Chương 64: Sáu mươi tám
Thất Nguyệt
22/08/2021
Cùng lúc đó, Tiêu Chiến nhìn thấy túi tiền tuỳ thân của Vương Nhất Bác liền giết tên thám tử đến báo tin, chạy đến Phù Sinh Lâu. Thời gian gấp gáp, trái tim Tiêu Chiến cũng đang run rẩy, chỉ có thể để lại ký hiệu cho Quý Hướng Không chờ bọn họ đến chi viện cho mình.
Lúc Tiêu Chiến đến Phù Sinh Lâu, bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.
Lầu các ngày xưa đèn đuốc sáng trưng lúc này chỉ còn một mảnh đen tối, chỉ có hai ngọn đèn lồng lúc sáng lúc tối trước cửa. Bởi vì Phù SInh Lâu, bình thường con phố này cũng có không ít tiểu thương lui tới, hôm nay Phù Sinh Lâu không làm việc, trên đường cũng không có người, ngay cả đám tiểu thương cũng đều đi nghỉ.
Toàn bộ dãy phố đều yên tĩnh đến kì lạ, như thể cố ý nói với người khác rằng nơi này có điều cổ quái.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi đẩy cửa ra, bên trong tối đen, ước chừng qua hai nhịp thở, đèn lồng giữa đại diện bị đốt sáng lên, ngay sau đó, toàn bộ ánh nến trong Phù Sinh Lâu đều tuần tự thắp sáng.
Hơi thở của Tiêu Chiến cứng lại. Bên trong Phù Sinh Lâu không phải không có người! Tay Tiêu Chiến nắm chặt thành quyền, rõ ràng một khắc khi y bước vào trong Phù Sinh Lâu còn không có một âm thanh nào, nhưng hiện tại trước mắt y kỹ nữ và ân khách vẫn náo nhiệt như cũ, thậm chí không biết có tiếng đàn sáo vang lên từ khi nào, những người này ở đâu ra?
Tiêu Chiến đứng ở cửa thoạt nhìn chẳng liên quan gì, tựa như một người trong suốt, căn bản không có ai chú ý đến y. Nhưng Tiêu Chiến cũng không vì thế mà buông lỏng, Vương Nhất Bác ở đâu? Y phải làm thế nào mới tìm được hắn?
"Ngươi muốn gặp hắn sao? Ha ha ha ha" Một giọng nữ quỷ dị vang lên, Tiêu Chiến cảnh giác nhìn xung quanh, lại phát hiện ra hình như ngoại trừ mình thì không ai nghe được giọng nữ ấy.
"Ngươi là ai?"
"Những người này đều bị ta khống chế rồi", nữ nhân cũng không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, giọng nàng ta nghe qua cực kỳ vui vẻ, "Muốn nhìn thấy người ngươi muốn gặp, thì giết hết tất cả người ở đây đi."
Khớp xương Tiêu Chiến bị chính y nắm chặt đến kêu lên răng rắc: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nữ nhân phảng phất cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo ý vị mê hoặc: "Những người này đều bị cổ thuật khống chế, bọn họ tay trói gà không chặt, sẽ không phản kháng đâu."
Tiêu Chiến cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, y chỉ cần mất khống chế một chút thôi cũng sẽ mang lại nguy hiểm cho Vương Nhất Bác: "Vì sao ta phải giết bọn họ?"
"Ha ha", nữ nhân như thể chê cười, tiếng cười càng thêm quỷ dị, "Ngươi nhắm mặt lại, ta cho ngươi nhìn thấy Yến đế đang làm gì."
Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, trước mắt y đã biến thành một mảnh tối đen, như thế một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo y xuống vực sâu. Bốn phía một mảnh đen nhánh, trong không gian hỗn độn chỉ có một ánh nến mỏng manh ở trung tâm sáng lên. Tiêu Chiến đi đến đó, ngọn nến kia như sống dậy mà nhảy lên hai cái, hiện ra cảnh tượng ở một không gian khác trong bóng nến.
