Chương 29: Ba mươi tư
Thất Nguyệt
22/08/2021
Trong lòng Tiêu Chiến bỗng dâng lên một dự cảm mãnh kiệt, y có chút chột dạ nhìn Tạ Doãn, thấy Tạ Doãn nhìn vào sân như cũ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. An Dương Hầu từ lúc tới đây đã bị Vương Nhất Bác cảnh cáo trong tối ngoài sáng, bảo gã an phận một chút, lấy thủ đoạn của Giang Tả, tuyệt đối không thể không nghe thấy phong thanh.
Nếu trong lúc săn thú xảy ra biến cố, An Dương Hầu nhất định sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên, chỉ cần Vương Nhất Bác truy xét ngọn nguồn, rất dễ liên luỵ đến Giang Tả, cho nên cho dù Giang Tả thật sự muốn làm chuyện xấu gì cũng sẽ càng thêm cẩn thận.
Lúc trước không phải Tiêu Chiến chưa từng nghi ngờ người khác, chỉ là chưa từng nghĩ đến tiểu chất nhi của minh. Thứ nhất đứa bé này còn quá nhỏ, thứ hai từ nhỏ được trưởng tỷ bảo hộ quá tốt, trong lòng không có cái lá gan tính kế ấy. Một hai năm không gặp, đứa bé ấy thật sự đã biến đổi đến mức mình cũng không nhìn thấu được ư?
Nếu suy đoán của mình là thật, không phải mình khinh thường đứa cháu ngoại này, lấy tâm trí mưu lược của nó, lần này chưa chắc đã không thành, một khi rơi vào tay Vương Nhất Bác... Chính y cũng không có các nào bảo vệ nó. Nhưng dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của trưởng tỷ. Tiêu Chiến tuyệt đối không thể để nó gặp nguy hiểm, trước mắt vẫn phải tìm cơ hội đơn độc gặp mặt mới được.
"Vương gia... khụ khụ"
"Làm sao vậy Chiến Chiến? Gió lớn quá sao?" Tạ Doãn vừa nghe thấy Tiêu Chiến ho khan, một phen kéo áo choàng của mình xuống khoác lên cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến giơ tay ngăn lại, một câu trong miệng lăn lộn mãi không thành lời. Là do y trêu chọc Tạ Doãn trước, lại cũng là y cự tuyệt người ta, giờ phút này đối phương lại phải mạo hiểm vì mình trước mặt Vương Nhất Bác, tuy là ngày thường Tiêu Chiến da mặt dày, giờ phút này cũng không mở miệng nổi.
Tạ Doãn nhìn ra Tiêu Chiến có điều khó nói, nhìn chằm chằm đôi mắt y: "Ngươi có chuyện gì, cứ việc nói với ta, dù nước sôi lửa bỏng Tạ mỗ cũng sẽ không chối từ."
"Khụ khụ", Tiêu Chiến lại lấy khăn che miệng ra. Dược của Tạ Chiêu tuy có thể giúp y xuống giường, nhưng thân thể rốt cuộc đã là đèn cạn dầu. Đứng lâu như thế, tinh thần Tiêu Chiến có chút lảo đảo, mơ hồ cảm thấy Tạ Doãn đỡ lấy y. Trước khi mất đi ý thức, y nắm lấy tay áo Tạ Doãn: "Vương gia, nếu như tiện, có thể giúp ta gặp chất nhi của ta một lần được không."
"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"
Chuyện tối hôm qua Tiêu Chiến chịu nhục thất sủng Tạ Doãn đã sớm nghe qua, hôm nay vừa thấy người liền phát hiện sắc mặt y không tốt. Giờ phút này ngất xỉu trong lòng mình, Tạ Doãn giận sôi máu, thật muốn giống như khi còn nhỏ lao đến đánh Vương Nhất Bác một trận. Không biết nghĩ cái gì, Tạ Doãn đem chuyện Tiêu Chiến ngất xỉu dìm xuống. Cũng may hắn vừa mới đưa Tiêu Chiến về, Tiêu Chiến đã mở mắt.
