Chương 31: End
Tiểu Dương Tố Bạch Nhật Mộng
26/01/2022
Khách hàng mà Tiêu Chiến phải gặp là một khách hàng nổi tiếng khó đối
phó ở trong giới, bên A khó tính thường đều có chung một đặc điểm —— bản thân hắn chính là một tên rác rưởi.
Gọi điện cho Tiêu Chiến không có ai bắt máy, chắc là đang họp nên cài chế độ im lặng. Vương Nhất Bác tìm trợ lý của anh hỏi địa chỉ, lúc đến nơi cũng đã quá nửa đêm, vậy mà vẫn đang họp, đây là định cả đêm không cho ai ngủ à?
Tòa nhà văn phòng trống trơn, lễ tân cũng đã tan làm từ sớm. Vương Nhất Bác tìm hết phòng họp này sang phòng họp khác, lần theo âm thanh mà tìm đến căn phòng Tiêu Chiến đang họp ở bên trong, cậu không cả gõ cửa, trực tiếp đi vào.
Người phụ trách dự án mặt mày cau có, đang dùng ngón tay gõ cộc cộc lên mặt bàn, nói với đoàn đội của Tiêu Chiến rằng đêm nay nhất định phải đưa ra được phương án, không đưa ra được thì ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Tình huống cấp bách, lại liên tục họp mấy tiếng đồng hồ, người trong phòng ai nấy đều đờ đẫn, tự nhiên lại có người xông vào, ai cũng chỉ biết giương mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, đều không phản ứng kịp xem đây là tình huống gì.
Vương Nhất Bác chẳng để ý gì tới bọn họ, đi thẳng tới bên cạnh Tiêu Chiến, một phát nhấc cánh tay anh lên, kéo anh ra ngoài.
Lúc này tên phụ trách dự án kia mới kịp phản ứng lại: "Này, anh là ai thế?"
Tiêu Chiến cũng vội vàng kéo cậu lại, trừng mắt lên hỏi: "Sao em lại tới đây?" Không phải hôm nay cậu nên ở nhà bố mẹ anh đón sinh nhật cùng Tiểu Tỏa sao? Xa xôi như vậy chạy tới đây làm gì?
"Ra ngoài nói."
Đồng nghiệp và khách hàng đều ngồi bên cạnh nhìn, tuy Tiêu Chiến không hề để tâm vấn đề công khai quan hệ giữa hai người, nhưng đang ở nơi làm việc, lôi lôi kéo kéo thế này thật sự rất bất lịch sự.
Anh rút tay về, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Đang họp mà, hay là em đợi anh một lát."
Vương Nhất Bác quét mắt một vòng, nói với anh: "Không đợi được."
Tên phụ trách kia vừa nghe đã không vui, vốn đã gấp như cháy nhà, giờ lại tự nhiên xuất hiện một tên phá đám, "Hai anh là thế nào đây? Việc công hay việc tư? Để sau giải quyết không được à?"
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn hắn, lạ mắt, chắc là người mới nhảy qua lĩnh vực này.
Cậu căn bản không thèm nể mặt, nói với Tiêu Chiến: "Hôm nay đến đây thôi, bảo người của anh về khách sạn nghỉ ngơi hết đi."
"Không phải, anh là ai thế? Dựa vào đâu mà giải tán cuộc họp của tôi?!" Tên phụ trách kia sắc mặt khó coi như ăn phải cứ*.
Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói với anh ta: "Lát nữa giám đốc khu vực của anh sẽ giải thích nguyên nhân với anh, anh đợi điện thoại là được." Nói xong liền kéo tay Tiêu Chiến, "Đi thôi."
Từ lúc ra khỏi phòng họp tới khi vào thang máy, cho đến lúc lấy xe, Vương Nhất Bác không nói một câu nào, chỉ cắm đầu đi thẳng. Còn nữa, cậu nắm tay Tiêu Chiến cực kỳ chặt, trời lạnh như vậy, lòng bàn tay lại toát cả mồ hôi, Tiêu Chiến không hỏi gì cả, trong lòng cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân đại khái, nhưng anh cũng không dám chắc chắn.