Đó là một buồng thuỷ lao, một nam nhân bị treo trên giá chữ thập ở giữa. Trên nóc thuỷ lao cắm đầy ống trúc, nước thải nhỏ xuống từ những ống trúc ấy, tốc độ nước chảy rất chậm nhưng đã đầy đến hông hắn. Đồng tử Tiêu Chiến co thắt lại, loại tra tấn từng giây từng phút như thế mới khiến người ta tuyệt vọng. Trái tim y như thể bị một cây đao cắm xuống, cho dù không nhìn thấy mặt nam nhân kia, Tiêu Chiến cũng biết người này chính là Vương Nhất Bác.
"Ngươi thả hắn ra!" Tiêu Chiến cắn rách môi mình, giữa môi tràn ra mùi vị tanh ngọt.
"Ngươi không giết những người này, ta sẽ làm đứt gân tay hắn. Hoàng tử điện hạ, ngươi nói ngươi muốn mạng của Yến đế hay là mạng của những tên dân chúng tay không tấc sắt này đây? Ha ha ha ha ha..."
Hai mắt Tiêu Chiến đỏ như máu, khoé môi còn vết máu chưa khô, nhuốm thêm mấy phần liệt khí, tay Tiêu Chiến cầm đao run lên nhè nhẹ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng trong thuỷ lao kia, trong lòng Tiêu Chiến liền đau đến mức hận không thể giết chính mình.
Sao có thể không yêu hắn được cơ chứ, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình hắn thôi.
Bá tính trong thành lại vô tội cỡ nào, mình thật sự phải giết nhiều mạng người vô tội như thế vì tư dục của bản thân sao?
Tiêu Chiến cố nén nước mắt, tay phải nắm chặt chuôi đao chậm rãi đứng lên.
Chỉ một lúc, tiếng kêu la và tiếng cầu cứu đều biến mất, trên đại đường chỉ còn đầy thi thể. Trên sống đao của Tiêu Chiến còn dính vết máu chưa khô, trường đao bị y kéo trên mặt đất, giọng nói mất tiếng lại đầy kiên định: "Có thể cho ta gặp hắn rồi chứ?"
"Không ngờ Hoàng tử điện hạ vì chính mình mà nhẫn tâm hại nhiều mạng người vô tội như thế, xem ra yêu dân như con, chẳng qua cũng đến thế thôi."
Giọng nói nữ nhân nghe vừa chanh chua vừa khắc nghiệt, Tiêu Chiến không muốn nhiều lời vô nghĩa với ả: "Đều là hoạt tử nhân thôi, có liên quan gì tới ta đâu?"
"Hai người các ngươi khó chơi thật đấy." Giọng nói nữ nhân tuy mang theo vài phần tiếc nuối nhưng vẫn lộ ra đắc ý.
Dáng vẻ Vương Nhất Bác bị nhốt trong thuỷ lao quả thực kích thích Tiêu Chiến mất đi lý trí, nhưng Tiêu Chiến trải qua quá nhiều gian nan, chỉ thất thần một lúc lại nhận thức được, nếu trong thành vô cớ mất tích nhiều người như thế, Trần Vũ và Quý Hướng Không sao lại không phát hiện ra được. Bọn họ điều tra manh mối hoạt tử nhân, tất cả đều hướng đến Phù Sinh Lâu, nơi này không thiếu nhất chính là hoạt tử nhân!
Cho nên chẳng sợ trước mắt huyết nhục mơ hồ, chẳng sợ những người này nhu nhược đáng thương cầu xin y tha cho bọn họ một mạng, tuy rằng Tiêu Chiến nhìn không ra nhưng lại biết tất thảy chỉ là ảo cảnh, y không hề do dự, giơ tay chém xuống giải quyết những người này.
Quả nhiên, nữ nhân biết Tiêu Chiến không bị mê hoặc liền buông bỏ ảo cảnh, trong đại đường chỉ có đầy bạch cốt, đến nửa vết máu cũng không có. Ánh nến lầu một lập loè vài cái, sân khấu vốn để kỹ tử đàn hát ban nãy phát ra âm thanh trầm đục, Tiêu Chiến đi qua vừa nhìn thấy, tấm ván gỗ trên sân khấu đã chẳng thấy đâu, phía dưới rõ ràng là một gian mật thất.
"Từ giờ trở đi, trong nửa canh giờ chỉ cần ngươi có thể đi ra từ mật thất này ta sẽ bỏ một phần nước trong thuỷ lao đi, thế nào?"
Tiêu Chiến híp mắt, nhưng phía dưới quá mờ, Tiêu Chiến không nhìn rõ cái gì. Cho đến bây giờ Tiêu Chiến cũng không nghe ra giọng điệu của nữ nhân kia đến từ đâu, y một bên ngồi xổm xuống sờ soạng thử, một bên tuỳ ý hỏi: "Nếu ta không ra được thì sao?"
Nữ nhân cười càng sung sướng: "Vậy ngươi sẽ chết ở trong đó. Còn có hai canh giờ nữa thuỷ lao sẽ chạm đỉnh, vừa rồi ngươi đã qua một cửa rồi, còn ba cửa nữa các ngươi sẽ gặp được nhau. Nếu ngươi không đi, Vương Nhất Bác sẽ chết thay ngươi."
Nữ nhân kia như một kẻ điên, Tiêu Chiến không ngừng ép mình bình tĩnh, chính y cũng không nghĩ ra đối phương bày ra trò này để làm gì. Tiêu Chiến biết mình không hỏi ra được gì, trong lòng vừa động đã thay đổi cách hỏi.
"Nếu ta chết, hắn cũng sẽ chết sao?"
Nữ nhân im lặng vài giây lại đột nhiên cười lên ha hả: "Ha ha ha, ngươi yên tâm, nếu ngươi chết, ta sẽ thả hắn ra, tuyệt đối không để các ngươi được sinh đồng khâm, tử đồng huyệt*."
*Sinh tắc đồng khâm, tử tắc đồng huyệt: ý chỉ lúc sống thì cùng giường, lúc chết thì cùng một ngôi mộ, để hình dung phu thê ân ái, sống chết không rời.
_____________
Gòi các cô đoán ra mụ này là ai chưa =)))))
Lúc Tiêu Chiến đến Phù Sinh Lâu, bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.
Lầu các ngày xưa đèn đuốc sáng trưng lúc này chỉ còn một mảnh đen tối, chỉ có hai ngọn đèn lồng lúc sáng lúc tối trước cửa. Bởi vì Phù SInh Lâu, bình thường con phố này cũng có không ít tiểu thương lui tới, hôm nay Phù Sinh Lâu không làm việc, trên đường cũng không có người, ngay cả đám tiểu thương cũng đều đi nghỉ.
Toàn bộ dãy phố đều yên tĩnh đến kì lạ, như thể cố ý nói với người khác rằng nơi này có điều cổ quái.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi đẩy cửa ra, bên trong tối đen, ước chừng qua hai nhịp thở, đèn lồng giữa đại diện bị đốt sáng lên, ngay sau đó, toàn bộ ánh nến trong Phù Sinh Lâu đều tuần tự thắp sáng.
Hơi thở của Tiêu Chiến cứng lại. Bên trong Phù Sinh Lâu không phải không có người! Tay Tiêu Chiến nắm chặt thành quyền, rõ ràng một khắc khi y bước vào trong Phù Sinh Lâu còn không có một âm thanh nào, nhưng hiện tại trước mắt y kỹ nữ và ân khách vẫn náo nhiệt như cũ, thậm chí không biết có tiếng đàn sáo vang lên từ khi nào, những người này ở đâu ra?
Tiêu Chiến đứng ở cửa thoạt nhìn chẳng liên quan gì, tựa như một người trong suốt, căn bản không có ai chú ý đến y. Nhưng Tiêu Chiến cũng không vì thế mà buông lỏng, Vương Nhất Bác ở đâu? Y phải làm thế nào mới tìm được hắn?
