyện này con mình có sai, mới đối với đối phương khách khí, nhưng mà không có nghĩa cô để mặc cho đối phương khi dể con trai của mình: "Hứa phu nhân, chuyền này bất quá là giữa bạn học không hiểu chuyện nên đùa nhau, bà yêu cầu như vậy quá phận rồi."

"Quá phận?" Tôn Lệ Lệ cười lạnh một tiếng, ánh mắt ý bảo phía sao, hai người bảo vệ sau lưng bà liền tiến lên trước muốn động thủ, cô Trần đuổi bước lên phía trước khuyên can, Trình Trình không nghĩ đến đối phương không chịu thuyết phục mà động thủ, một chút đạo lý cũng không nói, ngay lúc cô che chở cho Trình Vũ, chỉ nghe hai tiếng kêu rên, hai người cao lớn kia liền ngả trên mặt đất, đối với biến cố thay đổi, cô Trần bị dọa sợ ngây người, nhìn Lãnh Nguyệt không biết làm sao. Cùng một dạng sợ hãi với mẹ con Hứa Tiểu Phi.

"Cháu Lãnh Nguyệt tôi mà các người cũng có thể?" Bọn không từ bỏ sử dụng lực đánh lớn quá.

"Cháu Lãnh Nguyệt của tôi các người cũng có thể đụng sao?" KHông chịu bỏ qua sử dụng lực đánh lớn vào bọn họ. Vốn Trình Vũ bị thương bà cũng không muốn truy cứu, dù sao Trình Vũ cũng không có thực lực làm cho người khác nói đánh là đánh, đứa nhỏ cải nhau ầm ỉ không ảnh hưởng đến đến chuyện gì, thực là liên lụy đến người lớn kia cũng đừng trách bà không khách khí, lợi dụng cơ hội hỗn chiến một cước bay đến đá vào bụng Hứa Tiểu Phi.

Thân thể Hứa Tiểu Phi giống như diều đưt dây không chịu nổi bị đá bay ra ngoài, văng đến một bên tường phía sau rồi trợt xuống, nó ôm bụng đau thống khổ, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

"Bà bà." Trình Trình sợ hãi, tiếng kêu của cô phá hủy đi không gian kỳ dị mới vừa rồi. Tôn Lệ Lệ hét to một tiếng, chạy hai ba bước tiến đến ôm con trai của mình: "Tiểu Phi! Tiểu Phi! Các người cố ý hành hung.... Tôi muốn tố cáo các người! Các người chờ ngồi tù đi!"

Lãnh Nguyệt không quan tâm nhìn một đồng hồ trên tường một cái: "Nếu trong nữa giờ các người mang con đến bệnh viện kịp, có thể con trai của các người có cứu được."

"Bà bà..." Trình Trình sợ hãi, cô đã thấy qua phong cách làm việc, đúng là giống như vậy Lãnh Nguyệt đích thực ra tay quá nặng đối với đứa bé, giờ khắc này cô cảm thấy có chút sợ hãi đối với Lãnh Nguyệt, thực ra cô cảm thấy được bà bà không phải cái loại người có tâm tốt, vì sao đột nhiên bà lại muốn theo đến bệnh viện rồi.

"Sợ rồi sao?" Bà cũng không tốt như vây cười lên, bất quá bà muốn đến bệnh viện thăm Lão Bằng Hữu thôi.

"Dù sao đó cũng là một đứa nhỏ." Trình Trình không đành lòng.

"Hừ! Đứa nhỏ là có thể bọc dao gâm đâm loạn người sao? Nếu đụng chết con trai của con, thời điểm đó con liền là ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm con trai khóc ngất!" Xấu nhất Lãnh Nguyệt đối với con dâu của mình cùng một dạng, bà không phải đối chuyện lương thiện, nhưng mà lương thiện không cần thiết chẳng khác nào là ngu ngốc.

Trình Trình nghĩ đến Lãnh Nguyệt mà nói, có suy nghĩ sợ hãi một chút liền khẩn trương ôm Trình Vũ trong ngực. Hứa Tiểu Phi bị đưa vào bên trong phòng cấp cứu, Trình Trình ôm Trình Vũ đứng chờ ngoài cửa, Tôn Lệ Lệ lo lắng chờ đời đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm vào mẹ con Trình Trình, một cô gái quá lợi hại, bà nhìn ko vừa mắt, thực nếu con trai cô xảy ra chuyện gì, hai mẹ con này đừng nghĩ chuyện chĩ có vậy thôi, cô đã sớm gọi cho chồng mình đến xử đẹp bọn họ rồi.

Lãnh Nguyệt đi vòng vòng trong bệnh viện Đồng Tâm, nhiều bác sĩ cùng y tá bọn họ không biết, bệnh viện Đồng Tâm đã trãi qua mấy lần sữa chữa lại nên bọn họ không tìm thấy phòng Viện Trưởng, tùy tiện kéo một cô y tá lại hỏi: "Phòng làm việc viện trưởng Lãnh ở đâu?"

