Chương 5: Thi Biến
Mông Diện Quái Khách
19/11/2022
Chu Giáp cảm thấy hình như là mình đang gặp ác mộng.
Trong mơ mình gặp bất hạnh tai nạn xe cộ khi đang trên đường trở về nhà, còn gặp quái vật, thấy được người chết, và đi tới một thế giới có ba cái mặt trời.
Nhất là có một người nữ nhân gọi là Đào Hồng, lúc chết hai mắt mở to, biểu lộ cổ quái, ở trong mơ rõ ràng cứ như chân thực.
Cũng may tất cả chỉ là giấc mơ, tỉnh mộng sinh hoạt vẫn sẽ tiếp tục như cũ.
Cha mẹ, bạn gái, đều còn ở bên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có người kéo ống tay áo hắn làm hắn bừng tỉnh từ trong cơn mơ, tỉnh lại mới biết sinh hoạt không có tiếp tục, ngược lại là mộng cảnh tiếp tục kéo dài.
Người chết... Sống lại?
Lời Đái Lôi nói tràn đầy mâu thuẫn.
Người sống thì không thể gọi là người chết, còn có hơi thở đều không được, chết tự nhiên cũng không sống được, không phải như thế, thế nào mới chết?
Mùi hương sợi tóc nữ nhân, để Chu Giáp mơ hồ một chút mới hoàn hồn.
Đầu tiên đập vào mi mắt, là vầng sáng đỏ sậm đầy trời.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Một vòng Hồng Nguyệt treo ở trên không, ánh sáng màu hồng quỷ dị chiếu rọi mặt đất, dù là mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ánh hồng mang theo một loại âm trầm kinh khủng.
Mặt trăng màu đỏ?
Quả nhiên, nơi này đã không phải là Địa Cầu!
Sau khi kiến thức qua quái vật đầu sói, bây giờ đã qua thời gian khá lâu, dù mặt trăng màu đỏ, cũng đã không thể để cho Chu Giáp cảm thấy động dung.
Trình cờ, Trần Hủy hai người núp sát ở bên ở trên chăn lông bên cạnh.
Dù là đang ngủ, hai người bọn họ vẫn tay nắm tay, khó trách Đái Lôi phát hiện dị thường sẽ gọi mình trước.
- Nơi nào?
- Bên kia!
Ánh trăng màu máu ảm đạm, lại thêm rừng cây cành lá rậm rạp che lại ánh sáng, phải nhìn chăm chú lắm mới nhìn thấy được từng thân ảnh nhúc nhích chậm chạp.
Trong lúc quái vật đầu sói tập kích, người nơi này tử thương không ít.
Cộng thêm thi thể quái vật, chừng ba bốn mươi cỗ, phân biệt đặt ở nơi trống trải trong rừng rậm.
Nghĩ đến không ai sẽ đi chăm sóc thi thể.
Cho dù có, cũng không có khả năng nhiều như vậy.
- Trước tiên đánh thức những người khác đã.
Nuốt một ngụm nước bọt, Chu Giáp hạ giọng mở miệng, đồng thời cầm lấy cái chảo cẩn thận từng li từng tí đứng lên.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, dù gặp lại thứ cổ quái gì, hắn cũng không còn hoảng loạn như trước.
Người chết phục sinh, nói thì khó tin, nhưng bọn hắn xuất hiện ở loại địa phương này, vốn cũng không phải là kinh nghiệm trước kia có thể giải thích.
Theo tiếng sột sột soạt soạt vang lên, Trần Hủy, Trình Kỳ, Tô Cường từng người được đánh thức.
Không chỉ Đái Lôi phát hiện dị thường.
Trong đám người có người chuyên môn gác đêm, lúc này cũng đang kêu đồng bạn, đám người thừa dịp bóng đêm nhìn về phía vị trí thi thể.
Dưới ánh sáng mông lung màu hồng, lần lượt từng thân ảnh tản ra bốn phía, hướng phía đám người bọn họ đi tới.
Những thân ảnh đó bước chân lảo đảo, tốc độ chậm chạp, đồng thời còn có tiếng ôi ôi nhỏ xíu truyền đến, tới gần đám người một chút xíu.
