Chương 60: Khuê mật và này nọ
Cửu Thập Thất Lang
05/05/2021
*Khổ quá mấy đứa! Chú ý!!! Cố Minh Nhan và Trương Minh Nhan là 1 nhaaaa, trí nhớ editor kém chỉ nhớ đc mỗi họ nên còn tưởng là hai người khác nhau, ai mà dè! Đúng là đến tác giả cũng không thể tin tưởng đc! Sẽ sửa các chương trước!
Đệ lục thập chương: Khuê mật và này nọ
Tô Mộc Nhiễm mở cửa nhìn, thật đúng là Cố Minh Nhan, nàng mang theo bánh kem lú đầu nhìn vào cửa thấy hai tiểu bằng hữu đang chụm đầu vào nhau loay hoay chơi đồ chơi, liền kinh ngạc nói, "Con nhà ai vậy? Mộc Nhiễm, tối nay còn có người khác sao?" Được rồi, Tô Mộc Nhiễm thấy nàng như vậy liền hiểu được chắc chắn người này lại quên mất hai dì cháu Chu Nguyên gặp ở cửa hàng lần trước rồi. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là giải thích, "Là cháu gái của Chu Nguyên."
"À, thì ra là tiểu bằng hữu kia." Cố Minh Nhan gật đầu hiểu rõ, đi đến bên hai đứa nhỏ bắt chuyện với tụi nó, thấy nàng đến tụi nó cũng ngọt ngào kêu một tiếng chào dì.
Tô Mộc Nhiễm thấy ba người cười đùa vui vẻ, nhớ đến Chu Nguyên còn trong bếp thì nói với Cố Minh Nhan, "A Nhan, cậu ở đây chơi với hai đứa nó trước, tớ vào bếp chuẩn bị cơm tối."
"Ế? Còn chưa làm xong à, cần tớ giúp không?" Cố Minh Nhan vẻ mặt kinh ngạc, thường giờ này đã là giờ cơm a, nàng đã tính toán đợi Tô Mộc Nhiễm nấu xong mới đến, nhưng mà không ngờ!
"Không sao, trong bếp có tớ và Chu Nguyên là được rồi, cứ chơi đi." Tô Mộc Nhiễm cười từ chối, nhưng thật ra Cố Minh Nhan lại vui vẻ, vừa nghe tên Chu Nguyên thì hai mắt liền sáng quắc, "Cậu nói tiểu bằng hữu kia cũng đến hả?"
"..." Đối với người bạn lơ mơ đến không có giới hạn này Tô Mộc Nhiễm thật sự bó tay, không thấy Nhuận Nhuận ở đây sao? Không có Chu Nguyên sao con bé đến đây? Nghĩ đến cơm tối, Tô Mộc Nhiễm chỉ qua loa đuổi Cố Minh Nhan, xoay người vào bếp, "Ừm, em ấy có đến, cho nên cậu ở đây với tụi nhỏ, tớ vào bếp làm cơm."
"Tốt, đi đi." Ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng Cố Minh Nhan hiếu kỳ vẫn duỗi cổ vào bếp nhìn, muốn nhìn bạn Chu Nguyên khiến nàng ấn tượng sâu sắc kia hôm nay bộ dáng như thế nào.
Tô Mộc Nhiễm đi vào bếp, chỉ thấy Chu Nguyên đang đổ dầu vào chảo, bước đến nhìn, "Em định xào rau?"
"Ừm, không được hả? Dù kém hơn cô thế nhưng vẫn có thể ăn." Chu Nguyên dùng xẻng đảo dầu ra đều chảo. Tô Mộc Nhiễm cười cười, đeo tạp dề lên, "Không có, cô sẽ xem thế nào."
Dầu trong chảo đã nóng, Chu Nguyên lấy cà rốt ở bên kia cho vào, nước và dầu chạm nhau tiếng xì xèo liền vang lên, Chu Nguyên dùng xẻng đảo đảo, "Canh nấu xong rồi, cô dùng bếp bên kia đi, mở một chảo mới. Đồ mặn cô làm, đồ lạt em làm có được không?" Quay qua nhìn Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên cười nói, "Sinh nhật Lạc Lạc, để em làm vài món nha."
