Chương 25
Hân Hân Hướng Vinh
02/10/2013
Ánh mắt Trương Yến bỏ qua Kê Thanh, dừng trên người Phong Cẩm Thành, giơ lên một nụ cười thân thiết: "Cẩm Thành à, sao dạo này không thấy tới chơi, Tiểu Lộ theo cô hỏi cháu mấy lần rồi?"
Phong Cẩm Thành rót nước trà, nhẹ cười cười: "Thời gian cuối năm, công ty có chút việc..." Thuận tay đưa chén trà nhỏ đặt vào tay Kê Thanh: "Em uống đi này, độ ấm vừa phải, trà Long Tĩnh năm nay, vị không đúng như xưa, cũng không tệ, đừng uống cà phê, tối về không ngủ được, ngày mai lại mang theo hai đôi mắt đen khó nhìn."
Dịu dàng trong giọng nói không hề che dấu mà đổ ra, Kê Thanh ngạc nhiên một lát, cầm chén nhỏ trong tay, hơi liếc nhìn một cái, Trương Yến đối với Phong Cẩm Thành thật sự là đãi ngộ đặc biệt, chén nhỏ tinh xảo này là đồ trân quý của bà ta đi!
Trương Yến người này rất chú ý cuộc sống tình thú, thích uống trà, càng thích sưu tầm trà cụ, ban đầu trong nhà, phòng khách bày một cái giá Bác Cổ hương cổ màu cổ, bên trên là trà cụ chén nhỏ đủ loại kiểu dáng, có Nghi Hưng tử sa (một loại đất sét), có cả Thiên Thanh nhữ từ (gốm sứ), nghe làn điệu Tây Bì nấu nước pha trà, rất có hương vị truyền thống.
Mà Trương Lộ cũng là một mỹ nữ có chút kiểu dáng Tây Âu, thích cà phê, thích phẩm bài, hai chị em một Trung một Tây, ngồi cùng một chỗ khí chất khác nhau, nhưng lại đồng dạng xuất sắc, Thượng Đế đối với chị em Trương gia dường như có chút ưu đãi.
Hơn nữa, chị em Trương gia từ trước tới nay, đối với cô đều bỏ qua như có như không, cô ngồi ở đây, giống như vị khách không mời mà đến, mà khiến bọn họ thực sự hân hoan nhảy nhót đại khái chính là Phong Cẩm Thành kia.
Chẳng qua, biểu hiện của Phong Cẩm Thành, Kê Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, từ bên ngoài vào trong đến giờ, nhất cử nhất động đều kì lạ như vậy, ở trước mặt Trương Lộ biểu hiện ân ái, là để kích thích ý chí chiến đấu của mỹ nữ hay là ngăn cản diễm phúc có chút chán ghét... Kê Thanh không đoán được Phong Cẩm Thành, từ trước kia cũng như bây giờ, lúc này cô có đoán già đoán non thì cũng uổng phí sức lực, đơn giản là mặc kệ thôi.
Kê Thanh phát hiện, tâm tư của mình thế nhưng có xu hướng bình thản, hơn nữa đối mặt với sự xem nhẹ cố ý của Trương Yến, Trương Lộ rõ ràng không có ý tốt, cô vẫn có thể duy trì sự thản nhiên như cũ, điều này trước kia cô khẳng định không làm được, mà cô hiện tại đã học được cách lạnh nhạt đánh bại người khác, giống như hiện tại đây.
Cô nhấp một ngụm trà Long Tĩnh trong chén nhỏ, rồi đưa trả lại cho Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành lộ ra ý cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Em uống đi, anh không khát..."
Phong Cẩm Thành ánh mắt lóe lên, nhíu mày, đưa tay nhận lấy, cười nhạt vỗ vỗ đầu cô, động tác vẻ mặt đều vô cùng sủng nịch, động tác giữa hai người trong mắt người khác, thực sự có điểm đằm thắm quá mức, giống như một đôi vợ chồng mới cưới, thân mật hài hòa.
