Chương 166: Nhất kiếm khảm điệu nhĩ đích đầu
Độc Cô Lãnh Giả
01/04/2013
Kết quả là, sau một tiếng ra lệnh của Đoạn Vân, một trăm hai mươi Thú Nhân Kiếm Thần, cưỡi Phi long tiến lên nghênh đón trăm tên Cự long đó. Bọn họ bằng vào thực lực Kiếm Thần hậu giai cực kỳ cường hãn của mình, khi Phi long còn cách Cự long không tới mười thước, luôn lần lượt bay vọt lên, rồi lao xuống lưng của Cự long, tận lực tạo thành những cú công kích như cuồng phong ! Dưới sự rèn luyện của Đoạn Vân, Thú Nhân Kiếm Thần không chỉ có giai vị kinh khủng, hơn nữa sau những lần huấn luyện Ma Quỷ kinh khủng đã trở thành những đồ đệ thiết huyết sắt đá cường hãn không biết sợ chết là gì. Vô luận là thân thể cho đến sức mạnh, Thú Nhân Kiếm Thần đều đã đạt tới một trình độ kinh khủng vượt xa một Kiếm Thần bình thường. Khảo nghiệm đã chứng minh cơ hồ tất cả những binh lính Thú Nhân có tham gia "Ma Quỷ huấn luyện" đều có được bản lãnh như vậy. Thân thể bọn họ dưới sự rèn luyện kinh người đã có sự tiến bộ vượt bậc, dũng khí cũng được bồi dưỡng từ những lần thập tử nhất sinh mà thành.
Không hề có gì lo lắng, đội ngũ Phi long chở theo đám Thú Nhân chiến đấu như chơi đùa. Rất nhiều Thú Nhân dựa vào lực lượng cường đại của mình chụp vào đuôi Cự long múa tít như con quay, thậm chí có mấy tên Thú Nhân tâm ý tương thông, còn vung cả Cự long trong tay lên đập vào những con đối thủ côn trùng kia: Cự long không ngừng va chạm với Cự long. Thậm chí có vài tên Thú Nhân còn tranh nhau cướp đối tượng công kích từ tay đồng bạn, trên chiến trường ngoại trừ những tiếng rên rỉ ai oán của đám Cự long đau khổ xấu số bị biến thành đồ chơi, còn truyền ra hàng loạt những tiếng tranh giành "Đây là của ta mà!". Còn đám Phi long này cũng kết hợp với Thú Nhân đồng thời tiến công, không ngừng bay khắp bầu trời, chỉ cần một con Cự long muốn bay lên, tặng cho hắn một cái cự trảo gần đến cấp mười, một cú chụp dã man như thế cũng đủ để làm cho Cự long cửu cấp cường đại rơi lọt xuống đất hình thành một cái huỵệt mộ sâu hoắm cho chính mình!
Môt tên Phi long lao đi đánh với ba lão Long Tộc Trưởng lão. Còn năm đầu Hắc Long Thần cấp hậu giai cộng thêm năm đầu Phi Long Hoàng hậu giai, mười tên biến thái đã có kinh nghiệm đánh với tên Ma Long cấp mười một rồi, mười người bọn họ đã từng ở giữa không trung đánh cho tên Ma Long có thực lực cấp Mười một trung giai đến không còn lực không hoàn thủ một trận lên bờ xuống ruộng rồi.
Nhìn đám Thú Nhân điên cuồng đấm đá, mười tên biến thái này bị kích thích không chịu được. Bọn họ không ngừng chửi rủa nhục mạ thực lực của Long Tộc làm sao mà yếu thế? Chẳng có tính khiêu chiến gì cả, mười tên đó cứ nhấp nha nhấp nhổm, hai tên hí hửng lao về phía ba Long Tộc Trưởng lão. Tuy phải hai đánh với ba, bọn chúng vẫn có thể cùng ba Đại Trưởng lão đánh ngang tay, thậm chí còn có thể chiếm chút thượng phong. Bất quá, cũng chỉ được một chút thời gian thì ba Đại trưởng lão coi như cung đã căng hết dây, chỉ cố gắng lần cuối cùng ! Có rắm cũng không đánh được, kết quả là, ba vị Trưởng lão đáng thương biến thành cái bao cát cho bọn họ phát tiết!
