Bá Y Thiên Hạ

Chương 256: Sinh Mệnh nữ thần đích muội muội

Độc Cô Lãnh Giả

01/04/2013



Bị thần thức Đoạn Vân bao vây, cô gái đó thử cố gắng giãy dụa và công kích vài lần. Nhưng thần thức của hắn, vốn chính là một loại tinh thần rất quỷ dị, căn bản không thể công kích được. Với chút thần thức ấy, cho dù bỏ qua thì cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn gì với hắn.

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi buông ta ra.

Cô gái bị thần thức bao vây linh hồn đang muốn cố gắng trốn tránh, nhưng thần thức hắn tựa như không khí, tràn ngập khắp nơi khắp chốn.

- Dường như ta gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?

Đoạn Vân dùng thần thức nói với cô gái bị bao vây. Thật ra mà nói, dùng thần thức ôm lấy một linh hồn căn bản không có cảm giác gì, so với ôm lấy một khối không khí cũng chẳng khác gì nhau.

- Gặp ta rồi hả? Không có khả năng đó? Ta đã ở đây đã ngàn năm rồi.

Cô gái đó có chút giật mình chối phắt.

- Từ từ…. Sinh Mạng nữ thần. Cô nói là tỷ tỷ của cô phong ấn cô hả? Còn một thủ hạ của ta lại nói là đầu cự thú này là do Sinh Mạng nữ thần tự mình phong ấn. Chẳng lẽ cô là muội muội của nữ thần? Làm sao biến thái như vậy được, nếu cô không nói dối, cô tuyệt đối là muội muội của Sinh Mạng nữ thần. Ta đã nhìn thấy pho tượng nữ thần, trông rất giống với cô đó.

Đoạn Vân lúc này chột dạ hỏi dồn.

- Ta, ta không phải. Ngươi buông ta ra trước.

Cô gái đó nói với Đoạn Vân có chút thẹn thùng.

Gã sắc lang sử dụng thần thức cười:

- Hê hê… không cần khẩn trương. Ta có ôm cô thật đâu, ta chỉ dùng thần thức của ta mà quan sát phương vị của cô thôi mà.

- Ngươi là mấy tên xấu xa ở bên ngoài trói ta đó hả? Ngươi trói thân thể ta, bây giờ lại trói buộc linh hồn ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi mau thả ta ra, ta cam đoan không gây chuyện, ta sẽ lập tức đi ngay.

Cô gái đó hét lên với Đoạn Vân.

- À, cô có thấy một thanh niên mắt đen, tóc đen, chính là ta đó. Bây giờ tay của ta đang vuốt ve cô … không …. Là đang sờ đầu con sủng vật Quả Quả của cô.

Đoạn Vân dùng thần thức truyền tới đầy ý tứ.

- Tại sao ngươi muốn vào đây? Nơi này đã vào là không ra được đâu.

- Ngữ khí cô gái đó có chút nghi hoặc.

Cất tiếng cười, Đoạn Vân dò hỏi tiếp:

- Không nói về ta, hãy nói về phần cô đi. Tại sao tỷ tỷ cô muốn phong ấn cô? Sinh Mạng nữ thần có thanh vọng rất cao ở Mộng Đa Lợi Á. Có phải là người tà ác như cô nói không?

Nghe Đoạn Vân dò hỏi như vậy, cô gái vội vàng đáp:

- Ta vừa rồi lừa ngươi thôi, việc này không phải tỷ tỷ của ta làm. Hơn nữa, tỷ tỷ của ta cũng không phải Sinh Mạng nữ thần.

- À, vậy chẳng trách được. Thế nào! Cô muốn ra ngoài hả?

Đoạn Vân hỏi.

- Muốn lắm, nhưng ta không ra được. Cho dù ra khỏi... ta cũng chỉ có thể là một linh hồn, sau khi rời khỏi đây vẫn không có bằng hữu gì cả.

Giọng cô gái có vẻ lo lắng.