Tô Mộc Nhiễm nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên nụ cười nhu hòa, đáy lòng như cũng có cái gì đó mở ra, khẽ ừm một tiếng, gật đầu đồng ý. Bước đến nồi canh đã nấu xong, lấy một cái nồi khác từ trên tủ xuống.
Tô Mộc Nhiễm nở nắp nồi canh, khói trắng liền bốc lên nghi ngút, hương thơm lan ra khắp bếp. Nghe được mùi hương, Chu Nguyên đang xào rau cũng vô thức hít hít mũi. Cẩn thận khuấy muối vừa nêm, dùng muỗng múc một ít canh Tô Mộc Nhiễm mím môi nếm thử, cau mày suy nghĩ một hồi, Tô Mộc Nhiễm lại dùng chiếc muỗng đó múc thêm canh, duỗi đến trước mặt Chu Nguyên, "Em nếm thử xem có phải hơi nhạt không?" Nàng làm theo khẩu vị thường ngày của mình, so với khẩu vị người địa phương thì nhạt hơn nhiều, không biết Chu Nguyên có thích hay không.
Chu Nguyên quay đầu lại, ngừng động tác đảo cà rốt trên tay, cúi đầu nhấp một ngụm canh, mím môi nói, "Vừa ăn a, không có nhạt, mùi vị rất tuyệt."
Tô Mộc Nhiễm nghe vậy dường như thở phào một hơi, cầm chiếc muỗng về uống nốt miếng canh còn lại, "Cô còn tưởng em sẽ thấy nhạt, vậy thì được rồi."
Chu Nguyên nhìn động tác lưu loát của nàng có chút ngây ngốc, đôi môi màu anh đào kia vẫn còn óng ánh nước canh, cho thấy rõ ràng hành động Tô Mộc Nhiễm vừa làm khiến Chu Nguyên nghĩ ngợi lung tung đến cỡ nào. Vừa rồi... cái muỗng kia được mình chạm qua đúng không, đúng mà... vậy, có tính là hôn gián tiếp không?!
Nghĩ tới đây Chu Nguyên có chút mất bình tĩnh, xoay người chăm chú đối phó món rau xào của mình, tỏ vẻ bình thường nói, "Canh được rồi thì xào rau thôi, sắp 7 giờ chậm nữa tụi nhỏ sẽ đói bụng." Nàng nói rất bình thường, nhưng mà dường như có một ngọn lửa dâng lên từ cổ họng, khiến gương mặt vốn trắng nõn lộ ra màu đỏ nhạt. Nàng không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể quay đầu lại nhìn Tô Mộc Nhiễm, nếu nhìn, tâm tư kín đáo này sẽ bị phát hiện a!!!! Si mê lộ liễu như thế thật sự không sao chứ hả! Xào rau, tâm tư của Chu Nguyên hiện tại cũng tươi đẹp như mớ cà rốt đáng yêu này...
Đồ ăn cần chuẩn bị không nhiều lắm, thế nhưng nếu năm người cùng ăn, 6 món một canh vẫn có hơi dư, những món phức tạp đều giao cho Tô Mộc Nhiễm, cho nên Chu Nguyên chỉ xào đơn giản hai món lạt mà thôi, tụi nhỏ ở bên ngoài đùa giỡn với Cố Minh Nhan, đến khi sắp ăn cơm thì cũng vội vàng giúp đỡ mang chén đũa.
Vừa vào bếp! Thấy hình ảnh Chu Nguyên đưa muối cho Tô Mộc Nhiễm, hai người sóng vai đứng bên bếp xào rau, cảm giác kì lạ lại nảy lên trong lòng. Sau khi lau khô mặt bàn, Cố Minh Nhan cũng dọn đồ ăn lên, nhìn Chu Nguyên đeo tạp dề đang rửa nồi bên bồn, hiếu kỳ đi đến bên cạnh nàng hỏi, "Tiểu bằng hữu, năm nay rốt cuộc cưng bao nhiêu tuổi?"