Kê Thịnh có chút vui mừng gật đầu: "Sao không mang Tiểu Tuyết tới đây, mấy ngày nay không thấy, cha còn rất nhớ con bé?" Phong Cẩm Thành nói: "Cha con ngày hôm qua xuống phía Nam họp, con nghĩ cha mẹ con mang con bé cùng xuống phía Nam rồi, bên kia ấm áp ẩm ướt, không giống chúng ta bên này vừa khô vừa lạnh, con bé cũng không thích ra ngoài."
Kê Thanh nghiêng đầu nhìn anh, Phong Cẩm Thành giống như biết suy nghĩ của cô, xoay qua cười cười: "Hôm qua chúng ta quá bận, anh quên không nói với em chuyện này." "Bận quá?"
Mặt Kê Thanh không khỏi nóng bừng, ánh đèn thủy tinh óng ánh treo trên trần chiếu xuống, lộ ra hai gò má nhiễm hồng của cô, nhìn qua hết sức tươi đẹp, dáng vẻ ngượng ngùng cùng kiểu cách này, lọt vào mắt Phong Cẩm Thành, cảm thấy cô vợ trẻ của anh nhìn thật tốt, bởi vậy càng nhìn chăm chú.
Trương Lộ từ từ đứng lên: "Thật có lỗi, tôi có chút không thoải mái, về phòng trước ..." Trước khi đi, một đôi mắt ánh nước trong sáng bình tĩnh dừng lại trên người Phong Cẩm Thành một chút, có pha thêm vài phần ý tứ hàm súc, tư thái kia thực câu người.
Kê Thanh không dấu vết nhìn về Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành vẫn trước sau như một trầm lặng, trên thực tế, có nhiều lúc Kê Thanh căn bản không biết được người đàn ông này đang nghĩ cái gì?
Trương Lộ đi rồi, Trương Yến có chút xấu hổ cười cười: "Cẩm Thành à, Tiểu Lộ tính tình trẻ con, không phải nhằm vào cháu, cháu đừng đa tâm..."
Ánh mắt Phong Cẩm Thành càng nhạt, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói với Kê Thịnh: "Cha, thời gian không còn sớm, người nghỉ ngơi sớm một chút! Chúng con về trước."
Nói xong, đứng lên đi qua bên kia tháo áo khoác nhung lông dê của Kê Thanh xuống, khoác lên người Kê Thanh...
Hai người đi ra, lên xe, thời điểm xe khởi động đi ra, Kê Thanh quay đầu không khỏi sợ run một chút, Trương Lộ thân thể không thoải mái, một mình đứng trong vườn nhỏ đen kịt, ánh sáng phòng khách loáng thoáng dừng sau người cô ta, có vẻ hết sức hiu quạnh đáng thương...
"Nhìn gì thế?" Tiếng nói của Phong Cẩm Thành kéo lại ánh mắt của cô, Kê Thanh lắc đầu, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn, giống như rửa được nỗi nhục nghẹn uất mấy trăm năm, loại tâm tình này của cô tuy hẹp hòi, tuy nhiên vẫn có chút thầm thoải mái.
Gặp đèn đỏ, Phong Cẩm Thành nghiêng đầu đánh giá hai mắt cô: "Thế nào? Tâm tình tốt lắm?" Kê Thanh lúc này thật thống khoái gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Phong Cẩm Thành khóe môi cong cong: "Theo như vai vế, Trương Lộ cũng là dì nhỏ của em, bản thân anh cũng không để ý, giữa hai người có mâu thuẫn mà anh không biết sao?"
"Mâu thuẫn?" Kê Thanh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Phong Cẩm Thành chăm chú: "Mẫu thuẫn của em và chị ta anh thật sự không biết sao?"
Phong Cẩm Thành bỗng nhiên phát hiện, vợ anh cũng không phải hũ nút mềm yếu, lúc này rất có vài phần sắc bén, bất quá không phải chỗ sắc bén, hơn nữa, anh không thích cô một lời hai nghĩa.
"Có chuyện nói thẳng, em cho rằng giữa anh và Trương Lộ có gì sao?" Kê Thanh lại xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu chuyển hướng đề tài: "Chúng ta đi đâu vậy? Không giống đường về nhà..."
Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật không biết đầu em để đi đâu nữa, không phải nói đi mua quần áo sao?"
Phong Cẩm Thành tuy rằng phát hiện vợ anh và Trương Lộ có điểm không thích hợp, nhưng vợ anh không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi tiếp, trong nhận thức của anh, Trương Lộ là người ngoài hoàn toàn không liên quan đến vợ chồng bọn họ, cho nên nói, đàn ông có khi quá mức tự cho là đúng, thường là căn nguyên của chuyện xấu.
Kê Thanh cùng Phong Cẩm Thành làm vợ chồng một năm, nhưng hai người cùng nhau dạo mua sắm, đây vẫn là lần đầu tiên, đã là buổi tối hơn tám giờ, bên ngoài gió lạnh thấu xương, người trong khu mua sắm cũng không ít, có lẽ là do ngày cuối tuần.
Bước đi của Phong Cẩm Thành tao nhã thanh thản, dưới ánh đèn sáng ngời của cửa hàng, càng hiện ra sự thon dài thanh tuyển khác biệt, hơn nữa quần áo cắt vừa người, tây trang tính chất hoàn mỹ, pha thêm phong vị Anh quốc, mặc kệ đi qua cửa hàng hay nhân viên bán hàng nào, phàm là phụ nữ, đều như có như không đem ánh mắt dừng trên người Phong Cẩm Thành.
So với chùm sáng của anh, Kê Thanh cảm thấy bản thân thật sự u ám giận đời, hơn nữa ánh mắt của nhân viên bán hàng, đối với thân thế của cô đều giống nhau có chút nghi ngờ.
Kê Thanh hơi hơi thở dài, bước đi chậm một chút, lui về sau nửa bước đi theo Phong Cẩm Thành, vốn là muốn, nhưng Phong Cẩm Thành hiển nhiên không nghĩ như vậy, cô hơi rơi về sau, Phong Cẩm Thành liền dừng bước xoay người nhìn cô, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới chân.
Chân Kê Thanh đi một đôi giày gót khá cao, hồi đầu cô rất ít đi giày cao gót, sau khi có Tiểu Tuyết, suy tính vấn đề an toàn, giày cao gót căn bản vô duyên với cô, nhưng hôm nay khi đi ra ngoài, nhìn thấy trong tủ giày một đôi cao gót trước kia mua, phối cùng áo khoác của cô rất hợp, cô nhìn Phong Cẩm Thành một cái, không chùn bước đi vào chân.
Cũng may dọc đường đi, ngoại trừ ngồi xe vẫn là ngồi, đi đường không đến vài bước, cho nên cũng không sao, nhưng một hồi đi bộ này, đã chịu không nổi, hơn nữa mặt sàn khu mua sắm sáng đến có thể soi gương, cô đi có chút căng thẳng lo sợ, thật sự không muốn vì không chú ý mà ngã thành nửa tàn, mà đi đường căng thẳng, còn tận lực không muốn người đàn ông bên người phát hiện ra tình trạng 囧 của cô, thực khó khăn.
Phong Cẩm Thành vốn không có chú ý cô đi đường có gì không thích hợp, nhưng lúc này cô dừng lại phía sau, anh để ý đánh giá, mới phát hiện, cô vợ anh bước đi từng bước vô cùng cẩn thận, ánh mắt dừng trên giày của cô, liền hiểu được.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn là tầng bán giày, bên cạnh chính là cửa hàng độc quyền kinh doanh, Phong Cẩm Thành nhẹ xoay người, trong tiếng kinh hô của Kê Thanh ôm cả người cô lên, trực tiếp đi vào cửa hàng, đặt xuống ghế sô pha chuẩn bị cho khách, mắt miệng Kê Thanh mở thật to nhìn anh, giống như trên đầu anh mọc ra cái gì.
Chẳng qua Kê Thanh lúc này cùng với người phụ nữ bình thường trầm lặng không giống nhau, hết sức đáng yêu, Phong Cẩm Thành cúi đầu cười một tiếng, nhịn không được cúi người hôn lên trán cô một cái, trêu ghẹo: "Mắt mở to như vậy cũng không sao, nhưng miệng há lớn như thế, cẩn thận ruồi bọ bay vào..."