Cảnh tượng như thế này, hết sức quỷ dị.
Theo khoảng cách rút ngắn, đám người đã có thể thấy rõ hình dáng thân ảnh, có ít người khó nhịn kích động trong lòng.
- Đại cô phụ?
- Lương ca?
...
- Đào Hồng?
Chu Giáp nắm chặt cái chảo, sắc mặt hơi trắng bệch.
Người đến đúng là Đào Hồng không sai, nhưng hai mắt nàng vô thần, sắc mặt trắng bệch, ở trước ngực có cái lỗ thủng, nhìn thế nào cũng không giống là người sống.
- Đào Hồng!
Tô Cường cẩn thận từng li từng tí đi lên phía trước:
- Ngươi có thể nghe được chúng ta nói chuyện hay không?
Hắn mặc dù có hảo cảm với Đào Hồng, nhưng đối mặt loại tình huống quỷ dị này, tự nhiên cũng không có khả năng xúc động, sau khi tiến lên đầu tiên là điểm thẳng côn thép trên tay ra.
Côn thép dài gần hai mét, ngay trước khi đối phương tới gần đã điểm đi qua.
- Có chút không thích hợp!
Trình Kỳ kéo hai nữ ra phía sau, nhỏ giọng mở miệng:
- Đừng cho nàng tới.
Trong rừng rậm cho tới bây giờ cũng không thiếu gậy gỗ, trong tay hắn có cầm một cây, hai tay nắm chặt một đầu, gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng Đào Hồng.
Hai nữ thì ôm chặt nhau, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn qua.
- Ừm.
Tô Cường gật đầu, cầm côn chống đỡ:
- Đào Hồng, ngươi trước dừng lại, có thể nghe được lời ta nói hay không?
Đào Hồng vặn vẹo cái cổ, cứng ngắc như máy móc, cặp mắt vô thần đảo qua đám người, miệng đột nhiên há ra vọt tới trước người Tô Cường.
- Ôi...
- Ôi...
Thanh âm kì quái truyền ra từ miệng, thân thể của nàng cũng theo đó lao tới.
- Dừng lại!
Tô Cường rống to, đồng thời cắn răng, không chút khách khí nắm chặt cây côn đâm tới trước.
Hiện tại cũng không phải lúc thương hương tiếc ngọc.
Tô Cường cao hơn Đào Hồng một đầu, côn bổng vốn nên đâm vào ngực đối phương, nhưng nàng nhảy lên, một côn này liền đâm vào trên phần bụng Đào Hồng.
- Phốc!
Côn thép không như gậy gỗ, không chỉ có cứng rắn còn sắc bén.
Một đâm mãnh liệt này, song phương đều phát lực, côn thép đúng là trực tiếp đâm vào phần bục Đào Hồng, vào sâu trong thịt chừng một nửa, sợ là đã xuyên phá ruột.
Ngay cả như vậy, Tô Cường vẫn như cũ không dự định buông tay, mà cắn răng hét lớn:
- Đào Hồng, mau dừng lại, bằng không...
Phốc!
Một tiếng vang trầm.
Vậy mà Đào Hồng sau khi bị đâm phần bụng, mà mặt không đổi sắc, thế tới không thay đổi tiếp tục vọt mạnh, mặc cho côn bổng xuyên qua phần bụng mang ra ruột trượt ra sau lưng.
Thân thể của nàng, thì thừa cơ tới gần Tô Cường.
- Không được!
Chu Giáp biến sắc, đang muốn tiến lên trước đột nhiên khóe mắt khéo hoa, lại có một vật xông ra, xông đánh tới hướng mặt của hắn.
- Thứ gì?
Trong lòng giật mình, hắn theo bản năng phản xạ vung mạnh chảo trong tay.
Bành!
Dưới lực lượng khổng lồ đánh ra, vật đột kích bị đập bay ra ngoài, đồng thời Chu Giáp cũng thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.
Là đầu quái vật sói con.
Nó thế mà ẩn núp ở đằng sao Đào Hồng, hình thể tiểu quái vật nhỏ bé, với lại có bóng đêm che lấp, mấy người một mực không phát hiện ra.
