Chương 9: Giáp Búa (tt)
Mông Diện Quái Khách
19/12/2022
Tiểu Tôn, Quách chủ tịch ngân hàng thì một mặt tiếc nuối.
Nhất là Quách chủ tịch ngân hàng, sắc mặt biến hóa liên tục, cực kỳ khó coi.
Chu Giáp ở đằng sau há to miệng, than nhẹ một tiếng, mắt thấy tất cả ba con quái vật đều bị chiếm, trong lòng của hắn cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Nếu như...
Được rồi!
Lắc đầu, hắn đang muốn mở miệng, sắc mặt đột nhiên ngưng tụ:
"Cẩn thận, lại có thứ gì đó đến đây!"
"Nha!"
Lần này, đám người sau khi nghe được không có khẩn trương, ngược ai cũng hưng phấn, thậm chí có chút chờ không nổi hướng phía lùm cây nhìn lại.
"Sàn sạt..."
Tiếng vang khác lạ chậm rãi tới gần.
Một đôi bàn tay to lớn mọc đầy lông tơ duỗi ra từ trong bóng tối, tách lùm cây đầy gai nhọn ra, xuất hiện ở trong tầm mắt của sáu người.
Quái vật đầu sói!
Chỉ là con quái vật này khác hoàn toàn cùng quái vật đầu sói trước đó.
Con quái vật này, thân cao chừng hai mét có thừa, trên người cơ bắp cuồn cuộn, cứ như là một con Bạo Hùng đứng thẳng.
Càng quan trọng hơn là...
Nó mặc giáp!
Cầm búa!
Hai mắt có thần!
Sắc thiết giáp ám trầm, mặc dù chỉ có thể che kín một số bộ phận trên cơ thể, tạo hình tuy là đơn sơ không chịu nổi, nhưng lại nói lên hết thảy.
Những con quái vật đầu sói này...
Sẽ dã luyện!
"Ô..."
Miệng mũi quái vật đầu sói cao hai mét đầy kích động, hai mắt chậm rãi đảo qua thi thể đồng bạn trên đất, cuối cùng rơi vào trên thân sáu người.
Nó bước lên trước một bước, nâng rìu cao gần bằng người lên.
Lưỡi búa đó to chừng bằng chậu rửa mặt nhỏ, lưỡi búa sắc bén, nhấp nháy sắc bén, chỉ nhìn lên một cái, cũng đã vì đó mà khiến lòng người phát lạnh.
"Đừng sợ!" Khóe miệng Tiểu Lý co quắp động:
"Hắn chỉ có một, chúng ta bên này có sáu, sáu đánh một không chột cũng què, không cần phải sợ!"
"Không sai."
"Chúng ta cùng tiến lên!"
Mấy người gật đầu, ai cũng kéo căng thân thể nắm chặt binh khí, bất quá xem ra gia hỏa này cũng không phải là loại thiện lương gì, nên cũng không ai dám chủ động ra tay.
Chu Giáp cũng nắm chặt cửa xe trong tay, cẩn thận từng li từng tí tới gần.
"Ô..."
Nhìn thấy động tác của đám người, khóe miệng quái vật đầu sói mặc giáp khẽ nhúc nhích, hình như là có chút khinh thường, nhẹ nhàng phất tay.
"Không được!" Sắc mặt Chu Giáp đại biến.
"Bạch!"
Bốn bóng đen từ bên trong lùm cây xông ra, vượt qua quái vật khoác giáp, vọt thẳng đến sáu người.
"Cẩn thận!" Chu Giáp rống to, đồng thời cánh tay phát lực, cửa xe nắm trong tay như là tấm chắn hung hăng đập tới một bóng đen.
"Hô!"
Dưới lực lượng lớn gia trì, cửa xe nhấc lên kình phong, cùng bóng đen đụng vào nhau.
"Bành!"
Trong tiếng trầm đục, một con quái vật đầu sói trực tiếp bị nện ngã xuống đất.
Sau khi giết chết hai con quái vật đầu sói cùng mấy cỗ thi thể biến dị, khí lực của Chu Giáp không sai biệt lắm là hơn gấp hai quái vật đầu sói phổ thông.
Bất quá những người khác lại không nhẹ nhõm ứng đối được như hắn.