Tuy đứa trẻ này thoạt nhìn rất giống học sinh cao trung, nhưng đứng bên cạnh Tô Mộc Nhiễm thì hào quang quá hài hòa, nhìn thế nào cũng không thấy giống sinh năm 95 a. Đối với việc này, Cố mỹ nhân bày tỏ nghi ngờ lắm nha.
"18." Chu Nguyên tắt vòi, thoát sạch sẽ nước bên trong bồn, quay về sau nhìn Cố Minh Nhan cười ôn hòa. Nàng 18 rồi, thành niên rồi, không phải tiểu bằng hữu! Đối với người không quá lưu ý đến tuổi tác như Chu Nguyên mà nói, bị người ta gọi là tiểu bằng hữu cũng không phải chuyện đáng phiền lòng gì, nhưng mà người phụ nữ trước mắt là bạn thân của Tô Mộc Nhiễm, bị nàng gọi là tiểu bằng hữu, cảm giác giống như nàng và Tô Mộc Nhiễm không cùng vai vế, giống như khoảng cách giữa cả hai bị kéo ra thật dài thật dài, nghĩ như thế nào, cũng thấy khó chịu có được không! Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ giống như một thanh niên bình thường có vài suy nghĩ kỳ lạ cổ quái có được không!
"Ý, tiểu bằng hữu mắt cưng làm sao vậy?! Sao phải dán băng rồi?!" Cố Minh Nhan thấy Chu Nguyên quay đầu lại thì lộ ra mắt trái bị thương, liền kêu kinh hãi, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình hỏi Chu Nguyên cái gì...
"..." Cho nên mới nói, người này thật sự là bạn thân của Tô Mộc Nhiễm hả? Tính cách khác xa nhau như thế mà có thể làm bạn a... Chu Nguyên đau đầu, quay qua nhìn Tô Mộc Nhiễm đang dọn đồ ăn, bất đắc dĩ quay lại giải thích với Cố Minh Nhan, "Chơi bóng rổ bị thương, không nghiêm trọng."
"Ấy, tới nỗi này á, đánh bóng rổ cũng có thể đánh cho lòi con mắt trái, thanh niên bây giờ hung tàn quá! Người chơi bóng rổ với cưng là nam hay nữ a, cố tình đập banh vào mặt như thế!" Nói đến đây, tính cách hay nói nhảm mà Cố Minh Nhan che giấu cũng bị lộ ra, nhìn mắt trái Chu Nguyên bị thương lải nhải nói một đống.
"..." Chu Nguyên rửa xong chảo, dùng chiếc khăn sạch sẽ bên cạnh lau khô, thật tình nàng rất không có hứng nói chuyện người phụ nữ này. Tô Mộc Nhiễm bên kia sau khi đã dọn xong đồ ăn mới thay nàng trả lời, "Bị thương lúc thi đấu, chỉ là ngoài ý muốn thôi." Nàng nhìn đứa bạn đang hăng hái bừng bừng, lại quay đầu nhìn qua Chu Nguyên, "Chu Nguyên, em có thể rửa luôn chiếc nồi kia không? Cô đi gọi tụi nhỏ, lát nữa chuẩn bị ăn cơm."
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, đem chiếc nồi Tô Mộc Nhiễm dùng đi rửa. Nghe tiếng bước chân Tô Mộc Nhiễm rời đi, như nhớ đến cái gì Chu Nguyên quay đầu gọi nàng một tiếng, "À, đúng rồi, trong nhà còn đồ uống không? Em thấy trong tủ lạnh không có..."
Tô Mộc Nhiễm ngừng bước, lắc đầu nhìn Chu Nguyên, "Không có." Đồ uống bên ngoài không tốt bằng nước trái cây ép ở nhà, cho nên Tô Mộc Nhiễm không cho con bé uống những thứ đó, "Em muốn uống sao?" Nhìn Chu Nguyên, nàng hỏi như vậy.
"Không phải..." Chu Nguyên lắc đầu, "Dù sao lát nữa cũng phải nâng ly chúc mừng mà." Chẳng lẽ muốn giơ nước lọc chúc mừng, Tô Mộc Nhiễm cô ở một mình lâu rồi quên mất sinh nhật cần phải nâng ly chúc mừng hả?! Nghĩ như vậy, Chu Nguyên cảm thấy bó tay.