Kê Thanh vội vàng khép miệng lại, nhưng vẫn còn ngẩn người, Phong Cẩm Thành lại xoay người quét qua một vòng giày trên quầy, chỉ chỉ vào một đôi phía giữa: "Phiền lấy đôi này, màu đen số 37..."
Đó là một đôi giày ba tấc quá đầu gối, bên cạnh có dây kết xinh đẹp, lực chú ý của Kê Thanh không đặt trên đôi giày xinh đẹp này, mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, anh tao nhã nửa ngồi xổm trước mặt cô, cởi giày trên chân cô ra, đem giày trong tay nhân viên bán hàng đi vào cho cô...
Dù cho chỉ là chuyện tầm thường, nhưng khi anh làm lại tao nhã như lẽ đương nhiên, một cái chớp mắt kia, Kê Thanh gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình, không có quy tắc nhảy mấy tiếng.
Mỗi người người phụ nữ đều có một giấc mộng công chúa, đều hy vọng một ngày nào đó sẽ có người đàn ông tuấn mĩ giống như hoàng tử, cẩn thận che chở cho mình, mà Phong Cẩm Thành hiển nhiên phù hợp với giấc mộng của mọi người phụ nữ.
Trong thời gian còn lại, Kê Thanh thủy chung đắm chìm trong giấc mộng, bởi vì hoàng tử trong giấc mộng quá mức chân thật, chân thật đến có thể chạm tay vào... Mơ mơ màng màng bị Phong Cẩm Thành dắt đi, mua một đống quần áo giày dép, thời điểm khu mua sắm gần đóng cửa, bọn họ mới đi ra.
Về nhà, vừa vào cửa, Phong Cẩm Thành liền thật nhanh ôm cô đi lên tầng, vào phòng tắm trong phòng ngủ... Khi thân thể cô chạm vào dòng nước ấm áp, cô vẫn chưa tỉnh táo lại, hoặc là cô căn bản không muốn tỉnh lại, không chỉ không muốn tỉnh lại, thời điểm Phong Cẩm Thành như muốn dời đi, tay còn chủ động vòng qua cổ anh, nhắm mắt lại, đưa môi mình dán lên...
Phong Cẩm Thành rót nước trà, nhẹ cười cười: "Thời gian cuối năm, công ty có chút việc..." Thuận tay đưa chén trà nhỏ đặt vào tay Kê Thanh: "Em uống đi này, độ ấm vừa phải, trà Long Tĩnh năm nay, vị không đúng như xưa, cũng không tệ, đừng uống cà phê, tối về không ngủ được, ngày mai lại mang theo hai đôi mắt đen khó nhìn."
Dịu dàng trong giọng nói không hề che dấu mà đổ ra, Kê Thanh ngạc nhiên một lát, cầm chén nhỏ trong tay, hơi liếc nhìn một cái, Trương Yến đối với Phong Cẩm Thành thật sự là đãi ngộ đặc biệt, chén nhỏ tinh xảo này là đồ trân quý của bà ta đi!
Trương Yến người này rất chú ý cuộc sống tình thú, thích uống trà, càng thích sưu tầm trà cụ, ban đầu trong nhà, phòng khách bày một cái giá Bác Cổ hương cổ màu cổ, bên trên là trà cụ chén nhỏ đủ loại kiểu dáng, có Nghi Hưng tử sa (một loại đất sét), có cả Thiên Thanh nhữ từ (gốm sứ), nghe làn điệu Tây Bì nấu nước pha trà, rất có hương vị truyền thống.
Mà Trương Lộ cũng là một mỹ nữ có chút kiểu dáng Tây Âu, thích cà phê, thích phẩm bài, hai chị em một Trung một Tây, ngồi cùng một chỗ khí chất khác nhau, nhưng lại đồng dạng xuất sắc, Thượng Đế đối với chị em Trương gia dường như có chút ưu đãi.
Hơn nữa, chị em Trương gia từ trước tới nay, đối với cô đều bỏ qua như có như không, cô ngồi ở đây, giống như vị khách không mời mà đến, mà khiến bọn họ thực sự hân hoan nhảy nhót đại khái chính là Phong Cẩm Thành kia.