Mấy người khác cũng không có loại lực đạo này, ngay cả Tiểu Lý cũng kém một ít, với lại quái vật đầu sói đột nhiên xuất hiện, và còn phải đề phòng con quái vật khoác giáp kia, nên lúc này loạn thành một bầy.
"Bạch!"
Khóe mắt khẽ hoa một chút, con quái vật khoác giáp đột nhiên biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
"Cẩn thận!"
Chu Giáp trừng trừng hai mắt, vội vã rống to.
Tốc độ di chuyển của quái vật mặc giáp rất kinh người, đột ngột xuất hiện ở bên người Tiền lão ca, lưỡi búa giữa dọa người trong tay vẽ qua trời một đạo hàn quang, chém nghiêng chéo xuống.
"Răng rắc..."
Tiền lão ca mưu toan cầm côn bổng đón đỡ, nhưng lại bị một kích đứt làm hai, phủ quang không có dừng lại chút nào, tiếp tục rơi xuống ở trên người hắn.
"Phốc!"
Phủ quang xoẹt qua cổ rồi nghiêng xuống ngực bụng, chém thân thể thành hai nửa.
Một nửa thi thể trượt xuống mặt đất, nội tạng pha tạp máu tươi, và đồ ăn chưa được tiêu hóa, từ từ chảy ra trong cơ thể.
Mùi máu tươi gay mũi, tràn ngập toàn trường.
"A!"
Một màn trước mặt, làm trong lòng năm người còn lại phát lạnh, Quách chủ tịch ngân hàng còn vô ý thức lùi lại một bước, ánh mắt điên cuồng lấp lóe.
Một búa chém giết Tiền lão ca, quái vật khoác giáp cũng không vì vậy mà bỏ qua, chân trước bước ra, vung búa phóng tới hướng Trình Kỳ cách đó không xa.
"Xong!"
Sắc mặt Trình Kỳ tái đi, trong lòng tràn đầy sợ hãi, thậm chí quên luôn ngăn cản, trơ mắt nhìn lưỡi rìu đang quét ngang đến.
"Hô!"
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở trước người hắn, giơ cao cửa xe trong tay đón đỡ quái vật khoác giáp.
Là Chu Giáp!
Hắn có phản ứng nhanh nhất.
"Bành!"
Bữa lớn chém vào trên cửa xe, lưỡi búa cơ hồ xuyên qua cửa xe, đồng thời cự lực bộc phát, trực tiếp đánh bay Chu Giáp ra ngoài.
Ngay cả của xe được da dây leo quấn quanh để thuận tiện nắm cầm, cũng vặn vẹo biến hình.
Bất quá động tác của quái vật khoác giáp, chung quy cũng dừng một chút.
Ánh mắt của nó khẽ nhúc nhích, trong biểu lộ hình như có chút kinh ngạc.
Thân thể Trình Kỳ run lên, đến tận giờ phút này mới tỉnh táo lại, trong miệng hét lên một tiếng, chợt xoay người liền lao nhanh về nơi xa.
Đối mặt con quái vật kinh khủng này, trong lòng hắn không có chút đấu chí nào, chỉ muốn rời xa.
"Đừng chạy!"
Chu Giáp mới vừa từ trên mặt đất chật vật chống người dậy, đã thấy Trình Kỳ chạy trốn, không khỏi gào lớn, đồng thời lại có một con quái vật đầu sói đánh tới.
Cánh tay cầm cửa xe còn đang trong tê dại, hắn chỉ có thể nắm chặt cái chảo hung ác nện:
"Đi chết đi!"
"Bành!"
"Bành!"
Đợi hắn giải quyết xong con quái vật trước mặt, một cỗ khí tức tùy theo chui vào trong cơ thể.
Lần này cùng này mấy lần trước rất khác, không có chỉ khí lực có chỗ gia tăng, còn có một dòng nước nóng từ trong cơ thể tuôn ra bắt đầu càn quét toàn thân.
Hỏa thiêu thân?
Chỉ là cùng Hàn mập mạp miêu tả, hình như còn kém một chút.
"A!"
Bên cạnh, quái vật khoác giáp vọt đến bên người Tiểu Lý, dưới mấy búa bổ, Tiểu Lý né tránh không kịp liền bị chém xuống một cánh tay.
Máu tươi phún tung tóe.
Tiểu Tôn không biết lúc nào đã ngã xuống trong vũng máu, thân thể ở một chỗ, đầu ở một chỗ, có con quái vật đang gục ở chỗ đó cắn xé thi thể.
