Chương 7: Một Ngày Của Chúng Tôi
Vệ Tuệ
23/09/2018
Tỉnh dậy, ra khỏi giường, chải đầu, xuống lầu,
Uống một ly, tìm quần áo, cầm mũ.
Lên lầu hút thuốc, có người trò chuyện, tôi đang nằm mơ.
-The Beatles-
Chỉ có nắng, cây cối đã rụng tiệt lá. Chúng tôi ở lỳ trong nhà suốt nhà cho tới tối. Chúng tôi cũng không có thời gian nhìn ra ngoài một tí, không ngáp dài. Trong máy giặt nhét đầy tất đã bốc mùi, ga giường bẩn. Thiên Thiên phản đối việc mời người dọn nhà theo giờ hoặc thuê bảo mẫu trông nom chuyện nhà vì anh không thích người lạ đi đi lại lại trong không gian riêng của anh, đụng vào đồ lót, vào gạt tàn hoặc giầy dép của anh. Thế nên chúng tôi ngày càng lười biếng, cũng không ăn đủ ba bữa một ngày.
“Chỉ cần một ngày có đủ 2790 calo, 1214 đơn vị sinh tố A, 1094 miligam canxi là được”, Thiên Thiên nói, tay khua khoắng mấy lọ thuốc viên. Theo ý anh, những sản phẩm sinh vật khoa học hiện đại màu xanh, màu trắng, màu vàng này dư sức cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người. “Để tăng cảm giác ngon miệng, có thể ăn cùng với nước hoa quả, sữa chua…”, Thiên Thiên chân thành nói.
Tôi tin những câu anh nói đều là sự thật. Nhưng như vậy chắc chắn sẽ ăn tới mắc bệnh thần kinh, tới phát ngán. Tôi thà gọi đồ ăn Tứ Xuyên bên ngoài còn hơn, dù chúng vừa đắt vừa không ngon.
Thiên Thiên giục giã tôi sáng tác suốt ngày như một cai đầu dài. Anh ở phòng bên, vẽ liên miên những hình con báo, những gương mặt người biến dạng, bể cá vàng… Đôi khi anh mua một lô đồ lót rất rẻ nhưng khá thoải mái từ siêu thị, dùng phẩm màu trực tiếp vẽ lên đó. Ăn xong, chúng tôi cùng khoe tác phẩm với nhau. Tôi đọc cho anh một đoạn tôi viết, trong đó một đoạn văn bị tôi cắt bỏ khiến anh cười ha hả. Đó là đoạn đối thoại giữa một nữ bệnh nhân với nam bác sĩ tâm lý.
“Tôi ghét cay đắng lão chồng tôi. Lão như một con heo vậy”.
“Lúc ở trên giường hay khi nào?”
“Lão rất ngu độn, chỉ nghĩ tới việc làm bậy. Có khi cũng không bỏ qua ngay cả một con dê cái trên bãi cỏ. Nhất định sẽ có một ngày, tôi không thể kìm chế nổi nữa. Tôi sẽ thiến lão, như nữ diễn viên chính Lorena Bobbit từng làm cách đây bảy năm về trước trong vụ thiến chồng rất nổi tiếng ở Virginia”.
“Cô thực sự nghĩ vậy sao?”
“Trời ơi, đàn ông luôn nghĩ như vậy! Trong con mắt các anh, đàn bà đã trở thành thứ gì hả? Những đồ chơi xinh đẹp sao? Xem ra nhà phân tích cũng không thể giải quyết được vấn đề này. Tiêu tiền cho thằng ngu rồi”.
“Cô nói cái gì?”
“Anh thực sự không hiểu sao? Tôi không thể chịu nổi bị đùa giỡn”.
“Nếu cô thấy tôi vô tích sự, xin cứ tự nhiên. Khi ra cửa, xin tiện tay đóng hộ cửa luôn”.
“Ôi, tôi không chịu nổi nữa. Đều là một lũ lợn”, cô ta kêu ầm lên rồi chạy ra ngoài.