"Ngươi muốn gặp hắn sao? Ha ha ha ha" Một giọng nữ quỷ dị vang lên, Tiêu Chiến cảnh giác nhìn xung quanh, lại phát hiện ra hình như ngoại trừ mình thì không ai nghe được giọng nữ ấy.
"Ngươi là ai?"
"Những người này đều bị ta khống chế rồi", nữ nhân cũng không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, giọng nàng ta nghe qua cực kỳ vui vẻ, "Muốn nhìn thấy người ngươi muốn gặp, thì giết hết tất cả người ở đây đi."
Khớp xương Tiêu Chiến bị chính y nắm chặt đến kêu lên răng rắc: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nữ nhân phảng phất cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo ý vị mê hoặc: "Những người này đều bị cổ thuật khống chế, bọn họ tay trói gà không chặt, sẽ không phản kháng đâu."
Tiêu Chiến cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, y chỉ cần mất khống chế một chút thôi cũng sẽ mang lại nguy hiểm cho Vương Nhất Bác: "Vì sao ta phải giết bọn họ?"
"Ha ha", nữ nhân như thể chê cười, tiếng cười càng thêm quỷ dị, "Ngươi nhắm mặt lại, ta cho ngươi nhìn thấy Yến đế đang làm gì."
Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, trước mắt y đã biến thành một mảnh tối đen, như thế một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo y xuống vực sâu. Bốn phía một mảnh đen nhánh, trong không gian hỗn độn chỉ có một ánh nến mỏng manh ở trung tâm sáng lên. Tiêu Chiến đi đến đó, ngọn nến kia như sống dậy mà nhảy lên hai cái, hiện ra cảnh tượng ở một không gian khác trong bóng nến.
Đó là một buồng thuỷ lao, một nam nhân bị treo trên giá chữ thập ở giữa. Trên nóc thuỷ lao cắm đầy ống trúc, nước thải nhỏ xuống từ những ống trúc ấy, tốc độ nước chảy rất chậm nhưng đã đầy đến hông hắn. Đồng tử Tiêu Chiến co thắt lại, loại tra tấn từng giây từng phút như thế mới khiến người ta tuyệt vọng. Trái tim y như thể bị một cây đao cắm xuống, cho dù không nhìn thấy mặt nam nhân kia, Tiêu Chiến cũng biết người này chính là Vương Nhất Bác.
"Ngươi thả hắn ra!" Tiêu Chiến cắn rách môi mình, giữa môi tràn ra mùi vị tanh ngọt.
"Ngươi không giết những người này, ta sẽ làm đứt gân tay hắn. Hoàng tử điện hạ, ngươi nói ngươi muốn mạng của Yến đế hay là mạng của những tên dân chúng tay không tấc sắt này đây? Ha ha ha ha ha..."
Hai mắt Tiêu Chiến đỏ như máu, khoé môi còn vết máu chưa khô, nhuốm thêm mấy phần liệt khí, tay Tiêu Chiến cầm đao run lên nhè nhẹ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng trong thuỷ lao kia, trong lòng Tiêu Chiến liền đau đến mức hận không thể giết chính mình.
Sao có thể không yêu hắn được cơ chứ, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình hắn thôi.
Bá tính trong thành lại vô tội cỡ nào, mình thật sự phải giết nhiều mạng người vô tội như thế vì tư dục của bản thân sao?
Tiêu Chiến cố nén nước mắt, tay phải nắm chặt chuôi đao chậm rãi đứng lên.
Chỉ một lúc, tiếng kêu la và tiếng cầu cứu đều biến mất, trên đại đường chỉ còn đầy thi thể. Trên sống đao của Tiêu Chiến còn dính vết máu chưa khô, trường đao bị y kéo trên mặt đất, giọng nói mất tiếng lại đầy kiên định: "Có thể cho ta gặp hắn rồi chứ?"
"Không ngờ Hoàng tử điện hạ vì chính mình mà nhẫn tâm hại nhiều mạng người vô tội như thế, xem ra yêu dân như con, chẳng qua cũng đến thế thôi."