"Vậy... chúng ta ép nước trái cây có được không?" Nghe Chu Nguyên nói, Tô Mộc Nhiễm ngẫm nghĩ một chút.
"Ừm, được, vậy nước trái cây." Chu Nguyên gật đầu.
Cố Minh Nhan ở một bên nhìn đoạn đối thoại vô cùng thân thiết này của hai người, cảm thấy rất ngạc nhiên, ngoại trừ trước đây ở nhà nàng, nàng chưa từng thấy Tô Mộc Nhiễm nói chuyện với ai như thế, thân mật như thế. Dù là trước đây học đại học tính cách Tô Mộc Nhiễm vẫn rất mềm yếu như con gái phương nam, chưa lúc nào thân cận quá mức với người khác, nói đúng hơn, hai người ở cạnh nhau khiến nàng có một loại cảm giác Chu Nguyên chính là người nhà của Tô Mộc Nhiễm, cảm giác kỳ lạ lại hài hòa này từ đâu mà tới đây? Cố Minh Nhan phe phẩy đầu, nghĩ tại vì Chu Nguyên là lão sư của Lạc Lạc lại là tiểu bối của Tô Mộc Nhiễm cho nên khá là thân thiết, tự thuyết phục xong nàng liền vui vẻ chấp nhận sự thật rằng tiểu bằng hữu Chu Nguyên và khuê mật của nàng rất thân thiết.
Cả buổi tối rảnh rang, Cố Minh Nhan nghe quyết định của hai người thì vô cùng tích cực giơ tay xung phong nhận việc, "Tớ ép nước trái cây cho, hai người làm chuyện khác đi."
Chu Nguyên nghe nàng nói vậy thì thật tâm thật lòng cúi người với đối phương, vẻ mặt thành khẩn nói, "Vậy phiền cô." Cái người quấy rầy nàng năm phút đồng hồ rốt cuộc cũng có khả năng làm chuyện đứng đắng, đối phó với nàng Chu Nguyên bày tỏ mệt mỏi quá chừng đột nhiên có cảm giác lệ rơi đầy mặt...
===
Chương kế: Chồng trước
Đệ lục thập chương: Khuê mật và này nọ
Tô Mộc Nhiễm mở cửa nhìn, thật đúng là Cố Minh Nhan, nàng mang theo bánh kem lú đầu nhìn vào cửa thấy hai tiểu bằng hữu đang chụm đầu vào nhau loay hoay chơi đồ chơi, liền kinh ngạc nói, "Con nhà ai vậy? Mộc Nhiễm, tối nay còn có người khác sao?" Được rồi, Tô Mộc Nhiễm thấy nàng như vậy liền hiểu được chắc chắn người này lại quên mất hai dì cháu Chu Nguyên gặp ở cửa hàng lần trước rồi. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là giải thích, "Là cháu gái của Chu Nguyên."
"À, thì ra là tiểu bằng hữu kia." Cố Minh Nhan gật đầu hiểu rõ, đi đến bên hai đứa nhỏ bắt chuyện với tụi nó, thấy nàng đến tụi nó cũng ngọt ngào kêu một tiếng chào dì.
Tô Mộc Nhiễm thấy ba người cười đùa vui vẻ, nhớ đến Chu Nguyên còn trong bếp thì nói với Cố Minh Nhan, "A Nhan, cậu ở đây chơi với hai đứa nó trước, tớ vào bếp chuẩn bị cơm tối."
"Ế? Còn chưa làm xong à, cần tớ giúp không?" Cố Minh Nhan vẻ mặt kinh ngạc, thường giờ này đã là giờ cơm a, nàng đã tính toán đợi Tô Mộc Nhiễm nấu xong mới đến, nhưng mà không ngờ!
"Không sao, trong bếp có tớ và Chu Nguyên là được rồi, cứ chơi đi." Tô Mộc Nhiễm cười từ chối, nhưng thật ra Cố Minh Nhan lại vui vẻ, vừa nghe tên Chu Nguyên thì hai mắt liền sáng quắc, "Cậu nói tiểu bằng hữu kia cũng đến hả?"
