Chương 40: Bốn mươi tư
Thất Nguyệt
22/08/2021
"Chuẩn bị đi, nửa tháng nữa chúng ta sẽ tới biên cảnh."
Quý Hướng Không gật đầu, đang muốn nói tiếp gì đó, thư đồng của Tiêu Chiến tới báo.
"Đại nhân, Tạ tiên sinh đến rồi."
Cách xa đó, mùi đắng ngắt toả ra từ chén thuốc trong tay Tạ Chiêu bay thẳng vào mũi Tiêu Tán.
Gã gia đinh lui xuống, Tạ Chiêu mang chén thuốc đến trước mặt Tiêu Tán, Tiêu Tán nhăn mặt: "Tạ tiên sinh, không uống không được sao?"
Tạ Chiêu lắc đầu: "Hồn phách chủ thượng còn chưa ổn định, vẫn cần phải củng cố."
Thấy trong phòng không có người ngoài, Tiêu Tán sờ phía sau tai, ngón tay đè xuống một điểm nhô lên không dễ phát hiện, xé mặt nạ trên mặt xuống. Dưới ánh nến, người đang bóp mũi đổ bát thuốc vào miệng rõ ràng chính là hoàng tử Tề quốc đã chết 5 năm trước, Tiêu Chiến.
5 năm trước, thân thể Tiêu Chiến chết đi, vị sư tôn đã phi thăng của Tạ Chiêu vội vàng trở về, thúc giục Tạ Chiêu đi trộm thi thể Tiêu Chiến.
Tạ Chiêu nhíu mày: "Sư tôn, sao ngài có thể bảo con làm chuyện trộm thi thể như thế chứ?"
Kết quả, vị sư tôn già mà không đứng đắn của hắn như thể trúng tà, bởi vì sau khi phi thăng lão đã xem một bộ phim tên là "Trần Tình Lệnh", sống chết nhận định Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chính là người có thể giúp đỡ thiên hạ, sống chết cũng phải bắt Tạ Chiêu cứu người về. (Thời đấy đã có phim mà xem à các chị =)))))))))
Sư tôn: "Đồ nhi, sứ mệnh của phái ta là gì?"
Tạ Chiêu cúi người hành lễ: "Giúp đỡ thiên đạo, cứu dân giữa cảnh nguy nan."
Sư tôn rất vui mừng xoa chòm râu: "Vậy mau đi đón Tiêu Chiến về đi, trong đan dược ngươi cho y có một ngụm chân khí của vi sư, có thể bảo đảm xác chết của y không thối rữa. Vừa vặn mấy ngày trước vi sư vừa lấy được tinh phách của một con tuyết hồ thiên sơn, rất thích hợp để nối mạng cho Tiêu Chiến. Đồ nhi, nếu như con hoàn thành việc này, thì chính là cứu dân giữa cảnh nguy nan."
Tạ Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống núi dùng tiên lực tạo ra ảo cảnh, mang thi thể thật sự của Tiêu Chiến đi. Trước khi đi, còn rất chân thành mà nhìn sư tôn nhà mình một cái, nhẹ giọng khuyên: "Sư tôn, đu cp cũng vừa phải thôi nhé." (Cười vl cứu =)))))))))
Rồi sau đó liền bị sư tôn nhà mình cười tủm tỉm dùng một chân đá xuống núi.
Sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại thì đã ở trong tiên sơn này rồi, y vừa mở mắt, phía trước chỉ thấy một lão nhân râu bạc và Tạ Chiêu.
Khi còn bé, Tạ Chiêu quả thực từng nói sẽ cứu y, nhưng tiền đề là Tiêu Chiến phải đồng ý thống nhất thiên hạ, kết quả là bị Tiêu Chiến từ chối. Cho nên trước khi chết, Tiêu Chiến tuy có ôm một tia hy vọng, nhưng đến khi thấy mình thật sự sống lại, vẫn cảm thấy có chút không rõ ràng.
Lão nhân râu bạc kia ngồi xổm xuống, nhìn trên mặt lão hiện lên một nụ cười thần bí: "Nếu sống lại thì phải quý trọng một đời này, cứu vớt chúng sinh thiên hạ cho tốt, rồi song túc song phi với Yến đế đi nhé?"
Tiêu Chiến:???
Lão nhân sờ sờ đầu y, vẻ mặt mãn nguyện mà cười: "Trước khi ngươi tỉnh, lão phu đã kí khế ước linh hồn với ngươi rồi, nếu như ngươi không muốn cứu vớt chúng sinh thiên hạ..."
