Chương 109: Sinh mệnh chi thụ chi cứu thục
Độc Cô Lãnh Giả
01/04/2013
Trải qua một phen nghiên cứu và tham thảo cẩn thận, Đoạn Vân phát hiện ra một vài tình huống dị thường. Thứ nhất, năng lượng sinh mạng của cây này đang không ngừng bị rò rỉ, dường như người ta bị cắt đi tay chân vậy, hơn nữa năng lượng sinh mạng là hấp thụ từ dưới đất, cũng chính là bị tiêu tán từ rễ cây ra ngoài; thứ hai, vùng đất ở đây có linh khí rất nghèo nàn, nhưng "Sinh mạng chi thụ" hình như là nhờ không ngừng hấp thu linh khí ít ỏi trong không khí để duy trì sinh mạng cho mình; thứ ba, đó là vấn đề "Sinh mạng thủy", Đoạn Vân phát hiện bên trong "Sinh mạng thủy" có một số lượng vi sinh vật nhiều đến kinh người. Đoạn Vân nghiên cứu mấy thứ vi sinh vật trong đó, hắn phát hiện ra chúng có một kết hợp đặc thù: Kí sinh, hơn nữa đây là loại kí sinh ác tính! Vi sinh vật này tựa như một đám Hấp huyết quỷ, không ngừng hút máu của "Sinh mạng chi thụ". Cái nghiêm trọng nhất gây nguy hiểm là, Đoạn Vân phát hiện không ít vi sinh vật ở đó lại còn có thể sinh ra một số lượng lớn độc tố! Cây "Sinh mạng chi thụ" này có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi, còn Phương Phương cứ lâu lâu tắm cái thứ nước giếng tràn ngập thứ độc tố đó mà không sao thì không thể không nói nàng quá hạnh vận may mắn rồi. Nếu không phải nàng vốn là thuần năng lượng, Đoạn Vân phỏng chừng Phương Phương đã sớm toàn thân thối rữa mà chết từ đời tám hoánh rồi.
Đoạn Vân kiểm tra tổng quát thân thể của Phương Phương, không phát hiện độc tố tiềm ẩn mới thấy thoải mái.
- Đoạn Vân ca ca, làm sao vậy? Phương Phương đâu có bệnh, ngươi kiểm tra Phương Phương cái gì thế? - Phương Phương hỏi Đoạn Vân có chút nghi hoặc.
Đoạn Vân cười cười quỷ dị, sau đó vẻ mặt chuyển sang nghiêm chỉnh nói:
- Ta có thể nói là đã tìm được nguyên nhân gây bệnh cho Mẫu thụ rồi!
- Thật không? Đoạn Vân ca ca, ta biết ngươi nhất định làm được mà! Ngươi mau mau cứu Mẫu thụ đi!
Phương Phương rất cao hứng bay vọt lên, tiểu Tinh Linh khả ái mê người phấn khích cứ bay múa trong không trung.
Thấy Tộc trưởng Tinh Linh, Đoạn Vân mắt đảo lên vài vòng, nói lạnh lùng:
- Ta có thể chữa khỏi cho "Sinh mạng chi thụ" của các ngươi, thế nhưng về việc ta muốn Tinh Linh nhất tộc các ngươi quy thuận ta, các ngươi đã quyết định chưa?
Nghe Đoạn Vân nói, Tinh Linh nữ Tộc trưởng sắc mặt đột nhiên chuyển một trăm tám mươi độ. Vốn ra nàng nghe Mẫu thụ có thể cứu được thì vô cùng cao hứng, nhưng Đoạn Vân vừa nói như vậy, lập tức hiểu Đoạn Vân rõ ràng dùng việc này để gây áp lực, hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này để làm Tinh Linh nhất tộc quy thuận hắn. Tộc trưởng cảm giác rất khó xử, nàng cắn chặt răng nói:
- Xin Đoạn Vân đại nhân chữa khỏi cho Mẫu thụ trước đi, về phần quy thuận để ta cùng vài vị Trưởng lão và Độc Giác Thánh Thú đại nhân thương nghị một chút rồi mới ra quyết định được!