Chẳng qua, biểu hiện của Phong Cẩm Thành, Kê Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, từ bên ngoài vào trong đến giờ, nhất cử nhất động đều kì lạ như vậy, ở trước mặt Trương Lộ biểu hiện ân ái, là để kích thích ý chí chiến đấu của mỹ nữ hay là ngăn cản diễm phúc có chút chán ghét... Kê Thanh không đoán được Phong Cẩm Thành, từ trước kia cũng như bây giờ, lúc này cô có đoán già đoán non thì cũng uổng phí sức lực, đơn giản là mặc kệ thôi.
Kê Thanh phát hiện, tâm tư của mình thế nhưng có xu hướng bình thản, hơn nữa đối mặt với sự xem nhẹ cố ý của Trương Yến, Trương Lộ rõ ràng không có ý tốt, cô vẫn có thể duy trì sự thản nhiên như cũ, điều này trước kia cô khẳng định không làm được, mà cô hiện tại đã học được cách lạnh nhạt đánh bại người khác, giống như hiện tại đây.
Cô nhấp một ngụm trà Long Tĩnh trong chén nhỏ, rồi đưa trả lại cho Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành lộ ra ý cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Em uống đi, anh không khát..."
Phong Cẩm Thành ánh mắt lóe lên, nhíu mày, đưa tay nhận lấy, cười nhạt vỗ vỗ đầu cô, động tác vẻ mặt đều vô cùng sủng nịch, động tác giữa hai người trong mắt người khác, thực sự có điểm đằm thắm quá mức, giống như một đôi vợ chồng mới cưới, thân mật hài hòa.
Kê Thịnh có chút vui mừng gật đầu: "Sao không mang Tiểu Tuyết tới đây, mấy ngày nay không thấy, cha còn rất nhớ con bé?" Phong Cẩm Thành nói: "Cha con ngày hôm qua xuống phía Nam họp, con nghĩ cha mẹ con mang con bé cùng xuống phía Nam rồi, bên kia ấm áp ẩm ướt, không giống chúng ta bên này vừa khô vừa lạnh, con bé cũng không thích ra ngoài."
Kê Thanh nghiêng đầu nhìn anh, Phong Cẩm Thành giống như biết suy nghĩ của cô, xoay qua cười cười: "Hôm qua chúng ta quá bận, anh quên không nói với em chuyện này." "Bận quá?"
Mặt Kê Thanh không khỏi nóng bừng, ánh đèn thủy tinh óng ánh treo trên trần chiếu xuống, lộ ra hai gò má nhiễm hồng của cô, nhìn qua hết sức tươi đẹp, dáng vẻ ngượng ngùng cùng kiểu cách này, lọt vào mắt Phong Cẩm Thành, cảm thấy cô vợ trẻ của anh nhìn thật tốt, bởi vậy càng nhìn chăm chú.
Trương Lộ từ từ đứng lên: "Thật có lỗi, tôi có chút không thoải mái, về phòng trước ..." Trước khi đi, một đôi mắt ánh nước trong sáng bình tĩnh dừng lại trên người Phong Cẩm Thành một chút, có pha thêm vài phần ý tứ hàm súc, tư thái kia thực câu người.
Kê Thanh không dấu vết nhìn về Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành vẫn trước sau như một trầm lặng, trên thực tế, có nhiều lúc Kê Thanh căn bản không biết được người đàn ông này đang nghĩ cái gì?
Trương Lộ đi rồi, Trương Yến có chút xấu hổ cười cười: "Cẩm Thành à, Tiểu Lộ tính tình trẻ con, không phải nhằm vào cháu, cháu đừng đa tâm..."
Ánh mắt Phong Cẩm Thành càng nhạt, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói với Kê Thịnh: "Cha, thời gian không còn sớm, người nghỉ ngơi sớm một chút! Chúng con về trước."
Nói xong, đứng lên đi qua bên kia tháo áo khoác nhung lông dê của Kê Thanh xuống, khoác lên người Kê Thanh...