“Những câu đối thoại như vậy rất hạ đẳng, có thể làm hài kịch đấy”, Thiên Thiên cười nói, “Rất buồn cười”.
Tôi thử mặc một chiếc áo phông màu trắng đã được Thiên Thiên vẽ một mặt con mèo hoạt hình, nhìn cũng khá đẹp. Trên nhiều quần lót, anh vẽ mặt trăng, đôi môi, con mắt, mặt trời, người đẹp. Trên ghế salông chất đầy mấy chục sản phẩm vẽ tay như vậy. “Chúng ta có thể tìm một chỗ bán những tác phẩm này”, tôi đề nghị.
“Em nghĩ là có người thích chúng?”
“Cứ thử xem, sẽ thú vị lắm. Nếu bán không hết thì tặng bạn bè”.
Thiên Thiên hơi ngại, không dám bán hàng rong trên đường. Chúng tôi chọn bán ở gần trường Đại sư phạm. Cảm giác trong vườn trường thật tuyệt, tinh khiết, sạch sẽ, nhiều cây xanh. Luôn đem lại cho người ta một ảo giác cách biệt với thế giới bên ngoài. Tất nhiên chỉ là ảo giác mà thôi. Tháp Ngà voi cũng có cửa sổ trông ra bên ngoài, không ít học sinh đều dùng máy nhắn tin và máy di động, đi làm thuê. Nhất là không ít nữ sinh viên đi làm một số nghề nghiệp khá nhạy cảm. Họ bán thanh xuân và trí tuệ của mình để đổi lấy khoái lạc vật chất. Hồi tôi còn theo học tại trường Phúc Đán, hình thái xã hội chưa phát triển nhanh như thế này. Cùng lắm chỉ thấy một nhóm người mẫu nữ sinh đi lại, phô bày các cử chỉ gợi tình trên bục sân khấu rực rỡ. Và thời đó, trường Phúc Đán cũng như phần lớn các trường khác vẫn chưa thực sự xây dựng được một hệ thống web cho riêng mình.
Chúng tôi chọn một con đường nhỏ bên cạnh sân vận động, nơi đã mọc sẵn một dãy các hàng tạp phẩm nhỏ làm nơi kinh doanh. Đúng vào giờ ăn tối, sinh viên mang bát tới nhà ăn. Lúc đi ngang qua chúng tôi, họ đều tò mò nhìn. Cũng có người ngồi xuống tỉ mỉ ngắm nghía các món đồ, hỏi giá tiền. Tôi đều trả lời tất, Thiên Thiên từ đầu tới cuối vẫn im lặng.
“Áo phông sáu mươi đồng, quần lót bốn mươi đồng”.
“Đắt quá!”, họ nói và trả giá không hề khách sáo. Tôi không nhượng bộ, vì giá rẻ sẽ không tôn trọng lao động nghệ thuật của Thiên Thiên. Trời đã tối, học sinh đạp xe tới lớp để tự học. Trên sân bóng đã không còn ai chơi nữa.
“Anh đói quá”, Thiên Thiên nói nhỏ, “Hay thôi, về nhà đi”.
“Đợi đã”, tôi lấy một thanh sôcôla từ trong túi ra, đưa cho anh, rồi châm cho mình một điếu thuốc, “Đợi mười phút xem sao”.
Lúc đó có một chàng trai da đen khoác vai một cô gái da trắng đeo kính đi tới. “Xin chào, đồ lót nghệ thuật đây, vô cùng rẻ”, tôi rao hàng bằng tiếng Anh. Bên cạnh Thiên Thiên ngượng ngùng, tôi phải mạnh dạn và tự tin, mặc dù hồi nhỏ mỗi khi mẹ sai đi mua bánh mỳ, tôi đều thấy căng thẳng, bàn tay cầm tiền luôn đẫm mồ hôi.