- Hừ! Dù sao bệnh của Mẫu thụ cũng không phải ngày một ngày hai, còn ta đây đợi một chút cũng chẳng sao. Chờ đến khi các ngươi quyết định xong, ta sẽ đến chữa cho nàng ta. Theo như Đoạn Vân ta dự tính, các dấu hiệu về sự sống của Mẫu thụ đã hạ xuống tới mức thấp nhất rồi! Thế nhưng chỉ cần cầm cự được qua mùa này, đến mùa xuân ấm áp, thì ta phỏng chừng cây Mẫu thụ này vẫn còn có thể sống thêm một năm nữa. À mà có chịu được qua mùa này không thì ta không dám nói!
Ngữ khí của Đoạn Vân nghe như lạnh như băng, loại ngữ khí đều đều tưng tửng này làm cho người ta muốn thoi một cú vào mặt hắn.
Nghe Đoạn Vân nói, Tinh Linh Tộc trưởng càng khó xử hơn! Để hắn đợi cũng được, nhưng Mẫu thụ lại không đợi được! Nếu Mẫu thụ có gì trục trặc, không qua được mùa Đông này thì Tộc trưởng ta cũng đi đời luôn. Tinh Linh nhất tộc ở A Nhĩ Ti Tư cũng sắp đến ngày tàn rồi ư?
- Đoạn Vân ca ca, anh không thương Phương Phương rồi! Hu hu, Đoạn Vân ca ca, anh mau cứu Mẫu thụ đi! Ta cảm giác thấy Mẫu thụ rất đau khổ, đang cầu khẩn anh cứu bà! Đoạn Vân ca ca, van anh mà!
Phương Phương nghe Đoạn Vân nói, nước mắt cứ thế chảy tràn xuống, vốn nàng đang rất hưng phấn mà lúc này lại thành nhạc cực sinh bi, tâm tình thoáng cái đã rơi xuống vực sâu trăm trượng. Vẻ mặt thương tâm của nàng cứ chắn trước mặt Đoạn Vân, đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh vô lực buông thõng xuống, hai cánh theo bản năng vẫn vỗ nhẹ, thân thể run rẩy!
Thấy thần tình của tiểu Tinh Linh như thế, Đoạn Vân trừng mắt nhìn Tinh Linh Tộc trưởng, sau đó ôm tiểu Tinh Linh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve như muốn che chở tâm can bảo bối, Đoạn Vân nói rất ôn nhu:
- Phương Phương, thôi, đừng khóc đừng khóc, Đoạn Vân ca ca làm sao mà không thương Phương Phương nữa? Đoạn Vân ca ca rất thích Phương Phương mà! Phương Phương ngoan nào!
- Nhưng Đoạn Vân ca ca không cứu Mẫu thụ, Phương Phương sẽ chết đó!
Tiểu Tinh Linh đáng yêu vẫn tiếp tục khóc lóc thảm thiết, mặt hoa đã vương đầy nước mắt.
Kỳ thật, dựa vào năng lực của Đoạn Vân, hoàn toàn có thể làm cho tiểu Tinh Linh trong một thời gian rất ngắn trở thành Thần cấp nguyên tố Tinh Linh Hoàng. Chỉ có điều, nếu để cho cái cây "Sinh mạng chi thụ" biến mất trước mắt mình, Đoạn Vân cũng không đành lòng. Dù sao trên cả đại lục cũng chỉ có bốn cây, số lượng như vậy còn hiếm hơn cả quốc bảo gấu trúc ấy chứ!
- Không đâu, Đoạn Vân ca ca sẽ cứu nàng ta, cứu được mà!
Bất quá khi Đoạn Vân vừa nói ra những lời này, trên mặt Tinh Linh Tộc trưởng bỗng xuất hiện tiếu ý. Đoạn Vân liếc mắt là nhìn thấy ngay.
Hừ, còn dám cười! Các ngươi không thấy được tốt xấu, vậy chớ có trách ta hung ác vô tình!
- Đoạn Vân ca ca, ta không thích vẻ mặt ngươi vừa rồi đâu, hình dáng vừa rồi của ngươi hung ác quá !
