Chương 52: Ăn cơm và này nọ
Cửu Thập Thất Lang
05/05/2021
Đệ ngũ thập nhị chương: Ăn cơm và này nọ
Chu Nguyên không biết làm sao để trả lời Tô Mộc Nhiễm, chỉ nắm chân đối phương nhẹ giọng trả lời, "Bởi vì lúc đó bận thi vào trường cao đẳng, lo học bài, mất một năm như thế, sau khi thi xong lại chuyển nhà, cho nên đàn piano vẫn để ở nhà đại bá, đến giờ không có chơi nữa." Xì, sự thật không phải như vậy, nàng vì bản thân thiên tân vạn khổ vắt hết óc bịa ra lý do mà cảm thấy xấu hổ...
Cũng không phải vì thời kỳ nổi loạn hay gì cả, chỉ cảm thấy mình tập chơi đàn là vì cha mẹ, đến cuối cùng cảm thấy ngay cả cha mẹ cũng không để ý, thì thất thường vứt bỏ công sức tập đàn mười năm... không phải như thế!
Nhưng mà sự thật chính là như vậy, lúc Chu Nguyên ở thời kỳ nổi loạn thì phạm một chuyện đến nay khó giải thích, tuy rất bốc đồng, nhưng không hối hận.
Khi còn trẻ bạn sẽ làm rất nhiều chuyện bốc đồng lại ngốc nghếch, có một số việc vài năm sau bạn nhớ lại, ai ui thế quái nào lúc trước mình lại làm việc đó a? Thế nhưng có một số việc, dù rất nhiều năm sau bạn vẫn tiếc nuối thở dài, nhưng vô luận thế nào bạn cũng không hối hận. Giống như, nó là vật trao đổi để bạn trưởng thành, đó là việc nên có... Chu Nguyên vẫn cảm thấy khoảnh khắc nàng đậy chiếc đàn lại giống như làm một cái kết thúc cho mười lăm năm cuộc đời, cũng không phải chuyện không tốt.
Dưới ngọn đèn sáng choang trên sân khấu kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng, Chu Nguyên cắt bỏ mái tóc dài đến hông, đeo hành lý lên lưng, cũng giống như một kéo cắt bỏ bản thân đã từng nhát gan nhu nhược co ro trong góc phòng âm u kia. Có vài người, không phải bạn cứ chờ sẽ đến, có một số việc không phải bạn cứ im lặng là có người phát hiện, có vài hy vọng không phải bạn dùng hết sức là có thể thực hiện, cho nên, lúc không ai biết được bạn nghĩ gì, bạn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Muốn cái gì, thì lấy dũng khí nói ra, mạnh dạn làm, hèn nhát và nhu nhược không giúp ít được gì.
Đây là Chu Nguyên, ở một năm 15 tuổi mà mọi người gọi là thời kỳ tối tăm nhất, tìm ra được một kết luận cho mình.
Dường như đã rất nhiều lần, không phải vì cha mẹ từng nói là muốn đến đại hội động viên nàng thi vào trường cao đẳng mà còn vì rất nhiều rất nhiều lần vắng mặt những buổi họp phụ huynh. Trong buổi họp phụ huynh mở ở đêm cấp ba trước hè, Chu Nguyên nhìn ngón tay mình đặt trên các phím đàn trắng đen, nhìn một tốp phụ huynh ngồi dưới đài, hạ xuống một quyết định duy nhất ở thời kỳ nổi loạn.
"Vậy à, thật đáng tiếc. Em không dự định tiếp tục học sao?" Nghe Chu Nguyên nói vậy hiển nhiên Tô Mộc Nhiễm cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Dù sao em cũng không chuyên, lúc trước chỉ học chơi thôi, cho nên bỏ cũng không thấy đáng tiếc." Chu Nguyên cười cười, bàn tay vẫn duy trì sức lực. Nàng thật sự không cảm thấy gì, dù sao với âm nhạc nàng không có nhiều thiên phú, lúc trước mẹ nói muốn nàng học cho nên nàng liều mạng học, học mười năm đậu cấp tám, thành quả coi như không tệ. Nhưng thật ra không biết tại sao, nhiều người nghe nàng không chơi nữa ai cũng cảm thấy rất đáng tiếc... tiếc cái gì a, lại không có liên quan gì đến họ.
"Cấp tám rất khó thi mà, nhất định lúc trước em học rất chăm chỉ." Tô Mộc Nhiễm cười cười, cúi đầu nhìn mái tóc đen như mực của Chu Nguyên, khen ngợi như thế.
"Ặc, cũng tàm tạm." Rất chăm chỉ à? Hồi đó nàng một lần rồi một lần luyện tập kỹ năng trước cây đàn, vì không có thiên phú cho nên chỉ có thể dùng nỗ lực bù lại, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ của bản thân mỗi khi làm xong bài tập, ăn xong cơm tối liền an vị trước đàn piano duỗi thẳng sống lưng luyện tập, Chu Nguyên đều cảm khái tại sao lúc trước bản thân lại hăng hái đến vậy. Quả nhiên tâm tư và ước muốn của trẻ con rất đơn giản. Tự cười giễu, Chu Nguyên giúp Tô Mộc Nhiễm xoa bóp xong, đứng dậy, "Xong rồi, lão sư thử xem có tốt hơn chút nào không."
Tô Mộc Nhiễm nghỉ ngơi một hồi, cảm giác đã có lại sức, nghe thế cũng thử đứng lên, đi vài bước bên cạnh Chu Nguyên, "Ừm, có thể đi được rồi, quả thật cám ơn em."
Chu Nguyên khoát tay, cười nói, "Không cần khách sáo."
Một cơn gió thổi đến, lướt qua mái đầu, Tô Mộc Nhiễm bất tự giác run rẩy một chút, Chu Nguyên biết rõ đứng dưới bóng cây sẽ lạnh, cúi người nhấc chiếc camera lên, quay qua Tô Mộc Nhiễm nói, "Bên này lạnh lắm, hay là chúng ta qua sân tập đi, có muốn đi theo em chụp ảnh không?" Nàng giơ chiếc camera trong tay, trong giọng nói mang theo xúi giục.
"Thì ra em thật sự mang camera đi chụp ảnh." Tô Mộc Nhiễm cười bày tỏ đã hiểu ra, gật đầu, "Được." Dù sao xong trận đấu nàng cũng không còn việc, đi theo Chu Nguyên cũng không có vấn đề gì.
"Vậy đi thôi, trước cửa cung thể thao hình như có trận cầu lông, bây giờ đến có lẽ chỉ mới bắt đầu thôi." Nhớ lại một chút lịch thi đấu đêm qua lớp trưởng gửi cho nàng, hình như giờ này là trận đấu cầu lông của các học viện, lớp của nàng đúng lúc thay mặt học viện tham gia, vì vậy nên có nhớ.
"Chúng ta qua đó thôi." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, hai tay đút vào túi áo khoác, đi theo Chu Nguyên, hai người cứ như thế sóng vai bước về phía trước.
Dọc đường đi gặp được không ít các học sinh quen biết Tô Mộc Nhiễm, đương nhiên cũng gặp được một hai người xin được chụp ảnh chung, tính khí Tô Mộc Nhiễm cũng tốt cho nên chụp ảnh cùng họ. Chu Nguyên đi theo cạnh Tô Mộc Nhiễm, nhìn dáng vẻ hai nữ sinh kéo Tô Mộc Nhiễm chụp ảnh chung thì nhịn không được lắc đầu, chậc, thế kỷ này vóc dáng đẹp đi đâu cũng được hoan nghênh a. Mấy học sinh đó đều là học sinh trong lớp Tô Mộc Nhiễm đang dạy, quan hệ cũng khá tốt, lại lôi kéo Tô Mộc Nhiễm nói chuyện một hồi, Tô Mộc Nhiễm thấy Chu Nguyên đứng cách đó một thước ngoài nên bảo mình có việc, lúc này mới thoát thân thành công.
Trở về từ sân cầu lông, báo cáo các trận đấu buổi sáng một chút, Chu Nguyên là nhân viên công tác, xã đoàn sẽ lo cơm cho nàng, nhưng vì Tô Mộc Nhiễm đang đợi nàng cho nên bắt chuyện với lão đại của xã đoàn một hồi thì theo Tô Mộc Nhiễm chạy đến căn tin lầu ba ăn cơm trưa.
Căn tin lầu ba một nửa là chỗ ngồi cho học sinh, nửa còn lại là cho lão sư, bài trí vô cùng lịch sự tao nhã. Con cái của đại bộ phận công nhân viên trong Z đại đều ăn cơm ở căn tin mà lớn lên, ví dụ như Huyên Minh Thụy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng rời căn tin Z đại.
Chu Nguyên thì không phải vậy, trước đây nàng về nhà ăn, trong nhà có dì bảo mẫu làm cơm, cuộc sống mỗi ngày trôi qua cũng rất thoải mái. Dung Thanh cũng như vậy, bất quá nàng và Chu Hoàn ăn cơm ở ngoài, rất ít khi ăn cơm ở căn tin trường, cho nên thẻ cơm trường phát cho các giáo sư nàng không dùng, Chu Nguyên vừa lên đại học thì liền ném thẻ cơm của mình cho nàng, vì vậy không sai biệt lắm Chu Nguyên ăn cơm trên căn tin lầu ba hơn một năm...
Dùng hai khay lấy bảy món một canh cùng hai chén cơm, bị Tô Mộc Nhiễm khăng khăng đòi quét thẻ Chu Nguyên mặt mày xám xịt cầm khay đi sau lưng nàng đến khu giành cho giáo sư.
Đến giờ ăn trưa, lầu ba đã sớm kín hết chỗ ngồi, khác với khu giành cho học sinh khá ồn ào, khu giáo sư có vẻ an tĩnh hơn nhiều. Vài tốp năm tốp ba ngồi xung quanh, đều là những gương mặt Chu Nguyên quen thuộc, sau khi bắt chuyện vài câu thì đều tự vùi đầu ăn cơm, ngươi một tốp ta một tốp, bảo trì đoàn thể nhỏ hoàn chỉnh của mình.
Cũng như mấy lần trước, Tô Mộc Nhiễm dẫn Chu Nguyên vào góc phòng, hai người buông khay, ngồi đối diện.
Tô Mộc Nhiễm dùng nước sôi miễn phí trường học tặng rửa sạch muỗng và đũa một lần, sau đó đưa cho Chu Nguyên, "Của em."
"Cám ơn." Chu Nguyên tiếp nhận chiếc đũa nàng đưa cho mình, cúi đầu nói cám ơn. Ngồi cho ngay ngắn, yên lặng bắt đầu ăn cơm. Tô Mộc Nhiễm nhìn thoáng qua chén cơm nhỏ của mình và Chu Nguyên đối diện đang ăn chén lớn, mím môi, đẩy chén của mình qua, "Chu Nguyên em có đói không? Có muốn cô chia một nửa cho không?"
Chu Nguyên liếc mắt qua, thấy bộ dạng 'em nhanh lên một chút, chia đi a chia đi a' của nàng không hiểu sao liền muốn cười, gật đầu, "Ừm, cám ơn lão sư." Nàng lộ vẻ mặt nghiêm trang, cố gắng để mình không để lộ tâm tư lưu ý này, bộ dạng quai bảo bảo nhìn Tô Mộc Nhiễm.
Tô Mộc Nhiễm đem nửa chén cơm chia cho Chu Nguyên, vừa chia vừa nói, "Đúng là tuổi trẻ tốt thật, sức ăn lớn, không giống cô, muốn ăn cái gì cũng ăn không vô." Nàng mím môi cau mày thở dài, gương mặt tinh xảo dưới biểu tình như thế lộ ra vẻ đáng yêu, hiếm khi nàng giống như một tiểu nữ sinh, lải nhải oán giận với việc ăn uống của mình.
"..." Nhìn nàng vừa chia cơm vừa lầm bầm than thở, Chu Nguyên chưa từng được người khác thể hiện kiểu 'chúng ta rất thân nhau' như vậy, nàng chăm chú lắng nghe, không có chen vào.
"Đúng rồi, Chu Nguyên em nặng bao nhiêu?" Nói đến đây, Tô Mộc Nhiễm cắn đũa hỏi Chu Nguyên.
"Ừm..." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, vươn đũa đến trước mặt Tô Mộc Nhiễm gắp một nhúm cà rốt, "120 pound, có lẽ..."
*Khoảng 54kg
"Nhẹ thật..." Tô Mộc Nhiễm đem hai đĩa đồ lạt của Chu Nguyên đi, đổi đĩa thịt nướng của mình qua, "Ăn nhiều một chút, đang trong tuổi lớn sao không ăn nhiều thịt, em gầy như thế nhất định là vì không chịu ăn thịt."
Lại nữa... mỗi lần ăn cơm cùng nhau Tô Mộc Nhiễm luôn dùng đủ loại lý do để đưa thịt cho nàng, được rồi, lần này rốt cuộc cũng nói rõ mục đích.
"Ừm, được." Cũng không phải nàng kén ăn, chỉ là cảm thấy ăn nhiều rau thì tốt cho cơ thể một chút mà thôi, liền không từ chối mà gắp lên ăn. Đang vùi đầu ăn cơm, Chu Nguyên ngẩng lên nhìn thoáng Tô Mộc Nhiễm đang nhã nhặn ăn từng chút, chợt mở miệng hỏi ngược lại, "Vậy lão sư nặng bao nhiêu?"
