Chương 36: Ngã tựu giá nhĩ tố lão bà
Độc Cô Lãnh Giả
01/04/2013
Tự dưng bị người phun rượu vào mặt nên Đoạn Vân hơi tức giận. Nhưng vừa nghĩ người ta là một "giả tiểu tử " nên cơn giận lập tức tiêu tan.
Còn tên giả tiểu tử kia thấy Đoạn Vân bị mình phun đầy mặt nhoe nhoét như thế có vẻ rất hối hận, không ngừng xin lỗi Đoạn Vân, còn rút ra đưa cho Đoạn Vân một cái khăn tay.
Đoạn Vân nhanh nhảu cầm lấy cái khăn tay một cách rất phong độ, vừa cầm đến tay, đã thấy một mùi hương thơm ngát. Bất quá Đoạn Vân không dùng nó lau mặt, chỉ là hắn dùng tay áo quẹt bừa lên mặt vài cái, sau đó lại rất vô sỉ lấy cái khăn tay nồng nàn hương trinh nữ cất vào trong ngực. Nhưng lại nói ra thành thế này: "Ai nha! Vị ca ca này quả là không có suy nghĩ a, sao lại phun lung tung như vậy. Không được, khăn tay này coi như là vật xin lỗi bồi thường. Sao? Ngươi cũng không cần cảm kích như vậy đâu, Đoạn Vân ta không phải là một con người hẹp hòi. Việc này thôi cứ như vậy đi! Tới đây, Lạp Hi Đức đại ca, chúng ta uống rượu."
Tên giả tiểu tử đó hiển nhiên rất bất ngờ với sự vô lại của Đoạn Vân, đến ngay cả một cái khăn tay mà cũng tham lam. Vừa rất khó hiểu, vừa hơi lo lắng, cái miệng nhỏ nhắn bỗng trề ra. Nghi thái của một thiếu nữ biểu hiện ra không nghi ngờ vào đâu được.
Đoạn Vân thấy biểu tình của tên "tiểu tử" đáng yêu như thế, bỗng cười nói: "Ai nha, tiểu huynh đệ ngươi làm sao mà lại giống như các bà các mẹ thế kia, việc này không tốt đâu. Nam nhân chúng ta phải có tư cách của nam nhân, là nam nhân phải ăn to uống lớn. Vẻ mặt ngươi như thế giống hệt như đàn bà đấy, sẽ làm cho người ta nói ngươi là hifi đó!"
“Cái gì cơ?" Dị giới hiển nhiên không có từ lóng chỉ đám pê- đê, nên cái tên giả tiểu tử đó căn bản không biết Đoạn Vân đang nói về cái gì.
"Hifi là, chính là … Ừm, vừa rồi Ốc Nhĩ Tây nói đại ca ta là cái gì đó nhỉ?"
Đoạn Vân nhất thời không tìm thấy từ để diễn tả thế nào là “Hifi", chỉ có đem chuyện của Lạp Hi Đức ra nói. Bất quá, khi hắn nhắc tới việc này, vẻ mặt Lạp Hi Đức đột nhiên sầm xuống, trên mặt hiện rõ vẻ đau thương.
Đoạn Vân chú ý tới sự biến hóa của Lạp Hi Đức, vội vàng lấp liếm: " Đại ca, bệnh của ngươi thì cứ để cho ta chữa, yên tâm đi! Không có bệnh gì làm khó dễ được cho Đoạn Vân ta đâu, nếu ngươi còn có lo lắng, ta sẽ chữa cho ngươi ngay bây giờ."
"Nói dóc không biết ngượng!" Tên giả tiểu tử nói với vẻ rất không tin. Bất quá khi Đoạn Vân nhắc tới bệnh của Lạp Hi Đức, sắc mặt hắn lại hồng lên, cũng không biết là do uống rượu hay là quá thẹn thùng. Đoạn Vân không để ý, lại đưa rượu choTiểu Bạch uống.
Thấy Đoạn Vân không để ý đến nàng, nàng chuyển hướng về phía Lạp Hi Đức, nói: "Lạp Hi Đức, Lệ Ti tỷ tỷ đã đợi ngươi hai năm rồi, chẳng lẽ ngươi cứ tiếp tục như vậy mãi sao?"
Nghe một tiểu tử đột nhiên nhắc tới Lệ Ti, Lạp Hi Đức vừa bi thương vừa nghi hoặc: "Ngươi làm sao biết được chuyện này?"
"Lạp Hi Đức đại ca, Lệ Ti hẳn là đại tẩu hả? Thế nào? Bây giờ các ngươi tình cảm thế nào rồi?" Đoạn Vân rất muốn biết Lạp Hi Đức đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cuối cùng sẽ phát sinh việc gì.