A!
Cùng lúc đó, tiếng Tô Cường kêu thảm thiết cũng truyền đến.
Chu Giáp nghiêng đầu, sắc mặt không khỏi đại biến.
Chỉ thấy sau khi Đào Hồng tới gần Tô Cường, hai tay ôm chặt lấy hắn, há miệng cắn vào cổ hắn.
Lực cắn của nàng cực kỳ dọa người, sợ là đã vượt xa khi còn sống.
Tính cả cổ áo, trên cổ Tô Cường một khối thịt lớn cứ thế bị nàng một ngụm kéo xuống, mấy ngụm nuốt xuống tiếp tục há miệng táp tới.
- Dừng tay!
- Nhanh tách ra!
Chu Giáp, Trình Kỳ vội vàng tiến lên trên trước, một người cầm tay kéo, một người dùng nồi gõ, mưu toan tách ra hai người.
Lại thêm Tô Cường điên cuồng phát lực, nhìn như là đang tham gia thế vận hội Olympic đại lực sĩ, sợ là sắp được cưỡng ép tách ra.
Nhưng Đào Hồng mặc kệ cho Chu Giáp đập nát bờ vai của mình, ngực bị Tô Cường hoảng loạt móc nội tạng ra, nhưng vẫn như cũ cắn loạn không thôi.
Lúc này, đầu quái vật sói con lại tới quấy rối.
- Lăn đi!
Chu Giáp gầm một tiếng, cầm mặt ngoài cái chảo tràn đầy mấp mô đập loạn.
Nhưng mỗi lần hắn đập bay tiểu quái vật không lâu, nó lại sẽ lần nữa đánh tới, dù là tay chân đứt gãy nhưng vẫn không ảnh hưởng động tác.
Cho đến.
Bành!
Đầu sói bị cự lực cái chảo đánh chúng nổ tung tại chỗ, đỏ, trắng vun vẩy một hướng, mới hoàn toàn ngã xuống đất không một tiếng động.
Đồng thời, một cỗ khí lưu nhỏ yếu tràn vào trong cơ thể Chu Giáp.
- Ừm?
Chu Giáp sững sờ, lập tức hoàn hồn:
- Đánh đầu!
Nói xomg, hắn cắn răng đánh tới hướng đầu Đào Hồng.
Vừa rồi vì để tránh cho làm bị thương Tô Cường, hắn một mực tránh phương hướng này.
Bành!
Một tiếng vang âm trầm, khuôn mặt Hồng Đào đã từng thanh tú trong nháy mắt vặn vẹo, khóe miệng tràn ra máu tươi, thịt nát hỗn tạp toát ra từ khoang miệng phun ra bốn phía phía.
Một kích này, rốt cục để Đào Hồng buông lỏng tay.
Nhưng Tô Cường đã không qua khỏi, cũng không phải là Chu Giáp dùng lực lớn, mà là nửa cái cái cổ Tô Cường đều bị gặm ăn nên đã triệt để tắt thở.
A!
Chu Giáp hai mắt đỏ lên, huy động cái chảo điên cuồng đập loạn.
- Đi chết!
- Đi chết!
Bành!
Bành!
Bành...
Dưới hắn điên cuồng đánh, trong chớp mắt đầu của Đào Hồng đã nát bét, óc dính đầy chảo, thân thể cũng ngã xuống, lại có một cỗ khí lưu chui vào trong cơ thể Chu Giáp.
- Mau tới hỗ trợ!
- Đánh đầu, mau đánh đầu, đánh các nơi khác vô dụng!
- A!
Thanh âm quanh mình, để Chu Giáp mới dừng động tác toàn thân run lên, đưa mắt nhìn lại, bên trong hỗn loạn tưng bừng.
Không chỉ là thi thể biến thành quái vật chất thành đống, còn có thi thể người quen chết đi đều đặt ở phụ cận, càng là đứng mũi chịu sào gặp phải nguy hiểm.
...
Thấy tình cảnh này, Chu Giáp lắc đầu nâng cao tinh thần, đột nhiên hướng một đầu thi thể phụ cận phóng đi, đồng thời trong miệng rống to:
- Đánh đầu, đập nát đầu mới có thể giết chết bọn chúng!