"Phía bệ hạ... chắc là không biết?"
Thấy Tiêu Chiến nói, Tạ Doãn cứng mặt, trả lời đúng sự thật: "Còn... còn chưa biết."
Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt. Vẫn mong Vương gia chớ nói việc này cho bệ hạ."
Trong lòng Tạ Doãn có một cảm giác không nói thành lời, rõ ràng Vương Nhất Bác đã đối xử với y như thế rồi, mà Tiêu Chiến vẫn nhớ mãi không quên, sợ Vương Nhất Bác lo lắng.
Kì thật Tiêu Chiến suy đoán trong khoảng thời gian ngắn Vương Nhất bác sẽ không triệu kiến mình nữa, vì đề phòng vạn nhất, việc mình sinh bệnh vẫn không nên để Vương Nhất Bác biết, bằng không ngộ nhỡ bị hắn chú ý đế, với hành động tiếp theo của mình chỉ có bất lợi. Trước khi mình tắt thở, nhất định phải trải sẵn con đường huỷ diệt Tề quốc ra, như vậy thì cho dù sau này mình không còn nữa, thù của trưởng tỷ và lão tướng quân cũng vẫn có thể báo. Còn đứa cháu ngoại kia, y nhất định phải đưa nó an toàn rời khỏi Đại Yến. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Chiến lại trở nên nhu hoà.
"Khụ... Vương gia... Vương gia."
Tạ Doãn cuống quýt xoa lưng cho Tiêu Chiến, bị Tiêu Chiến cản loại: "Vương gia, trong cái hộp kia có một chiếc bình sứ, phiền Vương gia lấy tới đây giúp ta."
Tạ Doãn không hề nghi ngờ gì, đưa đồ vật cho Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến mở ra lấy hai viên thuốc nhỏ. Thảo dược đắng ngắt nháy mắt tràn ra khắp khoang miệng, Tiêu Chiến bị đắng đến mức nhăn mặt lại. Đợi uống xong mới dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tạ Doãn.
"Lúc trước ta ngẫu nhiên gặp được một vị thần y, hắn cho ta bình dược bảo mệnh này. Vương gia xem có phải khí sắc ta đã tốt hơn nhiều rồi không?"
Dược này quả nhiên có tác dụng, Tiêu Chiến vừa nuốt xuống, thoạt nhìn liền giống như toả sáng, chẳng còn nhìn thấy nửa điểm thần sắc có bệnh nữa. Tạ Doãn chỉ nói dược này quả nhiên thần kì, căn bản không kịp nghĩ nhiều thì Tiêu Chiến đã cất bình thuốc đi.
"Vương gia, việc ta cầu lúc trước..."
"Ngươi yên tâm', Tạ Doãn gật đầu, "Ta sẽ an bài cho các ngươi gặp nhau đêm nay."
"Đa tạ Vương gia."
Toàn bộ ngoại ô trừ Kiêu Kị Doanh mà Tạ Doãn mang đến hộ vệ, còn có cả thị vệ Ám vệ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không hổ là kẻ trời sinh có tài làm đế vương, đến cả Tạ Doãn cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không hoàn toàn tín nhiệm. Lần này sứ đoàn Tề quốc tới chơi, Vương Nhất Bác âm thầm tăng cường điều tra, nếu Tạ Doãn muốn an bài cho Tiêu Chiến và người Tề Quốc gặp nhau, nhất định phải điều người của Vương Nhất Bác đi trước.
Việc này nói khó thì không khó, nhưng nếu không gây ra động tĩnh thật sự, chỉ sợ lúc sau vẫn không giấu được Vương Nhất Bác. Tạ Doãn từ biệt Tiêu Chiến xong liền đi an bài, để lại Tiêu Chiến một mình ở doanh trướng ngẩn ngơ.