Nhất là Quách chủ tịch ngân hàng, sắc mặt biến hóa liên tục, cực kỳ khó coi.
Chu Giáp ở đằng sau há to miệng, than nhẹ một tiếng, mắt thấy tất cả ba con quái vật đều bị chiếm, trong lòng của hắn cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Nếu như...
Được rồi!
Lắc đầu, hắn đang muốn mở miệng, sắc mặt đột nhiên ngưng tụ:
"Cẩn thận, lại có thứ gì đó đến đây!"
"Nha!"
Lần này, đám người sau khi nghe được không có khẩn trương, ngược ai cũng hưng phấn, thậm chí có chút chờ không nổi hướng phía lùm cây nhìn lại.
"Sàn sạt..."
Tiếng vang khác lạ chậm rãi tới gần.
Một đôi bàn tay to lớn mọc đầy lông tơ duỗi ra từ trong bóng tối, tách lùm cây đầy gai nhọn ra, xuất hiện ở trong tầm mắt của sáu người.
Quái vật đầu sói!
Chỉ là con quái vật này khác hoàn toàn cùng quái vật đầu sói trước đó.
Con quái vật này, thân cao chừng hai mét có thừa, trên người cơ bắp cuồn cuộn, cứ như là một con Bạo Hùng đứng thẳng.
Càng quan trọng hơn là...
Nó mặc giáp!
Cầm búa!
Hai mắt có thần!
Sắc thiết giáp ám trầm, mặc dù chỉ có thể che kín một số bộ phận trên cơ thể, tạo hình tuy là đơn sơ không chịu nổi, nhưng lại nói lên hết thảy.
Những con quái vật đầu sói này...
Sẽ dã luyện!
"Ô..."
Miệng mũi quái vật đầu sói cao hai mét đầy kích động, hai mắt chậm rãi đảo qua thi thể đồng bạn trên đất, cuối cùng rơi vào trên thân sáu người.
Nó bước lên trước một bước, nâng rìu cao gần bằng người lên.
Lưỡi búa đó to chừng bằng chậu rửa mặt nhỏ, lưỡi búa sắc bén, nhấp nháy sắc bén, chỉ nhìn lên một cái, cũng đã vì đó mà khiến lòng người phát lạnh.
"Đừng sợ!" Khóe miệng Tiểu Lý co quắp động:
"Hắn chỉ có một, chúng ta bên này có sáu, sáu đánh một không chột cũng què, không cần phải sợ!"
"Không sai."
"Chúng ta cùng tiến lên!"
Mấy người gật đầu, ai cũng kéo căng thân thể nắm chặt binh khí, bất quá xem ra gia hỏa này cũng không phải là loại thiện lương gì, nên cũng không ai dám chủ động ra tay.
Chu Giáp cũng nắm chặt cửa xe trong tay, cẩn thận từng li từng tí tới gần.
"Ô..."
Nhìn thấy động tác của đám người, khóe miệng quái vật đầu sói mặc giáp khẽ nhúc nhích, hình như là có chút khinh thường, nhẹ nhàng phất tay.
"Không được!" Sắc mặt Chu Giáp đại biến.
"Bạch!"
Bốn bóng đen từ bên trong lùm cây xông ra, vượt qua quái vật khoác giáp, vọt thẳng đến sáu người.
"Cẩn thận!" Chu Giáp rống to, đồng thời cánh tay phát lực, cửa xe nắm trong tay như là tấm chắn hung hăng đập tới một bóng đen.
"Hô!"
Dưới lực lượng lớn gia trì, cửa xe nhấc lên kình phong, cùng bóng đen đụng vào nhau.
"Bành!"
Trong tiếng trầm đục, một con quái vật đầu sói trực tiếp bị nện ngã xuống đất.
Sau khi giết chết hai con quái vật đầu sói cùng mấy cỗ thi thể biến dị, khí lực của Chu Giáp không sai biệt lắm là hơn gấp hai quái vật đầu sói phổ thông.
Bất quá những người khác lại không nhẹ nhõm ứng đối được như hắn.
Mấy người khác cũng không có loại lực đạo này, ngay cả Tiểu Lý cũng kém một ít, với lại quái vật đầu sói đột nhiên xuất hiện, và còn phải đề phòng con quái vật khoác giáp kia, nên lúc này loạn thành một bầy.