Hai người đi ra, lên xe, thời điểm xe khởi động đi ra, Kê Thanh quay đầu không khỏi sợ run một chút, Trương Lộ thân thể không thoải mái, một mình đứng trong vườn nhỏ đen kịt, ánh sáng phòng khách loáng thoáng dừng sau người cô ta, có vẻ hết sức hiu quạnh đáng thương...
"Nhìn gì thế?" Tiếng nói của Phong Cẩm Thành kéo lại ánh mắt của cô, Kê Thanh lắc đầu, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn, giống như rửa được nỗi nhục nghẹn uất mấy trăm năm, loại tâm tình này của cô tuy hẹp hòi, tuy nhiên vẫn có chút thầm thoải mái.
Gặp đèn đỏ, Phong Cẩm Thành nghiêng đầu đánh giá hai mắt cô: "Thế nào? Tâm tình tốt lắm?" Kê Thanh lúc này thật thống khoái gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Phong Cẩm Thành khóe môi cong cong: "Theo như vai vế, Trương Lộ cũng là dì nhỏ của em, bản thân anh cũng không để ý, giữa hai người có mâu thuẫn mà anh không biết sao?"
"Mâu thuẫn?" Kê Thanh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Phong Cẩm Thành chăm chú: "Mẫu thuẫn của em và chị ta anh thật sự không biết sao?"
Phong Cẩm Thành bỗng nhiên phát hiện, vợ anh cũng không phải hũ nút mềm yếu, lúc này rất có vài phần sắc bén, bất quá không phải chỗ sắc bén, hơn nữa, anh không thích cô một lời hai nghĩa.
"Có chuyện nói thẳng, em cho rằng giữa anh và Trương Lộ có gì sao?" Kê Thanh lại xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu chuyển hướng đề tài: "Chúng ta đi đâu vậy? Không giống đường về nhà..."
Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật không biết đầu em để đi đâu nữa, không phải nói đi mua quần áo sao?"
Phong Cẩm Thành tuy rằng phát hiện vợ anh và Trương Lộ có điểm không thích hợp, nhưng vợ anh không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi tiếp, trong nhận thức của anh, Trương Lộ là người ngoài hoàn toàn không liên quan đến vợ chồng bọn họ, cho nên nói, đàn ông có khi quá mức tự cho là đúng, thường là căn nguyên của chuyện xấu.
Kê Thanh cùng Phong Cẩm Thành làm vợ chồng một năm, nhưng hai người cùng nhau dạo mua sắm, đây vẫn là lần đầu tiên, đã là buổi tối hơn tám giờ, bên ngoài gió lạnh thấu xương, người trong khu mua sắm cũng không ít, có lẽ là do ngày cuối tuần.
Bước đi của Phong Cẩm Thành tao nhã thanh thản, dưới ánh đèn sáng ngời của cửa hàng, càng hiện ra sự thon dài thanh tuyển khác biệt, hơn nữa quần áo cắt vừa người, tây trang tính chất hoàn mỹ, pha thêm phong vị Anh quốc, mặc kệ đi qua cửa hàng hay nhân viên bán hàng nào, phàm là phụ nữ, đều như có như không đem ánh mắt dừng trên người Phong Cẩm Thành.
So với chùm sáng của anh, Kê Thanh cảm thấy bản thân thật sự u ám giận đời, hơn nữa ánh mắt của nhân viên bán hàng, đối với thân thế của cô đều giống nhau có chút nghi ngờ.
Kê Thanh hơi hơi thở dài, bước đi chậm một chút, lui về sau nửa bước đi theo Phong Cẩm Thành, vốn là muốn, nhưng Phong Cẩm Thành hiển nhiên không nghĩ như vậy, cô hơi rơi về sau, Phong Cẩm Thành liền dừng bước xoay người nhìn cô, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới chân.
Chân Kê Thanh đi một đôi giày gót khá cao, hồi đầu cô rất ít đi giày cao gót, sau khi có Tiểu Tuyết, suy tính vấn đề an toàn, giày cao gót căn bản vô duyên với cô, nhưng hôm nay khi đi ra ngoài, nhìn thấy trong tủ giày một đôi cao gót trước kia mua, phối cùng áo khoác của cô rất hợp, cô nhìn Phong Cẩm Thành một cái, không chùn bước đi vào chân.