Tạ Chiêu lúc trước để lại cho y tổng cộng mười viên dược cấp cứu, hiện giờ còn lại bảy viên, mỗi lần ăn xong y lại càng gần với cái chết hơn. Đến tình trạng này rồi, trong lòng Tiêu Chiến thật chẳng có cảm giác gì. Hiện giờ y cô độc một mình, rời đi cũng không có gì không buông được. Không giống lúc trước, dùng hết toàn lực để sống sót.
Y nằm trên giường hồi tưởng lại một đời ngắn ngủi của mình. Khi còn bé là vì che chở cho mẫu thân mà không thể không đầy bụng tâm cơ, sau này lại bị đưa đến Đại Yến, vì báo thù cho trưởng tỷ nên lại bắt đầu trù tính, cả đời này dường như chưa bao giờ sống vì chính mình.
Tiêu Chiến cười chua xót, khoé mắt trượt xuống một giọt lệ.
Sự thật chứng minh, Tạ Doãn có thể đứng vững bất bại trên chiến trường cũng không chỉ dựa vào một thân vũ lực. Mới dùng xong bữa tối, nơi cách doanh trướng của Vương Nhất Bác 800 mét đã xảy ra loạn, nghe nói là có thích khách ám sát thái thú Dự Châu không thành. Khoảng cách thật sự quá gần, thân vệ của Vương Nhất Bác không dám buông lỏng, bao vây chặt nơi xảy ra sự việc, nhưng nơi khách giao cho Kiêu Kị Doanh hộ vệ.
Tạ Doãn nhân lúc loạn đưa Tiêu Chiến ra sau nói, đứa cháu Lý Nhiên kia của y đã sớm đợi ở sau một tán cây cổ thụ. Tạ Doãn đưa người đến xong liền canh gác ở nơi cách bọn họ vài trăm mét, tiện cho hai người ôn chuyện.
"Nhiên nhi, con có khoẻ không?"
Tiêu Chiến thương yêu sờ đầu đứa nhỏ, một thời gian không gặp, đứa nhỏ này đã cao lên rồi.
"Không khoẻ, cữu cữu... mẫu thân, mẫu thân và tổ phụ, cả nhà đều chết hết rồi!"
__________
Mấy chương H phải dùng OCR để soi nên có một số chỗ hơi lỗi, cháu của Chiến Chiến tên là Lý Nhiên, Nhiên nhi chứ hong phải Nhậm nha mụi người.
Nếu trong lúc săn thú xảy ra biến cố, An Dương Hầu nhất định sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên, chỉ cần Vương Nhất Bác truy xét ngọn nguồn, rất dễ liên luỵ đến Giang Tả, cho nên cho dù Giang Tả thật sự muốn làm chuyện xấu gì cũng sẽ càng thêm cẩn thận.
Lúc trước không phải Tiêu Chiến chưa từng nghi ngờ người khác, chỉ là chưa từng nghĩ đến tiểu chất nhi của minh. Thứ nhất đứa bé này còn quá nhỏ, thứ hai từ nhỏ được trưởng tỷ bảo hộ quá tốt, trong lòng không có cái lá gan tính kế ấy. Một hai năm không gặp, đứa bé ấy thật sự đã biến đổi đến mức mình cũng không nhìn thấu được ư?
Nếu suy đoán của mình là thật, không phải mình khinh thường đứa cháu ngoại này, lấy tâm trí mưu lược của nó, lần này chưa chắc đã không thành, một khi rơi vào tay Vương Nhất Bác... Chính y cũng không có các nào bảo vệ nó. Nhưng dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của trưởng tỷ. Tiêu Chiến tuyệt đối không thể để nó gặp nguy hiểm, trước mắt vẫn phải tìm cơ hội đơn độc gặp mặt mới được.
"Vương gia... khụ khụ"
"Làm sao vậy Chiến Chiến? Gió lớn quá sao?" Tạ Doãn vừa nghe thấy Tiêu Chiến ho khan, một phen kéo áo choàng của mình xuống khoác lên cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến giơ tay ngăn lại, một câu trong miệng lăn lộn mãi không thành lời. Là do y trêu chọc Tạ Doãn trước, lại cũng là y cự tuyệt người ta, giờ phút này đối phương lại phải mạo hiểm vì mình trước mặt Vương Nhất Bác, tuy là ngày thường Tiêu Chiến da mặt dày, giờ phút này cũng không mở miệng nổi.