Tiêu Chiến vẻ mặt lạnh nhạt: "Thì sẽ thế nào?"
"Biến thành thái giám."
Tiêu Chiến:...
Y cứu, cứu còn không được à? Còn về tên nhãi ranh Vương Nhất Bác kia, kiếp trước hắn hại y thảm như thế, kiếp này y không giết hắn đã là rộng lượng rồi.
Lão nhân phảng phất như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiến, liền chỉ nói một câu "thiên cơ không thể tiết lộ" rồi biến mất.
Tiêu Chiến nhìn sang Tạ Chiếu hỏi: "Lão đi đâu rồi?"
Tạ Chiêu chần chừ chớp mắt một cái, trả lời y: "Chắc là về xem phim rồi."
Tiêu Chiến: Mố?
Tạ Chiêu cứu y tốn một năm, ở trên núi giúp y khôi phục lại tốn một năm rưỡi nữa, đến lúc y trở lại thế tục đã qua đi hai năm.
Y lấy thân phận một cô nhi họ hàng xa của nhà họ Tiêu để tham gia khoa cử, một đường vào triều làm quan, lại âm thầm liên lạc với thuộc hạ cũ của mình năm đó, hiện giờ một nửa giang sơn Tề quốc đều đang nằm trong tay Tiêu Chiến y.
Liêu Quốc có hành động, Tề quốc và Đại Yến gắn liền như môi răng, bất kể là quốc gia nào chiến bại, quốc gia còn lại đều không thể đứng ngoài. Chuyện Yến Tề hợp tác đánh Liêu là điều không thể nghịch chuyển, y và Vương Nhất Bác sớm muộn cũng phải gặp lại.
Tiêu Chiến thở dài, sống lại một đời, cũng nhìn thấu được rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có một nỗi oán hận với Vương Nhất Bác là vẫn còn. Nỗi oán hận ấy cắm rễ trong ngực y, giống như một cái gai, thỉnh thoảng sẽ đâm y, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng như lại thống khổ khó nhịn. Để tay lên ngực tự vấn, đời trước mình cũng có sai, ngay từ khi y bắt đầu tiếp cận Vương Nhất Bác đã mang theo tâm tư tính kế. Nhưng y không hận Vương Nhất Bác, không hận cái người đế vương trẻ tuổi ấy, nhưng lại hận phu quân của y, hận hắn dùng mọi cách làm nhục y.
Ngày sau gặp lại, y không biết mình phải đối mặt với đối phương như thế nào, nghĩ như thế, biểu cảm liền có chút uể oải. Quý Hướng Không còn tưởng rằng y uống thuốc đắng quá nên khó chịu, liền vội lấy một túi mứt quả trong ngực ra cho y. Tiêu Chiến thấy xong liền sáng mắt, trên mặt chỉ còn lại bộ dạng chủ nhân thành thục bình tĩnh, một tay phê duyệt tấu chương, một tay lại len lén thò vào trong túi mứt quả, Quý Hướng Không vui vẻ dỗ y, chỉ coi như mình không thấy gì.
Mứt quả nhập khẩu, mùi vị ngòn ngọt khiến đôi mắt Tiêu Chiến nheo lại. Thôi, chuyện sau này để sau hẵng nghĩ.
Nếu phải chuẩn bị chiến tranh, vậy binh mã, lương thảo, vũ khí đều không được thiếu. Năm đó chiêu mai phục Chu Vũ cũng coi như có tác dụng rồi.
"Phía Tử Lăng thế nào rồi?"
"Phệ tâm cổ vẫn thuộc sự khống chế của chúng ta, hiện tại Chu Võ chẳng qua là một con rối, nếu chủ thượng muốn quặng sắt, ti chức lập tức gửi bồ câu đưa thư cho Tử Lăng cô nương."
"Phải nhanh lên, nhưng quặng sắt này cũng không phải là cho Tề quốc, mà là cho Tiêu phủ của ta, có hiểu không?"
Tiêu Chiến muốn dùng quặng sắt chế tạo binh khí, từ đó không chế binh quyền Tề quốc, sao Quý Hướng Không lại không hiểu.
"Ti chức đã hiểu."
Trên thảo nguyên mênh mông cũng không được bình yên.