Nghe Đoạn Vân đồng ý, Phương Phương rất hưng phấn vỗ cánh bay đến gần Đoạn Vân, nàng đang muốn dùng cái miệng đáng yêu đó hôn vào má Đoạn Vân một cái, nên vẻ hung ác hiện ra trên mặt Đoạn Vân cũng bị nàng phát hiện.
- A, phải không? Thôi được, Phương Phương, ta phải về nhà lấy vài vật, ngươi cứ ở đây chờ! Ta sẽ trở về rất nhanh thôi .
Nói xong Đoạn Vân một lần nữa trừng mắt liếc Tinh Linh Tộc trưởng, kêu Tiểu Phi Hiệp chở mình bay về Á Cương!
Với thực lực Thần thú của Tiểu Phi Hiệp, Đoạn Vân dùng không đến hai giờ đại lục thì đã về đến nơi rồi! Lần này về Á Cương Đoạn Vân lấy thêm một vài dược tài, tự mình lấy một thứ rất quí giá trên người Ngưu Ma Vương, hơn nữa lần này Đoạn Vân còn kêu cả Phì Tử, tên Địa hệ Thần thú đi theo.
Khi quay về chỗ của "Sinh mạng chi thụ", Đoạn Vân quay sang ra lệnh cho Phì Tử:
- Phì Tử, ngươi cảm ứng một chút, phía dưới của cây này có vật đang sống hay không?
- Dạ, lão Đại!
Sau đó Phì Tử thi hành Địa hệ bí pháp, tìm tòi cả một khoảng đất rất lớn ở đây. Phì Tử là Địa hệ Thần thú, nơi nào có thổ địa thì đó chính là thiên hạ của hắn, hôm nay Phì Tử đã có thể cảm ứng được dễ dàng trong phạm vi một phương viên rất lớn.
Chỉ chốc lát, Phì Tử nói với Đoạn Vân:
- Lão Đại, dưới gốc cây đại thụ này có sáu con vật kỳ quái, nhìn sơ qua thì hơi giống như Địa Tinh, bất quá cũng không hoàn toàn là như vậy. Ta đây không biết đó là cái gì!
- Bọn họ đang làm gì? Còn thực lực bọn họ như thế nào?
Đoạn Vân hỏi với vẻ phấn khởi. Thật không ngờ đúng thật là có cái gì đó đang bòn rút nhựa cây! (nguyên văn: phủ để trừu tân – rút củi khỏi nồi)
- Lão Đại, bọn chúng thì có thực lực quái gì, cũng chỉ khoảng cấp tám thôi! Có điều trong cơ thể bọn chúng dường như ẩn chứa năng lượng không nhỏ, phỏng chừng là do ăn rễ cây mà ra! Bọn chúng bây giờ đều đang ngủ, chẳng qua là rễ cây chung quanh đã bị bọn chúng ăn gần hết rồi!
Phì Tử cười nói với Đoạn Vân.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Đoạn Vân ra lệnh:
- Ngươi bắt tất cả bọn chúng lại cho ta, còn nếu phát hiện ra con hoặc trứng của bọn chúng thì cũng đem tất cả lên đây!
- Rõ!
Sau đó Phì Tử dùng phép độn địa biến mất. Lát sau, Phì Tử đã đem sáu con kỳ quái sinh vật đã dở sống dở chết lên mặt đất.
- Lão Đại, không phát hiện thấy con hoặc trứng của chúng!
Cười cười, Đoạn Vân đi về phía sáu sinh vật kỳ quái đó. Sáu tên gia hỏa này có cái đầu cỡ bằng với đầu của Địa Tinh, trông qua cũng khá giống Địa Tinh. Nhưng hình dáng của bọn họ thật ra lại làm cho Đoạn Vân liên tưởng tới một loại sinh vật trên địa cầu: Chuột ! Mỏ nhọn tai dài, cả người lông đen, lại có một cái đuôi dài dài xam xám, không phải chuột thì là cái gì? Chỉ có điều kích cỡ khá lớn mà thôi!
- Nói mau! Các ngươi là vật gì?