Đoạn Vân cười khẽ, thần thức vẫn truyền đều đều:

- Ta đã đi vào thì sao cô lại không ra được chứ? Cho dù ta không trực tiếp mang cô ra ngoài, chỉ cần đánh vỡ thân thể con quái thú này … à … hoặc là khoan một cái lỗ, cô cũng có thể ra khỏi đây mà? Với lại, sau khi ra ngoài sẽ tìm một thân thể khác, vậy còn không dễ dàng sao?

- A, muốn chiếm cứ thân thể người khác hả? Không được! Ta cũng có thể tự mình trọng tố thân thể.



Tâm địa cô gái thật ra cũng rất tốt.

- Không nói việc này nữa. Được rồi, có phải là thân thể này không thể nói chuyện không?

Đoạn Vân hỏi tiếp.

- Đúng vậy, Quả Quả là sủng vật, sủng vật bình thường đều không thể nói chuyện. Quả Quả đã qua sự cải tạo, kết cấu thân thể không cho phép nó phát ra ngôn ngữ phức tạp.

Cô gái trả lời.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn bảo:

- Như vậy ta đi ra ngoài trước, nhưng ta sẽ lưu chút thần thức ở chỗ này, thông qua chút thần thức giữa chúng ta có thể trao đổi được.

Nói xong, Đoạn Vân tách một bộ phận thần thức của mình ra, gắn vào trong biển ý thức, sau đó rút lui ra khỏi thân thể quái thú.

Sau khi trở ra, đám thủ hạ vẫn còn chưa phản ứng gì, hắn đã nhắm mắt dùng thần niệm hỏi thử:

- Cô nghe được không?

- Ngươi ở nơi nào đó?

Thanh âm cô gái vang vọng trong biển ý thức của Đoạn Vân.

- Ta đã ra ngoài. Được rồi, cô có thể khống chế được thân thể quái thú này chứ? Ta cởi trói cho cô, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp đưa cô ra.

Hắn dùng thần niệm nói với cô gái.

- Tốt! Ngươi mau đưa thả ta ra.

Cô gái nói với Đoạn Vân.

- Được rồi, cô tên là gì?

Hắn hỏi.

- Ta? Ta gọi là Helen.

Cô gái trả lời.

- Ta gọi là Đoạn Vân. Cô thấy mấy người ở đây không? Họ đều là thủ hạ của ta. Tốt lắm! Không nói nữa ta thả cô đây.

Đoạn Vân nói với Helen. Nói xong, hắn cắt đứt liên lạc với nàng, rồi thu hồi thần thức lại.

Việc liên lạc giữa Đoạn Vân và Helen không được chặt chẽ liền lạc như Âu Đặc Tư và Tạp Lỗ. Hắn chỉ lưu chút thần thức ở lại trong biển ý thức của Helen, chỉ cần Đoạn Vân thả thần thức ra, chỉ cần trong phạm vi thần thức có thể sẽ liên lạc được với chút thần thức mà Đoạn Vân lưu lại đó, cũng có nghĩa là có thể liên lạc với Helen. Và cũng chỉ Đoạn Vân có thể liên lạc Helen, Helen không thể liên lạc với hắn.

- Lão Đại, ngươi làm gì vậy? Làm gì mà lục đục ở bên trong lâu thế.

Đoạn Vân vừa mở mắt, đám người Tiểu Phi Hiệp đã vây kín lấy hắn.

- Lâu đâu? Không phải mới có một chút thôi sao? Ồ, được rồi, các ngươi thả nàng ra đi.

Đoạn Vân ra lệnh cho thủ hạ.

- Nàng? Lão Đại, nó là giống cái hả?

Tiểu Phi Hiệp giật mình vểnh mõm hỏi.

- Nhất thời cũng khó nói hết mọi việc được, bảo các ngươi tha thì các ngươi làm đi. Nói nhảm nhiều thế.

Hắn trợn mắt quát.

Nghe Đoạn Vân nói thế, đám Thú nhân hì hục cởi trói cho con cự thú đang nằm thu lu thành một cục. Còn Tiểu Phi Hiệp vẫn đứng một bên nói thầm: nàng … nàng … nàng … cũng không biết mắt lão Đại có toét tòe loe không, một quái vật xấu xí như thế, vậy mà vẻ mặt lúc đó quả thực tựa như nhìn thấy một đại mỹ nữ vậy.



Đoạn Vân cũng không để ý đến lời lẩm bẩm của Tiểu Phi Hiệp nữa, hắn hỏi Diệp Cô Thành:

- Diệp Cô Thành, làm sao nàng bất động thế?.

- À, thiếu gia, người đi vào không bao lâu, nó vẫn không nhúc nhích. Còn thiếu gia, lúc nãy vẻ mặt người trông rất phong phú. Ta nhớ, vẻ mặt người lúc đó giống gặp được mỹ nữ vậy.

Nghe thế, Đoạn Vân cười he he:

- Đừng nói là trông giống, ta thật sự thấy mỹ nữ bên trong, ngươi nói không sai chút nào, đó là muội muội của Sinh Mạng nữ thần. Ta đoán rằng, sau khi ta đi vào linh hồn nàng chuyển từ thân thể nhập vào ý thức hải, do đó thân thể cũng tạm thời mất đi sự khống chế.

- Lão Đại, không thể nào. Đây sao có thể là muội muội của Sinh Mạng Nữ Thần chứ? Nữ thần đúng là một Đại mỹ nhân mà. Muội muội nàng hẳn là không biến thành quái vật như vậy chứ?

Đạt Nhĩ Ba chỉ vào con quái thú hung ác đó, giật bắn mình nói.

Đoạn Vân cũng không giải thích gì thêm. Sau khi Helen khống chế được thân thể Quả Quả, nàng cũng rất ôn thuận nằm một bên, không hề gây sự. Đám thủ hạ của Đoạn Vân cũng cơ bản tin tưởng hắn đã chế trụ đầu quái thú này rồi.

Đoạn Vân vốn là muốn tìm biện pháp đưa Helen ra, nhưng thử qua vài lần hắn cuối cùng cũng hiểu những gì Helen nói - Phệ ma thạch quả là có tác dụng ngăn cản linh hồn.

Lúc này, sự kiện quái thú cũng cơ bản giải quyết xong. Nếu không tận mắt nhìn thấy Đoạn Vân làm sao tin được, bên trong thân thể xấu xí bị phong ấn đó lại lại là muội muội của Sinh Mạng nữ thần, cũng là một vị Đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Về phần phong ấn, Đoạn Vân cũng tiến đến đến tận nơi nhìn ngó một lần. Nơi đó chỉ là một huyệt động bình thường, cấu tạo bên trong cũng không khác gì hầm giam lúc trước, có một không gian cấm ma, chỉ có điều kích thước lớn hơn hầm giam nhiều.Huyệt động được đào sâu xuống dưới, phía trên có một tòa núi nhỏ. Nghe đám thủ hạ nói lại, khi thu phục nhóm siêu thần thú và thần thú cuối cùng, ba đại địa chi hùng của gia tộc, cũng là một trong số hai mươi Ma thú gia tộc có thực lực cấp mười hai, ba người họ muốn triển khai thân thủ cho đám thủ hạ mới biết mùi, họ dùng thổ hệ ma pháp cường hãn, dời quả núi này sang một bên, phá hỏng ma pháp trận cấm ma. Còn ma pháp trận cấm ma đó vừa bị phá hỏng xong, Quả Quả cả người đều là lợi khí giết người, lập tức phá đất chui ra. Vốn giai vị và thực lực của Quả Quả đã là cấp mười ba trung giai, vừa nhảy ra đã tỏa uy áp. Còn ba đầu đại địa chi hùng vừa mới vào nhóm cao thủ cấp mười hai tự nhiên cũng biết ngay thực lực của đầu quái thú này đã không còn ở trong cấp mười hai. Mặc dù đầu quái thú này chỉ có khả năng thể hiện được thực lực cấp mười hai trung giai, nhưng, những gì thể hiện ra ngoài, cũng không có nghĩa là là thực lực thực tế. Ma thú gia tộc tự nhiên lập tức cấp báo lên gia tộc.

Thực sự cái mạng nhỏ của Helen rất là may mắn. Nếu Đoạn Vân không tìm thấy mỹ nữ bên trong là muội muội của Sinh Mạng nữ thần, hắn đã tìm một viên ma tinh cấp mười hai nhét vào bụng Helen rồi cho nổ tung rồi, cho dù năng lực phòng ngự của đầu quái thú biến dị có biến thái đến đâu đi nữa, cũng khó mà thoát khỏi cảnh thân nát hồn diệt.

Đối với Helen, Đoạn Vân vốn cũng muốn an trí nàng ở Á Cương thành nhưng lại bất lực, cả thân quái thú đều gắn phệ ma thạch, căn bản không thể thông qua truyền tống trận được. Còn bảo nàng đi bộ tới Á Cương thành thì mất thời gian vài ngày. Do đó, hắn đành phải tạm thời an trí nàng ở Ma Thú Sâm Lâm.

Mặc dù lúc này hắn không tìm được phương pháp cứu Helen khỏi phong ấn, nhưng hắn đã nghĩ đến cách lợi dụng đầu quái thú toàn là lợi khí giết người này - Rèn luyện thủ hạ. Theo Helen tiết lộ, linh hồn khống chế có một vài điểm thiếu sót, hơn nữa vừa mới từ thoát khỏi phong ấn, nên nó chỉ phát huy thực lực cấp mười hai trung hậu giai. Như vậy cũng đủ làm một món đồ rèn luyện thủ hạ không tệ chút nào. Do đó, hắn quyết định kiến tạo một chỗ ở đặc biệt cho Helen ở trong Ma Thú Sâm Lâm. Nung quanh chỗ nàng ở kiến tạo một tòa luyện võ trường. Đoạn Vân muốn cho đám chung đoan gia tộc, nếu không có việc gì thì tới đây đánh với Helen vài trận. Để tính tới cảm tình của nàng, hắn cũng tìm cách mau chóng đưa nàng thoát khỏi thân thể kia. Về phần thân thể đó, hắn muốn cho luyện kim thần Lai Bố Ni Tư cải tạo thành một mô hình.

An trí Helen xong, việc hắn phải làm đầu tiên là tìm lão ô quy Mạch Địch Phổ Tư.

- Mạch Đế Phổ Tư, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi rốt cuộc có gặp qua Hồng Hoang cự thú bao giờ chưa?

Trong thư phòng ở Á Cương, Đoạn Vân hỏi con ô quy ngàn năm mà mình vẫn cho là một bảo vật.

- Thiếu gia, ta chỉ nghe nói qua thôi.

Lão ô quy trả lời có chút bối rối.

Nghe thế, hắn thật muốn tẩn cho lão rùa già một trận nhừ tử. Hừ, lão gia hỏa này cũng không giỏi lắm. Chà, bỏ qua cho lão thôi, ai bảo hắn là lão ô quy làm gì?

- Ngươi có biết Sinh Mạng nữ thần có một muội muội không?.

Đoạn Vân hỏi tiếp.

Nghe hắn hỏi vậy, lão ô quy hơi giật mình trả lời:

- Thiếu gia, chuyện này ta cũng nghe cha ta nhắc tới. Sinh Mạng nữ thần đích thật là có một muội muội.

- Tên nàng gọi là gì?

- Cái này … cái này thì ta không biết.

- Ngươi hẳn phải biết nàng là nữ thần gì chứ?

Đoạn Vân thật muốn tẩn lão quá. Hừ, cái gì cũng không biết.

- Thiếu gia, nàng không phải là nữ thần. Nhưng nếu bảo nàng là một nữ thần gì đó, thì cũng chỉ có thể nói nàng là Sinh Mạng nữ thần dự bị. Bởi vì, hai tỷ muội các nàng đã từng tranh đoạt danh hiệu Sinh Mạng nữ thần mà.

- Hả? Thần cũng cạnh tranh sao. Tốt lắm! Mạch Địch Phổ Tư, ngươi đi đi.

Nghe lão ô quy phân trần, Đoạn Vân thầm nói: thần cũng có thể tự phong, vậy sau này đợi cho ta có thêm thực lực, bổn thiếu gia cũng muốn phong thần phong thánh cho đám thủ hạ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Y Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook