Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Chương 76
Tứ Nguyệt Yêu Yêu
11/05/2015
"Vừa rồi ai mới nói là muốn từ chức vậy?" Âm thanh trầm thấp lạnh lùng trước sau như một của Trình Vũ, vang vọng trong phòng họp.
Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai biết người đột nhiên xuất hiện ở đây là ai, còn thân mật với tiểu thư Lucy như thế, do không chắc Trình Vũ là ai nên không ai dám làm chim đầu đàn, bọn họ cũng chỉ chắc chắn rằng Lucy không làm gì bọn họ nên mới làm ầm ĩ, nực cười, đi đâu tìm một công việc có tiền lương và mức đãi ngộ giống như công ty Dawson chứ.
Trình Vũ cũng không vội, ngồi bên cạnh Lucy, ngón tay gõ từng gõ lên mặt bàn, lại có người không sợ chết cảm thấy Trình Vũ chẳng qua chỉ là người mà Lucy bắt lấy để cáo mượn oai hùm, giám đốc bộ phân nghiên cứu phát tiển đứng lên."Nếu tổng giám đốc của Dawson là tiểu thư Lucy thì hôm nay tôi lập tức từ chức."
Bộ phận nghiên cứu phát triển là bộ phận trung tâm của Dawson, một khi ông ta từ chức thì không thể nghi ngờ đó là tổn thất lớn nhất của Dawson. Trình Vũ mở cặp hồ sơ mang đến ra, gương mặt lịch sự khiến ông ta tưởng rằng anh sẽ nói tin tức tốt, nhưng lời vừa nói ra đã làm cho giám đốc bộ phận nghiên cứu xanh cả mặt." Geogre Brownie, nam, bốn mươi hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức vào Dawson, từ người học việc ngồi lên, bởi vì tham gia khai phá hệ thống phòng ngự thế hệ thứ tư thu được thành quả tốt nên được ngồi lên chức giám đốc, sau đó thành tích cũng bình thường."
Trình Vũ ném tư liệu ở trong tay lên bàn."Thật ra hệ thống phòng ngự thế hệ thứ tư và thế hệ thứ ba không có khác biệt lớn, hiểu rõ bây giờ hệ thống phòng ngự của Dawson còn dựa vào thu mua, tôi thật sự không biết ông còn ngồi ở vị trí giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển để làm gì, ông đã nói là từ chức, cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái.Giám đốc tài vụ."
"Tôi đây!" Giám đốc tài vụ không biết tại sao mình lại theo bản năng mà quay lại, tóm lại chàng trai này tạo áp lực cho ông ta còn lớn hơn chủ tịch của Dawson.
"Thanh toán cho giám đốc George một chút."
"Vâng."
Trình Vũ nhìn George đang đứng bất động ở đằng kia."Sao thế? Còn có vấn đề gì sao?"
"Cậu có quyền gì mà đuổi tôi!" Không ngờ cậu ta lại thực ra làm chuyện đó.
"Tôi nghĩ giám đốc George đang hiểu lầm hai chuyện, chuyện thứ nhất không phải là tôi đuổi ông, mà là do ông chủ động xin từ chức, những người đang ngồi đây chỉ cần không phải là kẻ điếc thì đều có thể nghe được. Chuyện thứ hai, tôi là vị hôn phu của Lucy, bây giờ cô ấy mời tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Dawson, còn vấn đề gì không?” Giọng nói của Trình Vũ vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy, dường như bất kể là tranh cãi trước mặt anh như thế nào thì cũng không có ý nghĩa gì.
“Cậu sẽ phải hối hận!” George phủi tay rời đi.
“Đợi một chút.” Trình Vũ gọi ông ta lại. “Bảo vệ, lúc giám đốc George đi ra nhớ kiểm tra cẩn thận, tất cả những gì có liên quan đến Dawson đều không được phép mang đi, mong giám đốc George có thể hiểu cách làm của tôi, nếu mang ra ngoài, giám đốc George có thể bị truy cứu trách nhiệm lấy cắp buôn bán tài liệu cơ mật, làm như vậy thì tất cả mọi người đều khó xử.”
“Cậu! Hừ” George Brownie trừng mắt nhìn Trình Vũ, tức giận rời đi.
Sau khi ông ta đi ra phòng họp bỗng nhiên im lặng hẳn, không có người đề xuất muốn từ chức, Trình Vũ nhìn nữ thư ký đang ghi lại nội dung cuộc họp, phân phó với cô ta. “Đến bộ phận nghiên cứu phát triển, gọi Robert tới đây.”
Nữ thư ký nhìn Bá Văn ở đối diện, do dự một chút. “Vâng.”
Bên trong bộ phận nghiên cứu phát triển cũng đang mở cuộc họp, mục đích là thảo luận việc tiến hành tự nghiên cứu hệ thống phòng ngự thế hệ thứ sáu, là một nhân viên cơ sở, Robert cũng không có tiếng nói gì, chỉ yên lặng ghi chép những điều cần ghi nhớ. Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, là thư ký cao nhất của tổng giám đốc.
“Có nhân viên tên Robert ở đây không?”
“Tôi là Robert.” Robert đứng lên, không biết người trên tầng cao nhất tìm mình làm gì. John ở bên cạnh cũng kéo quần áo của anh ta: “Thư ký tổng giám đốc tìm anh làm gì?”
Robert nghiêng người nói nhỏ: “Tôi làm sao biết được.”
“Theo tôi lên lầu cao nhất.”
“Tôi sao?” Robert cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy như trên đầu bị đập trúng một miếng thịt từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc anh ta choáng váng, lên tầng cao nhất họp sao, ngay cả phó trưởng phòng cũng chưa có tư cách kia, một nhân viên nho nhỏ như anh ta làm sao có tư cách này.
”Đúng, đừng lề mề.”
Robert lập tức đuổi theo, lý do là thư ký của tổng giám đốc đã có chút không kiên nhẫn rồi. Robert đi vào phòng họp lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người anh ta, khiến anh ta cảm thấy không được tự nhiên giống như có mũi nhọn đâm vào người.
