Chương 55: Năm mươi chín
Thất Nguyệt
22/08/2021
Bội kiếm của Vương Nhất Bác đương nhiên không phải vật bình thường, cái đầu "lộc cộc" lăn xuống dưới chân, để lại khối thân thể như bị rút mất sinh khí, phát ra những tiếng rắc rắc như máy móc. Chỉ qua một hơi thở, thịt thối rữa đã tiêu tán, chỉ để lại một đống bạch cốt rơi đầy đất.
Tiêu Chiến vẫn luôn che mắt Toả nhi lại, nhưng bạn nhỏ lại chủ động chui từ trong tay Tiêu Chiến ra.
"Toả nhi, đừng nhìn!"
Tiểu hài tử lại lắc đầu với Tiêu Chiến: "Thúc thúc, ta biết đây không phải nãi nãi của con. Nãi nãi... nãi nãi đã chết rồi."
Nhưng đứa nhỏ còn bé như thế, làm sao lại không sợ được? Tiêu Chiến thấy trong mắt nó có hơi nước, phảng phất như thấy mình lúc nhỏ. Tiểu Toả nhi thất tha thất thểu chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác. Nó muốn nói gì, lại ngập ngừng không dám nhìn nam nhân rút kiếm trước mặt.
Vương Nhất Bác tiến lên một bước che đi đống bạch cốt kia, chủ động ngồi xổm xuống nhìn Toả nhi: "Con muốn nói với ta cái gì?"
Lúc này Tiêu Chiến cũng đi đến phía sau Toả nhi, sờ sờ đầu nó nói: "Không phải sợ, con muốn nói gì thì cứ nói với hắn đi."
Toả nhi cúi đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được nước mắt, nó cắn môi, người run nhè nhẹ: "Nãi nãi, nãi nãi không phải người xấu. Cầu xin thúc thúc, có thể an táng nãi nãi được không?"
"Được, ta đồng ý với con."
Tiêu Chiến phóng một viên đạn tín hiệu ra, dặn dò người đưa Toả nhi về phủ thái thú sắp xếp cẩn thận.
Y và Vương Nhất Bác song hành dưới trăng, chuyện vừa rồi diễn ra đột ngột, không ai có tâm tư nghĩ xem lời Vương Nhất Bác có ý nghĩa gì. Nhưng hiện tại xung quanh yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang thanh thuý, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình sắp nhảy lên tới cổ họng rồi, thậm chí y hoài nghi không biết Vương Nhất Bác có phải cũng nghe được tiếng tim mình hay không. Chỉ là y không dám hỏi đối phương rốt cuộc có phải đã nhận ra mình là "Tiêu Chiến" rồi hay không, y sợ lời này nói ra, bọn họ sẽ không thể không đối mặt với những chuyện cũ năm xưa, những yêu hận chẳng dễ nắm lấy cũng chẳng dễ buông bỏ, huống chi hiện giờ trên vai bọn họ còn gánh vác lê dân bách tính. Lui một bước mà nói, khoảng cách xa như thế, có lẽ là do mình nghe không rõ thôi, có lẽ Vương Nhất Bác chỉ gọi là "Tán Tán" thôi thì sao?
Đại não Vương Nhất Bác lúc này cũng chỉ toàn tiếng ong ong, tiếng "Chiến Chiến" vừa rồi hắn chỉ gọi theo bản năng. Hiện tại hắn khí huyết cuồn cuộn, cái suy nghĩ sâu thẳm bên trong, cho dù phát hiện manh mối cũng không dám động đến, lại từ từ mọc rễ nảy mầm, đến khi Tiêu Chiến nghe được hắn gọi che mắt Toả nhi lại, ý nghĩ ấy lại càng vươn ra, rốt cuộc không thể gạt đi được.
Chỉ là, đây là chuyện không thể xảy ra không phải sao?
Có lẽ Tiêu Tán thật sự chỉ có vài phần giống Tiêu Chiến nữa.
Có lẽ Tiêu Tán cho rằng mình gọi "Tán Tán".
Rốt cuộc thì Tiêu Chiến thật sự đã chết rồi, Tiêu Tán trước mắt cũng không phải là hoạt tử nhân như hắn vừa gặp. Y có máu có thịt đứng bên cạnh mình, người chết làm sao thật sự sống lại được?
Hai người đều mang tâm tư của mình, nhất thời chẳng ai nói gì, nhưng sự trầm mặc ấy càng làm không khí trở nên xấu hổ, vì thể Tiêu Chiến chỉ có thể miễn cưỡng hỏi Vương Nhất Bác.