Về phần Long Hoàng Tạp Mạt Tư Đặc thì thê thảm hơn nhiều! Huynh đệ Hắc long Đạt Nhĩ Ba và Đạt Nhĩ Khắc đều có thực lực đạt tới cấp Mười một rồi, cộng thêm với thân thể tuyệt đối cường hãn của Hắc long nữa. Nếu cận chiến một đánh một, Tạp Mạt Tư Đặc cũng chỉ đánh ngang tay với một người. Nhưng bây giờ bọn họ có tới hai, hơn nữa lại là hai huynh đệ tâm ý tương thông! Nếu tính về lực lượng thì tuyệt đối cao gấp đôi! Kết quả là, Tạp Mạt Tư Đặc một đời cao cao tại thượng trở thành đối tượng để Đạt Nhĩ huynh đệ cuồng ẩu một trận sướng tay.
Đây là một tràng chiến đấu của Đạt Nhĩ huynh đệ nhìn thích mắt nhất từ trước tới giờ. Bọn họ phối hợp công kích vô cùng chặt chẽ, không chừa cho Tạp Mạt Tư Đặc một cơ hội để triển khai công kích. Đạt Nhĩ Ba ở phía trước Long Hoàng giương long trảo của hắn lên, đệ đệ hắn Đạt Nhĩ Khắc ở sau lưng lập tức phun một luồng long viêm vào Long Hoàng. Đạt Nhĩ Khắc cào vào long dực của Tạp Mạt Tư Đặc, trong khi Long Hoàng đang muốn xoay người đối phó với cái tên gia hỏa dám vô lễ với long dực cao quí của Long Hoàng vĩ đại thì một trọng quyền nện thẳng vào mặt hắn. Đang muốn phun long viêm vào tên Hắc long trước mặt, đã cảm thấy cái đuôi của mình bị người nào đó nhấc lên, dùng hết sức kéo thân hình của mình lùi về phía sau, rồi mất thăng bằng lảo đảo rơi xuống đất. Cú quật đó của Đạt Nhĩ Khắc quả là tuyệt đẹp!
“Thiếu gia, chiến đấu đã kết thúc !" Tiểu Bạch vỗ vỗ vào mặt Đoạn Vân gọi.
Bên ngoài ồn ào như vậy, Đoạn Vân vốn cũng chẳng thể ngủ được! Chỉ có điều sau một lần bế quan luyện dược thật sự quá khổ cực, đã hơn mười ngày rồi không được chợp mắt! Đoạn Vân chỉ đóng thần thức ngăn cách ngoại giới mà thôi, rồi tranh thủ tọa công một lát! Mặc dù Đoạn Vân bằng vào chân khí tư dưỡng, cho dù không ngủ cũng không có cái gì khó chịu, nhưng thân thể không cần nghỉ ngơi không có nghĩa là đại não không cần nghỉ ngơi!
Đoạn Vân mở mắt ra, vặn người vài cái, vẫn còn hơi ngái ngủ, uể oải nói: "A? Đánh xong rồi à? Chúng ta trở về đi!"
"A? Vân ca, Long Tộc phải làm sao bây giờ? Còn có Đường Cổ Lạp Sơn nữa? Chẳng lẽ ngươi không muốn khống chế Long Tộc sao?" Tiểu Bạch hỏi có chút nghi hoặc.
“Đúng là phiền toái mà! Long Hoàng đâu?" Đoạn Vân vận một lần chân khí, nhất thời cơn ngái ngủ lập tức biến mất. Sau đó đi tới hiện trường xem xét! Chỉ thấy Long Hoàng ngày thường vốn uy nghiêm, bây giờ rách nát thê thảm bị Đạt Nhĩ Ba dẫm dưới chân! Còn ba Long Tộc Trưởng lão lúc này đã bị đánh thành đầu heo dẹp lép. Còn đám Thú Nhân Kiếm Thần bên cạnh cũng đang đánh bẹp dí nốt vài đầu Cự long cuối cùng.
“Được rồi, có thương vong không ?" Đoạn Vân nhìn đám Thú Nhân hỏi.