“Đoạn Vân lão đệ, Lệ Ti là bạn gái trước kia của ta, quan hệ giữa ta với nàng cũng rất tốt. Lệ Ti là cô gái tốt, cho dù biết ẩn tật của ta cũng vẫn không bỏ ta, cũng không giận ta. Ta muốn nàng bỏ ta, nên ta cơ hồ dùng hết tất cả các thủ đoạn, nhưng Lệ Ti cũng vẫn chung tình như trước. Ta thiếu nợ Lệ Ti nàng nhiều lắm!" Nói xong Lạp Hi Đức ngửa đầu uống ực một chén rượu lớn. May mà rượu ở thế giới này rất bèo nhạt phèo, bằng không uống nhiều như vậy chắc chắn phải phun hết ra rồi.
Giả tiểu tử vỗ vai Đoạn Vân nói: "Đoạn Vân, ngươi …" Tên giả tiểu tử lại dám trực tiếp gọi tên Đoạn Vân.
Còn chưa nói xong, Đoạn Vân đã nhanh tay nắm lấy: "Uy! Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết được tên ta vậy. Đừng có đứng gần như vậy, ta với ngươi không quen biết. Muốn nói gì thì đứng ở kia mà nói, bây giờ nói đi! "
Cho dù Đoạn Vân ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay lại nắm chặt lấy tay của giả tiểu tử vuốt vuốt mu bàn tay mịn màng, rồi nắm chặt luôn. Miệng còn cảm thán : "Mềm mại quá! Tiểu huynh đệ ngươi không phải là đàn bà đó chứ!"
Tên giả tiểu tử đó bị Đoạn Vân đùa giỡn, mặt đỏ lên, bất quá khi bị Đoạn Vân hạch hỏi vội vàng phản bác ngay: "Ngươi mới là nữ nhân! Hừ!"
Một lát sau, tên giả tiểu tử đó cười rất ngọt ngào, đúng thế, rất là ngọt ngào, sau đó miệng hoa khẽ thốt: " Đoạn Vân Đại Tế tự, ngươi không phải vừa mới nói có thể chữa khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca sao?"
“Đúng thì thế nào, ta chữa khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca được hay không thì có quan hệ gì với ngươi? Lạp Hi Đức làm sao trở thành đại ca của ngươi vậy? Hắn là đại ca của ta chứ!" Đoạn Vân rất khó hiểu, thứ quan hệ rắc rối này quả là nhức đầu!
“Được rồi, đã quên thì để ta giới thiệu, ta tên là Tạp Lạc Phu. Là nhị công tử của Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc, đây là tửu lâu của gia tộc Mã Khả Ni Khắc chúng ta. Cha ta là người thành lập ra tiểu lâu này!" Giả tiểu tử lúc này vội vã giới thiệu ra.
"Tạp Lạc Phu? Chưa từng nghe qua, ta biết Đại công tử Áo Lí Tư Kim, đại nhân Khắc Mễ Kì cũng không có Nhị công tử, chỉ có con gái thứ hai là Tạp Sắt Phu." Lạp Hi Đức lúc này xen vào nói một câu. Vừa nghe lời nói dối của mình bị người ta vạch ra, tên "Tạp Lạc Phu" cũng không có vẻ gì bối rối.
Đoạn Vân lúc này cũng không thèm giả bộ không biết giả tiểu tử đó là nữ cải nam trang, trực tiếp nói luôn : "Thật là nhìn không ra, thật không ngờ lão Khắc Mễ Kì mập ú lại có thể sinh ra người con gái xinh đẹp như vậy. Ai dà, thật sự là thật không ngờ. Không có đạo lý a!"
Tạp Sắt Phu nghe xong, nhớ lại những thái độ cùng lời nói của Đoạn Vân đối với mình nhất thời hiểu ra hết, vừa thẹn thùng vừa tức giận: " Nguyên lai, nguyên lai, tên bại hoại này đã sớm thấy ta là nữ rồi. Ngươi còn, ngươi còn … hừ!"
Đoạn Vân nở nụ cười đểu giả, vẻ mặt rất kỳ quái hỏi: " Cái gì, ngươi thật sự là nữ hả? Ta vừa rồi chỉ là thuận miệng nói thôi."
“Ngươi ...!" Tạp Sắt Phu đỏ bừng mặt, dậm chân thình thịch, trừng mắt liếc Đoạn Vân. Bất quá thấy Lạp Hi Đức vẫn còn vẻ trầm tư thương tâm ngồi bên nên không dám làm lớn chuyện.