"..." Đối với người bạn lơ mơ đến không có giới hạn này Tô Mộc Nhiễm thật sự bó tay, không thấy Nhuận Nhuận ở đây sao? Không có Chu Nguyên sao con bé đến đây? Nghĩ đến cơm tối, Tô Mộc Nhiễm chỉ qua loa đuổi Cố Minh Nhan, xoay người vào bếp, "Ừm, em ấy có đến, cho nên cậu ở đây với tụi nhỏ, tớ vào bếp làm cơm."
"Tốt, đi đi." Ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng Cố Minh Nhan hiếu kỳ vẫn duỗi cổ vào bếp nhìn, muốn nhìn bạn Chu Nguyên khiến nàng ấn tượng sâu sắc kia hôm nay bộ dáng như thế nào.
Tô Mộc Nhiễm đi vào bếp, chỉ thấy Chu Nguyên đang đổ dầu vào chảo, bước đến nhìn, "Em định xào rau?"
"Ừm, không được hả? Dù kém hơn cô thế nhưng vẫn có thể ăn." Chu Nguyên dùng xẻng đảo dầu ra đều chảo. Tô Mộc Nhiễm cười cười, đeo tạp dề lên, "Không có, cô sẽ xem thế nào."
Dầu trong chảo đã nóng, Chu Nguyên lấy cà rốt ở bên kia cho vào, nước và dầu chạm nhau tiếng xì xèo liền vang lên, Chu Nguyên dùng xẻng đảo đảo, "Canh nấu xong rồi, cô dùng bếp bên kia đi, mở một chảo mới. Đồ mặn cô làm, đồ lạt em làm có được không?" Quay qua nhìn Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên cười nói, "Sinh nhật Lạc Lạc, để em làm vài món nha."
Tô Mộc Nhiễm nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên nụ cười nhu hòa, đáy lòng như cũng có cái gì đó mở ra, khẽ ừm một tiếng, gật đầu đồng ý. Bước đến nồi canh đã nấu xong, lấy một cái nồi khác từ trên tủ xuống.
Tô Mộc Nhiễm nở nắp nồi canh, khói trắng liền bốc lên nghi ngút, hương thơm lan ra khắp bếp. Nghe được mùi hương, Chu Nguyên đang xào rau cũng vô thức hít hít mũi. Cẩn thận khuấy muối vừa nêm, dùng muỗng múc một ít canh Tô Mộc Nhiễm mím môi nếm thử, cau mày suy nghĩ một hồi, Tô Mộc Nhiễm lại dùng chiếc muỗng đó múc thêm canh, duỗi đến trước mặt Chu Nguyên, "Em nếm thử xem có phải hơi nhạt không?" Nàng làm theo khẩu vị thường ngày của mình, so với khẩu vị người địa phương thì nhạt hơn nhiều, không biết Chu Nguyên có thích hay không.
Chu Nguyên quay đầu lại, ngừng động tác đảo cà rốt trên tay, cúi đầu nhấp một ngụm canh, mím môi nói, "Vừa ăn a, không có nhạt, mùi vị rất tuyệt."
Tô Mộc Nhiễm nghe vậy dường như thở phào một hơi, cầm chiếc muỗng về uống nốt miếng canh còn lại, "Cô còn tưởng em sẽ thấy nhạt, vậy thì được rồi."
Chu Nguyên nhìn động tác lưu loát của nàng có chút ngây ngốc, đôi môi màu anh đào kia vẫn còn óng ánh nước canh, cho thấy rõ ràng hành động Tô Mộc Nhiễm vừa làm khiến Chu Nguyên nghĩ ngợi lung tung đến cỡ nào. Vừa rồi... cái muỗng kia được mình chạm qua đúng không, đúng mà... vậy, có tính là hôn gián tiếp không?!