Trong mơ mình gặp bất hạnh tai nạn xe cộ khi đang trên đường trở về nhà, còn gặp quái vật, thấy được người chết, và đi tới một thế giới có ba cái mặt trời.
Nhất là có một người nữ nhân gọi là Đào Hồng, lúc chết hai mắt mở to, biểu lộ cổ quái, ở trong mơ rõ ràng cứ như chân thực.
Cũng may tất cả chỉ là giấc mơ, tỉnh mộng sinh hoạt vẫn sẽ tiếp tục như cũ.
Cha mẹ, bạn gái, đều còn ở bên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có người kéo ống tay áo hắn làm hắn bừng tỉnh từ trong cơn mơ, tỉnh lại mới biết sinh hoạt không có tiếp tục, ngược lại là mộng cảnh tiếp tục kéo dài.
Người chết... Sống lại?
Lời Đái Lôi nói tràn đầy mâu thuẫn.
Người sống thì không thể gọi là người chết, còn có hơi thở đều không được, chết tự nhiên cũng không sống được, không phải như thế, thế nào mới chết?
Mùi hương sợi tóc nữ nhân, để Chu Giáp mơ hồ một chút mới hoàn hồn.
Đầu tiên đập vào mi mắt, là vầng sáng đỏ sậm đầy trời.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Một vòng Hồng Nguyệt treo ở trên không, ánh sáng màu hồng quỷ dị chiếu rọi mặt đất, dù là mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ánh hồng mang theo một loại âm trầm kinh khủng.
Mặt trăng màu đỏ?
Quả nhiên, nơi này đã không phải là Địa Cầu!
Sau khi kiến thức qua quái vật đầu sói, bây giờ đã qua thời gian khá lâu, dù mặt trăng màu đỏ, cũng đã không thể để cho Chu Giáp cảm thấy động dung.
Trình cờ, Trần Hủy hai người núp sát ở bên ở trên chăn lông bên cạnh.
Dù là đang ngủ, hai người bọn họ vẫn tay nắm tay, khó trách Đái Lôi phát hiện dị thường sẽ gọi mình trước.
- Nơi nào?
- Bên kia!
Ánh trăng màu máu ảm đạm, lại thêm rừng cây cành lá rậm rạp che lại ánh sáng, phải nhìn chăm chú lắm mới nhìn thấy được từng thân ảnh nhúc nhích chậm chạp.
Trong lúc quái vật đầu sói tập kích, người nơi này tử thương không ít.
Cộng thêm thi thể quái vật, chừng ba bốn mươi cỗ, phân biệt đặt ở nơi trống trải trong rừng rậm.
Nghĩ đến không ai sẽ đi chăm sóc thi thể.
Cho dù có, cũng không có khả năng nhiều như vậy.
- Trước tiên đánh thức những người khác đã.
Nuốt một ngụm nước bọt, Chu Giáp hạ giọng mở miệng, đồng thời cầm lấy cái chảo cẩn thận từng li từng tí đứng lên.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, dù gặp lại thứ cổ quái gì, hắn cũng không còn hoảng loạn như trước.
Người chết phục sinh, nói thì khó tin, nhưng bọn hắn xuất hiện ở loại địa phương này, vốn cũng không phải là kinh nghiệm trước kia có thể giải thích.
Theo tiếng sột sột soạt soạt vang lên, Trần Hủy, Trình Kỳ, Tô Cường từng người được đánh thức.
Không chỉ Đái Lôi phát hiện dị thường.
Trong đám người có người chuyên môn gác đêm, lúc này cũng đang kêu đồng bạn, đám người thừa dịp bóng đêm nhìn về phía vị trí thi thể.
Dưới ánh sáng mông lung màu hồng, lần lượt từng thân ảnh tản ra bốn phía, hướng phía đám người bọn họ đi tới.
Những thân ảnh đó bước chân lảo đảo, tốc độ chậm chạp, đồng thời còn có tiếng ôi ôi nhỏ xíu truyền đến, tới gần đám người một chút xíu.
Cảnh tượng như thế này, hết sức quỷ dị.