Đoạn Vân thấy Lạp Hi Đức vẻ mặt bi thương, trong lòng cũng hơi thương cảm. Mình và Kì Kì nếu so với bọn họ còn khổ hơn, bây giờ đã ở hai thế giới bất đồng rồi. Bất quá Đoạn Vân thường trước giờ vẫn hay đè chặt lòng thương cảm của mình xuống tận đáy lòng, do đó bề ngoài Đoạn Vân vẫn cười lên khà khà rồi nói với Lạp Hi Đức: "Lạp Hi Đức đại ca, ngươi đừng quá lo lắng, căn bệnh nho nhỏ của ngươi đối với ta mà nói chẳng là cái gì cả, vài ngày là khỏi thôi."
“Thật chứ?" Lạp Hi Đức và Tạp Sắt Phu cả hai miệng đều đồng thanh hỏi lại.
Đoạn Vân trợn trắng mắt, quát: "Giả sao được! Ta đã nói trước giờ không bao giờ nuốt lời. Còn không tin sao ?"
Tạp Sắt Phu thấy Đoạn Vân mất hứng như vậy, tay ngọc vân vê cái cằm thon nhỏ xinh xắn phản bác lại: "Tin ngươi mới là lạ, ngươi tuy nói là Tế tự, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ta nhìn không ra bản sắc của ngươi. Ngươi đúng là một tên thập phần háo sắc, chuyên môn khi dễ nữ hài tử! Hơn nữa, ngươi toàn thân trên dưới không có một chút ma lực nào. Căn bản là một 'ma pháp bạch si' a!" Bất quá khi Đoạn Vân nhìn vẻ mặt nàng, thì sao mà giống như là người con gái đang làm nũng làm hàng với bạn trai mình đến vậy?
Đoạn Vân giơ chén rượu lên nói: "Nếu ta trị khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca, thì thế nào đây?" Nói xong Đoạn Vân ngửa đầu lên tợp một ngụm rượu lớn.
“Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca, cũng làm cho hắn và Lệ Ti tỷ tỷ trăm năm hạnh phúc, ta đây sẽ..., ta sẽ..., ta sẽ gả cho ngươi làm lão bà!"
Phụt! Khụ khụ!
Đoạn Vân vừa uống được một nửa cốc rượu, nghe Tạp Sắt Phu nói xong đã phun hết ra. Hơn nữa cũng không biết phun ra rượu hay là nước miếng nữa, toàn bộ bắn thẳng vào mặt của Tạp Sắt Phu ở phía đối diện.
"Khục khục, ta trả lại cho ngươi đó! Một ngụm bù vào một ngụm! Ha ha, hi hi!" Đoạn Vân cười đểu: "Bất quá, về phần ngươi gả cho ta, để ta tính lại cái đã! Ta sợ ta ăn không tiêu! Hung dữ quá đi! Hơn nữa ngươi còn nhỏ như vậy...!"
“Ngươi nói cái gì? Ta Tạp Sắt Phu có chỗ nào không tốt, có chỗ nào thua ngươi hả?" Tạp Sắt Phu vốn rất hối hận về việc mình nói ra những lời xấu hổ như vậy, nhưng bây giờ bị Đoạn Vân khiêu khích nên không chịu thua ưỡn ngực, trừng mắt vẻ bất thiện nhìn Đoạn Vân, lửa giận tùy thời có thể bộc phát.
“Sao, sao cơ? A...! Lạp Hi Đức đại ca, ta đột nhiên nghĩ đến ta còn có một vài việc cần làm, chuyện chữa bệnh cho ngươi buổi sáng ngày mai đến nhà Phổ lão đầu tìm ta nhé. Ngưu Ma Vương thôi không ăn nữa!" Đoạn Vân nói nhanh như súng bắn liên thanh, sau đó tay thì kéo tiểu đầu Ngưu tay thì ôm lấy Tiểu Bạch chạy vội ra ngoài.
“Chủ nhân, ta đây còn chưa có ăn no!" Ngưu Ma Vương rất là bất mãn vớ vội lấy một cái chân trâu, vừa đi vừa nhồm nhoàm gặm lấy gặm để.
Bất chợt: “Chủ nhân, còn chưa thanh toán nữa?". Đoạn Vân thật muốn đập chết Ngưu Ma Vương ngay lập tức, thật không ngờ bình thường Ngưu Ma Vương này vừa ngu vừa đần mà bây giờ lại nhớ tới việc cần phải thanh toán!
“Cả tửu lâu toàn là ác nữ cả, còn thanh với chả toán cái gì, đi mau lên!" Đoạn Vân giở thói vô lại ra.
“Đoạn Vân, ngươi kí sổ nợ cho ta!" Giọng eo éo như heo bị chọc tiết của Tạp Sắt Phu vang lên đuổi theo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.