"Vừa nãy ta nghe ngươi nói nãi nãi của Toả nhi là hoạt tử nhân? Hoạt tử nhân là cái gì?"
"Khi còn nhỏ, ta nghịch ngợm đi vào cấm địa Tàng Thư Các. Phụ Hoàng ta từng nạp một nữ tử Miêu Cương làm phi, sách trong cấm địa đều là nàng mang vào cung, sau đó Phụ hoàng ta lại giết nàng, những cuốn sách đó cũng đều bị giấu đi. Ta từng đọc được, Miêu Cương có một loại vu thuật có thể khiến người chết "sống lại", người sống lại có sức lực vô cùng lớn, nhưng lại không có thần trí, chỉ là những con rối bị người khác điều khiển, cho nên gọi là Hoạt tử nhân."
"Có giải pháp gì không?"
"Ta chỉ nhìn thoáng qua một lúc đã bị người ta phát hiện, những cuốn sách đó về sau cũng bị đốt hết."
Sau lưng Tiêu Chiến đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, nếu Liêu Nhân dùng loại bí pháp này đối phó bọn họ...
"Vương Nhất Bác, ta lo là...", Tiêu Chiến hơi chậm lại, đi phía sau Vương Nhất Bác, đột nhiên bị Vương Nhất Bác che chắn sau lưng.
"Phía trước có người chết, cẩn thận."
Lưng hai người dán vào tường, Vương Nhất Bác lại nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến đi về phía trước. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thoáng qua, chửi thầm: Thằng nhãi này, động tác càng ngày càng thuần thục.
Người chết mặc áo vải thô, nhìn qua có vẻ như là bị chặt cổ.
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét một phen, nói với Vương Nhất Bác: "Hẳn là một người nông dân bình thường. Ngươi xem, giày và móng tay hắn đều dính bùn, hơn nữa đều có vết bẩn."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn xung quanh, con phố này quả thực thông ra ngoại ô. Đã nhiều ngày, trong thành nổi lên việc ma quỷ khiến lòng người hoảng sợ, cũng chỉ có dân trồng trọt mới đi ra ngoài lúc nửa đêm, hái một mẻ đồ để ngày hôm sau bán.
"Cuộc sống nhân dân khó khăn." Tiêu Chiến cảm thán nói, những người này biết rõ nguy hiểm, nhưng vì sinh kế lại không thể không ra ngoài, kết quả cứ thế mất đi tính mạng.
Tiêu Chiến muốn tiến thêm một bước xác nhận xem người chết còn vết thương nào khác không, vươn tay kéo trung y của hắn ra.
"Ngươi làm gì thế!"
Vương Nhất Bác ở bên cạnh y nửa ngày không nói chuyện, đột nhiên doạ Tiêu Chiến chết khiếp.
"Ngươi có bệnh hả! Nghiệm thi chứ làm gì!"
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cái tay Tiêu Chiến đặt trên cổ áo thi thể, từ ánh mắt đến nét mặt đều đầy vẻ không muốn.
"Nghiệm thi thì tìm ngỗ tác* chứ, ngươi không chuyên nghiệp gì cả."
*Tên 1 chức vụ để khám xét tử thi
Một câu chọc hồ li đến xù lông lên, Tiêu Chiến đứng lên xoa eo chỉ vào mũi Vương Nhất Bác mắng: "Ai không chuyên nghiệp cơ? Ngươi bớt dùng máu chó nhìn người đi, chúng ta có quan hệ gì sao? Ngươi quản được ta à?" (Người ta là chồng anh đó:))))
Một bộ như người đàn bàn chanh chua chửi đổng.
Sao lại đáng yêu như thế, Vương Nhất Bác cúi đầu nghẹn cười, cảm giác không vui vì Tiêu Chiến đụng vào người khác đã bay lên chín tầng mây, thừa dịp binh lính tuần phòng chạy nhanh tới, bảo người lôi thi thể đi.
Kết quả phản ứng của Vương Nhất Bác lại khiến Tiêu Chiến coi thành công khai cười nhạo, tự cho là bị khinh thường, xoay người liền đi. . Truyện Teen Hay
"Ấy ấy ấy, đừng đi chứ, ta sai rồi còn không được sao ca ca ơi."
Vương Nhất Bác một bên cười một bên chạy theo, người phía trước nghe được hắn, tiếng bước chân lại càng nhanh. Vương Nhất Bác sợ y vừa động khinh công lại bị thương, dưới tình thế cấp bách, một phen kéo lấy đai lưng đối phương, kết quả không biết sao, đai lưng kia "bang" một cái đứt mất, châu ngọc bên trên rơi rụng đầy đất.