“Ngồi đi.” Trình Vũ bảo anh ta ngồi vào chỗ trống do người kia mới rời đi. “Nếu không ai muốn từ chức vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp.”
Thư ký nhanh chóng phát cho Robert một phần tài liệu. Trình Vũ bảo mọi người mở phần tài liệu tự anh sắp xếp ra. “Đây là tài liệu sững sốt mức kinh doanh của Dawson với công ty Tín Đạt trong ba năm qua, hàng năm khoa tin tăng trưởng vớitỷ lệ năm phần trăm một năm, và dường như Dawson đang dậm chân tại chỗ, bây giờ ngành thông tin khoa học kỹ thuật đang cạnh tranh gay gắt, trong lòng mọi người cũng có vài suy nghĩ, không tăng trưởng lập tức rút lui, năm trước Dawsondùng bốn trăm triệu để mua hệ thống phòng ngự, đương nhiên Dawson có tiền, nhưng hệ thống phòng ngự khiếnDawson nổi tiếng lại dựa vào thu mua, sớm hay muộn thì Dawson cũng sụp đổ.”
Trình Vũ nói một lúc lại khiến sắc mặt mọi người đều rất khó coi. “Vậy cái gì lại tạo thành cục diện hôm nay, vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện không đúng quy tắc, kết bè phái, đề bạt người thân, không biết dùng người, làm mất nhân tài là nguyên nhân quan trọng nhất.”
Từng câu từng chữ Trình Vũ nói giống như đập vào lòng bọn họ, những người dựa vào quan hệ mà được ngồi ở đây đều lo lắng đề phòng.
“Nếu tôi làm tổng giám đốc của Dawson, chắc chắn việc này sẽ không phát sinh. Tôi mời Hắc Nhai làm cố vấn thực hiện về mọi mặt, anh ta sẽ nhằm vào tình hì
nh cụ thể của Dawson mà đặt ra một quy định giám sát nội bộ nghiêm khắc, tất cả nhân viên trong công ty đều phải tiến hành xét duyệt lại, không phù hợp hoặc là giáng chức, hoặc là từ chức.” Trình Vũ làm việc tương đối triệt để, nếu không phải do chuyện lần này thì Dawson cũng nên chỉnh đốn lại một lần.
Hắc Nhai? Là Hắc Nhai bàn tính vàng của Tàn Lang sao? Rốt cuộc người đàn ông này là ai đây, lại có thể mời Hắc Nhai, ai không biết chỉ cần một câu của thiếu chủ, Giác đã trở thành doanh nghiệp sánh ngang với Nguyệt thị và Dawson, hơn nữa chỉ dùng thời gian năm. Nghe nói mắt của Hắc Nhai rất sắc bén, một công ty trải qua kế hoạch chỉnh đốn của anh ta đều có thể sống lại, nhưng muốn mời anh ta thì không chỉ là vấn đề tiền bạc.
“Không có vấn đề gì khác thì cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.”
Những người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng người rời khỏi phòng họp đầu tiên là giám đốc tài vụ, sau đó mọi người bắt đầu rời đi.
"Anh Trình, tôi là Bá Văn Ibu Brenda, em trai của Lucy."
Trình Vũ quay lại nhìn Bá Văn, thấy anh ta duỗi tay để trước mặt anh, Trình Vũ chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có ý muốn nắm lấy."Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh, anh đợi một lát."
Lucy cắn răng, cô biết cho dù không thích một người cũng sẽ không thất lễ như vậy, trừ phi anh đang tức giận, cô cảm thấy có lẽ anh biết được gì đó, nhưng lại không dám khẳng định. Bá Văn chịu đựng tức giận, đã nhường anh ta như thế rồi, vậy mà anh ta lại không để mình vào mắt một chút nào.
Robert dây dưa đến tận cuối cùng, nhìn thấy Trình Vũ đến gần anh ta, những câu nói vừa rồi cũng khiến anh ta rung động, chàng trai này lại có thể đảo lộn bầu trời ở Dawson, dù chủ tịch còn tại vị cũng không dám thay đổi một cách quyết đoán như thế, không chỉ là thật sự nắm chắc mà còn phải để tương lai của Dawson ở trong lòng.
"Robert phải không?" Trình Vũ vẫn nhớ đối thủ cạnh tranh năm đó của mình.
"Vâng. Tổng giám đốc."
"Chúc mừng anh trở thành giám đốc mới của bộ phận phát triển nghiên cứu."
Trình Vũ vươn tay ra, Robert không dám khẳng định mà nắm lấy. "Tôi sao? Nhưng tôi mới vào công ty chưa được bao lâu mà."
"Có trình độ hay không không phải là dựa vào thời gian dài hay không, tôi nghĩ người muốn giành lấy ngôi vị quán quân trong cuộc thi thông tin khoa học kỹ thuật giành cho thanh thiếu niên đủ để đảm nhận vị trí này, tôi có xem qua luận văn phát biểu của anh, cách suy nghĩ về ý tưởng rất tốt, làm rất tốt."
Trình Vũ vỗ vai anh ta, sau đó nhìn về phía sau Lucy, Lucy ngầm hiểu bước lên phía trước. "Anh Bá Văn, tôi nghĩ chúng ta cần đổi nơi nói chuyện."
Bá Văn gật đầu, Trình Vũ ôm Lucy rời đi, tấm lưng kia khiến Robert cảm thấy giống như đã từng quen biết, anh ta quay lại bộ phận nghiên cứu phát triển, vừa đi vừa suy nghĩ, cảm thấy cái tên Trình Vũ rất quen thuộc.
John nhìn thấy Robert quay về, lập tức lại gần. "Nghe nói giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển bị đốt thành con mực, lại nghe nói anh lên làm giám đốc bộ phận nghiên cứu, thằng nhóc, thật không. Anh không phải là giẫm lên cứt chó, mà là số đạp cứt chó thôi."
