Chương 5: Năm
Thất Nguyệt
22/08/2021
Sau khi Vương Nhất Bác trở lại thượng thư phòng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hắn cũng không phải đoạn tụ, vì sao lại si mê dung mạo của một nam tử chứ. Nghĩ như vậy mới đột nhiên nhớ đến Tiêu Chiến còn có một vị Thất tỷ cũng ở trong cung của hắn, nghe nói còn là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, hẳn là sẽ không kém Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lập tức cho người triệu Thất công chúa đến, để chứng thực mình không hề thích nam nhân.
Lão thái giám ở bên cạnh Vương Nhất Bác còn tưởng rằng chủ tử của mình rốt cuộc cũng đổi tính rồi, kích động đến lệ rơi đầy mặt, thầm khen hai người tỷ đệ Tiêu gia này thật có phúc.
Nếu không phải thái giám bên người Vương Nhất Bác tự mình đến truyền chỉ, Tiêu Mẫn còn tưởng rằng lại là phi tần nào chọc ghẹo nàng. Từ sau đêm đầu tiên vào cung được Vương Nhất Bác triệu hạnh xong liền chưa từng thấy mặt Vương Nhất Bác lần nữa, nàng kích động sai tỳ nữ tắm gội trang điểm cho mình, sau đó mới ngồi lên kiệu chuyên dụng đưa phi tần thị tẩm đến Thượng thư phòng.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Tiêu Mẫn đối với Vương Nhất Bác vẫn hơi sợ, rốt cuộc thì ở Tề Quốc, giữa phố lớn nhỏ đều nghe được lời đồn về Vương Nhất bác, nói hắn giết người thành tính, đến cả phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không tha, còn có lời đồn Vương Nhất Bác thích đem đám cung nhân mạo phạm hắn đi chưng sống. Đêm đó thị tẩm Vương Nhất Bác không cho thắp đèn, Tiêu Mẫn căn bản chẳng biết hắn trông như thế nào, chỉ cảm thấy động tác của hắn vẫn còn tính là ôn nhu, lại ỷ vào thân phận đích công chúa của mình, nghĩ rằng Vương Nhất Bác không dám động vào nàng, mới làm giảm một chút sợ hãi.
Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến Tiêu Mẫn lập tức lạnh đi vài phần. Không có lệnh của Vương Nhất Bác, Tiêu Mẫn cũng không dám ngẩng đầu, không biết là đã quỳ bao lâu mới nghe thấy một câu của Vương Nhất Bác: "Ngẩng đầu."
Tiêu Mẫn vừa ngẩng đầu, một khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác liền sợ ngây người, vốn tưởng rằng Yến đế xấu xí bất kham, không ngờ lại có dung mạo bất phân cao thấp với đệ đệ xuất thân đê tiện kia của mình. Cái đẹp của Tiêu Chiến mang theo vài phần nhu hoà, còn cái đẹp của Vương Nhất Bác lại là sắc bén tuấn lãng, mang theo vài phần khí thế bức người. Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp như vậy, hơn nữa thêm cả thân phận của Vương Nhất bác, Tiêu Mẫn cảm thấy chính mình nhìn một lần đã yêu Vương Nhất Bác rồi.
"Bệ hạ."
Tiếng gọi này vừa yểu điệu vừa mị hoặc, là một nam nhân thì đều nhũn cả nửa người. Nhưng cố tình là Vương Nhất Bác đã gặp một nhân vật tựa trích tiên như Tiêu Chiến, thế nên nhìn Tiêu Mẫn chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
"Phấn son dung tục."
"Xấu xí bất kham"
Tiêu Mẫn bị hai câu nói cực kỳ ghét bỏ này làm cho mơ hồ, lớn như vậy lần đầu tiên có người nói nàng xấu? Không đợi nàng phản ứng lại, Vương Nhất Bác đã mắng một tiếng: "Đem nữ nhân xấu xí này ném đến chỗ nào cô không nhìn thấy đi."
Thái giám đứng bên ngoài cũng đều ngây ra, bọn họ còn chưa từng gặp được mỹ nhân nào như Tiêu Mẫn. Trước kia đều nói Lệ phi nương nương đã là Đệ nhất mỹ nhân Đại Yến rồi, nhưng đặt trước công chúa Tề Quốc cũng còn kém vài phần, thế mà bệ hạ lại thấy nàng xấu?
Quả nhiên bệ hạ không hổ là bệ hạ, ánh mắt cao hơn phàm nhân bọn họ. Đám thái giám trung thành tận tâm một bên cảm thán, một bên lại lo lắng chỉ sợ bệ hạ nhà mình muốn sống cô độc cả đời, không có người nối nghiệp.