“Các bạn tự vẽ đấy à?”. Cô gái ngắm đồ của chúng tôi, mỉm cười, “Đáng yêu quá”. Giọng cô gái nghe thật nũng nịu, đôi mắt cô rất thông minh. “Bạn trai tôi vẽ đấy”, tôi chỉ vào Thiên Thiên, khoe.
“Anh vẽ rất đẹp, có phần hơi giống Modigliani hoặc như Matisse”, cô gái khen.
Thiên Thiên vui sướng nhìn cô, “Cám ơn”. Rồi nói thầm với tôi “Bán rẻ cho cô ấy đi. Cô ấy rất tốt”. Tôi giả vờ không nghe thấy, vẫn tươi cười với cặp lưu học sinh này.
“Moya, anh thấy thế nào? Em muốn mua hết”, cô gái nói và rút ví tiền ra. Trên gương mặt đen bóng của chàng trai có tên Moya nọ luôn có dáng oai nghiêm lừng lững, có thể anh đến từ một đất nước châu Phi nào đó. Anh âu yếm ôm vai cô gái, “Để anh”. Anh rút ra một tập tiền một trăm tệ. Cô gái da trắng kiên trì đòi tự trả. Trước khi đi, cô gái mỉm cười nói, “Cám ơn, hy vọng lần sau được gặp lại”.
Cầm gần một nghìn tệ trong tay, Thiên Thiên nhẩy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi, thơm một cái, kinh ngạc và hưng phấn nói: “Thế là anh cũng có thể kiếm được tiền. Từ trước tới giờ anh không biết”.
“Đúng vậy, anh rất giỏi. Chỉ cần anh thích, anh cũng có thể làm thành công nhiều việc”, tôi khích lệ anh.
Chúng tôi tới tiệm ăn gần đó, ăn rất ngon miệng, thậm chí còn hát tình ca tiếng Anh trong phòng karaoke bao trọn gói mặc dù chất lượng âm thanh rất tồi. “Em yêu ơi, dù em lạc lối nơi nào, đã có anh bên em. Em yêu ơi, nếu em sợ bị tổn thương, đã có anh bên em…”, đó là ca từ của một bài dân ca cổ Scotlen.
Uống một ly, tìm quần áo, cầm mũ.
Lên lầu hút thuốc, có người trò chuyện, tôi đang nằm mơ.
-The Beatles-
Chỉ có nắng, cây cối đã rụng tiệt lá. Chúng tôi ở lỳ trong nhà suốt nhà cho tới tối. Chúng tôi cũng không có thời gian nhìn ra ngoài một tí, không ngáp dài. Trong máy giặt nhét đầy tất đã bốc mùi, ga giường bẩn. Thiên Thiên phản đối việc mời người dọn nhà theo giờ hoặc thuê bảo mẫu trông nom chuyện nhà vì anh không thích người lạ đi đi lại lại trong không gian riêng của anh, đụng vào đồ lót, vào gạt tàn hoặc giầy dép của anh. Thế nên chúng tôi ngày càng lười biếng, cũng không ăn đủ ba bữa một ngày.
“Chỉ cần một ngày có đủ 2790 calo, 1214 đơn vị sinh tố A, 1094 miligam canxi là được”, Thiên Thiên nói, tay khua khoắng mấy lọ thuốc viên. Theo ý anh, những sản phẩm sinh vật khoa học hiện đại màu xanh, màu trắng, màu vàng này dư sức cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người. “Để tăng cảm giác ngon miệng, có thể ăn cùng với nước hoa quả, sữa chua…”, Thiên Thiên chân thành nói.
Tôi tin những câu anh nói đều là sự thật. Nhưng như vậy chắc chắn sẽ ăn tới mắc bệnh thần kinh, tới phát ngán. Tôi thà gọi đồ ăn Tứ Xuyên bên ngoài còn hơn, dù chúng vừa đắt vừa không ngon.