"..." Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, bên môi nhẹ nhoẻn lên, như cười như không, "Tuổi tác và cân nặng của phụ nữ đều không thể tùy tiện hỏi nha."
Lời của nàng rất dễ nghe, nhưng chẳng hiểu sao Chu Nguyên lại cảm thấy nguy hiểm, "Dạ." Gật đầu, im lặng. Không rõ có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng hôm nay nàng cảm thấy Tô Mộc Nhiễm rất khác.
Đầu tiên gặp nàng cao quý lãnh diễm, lần hai dịu dàng, vậy bộ dạng ngày hôm nay nên gọi là gì? Hay nói đúng hơn, dưới tình huống Chu Nguyên không chút hay biết quan hệ của hai người đã dần dần từ người xa lạ phát triển thành cô trò, cho đến hôm nay, bạn bè? Chắc là vậy, Tô Mộc Nhiễm coi nàng là bạn sao... nghĩ đến đây tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ, đến cả tần suất gắp đũa cũng nhanh hơn nhiều.
Ăn a ăn, nghĩ đến trận đấu buổi sáng, Tô Mộc Nhiễm thắc mắc màn biểu diễn của Chu Nguyên ở đại hội, liền mở miệng hỏi nàng, "Chu Nguyên, em có trận đấu nào không?" Chu Nguyên gắp thịt nướng Tô Mộc Nhiễm cho bỏ vào miệng, nhai nhai một hồi ăn xong mới đáp lại, "Ừm, không có. Năm nay chủ yếu chụp ảnh, không tham gia." Bởi vì lần bị thương lần trước, 800m của nàng chỉ được hạng hai, nàng luôn am hiểu chạy cự li dài 1500m nhưng lại không bắt được thứ tự tốt, cũng không có tư cách dự thi. Mà 800m có một trận đồng hạng hai, nhưng Chu Nguyên dứt khoát không tham gia cái nào cả.
"Vậy à, còn tưởng em sẽ tham gia, thấy em 800 rất lợi hại." Tô Mộc Nhiễm gật đầu.
"Cô mới lợi hại, hạng nhất 1500." Chu Nguyên ngừng đũa, đôi mắt sáng quắc nhìn Tô Mộc Nhiễm, "Em rất khâm phục cô." Nàng nói thật, không có giả dối, khi nhìn người phụ nữ rõ ràng gương mặt đã trắng bệch như giây tiếp theo sẽ ngã trên đường băng lại liều mình chạy đến đích, nàng liền cảm thấy trong lòng nóng rang, như có thứ gì đó dâng trào muốn thoát ra ngoài, hành động liều mình đó làm nàng bị thuyết phục bởi phong thái sẽ dùng tất cả mọi thứ để đến được đích của người phụ nữ này.
"Rõ ràng mặt mày đã tái nhợt, nhìn như sắp không chạy nổi nữa rồi vậy mà lại tăng tốc độ tranh hạng nhất, sự cố gắng đó làm em rất bội phục." Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm, ca ngợi như thế. Người phụ nữ này có sự yếu ớt của con gái phương nam lẫn kiên trì chấp nhất, thảo nào... sẽ làm người khác mê muội như vậy.
Ánh mắt quá mức nghiêm túc của đối phương làm Tô Mộc Nhiễm ngơ ngác, nhìn Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm mỉm cười, "Không được học sinh kính nể không phải lão sư tốt nha, cám ơn em khích lệ. Cái này có thể chứng minh cô là một lão sư tốt không?" Đối mặt với Chu Nguyên nghiêm túc, nàng ôn hòa nói đùa.
"Không khách khí, cô vốn là lão sư tốt." Chu Nguyên gật đầu, nhoẻn môi cười nhìn Tô Mộc Nhiễm.
Ngơ ngác với nụ cười dịu dàng của đối phương, nhìn gương mặt ngây ngô trẻ tuổi, ngây ngẩn một hồi, rồi nàng đáp lại bằng nụ cười đồng dạng...
===
Cái chỗ 'ngơ ngác' ý, còn có nghĩa là loạn nhịp nữa đó nha 'ω')σ)∀'*)
Sẵn tiện, đây là học viện mà trong truyện hay nói đến:
Chỉ định nói Chu Nguyên học cao đẳng khoa ngoại ngữ, tác giả lâu lâu ghi là đại học, thế thôi.
À quên, bán mật bù đắp hun hụt rồi, tạm nghỉ post 3 ngày nha, thảy tim nà 'ω')੭ु⁾⁾♡
Chu Nguyên không biết làm sao để trả lời Tô Mộc Nhiễm, chỉ nắm chân đối phương nhẹ giọng trả lời, "Bởi vì lúc đó bận thi vào trường cao đẳng, lo học bài, mất một năm như thế, sau khi thi xong lại chuyển nhà, cho nên đàn piano vẫn để ở nhà đại bá, đến giờ không có chơi nữa." Xì, sự thật không phải như vậy, nàng vì bản thân thiên tân vạn khổ vắt hết óc bịa ra lý do mà cảm thấy xấu hổ...
Cũng không phải vì thời kỳ nổi loạn hay gì cả, chỉ cảm thấy mình tập chơi đàn là vì cha mẹ, đến cuối cùng cảm thấy ngay cả cha mẹ cũng không để ý, thì thất thường vứt bỏ công sức tập đàn mười năm... không phải như thế!
Nhưng mà sự thật chính là như vậy, lúc Chu Nguyên ở thời kỳ nổi loạn thì phạm một chuyện đến nay khó giải thích, tuy rất bốc đồng, nhưng không hối hận.
Khi còn trẻ bạn sẽ làm rất nhiều chuyện bốc đồng lại ngốc nghếch, có một số việc vài năm sau bạn nhớ lại, ai ui thế quái nào lúc trước mình lại làm việc đó a? Thế nhưng có một số việc, dù rất nhiều năm sau bạn vẫn tiếc nuối thở dài, nhưng vô luận thế nào bạn cũng không hối hận. Giống như, nó là vật trao đổi để bạn trưởng thành, đó là việc nên có... Chu Nguyên vẫn cảm thấy khoảnh khắc nàng đậy chiếc đàn lại giống như làm một cái kết thúc cho mười lăm năm cuộc đời, cũng không phải chuyện không tốt.
Dưới ngọn đèn sáng choang trên sân khấu kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng, Chu Nguyên cắt bỏ mái tóc dài đến hông, đeo hành lý lên lưng, cũng giống như một kéo cắt bỏ bản thân đã từng nhát gan nhu nhược co ro trong góc phòng âm u kia. Có vài người, không phải bạn cứ chờ sẽ đến, có một số việc không phải bạn cứ im lặng là có người phát hiện, có vài hy vọng không phải bạn dùng hết sức là có thể thực hiện, cho nên, lúc không ai biết được bạn nghĩ gì, bạn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Muốn cái gì, thì lấy dũng khí nói ra, mạnh dạn làm, hèn nhát và nhu nhược không giúp ít được gì.
Đây là Chu Nguyên, ở một năm 15 tuổi mà mọi người gọi là thời kỳ tối tăm nhất, tìm ra được một kết luận cho mình.
Dường như đã rất nhiều lần, không phải vì cha mẹ từng nói là muốn đến đại hội động viên nàng thi vào trường cao đẳng mà còn vì rất nhiều rất nhiều lần vắng mặt những buổi họp phụ huynh. Trong buổi họp phụ huynh mở ở đêm cấp ba trước hè, Chu Nguyên nhìn ngón tay mình đặt trên các phím đàn trắng đen, nhìn một tốp phụ huynh ngồi dưới đài, hạ xuống một quyết định duy nhất ở thời kỳ nổi loạn.
"Vậy à, thật đáng tiếc. Em không dự định tiếp tục học sao?" Nghe Chu Nguyên nói vậy hiển nhiên Tô Mộc Nhiễm cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Dù sao em cũng không chuyên, lúc trước chỉ học chơi thôi, cho nên bỏ cũng không thấy đáng tiếc." Chu Nguyên cười cười, bàn tay vẫn duy trì sức lực. Nàng thật sự không cảm thấy gì, dù sao với âm nhạc nàng không có nhiều thiên phú, lúc trước mẹ nói muốn nàng học cho nên nàng liều mạng học, học mười năm đậu cấp tám, thành quả coi như không tệ. Nhưng thật ra không biết tại sao, nhiều người nghe nàng không chơi nữa ai cũng cảm thấy rất đáng tiếc... tiếc cái gì a, lại không có liên quan gì đến họ.
"Cấp tám rất khó thi mà, nhất định lúc trước em học rất chăm chỉ." Tô Mộc Nhiễm cười cười, cúi đầu nhìn mái tóc đen như mực của Chu Nguyên, khen ngợi như thế.