Theo khoảng cách rút ngắn, đám người đã có thể thấy rõ hình dáng thân ảnh, có ít người khó nhịn kích động trong lòng.
- Đại cô phụ?
- Lương ca?
...
- Đào Hồng?
Chu Giáp nắm chặt cái chảo, sắc mặt hơi trắng bệch.
Người đến đúng là Đào Hồng không sai, nhưng hai mắt nàng vô thần, sắc mặt trắng bệch, ở trước ngực có cái lỗ thủng, nhìn thế nào cũng không giống là người sống.
- Đào Hồng!
Tô Cường cẩn thận từng li từng tí đi lên phía trước:
- Ngươi có thể nghe được chúng ta nói chuyện hay không?
Hắn mặc dù có hảo cảm với Đào Hồng, nhưng đối mặt loại tình huống quỷ dị này, tự nhiên cũng không có khả năng xúc động, sau khi tiến lên đầu tiên là điểm thẳng côn thép trên tay ra.
Côn thép dài gần hai mét, ngay trước khi đối phương tới gần đã điểm đi qua.
- Có chút không thích hợp!
Trình Kỳ kéo hai nữ ra phía sau, nhỏ giọng mở miệng:
- Đừng cho nàng tới.
Trong rừng rậm cho tới bây giờ cũng không thiếu gậy gỗ, trong tay hắn có cầm một cây, hai tay nắm chặt một đầu, gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng Đào Hồng.
Hai nữ thì ôm chặt nhau, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn qua.
- Ừm.
Tô Cường gật đầu, cầm côn chống đỡ:
- Đào Hồng, ngươi trước dừng lại, có thể nghe được lời ta nói hay không?
Đào Hồng vặn vẹo cái cổ, cứng ngắc như máy móc, cặp mắt vô thần đảo qua đám người, miệng đột nhiên há ra vọt tới trước người Tô Cường.
- Ôi...
- Ôi...
Thanh âm kì quái truyền ra từ miệng, thân thể của nàng cũng theo đó lao tới.
- Dừng lại!
Tô Cường rống to, đồng thời cắn răng, không chút khách khí nắm chặt cây côn đâm tới trước.
Hiện tại cũng không phải lúc thương hương tiếc ngọc.
Tô Cường cao hơn Đào Hồng một đầu, côn bổng vốn nên đâm vào ngực đối phương, nhưng nàng nhảy lên, một côn này liền đâm vào trên phần bụng Đào Hồng.
- Phốc!
Côn thép không như gậy gỗ, không chỉ có cứng rắn còn sắc bén.
Một đâm mãnh liệt này, song phương đều phát lực, côn thép đúng là trực tiếp đâm vào phần bục Đào Hồng, vào sâu trong thịt chừng một nửa, sợ là đã xuyên phá ruột.
Ngay cả như vậy, Tô Cường vẫn như cũ không dự định buông tay, mà cắn răng hét lớn:
- Đào Hồng, mau dừng lại, bằng không...
Phốc!
Một tiếng vang trầm.
Vậy mà Đào Hồng sau khi bị đâm phần bụng, mà mặt không đổi sắc, thế tới không thay đổi tiếp tục vọt mạnh, mặc cho côn bổng xuyên qua phần bụng mang ra ruột trượt ra sau lưng.
Thân thể của nàng, thì thừa cơ tới gần Tô Cường.
- Không được!
Chu Giáp biến sắc, đang muốn tiến lên trước đột nhiên khóe mắt khéo hoa, lại có một vật xông ra, xông đánh tới hướng mặt của hắn.
- Thứ gì?
Trong lòng giật mình, hắn theo bản năng phản xạ vung mạnh chảo trong tay.
Bành!
Dưới lực lượng khổng lồ đánh ra, vật đột kích bị đập bay ra ngoài, đồng thời Chu Giáp cũng thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.
Là đầu quái vật sói con.
Nó thế mà ẩn núp ở đằng sao Đào Hồng, hình thể tiểu quái vật nhỏ bé, với lại có bóng đêm che lấp, mấy người một mực không phát hiện ra.
A!
Cùng lúc đó, tiếng Tô Cường kêu thảm thiết cũng truyền đến.