Hôm nay là lễ hội lửa trên thảo nguyên, người dân khắp nơi đều đang tổ chức tiệc lửa trại, hoàng thất Liêu quốc cũng mở tiệc.
Liêu đế A Luật Tề ngồi trên vương toạ, trong tay bưng một chén rượu, thanh âm thô cuồng; "Các vị anh hùng trên thảo nguyên, hiện giờ Liêu quốc chúng ta, 24 bộ lạc đồng lòng, nhất định có thể bỏ cả Yến quốc và Tề quốc vào túi!"
"Thảo nguyên tất thắng, xin kính Thiền Vu!"
Tam hoàng tử của A Luật Tề, Khiết Đan ôm quyền tiến lên một bước: "Phụ hãn, Đại Liêu ta binh hùng tướng mạnh, nếu luận thực lực nhất định có thể thắng những kẻ Trung Nguyên tay trói gà không chặt ấy. Nhưng người Trung Nguyên xảo tráo, để đề phòng, nhi thần có một kế muốn dâng lên."
"Ồ?" Trong mắt A Luật Tề có ánh sáng loé lên.
Liêu Quốc và hai nước Yến, Tề tuy không ngừng xung đột, nhưng bình thường vẫn không dừng việc thương mậu. Người Trung Nguyên cần da dê thịt dê của Liêu Quốc, thảo nguyên cũng thích tơ lụa, vật liệu may của Trung Nguyên, bởi vì khi một thương đội Liêu Quốc chở mấy ngàn đầu dê tiến vào biên quan hai nước vẫn khiến cho tướng sĩ thủ thành phải chú ý.
Hai ngày sau, một phong thư cấp báo tương tự nhau đột nhiên truyền đến hoàng cung hai nước Yến, Tề.
Trên quân báo viết: Biên cảnh xuất hiện ôn dịch!
Loại ôn dịch này không giống với những dịch bệnh xuất hiện trước kia, phát triển lan cực nhanh, một người từ lúc nhiễm đến lúc phát bệnh bỏ mình chỉ ngắn ngủi hai ba ngày, phương thức lây bệnh truyền qua không khí hay truyền qua máu thì vẫn chưa kết luận được.
Tiêu Chiến ở tướng phủ đường nhiên cũng nhận được tình báo, lập tức gọi Quý Hướng Không đến:
"Lập tức đến biên quan, phải nhanh lên!"
Quý Hướng Không gật đầu, đang muốn nói tiếp gì đó, thư đồng của Tiêu Chiến tới báo.
"Đại nhân, Tạ tiên sinh đến rồi."
Cách xa đó, mùi đắng ngắt toả ra từ chén thuốc trong tay Tạ Chiêu bay thẳng vào mũi Tiêu Tán.
Gã gia đinh lui xuống, Tạ Chiêu mang chén thuốc đến trước mặt Tiêu Tán, Tiêu Tán nhăn mặt: "Tạ tiên sinh, không uống không được sao?"
Tạ Chiêu lắc đầu: "Hồn phách chủ thượng còn chưa ổn định, vẫn cần phải củng cố."
Thấy trong phòng không có người ngoài, Tiêu Tán sờ phía sau tai, ngón tay đè xuống một điểm nhô lên không dễ phát hiện, xé mặt nạ trên mặt xuống. Dưới ánh nến, người đang bóp mũi đổ bát thuốc vào miệng rõ ràng chính là hoàng tử Tề quốc đã chết 5 năm trước, Tiêu Chiến.
5 năm trước, thân thể Tiêu Chiến chết đi, vị sư tôn đã phi thăng của Tạ Chiêu vội vàng trở về, thúc giục Tạ Chiêu đi trộm thi thể Tiêu Chiến.
Tạ Chiêu nhíu mày: "Sư tôn, sao ngài có thể bảo con làm chuyện trộm thi thể như thế chứ?"
Kết quả, vị sư tôn già mà không đứng đắn của hắn như thể trúng tà, bởi vì sau khi phi thăng lão đã xem một bộ phim tên là "Trần Tình Lệnh", sống chết nhận định Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chính là người có thể giúp đỡ thiên hạ, sống chết cũng phải bắt Tạ Chiêu cứu người về. (Thời đấy đã có phim mà xem à các chị =)))))))))
Sư tôn: "Đồ nhi, sứ mệnh của phái ta là gì?"
Tạ Chiêu cúi người hành lễ: "Giúp đỡ thiên đạo, cứu dân giữa cảnh nguy nan."