"Bạch!"
Khóe mắt khẽ hoa một chút, con quái vật khoác giáp đột nhiên biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
"Cẩn thận!"
Chu Giáp trừng trừng hai mắt, vội vã rống to.
Tốc độ di chuyển của quái vật mặc giáp rất kinh người, đột ngột xuất hiện ở bên người Tiền lão ca, lưỡi búa giữa dọa người trong tay vẽ qua trời một đạo hàn quang, chém nghiêng chéo xuống.
"Răng rắc..."
Tiền lão ca mưu toan cầm côn bổng đón đỡ, nhưng lại bị một kích đứt làm hai, phủ quang không có dừng lại chút nào, tiếp tục rơi xuống ở trên người hắn.
"Phốc!"
Phủ quang xoẹt qua cổ rồi nghiêng xuống ngực bụng, chém thân thể thành hai nửa.
Một nửa thi thể trượt xuống mặt đất, nội tạng pha tạp máu tươi, và đồ ăn chưa được tiêu hóa, từ từ chảy ra trong cơ thể.
Mùi máu tươi gay mũi, tràn ngập toàn trường.
"A!"
Một màn trước mặt, làm trong lòng năm người còn lại phát lạnh, Quách chủ tịch ngân hàng còn vô ý thức lùi lại một bước, ánh mắt điên cuồng lấp lóe.
Một búa chém giết Tiền lão ca, quái vật khoác giáp cũng không vì vậy mà bỏ qua, chân trước bước ra, vung búa phóng tới hướng Trình Kỳ cách đó không xa.
"Xong!"
Sắc mặt Trình Kỳ tái đi, trong lòng tràn đầy sợ hãi, thậm chí quên luôn ngăn cản, trơ mắt nhìn lưỡi rìu đang quét ngang đến.
"Hô!"
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở trước người hắn, giơ cao cửa xe trong tay đón đỡ quái vật khoác giáp.
Là Chu Giáp!
Hắn có phản ứng nhanh nhất.
"Bành!"
Bữa lớn chém vào trên cửa xe, lưỡi búa cơ hồ xuyên qua cửa xe, đồng thời cự lực bộc phát, trực tiếp đánh bay Chu Giáp ra ngoài.
Ngay cả của xe được da dây leo quấn quanh để thuận tiện nắm cầm, cũng vặn vẹo biến hình.
Bất quá động tác của quái vật khoác giáp, chung quy cũng dừng một chút.
Ánh mắt của nó khẽ nhúc nhích, trong biểu lộ hình như có chút kinh ngạc.
Thân thể Trình Kỳ run lên, đến tận giờ phút này mới tỉnh táo lại, trong miệng hét lên một tiếng, chợt xoay người liền lao nhanh về nơi xa.
Đối mặt con quái vật kinh khủng này, trong lòng hắn không có chút đấu chí nào, chỉ muốn rời xa.
"Đừng chạy!"
Chu Giáp mới vừa từ trên mặt đất chật vật chống người dậy, đã thấy Trình Kỳ chạy trốn, không khỏi gào lớn, đồng thời lại có một con quái vật đầu sói đánh tới.
Cánh tay cầm cửa xe còn đang trong tê dại, hắn chỉ có thể nắm chặt cái chảo hung ác nện:
"Đi chết đi!"
"Bành!"
"Bành!"
Đợi hắn giải quyết xong con quái vật trước mặt, một cỗ khí tức tùy theo chui vào trong cơ thể.
Lần này cùng này mấy lần trước rất khác, không có chỉ khí lực có chỗ gia tăng, còn có một dòng nước nóng từ trong cơ thể tuôn ra bắt đầu càn quét toàn thân.
Hỏa thiêu thân?
Chỉ là cùng Hàn mập mạp miêu tả, hình như còn kém một chút.
"A!"
Bên cạnh, quái vật khoác giáp vọt đến bên người Tiểu Lý, dưới mấy búa bổ, Tiểu Lý né tránh không kịp liền bị chém xuống một cánh tay.
Máu tươi phún tung tóe.
Tiểu Tôn không biết lúc nào đã ngã xuống trong vũng máu, thân thể ở một chỗ, đầu ở một chỗ, có con quái vật đang gục ở chỗ đó cắn xé thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.