"Ta, không phải ta cố ý, ngươi tin ta đi mà, Tiêu Tán."
Tiêu Chiến không biết là giận hay bất ngờ, sửng sốt vài giây mới xoay người lại. Nửa cái đai lưng đứt vẫn còn trên tay Vương Nhất Bác. Y thề, đây là khoảng khắc y cười khủng bố nhất cuộc đời. Vương Nhất Bác còn không dám cử động, nhìn Tiêu Chiến ngoài cười trong không cười nhìn mình.
"Đúng nhỉ, ngươi không cố ý, ngươi nói xem là có ý không, Vương Nhất Bác rút đao ra đi!"
Loan đao ra khỏi vỏ, lấy lực vạn quân lôi đình chém qua. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến động thủ thật, vội vàng rút kiếm ra chắn.
"Ngươi đừng nóng chứ, ta thật sự không cố ý mà."
"Đi tìm chết đi Vương Nhất Bác."
Mắt thấy đao sắp rơi xuống người mình, Tiêu Chiến lại đột nhiên thu lực, nháy mắt xoay người đưa lưng về phía Vương Nhất Bác rồi lại ngồi thấp xuống.
Vương Nhất Bác lập tức luống cuống, Tiêu Chiến chém hắn không quan trọng, nếu lại liên luỵ đến vết thương của y rách ra thì làm sao bây giờ. Hắn đang muốn đi qua, lại nghe được Tiêu Chiến mắng: "Cút, đừng tới đây."
"Ngươi đừng nóng, để ta xem thương thế của ngươi đã."
"Cút đi!" Lời Tiêu Chiến nói như thể cật lực ẩn nhẫn cái gì.
Vương Nhất Bác càng luống cuống hơn, bất chấp Tiêu Chiến lúc sau có muốn lột da rút gân hắn không, một tay kéo đối phương vào lòng.
"Ngươi đừng cậy mạnh, nói cho ta, rốt cuộc là không thoải mái ở đâu?"
Tiêu Chiến tựa đầu vào ngực Vương Nhất Bác, tai đỏ như sắp ứa máu. Một lúc lâu sau mới phát ra mấy tiếng như muỗi kêu, nghe như sắp khóc.
"Vương Nhất Bác, ta, ta không mặc tiết khố."
__________
Cái dume =))))) Hay lắm giờ là mode tấu hài
Hôm qua high quá nên không làm được cái gì các chị à =)))))))
Tiêu Chiến vẫn luôn che mắt Toả nhi lại, nhưng bạn nhỏ lại chủ động chui từ trong tay Tiêu Chiến ra.
"Toả nhi, đừng nhìn!"
Tiểu hài tử lại lắc đầu với Tiêu Chiến: "Thúc thúc, ta biết đây không phải nãi nãi của con. Nãi nãi... nãi nãi đã chết rồi."
Nhưng đứa nhỏ còn bé như thế, làm sao lại không sợ được? Tiêu Chiến thấy trong mắt nó có hơi nước, phảng phất như thấy mình lúc nhỏ. Tiểu Toả nhi thất tha thất thểu chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác. Nó muốn nói gì, lại ngập ngừng không dám nhìn nam nhân rút kiếm trước mặt.
Vương Nhất Bác tiến lên một bước che đi đống bạch cốt kia, chủ động ngồi xổm xuống nhìn Toả nhi: "Con muốn nói với ta cái gì?"
Lúc này Tiêu Chiến cũng đi đến phía sau Toả nhi, sờ sờ đầu nó nói: "Không phải sợ, con muốn nói gì thì cứ nói với hắn đi."
Toả nhi cúi đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được nước mắt, nó cắn môi, người run nhè nhẹ: "Nãi nãi, nãi nãi không phải người xấu. Cầu xin thúc thúc, có thể an táng nãi nãi được không?"
"Được, ta đồng ý với con."
Tiêu Chiến phóng một viên đạn tín hiệu ra, dặn dò người đưa Toả nhi về phủ thái thú sắp xếp cẩn thận.