Sau khi lên xe, Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, cửa xe vừa khóa lại, bỏ qua tất cả những phân đoạn rườm rà, ấn Tiêu Chiến xuống trực tiếp hôn anh, tư thế đó giống như sắp ăn thịt người.
Ban nãy Tiêu Chiến bị bên A làm cho đầu óc đình trệ, lúc này bị đè ngã, cũng ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau cho Vương Nhất Bác hôn, nhưng trong đầu vẫn đang ẩn hiện toàn chuyện công việc, tinh thần không tập trung, chớp mắt đã bị phát hiện.
Vương Nhất Bác cắn mạnh một cái lên môi anh, Tiêu Chiến đau tới mức "Ưm" lên một tiếng, mở miệng định nói gì đó, cánh lưỡi của đối phương lại được đà tiến vào sâu hơn.
Làm gì có ai hôn như thế, sắp hết không khí để hô hấp tới nơi rồi.
"Nhất Bác.....ưm.....em....." Vương Nhất Bác chiếm lấy môi lưỡi không để anh nói, không hề khắc chế chút bản năng nào của một người đàn ông, hôn mãi hôn mãi tay bắt đầu sờ lên eo Tiêu Chiến, lại thò vào trong quần áo anh.
Không thể nào đi cả quãng đường xa như vậy tới đây chỉ để làm chuyện này chứ?
Làm chuyện này cũng được, nhưng về khách sạn được không, vẫn đang ở bên ngoài mà, bị người ta trông thấy thì ngại biết bao.
Cứ hôn một cách điên cuồng như vậy một lúc lâu, Vương Nhất Bác cũng thấy hơi khó thở rồi, cậu nhả môi Tiêu Chiến ra, vùi mặt vào hõm vai anh, hít lấy hít để từng hơi lớn, lúc thở, tay vẫn rúc trong áo sơ mi của Tiêu Chiến, sờ khuôn ngực phập phồng nhẹ nhàng của anh, dịu dàng xoa nắn từng cái một. Ta cũng không biết ngực của đàn ông thì có cái gì để sờ.
Cậu ấy tưởng trên đường đi mình đã khóc đủ rồi, lúc gặp mặt Tiêu Chiến sẽ không thất lễ, nhưng cậu ấy cuộn người trong lòng Tiêu Chiến, càng khóc dã man hơn, nước mắt tuôn ra ngoài, không phải kiểu vô thanh vô tức, mà là khóc nức nở không khống chế được, lưng cậu ấy không ngừng run lên.
Tiêu Chiến cứ ôm cậu, ôm cũng không được, cậu càng run mạnh hơn. Cũng chẳng có gì an ủi được, chỉ có thể vỗ vỗ lưng, xoa xoa đầu, đợi cảm xúc của cậu lắng xuống, cậu sẽ tự nói cho anh nghe.
Bắt đầu nói từ đâu đây.
Năm đó sau khi chia tay, Tiêu Chiến quả thực đã kết hôn, nhưng chỉ là hình thức. Nói thật, làm chuyện này cũng rất thất đức, nhưng anh không còn cách nào khác, mẹ của Vương Nhất Bác cầu xin anh, cầu xin anh cắt đứt toàn bộ quan hệ với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cũng không biết, tiểu tổ tông này đến mạng cũng dám đem ra dày vò, anh có thể làm cách nào để khiến cậu ấy chết tâm đây.
Thì kết hôn thôi, kết hôn rồi thì Vương Nhất Bác sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa, nếu không cậu ấy sẽ luôn cho rằng Tiêu Chiến đang đợi mình.
Từng hối hận, tất nhiên từng hối hận. Chuyện hối hận nhất là vì năm đó quá hấp tấp mà đồng ý với yêu cầu nhận con nuôi của phía nữ. Đối tượng kết hôn của anh cũng bị gia đình ép vào bước đường cùng, Tiêu Chiến thì thật sự không hiểu lắm tại sao mấy gia đình đó lại có chấp niệm với việc sinh con như vậy, nhưng cô thật sự bị gia đình đưa ra tối hậu thư, sau khi kết hôn phải sinh con, cho dù sau này ly hôn cũng không sao, phụ nữ không thể không có con.