“Thiếu gia, đã chết năm đầu Cự long !" Diệp Cô Thành trả lời.
Đoạn Vân trợn mắt: "Ta nói là bên chúng ta có thương vong gì không? Cho dù Long Tộc chết sạch ta cũng không thèm quan tâm!"
Diệp Cô Thành cười cười, trả lời: " Vốn ra có mười mấy tên Thú Nhân bị vài vết thương nhẹ, thế nhưng bây giờ đã khỏi hẳn rồi!"
“Chiến đấu có chút đỉnh mà cũng bị thương sao? Xem ra còn chưa có bổn sự đến nơi đến chốn! Như thế nào, có thu được Long kỵ sĩ cho đám Thú Nhân không?" Đoạn Vân cười nói.
Kỳ thật Đoạn Vân cũng biết, trên chiến trường, vô luận làm sao cũng luôn luôn có vài việc ra ngoài ý muốn, dính phải vài vết thương nhỏ cũng là điều bình thường thôi.
“Thiếu gia, không biết như thế nào mà chẳng thể ký được một 'Kỵ sĩ khế ước' nào cả! Có thể là bị hạn chế chủng tộc gì đó! Bất quá đám Cự long đã nguyện ý đầu hàng, bọn họ đều bị Thú Nhân đánh sợ tè ra quần, nói là tình nguyện làm tọa kỵ!" Diệp Cô Thành trả lời cung kính.
“Như vậy hả? Đã không ký ước được thì quên đi, đám Thú Nhân sau này có thể tìm Ma thú làm tọa kỵ cũng được!" Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Đi đến Long Hoàng nằm bẹp thê thảm trước mặt, Đoạn Vân cười nói: "Long Hoàng đại nhân, ngươi dán đầu xuống đất để làm gì thế?"
“Ha ha, thật không ngờ! Thật không ngờ!" Long Hoàng dù đang nằm mềm xèo mốc meo bèo nhèo một đống vẫn cố thét lên điên cuồng.
“Có phải là ngươi không ngờ nhà ngươi cũng có ngày hôm nay? Lúc đó ngươi xuống tay với ta, chẳng lẽ không bao giờ nghĩ là ta sẽ tìm ngươi báo thù?" Vẻ mặt Tiểu Bạch phẫn nộ, một cước đạp lên trên mặt Long Hoàng lúc này đang có hình người.
Long Hoàng cố nhịn đau, cố hết sức nói: "Đoạn Vân ơi là Đoạn Vân, lần đầu tiên gặp ngươi, ta chỉ biết ngươi nhất định không đơn giản! Hơn nữa, ta có trực giác Đoạn Vân ngươi tương lai sẽ là địch nhân lớn nhất trong cuộc đời này của bổn Hoàng! Lúc đó ta đã nghĩ đến việc cần phải đối phó với ngươi! Bất quá vì lúc đó ngươi chẳng có bao nhiêu thế lực, hơn nữa ngươi lại có thể trị khỏi cấm chế mà Đài Ân Na hạ vào người bổn Hoàng, làm cho bổn Hoàng trọng chấn hùng phong của Thánh Long! Do đó, ta chỉ phái Trưởng lão Tạp Lỗ bí mật nghiên cứu và giám thị ngươi. Ta hoàn toàn không ngờ, không đến nửa năm mà thế lực của ngươi đã phát triển tới bước kinh khủng như thế này! Nếu lúc trước ta tin vào trực giác của mình, lập tức giết ngươi ngay, vậy thì sẽ không có tất cả những việc ngày hôm nay. Ha ha!"
Đoạn Vân cười nói: " Ngươi quả là tinh mắt! Nhưng mà bây giờ tất cả đã muộn mất rồi! Tạp Mạt Tư Đặc, cừu hận của Tiểu Bạch ... À ... Cũng chính là Công chúa Đài Ân Na của Long Tộc, ta nhất định phải thay nàng báo phục! Ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất, ngươi giao ra Long Hoàng Ấn, ta cho ngươi đeo Khốn long hoàn vào, sau đó ngươi tiếp tục làm Long Hoàng như cũ!"