"Viện trưởng Lãnh sao? Ông ta vốn ở lầu 4, nhưng mới đi đến cấp cứu cho một đứa bé, tình huống không được tốt, ông ta đi hội chẩn rồi. Nên giờ đang ở phòng hội nghị lầu 1."

"A..."

Cô y tá kia thấy Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, đi làm việc tiếp, tìm không thấu người muốn tìm, Lãnh Nguyệt đi trở về bên cạnh Trình Trình.

Các bác sĩ bên trong phòng cấp cứu đề xuất ra những ý kiến, trên mặt mỗi người điều cho thấy không tốt, tuy nhiên đối phương lại không có ý tốt, làm cho Trình Trình lại lo lắng nếu mẹ của đứa bé kia uy hiếp bắt bọn họ ngồi tù: "Bà bà, mọi chuyện giống như không tốt rồi."



"Đương nhiên không tốt rồi, không chết cũng còn nữa cái mạng." Cô đương nhiên biết xú tiểu tử kia không có khả năng có lợi.

"Lili." Một người đàn ông thần sắc kích động chạy vào, Tôn Lệ Lệ vừa thấy chồng mình liền khóc lên, "Hứa Hạ."

"Sao lại xảy ra chuyện như thế này?" Sắc mặt Hứa Hạ không tốt, trên khuôn mặt anh tuấn kia lộ ra vẽ lãnh khốc.

"Là cô ta, là cô gái kia đá Tiểu Phi." Tôn Lệ Lệ chỉ vào Lãnh Nguyệt, đúng là không biết vì sao cô nhìn thấy Lãnh Nguyệt kia xem như không có chuyện gì còn tươi cười, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

"Nếu con tôi có chuyện gì, tôi nhất định giải quyết tất cả bằng luật pháp." Tuy nhiên sắc mặt Hứa Hạ nhìn Lãnh Nguyệt không thể coi thường, vẫn nên bình tĩnh.

"Hoan nghênh." Lãnh Nguyệt nhàm chán ngáp một cái.

"Bác sĩ như thế nào rồi?" Thấy có người ra đi lại chổ hai vợ chồng, Hứa Hạ tiến lên hỏi tình hình con trai mình.

"Đây là viện trưởng Lãnh của chúng ta."

Viện trưởng Lãnh cởi khẩu trang, hiện trên nét mặt già nua một biểu cảm bắc đắc dĩ: "Tình huống không được tốt."

"Viện trưởng Lãnh, mong người tận lực cứu con tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý." Hưa Hạ cắn răng, hy vọng bản thân mình bình tĩnh.

"Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là chúng tôi bất lực, nếu Lãnh.... Thôi, thật xin lỗi." Nếu Lãnh nha đầu có ở đây thì đứa bé kia có thể có còn có hy vọng, bất quá.....Nhớ tới cháu ngoại đích tôn của mình ông Lãnh lại thở dài một cái.

Hứa Hạ thấy viện trưởng Lãnh vừa muốn nói lại khoonh, anh ta lại chỉ có một đứa con trai, không thể dể dàng buông tha như vậy: "Viện trưởng Lãnh có phải người có biện pháp hay không, hoặc là có người có khả năng cứu con trai tôi."

"Anh không tìm thấy cô ta đâu." Ông Lãnh lắc đầu, đúng lúc ngay khi ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang khoang tay trước ngực nhìn ông cười, ông mơ hồ không dám tin tưởng, "Nguyệt nhi?"

"Lãnh lão đầu, khi nào lại khách khí như vậy, tôi có thói quen ông hung dữ gọi tôi là Lãnh Nguyệt."

"Nguyệt nhi! thật là con." Ông Lãnh cao hưng chạy tới, sau đó như nghĩ đến chuyện gì, " Đúng rồi, thật sự quá tốt, đứa bé bên trong được cứu rồi."

Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Ông xác định muốn tôi cứu? Ông cần phải hỏi xem cha mẹ nó có đồng ý hay không."

Lãnh Nguyệt buồn cười nhìn vẽ mặt xanh mét của cha mẹ Tiểu Phi.

"Tôi giới thiệu với các người, đây là người có quyền uy nhất trong giới y học, bác sĩ Lãnh, nếu cô ta đồng ý thay ta mổ cho con trai các người, con trai của các người khẳng định sẽ không có việc gì." Ông Lãnh thay cháu giới thiệu với Hứa Hạ, đúng là càng nghe, mặt hai vợ chồng càng đen lại, đẻ cho kẻ đá tổn thương con mình mổ con mình, nhất định não bọn họ có vấn đề.

"Sao các người lại không nói lời nào! Cứ kéo dài con trai các người sẽ không tốt." Đôi vợ chồng này như thế nào lại không chịu làm rõ tình hình.

Hứa Hạ nhìn chăm chú Lãnh Nguyệt một hồi: "Tôi không tin ngoài cô ta ra không một ai có thể cứu con trai tôi, tôi muốn chuyển viện."

"Chồng!" Tôn Lệ Lệ sợ chồng mình bị kích thích, Hứa Hạ trấn an vợ mình: "Yên tâm, bạn tôi được xem là thầy thuốc giỏi, anh ta nhất định có thể trị khỏi cho Tiểu Phi."

Ông Lãnh đã lớn tuổi, có tiếng là tính tình cổ quá, nếu người nhà đã không nghĩ đến con họ, ông không cần phải cứu, muốn chuyển liền chuyển.

Người đi tới, Hứa hạ đi trước vẫn quay lại cảnh cáo Lãnh Nguyệt một tiếng, nói anh ta hản không bỏ qua như vậy thôi. Lãnh Nguyệt mới không đem người nhà họ để trong lòng, đi tới Trình Vũ: "Nhóc, lại kêu thái công."

"Thái công."

Ông Lãnh giật mình nói không ra lời: "Nó nó nó.... Con con con..."

"Lãnh lão đầu, đừng cao hứng quá làm bệnh tim tái phá, tôi cũng không muốn mỗ cho ông, không nghĩ đến dù ông có nằm trên bàn phẫu thuật tôi cũng mặc kệ."

"Cái đứa không có lương tâm này." Ông Lãnh lần mò đầu Trình Vũ, "Ngoan...Ngoan rồi. Sao lại bị thương rồi hả?"

Nhìn thấy cháu ngoại tôn của mình trên mặt có thương tích, Lão thái gia cảm thấy mất hứng rồi.

"Đứa nhỏ trên bàn mổ vừa rồi đó." Lãnh nguyệt nói.

Nhớ tới đứa bé kia: "Là thằng nhóc kia làm cho bị thương sao?"

"Là nó." Lãnh Nguyệt không chần chừ trả lời.

"Hừ! Con như thế nào lại dùng một chân đã đá chết rồi." Ông Lãnh cũng khoogn thách khí, có chút hối hận vừa rồi trên bà phẩu thuật không dùng một dao giết chết thằng nhóc kia, thật là tiện nghi cho nó qua rồi.

Trình Trình xấu hổ, rốt cuộc cũng biết bà giống ai, hóa ra cả nhà bà điều lợi hại như thế.

Điện thoại Trình Trình vang lên, nhìn thấy Thủy Bách Thiên gọi: "Uy?"

"Tiểu thư Trình Trình, hiện tại phu nhân ở bên người sao?"

Đèn mổ mở, bác sĩ mới tiến vào thấy điện tâm đồ nhảy càng lúc càng chậm, một bên bác sĩ trưởng còn rảnh rỗi gọi điện thoại, thật là làm cho toát mồ hôi đầm đề.

"Bà bà, tìm người a."

"Người nào?"

"Thủy Bách Thiên."

"Cái người bác sĩ Mông Cổ kia tìm ta làm chi." Lãnh Nguyệt không biết vì sao luôn nhìn thấy Thủy Bách Nhật là không vừa mắt, cô chán ghét giống đàn ông hồ ly, "Uy."

"Phu nhân, nghe nói người nằm trên bàn mổ của tôi là bị phu nhân một cước đá bị thương, cho nên muốn điện thoại xác nhận một chút." Thủy Bách Thiên bắt đầu chuyển động dao phẩu thuật, một bên bác sĩ đã nhiều lần dùng ánh mắt ý bảo anh ta mau đình chỉ điện tâm đồ.

"Hóa ra cái vị bác sĩ người đàn ông kia nói là người bác sĩ Mông Cổ này." Lãnh Nguyệt cười nhạo một tiếng.

"Phu nhân vậy có cứu hay là không?" Đá thật đúng là không nhẹ.

"Tùy cậu. Bất quá thằng nhóc đó đã từng mưu sát tiểu thiếu gia, mà người con gái bên kia còn thóa mạ thiếu phu nhân của cậu, mà người đàn ông kia cũng từng uy hiếp tôi, bất quá con người tôi liền rất thiện lương không muốn phải sát sinh, rất hảo tâm buông tha con ngựa bọn họ, đến còn mọi chuyện cậu cứ nhìn mà làm đi."

Điện thoại truyền lên tiến đô đô, Thủy Bách Thiên nhìn ngây ngốc điện thoại hai giây, cũng trong hai giây đó, điện tâm đồ truyền đến một đường thẳng.

"Bạch...Bác sĩ Bạch..." bác sĩ kế bên nhắc nhỡ bác sĩ của anh ta, người đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ, người đã chêt, làm sao bây giờ?

"Đã chết sao." Thủy Bách Thiên nhíu mày, chết có vẽ được lợi cho nó quá, "Cho tôi dao giải phẩu."

"Bác sĩ Bạch.... Có thể cứu sống sao?"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bác sĩ kia sắc mặt ngày càng tráng càng xanh, thời điểm phẩu thuật hoàn thành, Thủy Bách Thiên bắt đầu cởi quần áo, nhìn vẽ mặt trắng xanh của bác sĩ kia, "Mới tới?"

Bác sĩ nuốt nước bọt: "Ân"

Thủy Bách Thiên vỗ vỗ vai của anh ta: "Không sai."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook