[Bác Chiến] Nhớ Anh

Chương 23

Tiểu Dương Tố Bạch Nhật Mộng

21/01/2022

Lúc Vương Nhất Bác lái xe, Tiêu Chiến nghiêng người dựa vào ghế phụ, cứ nhìn cậu ấy chằm chằm.

Chỉ là muốn nhìn cậu, không phải kiểu đặc biệt có mục đích gợi tình, tuy nhiên ánh mắt như vậy đối với Vương Nhất Bác quả thực rất câu dẫn.

Cậu đưa một tay qua, muốn véo má Tiêu Chiến một cái, bị Tiêu Chiến tránh đi.

"Em lái xe đàng hoàng."

Vương Nhất Bác cong môi lên, cố gắng khắc chế cảm giác manh động tới mức muốn đua xe vì quá vui vẻ.

"Em sờ chút." Giọng nói có chút giống mấy tên tra nam dỗ dành lừa gạt người khác, cũng khá phù hợp với khí chất hiện tại của cậu.

Tiêu Chiến không có cách nào từ chối thỉnh cầu đơn giản như vậy của cậu, hoặc là nói bây giờ anh không có cách nào từ chối bất cứ thỉnh cầu nào của Vương Nhất Bác. Anh đưa mặt về phía trước, Vương Nhất Bác dùng mu bàn tay trượt trên má anh một chút, rồi lại lấy mấy ngón tay ấm áp của mình vuốt ve vành tai anh.

Động tác thân mật cho thấy bọn họ rất thương yêu nhau, hơi ngứa, cảm giác ngứa ngáy chạy thẳng vào tim Tiêu Chiến, một cảm giác nóng bỏng ngay lập tức trào lên từ phía bụng dưới, anh ấy có thể cảm nhận rõ mồn một dục vọng đang dâng dào, dục vọng với Vương Nhất Bác.

Không chỉ về mặt cơ thể.

Linh hồn khô héo của anh giống như được sống lại, thuốc giải chính là Vương Nhất Bác, nói ra ví dụ này thì thấy hơi ngại, nghe hơi ớn.

Thế nên anh đem thâm tình gieo trong đáy mắt, nếu Vương Nhất Bác tung mình nhảy vào sóng mắt của anh, cậu ấy sẽ biết, cậu ấy sẽ hiểu.

"Đừng nghịch anh nữa, lái nhanh lên." Tiêu Chiến nghiêng đầu gạt tay Vương Nhất Bác ra, tai trái bị cậu mân mê tới đỏ cả lên.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đặt tay về vô lăng, biểu cảm nhịn cười của cậu trông có vẻ cực kỳ đứng đắn.

"Nhanh nữa thì vượt tốc độ mất." Cậu nói với Tiêu Chiến.

Được rồi, cậu thì sướng rồi, cái chỗ ban nãy được Tiêu Chiến ngậm trong văn phòng không còn biết đông tây nam bắc gì nữa, nhưng Tiêu Chiến chỉ bận hầu hạ cậu, tự mình ức chế dục vọng của bản thân nửa phần cũng không hề phát tiết, Vương Nhất Bác cái con người này, rốt cuộc có biết thương người khác không thế.

— Tất nhiên là cậu ấy biết rồi.

Cậu vốn định làm Tiêu Chiến ở văn phòng luôn, nhưng tìm một vòng, phát hiện đồ trong ngăn kéo đều không còn nữa, gậy massage, gel bôi trơn lần trước cậu nhìn thấy, hình như đều bị Tiêu Chiến vứt đi rồi.

Có Vương Nhất Bác, anh cần đến mấy thứ đồ chơi đó làm gì nữa.

Nhưng không có gel bôi trơn Vương Nhất Bác có dám làm liều không? Nhỡ làm bảo bối tâm can bị thương, ai sẽ đau lòng?

"Hôn em một cái." Vương Nhất Bác nghiêng nghiêng mặt mình sang phía Tiêu Chiến, dáng vẻ có chút hơi tự phụ, trông hơi thiếu đánh.

Tiêu Chiến dùng một ngón tay chọt vào má cậu, lắc đầu nói không hôn, không phải ngữ khí thật sự từ chối, là ngữ khí tùy hứng lúc làm nũng mà thôi.

