Bá Yêu Độc Sủng Lan Lăng Vương Phi
Chương 13: Thử tâm an xử thị ngô hương
Lãm Minh Nguyệt
22/06/2013
Đảo mắt ta đến thời đại Nam Bắc triều đã hơn mười ngày, ta từ từ làm
quen với các thói quen của thời đại này, thói quen không điện thoại ,
không có TV, không có internet để giải trí, cũng không có hàng hiệu cao
cấp từ xã hội hiện đại kia mang đến. Như vậy cũng tốt, hai mắt được thư
giãn, hai tai thanh tĩnh, không một âm thanh nhiễu loạn, vô cùng nhàn
nhã. Dù sao thì ta cũng phải sống tiếp, vận mệnh đã an bài như thế thì
ta chỉ còn cách thản nhiên chấp nhận mà thôi.
Thời tiết ngày càng lạnh, vài ngày trước đã có trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, trời đất khoác lên mình một bộ áo màu trắng, tuyết rời khiến tất cả mờ mịt một màu trắng, ta cùng với Chân nhi vẫn còn đứng ngoài trướng trông như là một người tuyết thật lớn. À quên chưa nói về Chân nhi. Chân nhi là thị nữ của Vũ Văn Hiến, là một cô nương xinh dẹp tuyệt trần làm rung động lòng người. Do Vũ Văn Ung và Vũ Văn Hiến ở cùng nhau nên ta và Chân nhi cũng quen nhau dần dần thậm chí là thân với nhau.
Thực ra thân thế của nàng vô cùng trong sạch, lại vì binh đao loạn lạc nên cả nhà phải lưu lạc tha phương, nửa năm trước song thân qua đời, lại thất lạc huynh đệ đành phải bán thân vừa lúc Vũ Văn Hiến rời cung du ngoạn bắt gặp. Vũ Văn Hiến mang nàng về cung làm thị nữ bên mình. Nàng thậm chí còn nhỏ hơn ta một tuổi, vừa tròn mười sáu. Ở tuồi này nàng nên có những năm tháng vô tư vô lự, nhưng mà nàng cũng như ta đều là những kẻ lẻ loi trơ trọi trong cuộc đời này, bị vận mệnh quên đi.
Chân nhi nói nàng sinh ra trong một gia đình thế tộc đang trên đà đi xuống, lúc nhỏ cũng từng đọc qua một ít sách vở, nàng ăn nói rõ ràng kể lại rất có trật tự. Tuy nàng không nói nhiều về quá khứ của chính mình nhưng mà ta đoán rằng nếu như không phải vận mệnh trêu đùa nàng thì nhất định nàng là một tiểu thư khuê các. Nhưng mà Chân nhi đối với sự sắp xếp của vận mệnh lại ko mấy oán giận, nàng luôn lạc quan đối mặt với tất cả, mà hình ảnh kiên cường đó quả thật là đã cuốn hút ta.
Nhớ lại ngày đó, ánh mặt trời chiều như màu máu. Ta cùng Chân nhi cùng sóng vai nhau ngồi trên một khoảng đất trống trước doanh trướng nàng nhẹ nhàng thở dài mà nói:” Như thế nào để mà oán giận đây ? Vận mệnh vốn đã trêu đùa ta, nhưng vẫn mang đến may mắn cho ta là được gặp Ngũ công tử.” Lúc này trên mặt nàng có một dải sáng nhẹ nhàng như sương. Gương mặt nàng vốn đã thanh tú giờ lại trở nên vô cùng mĩ lệ, l má lúm đồng tiền lại càng tô thêm vẻ ngây thơi khờ dại, cảnh tượng như vậy thật là khoái lạc.
Bất luận là ở hiện đại hay là thời không mà ta vô tình rơi vào này, ta đều mang một vẻ ngoài quái gở lạnh lùng ăn nói cộc cằn thô lỗ, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng ta vẫn có một chút dịu dàng. Ở tại nơi này một khi va chạm sẽ làm ta không giữ được quyết tâm của mình. Mà Chân nhi lại là người kiên cường lạc quan khiến cho ta thật sự cảm thấy thương tiếc.
Thời tiết ngày càng lạnh, vài ngày trước đã có trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, trời đất khoác lên mình một bộ áo màu trắng, tuyết rời khiến tất cả mờ mịt một màu trắng, ta cùng với Chân nhi vẫn còn đứng ngoài trướng trông như là một người tuyết thật lớn. À quên chưa nói về Chân nhi. Chân nhi là thị nữ của Vũ Văn Hiến, là một cô nương xinh dẹp tuyệt trần làm rung động lòng người. Do Vũ Văn Ung và Vũ Văn Hiến ở cùng nhau nên ta và Chân nhi cũng quen nhau dần dần thậm chí là thân với nhau.
Thực ra thân thế của nàng vô cùng trong sạch, lại vì binh đao loạn lạc nên cả nhà phải lưu lạc tha phương, nửa năm trước song thân qua đời, lại thất lạc huynh đệ đành phải bán thân vừa lúc Vũ Văn Hiến rời cung du ngoạn bắt gặp. Vũ Văn Hiến mang nàng về cung làm thị nữ bên mình. Nàng thậm chí còn nhỏ hơn ta một tuổi, vừa tròn mười sáu. Ở tuồi này nàng nên có những năm tháng vô tư vô lự, nhưng mà nàng cũng như ta đều là những kẻ lẻ loi trơ trọi trong cuộc đời này, bị vận mệnh quên đi.
Chân nhi nói nàng sinh ra trong một gia đình thế tộc đang trên đà đi xuống, lúc nhỏ cũng từng đọc qua một ít sách vở, nàng ăn nói rõ ràng kể lại rất có trật tự. Tuy nàng không nói nhiều về quá khứ của chính mình nhưng mà ta đoán rằng nếu như không phải vận mệnh trêu đùa nàng thì nhất định nàng là một tiểu thư khuê các. Nhưng mà Chân nhi đối với sự sắp xếp của vận mệnh lại ko mấy oán giận, nàng luôn lạc quan đối mặt với tất cả, mà hình ảnh kiên cường đó quả thật là đã cuốn hút ta.
Nhớ lại ngày đó, ánh mặt trời chiều như màu máu. Ta cùng Chân nhi cùng sóng vai nhau ngồi trên một khoảng đất trống trước doanh trướng nàng nhẹ nhàng thở dài mà nói:” Như thế nào để mà oán giận đây ? Vận mệnh vốn đã trêu đùa ta, nhưng vẫn mang đến may mắn cho ta là được gặp Ngũ công tử.” Lúc này trên mặt nàng có một dải sáng nhẹ nhàng như sương. Gương mặt nàng vốn đã thanh tú giờ lại trở nên vô cùng mĩ lệ, l má lúm đồng tiền lại càng tô thêm vẻ ngây thơi khờ dại, cảnh tượng như vậy thật là khoái lạc.
Bất luận là ở hiện đại hay là thời không mà ta vô tình rơi vào này, ta đều mang một vẻ ngoài quái gở lạnh lùng ăn nói cộc cằn thô lỗ, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng ta vẫn có một chút dịu dàng. Ở tại nơi này một khi va chạm sẽ làm ta không giữ được quyết tâm của mình. Mà Chân nhi lại là người kiên cường lạc quan khiến cho ta thật sự cảm thấy thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.