Y và Vương Nhất Bác song hành dưới trăng, chuyện vừa rồi diễn ra đột ngột, không ai có tâm tư nghĩ xem lời Vương Nhất Bác có ý nghĩa gì. Nhưng hiện tại xung quanh yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang thanh thuý, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình sắp nhảy lên tới cổ họng rồi, thậm chí y hoài nghi không biết Vương Nhất Bác có phải cũng nghe được tiếng tim mình hay không. Chỉ là y không dám hỏi đối phương rốt cuộc có phải đã nhận ra mình là "Tiêu Chiến" rồi hay không, y sợ lời này nói ra, bọn họ sẽ không thể không đối mặt với những chuyện cũ năm xưa, những yêu hận chẳng dễ nắm lấy cũng chẳng dễ buông bỏ, huống chi hiện giờ trên vai bọn họ còn gánh vác lê dân bách tính. Lui một bước mà nói, khoảng cách xa như thế, có lẽ là do mình nghe không rõ thôi, có lẽ Vương Nhất Bác chỉ gọi là "Tán Tán" thôi thì sao?
Đại não Vương Nhất Bác lúc này cũng chỉ toàn tiếng ong ong, tiếng "Chiến Chiến" vừa rồi hắn chỉ gọi theo bản năng. Hiện tại hắn khí huyết cuồn cuộn, cái suy nghĩ sâu thẳm bên trong, cho dù phát hiện manh mối cũng không dám động đến, lại từ từ mọc rễ nảy mầm, đến khi Tiêu Chiến nghe được hắn gọi che mắt Toả nhi lại, ý nghĩ ấy lại càng vươn ra, rốt cuộc không thể gạt đi được.
Chỉ là, đây là chuyện không thể xảy ra không phải sao?
Có lẽ Tiêu Tán thật sự chỉ có vài phần giống Tiêu Chiến nữa.
Có lẽ Tiêu Tán cho rằng mình gọi "Tán Tán".
Rốt cuộc thì Tiêu Chiến thật sự đã chết rồi, Tiêu Tán trước mắt cũng không phải là hoạt tử nhân như hắn vừa gặp. Y có máu có thịt đứng bên cạnh mình, người chết làm sao thật sự sống lại được?
Hai người đều mang tâm tư của mình, nhất thời chẳng ai nói gì, nhưng sự trầm mặc ấy càng làm không khí trở nên xấu hổ, vì thể Tiêu Chiến chỉ có thể miễn cưỡng hỏi Vương Nhất Bác.
"Vừa nãy ta nghe ngươi nói nãi nãi của Toả nhi là hoạt tử nhân? Hoạt tử nhân là cái gì?"
"Khi còn nhỏ, ta nghịch ngợm đi vào cấm địa Tàng Thư Các. Phụ Hoàng ta từng nạp một nữ tử Miêu Cương làm phi, sách trong cấm địa đều là nàng mang vào cung, sau đó Phụ hoàng ta lại giết nàng, những cuốn sách đó cũng đều bị giấu đi. Ta từng đọc được, Miêu Cương có một loại vu thuật có thể khiến người chết "sống lại", người sống lại có sức lực vô cùng lớn, nhưng lại không có thần trí, chỉ là những con rối bị người khác điều khiển, cho nên gọi là Hoạt tử nhân."
"Có giải pháp gì không?"
"Ta chỉ nhìn thoáng qua một lúc đã bị người ta phát hiện, những cuốn sách đó về sau cũng bị đốt hết."
Sau lưng Tiêu Chiến đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, nếu Liêu Nhân dùng loại bí pháp này đối phó bọn họ...
"Vương Nhất Bác, ta lo là...", Tiêu Chiến hơi chậm lại, đi phía sau Vương Nhất Bác, đột nhiên bị Vương Nhất Bác che chắn sau lưng.
"Phía trước có người chết, cẩn thận."
Lưng hai người dán vào tường, Vương Nhất Bác lại nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến đi về phía trước. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thoáng qua, chửi thầm: Thằng nhãi này, động tác càng ngày càng thuần thục.
Người chết mặc áo vải thô, nhìn qua có vẻ như là bị chặt cổ.
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét một phen, nói với Vương Nhất Bác: "Hẳn là một người nông dân bình thường. Ngươi xem, giày và móng tay hắn đều dính bùn, hơn nữa đều có vết bẩn."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn xung quanh, con phố này quả thực thông ra ngoại ô. Đã nhiều ngày, trong thành nổi lên việc ma quỷ khiến lòng người hoảng sợ, cũng chỉ có dân trồng trọt mới đi ra ngoài lúc nửa đêm, hái một mẻ đồ để ngày hôm sau bán.
"Cuộc sống nhân dân khó khăn." Tiêu Chiến cảm thán nói, những người này biết rõ nguy hiểm, nhưng vì sinh kế lại không thể không ra ngoài, kết quả cứ thế mất đi tính mạng.
Tiêu Chiến muốn tiến thêm một bước xác nhận xem người chết còn vết thương nào khác không, vươn tay kéo trung y của hắn ra.
"Ngươi làm gì thế!"
Vương Nhất Bác ở bên cạnh y nửa ngày không nói chuyện, đột nhiên doạ Tiêu Chiến chết khiếp.
"Ngươi có bệnh hả! Nghiệm thi chứ làm gì!"
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cái tay Tiêu Chiến đặt trên cổ áo thi thể, từ ánh mắt đến nét mặt đều đầy vẻ không muốn.
"Nghiệm thi thì tìm ngỗ tác* chứ, ngươi không chuyên nghiệp gì cả."
*Tên 1 chức vụ để khám xét tử thi
Một câu chọc hồ li đến xù lông lên, Tiêu Chiến đứng lên xoa eo chỉ vào mũi Vương Nhất Bác mắng: "Ai không chuyên nghiệp cơ? Ngươi bớt dùng máu chó nhìn người đi, chúng ta có quan hệ gì sao? Ngươi quản được ta à?" (Người ta là chồng anh đó:))))
Một bộ như người đàn bàn chanh chua chửi đổng.
Sao lại đáng yêu như thế, Vương Nhất Bác cúi đầu nghẹn cười, cảm giác không vui vì Tiêu Chiến đụng vào người khác đã bay lên chín tầng mây, thừa dịp binh lính tuần phòng chạy nhanh tới, bảo người lôi thi thể đi.
Kết quả phản ứng của Vương Nhất Bác lại khiến Tiêu Chiến coi thành công khai cười nhạo, tự cho là bị khinh thường, xoay người liền đi. . Truyện Teen Hay
"Ấy ấy ấy, đừng đi chứ, ta sai rồi còn không được sao ca ca ơi."
Vương Nhất Bác một bên cười một bên chạy theo, người phía trước nghe được hắn, tiếng bước chân lại càng nhanh. Vương Nhất Bác sợ y vừa động khinh công lại bị thương, dưới tình thế cấp bách, một phen kéo lấy đai lưng đối phương, kết quả không biết sao, đai lưng kia "bang" một cái đứt mất, châu ngọc bên trên rơi rụng đầy đất.
"Ta, không phải ta cố ý, ngươi tin ta đi mà, Tiêu Tán."
Tiêu Chiến không biết là giận hay bất ngờ, sửng sốt vài giây mới xoay người lại. Nửa cái đai lưng đứt vẫn còn trên tay Vương Nhất Bác. Y thề, đây là khoảng khắc y cười khủng bố nhất cuộc đời. Vương Nhất Bác còn không dám cử động, nhìn Tiêu Chiến ngoài cười trong không cười nhìn mình.
"Đúng nhỉ, ngươi không cố ý, ngươi nói xem là có ý không, Vương Nhất Bác rút đao ra đi!"
Loan đao ra khỏi vỏ, lấy lực vạn quân lôi đình chém qua. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến động thủ thật, vội vàng rút kiếm ra chắn.
"Ngươi đừng nóng chứ, ta thật sự không cố ý mà."
"Đi tìm chết đi Vương Nhất Bác."
Mắt thấy đao sắp rơi xuống người mình, Tiêu Chiến lại đột nhiên thu lực, nháy mắt xoay người đưa lưng về phía Vương Nhất Bác rồi lại ngồi thấp xuống.
Vương Nhất Bác lập tức luống cuống, Tiêu Chiến chém hắn không quan trọng, nếu lại liên luỵ đến vết thương của y rách ra thì làm sao bây giờ. Hắn đang muốn đi qua, lại nghe được Tiêu Chiến mắng: "Cút, đừng tới đây."
"Ngươi đừng nóng, để ta xem thương thế của ngươi đã."
"Cút đi!" Lời Tiêu Chiến nói như thể cật lực ẩn nhẫn cái gì.
Vương Nhất Bác càng luống cuống hơn, bất chấp Tiêu Chiến lúc sau có muốn lột da rút gân hắn không, một tay kéo đối phương vào lòng.
"Ngươi đừng cậy mạnh, nói cho ta, rốt cuộc là không thoải mái ở đâu?"
Tiêu Chiến tựa đầu vào ngực Vương Nhất Bác, tai đỏ như sắp ứa máu. Một lúc lâu sau mới phát ra mấy tiếng như muỗi kêu, nghe như sắp khóc.
"Vương Nhất Bác, ta, ta không mặc tiết khố."
__________
Cái dume =))))) Hay lắm giờ là mode tấu hài
Hôm qua high quá nên không làm được cái gì các chị à =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.