Thiên Thiên giục giã tôi sáng tác suốt ngày như một cai đầu dài. Anh ở phòng bên, vẽ liên miên những hình con báo, những gương mặt người biến dạng, bể cá vàng… Đôi khi anh mua một lô đồ lót rất rẻ nhưng khá thoải mái từ siêu thị, dùng phẩm màu trực tiếp vẽ lên đó. Ăn xong, chúng tôi cùng khoe tác phẩm với nhau. Tôi đọc cho anh một đoạn tôi viết, trong đó một đoạn văn bị tôi cắt bỏ khiến anh cười ha hả. Đó là đoạn đối thoại giữa một nữ bệnh nhân với nam bác sĩ tâm lý.
“Tôi ghét cay đắng lão chồng tôi. Lão như một con heo vậy”.
“Lúc ở trên giường hay khi nào?”
“Lão rất ngu độn, chỉ nghĩ tới việc làm bậy. Có khi cũng không bỏ qua ngay cả một con dê cái trên bãi cỏ. Nhất định sẽ có một ngày, tôi không thể kìm chế nổi nữa. Tôi sẽ thiến lão, như nữ diễn viên chính Lorena Bobbit từng làm cách đây bảy năm về trước trong vụ thiến chồng rất nổi tiếng ở Virginia”.
“Cô thực sự nghĩ vậy sao?”
“Trời ơi, đàn ông luôn nghĩ như vậy! Trong con mắt các anh, đàn bà đã trở thành thứ gì hả? Những đồ chơi xinh đẹp sao? Xem ra nhà phân tích cũng không thể giải quyết được vấn đề này. Tiêu tiền cho thằng ngu rồi”.
“Cô nói cái gì?”
“Anh thực sự không hiểu sao? Tôi không thể chịu nổi bị đùa giỡn”.
“Nếu cô thấy tôi vô tích sự, xin cứ tự nhiên. Khi ra cửa, xin tiện tay đóng hộ cửa luôn”.
“Ôi, tôi không chịu nổi nữa. Đều là một lũ lợn”, cô ta kêu ầm lên rồi chạy ra ngoài.
“Những câu đối thoại như vậy rất hạ đẳng, có thể làm hài kịch đấy”, Thiên Thiên cười nói, “Rất buồn cười”.
Tôi thử mặc một chiếc áo phông màu trắng đã được Thiên Thiên vẽ một mặt con mèo hoạt hình, nhìn cũng khá đẹp. Trên nhiều quần lót, anh vẽ mặt trăng, đôi môi, con mắt, mặt trời, người đẹp. Trên ghế salông chất đầy mấy chục sản phẩm vẽ tay như vậy. “Chúng ta có thể tìm một chỗ bán những tác phẩm này”, tôi đề nghị.
“Em nghĩ là có người thích chúng?”
“Cứ thử xem, sẽ thú vị lắm. Nếu bán không hết thì tặng bạn bè”.
Thiên Thiên hơi ngại, không dám bán hàng rong trên đường. Chúng tôi chọn bán ở gần trường Đại sư phạm. Cảm giác trong vườn trường thật tuyệt, tinh khiết, sạch sẽ, nhiều cây xanh. Luôn đem lại cho người ta một ảo giác cách biệt với thế giới bên ngoài. Tất nhiên chỉ là ảo giác mà thôi. Tháp Ngà voi cũng có cửa sổ trông ra bên ngoài, không ít học sinh đều dùng máy nhắn tin và máy di động, đi làm thuê. Nhất là không ít nữ sinh viên đi làm một số nghề nghiệp khá nhạy cảm. Họ bán thanh xuân và trí tuệ của mình để đổi lấy khoái lạc vật chất. Hồi tôi còn theo học tại trường Phúc Đán, hình thái xã hội chưa phát triển nhanh như thế này. Cùng lắm chỉ thấy một nhóm người mẫu nữ sinh đi lại, phô bày các cử chỉ gợi tình trên bục sân khấu rực rỡ. Và thời đó, trường Phúc Đán cũng như phần lớn các trường khác vẫn chưa thực sự xây dựng được một hệ thống web cho riêng mình.