Tạ Doãn nhìn ra Tiêu Chiến có điều khó nói, nhìn chằm chằm đôi mắt y: "Ngươi có chuyện gì, cứ việc nói với ta, dù nước sôi lửa bỏng Tạ mỗ cũng sẽ không chối từ."
"Khụ khụ", Tiêu Chiến lại lấy khăn che miệng ra. Dược của Tạ Chiêu tuy có thể giúp y xuống giường, nhưng thân thể rốt cuộc đã là đèn cạn dầu. Đứng lâu như thế, tinh thần Tiêu Chiến có chút lảo đảo, mơ hồ cảm thấy Tạ Doãn đỡ lấy y. Trước khi mất đi ý thức, y nắm lấy tay áo Tạ Doãn: "Vương gia, nếu như tiện, có thể giúp ta gặp chất nhi của ta một lần được không."
"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"
Chuyện tối hôm qua Tiêu Chiến chịu nhục thất sủng Tạ Doãn đã sớm nghe qua, hôm nay vừa thấy người liền phát hiện sắc mặt y không tốt. Giờ phút này ngất xỉu trong lòng mình, Tạ Doãn giận sôi máu, thật muốn giống như khi còn nhỏ lao đến đánh Vương Nhất Bác một trận. Không biết nghĩ cái gì, Tạ Doãn đem chuyện Tiêu Chiến ngất xỉu dìm xuống. Cũng may hắn vừa mới đưa Tiêu Chiến về, Tiêu Chiến đã mở mắt.
"Phía bệ hạ... chắc là không biết?"
Thấy Tiêu Chiến nói, Tạ Doãn cứng mặt, trả lời đúng sự thật: "Còn... còn chưa biết."
Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt. Vẫn mong Vương gia chớ nói việc này cho bệ hạ."
Trong lòng Tạ Doãn có một cảm giác không nói thành lời, rõ ràng Vương Nhất Bác đã đối xử với y như thế rồi, mà Tiêu Chiến vẫn nhớ mãi không quên, sợ Vương Nhất Bác lo lắng.
Kì thật Tiêu Chiến suy đoán trong khoảng thời gian ngắn Vương Nhất bác sẽ không triệu kiến mình nữa, vì đề phòng vạn nhất, việc mình sinh bệnh vẫn không nên để Vương Nhất Bác biết, bằng không ngộ nhỡ bị hắn chú ý đế, với hành động tiếp theo của mình chỉ có bất lợi. Trước khi mình tắt thở, nhất định phải trải sẵn con đường huỷ diệt Tề quốc ra, như vậy thì cho dù sau này mình không còn nữa, thù của trưởng tỷ và lão tướng quân cũng vẫn có thể báo. Còn đứa cháu ngoại kia, y nhất định phải đưa nó an toàn rời khỏi Đại Yến. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Chiến lại trở nên nhu hoà.
"Khụ... Vương gia... Vương gia."
Tạ Doãn cuống quýt xoa lưng cho Tiêu Chiến, bị Tiêu Chiến cản loại: "Vương gia, trong cái hộp kia có một chiếc bình sứ, phiền Vương gia lấy tới đây giúp ta."
Tạ Doãn không hề nghi ngờ gì, đưa đồ vật cho Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến mở ra lấy hai viên thuốc nhỏ. Thảo dược đắng ngắt nháy mắt tràn ra khắp khoang miệng, Tiêu Chiến bị đắng đến mức nhăn mặt lại. Đợi uống xong mới dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tạ Doãn.
"Lúc trước ta ngẫu nhiên gặp được một vị thần y, hắn cho ta bình dược bảo mệnh này. Vương gia xem có phải khí sắc ta đã tốt hơn nhiều rồi không?"