Đoạn Vân uy nghiêm quay về sáu tên gia hỏa nằm trên đất thét lên. Những người khác cũng có vẻ sững sờ khó tin đánh giá sáu con "chuột" kỳ quái đó!
Nhưng sáu tên gia hỏa cứ nằm trên mặt đất không ngừng kêu chút chít, cũng không hiểu nói cái gì nữa. Đoạn Vân đoán chừng chúng không biết nói!
Thấy một thân năng lượng của bọn chúng, trong lòng Đoạn Vân cảm thán: Dược tài tốt quá ta, phỏng chừng một con cũng bằng một quả Chu quả rồi! Vì vậy Đoạn Vân cũng không nhiều lời nữa, hắn bảo Phì Tử dùng uy áp dọa chết bọn chúng, sau đó quơ tay thu cả đám vào Không gian giới tử. Hà hà, ta dùng làm cực phẩm tài liệu để luyện dược!
Thu thập sáu tên xong, Đoạn Vân lấy một viên thuốc được điều chế đặc biệt, bóp vỡ ra rồi thả xuống Cổ Nguyệt tỉnh. Thuốc này bên trong có món đồ đặc biệt trên người Ngưu Ma Vương: Ngưu hoàng! Đây là cực phẩm lương dược chuyên giải độc đó. Công dụng chủ yếu của Ngưu hoàng là giải độc cho sinh mạng Mẫu thụ. Về phần khử độc, Đoạn Vân tự nhiên tiến hành điều chế theo cách khác. Nhờ tác dụng từ thuốc của Đoạn Vân, nước giếng không ngừng thải ra những vật dơ bẩn, điều này làm cho Đoạn Vân không khỏi lè lưỡi, thật không ngờ có nhiều mấy thứ ăn bám như vậy. "Sinh mạng chi thụ" quả nhiên không đơn giản a, vẫn có thể sống được với một đám lúc nhúc như thế!
Lo lắng đến việc linh khí nơi này quá ít, Đoạn Vân sau đó sai đám Tinh Linh đem nhân sâm, linh chi và những thực vật có linh khí di thực tới nơi này. Kết quả là, nơi này sau đó biến thành một cơ sở sản xuất dược tài của Đoạn Vân. Đợi đến khi đám dược tài này lớn lên, Đoạn Vân sẽ tới đây thu hoạch. Với năng lực thân cận thực vật của đám Tinh Linh, các nàng cơ hồ có thể di dời bất kỳ loại thực vật gì trên đời này.
Sau một phen cố gắng, Tinh Linh chi thụ đã có phản ứng! Hơn nữa, để làm cho Mẫu thụ mau khôi phục, Đoạn Vân đợi đến khi nước giếng được xử lý xong, trực tiếp thả vào đó một viên Tẩy Tủy Đan.
Sau đó, cây "Sinh mạng chi thụ" đang ngắc ngoải thoi thóp này lại khôi phục sức sống với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Lá cây dài ra ngay giữa mùa Đông, còn những cành khô từ từ rụng xuống, từng búp non nhú ra, sinh trưởng nhanh với tốc độ quỷ dị.
Đến khi Mẫu thụ không còn biến hóa nhiều nữa, một thanh âm ôn hòa mang theo một sự yêu thương của Người mẹ hiền từ trong Mẫu thụ truyền đến:
- Cám ơn ngươi, loài người! Cám ơn ngươi đã cứu ta, tạo cho ta một sinh mạng mới! Ta cám ơn ngươi cho ta một viên thuốc ẩn chứa năng lượng cường đại, hôm nay ta dường như trở nên trẻ hơn một chút! Viên thuốc của ngươi cơ hồ làm cho ta thoát thai hoán cốt rồi! Cám ơn ngươi !
- Mẫu thụ, mẹ đã khỏe thật rồi! Thật tốt quá, Đoạn Vân ca ca rốt cục cũng cứu sống được mẹ! Đoạn Vân ca ca, anh thật tuỵêt vời!
Tiểu Tinh Linh bé bỏng dễ thương rất hưng phấn cứ bay vòng vòng trên đầu Mẫu thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.