Đã quá lâu rồi, cảm giác này so với lúc trước hai người họ yêu nhau thì không giống lắm, lúc đó hai người cũng cực kỳ giỏi ân ái, nhưng chỉ là hưởng thụ hiện tại mà thôi.

Không giống như bây giờ, chuyện cũ được chôn sâu trong đáy lòng, bám rễ đâm chồi, yêu hận đều sinh sôi trong từng thớ thịt, chỉ động một chút là tính mạng cũng run rẩy theo.

Lúc chỉ cần rẽ một cái nữa là sẽ vào đến tiểu khu, điện thoại của Tiêu Chiến đổ chuông.

Thế nên đã bảo là có những chuyện, lúc làm được thì mau chóng làm đi, "lên" được thì nhanh chóng mà "lên", đừng có lằng nhằng lại lỡ mất thời cơ, bằng không tới lúc bạn muốn lên, sẽ có hết rắc rối này tới rắc rối khác kéo tới làm phiền bạn.

Ví dụ như bây giờ, Tiêu Chiến nhìn màn hình điện thoại cả nửa ngày vẫn không nhấc máy.



"Ai thế?" Vương Nhất Bác vừa giảm tốc độ vừa hỏi anh.

Tiêu Chiến hờ hững đưa điện thoại cho cậu xem, nói với cậu: "Bạn nhỏ nhà em."

"Hả?" Vương Nhất Bác mờ mịt chau mày lại, nhìn ảnh đại diện người gọi đến một cái.

Thật sự là Tiểu Đinh.

Giờ đã mấy giờ rồi, cậu ta tìm Tiêu Chiến làm gì.

"Đừng nghe." Cậu nói với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không cảm thấy Tiểu Đinh tìm Tiêu Chiến vì muốn nói chuyện công việc, dù sao vì cậu ấy, Tiểu Đinh đã làm phiền đến Tiêu Chiến một lần rồi, tuy lần đó có tác dụng đẩy thuyền cho hai người họ..... Nhưng giờ phút này, cậu ta không cần đẩy thuyền nữa, cậu ta cần không làm phiền.

"Anh nghe xem, nhỡ đâu có chuyện gì thì sao, không phải cậu ấy vẫn còn là cấp dưới của em à."

Sau đó Tiêu Chiến nghe máy.

Anh đã đoán đúng, quả thực có chút chuyện nhỏ, vừa nhấc máy anh đã nghe thấy âm thanh ồn ào hỗn loạn ở phía bên kia.

"Anh Tiêu Chiến, hôm nay anh có liên lạc với anh Nhất Bác không?"

Không chỉ có giọng say, còn có cả tiếng khóc.

Điện thoại mở chế độ loa ngoài, không ngờ vừa bắt đầu đã nhắc đến tên mình, Vương Nhất Bác thấy có chút hơi ngại, đối mắt với Tiêu Chiến, ngờ nghệch rút điện thoại ra xem, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Tiểu Đinh.

Lúc cậu bé đó đau khổ tìm rượu giải sầu vì cậu, cậu vẫn còn ở trong miệng Tiêu Chiến sướng tới nỗi đầu óc quay cuồng, gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy, cậu không hề nghe một cuộc nào.

Có khốn nạn không, có tệ bạc không.

Tiêu Chiến điềm tĩnh nhìn cậu, trong ánh mắt có ý cười khó mà che giấu.

Cười như thế nào, cười lạnh chứ sao.

Anh đáp lại Tiểu Đinh: "Em...tìm em ấy có việc gì sao?"

"Không có việc gì.....mấy hôm nay em đều không liên lạc được với anh ấy, em muốn biết anh ấy đang bận việc gì."

"Ừm....." Thật ra Tiêu Chiến không biết nên nói gì cho hợp lý, nói dối thì trái với lương tâm, nói thật thì khá làm tổn thương người khác.

Sau đó lại thấy Tiểu Đinh hỏi anh: "Anh Nhất Bác, có phải là cố tình không để ý tới em không?"

"Chắc là em ấy đang bận." Tiêu Chiến nói với cậu bé như vậy.

"Vâng, chắc là vậy....." Tiểu Đinh đáp.