Nghĩ tới đây Chu Nguyên có chút mất bình tĩnh, xoay người chăm chú đối phó món rau xào của mình, tỏ vẻ bình thường nói, "Canh được rồi thì xào rau thôi, sắp 7 giờ chậm nữa tụi nhỏ sẽ đói bụng." Nàng nói rất bình thường, nhưng mà dường như có một ngọn lửa dâng lên từ cổ họng, khiến gương mặt vốn trắng nõn lộ ra màu đỏ nhạt. Nàng không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể quay đầu lại nhìn Tô Mộc Nhiễm, nếu nhìn, tâm tư kín đáo này sẽ bị phát hiện a!!!! Si mê lộ liễu như thế thật sự không sao chứ hả! Xào rau, tâm tư của Chu Nguyên hiện tại cũng tươi đẹp như mớ cà rốt đáng yêu này...
Đồ ăn cần chuẩn bị không nhiều lắm, thế nhưng nếu năm người cùng ăn, 6 món một canh vẫn có hơi dư, những món phức tạp đều giao cho Tô Mộc Nhiễm, cho nên Chu Nguyên chỉ xào đơn giản hai món lạt mà thôi, tụi nhỏ ở bên ngoài đùa giỡn với Cố Minh Nhan, đến khi sắp ăn cơm thì cũng vội vàng giúp đỡ mang chén đũa.
Vừa vào bếp! Thấy hình ảnh Chu Nguyên đưa muối cho Tô Mộc Nhiễm, hai người sóng vai đứng bên bếp xào rau, cảm giác kì lạ lại nảy lên trong lòng. Sau khi lau khô mặt bàn, Cố Minh Nhan cũng dọn đồ ăn lên, nhìn Chu Nguyên đeo tạp dề đang rửa nồi bên bồn, hiếu kỳ đi đến bên cạnh nàng hỏi, "Tiểu bằng hữu, năm nay rốt cuộc cưng bao nhiêu tuổi?"
Tuy đứa trẻ này thoạt nhìn rất giống học sinh cao trung, nhưng đứng bên cạnh Tô Mộc Nhiễm thì hào quang quá hài hòa, nhìn thế nào cũng không thấy giống sinh năm 95 a. Đối với việc này, Cố mỹ nhân bày tỏ nghi ngờ lắm nha.
"18." Chu Nguyên tắt vòi, thoát sạch sẽ nước bên trong bồn, quay về sau nhìn Cố Minh Nhan cười ôn hòa. Nàng 18 rồi, thành niên rồi, không phải tiểu bằng hữu! Đối với người không quá lưu ý đến tuổi tác như Chu Nguyên mà nói, bị người ta gọi là tiểu bằng hữu cũng không phải chuyện đáng phiền lòng gì, nhưng mà người phụ nữ trước mắt là bạn thân của Tô Mộc Nhiễm, bị nàng gọi là tiểu bằng hữu, cảm giác giống như nàng và Tô Mộc Nhiễm không cùng vai vế, giống như khoảng cách giữa cả hai bị kéo ra thật dài thật dài, nghĩ như thế nào, cũng thấy khó chịu có được không! Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ giống như một thanh niên bình thường có vài suy nghĩ kỳ lạ cổ quái có được không!
"Ý, tiểu bằng hữu mắt cưng làm sao vậy?! Sao phải dán băng rồi?!" Cố Minh Nhan thấy Chu Nguyên quay đầu lại thì lộ ra mắt trái bị thương, liền kêu kinh hãi, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình hỏi Chu Nguyên cái gì...
"..." Cho nên mới nói, người này thật sự là bạn thân của Tô Mộc Nhiễm hả? Tính cách khác xa nhau như thế mà có thể làm bạn a... Chu Nguyên đau đầu, quay qua nhìn Tô Mộc Nhiễm đang dọn đồ ăn, bất đắc dĩ quay lại giải thích với Cố Minh Nhan, "Chơi bóng rổ bị thương, không nghiêm trọng."
"Ấy, tới nỗi này á, đánh bóng rổ cũng có thể đánh cho lòi con mắt trái, thanh niên bây giờ hung tàn quá! Người chơi bóng rổ với cưng là nam hay nữ a, cố tình đập banh vào mặt như thế!" Nói đến đây, tính cách hay nói nhảm mà Cố Minh Nhan che giấu cũng bị lộ ra, nhìn mắt trái Chu Nguyên bị thương lải nhải nói một đống.