Chu Giáp nghiêng đầu, sắc mặt không khỏi đại biến.
Chỉ thấy sau khi Đào Hồng tới gần Tô Cường, hai tay ôm chặt lấy hắn, há miệng cắn vào cổ hắn.
Lực cắn của nàng cực kỳ dọa người, sợ là đã vượt xa khi còn sống.
Tính cả cổ áo, trên cổ Tô Cường một khối thịt lớn cứ thế bị nàng một ngụm kéo xuống, mấy ngụm nuốt xuống tiếp tục há miệng táp tới.
- Dừng tay!
- Nhanh tách ra!
Chu Giáp, Trình Kỳ vội vàng tiến lên trên trước, một người cầm tay kéo, một người dùng nồi gõ, mưu toan tách ra hai người.
Lại thêm Tô Cường điên cuồng phát lực, nhìn như là đang tham gia thế vận hội Olympic đại lực sĩ, sợ là sắp được cưỡng ép tách ra.
Nhưng Đào Hồng mặc kệ cho Chu Giáp đập nát bờ vai của mình, ngực bị Tô Cường hoảng loạt móc nội tạng ra, nhưng vẫn như cũ cắn loạn không thôi.
Lúc này, đầu quái vật sói con lại tới quấy rối.
- Lăn đi!
Chu Giáp gầm một tiếng, cầm mặt ngoài cái chảo tràn đầy mấp mô đập loạn.
Nhưng mỗi lần hắn đập bay tiểu quái vật không lâu, nó lại sẽ lần nữa đánh tới, dù là tay chân đứt gãy nhưng vẫn không ảnh hưởng động tác.
Cho đến.
Bành!
Đầu sói bị cự lực cái chảo đánh chúng nổ tung tại chỗ, đỏ, trắng vun vẩy một hướng, mới hoàn toàn ngã xuống đất không một tiếng động.
Đồng thời, một cỗ khí lưu nhỏ yếu tràn vào trong cơ thể Chu Giáp.
- Ừm?
Chu Giáp sững sờ, lập tức hoàn hồn:
- Đánh đầu!
Nói xomg, hắn cắn răng đánh tới hướng đầu Đào Hồng.
Vừa rồi vì để tránh cho làm bị thương Tô Cường, hắn một mực tránh phương hướng này.
Bành!
Một tiếng vang âm trầm, khuôn mặt Hồng Đào đã từng thanh tú trong nháy mắt vặn vẹo, khóe miệng tràn ra máu tươi, thịt nát hỗn tạp toát ra từ khoang miệng phun ra bốn phía phía.
Một kích này, rốt cục để Đào Hồng buông lỏng tay.
Nhưng Tô Cường đã không qua khỏi, cũng không phải là Chu Giáp dùng lực lớn, mà là nửa cái cái cổ Tô Cường đều bị gặm ăn nên đã triệt để tắt thở.
A!
Chu Giáp hai mắt đỏ lên, huy động cái chảo điên cuồng đập loạn.
- Đi chết!
- Đi chết!
Bành!
Bành!
Bành...
Dưới hắn điên cuồng đánh, trong chớp mắt đầu của Đào Hồng đã nát bét, óc dính đầy chảo, thân thể cũng ngã xuống, lại có một cỗ khí lưu chui vào trong cơ thể Chu Giáp.
- Mau tới hỗ trợ!
- Đánh đầu, mau đánh đầu, đánh các nơi khác vô dụng!
- A!
Thanh âm quanh mình, để Chu Giáp mới dừng động tác toàn thân run lên, đưa mắt nhìn lại, bên trong hỗn loạn tưng bừng.
Không chỉ là thi thể biến thành quái vật chất thành đống, còn có thi thể người quen chết đi đều đặt ở phụ cận, càng là đứng mũi chịu sào gặp phải nguy hiểm.
...
Thấy tình cảnh này, Chu Giáp lắc đầu nâng cao tinh thần, đột nhiên hướng một đầu thi thể phụ cận phóng đi, đồng thời trong miệng rống to:
- Đánh đầu, đập nát đầu mới có thể giết chết bọn chúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.