Chỉ có vị Đại thái giám đi theo Vương Nhất Bác đến Trúc thạch viện mới hiểu, Vương Nhất Bác đây là đang lấy Thất công chúa ra so với Tiêu Chiến. So với vị nào đó, cái danh mỹ nhân cũng chẳng qua là giày dính bùn nước, không để vào mắt được.
"Bệ hạ, thần thiếp không biết làm sai chỗ nào, vẫn xin bệ hạ minh kỳ", Tiêu Mẫn làm ra bộ mặt rưng rưng chực khóc, nhưng đặt vào trong mắt Vương Nhất Bác chỉ thấy nàng ra vẻ.
"Ngươi không làm sai, chỉ là dáng vẻ quá xấu, cô thấy phiền lòng."
Tiêu Mẫn bị đả kích hoàn toàn sững sờ tại chỗ, bị mấy tên tiểu thái giám kéo ra ngoài. Trương Tận Trung đi theo Vương Nhất Bác từ nhỏ vừa châm trà cho hắn vừa thử thăm dò nói: "Bệ hạ đừng nóng giận, có tư dung tuyệt sắc của Tiêu công tử ở phía trước, cũng khó trách những người khác không lọt được vào mặt bệ hạ."
Vương Nhất Bác nheo mắt, không nói lời nào đánh giá Trương Tận Trung, lão lập tức kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ trên mặt đất:
"Nô tài nói lỡ, bệ hạ tha mạng."
Vương Nhất Bác mím chặt môi không biết đang suy nghĩ cái gì. Trương Tận Trung cảm giác vài giây này dài như cả thế kỉ, cuối cùng Vương Nhất Bác buông chén trà trong tay xuống, cảnh cáo một câu: "Ngươi đi theo cô từ nhỏ, hẳn là hiểu rõ, cô ghét nhất bị người khác thử."
"Nô tài biết tội, tạ ơn bệ hạ tha mạng."
Trương Tận Trung biết hẳn là không có việc gì, lúc này mới đứng lên. Ngay sau đó lại nghe Vương Nhất Bác nói: "Phong Tiêu Chiến làm phi, bảo Thái Y Viện chữa trị cho tốt."
"Vâng."
Trương Tận Trung rời đi, đến các cung tuyên chỉ, tiểu thái giám nhìn lão vui vẻ đến thế cũng đến hỏi lão rốt cuộc là có chuyện gì. Từ lúc rời khỏi Trúc thạch viện, Trương Tận Trung đã biết Vương Nhất Bác có hứng thú với Tiêu Chiến, lúc này mới liều chết nhắc nhở một câu, cũng coi như là cho chính mình thêm một con đường về sau.
"Ngày lành của Tiêu công tử sắp tới rồi, lần này vượt quỷ môn quan cũng đáng lắm."
Ngọc Nô và Cẩm Tú tưởng rằng Tiêu Chiến còn đang ngủ, liền ở trong viện tiếp chỉ. Tiêu Chiến nằm trên giường nghe được rõ ràng, sự tình còn thuận lợi hơn cả dự đoán. Tên tiểu tử Vương Nhất Bác này cũng thế thôi, một kẻ bị sắc đẹp mê hoặc. Trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để thân thể của mình khỏi bệnh một cách tự nhiên một chút. Dựa vào đám lang băm của thái y viện không giúp được, còn phải để tự y hành động.
Vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ còn đến thăm y lần nữa, y lại thuận thế bày ra một vẻ nhu nhược yếu đuối, kết quả chẳng biết cẩu hoàng đế kia mỗi ngày bận rộn cái gì, chẳng thèm liếc mắt nhìn y một cái. Tiêu Chiến quả thực hoài nghi có phải mình không đủ mị lực không. Có điều Vương Nhất Bác không để ý đến y cũng thuận tiện cho y hành động, mỗi đêm sau khi Cẩm Tú và Ngọc Nô gác đêm ngủ say, Tiêu Chiến đều lặng lẽ thêm dược liệu của mình vào dược mà thái y kê, cho dù đám thái y cảm thấy kỳ lạ cũng sẽ không nhiều lời, bằng y thuật của bọn họ đương nhiên không trị hết được cho Tiêu Chiến, nhưng chẳng lẽ lại đi nói với Vương Nhất Bắc rằng không phải mình chữa khỏi cho Tiêu Chiến? Thế chẳng phải là đi tìm chết sao?