Sau đó Tiêu Chiến nghe thấy trong điện thoại có tiếng sụt sịt, trạng thái uống say xong nước mắt nước mũi hòa lẫn với nhau anh đã từng trải qua, rất thê thảm, tự mình còn cảm thấy mình đáng thương.

Nhưng anh lý trí hơn cậu bé này nhiều, anh có thể kìm nén mà không làm phiền Vương Nhất Bác, đại khái có khoảng vài trăm lần gì đó, anh ấy đều nhịn được.

"Em đang ở một mình à? Đừng uống rượu nữa, về nhà sớm đi."



"Em muốn anh Nhất Bác đến đón em.....anh Tiêu Chiến, anh bảo anh ấy đến đón em được không."

Hai ngày nay hai bọn họ đi tới đâu cũng công khai ân ái, chắc cậu bé cũng nghe phong thanh thấy gì đó rồi, nói năng rất thẳng thừng, chỉ thiếu điều trực tiếp hỏi Tiêu Chiến, có phải hai người đã làm lành rồi không, anh có thể trả anh Nhất Bác lại cho em không.

Tiêu Chiến cũng không hẳn quá để tâm hàm ý trong câu nói của cậu ấy, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Em đang ở đâu?"

Cậu ấy nói cho Tiêu Chiến tên một quán rượu, Tiêu Chiến nghĩ một lát rồi nói: "Anh biết rồi." Sau đó cúp điện thoại, nói với Vương Nhất Bác: "Dừng trước cửa tiểu khu đi, em về nhà trước."

Vương Nhất Bác theo lời dừng xe lại, âm thầm nhìn anh, "Anh làm gì?"

Tiêu Chiến cười, vừa tháo dây an toàn vừa giải thích: "Cậu bé đó nửa đêm ra ngoài uống rượu giải sầu, em không lo à?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

Tiêu Chiến không cần cậu trả lời, lại hỏi: "Nghe giọng cậu bé chắc không phải lần đầu tiên như thế này rồi, trước kia cậu ấy tìm em, em đều đi đón hả?"

"Em chỉ đưa cậu ta về, không làm gì khác." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến lại cười, "Ừ, cao thượng."

"Em không nói là lần này cũng sẽ đi."

"Em muốn đi anh cũng không cho em đi." Tiêu Chiến chỉ vào dây an toàn của cậu, bảo cậu xuống xe, "Anh đưa người ta về nhà giúp em, em lên trên tắm rửa trước đi, đợi anh về thì báo đáp ân tình của anh cho tốt."

"Anh....."

"Đừng nói nhảm nữa."

/

Quả thực khá nguy hiểm, lúc Tiêu Chiến tới nơi Tiểu Đinh đã uống tới mức ngồi không vững nữa, đứa trẻ ngoan cũng có lúc sẽ hư, nhưng bất kể là nó ngoan hay hư, Vương Nhất Bác cũng đều không chịu quay đầu lại nhìn nó một cái.

Thấy Tiêu Chiến đến, bạn nhỏ khóc vô cùng tuyệt vọng, cái lưỡi nở to hỏi anh: "Có phải hai người đã quay lại với nhau rồi đúng không?"

Tiêu Chiến không cần thiết phải lừa cậu ấy, nói với cậu "Phải."

Cậu biết mà.

Từ lúc cái người tên Tiêu Chiến này vừa xuất hiện, cậu đã cảm thấy Vương Nhất Bác đối xử với anh không giống với những người khác, nhưng lại không rõ là không giống ở chỗ nào, Vương Nhất Bác không phải là người thích nhai lại cỏ cũ, là vì anh ấy vô cùng vô cùng thích nên mới muốn làm lại từ đầu sao?

Anh ấy cực kỳ thích một người thì sẽ có dáng vẻ thế nào?

Tiểu Đinh cảm thấy Vương Nhất Bác đã rất thích mình rồi, anh ấy đối với mình thật sự rất tốt.

Làm sao để chứng minh được anh ấy thích Tiêu Chiến hơn?

Thứ có thể đem ra so sánh chỉ có chuyện này mà thôi.

Cậu hỏi Tiêu Chiến: "Anh từng lên giường với anh ấy chưa?"

"Tất nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Bác Chiến] Nhớ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook