Bá Yêu Độc Sủng Lan Lăng Vương Phi
Chương 11: Khí phách anh hùng giai thiếu niên
Lãm Minh Nguyệt
22/06/2013
Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn lãng của hắn,trong
tay hắn cần một bình rượu lớn dốc vào miệng uống từng ngụm lớn, âm thanh ừng ực vang lên rất rõ ràng, dường như ta thấy có một giọt nước mắt
chảy xuống từ khóe mắt hắn hòa cùng với dòng rượu từ khóe miệng, một mặn chát một cay nồng hòa quyện vào nhau khiến ta bỗng dưng cảm thấy mềm
lòng.
“Ta thật ra rất chú tâm, vừa rồi ngươi cùng Trần tướng quân quyết đâu, ta thấy ngươi trông cũng được lắm, anh dũng cực kỳ” Ta vốn là người không biết an ủi người khác như thế nào, nhưng là trong lúc phát ngôn ra những câu nói như thế này ta nghĩ gương mặt của mình nhất định là đang biểu hiện cho người ta thấy hai chữ ‘lấy lòng’.
Vũ Văn Ung dừng uống rượu, hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt ảm đạm bắt đầu đã tốt hơn một chút hỏi: “Thật?” Ta cũng khẳng định với hắn mà gật đầu. Vì thế ta lại bắt gặp được một nụ cười nhạt hiện lên khóe môi của hắn, gương mặt thiếu niên tuấn mỹ của hắn đã trở lại với ánh mắt ngập tràn niềm vui sáng lạn như mặt trời.
Hắn dang tay, chưa kịp chờ ta phản ứng đã ôm ta vào lòng ngực. Ta ta hoảng hốt kêu lên một tiếng thì nghe thấy tiếng cười của nhiều nam tử ở tứ phía đã vang lên. Vũ Văn Ung cũng không để ý mọi người, nhanh chóng ôm ta quay về doanh trướng của mình.Vẻ mặt của hắn lúc này trở nên gian xảo, đôi môi đã hiện rõ lên đường cong. Ta dãy dụa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, ta đành phải bối rối quay đầu đi lại nhìn thấy một thân ảnh lãnh đạm đang từ từ rời khỏi
Âm thanh cười nháo náo động cũng đã bị ngăn cách bởi tấm vải bao phủ quanh doanh trướng. Vũ Văn Ung đặt ta ở trên chiếc giường trải bằng thứ lông mềm mại quý giá , ta nhanh chóng ngồi xuống giữ vững cơ thể, lòng khẩn trương hỏi “Ngươi muốn làm cái gì?”
Vũ Văn Ung nghe xong lời này liền bật cười, toàn thân hắn dần dần tiến về phía ta, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt : “ Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì đây” Hai tay ta chống giường,dần dần bị hắn dồn về phía sau, mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần, ta theo phản xạ dùng sức đẩy hắn ra, thế nhưng không có tác dụng mà ngược lại còn bị hắn túm lấy hai tay giữ lấy trong ngực, hắn lại thuận thế kéo ta đặt ở dưới thân.
Toàn thân ta trở nên cứng ngắc, không ngừng hét lớn, Vũ Văn Ung thấy ta hét to như thế liền lấy một tay che miệng ta lại, cũng nhờ như thế một tay ta có tự do, lập tức thừa cơ đẩy hắn ra
Vì thế hắn lại không che miệng của ta nữa mà giữ lấy hai tay ta để chặt lên đỉnh đầu, ta lại hét to . Vũ Văn Ung dở khóc dở cười nói : “Trịnh Linh, câm miệng”
Ta làm sao có thể nghe lời hắn, tiếp tục hét chói tai. Sau đó hắn cúi đầu xuống, tiếng hét của ta bị nụ hôn của hắn nuốt chửng, lúc đầu chỉ là muốn để cho ta câm miệng, lúc sau thì hắn lại nhẹ nhàng hôn ta, triền miên không dứt, nụ hôn này khiến đầu óc ta dường như chấn động , ngây ngốc, ta bị hắn cướp đoạt mất nụ hôn đầu đời.
Chẳng biết qua bao lâu, ta cảm thấy hô hấp của mình đã bị cướp mất, đến khi nghe Vũ Văn Ung nhẹ nhàng gọi ta “ Linh nhi, Linh nhi” . Ta mở to mắt thấy ánh mắt của hắn đang ngập tràn ý loạn tình mê, hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lướt qua mờ môi của ta, sau đó là cắn nhẹ vành tai, hắn cẩn thận nâng niu ta như một món bảo vật, những biểu hiện này cứ như hắn rất yêu thương ta.
Mà đầu óc ta lại càng mù mịt, đến khi hai bàn tay nóng bỏng của hắn luồng sâu vào vạt áo của ta, ta mới chợt bừng tỉnh mà dùng sức đẩy hắn ra. Ta nhanh chóng ngồi dậy, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi, thật sự lúc này ta rất muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Vũ Văn Ung trở nên bối rồi, hắn một tay kéo lấy ta ôm vào trong lồng ngực, mạnh mẽ đến nổi khiến ta không thể thở nổi. Sau đó, tinh thần của ta dần ổn định trở lại, lúc này mới nghe được giọng nói trầm thấp của hắn đang thì thào bên tai ta “Linh nhi, từ nay về sau, vĩnh viễn không được rời xa ta”
“Ta thật ra rất chú tâm, vừa rồi ngươi cùng Trần tướng quân quyết đâu, ta thấy ngươi trông cũng được lắm, anh dũng cực kỳ” Ta vốn là người không biết an ủi người khác như thế nào, nhưng là trong lúc phát ngôn ra những câu nói như thế này ta nghĩ gương mặt của mình nhất định là đang biểu hiện cho người ta thấy hai chữ ‘lấy lòng’.
Vũ Văn Ung dừng uống rượu, hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt ảm đạm bắt đầu đã tốt hơn một chút hỏi: “Thật?” Ta cũng khẳng định với hắn mà gật đầu. Vì thế ta lại bắt gặp được một nụ cười nhạt hiện lên khóe môi của hắn, gương mặt thiếu niên tuấn mỹ của hắn đã trở lại với ánh mắt ngập tràn niềm vui sáng lạn như mặt trời.
Hắn dang tay, chưa kịp chờ ta phản ứng đã ôm ta vào lòng ngực. Ta ta hoảng hốt kêu lên một tiếng thì nghe thấy tiếng cười của nhiều nam tử ở tứ phía đã vang lên. Vũ Văn Ung cũng không để ý mọi người, nhanh chóng ôm ta quay về doanh trướng của mình.Vẻ mặt của hắn lúc này trở nên gian xảo, đôi môi đã hiện rõ lên đường cong. Ta dãy dụa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, ta đành phải bối rối quay đầu đi lại nhìn thấy một thân ảnh lãnh đạm đang từ từ rời khỏi
Âm thanh cười nháo náo động cũng đã bị ngăn cách bởi tấm vải bao phủ quanh doanh trướng. Vũ Văn Ung đặt ta ở trên chiếc giường trải bằng thứ lông mềm mại quý giá , ta nhanh chóng ngồi xuống giữ vững cơ thể, lòng khẩn trương hỏi “Ngươi muốn làm cái gì?”
Vũ Văn Ung nghe xong lời này liền bật cười, toàn thân hắn dần dần tiến về phía ta, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt : “ Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì đây” Hai tay ta chống giường,dần dần bị hắn dồn về phía sau, mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần, ta theo phản xạ dùng sức đẩy hắn ra, thế nhưng không có tác dụng mà ngược lại còn bị hắn túm lấy hai tay giữ lấy trong ngực, hắn lại thuận thế kéo ta đặt ở dưới thân.
Toàn thân ta trở nên cứng ngắc, không ngừng hét lớn, Vũ Văn Ung thấy ta hét to như thế liền lấy một tay che miệng ta lại, cũng nhờ như thế một tay ta có tự do, lập tức thừa cơ đẩy hắn ra
Vì thế hắn lại không che miệng của ta nữa mà giữ lấy hai tay ta để chặt lên đỉnh đầu, ta lại hét to . Vũ Văn Ung dở khóc dở cười nói : “Trịnh Linh, câm miệng”
Ta làm sao có thể nghe lời hắn, tiếp tục hét chói tai. Sau đó hắn cúi đầu xuống, tiếng hét của ta bị nụ hôn của hắn nuốt chửng, lúc đầu chỉ là muốn để cho ta câm miệng, lúc sau thì hắn lại nhẹ nhàng hôn ta, triền miên không dứt, nụ hôn này khiến đầu óc ta dường như chấn động , ngây ngốc, ta bị hắn cướp đoạt mất nụ hôn đầu đời.
Chẳng biết qua bao lâu, ta cảm thấy hô hấp của mình đã bị cướp mất, đến khi nghe Vũ Văn Ung nhẹ nhàng gọi ta “ Linh nhi, Linh nhi” . Ta mở to mắt thấy ánh mắt của hắn đang ngập tràn ý loạn tình mê, hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lướt qua mờ môi của ta, sau đó là cắn nhẹ vành tai, hắn cẩn thận nâng niu ta như một món bảo vật, những biểu hiện này cứ như hắn rất yêu thương ta.
Mà đầu óc ta lại càng mù mịt, đến khi hai bàn tay nóng bỏng của hắn luồng sâu vào vạt áo của ta, ta mới chợt bừng tỉnh mà dùng sức đẩy hắn ra. Ta nhanh chóng ngồi dậy, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi, thật sự lúc này ta rất muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Vũ Văn Ung trở nên bối rồi, hắn một tay kéo lấy ta ôm vào trong lồng ngực, mạnh mẽ đến nổi khiến ta không thể thở nổi. Sau đó, tinh thần của ta dần ổn định trở lại, lúc này mới nghe được giọng nói trầm thấp của hắn đang thì thào bên tai ta “Linh nhi, từ nay về sau, vĩnh viễn không được rời xa ta”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.