Đột nhiên Robert hét lên. "Chính là anh ta! Thật sự là anh ta! Thảo nào thảo nào!" Anh ta thật sự gặp phải vận cứt chó, nắm lấy tay Jonh kích động nói. "Anh có nhớ năm cấp ba tôi bắt buộc phải nhận giải nhì khi tham gia trận đấu lớn ấy không?"
"Nhớ chứ, quán quân bị một thằng nhóc khác lấy đi rồi." Đương nhiên là John nhớ rõ, có điều Robert nói lại chuyện này làm gì.
"Biết tổng giám đốc mới của chúng ta là ai không?" Robert thần bí nói, John lắc đầu.
"Chính là anh ta! Trình Vũ."
"Cái thằng nhóc kia? Là tổng giám đốc mới của chúng ta sao?" John giống như chưa nghĩ ra."Không thể nào, nghe nói công ty mới Hắc Nhai để sửa đổi lần nữa, có khả năng sẽ giảm biên chế, trước kia tôi đã từng đắc tội với anh ta, có phải sẽ loại bỏ tôi không! Robert , anh biết tôi còn phải nuôi vợ nuôi con mà, anh có thể đi theo tổng giám đốc nói với anh ta không cần loại bỏ tôi được không, trước kia đều là hiểu lầm thôi."
Robert thấy dáng vẻ khẩn trương của John. "Yên tâm, tổng giám đốc chỉ muốn bắt những người đi lên dựa vào quan hệ thôi, anh có bản lĩnh thật sự, sẽ không bị loại bỏ."
"Thật không?" John nhẹ nhàng thở ra, trái lại lại có suy nghĩ. "Vậy có phải sẽ có cơ hội thăng chức không?"
"Có vẻ đúng như vậy."
Dawson cũng giống như những công ty khác, truyền lời đồn nhảm còn nhanh hơn truyền bệnh. Trong lúc này trong lòng mỗi người ở Dawson đều hoảng sợ, nơi nơi đều xì xào bàn tán, chuyện được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện về tổng giám đốc mới, một số người thông thạo tin tức cũng mang đến bộ tập san trường của học viện Ngân Hoa. John cũng một vẫy tờ tạp chí trong tay, chạy đến văn phòng mới của Robert, thấy Robert đang sửa sang đồ đạc, anh ta giơ tạp chí trong tay lên. "Anh xem, tổng giám đốc của chúng ta không đơn giản đâu, anh ta còn là đại thiếu gia của Nặc, bây giờ là tổng giám đốc của Nguyệt thị, nghe nói mẹ nuôi của anh ta là phu nhân thiếu chủ Tàn Lang, thảo nào mời được Hắc Nhai, còn có tin tức đáng kinh ngạc hơn nữa kìa, anh nhất định sẽ muốn biết."
Robert nở nụ cười, nhìn vẻ mặt sùng bái của John, rất khó tưởng tượng được nhiều năm trước lúc còn trẻ anh ta còn không cho tổng giám đốc chút mặt mũi nào "Tin tức gì?"
"Hệ thống phòng ngự thế hệ thứ năm của Dawson là cái hoàn mỹ nhất trong lịch sử của Dawson, nhưng đáng tiếc nó được thu mua từ bên người, mà người khai phá nó chính là C.Y, người mà anh hết sức sùng bái, bặc biệt sùng bái, vô cùng sùng bái."
“Cái này mọi người đều biết mà.” Robert nhún vai. “Vấn đề là, anh có biết C.Y là ai không?” John nhướng lông mày, vẫn khoe mẽ như cũ, anh ta không tin nếu Robert biết đáp án mà còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ.
Robert cúi xuống sắp xếp đồ đạc. “Là ai?”
“Chính là tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta, anh xem câu này ‘Người hoàn mỹ nhất trong lịch sử học viện Ngân Hoa, Trình Vũ… cũng chính là C.Y thần bí” John đưa tạp chí trong tay cho Robert xem.
Robert bình tĩnh cầm lấy tạp chí, nhưng bàn tay vì kích động mà run nhè nhẹ kia không lừa gạt được ánh mắt của Robert, xem anh ta còn bình tĩnh được nữa không. Robert xem xong phần tin nói về Trình Vĩ kia, rồi trả lại cho Robert. “Cậu lấy tạp chí ở đâu ra thế?”
“Haha… cậu không biết thôi. Bạn tốt của con trai hàng xóm sát vách của bạn bè của anh trai của dì học Lizzy đi học ở học viện Ngân Hoa, bởi vì bạn tốt của con trai của hàng xóm sát vách của bạn bè của anh trai của dì họ Lizzy đều đặc biệt hướng tới Ngân Hoa, cho nên mỗi lần đều hỏi mượn cậu ta, vòng mấy vòng thì đến tay Lizzy, cô ta mang đến công ty xem, mọi người liếc mắt một cái lập tức nhận ra nhân vật trên trang bìa vô cùng giống tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta, sau khi xác nhận mới đưa ra tin tức chấn động này.”
Đầu Robert bị rút gân vì bị John quấn.
“Anh nói xem, nếu tổng giám đốc của chúng ta chính là C.Y thì hệ thống phòng ngự thế hệ thứ sáu của chúng ta có phải bớt phiền toái hơn không?”
“Ý của anh là sự tồn tại của bộ phận nghiên cứu phát triển của chúng ta không còn cần thiết nữa?” Robert mở nụ cười, đầu óc của John quá đơn giản.
“Đúng vậy, không phải chúng ta lại về nhà ăn bám sao.”
“Nếu anh ta muốn xóa bỏ bộ phận nghiên cứu thì còn thăng tôi lên làm giám đốc làm gì?”
“Cũng đúng nha.” John lại suy nghĩ, Robert không để ý tới anh ta, với đầu óc đơn giản của anh ta thì trong giây lát nhất định sẽ không nghĩ ra.
