Bá Yêu Độc Sủng Lan Lăng Vương Phi
Chương 3: Mây trắng ngàn năm trên bầu trời phiêu lãng.
Lãm Minh Nguyệt
22/06/2013
Chính là cảm giác này – cảm giác trong mộng, cho dù sau khi thức tỉnh vẫn là cảm xúc mãnh liệt như vậy, ta đứng trên tường thành Lạc Dương,
tay áo theo gió bay bay, ánh mắt của ta nhìn về phương xa, là ta đang
đợi một người, chờ hắn trở về cũng chờ hắn mang ta đi.
Mua vé máy bay, sắp xếp hành lí, tất cả đều một mình ta làm. người bác ở chung cùng ta sớm đã quen với việc ta tranh thủ những ngày nghỉ lang thang 1 mình du lịch bên ngoài cho nên lần này cũng như cũ dặn dò ta vài câu như : con gái ra ngoài một mình phải cẩn thận không được nói năng linh tinh…
Vậy là ta lên đường. khi ta đến Lạc Dương mới biết mình đã lầm rồi. nơi này bây giờ cũng biến thành 1 thành phố công nghiệp hiện đại hóa như bao nhiêu thành phố khác, xe cộ đông đúc dòng người đan xen. Ở Bắc Kinh cố cung hoàng thành dù sao cũng là là kiến trúc của 2 triều Minh Thanh mấy trăm năm trước cho nên mới bảo tồn đến nay, mà Lạc Dương là cố đô của 9 triều đại danh tiếng ngàn năm hiện tại giờ chỉ còn 1 nơi mới đươc tu sửa, nhưng cũng như ở trong thành phố bình thường, nơi này này rất đông người không có 1 chút gì là hơi thở từ xa xưa truyền lại.
Một ông chủ bán hang rong thấy ta có bộ dáng rầu rĩ không vui, liền cho ta biết di tích Thành Lạc Dương bị chiếm đóng ở nơi nào,lại còn tốt bụng cho ta biết rằng nếu muốn tìm đoạn tường thành cũ đã từng xảy ra chiến sự xưa kia thì nên ra khỏi thành phố đến vùng ngoại ô .
Vì thế sau 1 đêm nghỉ ngơi thật khỏe, ngày hôm sau ta 1 mình vác theo chiếc ba lô di ra ngoại ô.
Ta cầm bản đồ tốn bao công sức cuối cùng cũng tìm được tường thành của Lạc Dương xưa kia. Nhưng mà nơi này chỉ còn lại tường đổ vách xiêu cỏ dại mọc khắp nơi nhẹ nhàng lay động theo cơn gió. Ta khẽ vuốt ve vách tường đổ nát, chợt thấy chua xót trong lòng. Trên bầu trời xanh thẳm, mây trắng chầm chậm trôi, ánh mặt trời vẫn như ngàn năm trước không thay đổi vẫn rất chói mắt, ta khép hờ hai mắt để ánh nắng rơi nhẹ trên khuông mặt, bỗng nhiên tai ta đau nhói , có một thứ âm thanh phảng phất như đến từ xa xưa : “Nàng ở đâu ?Nàng đã hứa với ta, nàng sẽ ở Lạc Dương chờ ta. Nàng ở đâu?”
Ta cũng giơ tay lên, nước mắt không tự chủ được tự nhiên chảy xuống, hướng về không trung la lên : “ Ta ở đây, ta ở đây……”
Sau đó, bầu trời đang trong xanh đột nhiên mây đen cuồn cuộn, gió lốc nổi lên. Trên mặt dất bằng phẳng 1 cơn lốc mạnh mẽ xuất hiện cuốn ta vào trong mang ta lên không trung. Ta thậm chí còn không kịp la lên thì đã mất đi tri giác.
Gió cũng tan đi rất nhanh , ta cũng như thế biến mất khỏi mảnh đất này.
Bầu trời trong xanh như tẩy, vẫn có vô số loài hoa nở rộ khắp nơi, cỏ dại thả mình theo gió vui vẻ hát ca, hát một bản tình ca trăm ngàn năm trước thậm chí đến trăm ngàn năm sau vẫn không thay đổi
Mua vé máy bay, sắp xếp hành lí, tất cả đều một mình ta làm. người bác ở chung cùng ta sớm đã quen với việc ta tranh thủ những ngày nghỉ lang thang 1 mình du lịch bên ngoài cho nên lần này cũng như cũ dặn dò ta vài câu như : con gái ra ngoài một mình phải cẩn thận không được nói năng linh tinh…
Vậy là ta lên đường. khi ta đến Lạc Dương mới biết mình đã lầm rồi. nơi này bây giờ cũng biến thành 1 thành phố công nghiệp hiện đại hóa như bao nhiêu thành phố khác, xe cộ đông đúc dòng người đan xen. Ở Bắc Kinh cố cung hoàng thành dù sao cũng là là kiến trúc của 2 triều Minh Thanh mấy trăm năm trước cho nên mới bảo tồn đến nay, mà Lạc Dương là cố đô của 9 triều đại danh tiếng ngàn năm hiện tại giờ chỉ còn 1 nơi mới đươc tu sửa, nhưng cũng như ở trong thành phố bình thường, nơi này này rất đông người không có 1 chút gì là hơi thở từ xa xưa truyền lại.
Một ông chủ bán hang rong thấy ta có bộ dáng rầu rĩ không vui, liền cho ta biết di tích Thành Lạc Dương bị chiếm đóng ở nơi nào,lại còn tốt bụng cho ta biết rằng nếu muốn tìm đoạn tường thành cũ đã từng xảy ra chiến sự xưa kia thì nên ra khỏi thành phố đến vùng ngoại ô .
Vì thế sau 1 đêm nghỉ ngơi thật khỏe, ngày hôm sau ta 1 mình vác theo chiếc ba lô di ra ngoại ô.
Ta cầm bản đồ tốn bao công sức cuối cùng cũng tìm được tường thành của Lạc Dương xưa kia. Nhưng mà nơi này chỉ còn lại tường đổ vách xiêu cỏ dại mọc khắp nơi nhẹ nhàng lay động theo cơn gió. Ta khẽ vuốt ve vách tường đổ nát, chợt thấy chua xót trong lòng. Trên bầu trời xanh thẳm, mây trắng chầm chậm trôi, ánh mặt trời vẫn như ngàn năm trước không thay đổi vẫn rất chói mắt, ta khép hờ hai mắt để ánh nắng rơi nhẹ trên khuông mặt, bỗng nhiên tai ta đau nhói , có một thứ âm thanh phảng phất như đến từ xa xưa : “Nàng ở đâu ?Nàng đã hứa với ta, nàng sẽ ở Lạc Dương chờ ta. Nàng ở đâu?”
Ta cũng giơ tay lên, nước mắt không tự chủ được tự nhiên chảy xuống, hướng về không trung la lên : “ Ta ở đây, ta ở đây……”
Sau đó, bầu trời đang trong xanh đột nhiên mây đen cuồn cuộn, gió lốc nổi lên. Trên mặt dất bằng phẳng 1 cơn lốc mạnh mẽ xuất hiện cuốn ta vào trong mang ta lên không trung. Ta thậm chí còn không kịp la lên thì đã mất đi tri giác.
Gió cũng tan đi rất nhanh , ta cũng như thế biến mất khỏi mảnh đất này.
Bầu trời trong xanh như tẩy, vẫn có vô số loài hoa nở rộ khắp nơi, cỏ dại thả mình theo gió vui vẻ hát ca, hát một bản tình ca trăm ngàn năm trước thậm chí đến trăm ngàn năm sau vẫn không thay đổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.