Phụ nữ sao lại không thể không có con?
Cho đến tận bây giờ Tiêu Chiến vẫn không thể tán đồng với quan niệm này được. Nhưng lúc đó anh quá gấp gáp, không có đối tượng kết hôn nào khác hợp lý, chỉ có thể đồng ý yêu cầu, hai người đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ, làm đầy đủ thủ tục chính quy để nhận nuôi một đứa bé.
Sau đó phía nữ đã đưa đứa trẻ ra nước ngoài, hai người không sống chung với nhau ngày nào, chỉ đợi tới khi đến hạn sẽ làm thủ tục ly hôn.
Nhưng không thể nào ngờ rằng, sau đó cô ta không nuôi đứa nhỏ nữa.
Nghe nói người yêu của cô ta không đồng ý, quậy phá tới mức gia đình đảo lộn, cuối cũng bố mẹ cô cũng biết được sự thật. Sau đó chuyện được giải quyết thế nào Tiêu Chiến cũng không biết, nhưng đứa nhỏ kia thì bọn họ nói gì cô ta cũng nhất quyết không cần nữa.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không hiểu bất cứ chuyện gì, cũng không quyết định được bất cứ chuyện gì, bị một đám người lớn tự cho mình là đúng tùy tiện quyết định vận mệnh của mình.
Thế nên Tiểu Tỏa không giống với những đứa trẻ khác, con cái nhà người khác ở tuổi này đều vô cùng tùy hứng, phá phách, nó thì sao? Không có ai dạy nó, tự nó biết nhìn sắc mặt của người lớn, nghĩ cách để lấy lòng người lớn, sợ mình sẽ bị bỏ rơi. Đợi nó lớn thêm một chút nữa, khi thấy những bạn nhỏ khác được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng vô điều kiện, nó sẽ đau lòng biết bao.
Tiêu Chiến biết mình đã sai, nhưng nếu như thời gian quay lại một lần nữa, anh vẫn không có cách xử lý nào tốt hơn.
Hoặc ngay từ ban đầu hãy tránh xa Vương Nhất Bác một chút, đừng thích cậu ấy là được rồi.
Không, anh không muốn.
Người anh ấy yêu có thể đi, nhưng không thể chưa từng đến.
Anh ôm mặt Vương Nhất Bác, sờ một cái cả bàn tay đều dính đầy nước mắt, aiyo xem cậu ấy tủi thân này. Không cần hỏi gì nữa, bố mẹ anh nhất định đã nói hết tất cả với Vương Nhất Bác rồi.
"Vẫn chưa khóc đủ à? Ban nãy hung dữ với bên A của anh như vậy, bây giờ sao thế? Hửm?" Tiêu Chiến dỗ dành lau nước mắt cho cậu, "Nhất Bác, muộn lắm rồi, hay là chúng ta về khách sạn rồi khóc tiếp nhé, được không?"
Cổ họng Vương Nhất Bác nghẹn chặt, "Anh....."
Cậu ấy muốn nói xin lỗi với Tiêu Chiến, cũng muốn nói với Tiêu Chiến là em rất giận, hoặc, cậu ấy nên nói nhất có lẽ là cảm ơn anh.
Cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng, nhưng cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại duy nhất một câu đó, em nhớ anh, em rất nhớ anh.
Nỗi nhớ là vô thanh vô tức, cũng đinh tai nhức óc, nó dày vò khiến con người ta muốn chết, cũng gồng gánh giúp người ta cố mà sống tiếp những tháng ngày dài.
Còn tưởng mình giỏi giang biết bao, trèo đèo lội suối để theo đuổi được người tình cũ mà mình không buông tay được.
Cậu nhìn xem, người không buông bỏ được người cũ trên thế giới này nhiều lắm, có mấy người có thể quay đầu lại đây?