Trong phòng được bao trong quán cà phê ở tầng một, Trình Vĩ ngồi đối diện với Bá Văn, Trình Vũ không muốn ở đây lãng phí thời gian trên người đàn ông này, nói thật thì anh thật sự không vừa mắt người đàn ông này, cho nên những lời nói ra không xa cách khách sáo như vừa rồi nữa mà gọn hàng dứt khoát. “Lucy là vị hôn thê của tôi, hiển nhiên là tôi không thích có người có suy nghĩ gì không an phận đối với cô ấy, cho nên trước tối ngày mai mời anh chuyển ra khỏi nơi ở của Dawson, mặt khác công việc của tập đoàn Dawson sẽ do tôi tiếp nhận, dựa theo di chúc của ông Dawson, anh vẫn giữ lấy hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Dawson, cho nên anh vẫn có thể ở lại Dawson làm chức vụ quản lý của anh, sử dụng quyền lợi của anh, nhưng tôi cũng muốn nói cho anh biết, anh có quyền biểu quyết cũng không thể thay đổi bất cứ quyết định nào của tôi đâu.”
“Đây là chuyện của tập đoàn Dawson chúng tôi, cho dù anh là vị hôn thê của Lucy cũng không biểu hiện cái gì, dù sao anh cũng chưa kết hôn với Lucy.” Bá Văn còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của Trình Vũ, tự nhiên cũng chỉ cho rằng anh có thể càn rỡ như vậy là hoàn toàn dựa vào tên tuổi là vị hôn phu của Lucy. “Lucy, chị nghìn lần đừng để anh ta lừa, anh ta chẳng qua chỉ muốn tài sản của Dawson mà thôi. Chờ chị chuyển cổ phần công ty sang danh nghĩa của anh ta rồi thì anh ta lập tức quăng chị đi thôi.”
“Bá Văn, tôi không cho cậu nói Trình Vũ như vậy!” Lucy tức giận.
Trình Vũ mỉm cười, những điều nên nói anh cũng đã nói rồi, không cần thiết pahri ở đây lãng phí thời gian. “Tôi đã nói trước tối ngày mai phải rời khỏi nơi ở của Dawson, anh chắc chắn sẽ không hy vọng tôi cưỡng chế thực hiện ở đâu.”
Nhìn Trình Vũ ôm Lucy rời đi, Bá Văn cầm cốc trên dàn đập xuống mặt đất. “Tên kia dựa vào cái gì chứ!”
“Dựa vào cái gì sao? Cha là Nguyệt Độc Nhất, mẹ nuôi là phu nhân thiếu chủ Tàn Lang, Tổng giám đốc Nguyệt thị là nghề phụ của anh ấy, quên nói với anh rằng anh ấy còn một cái tên gọi là C.Y nữa. đương nhiên điều quan trọng nhất chính là anh ấy có một cô em gái siêu cấp đáng yêu là tôi đây. Xin chào, tôi là Nguyệt Nặc. đây là danh thiếp của tôi. Tôi là luật sư, nếu anh có điều không hài lòng với việc anh trai tôi sắp lấy được sáu mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Dawson của các người thì có thể đến tìm tôi, tôi đảm bảo ngay cả hai mươi phần trăm của anh kia cũng sẽ được lấy đi.”
“Cô, cô vào đây bằng cách nào.” Bá Văn hoảng sợ nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện này, cô ngồi xổm trên sô pha, ăn kem, dáng vẻ cười hì hì. Nhưng cô im hơi lặng tiếng xuất hiện như vậy thật sự khiến người ta sợ hãi.
“Kem trong quán cà phê ở Dawson cũng không tệ lắm, không biết có thể gói về không.” Nguyệt Nặc nuốt vào một miếng, nhìn về phía Bá Văn hỏi ngây thơ. Nếu không thể gói về, cô sẽ bảo Bắc Đường Ly qua đây học tay nghề của bọn họ, sau này mỗi ngày đều có thể ăn rồi.
“À… Tôi quên cho anh xem đồ tốt.” Nguyệt nặc giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phía Bá Văn ngoắc ngón tay gọi anh ta, Bá Văn ma xui quỷ khiến vui vẻ bước vào, Nguyệt Nặc mở máy tính cầm tay ra, gõ ở trên đó vài cái, sau đó chuyển máy tính về phía Bá Văn, Bá Văn nhìn chằm chằm vào máy tính sau đó mắt càng ngày càng trợn lên.
“Không! Không có khả năng! Làm sao cô có thể biết! cuộn phim này nhất định là giả!” Ngón tay Bá Văn nhanh chóng gõ bàn phím, có ý định xóa bỏ hình ảnh anh ta hãm hại Lucy Jlu Brensa đi.
“Xóa đi xóa đi, tôi dự bị vài trăm phần rồi.” Nguyệt Nặc không thèm để ý, tiếp tục ăn kem. “Hôm nào coi nói như CD lậu bán ra ngoài thị trường, nhất định sẽ bán rất chạy, lấy cái tên là nghiệt duyên, không được không được, nhật ký vương tử báo thù, cũng không hay, gọi là lòng muông dạ thú đi.”
“Giao CD cho tôi.” Bá Văn muốn tới gần Nguyệt Nặc, muốn uy hiếp cô giao toàn bộ CD ra. Nguyệt Nặc vì muốn tránh tay heo của anh ta mà làm rơi kem xuống đát. Nguyệt Nặc nhìn ly kem còn chưa ăn xong, cau mày, chu miệng, đương nhiên là giận dữ, rút roi bên người ra, mỗi lần giơ tay là quất một cái. “Mẹ nó! Tôi đay là kim chi ngọc diệp không phải để người như anh có thể chạm vado! Đụng chạm vào chị dâu tôi, tưởng anh trai tôi không tìm anh thì tưởng là có thể dễ dàng đi như vậy sao? Đó là do anh trai tôi hoàn toàn không xem anh ra gì, ngay cả nói chuyện với anh, anh ấy cũng cảm thấy lãng phí nước bọt! chỉ cần anh từ đây đi ra ngoài một cái thôi, có cả đống người gây phiền toái cho anh! Hừ! đánh anh còn ô uế tay tôi!”
Nguyệt Nặc tức giận đạp Bá Văn ngã trên mặt đất, đánh lên người anh ta một roi nữa rồi cất cây roi đã hủy hoại người ta đi, cô còn khó chịu với chuyện người khác rêu rao, quyết định đến quầy rượu gọi một ly kem bù lại tâm trạng buồn nôn khi chuyện cô nói chuyện với ruồi bọ.
Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai biết người đột nhiên xuất hiện ở đây là ai, còn thân mật với tiểu thư Lucy như thế, do không chắc Trình Vũ là ai nên không ai dám làm chim đầu đàn, bọn họ cũng chỉ chắc chắn rằng Lucy không làm gì bọn họ nên mới làm ầm ĩ, nực cười, đi đâu tìm một công việc có tiền lương và mức đãi ngộ giống như công ty Dawson chứ.
Trình Vũ cũng không vội, ngồi bên cạnh Lucy, ngón tay gõ từng gõ lên mặt bàn, lại có người không sợ chết cảm thấy Trình Vũ chẳng qua chỉ là người mà Lucy bắt lấy để cáo mượn oai hùm, giám đốc bộ phân nghiên cứu phát tiển đứng lên."Nếu tổng giám đốc của Dawson là tiểu thư Lucy thì hôm nay tôi lập tức từ chức."
Bộ phận nghiên cứu phát triển là bộ phận trung tâm của Dawson, một khi ông ta từ chức thì không thể nghi ngờ đó là tổn thất lớn nhất của Dawson. Trình Vũ mở cặp hồ sơ mang đến ra, gương mặt lịch sự khiến ông ta tưởng rằng anh sẽ nói tin tức tốt, nhưng lời vừa nói ra đã làm cho giám đốc bộ phận nghiên cứu xanh cả mặt." Geogre Brownie, nam, bốn mươi hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức vào Dawson, từ người học việc ngồi lên, bởi vì tham gia khai phá hệ thống phòng ngự thế hệ thứ tư thu được thành quả tốt nên được ngồi lên chức giám đốc, sau đó thành tích cũng bình thường."
Trình Vũ ném tư liệu ở trong tay lên bàn."Thật ra hệ thống phòng ngự thế hệ thứ tư và thế hệ thứ ba không có khác biệt lớn, hiểu rõ bây giờ hệ thống phòng ngự của Dawson còn dựa vào thu mua, tôi thật sự không biết ông còn ngồi ở vị trí giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển để làm gì, ông đã nói là từ chức, cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái.Giám đốc tài vụ."
"Tôi đây!" Giám đốc tài vụ không biết tại sao mình lại theo bản năng mà quay lại, tóm lại chàng trai này tạo áp lực cho ông ta còn lớn hơn chủ tịch của Dawson.
"Thanh toán cho giám đốc George một chút."
"Vâng."
Trình Vũ nhìn George đang đứng bất động ở đằng kia."Sao thế? Còn có vấn đề gì sao?"
"Cậu có quyền gì mà đuổi tôi!" Không ngờ cậu ta lại thực ra làm chuyện đó.
"Tôi nghĩ giám đốc George đang hiểu lầm hai chuyện, chuyện thứ nhất không phải là tôi đuổi ông, mà là do ông chủ động xin từ chức, những người đang ngồi đây chỉ cần không phải là kẻ điếc thì đều có thể nghe được. Chuyện thứ hai, tôi là vị hôn phu của Lucy, bây giờ cô ấy mời tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Dawson, còn vấn đề gì không?” Giọng nói của Trình Vũ vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy, dường như bất kể là tranh cãi trước mặt anh như thế nào thì cũng không có ý nghĩa gì.
“Cậu sẽ phải hối hận!” George phủi tay rời đi.
“Đợi một chút.” Trình Vũ gọi ông ta lại. “Bảo vệ, lúc giám đốc George đi ra nhớ kiểm tra cẩn thận, tất cả những gì có liên quan đến Dawson đều không được phép mang đi, mong giám đốc George có thể hiểu cách làm của tôi, nếu mang ra ngoài, giám đốc George có thể bị truy cứu trách nhiệm lấy cắp buôn bán tài liệu cơ mật, làm như vậy thì tất cả mọi người đều khó xử.”
“Cậu! Hừ” George Brownie trừng mắt nhìn Trình Vũ, tức giận rời đi.
Sau khi ông ta đi ra phòng họp bỗng nhiên im lặng hẳn, không có người đề xuất muốn từ chức, Trình Vũ nhìn nữ thư ký đang ghi lại nội dung cuộc họp, phân phó với cô ta. “Đến bộ phận nghiên cứu phát triển, gọi Robert tới đây.”
Nữ thư ký nhìn Bá Văn ở đối diện, do dự một chút. “Vâng.”
Bên trong bộ phận nghiên cứu phát triển cũng đang mở cuộc họp, mục đích là thảo luận việc tiến hành tự nghiên cứu hệ thống phòng ngự thế hệ thứ sáu, là một nhân viên cơ sở, Robert cũng không có tiếng nói gì, chỉ yên lặng ghi chép những điều cần ghi nhớ. Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, là thư ký cao nhất của tổng giám đốc.
“Có nhân viên tên Robert ở đây không?”
“Tôi là Robert.” Robert đứng lên, không biết người trên tầng cao nhất tìm mình làm gì. John ở bên cạnh cũng kéo quần áo của anh ta: “Thư ký tổng giám đốc tìm anh làm gì?”
Robert nghiêng người nói nhỏ: “Tôi làm sao biết được.”
“Theo tôi lên lầu cao nhất.”
“Tôi sao?” Robert cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy như trên đầu bị đập trúng một miếng thịt từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc anh ta choáng váng, lên tầng cao nhất họp sao, ngay cả phó trưởng phòng cũng chưa có tư cách kia, một nhân viên nho nhỏ như anh ta làm sao có tư cách này.
”Đúng, đừng lề mề.”
Robert lập tức đuổi theo, lý do là thư ký của tổng giám đốc đã có chút không kiên nhẫn rồi. Robert đi vào phòng họp lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người anh ta, khiến anh ta cảm thấy không được tự nhiên giống như có mũi nhọn đâm vào người.
“Ngồi đi.” Trình Vũ bảo anh ta ngồi vào chỗ trống do người kia mới rời đi. “Nếu không ai muốn từ chức vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp.”
Thư ký nhanh chóng phát cho Robert một phần tài liệu. Trình Vũ bảo mọi người mở phần tài liệu tự anh sắp xếp ra. “Đây là tài liệu sững sốt mức kinh doanh của Dawson với công ty Tín Đạt trong ba năm qua, hàng năm khoa tin tăng trưởng vớitỷ lệ năm phần trăm một năm, và dường như Dawson đang dậm chân tại chỗ, bây giờ ngành thông tin khoa học kỹ thuật đang cạnh tranh gay gắt, trong lòng mọi người cũng có vài suy nghĩ, không tăng trưởng lập tức rút lui, năm trước Dawsondùng bốn trăm triệu để mua hệ thống phòng ngự, đương nhiên Dawson có tiền, nhưng hệ thống phòng ngự khiếnDawson nổi tiếng lại dựa vào thu mua, sớm hay muộn thì Dawson cũng sụp đổ.”
Trình Vũ nói một lúc lại khiến sắc mặt mọi người đều rất khó coi. “Vậy cái gì lại tạo thành cục diện hôm nay, vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện không đúng quy tắc, kết bè phái, đề bạt người thân, không biết dùng người, làm mất nhân tài là nguyên nhân quan trọng nhất.”
Từng câu từng chữ Trình Vũ nói giống như đập vào lòng bọn họ, những người dựa vào quan hệ mà được ngồi ở đây đều lo lắng đề phòng.
“Nếu tôi làm tổng giám đốc của Dawson, chắc chắn việc này sẽ không phát sinh. Tôi mời Hắc Nhai làm cố vấn thực hiện về mọi mặt, anh ta sẽ nhằm vào tình hì
nh cụ thể của Dawson mà đặt ra một quy định giám sát nội bộ nghiêm khắc, tất cả nhân viên trong công ty đều phải tiến hành xét duyệt lại, không phù hợp hoặc là giáng chức, hoặc là từ chức.” Trình Vũ làm việc tương đối triệt để, nếu không phải do chuyện lần này thì Dawson cũng nên chỉnh đốn lại một lần.
Hắc Nhai? Là Hắc Nhai bàn tính vàng của Tàn Lang sao? Rốt cuộc người đàn ông này là ai đây, lại có thể mời Hắc Nhai, ai không biết chỉ cần một câu của thiếu chủ, Giác đã trở thành doanh nghiệp sánh ngang với Nguyệt thị và Dawson, hơn nữa chỉ dùng thời gian năm. Nghe nói mắt của Hắc Nhai rất sắc bén, một công ty trải qua kế hoạch chỉnh đốn của anh ta đều có thể sống lại, nhưng muốn mời anh ta thì không chỉ là vấn đề tiền bạc.
“Không có vấn đề gì khác thì cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.”
Những người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng người rời khỏi phòng họp đầu tiên là giám đốc tài vụ, sau đó mọi người bắt đầu rời đi.
"Anh Trình, tôi là Bá Văn Ibu Brenda, em trai của Lucy."
Trình Vũ quay lại nhìn Bá Văn, thấy anh ta duỗi tay để trước mặt anh, Trình Vũ chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có ý muốn nắm lấy."Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh, anh đợi một lát."
Lucy cắn răng, cô biết cho dù không thích một người cũng sẽ không thất lễ như vậy, trừ phi anh đang tức giận, cô cảm thấy có lẽ anh biết được gì đó, nhưng lại không dám khẳng định. Bá Văn chịu đựng tức giận, đã nhường anh ta như thế rồi, vậy mà anh ta lại không để mình vào mắt một chút nào.
Robert dây dưa đến tận cuối cùng, nhìn thấy Trình Vũ đến gần anh ta, những câu nói vừa rồi cũng khiến anh ta rung động, chàng trai này lại có thể đảo lộn bầu trời ở Dawson, dù chủ tịch còn tại vị cũng không dám thay đổi một cách quyết đoán như thế, không chỉ là thật sự nắm chắc mà còn phải để tương lai của Dawson ở trong lòng.
"Robert phải không?" Trình Vũ vẫn nhớ đối thủ cạnh tranh năm đó của mình.
"Vâng. Tổng giám đốc."
"Chúc mừng anh trở thành giám đốc mới của bộ phận phát triển nghiên cứu."
Trình Vũ vươn tay ra, Robert không dám khẳng định mà nắm lấy. "Tôi sao? Nhưng tôi mới vào công ty chưa được bao lâu mà."
"Có trình độ hay không không phải là dựa vào thời gian dài hay không, tôi nghĩ người muốn giành lấy ngôi vị quán quân trong cuộc thi thông tin khoa học kỹ thuật giành cho thanh thiếu niên đủ để đảm nhận vị trí này, tôi có xem qua luận văn phát biểu của anh, cách suy nghĩ về ý tưởng rất tốt, làm rất tốt."
Trình Vũ vỗ vai anh ta, sau đó nhìn về phía sau Lucy, Lucy ngầm hiểu bước lên phía trước. "Anh Bá Văn, tôi nghĩ chúng ta cần đổi nơi nói chuyện."
Bá Văn gật đầu, Trình Vũ ôm Lucy rời đi, tấm lưng kia khiến Robert cảm thấy giống như đã từng quen biết, anh ta quay lại bộ phận nghiên cứu phát triển, vừa đi vừa suy nghĩ, cảm thấy cái tên Trình Vũ rất quen thuộc.
John nhìn thấy Robert quay về, lập tức lại gần. "Nghe nói giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển bị đốt thành con mực, lại nghe nói anh lên làm giám đốc bộ phận nghiên cứu, thằng nhóc, thật không. Anh không phải là giẫm lên cứt chó, mà là số đạp cứt chó thôi."
Đột nhiên Robert hét lên. "Chính là anh ta! Thật sự là anh ta! Thảo nào thảo nào!" Anh ta thật sự gặp phải vận cứt chó, nắm lấy tay Jonh kích động nói. "Anh có nhớ năm cấp ba tôi bắt buộc phải nhận giải nhì khi tham gia trận đấu lớn ấy không?"