Trong khoảng thời gian này Tiêu Chiến còn điều tra được một chuyện khác. Y lặng lẽ đến kính sự phòng xem ghi chép, lại ngoài ý muốn phát hiện ra không hề có ghi chép về phi thần thị tẩm. Vừa vặn nữ nhi của Tả tướng trong triều vừa mới vào cung, đêm Vương Nhất Bác triệu hạnh nàng, Tiêu Chiến mai phục trên nóc nhà, thu liễm hơi thở. Làm như vậy quả thật có hơi mạo hiểm, nhưng Tiêu Chiến thật sự quá tò mò, hành động của Vương Nhất Bác tựa như một con mèo ăn chay, khiến y nghĩ thế nào cũng không ra. Kết quả phát hiện người đêm đó triệu hạnh phi tần căn bản không phải là Vương Nhất Bác! Tuy rằng trong cung không đốt đèn, khi Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác thì cũng vẫn luôn nhắm mắt nên chẳng biết dung mạo hắn ra sao, nhưng vẫn phát giác được trong nháy mắt, rằng hai người này có hơi thở khác nhau,
Vốn dĩ Tiêu Chiến còn cẩn thận dè dặt, sau khi biết người này không phải Vương Nhất Bác liền càng làm càn, ở trên nóc nhà bắt chéo chân, móc ra một bao hạt dưa không biết ở đâu ra, một bên cắn hạt dưa một bên nhìn cảnh xuân cung sống động bên trong phòng.
"Thú vị thú vị, haiz, mỹ nhân này rên không đúng lắm, còn phải mị hoặc một tí nữa mới làm thân mình nam nhân nhũn ra được, rên thế này thì khác gì mổ lợn đâu."
"Uii, tên thế thân này được đấy"
"U, này thế thân có thể a, lực kéo dài cũng không tồi."
Mãi đến khi một hồi triệu hạnh giả này kết thúc, Tiêu Chiến mới vỗ mông hồi cung nằm trên giường bệnh của mình, lẩm bẩm nói: "Vương Nhất Bác chỉ sợ là có bệnh kín thật, bằng không thì tại sao chỉ sủng hạnh phi tần của mình thôi cũng phải dùng thế thân. Haiz, tuổi còn trẻ thế, đáng thương thật, để bản công tử giúp ngươi một phen vậy."
___________
Vị công tử này có hơi kỳ cục nha, nửa đêm trốn trên mái nhà rình người ta ụ nhau chi vậy =))))))))) Tranh thủ đang giờ ra chơi up lên cho mọi người chứ dạo này không có thời gian luôn á ????
Lão thái giám ở bên cạnh Vương Nhất Bác còn tưởng rằng chủ tử của mình rốt cuộc cũng đổi tính rồi, kích động đến lệ rơi đầy mặt, thầm khen hai người tỷ đệ Tiêu gia này thật có phúc.
Nếu không phải thái giám bên người Vương Nhất Bác tự mình đến truyền chỉ, Tiêu Mẫn còn tưởng rằng lại là phi tần nào chọc ghẹo nàng. Từ sau đêm đầu tiên vào cung được Vương Nhất Bác triệu hạnh xong liền chưa từng thấy mặt Vương Nhất Bác lần nữa, nàng kích động sai tỳ nữ tắm gội trang điểm cho mình, sau đó mới ngồi lên kiệu chuyên dụng đưa phi tần thị tẩm đến Thượng thư phòng.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Tiêu Mẫn đối với Vương Nhất Bác vẫn hơi sợ, rốt cuộc thì ở Tề Quốc, giữa phố lớn nhỏ đều nghe được lời đồn về Vương Nhất bác, nói hắn giết người thành tính, đến cả phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không tha, còn có lời đồn Vương Nhất Bác thích đem đám cung nhân mạo phạm hắn đi chưng sống. Đêm đó thị tẩm Vương Nhất Bác không cho thắp đèn, Tiêu Mẫn căn bản chẳng biết hắn trông như thế nào, chỉ cảm thấy động tác của hắn vẫn còn tính là ôn nhu, lại ỷ vào thân phận đích công chúa của mình, nghĩ rằng Vương Nhất Bác không dám động vào nàng, mới làm giảm một chút sợ hãi.
Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến Tiêu Mẫn lập tức lạnh đi vài phần. Không có lệnh của Vương Nhất Bác, Tiêu Mẫn cũng không dám ngẩng đầu, không biết là đã quỳ bao lâu mới nghe thấy một câu của Vương Nhất Bác: "Ngẩng đầu."
Tiêu Mẫn vừa ngẩng đầu, một khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác liền sợ ngây người, vốn tưởng rằng Yến đế xấu xí bất kham, không ngờ lại có dung mạo bất phân cao thấp với đệ đệ xuất thân đê tiện kia của mình. Cái đẹp của Tiêu Chiến mang theo vài phần nhu hoà, còn cái đẹp của Vương Nhất Bác lại là sắc bén tuấn lãng, mang theo vài phần khí thế bức người. Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp như vậy, hơn nữa thêm cả thân phận của Vương Nhất bác, Tiêu Mẫn cảm thấy chính mình nhìn một lần đã yêu Vương Nhất Bác rồi.
"Bệ hạ."
Tiếng gọi này vừa yểu điệu vừa mị hoặc, là một nam nhân thì đều nhũn cả nửa người. Nhưng cố tình là Vương Nhất Bác đã gặp một nhân vật tựa trích tiên như Tiêu Chiến, thế nên nhìn Tiêu Mẫn chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
"Phấn son dung tục."
"Xấu xí bất kham"
Tiêu Mẫn bị hai câu nói cực kỳ ghét bỏ này làm cho mơ hồ, lớn như vậy lần đầu tiên có người nói nàng xấu? Không đợi nàng phản ứng lại, Vương Nhất Bác đã mắng một tiếng: "Đem nữ nhân xấu xí này ném đến chỗ nào cô không nhìn thấy đi."
Thái giám đứng bên ngoài cũng đều ngây ra, bọn họ còn chưa từng gặp được mỹ nhân nào như Tiêu Mẫn. Trước kia đều nói Lệ phi nương nương đã là Đệ nhất mỹ nhân Đại Yến rồi, nhưng đặt trước công chúa Tề Quốc cũng còn kém vài phần, thế mà bệ hạ lại thấy nàng xấu?
Quả nhiên bệ hạ không hổ là bệ hạ, ánh mắt cao hơn phàm nhân bọn họ. Đám thái giám trung thành tận tâm một bên cảm thán, một bên lại lo lắng chỉ sợ bệ hạ nhà mình muốn sống cô độc cả đời, không có người nối nghiệp.
Chỉ có vị Đại thái giám đi theo Vương Nhất Bác đến Trúc thạch viện mới hiểu, Vương Nhất Bác đây là đang lấy Thất công chúa ra so với Tiêu Chiến. So với vị nào đó, cái danh mỹ nhân cũng chẳng qua là giày dính bùn nước, không để vào mắt được.
"Bệ hạ, thần thiếp không biết làm sai chỗ nào, vẫn xin bệ hạ minh kỳ", Tiêu Mẫn làm ra bộ mặt rưng rưng chực khóc, nhưng đặt vào trong mắt Vương Nhất Bác chỉ thấy nàng ra vẻ.
"Ngươi không làm sai, chỉ là dáng vẻ quá xấu, cô thấy phiền lòng."
Tiêu Mẫn bị đả kích hoàn toàn sững sờ tại chỗ, bị mấy tên tiểu thái giám kéo ra ngoài. Trương Tận Trung đi theo Vương Nhất Bác từ nhỏ vừa châm trà cho hắn vừa thử thăm dò nói: "Bệ hạ đừng nóng giận, có tư dung tuyệt sắc của Tiêu công tử ở phía trước, cũng khó trách những người khác không lọt được vào mặt bệ hạ."
Vương Nhất Bác nheo mắt, không nói lời nào đánh giá Trương Tận Trung, lão lập tức kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ trên mặt đất:
"Nô tài nói lỡ, bệ hạ tha mạng."
Vương Nhất Bác mím chặt môi không biết đang suy nghĩ cái gì. Trương Tận Trung cảm giác vài giây này dài như cả thế kỉ, cuối cùng Vương Nhất Bác buông chén trà trong tay xuống, cảnh cáo một câu: "Ngươi đi theo cô từ nhỏ, hẳn là hiểu rõ, cô ghét nhất bị người khác thử."
"Nô tài biết tội, tạ ơn bệ hạ tha mạng."
Trương Tận Trung biết hẳn là không có việc gì, lúc này mới đứng lên. Ngay sau đó lại nghe Vương Nhất Bác nói: "Phong Tiêu Chiến làm phi, bảo Thái Y Viện chữa trị cho tốt."
"Vâng."
Trương Tận Trung rời đi, đến các cung tuyên chỉ, tiểu thái giám nhìn lão vui vẻ đến thế cũng đến hỏi lão rốt cuộc là có chuyện gì. Từ lúc rời khỏi Trúc thạch viện, Trương Tận Trung đã biết Vương Nhất Bác có hứng thú với Tiêu Chiến, lúc này mới liều chết nhắc nhở một câu, cũng coi như là cho chính mình thêm một con đường về sau.