"Ặc, cũng tàm tạm." Rất chăm chỉ à? Hồi đó nàng một lần rồi một lần luyện tập kỹ năng trước cây đàn, vì không có thiên phú cho nên chỉ có thể dùng nỗ lực bù lại, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ của bản thân mỗi khi làm xong bài tập, ăn xong cơm tối liền an vị trước đàn piano duỗi thẳng sống lưng luyện tập, Chu Nguyên đều cảm khái tại sao lúc trước bản thân lại hăng hái đến vậy. Quả nhiên tâm tư và ước muốn của trẻ con rất đơn giản. Tự cười giễu, Chu Nguyên giúp Tô Mộc Nhiễm xoa bóp xong, đứng dậy, "Xong rồi, lão sư thử xem có tốt hơn chút nào không."
Tô Mộc Nhiễm nghỉ ngơi một hồi, cảm giác đã có lại sức, nghe thế cũng thử đứng lên, đi vài bước bên cạnh Chu Nguyên, "Ừm, có thể đi được rồi, quả thật cám ơn em."
Chu Nguyên khoát tay, cười nói, "Không cần khách sáo."
Một cơn gió thổi đến, lướt qua mái đầu, Tô Mộc Nhiễm bất tự giác run rẩy một chút, Chu Nguyên biết rõ đứng dưới bóng cây sẽ lạnh, cúi người nhấc chiếc camera lên, quay qua Tô Mộc Nhiễm nói, "Bên này lạnh lắm, hay là chúng ta qua sân tập đi, có muốn đi theo em chụp ảnh không?" Nàng giơ chiếc camera trong tay, trong giọng nói mang theo xúi giục.
"Thì ra em thật sự mang camera đi chụp ảnh." Tô Mộc Nhiễm cười bày tỏ đã hiểu ra, gật đầu, "Được." Dù sao xong trận đấu nàng cũng không còn việc, đi theo Chu Nguyên cũng không có vấn đề gì.
"Vậy đi thôi, trước cửa cung thể thao hình như có trận cầu lông, bây giờ đến có lẽ chỉ mới bắt đầu thôi." Nhớ lại một chút lịch thi đấu đêm qua lớp trưởng gửi cho nàng, hình như giờ này là trận đấu cầu lông của các học viện, lớp của nàng đúng lúc thay mặt học viện tham gia, vì vậy nên có nhớ.
"Chúng ta qua đó thôi." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, hai tay đút vào túi áo khoác, đi theo Chu Nguyên, hai người cứ như thế sóng vai bước về phía trước.
Dọc đường đi gặp được không ít các học sinh quen biết Tô Mộc Nhiễm, đương nhiên cũng gặp được một hai người xin được chụp ảnh chung, tính khí Tô Mộc Nhiễm cũng tốt cho nên chụp ảnh cùng họ. Chu Nguyên đi theo cạnh Tô Mộc Nhiễm, nhìn dáng vẻ hai nữ sinh kéo Tô Mộc Nhiễm chụp ảnh chung thì nhịn không được lắc đầu, chậc, thế kỷ này vóc dáng đẹp đi đâu cũng được hoan nghênh a. Mấy học sinh đó đều là học sinh trong lớp Tô Mộc Nhiễm đang dạy, quan hệ cũng khá tốt, lại lôi kéo Tô Mộc Nhiễm nói chuyện một hồi, Tô Mộc Nhiễm thấy Chu Nguyên đứng cách đó một thước ngoài nên bảo mình có việc, lúc này mới thoát thân thành công.
Trở về từ sân cầu lông, báo cáo các trận đấu buổi sáng một chút, Chu Nguyên là nhân viên công tác, xã đoàn sẽ lo cơm cho nàng, nhưng vì Tô Mộc Nhiễm đang đợi nàng cho nên bắt chuyện với lão đại của xã đoàn một hồi thì theo Tô Mộc Nhiễm chạy đến căn tin lầu ba ăn cơm trưa.
Căn tin lầu ba một nửa là chỗ ngồi cho học sinh, nửa còn lại là cho lão sư, bài trí vô cùng lịch sự tao nhã. Con cái của đại bộ phận công nhân viên trong Z đại đều ăn cơm ở căn tin mà lớn lên, ví dụ như Huyên Minh Thụy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng rời căn tin Z đại.
Chu Nguyên thì không phải vậy, trước đây nàng về nhà ăn, trong nhà có dì bảo mẫu làm cơm, cuộc sống mỗi ngày trôi qua cũng rất thoải mái. Dung Thanh cũng như vậy, bất quá nàng và Chu Hoàn ăn cơm ở ngoài, rất ít khi ăn cơm ở căn tin trường, cho nên thẻ cơm trường phát cho các giáo sư nàng không dùng, Chu Nguyên vừa lên đại học thì liền ném thẻ cơm của mình cho nàng, vì vậy không sai biệt lắm Chu Nguyên ăn cơm trên căn tin lầu ba hơn một năm...