"Nhớ chứ, quán quân bị một thằng nhóc khác lấy đi rồi." Đương nhiên là John nhớ rõ, có điều Robert nói lại chuyện này làm gì.
"Biết tổng giám đốc mới của chúng ta là ai không?" Robert thần bí nói, John lắc đầu.
"Chính là anh ta! Trình Vũ."
"Cái thằng nhóc kia? Là tổng giám đốc mới của chúng ta sao?" John giống như chưa nghĩ ra."Không thể nào, nghe nói công ty mới Hắc Nhai để sửa đổi lần nữa, có khả năng sẽ giảm biên chế, trước kia tôi đã từng đắc tội với anh ta, có phải sẽ loại bỏ tôi không! Robert , anh biết tôi còn phải nuôi vợ nuôi con mà, anh có thể đi theo tổng giám đốc nói với anh ta không cần loại bỏ tôi được không, trước kia đều là hiểu lầm thôi."
Robert thấy dáng vẻ khẩn trương của John. "Yên tâm, tổng giám đốc chỉ muốn bắt những người đi lên dựa vào quan hệ thôi, anh có bản lĩnh thật sự, sẽ không bị loại bỏ."
"Thật không?" John nhẹ nhàng thở ra, trái lại lại có suy nghĩ. "Vậy có phải sẽ có cơ hội thăng chức không?"
"Có vẻ đúng như vậy."
Dawson cũng giống như những công ty khác, truyền lời đồn nhảm còn nhanh hơn truyền bệnh. Trong lúc này trong lòng mỗi người ở Dawson đều hoảng sợ, nơi nơi đều xì xào bàn tán, chuyện được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện về tổng giám đốc mới, một số người thông thạo tin tức cũng mang đến bộ tập san trường của học viện Ngân Hoa. John cũng một vẫy tờ tạp chí trong tay, chạy đến văn phòng mới của Robert, thấy Robert đang sửa sang đồ đạc, anh ta giơ tạp chí trong tay lên. "Anh xem, tổng giám đốc của chúng ta không đơn giản đâu, anh ta còn là đại thiếu gia của Nặc, bây giờ là tổng giám đốc của Nguyệt thị, nghe nói mẹ nuôi của anh ta là phu nhân thiếu chủ Tàn Lang, thảo nào mời được Hắc Nhai, còn có tin tức đáng kinh ngạc hơn nữa kìa, anh nhất định sẽ muốn biết."
Robert nở nụ cười, nhìn vẻ mặt sùng bái của John, rất khó tưởng tượng được nhiều năm trước lúc còn trẻ anh ta còn không cho tổng giám đốc chút mặt mũi nào "Tin tức gì?"
"Hệ thống phòng ngự thế hệ thứ năm của Dawson là cái hoàn mỹ nhất trong lịch sử của Dawson, nhưng đáng tiếc nó được thu mua từ bên người, mà người khai phá nó chính là C.Y, người mà anh hết sức sùng bái, bặc biệt sùng bái, vô cùng sùng bái."
“Cái này mọi người đều biết mà.” Robert nhún vai. “Vấn đề là, anh có biết C.Y là ai không?” John nhướng lông mày, vẫn khoe mẽ như cũ, anh ta không tin nếu Robert biết đáp án mà còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ.
Robert cúi xuống sắp xếp đồ đạc. “Là ai?”
“Chính là tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta, anh xem câu này ‘Người hoàn mỹ nhất trong lịch sử học viện Ngân Hoa, Trình Vũ… cũng chính là C.Y thần bí” John đưa tạp chí trong tay cho Robert xem.
Robert bình tĩnh cầm lấy tạp chí, nhưng bàn tay vì kích động mà run nhè nhẹ kia không lừa gạt được ánh mắt của Robert, xem anh ta còn bình tĩnh được nữa không. Robert xem xong phần tin nói về Trình Vĩ kia, rồi trả lại cho Robert. “Cậu lấy tạp chí ở đâu ra thế?”
“Haha… cậu không biết thôi. Bạn tốt của con trai hàng xóm sát vách của bạn bè của anh trai của dì học Lizzy đi học ở học viện Ngân Hoa, bởi vì bạn tốt của con trai của hàng xóm sát vách của bạn bè của anh trai của dì họ Lizzy đều đặc biệt hướng tới Ngân Hoa, cho nên mỗi lần đều hỏi mượn cậu ta, vòng mấy vòng thì đến tay Lizzy, cô ta mang đến công ty xem, mọi người liếc mắt một cái lập tức nhận ra nhân vật trên trang bìa vô cùng giống tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta, sau khi xác nhận mới đưa ra tin tức chấn động này.”
Đầu Robert bị rút gân vì bị John quấn.
“Anh nói xem, nếu tổng giám đốc của chúng ta chính là C.Y thì hệ thống phòng ngự thế hệ thứ sáu của chúng ta có phải bớt phiền toái hơn không?”
“Ý của anh là sự tồn tại của bộ phận nghiên cứu phát triển của chúng ta không còn cần thiết nữa?” Robert mở nụ cười, đầu óc của John quá đơn giản.
“Đúng vậy, không phải chúng ta lại về nhà ăn bám sao.”
“Nếu anh ta muốn xóa bỏ bộ phận nghiên cứu thì còn thăng tôi lên làm giám đốc làm gì?”
“Cũng đúng nha.” John lại suy nghĩ, Robert không để ý tới anh ta, với đầu óc đơn giản của anh ta thì trong giây lát nhất định sẽ không nghĩ ra.