Cũng may dọc đường đi, ngoại trừ ngồi xe vẫn là ngồi, đi đường không đến vài bước, cho nên cũng không sao, nhưng một hồi đi bộ này, đã chịu không nổi, hơn nữa mặt sàn khu mua sắm sáng đến có thể soi gương, cô đi có chút căng thẳng lo sợ, thật sự không muốn vì không chú ý mà ngã thành nửa tàn, mà đi đường căng thẳng, còn tận lực không muốn người đàn ông bên người phát hiện ra tình trạng 囧 của cô, thực khó khăn.
Phong Cẩm Thành vốn không có chú ý cô đi đường có gì không thích hợp, nhưng lúc này cô dừng lại phía sau, anh để ý đánh giá, mới phát hiện, cô vợ anh bước đi từng bước vô cùng cẩn thận, ánh mắt dừng trên giày của cô, liền hiểu được.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn là tầng bán giày, bên cạnh chính là cửa hàng độc quyền kinh doanh, Phong Cẩm Thành nhẹ xoay người, trong tiếng kinh hô của Kê Thanh ôm cả người cô lên, trực tiếp đi vào cửa hàng, đặt xuống ghế sô pha chuẩn bị cho khách, mắt miệng Kê Thanh mở thật to nhìn anh, giống như trên đầu anh mọc ra cái gì.
Chẳng qua Kê Thanh lúc này cùng với người phụ nữ bình thường trầm lặng không giống nhau, hết sức đáng yêu, Phong Cẩm Thành cúi đầu cười một tiếng, nhịn không được cúi người hôn lên trán cô một cái, trêu ghẹo: "Mắt mở to như vậy cũng không sao, nhưng miệng há lớn như thế, cẩn thận ruồi bọ bay vào..."
Kê Thanh vội vàng khép miệng lại, nhưng vẫn còn ngẩn người, Phong Cẩm Thành lại xoay người quét qua một vòng giày trên quầy, chỉ chỉ vào một đôi phía giữa: "Phiền lấy đôi này, màu đen số 37..."
Đó là một đôi giày ba tấc quá đầu gối, bên cạnh có dây kết xinh đẹp, lực chú ý của Kê Thanh không đặt trên đôi giày xinh đẹp này, mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, anh tao nhã nửa ngồi xổm trước mặt cô, cởi giày trên chân cô ra, đem giày trong tay nhân viên bán hàng đi vào cho cô...
Dù cho chỉ là chuyện tầm thường, nhưng khi anh làm lại tao nhã như lẽ đương nhiên, một cái chớp mắt kia, Kê Thanh gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình, không có quy tắc nhảy mấy tiếng.
Mỗi người người phụ nữ đều có một giấc mộng công chúa, đều hy vọng một ngày nào đó sẽ có người đàn ông tuấn mĩ giống như hoàng tử, cẩn thận che chở cho mình, mà Phong Cẩm Thành hiển nhiên phù hợp với giấc mộng của mọi người phụ nữ.
Trong thời gian còn lại, Kê Thanh thủy chung đắm chìm trong giấc mộng, bởi vì hoàng tử trong giấc mộng quá mức chân thật, chân thật đến có thể chạm tay vào... Mơ mơ màng màng bị Phong Cẩm Thành dắt đi, mua một đống quần áo giày dép, thời điểm khu mua sắm gần đóng cửa, bọn họ mới đi ra.
Về nhà, vừa vào cửa, Phong Cẩm Thành liền thật nhanh ôm cô đi lên tầng, vào phòng tắm trong phòng ngủ... Khi thân thể cô chạm vào dòng nước ấm áp, cô vẫn chưa tỉnh táo lại, hoặc là cô căn bản không muốn tỉnh lại, không chỉ không muốn tỉnh lại, thời điểm Phong Cẩm Thành như muốn dời đi, tay còn chủ động vòng qua cổ anh, nhắm mắt lại, đưa môi mình dán lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.