Sư tôn rất vui mừng xoa chòm râu: "Vậy mau đi đón Tiêu Chiến về đi, trong đan dược ngươi cho y có một ngụm chân khí của vi sư, có thể bảo đảm xác chết của y không thối rữa. Vừa vặn mấy ngày trước vi sư vừa lấy được tinh phách của một con tuyết hồ thiên sơn, rất thích hợp để nối mạng cho Tiêu Chiến. Đồ nhi, nếu như con hoàn thành việc này, thì chính là cứu dân giữa cảnh nguy nan."
Tạ Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống núi dùng tiên lực tạo ra ảo cảnh, mang thi thể thật sự của Tiêu Chiến đi. Trước khi đi, còn rất chân thành mà nhìn sư tôn nhà mình một cái, nhẹ giọng khuyên: "Sư tôn, đu cp cũng vừa phải thôi nhé." (Cười vl cứu =)))))))))
Rồi sau đó liền bị sư tôn nhà mình cười tủm tỉm dùng một chân đá xuống núi.
Sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại thì đã ở trong tiên sơn này rồi, y vừa mở mắt, phía trước chỉ thấy một lão nhân râu bạc và Tạ Chiêu.
Khi còn bé, Tạ Chiêu quả thực từng nói sẽ cứu y, nhưng tiền đề là Tiêu Chiến phải đồng ý thống nhất thiên hạ, kết quả là bị Tiêu Chiến từ chối. Cho nên trước khi chết, Tiêu Chiến tuy có ôm một tia hy vọng, nhưng đến khi thấy mình thật sự sống lại, vẫn cảm thấy có chút không rõ ràng.
Lão nhân râu bạc kia ngồi xổm xuống, nhìn trên mặt lão hiện lên một nụ cười thần bí: "Nếu sống lại thì phải quý trọng một đời này, cứu vớt chúng sinh thiên hạ cho tốt, rồi song túc song phi với Yến đế đi nhé?"
Tiêu Chiến:???
Lão nhân sờ sờ đầu y, vẻ mặt mãn nguyện mà cười: "Trước khi ngươi tỉnh, lão phu đã kí khế ước linh hồn với ngươi rồi, nếu như ngươi không muốn cứu vớt chúng sinh thiên hạ..."
Tiêu Chiến vẻ mặt lạnh nhạt: "Thì sẽ thế nào?"
"Biến thành thái giám."
Tiêu Chiến:...
Y cứu, cứu còn không được à? Còn về tên nhãi ranh Vương Nhất Bác kia, kiếp trước hắn hại y thảm như thế, kiếp này y không giết hắn đã là rộng lượng rồi.
Lão nhân phảng phất như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiến, liền chỉ nói một câu "thiên cơ không thể tiết lộ" rồi biến mất.
Tiêu Chiến nhìn sang Tạ Chiếu hỏi: "Lão đi đâu rồi?"
Tạ Chiêu chần chừ chớp mắt một cái, trả lời y: "Chắc là về xem phim rồi."
Tiêu Chiến: Mố?
Tạ Chiêu cứu y tốn một năm, ở trên núi giúp y khôi phục lại tốn một năm rưỡi nữa, đến lúc y trở lại thế tục đã qua đi hai năm.
Y lấy thân phận một cô nhi họ hàng xa của nhà họ Tiêu để tham gia khoa cử, một đường vào triều làm quan, lại âm thầm liên lạc với thuộc hạ cũ của mình năm đó, hiện giờ một nửa giang sơn Tề quốc đều đang nằm trong tay Tiêu Chiến y.
Liêu Quốc có hành động, Tề quốc và Đại Yến gắn liền như môi răng, bất kể là quốc gia nào chiến bại, quốc gia còn lại đều không thể đứng ngoài. Chuyện Yến Tề hợp tác đánh Liêu là điều không thể nghịch chuyển, y và Vương Nhất Bác sớm muộn cũng phải gặp lại.
Tiêu Chiến thở dài, sống lại một đời, cũng nhìn thấu được rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có một nỗi oán hận với Vương Nhất Bác là vẫn còn. Nỗi oán hận ấy cắm rễ trong ngực y, giống như một cái gai, thỉnh thoảng sẽ đâm y, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng như lại thống khổ khó nhịn. Để tay lên ngực tự vấn, đời trước mình cũng có sai, ngay từ khi y bắt đầu tiếp cận Vương Nhất Bác đã mang theo tâm tư tính kế. Nhưng y không hận Vương Nhất Bác, không hận cái người đế vương trẻ tuổi ấy, nhưng lại hận phu quân của y, hận hắn dùng mọi cách làm nhục y.
Ngày sau gặp lại, y không biết mình phải đối mặt với đối phương như thế nào, nghĩ như thế, biểu cảm liền có chút uể oải. Quý Hướng Không còn tưởng rằng y uống thuốc đắng quá nên khó chịu, liền vội lấy một túi mứt quả trong ngực ra cho y. Tiêu Chiến thấy xong liền sáng mắt, trên mặt chỉ còn lại bộ dạng chủ nhân thành thục bình tĩnh, một tay phê duyệt tấu chương, một tay lại len lén thò vào trong túi mứt quả, Quý Hướng Không vui vẻ dỗ y, chỉ coi như mình không thấy gì.
Mứt quả nhập khẩu, mùi vị ngòn ngọt khiến đôi mắt Tiêu Chiến nheo lại. Thôi, chuyện sau này để sau hẵng nghĩ.
Nếu phải chuẩn bị chiến tranh, vậy binh mã, lương thảo, vũ khí đều không được thiếu. Năm đó chiêu mai phục Chu Vũ cũng coi như có tác dụng rồi.
"Phía Tử Lăng thế nào rồi?"
"Phệ tâm cổ vẫn thuộc sự khống chế của chúng ta, hiện tại Chu Võ chẳng qua là một con rối, nếu chủ thượng muốn quặng sắt, ti chức lập tức gửi bồ câu đưa thư cho Tử Lăng cô nương."
"Phải nhanh lên, nhưng quặng sắt này cũng không phải là cho Tề quốc, mà là cho Tiêu phủ của ta, có hiểu không?"
Tiêu Chiến muốn dùng quặng sắt chế tạo binh khí, từ đó không chế binh quyền Tề quốc, sao Quý Hướng Không lại không hiểu.
"Ti chức đã hiểu."
Trên thảo nguyên mênh mông cũng không được bình yên.
Hôm nay là lễ hội lửa trên thảo nguyên, người dân khắp nơi đều đang tổ chức tiệc lửa trại, hoàng thất Liêu quốc cũng mở tiệc.
Liêu đế A Luật Tề ngồi trên vương toạ, trong tay bưng một chén rượu, thanh âm thô cuồng; "Các vị anh hùng trên thảo nguyên, hiện giờ Liêu quốc chúng ta, 24 bộ lạc đồng lòng, nhất định có thể bỏ cả Yến quốc và Tề quốc vào túi!"
"Thảo nguyên tất thắng, xin kính Thiền Vu!"
Tam hoàng tử của A Luật Tề, Khiết Đan ôm quyền tiến lên một bước: "Phụ hãn, Đại Liêu ta binh hùng tướng mạnh, nếu luận thực lực nhất định có thể thắng những kẻ Trung Nguyên tay trói gà không chặt ấy. Nhưng người Trung Nguyên xảo tráo, để đề phòng, nhi thần có một kế muốn dâng lên."
"Ồ?" Trong mắt A Luật Tề có ánh sáng loé lên.
Liêu Quốc và hai nước Yến, Tề tuy không ngừng xung đột, nhưng bình thường vẫn không dừng việc thương mậu. Người Trung Nguyên cần da dê thịt dê của Liêu Quốc, thảo nguyên cũng thích tơ lụa, vật liệu may của Trung Nguyên, bởi vì khi một thương đội Liêu Quốc chở mấy ngàn đầu dê tiến vào biên quan hai nước vẫn khiến cho tướng sĩ thủ thành phải chú ý.
Hai ngày sau, một phong thư cấp báo tương tự nhau đột nhiên truyền đến hoàng cung hai nước Yến, Tề.
Trên quân báo viết: Biên cảnh xuất hiện ôn dịch!
Loại ôn dịch này không giống với những dịch bệnh xuất hiện trước kia, phát triển lan cực nhanh, một người từ lúc nhiễm đến lúc phát bệnh bỏ mình chỉ ngắn ngủi hai ba ngày, phương thức lây bệnh truyền qua không khí hay truyền qua máu thì vẫn chưa kết luận được.
Tiêu Chiến ở tướng phủ đường nhiên cũng nhận được tình báo, lập tức gọi Quý Hướng Không đến:
"Lập tức đến biên quan, phải nhanh lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.