Chúng tôi chọn một con đường nhỏ bên cạnh sân vận động, nơi đã mọc sẵn một dãy các hàng tạp phẩm nhỏ làm nơi kinh doanh. Đúng vào giờ ăn tối, sinh viên mang bát tới nhà ăn. Lúc đi ngang qua chúng tôi, họ đều tò mò nhìn. Cũng có người ngồi xuống tỉ mỉ ngắm nghía các món đồ, hỏi giá tiền. Tôi đều trả lời tất, Thiên Thiên từ đầu tới cuối vẫn im lặng.
“Áo phông sáu mươi đồng, quần lót bốn mươi đồng”.
“Đắt quá!”, họ nói và trả giá không hề khách sáo. Tôi không nhượng bộ, vì giá rẻ sẽ không tôn trọng lao động nghệ thuật của Thiên Thiên. Trời đã tối, học sinh đạp xe tới lớp để tự học. Trên sân bóng đã không còn ai chơi nữa.
“Anh đói quá”, Thiên Thiên nói nhỏ, “Hay thôi, về nhà đi”.
“Đợi đã”, tôi lấy một thanh sôcôla từ trong túi ra, đưa cho anh, rồi châm cho mình một điếu thuốc, “Đợi mười phút xem sao”.
Lúc đó có một chàng trai da đen khoác vai một cô gái da trắng đeo kính đi tới. “Xin chào, đồ lót nghệ thuật đây, vô cùng rẻ”, tôi rao hàng bằng tiếng Anh. Bên cạnh Thiên Thiên ngượng ngùng, tôi phải mạnh dạn và tự tin, mặc dù hồi nhỏ mỗi khi mẹ sai đi mua bánh mỳ, tôi đều thấy căng thẳng, bàn tay cầm tiền luôn đẫm mồ hôi.
“Các bạn tự vẽ đấy à?”. Cô gái ngắm đồ của chúng tôi, mỉm cười, “Đáng yêu quá”. Giọng cô gái nghe thật nũng nịu, đôi mắt cô rất thông minh. “Bạn trai tôi vẽ đấy”, tôi chỉ vào Thiên Thiên, khoe.
“Anh vẽ rất đẹp, có phần hơi giống Modigliani hoặc như Matisse”, cô gái khen.
Thiên Thiên vui sướng nhìn cô, “Cám ơn”. Rồi nói thầm với tôi “Bán rẻ cho cô ấy đi. Cô ấy rất tốt”. Tôi giả vờ không nghe thấy, vẫn tươi cười với cặp lưu học sinh này.
“Moya, anh thấy thế nào? Em muốn mua hết”, cô gái nói và rút ví tiền ra. Trên gương mặt đen bóng của chàng trai có tên Moya nọ luôn có dáng oai nghiêm lừng lững, có thể anh đến từ một đất nước châu Phi nào đó. Anh âu yếm ôm vai cô gái, “Để anh”. Anh rút ra một tập tiền một trăm tệ. Cô gái da trắng kiên trì đòi tự trả. Trước khi đi, cô gái mỉm cười nói, “Cám ơn, hy vọng lần sau được gặp lại”.
Cầm gần một nghìn tệ trong tay, Thiên Thiên nhẩy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi, thơm một cái, kinh ngạc và hưng phấn nói: “Thế là anh cũng có thể kiếm được tiền. Từ trước tới giờ anh không biết”.
“Đúng vậy, anh rất giỏi. Chỉ cần anh thích, anh cũng có thể làm thành công nhiều việc”, tôi khích lệ anh.
Chúng tôi tới tiệm ăn gần đó, ăn rất ngon miệng, thậm chí còn hát tình ca tiếng Anh trong phòng karaoke bao trọn gói mặc dù chất lượng âm thanh rất tồi. “Em yêu ơi, dù em lạc lối nơi nào, đã có anh bên em. Em yêu ơi, nếu em sợ bị tổn thương, đã có anh bên em…”, đó là ca từ của một bài dân ca cổ Scotlen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.