Dùng hai khay lấy bảy món một canh cùng hai chén cơm, bị Tô Mộc Nhiễm khăng khăng đòi quét thẻ Chu Nguyên mặt mày xám xịt cầm khay đi sau lưng nàng đến khu giành cho giáo sư.
Đến giờ ăn trưa, lầu ba đã sớm kín hết chỗ ngồi, khác với khu giành cho học sinh khá ồn ào, khu giáo sư có vẻ an tĩnh hơn nhiều. Vài tốp năm tốp ba ngồi xung quanh, đều là những gương mặt Chu Nguyên quen thuộc, sau khi bắt chuyện vài câu thì đều tự vùi đầu ăn cơm, ngươi một tốp ta một tốp, bảo trì đoàn thể nhỏ hoàn chỉnh của mình.
Cũng như mấy lần trước, Tô Mộc Nhiễm dẫn Chu Nguyên vào góc phòng, hai người buông khay, ngồi đối diện.
Tô Mộc Nhiễm dùng nước sôi miễn phí trường học tặng rửa sạch muỗng và đũa một lần, sau đó đưa cho Chu Nguyên, "Của em."
"Cám ơn." Chu Nguyên tiếp nhận chiếc đũa nàng đưa cho mình, cúi đầu nói cám ơn. Ngồi cho ngay ngắn, yên lặng bắt đầu ăn cơm. Tô Mộc Nhiễm nhìn thoáng qua chén cơm nhỏ của mình và Chu Nguyên đối diện đang ăn chén lớn, mím môi, đẩy chén của mình qua, "Chu Nguyên em có đói không? Có muốn cô chia một nửa cho không?"
Chu Nguyên liếc mắt qua, thấy bộ dạng 'em nhanh lên một chút, chia đi a chia đi a' của nàng không hiểu sao liền muốn cười, gật đầu, "Ừm, cám ơn lão sư." Nàng lộ vẻ mặt nghiêm trang, cố gắng để mình không để lộ tâm tư lưu ý này, bộ dạng quai bảo bảo nhìn Tô Mộc Nhiễm.
Tô Mộc Nhiễm đem nửa chén cơm chia cho Chu Nguyên, vừa chia vừa nói, "Đúng là tuổi trẻ tốt thật, sức ăn lớn, không giống cô, muốn ăn cái gì cũng ăn không vô." Nàng mím môi cau mày thở dài, gương mặt tinh xảo dưới biểu tình như thế lộ ra vẻ đáng yêu, hiếm khi nàng giống như một tiểu nữ sinh, lải nhải oán giận với việc ăn uống của mình.
"..." Nhìn nàng vừa chia cơm vừa lầm bầm than thở, Chu Nguyên chưa từng được người khác thể hiện kiểu 'chúng ta rất thân nhau' như vậy, nàng chăm chú lắng nghe, không có chen vào.
"Đúng rồi, Chu Nguyên em nặng bao nhiêu?" Nói đến đây, Tô Mộc Nhiễm cắn đũa hỏi Chu Nguyên.
"Ừm..." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, vươn đũa đến trước mặt Tô Mộc Nhiễm gắp một nhúm cà rốt, "120 pound, có lẽ..."
*Khoảng 54kg
"Nhẹ thật..." Tô Mộc Nhiễm đem hai đĩa đồ lạt của Chu Nguyên đi, đổi đĩa thịt nướng của mình qua, "Ăn nhiều một chút, đang trong tuổi lớn sao không ăn nhiều thịt, em gầy như thế nhất định là vì không chịu ăn thịt."
Lại nữa... mỗi lần ăn cơm cùng nhau Tô Mộc Nhiễm luôn dùng đủ loại lý do để đưa thịt cho nàng, được rồi, lần này rốt cuộc cũng nói rõ mục đích.
"Ừm, được." Cũng không phải nàng kén ăn, chỉ là cảm thấy ăn nhiều rau thì tốt cho cơ thể một chút mà thôi, liền không từ chối mà gắp lên ăn. Đang vùi đầu ăn cơm, Chu Nguyên ngẩng lên nhìn thoáng Tô Mộc Nhiễm đang nhã nhặn ăn từng chút, chợt mở miệng hỏi ngược lại, "Vậy lão sư nặng bao nhiêu?"