"Ngày lành của Tiêu công tử sắp tới rồi, lần này vượt quỷ môn quan cũng đáng lắm."
Ngọc Nô và Cẩm Tú tưởng rằng Tiêu Chiến còn đang ngủ, liền ở trong viện tiếp chỉ. Tiêu Chiến nằm trên giường nghe được rõ ràng, sự tình còn thuận lợi hơn cả dự đoán. Tên tiểu tử Vương Nhất Bác này cũng thế thôi, một kẻ bị sắc đẹp mê hoặc. Trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để thân thể của mình khỏi bệnh một cách tự nhiên một chút. Dựa vào đám lang băm của thái y viện không giúp được, còn phải để tự y hành động.
Vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ còn đến thăm y lần nữa, y lại thuận thế bày ra một vẻ nhu nhược yếu đuối, kết quả chẳng biết cẩu hoàng đế kia mỗi ngày bận rộn cái gì, chẳng thèm liếc mắt nhìn y một cái. Tiêu Chiến quả thực hoài nghi có phải mình không đủ mị lực không. Có điều Vương Nhất Bác không để ý đến y cũng thuận tiện cho y hành động, mỗi đêm sau khi Cẩm Tú và Ngọc Nô gác đêm ngủ say, Tiêu Chiến đều lặng lẽ thêm dược liệu của mình vào dược mà thái y kê, cho dù đám thái y cảm thấy kỳ lạ cũng sẽ không nhiều lời, bằng y thuật của bọn họ đương nhiên không trị hết được cho Tiêu Chiến, nhưng chẳng lẽ lại đi nói với Vương Nhất Bắc rằng không phải mình chữa khỏi cho Tiêu Chiến? Thế chẳng phải là đi tìm chết sao?
Trong khoảng thời gian này Tiêu Chiến còn điều tra được một chuyện khác. Y lặng lẽ đến kính sự phòng xem ghi chép, lại ngoài ý muốn phát hiện ra không hề có ghi chép về phi thần thị tẩm. Vừa vặn nữ nhi của Tả tướng trong triều vừa mới vào cung, đêm Vương Nhất Bác triệu hạnh nàng, Tiêu Chiến mai phục trên nóc nhà, thu liễm hơi thở. Làm như vậy quả thật có hơi mạo hiểm, nhưng Tiêu Chiến thật sự quá tò mò, hành động của Vương Nhất Bác tựa như một con mèo ăn chay, khiến y nghĩ thế nào cũng không ra. Kết quả phát hiện người đêm đó triệu hạnh phi tần căn bản không phải là Vương Nhất Bác! Tuy rằng trong cung không đốt đèn, khi Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác thì cũng vẫn luôn nhắm mắt nên chẳng biết dung mạo hắn ra sao, nhưng vẫn phát giác được trong nháy mắt, rằng hai người này có hơi thở khác nhau,
Vốn dĩ Tiêu Chiến còn cẩn thận dè dặt, sau khi biết người này không phải Vương Nhất Bác liền càng làm càn, ở trên nóc nhà bắt chéo chân, móc ra một bao hạt dưa không biết ở đâu ra, một bên cắn hạt dưa một bên nhìn cảnh xuân cung sống động bên trong phòng.
"Thú vị thú vị, haiz, mỹ nhân này rên không đúng lắm, còn phải mị hoặc một tí nữa mới làm thân mình nam nhân nhũn ra được, rên thế này thì khác gì mổ lợn đâu."
"Uii, tên thế thân này được đấy"
"U, này thế thân có thể a, lực kéo dài cũng không tồi."
Mãi đến khi một hồi triệu hạnh giả này kết thúc, Tiêu Chiến mới vỗ mông hồi cung nằm trên giường bệnh của mình, lẩm bẩm nói: "Vương Nhất Bác chỉ sợ là có bệnh kín thật, bằng không thì tại sao chỉ sủng hạnh phi tần của mình thôi cũng phải dùng thế thân. Haiz, tuổi còn trẻ thế, đáng thương thật, để bản công tử giúp ngươi một phen vậy."
___________
Vị công tử này có hơi kỳ cục nha, nửa đêm trốn trên mái nhà rình người ta ụ nhau chi vậy =))))))))) Tranh thủ đang giờ ra chơi up lên cho mọi người chứ dạo này không có thời gian luôn á ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.