Giọng nói nữ nhân nghe vừa chanh chua vừa khắc nghiệt, Tiêu Chiến không muốn nhiều lời vô nghĩa với ả: "Đều là hoạt tử nhân thôi, có liên quan gì tới ta đâu?"
"Hai người các ngươi khó chơi thật đấy." Giọng nói nữ nhân tuy mang theo vài phần tiếc nuối nhưng vẫn lộ ra đắc ý.
Dáng vẻ Vương Nhất Bác bị nhốt trong thuỷ lao quả thực kích thích Tiêu Chiến mất đi lý trí, nhưng Tiêu Chiến trải qua quá nhiều gian nan, chỉ thất thần một lúc lại nhận thức được, nếu trong thành vô cớ mất tích nhiều người như thế, Trần Vũ và Quý Hướng Không sao lại không phát hiện ra được. Bọn họ điều tra manh mối hoạt tử nhân, tất cả đều hướng đến Phù Sinh Lâu, nơi này không thiếu nhất chính là hoạt tử nhân!
Cho nên chẳng sợ trước mắt huyết nhục mơ hồ, chẳng sợ những người này nhu nhược đáng thương cầu xin y tha cho bọn họ một mạng, tuy rằng Tiêu Chiến nhìn không ra nhưng lại biết tất thảy chỉ là ảo cảnh, y không hề do dự, giơ tay chém xuống giải quyết những người này.
Quả nhiên, nữ nhân biết Tiêu Chiến không bị mê hoặc liền buông bỏ ảo cảnh, trong đại đường chỉ có đầy bạch cốt, đến nửa vết máu cũng không có. Ánh nến lầu một lập loè vài cái, sân khấu vốn để kỹ tử đàn hát ban nãy phát ra âm thanh trầm đục, Tiêu Chiến đi qua vừa nhìn thấy, tấm ván gỗ trên sân khấu đã chẳng thấy đâu, phía dưới rõ ràng là một gian mật thất.
"Từ giờ trở đi, trong nửa canh giờ chỉ cần ngươi có thể đi ra từ mật thất này ta sẽ bỏ một phần nước trong thuỷ lao đi, thế nào?"
Tiêu Chiến híp mắt, nhưng phía dưới quá mờ, Tiêu Chiến không nhìn rõ cái gì. Cho đến bây giờ Tiêu Chiến cũng không nghe ra giọng điệu của nữ nhân kia đến từ đâu, y một bên ngồi xổm xuống sờ soạng thử, một bên tuỳ ý hỏi: "Nếu ta không ra được thì sao?"
Nữ nhân cười càng sung sướng: "Vậy ngươi sẽ chết ở trong đó. Còn có hai canh giờ nữa thuỷ lao sẽ chạm đỉnh, vừa rồi ngươi đã qua một cửa rồi, còn ba cửa nữa các ngươi sẽ gặp được nhau. Nếu ngươi không đi, Vương Nhất Bác sẽ chết thay ngươi."
Nữ nhân kia như một kẻ điên, Tiêu Chiến không ngừng ép mình bình tĩnh, chính y cũng không nghĩ ra đối phương bày ra trò này để làm gì. Tiêu Chiến biết mình không hỏi ra được gì, trong lòng vừa động đã thay đổi cách hỏi.
"Nếu ta chết, hắn cũng sẽ chết sao?"
Nữ nhân im lặng vài giây lại đột nhiên cười lên ha hả: "Ha ha ha, ngươi yên tâm, nếu ngươi chết, ta sẽ thả hắn ra, tuyệt đối không để các ngươi được sinh đồng khâm, tử đồng huyệt*."
*Sinh tắc đồng khâm, tử tắc đồng huyệt: ý chỉ lúc sống thì cùng giường, lúc chết thì cùng một ngôi mộ, để hình dung phu thê ân ái, sống chết không rời.
_____________
Gòi các cô đoán ra mụ này là ai chưa =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.