"..." Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, bên môi nhẹ nhoẻn lên, như cười như không, "Tuổi tác và cân nặng của phụ nữ đều không thể tùy tiện hỏi nha."
Lời của nàng rất dễ nghe, nhưng chẳng hiểu sao Chu Nguyên lại cảm thấy nguy hiểm, "Dạ." Gật đầu, im lặng. Không rõ có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng hôm nay nàng cảm thấy Tô Mộc Nhiễm rất khác.
Đầu tiên gặp nàng cao quý lãnh diễm, lần hai dịu dàng, vậy bộ dạng ngày hôm nay nên gọi là gì? Hay nói đúng hơn, dưới tình huống Chu Nguyên không chút hay biết quan hệ của hai người đã dần dần từ người xa lạ phát triển thành cô trò, cho đến hôm nay, bạn bè? Chắc là vậy, Tô Mộc Nhiễm coi nàng là bạn sao... nghĩ đến đây tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ, đến cả tần suất gắp đũa cũng nhanh hơn nhiều.
Ăn a ăn, nghĩ đến trận đấu buổi sáng, Tô Mộc Nhiễm thắc mắc màn biểu diễn của Chu Nguyên ở đại hội, liền mở miệng hỏi nàng, "Chu Nguyên, em có trận đấu nào không?" Chu Nguyên gắp thịt nướng Tô Mộc Nhiễm cho bỏ vào miệng, nhai nhai một hồi ăn xong mới đáp lại, "Ừm, không có. Năm nay chủ yếu chụp ảnh, không tham gia." Bởi vì lần bị thương lần trước, 800m của nàng chỉ được hạng hai, nàng luôn am hiểu chạy cự li dài 1500m nhưng lại không bắt được thứ tự tốt, cũng không có tư cách dự thi. Mà 800m có một trận đồng hạng hai, nhưng Chu Nguyên dứt khoát không tham gia cái nào cả.
"Vậy à, còn tưởng em sẽ tham gia, thấy em 800 rất lợi hại." Tô Mộc Nhiễm gật đầu.
"Cô mới lợi hại, hạng nhất 1500." Chu Nguyên ngừng đũa, đôi mắt sáng quắc nhìn Tô Mộc Nhiễm, "Em rất khâm phục cô." Nàng nói thật, không có giả dối, khi nhìn người phụ nữ rõ ràng gương mặt đã trắng bệch như giây tiếp theo sẽ ngã trên đường băng lại liều mình chạy đến đích, nàng liền cảm thấy trong lòng nóng rang, như có thứ gì đó dâng trào muốn thoát ra ngoài, hành động liều mình đó làm nàng bị thuyết phục bởi phong thái sẽ dùng tất cả mọi thứ để đến được đích của người phụ nữ này.
"Rõ ràng mặt mày đã tái nhợt, nhìn như sắp không chạy nổi nữa rồi vậy mà lại tăng tốc độ tranh hạng nhất, sự cố gắng đó làm em rất bội phục." Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm, ca ngợi như thế. Người phụ nữ này có sự yếu ớt của con gái phương nam lẫn kiên trì chấp nhất, thảo nào... sẽ làm người khác mê muội như vậy.
Ánh mắt quá mức nghiêm túc của đối phương làm Tô Mộc Nhiễm ngơ ngác, nhìn Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm mỉm cười, "Không được học sinh kính nể không phải lão sư tốt nha, cám ơn em khích lệ. Cái này có thể chứng minh cô là một lão sư tốt không?" Đối mặt với Chu Nguyên nghiêm túc, nàng ôn hòa nói đùa.
"Không khách khí, cô vốn là lão sư tốt." Chu Nguyên gật đầu, nhoẻn môi cười nhìn Tô Mộc Nhiễm.
Ngơ ngác với nụ cười dịu dàng của đối phương, nhìn gương mặt ngây ngô trẻ tuổi, ngây ngẩn một hồi, rồi nàng đáp lại bằng nụ cười đồng dạng...
===
Cái chỗ 'ngơ ngác' ý, còn có nghĩa là loạn nhịp nữa đó nha 'ω')σ)∀'*)
Sẵn tiện, đây là học viện mà trong truyện hay nói đến:
Chỉ định nói Chu Nguyên học cao đẳng khoa ngoại ngữ, tác giả lâu lâu ghi là đại học, thế thôi.
À quên, bán mật bù đắp hun hụt rồi, tạm nghỉ post 3 ngày nha, thảy tim nà 'ω')੭ु⁾⁾♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.