“Không được! Long Hoàng tuyệt đối không thể là một thứ bù nhìn, hơn nữa, Khốn long hoàn là cấm kỵ của Long Tộc, tuyệt đối không cho phép dùng trên người Long Tộc!" Long Hoàng còn chưa nói gì, Đại Trưởng lão lúc này cũng cả người bị đánh tan nát đã cố vươn cổ lên phản đối.
“Ha ha, Đoạn Vân, ngươi muốn dùng Khốn long hoàn khống chế ta? Ta tình nguyện không chấp thuận! Hơn nữa, bây giờ ở Long Tộc, Long Hoàng này đã không được nhiều người thừa nhận nữa rồi! Mau nói con đường thứ hai mà ngươi chuẩn bị cho ta đi!" Long Hoàng cười lạnh.
Đoạn Vân ra hiệu cho Đạt Nhĩ Ba, bảo hắn thả Long Hoàng ra! Long Hoàng bây giờ dưới sự công kích của Đạt Nhĩ huynh đệ, đã cơ bản suy sụp, một thân thực lực không còn tới cửu cấp, hơn nữa cả người toàn là thương tích, đối với Đoạn Vân đã không còn tạo thành uy hiếp nữa. Long Hoàng cố hết sức loạng choạng đứng lên, đứng cách Đoạn Vân không tới hai thước.
Nhưng ... Ánh mắt Long Hoàng còn chưa kịp chính thức nhìn thấy Đoạn Vân, thì một ánh sáng màu vàng kim từ một cây cổ kiếm Trung Quốc đã liếm vào cổ hắn! Trong tích tắc, Long Hoàng dùng bản năng né người qua một chút, nhưng nhìn kiếm chiêu dường như thong thả đó lại có tốc độ ly kỳ quỷ dị, hệ thống thần kinh của Long Hoàng còn chưa kịp đưa ra phản ứng, kim kiếm đã xẹt qua cổ hắn rồi.
Keng! Kim kiếm chui vào vỏ. Đoạn Vân bảo trì một tư thế rất oai nghiêm, nói lạnh lùng: "Con đường thứ hai là ... Chết !"
Đoạn Vân vừa những lời này, Long Hoàng vẫn chưa chết. Hắn chỉ cảm giác cổ của mình đột nhiên mát lạnh một chút! Bất quá khi hắn vừa cúi đầu xuống muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì, cái đầu rồng hình người của hắn theo đó rơi tòm từ trên cổ của hắn xuống đất. Máu trên cổ bắt đầu phun ra. Cả thân thể Long Hoàng ngã uỳnh xuống đất, đầu người biến thành một cái đầu rồng thật lớn, thi thể không có đầu biến thành một cỗ Long thi!
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình vì cử động của Đoạn Vân! Cự long thì giật mình vì Đoạn Vân chẳng nói gì nhiều đã giết chết Long Hoàng, còn đám thủ hạ của Đoạn Vân thì giật mình vì một kiếm nhìn tưởng như rất đơn giản của Đoạn Vân mà oai lực khủng khiếp đến thế! Phải biết rằng, Đoạn Vân cắt lấy đầu Long Hoàng, đó là Long Hoàng cấp Mười một chứ it gì ! Mặc dù Long Hoàng Tạp Mạt Tư Đặc đã không còn có bao nhiêu lực chiến đấu, nhưng phòng ngự của hắn vẫn còn nguyên, nếu không có thực lực vượt qua cấp Mười một căn bản là không có khả năng phá vỡ thân thể của Long Hoàng.
Diệp Cô Thành và Tiểu Bạch đứng rất gần Đoạn Vân, bọn họ thấy một tình cảnh như thế này: kiếm của Đoạn Vân dùng một tốc độ mắt thường nhìn thấy được, rất chậm rãi chém vào Tạp Mạt Tư Đặc, còn Tạp Mạt Tư Đặc cũng làm một động tác tránh né, tuy nhiên trong khi động tác tránh né còn chưa kịp thực hiện xong, kiếm Đoạn Vân đã xẹt qua cổ của hắn rồi .
Thế rồi, dị biến nổi lên rất nhanh. Trên người Tạp Mạt Tư Đặc vốn đã chết đến mức không thể chết lại một lần nữa lại xuất hiện rất một màn vô cùng quỷ dị ! Khiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.