"..." Chu Nguyên rửa xong chảo, dùng chiếc khăn sạch sẽ bên cạnh lau khô, thật tình nàng rất không có hứng nói chuyện người phụ nữ này. Tô Mộc Nhiễm bên kia sau khi đã dọn xong đồ ăn mới thay nàng trả lời, "Bị thương lúc thi đấu, chỉ là ngoài ý muốn thôi." Nàng nhìn đứa bạn đang hăng hái bừng bừng, lại quay đầu nhìn qua Chu Nguyên, "Chu Nguyên, em có thể rửa luôn chiếc nồi kia không? Cô đi gọi tụi nhỏ, lát nữa chuẩn bị ăn cơm."
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, đem chiếc nồi Tô Mộc Nhiễm dùng đi rửa. Nghe tiếng bước chân Tô Mộc Nhiễm rời đi, như nhớ đến cái gì Chu Nguyên quay đầu gọi nàng một tiếng, "À, đúng rồi, trong nhà còn đồ uống không? Em thấy trong tủ lạnh không có..."
Tô Mộc Nhiễm ngừng bước, lắc đầu nhìn Chu Nguyên, "Không có." Đồ uống bên ngoài không tốt bằng nước trái cây ép ở nhà, cho nên Tô Mộc Nhiễm không cho con bé uống những thứ đó, "Em muốn uống sao?" Nhìn Chu Nguyên, nàng hỏi như vậy.
"Không phải..." Chu Nguyên lắc đầu, "Dù sao lát nữa cũng phải nâng ly chúc mừng mà." Chẳng lẽ muốn giơ nước lọc chúc mừng, Tô Mộc Nhiễm cô ở một mình lâu rồi quên mất sinh nhật cần phải nâng ly chúc mừng hả?! Nghĩ như vậy, Chu Nguyên cảm thấy bó tay.
"Vậy... chúng ta ép nước trái cây có được không?" Nghe Chu Nguyên nói, Tô Mộc Nhiễm ngẫm nghĩ một chút.
"Ừm, được, vậy nước trái cây." Chu Nguyên gật đầu.
Cố Minh Nhan ở một bên nhìn đoạn đối thoại vô cùng thân thiết này của hai người, cảm thấy rất ngạc nhiên, ngoại trừ trước đây ở nhà nàng, nàng chưa từng thấy Tô Mộc Nhiễm nói chuyện với ai như thế, thân mật như thế. Dù là trước đây học đại học tính cách Tô Mộc Nhiễm vẫn rất mềm yếu như con gái phương nam, chưa lúc nào thân cận quá mức với người khác, nói đúng hơn, hai người ở cạnh nhau khiến nàng có một loại cảm giác Chu Nguyên chính là người nhà của Tô Mộc Nhiễm, cảm giác kỳ lạ lại hài hòa này từ đâu mà tới đây? Cố Minh Nhan phe phẩy đầu, nghĩ tại vì Chu Nguyên là lão sư của Lạc Lạc lại là tiểu bối của Tô Mộc Nhiễm cho nên khá là thân thiết, tự thuyết phục xong nàng liền vui vẻ chấp nhận sự thật rằng tiểu bằng hữu Chu Nguyên và khuê mật của nàng rất thân thiết.
Cả buổi tối rảnh rang, Cố Minh Nhan nghe quyết định của hai người thì vô cùng tích cực giơ tay xung phong nhận việc, "Tớ ép nước trái cây cho, hai người làm chuyện khác đi."
Chu Nguyên nghe nàng nói vậy thì thật tâm thật lòng cúi người với đối phương, vẻ mặt thành khẩn nói, "Vậy phiền cô." Cái người quấy rầy nàng năm phút đồng hồ rốt cuộc cũng có khả năng làm chuyện đứng đắng, đối phó với nàng Chu Nguyên bày tỏ mệt mỏi quá chừng đột nhiên có cảm giác lệ rơi đầy mặt...
===
Chương kế: Chồng trước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.