Dược này quả nhiên có tác dụng, Tiêu Chiến vừa nuốt xuống, thoạt nhìn liền giống như toả sáng, chẳng còn nhìn thấy nửa điểm thần sắc có bệnh nữa. Tạ Doãn chỉ nói dược này quả nhiên thần kì, căn bản không kịp nghĩ nhiều thì Tiêu Chiến đã cất bình thuốc đi.
"Vương gia, việc ta cầu lúc trước..."
"Ngươi yên tâm', Tạ Doãn gật đầu, "Ta sẽ an bài cho các ngươi gặp nhau đêm nay."
"Đa tạ Vương gia."
Toàn bộ ngoại ô trừ Kiêu Kị Doanh mà Tạ Doãn mang đến hộ vệ, còn có cả thị vệ Ám vệ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không hổ là kẻ trời sinh có tài làm đế vương, đến cả Tạ Doãn cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không hoàn toàn tín nhiệm. Lần này sứ đoàn Tề quốc tới chơi, Vương Nhất Bác âm thầm tăng cường điều tra, nếu Tạ Doãn muốn an bài cho Tiêu Chiến và người Tề Quốc gặp nhau, nhất định phải điều người của Vương Nhất Bác đi trước.
Việc này nói khó thì không khó, nhưng nếu không gây ra động tĩnh thật sự, chỉ sợ lúc sau vẫn không giấu được Vương Nhất Bác. Tạ Doãn từ biệt Tiêu Chiến xong liền đi an bài, để lại Tiêu Chiến một mình ở doanh trướng ngẩn ngơ.
Tạ Chiêu lúc trước để lại cho y tổng cộng mười viên dược cấp cứu, hiện giờ còn lại bảy viên, mỗi lần ăn xong y lại càng gần với cái chết hơn. Đến tình trạng này rồi, trong lòng Tiêu Chiến thật chẳng có cảm giác gì. Hiện giờ y cô độc một mình, rời đi cũng không có gì không buông được. Không giống lúc trước, dùng hết toàn lực để sống sót.
Y nằm trên giường hồi tưởng lại một đời ngắn ngủi của mình. Khi còn bé là vì che chở cho mẫu thân mà không thể không đầy bụng tâm cơ, sau này lại bị đưa đến Đại Yến, vì báo thù cho trưởng tỷ nên lại bắt đầu trù tính, cả đời này dường như chưa bao giờ sống vì chính mình.
Tiêu Chiến cười chua xót, khoé mắt trượt xuống một giọt lệ.
Sự thật chứng minh, Tạ Doãn có thể đứng vững bất bại trên chiến trường cũng không chỉ dựa vào một thân vũ lực. Mới dùng xong bữa tối, nơi cách doanh trướng của Vương Nhất Bác 800 mét đã xảy ra loạn, nghe nói là có thích khách ám sát thái thú Dự Châu không thành. Khoảng cách thật sự quá gần, thân vệ của Vương Nhất Bác không dám buông lỏng, bao vây chặt nơi xảy ra sự việc, nhưng nơi khách giao cho Kiêu Kị Doanh hộ vệ.
Tạ Doãn nhân lúc loạn đưa Tiêu Chiến ra sau nói, đứa cháu Lý Nhiên kia của y đã sớm đợi ở sau một tán cây cổ thụ. Tạ Doãn đưa người đến xong liền canh gác ở nơi cách bọn họ vài trăm mét, tiện cho hai người ôn chuyện.
"Nhiên nhi, con có khoẻ không?"
Tiêu Chiến thương yêu sờ đầu đứa nhỏ, một thời gian không gặp, đứa nhỏ này đã cao lên rồi.
"Không khoẻ, cữu cữu... mẫu thân, mẫu thân và tổ phụ, cả nhà đều chết hết rồi!"
__________
Mấy chương H phải dùng OCR để soi nên có một số chỗ hơi lỗi, cháu của Chiến Chiến tên là Lý Nhiên, Nhiên nhi chứ hong phải Nhậm nha mụi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.