Trong phòng được bao trong quán cà phê ở tầng một, Trình Vĩ ngồi đối diện với Bá Văn, Trình Vũ không muốn ở đây lãng phí thời gian trên người đàn ông này, nói thật thì anh thật sự không vừa mắt người đàn ông này, cho nên những lời nói ra không xa cách khách sáo như vừa rồi nữa mà gọn hàng dứt khoát. “Lucy là vị hôn thê của tôi, hiển nhiên là tôi không thích có người có suy nghĩ gì không an phận đối với cô ấy, cho nên trước tối ngày mai mời anh chuyển ra khỏi nơi ở của Dawson, mặt khác công việc của tập đoàn Dawson sẽ do tôi tiếp nhận, dựa theo di chúc của ông Dawson, anh vẫn giữ lấy hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Dawson, cho nên anh vẫn có thể ở lại Dawson làm chức vụ quản lý của anh, sử dụng quyền lợi của anh, nhưng tôi cũng muốn nói cho anh biết, anh có quyền biểu quyết cũng không thể thay đổi bất cứ quyết định nào của tôi đâu.”
“Đây là chuyện của tập đoàn Dawson chúng tôi, cho dù anh là vị hôn thê của Lucy cũng không biểu hiện cái gì, dù sao anh cũng chưa kết hôn với Lucy.” Bá Văn còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của Trình Vũ, tự nhiên cũng chỉ cho rằng anh có thể càn rỡ như vậy là hoàn toàn dựa vào tên tuổi là vị hôn phu của Lucy. “Lucy, chị nghìn lần đừng để anh ta lừa, anh ta chẳng qua chỉ muốn tài sản của Dawson mà thôi. Chờ chị chuyển cổ phần công ty sang danh nghĩa của anh ta rồi thì anh ta lập tức quăng chị đi thôi.”
“Bá Văn, tôi không cho cậu nói Trình Vũ như vậy!” Lucy tức giận.
Trình Vũ mỉm cười, những điều nên nói anh cũng đã nói rồi, không cần thiết pahri ở đây lãng phí thời gian. “Tôi đã nói trước tối ngày mai phải rời khỏi nơi ở của Dawson, anh chắc chắn sẽ không hy vọng tôi cưỡng chế thực hiện ở đâu.”
Nhìn Trình Vũ ôm Lucy rời đi, Bá Văn cầm cốc trên dàn đập xuống mặt đất. “Tên kia dựa vào cái gì chứ!”
“Dựa vào cái gì sao? Cha là Nguyệt Độc Nhất, mẹ nuôi là phu nhân thiếu chủ Tàn Lang, Tổng giám đốc Nguyệt thị là nghề phụ của anh ấy, quên nói với anh rằng anh ấy còn một cái tên gọi là C.Y nữa. đương nhiên điều quan trọng nhất chính là anh ấy có một cô em gái siêu cấp đáng yêu là tôi đây. Xin chào, tôi là Nguyệt Nặc. đây là danh thiếp của tôi. Tôi là luật sư, nếu anh có điều không hài lòng với việc anh trai tôi sắp lấy được sáu mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Dawson của các người thì có thể đến tìm tôi, tôi đảm bảo ngay cả hai mươi phần trăm của anh kia cũng sẽ được lấy đi.”
“Cô, cô vào đây bằng cách nào.” Bá Văn hoảng sợ nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện này, cô ngồi xổm trên sô pha, ăn kem, dáng vẻ cười hì hì. Nhưng cô im hơi lặng tiếng xuất hiện như vậy thật sự khiến người ta sợ hãi.
“Kem trong quán cà phê ở Dawson cũng không tệ lắm, không biết có thể gói về không.” Nguyệt Nặc nuốt vào một miếng, nhìn về phía Bá Văn hỏi ngây thơ. Nếu không thể gói về, cô sẽ bảo Bắc Đường Ly qua đây học tay nghề của bọn họ, sau này mỗi ngày đều có thể ăn rồi.
“À… Tôi quên cho anh xem đồ tốt.” Nguyệt nặc giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phía Bá Văn ngoắc ngón tay gọi anh ta, Bá Văn ma xui quỷ khiến vui vẻ bước vào, Nguyệt Nặc mở máy tính cầm tay ra, gõ ở trên đó vài cái, sau đó chuyển máy tính về phía Bá Văn, Bá Văn nhìn chằm chằm vào máy tính sau đó mắt càng ngày càng trợn lên.
“Không! Không có khả năng! Làm sao cô có thể biết! cuộn phim này nhất định là giả!” Ngón tay Bá Văn nhanh chóng gõ bàn phím, có ý định xóa bỏ hình ảnh anh ta hãm hại Lucy Jlu Brensa đi.
“Xóa đi xóa đi, tôi dự bị vài trăm phần rồi.” Nguyệt Nặc không thèm để ý, tiếp tục ăn kem. “Hôm nào coi nói như CD lậu bán ra ngoài thị trường, nhất định sẽ bán rất chạy, lấy cái tên là nghiệt duyên, không được không được, nhật ký vương tử báo thù, cũng không hay, gọi là lòng muông dạ thú đi.”
“Giao CD cho tôi.” Bá Văn muốn tới gần Nguyệt Nặc, muốn uy hiếp cô giao toàn bộ CD ra. Nguyệt Nặc vì muốn tránh tay heo của anh ta mà làm rơi kem xuống đát. Nguyệt Nặc nhìn ly kem còn chưa ăn xong, cau mày, chu miệng, đương nhiên là giận dữ, rút roi bên người ra, mỗi lần giơ tay là quất một cái. “Mẹ nó! Tôi đay là kim chi ngọc diệp không phải để người như anh có thể chạm vado! Đụng chạm vào chị dâu tôi, tưởng anh trai tôi không tìm anh thì tưởng là có thể dễ dàng đi như vậy sao? Đó là do anh trai tôi hoàn toàn không xem anh ra gì, ngay cả nói chuyện với anh, anh ấy cũng cảm thấy lãng phí nước bọt! chỉ cần anh từ đây đi ra ngoài một cái thôi, có cả đống người gây phiền toái cho anh! Hừ! đánh anh còn ô uế tay tôi!”
Nguyệt Nặc tức giận đạp Bá Văn ngã trên mặt đất, đánh lên người anh ta một roi nữa rồi cất cây roi đã hủy hoại người ta đi, cô còn khó chịu với chuyện người khác rêu rao, quyết định đến quầy rượu gọi một ly kem bù lại tâm trạng buồn nôn khi chuyện cô nói chuyện với ruồi bọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.