Người có thể quay lại, là vì anh ấy trước giờ chưa từng nỡ rời xa.
Biết rằng cậu không tin, nhưng trên đời này lại cứ có chuyện tốt như thế, cậu gặp được một người tên Tiêu Chiến, anh ấy hết lần này tới lần khác cho cậu cơ hội, tận tới khi chính cậu cũng cảm thấy không còn đường sống nữa, anh ấy vẫn đang đợi cậu.
Điện thoại Tiêu Chiến đổ chuông, là bên A ngu ngốc ban nãy gọi tới.
Vừa nghe đã biết lãnh đạo cấp trên đã chào hỏi qua, thái độ nói chuyện với Tiêu Chiến cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Nói rằng tình huống lần này không liên quan tới phía bên B bọn họ, tự anh ta sẽ xử lý, còn hỏi ngày mai có rảnh không, anh ta muốn mời anh ăn cơm.
Mời anh ăn cơm cái nỗi gì chứ, là muốn mời Vương Nhất Bác ăn cơm thì có.
Tiêu Chiến mím môi chỉ chỉ điện thoại với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không hề khách khí chút nào, trợn mắt trắng nói, "Bảo hắn cút."
Đối phương nhất định đã nghe thấy, sau khi nghe thấy thì cười vô cùng ngại ngùng, Tiêu Chiến cũng dở khóc dở cười, tuy rằng lần này là do tên ngu ngốc đó tự làm sai rồi tìm bọn họ chịu tội thay, nhưng mọi người đều lăn lộn kiếm miếng ăn mà, ai cũng không dễ dàng có phải không, không cần thiết phải như vậy.
"Thật ngại quá lãnh đạo, thời gian của chúng tôi quả thực có chút gấp gáp."
Đối phương vội vàng cười nói tôi hiểu, còn bảo Tiêu Chiến hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Vương tổng.
Sau khi tắt điện thoại, nước mắt của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngưng lại, cậu tự rút một tờ giấy lên lau mặt, lau cả nước mắt nước mũi, chóp mũi cũng đã đỏ cả lên.
Tiêu Chiến càng nhìn cậu càng thấy vui, đây là Tiểu Vương tổng giỏi giang hơn người sao? Khác biệt cũng quá lớn rồi.
"Đám nhãi ranh này không cần phải chiều chuộng, mềm nắn rắn buông, không có tên nào tử tế cả."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu với cậu, "Vâng, cảm ơn Tiểu Vương tổng đã cho anh ôm chân, sau này vẫn mong được ngài quan tâm chăm sóc."
Vương Nhất Bác chớp đôi mắt đỏ ngàu của mình chăm chú nhìn vào anh, nước mắt ở đuôi mắt vẫn chưa khô, thoáng chốc đã lại cười, đưa tay ra giữ cằm Tiêu Chiến lắc qua lắc lại, lại nhào lên ôm chặt lấy anh vào lòng.
"Chăm sóc cũng được, vậy sau này anh cho em ngày nào cũng ôm anh."
"Được thôi."
"Ôm cả 24 giờ."
"Cũng được, em ôm anh làm việc, chỉ cần chúng ta không ngại, người ngại sẽ là kẻ khác."
Tiêu Chiến muốn chọc cho cậu vui, nhưng không chọc cậu ấy cười được, ngược lại còn rất nghiêm túc mà hỏi Tiêu Chiến: "Bảo bảo, anh có rời ra em nữa không?"
Tiêu Chiến nghĩ một lát, "Vậy thì phải xem xem, em có làm chuyện ngốc nghếch dọa anh sợ nữa không."
Vương Nhất Bác dùng sức lắc đầu với anh, "Không đâu, sau này em đều ngoan ngoãn nghe lời anh."
Tiêu Chiến cười, "Vương Nhất Bác, mấy hôm trước em không có ngoan như vậy."
"Em sai rồi." Không cần giải thích gì nữa cả, là cậu không tốt, cậu còn khó chịu với Tiêu Chiến, còn trách anh khi đó bỏ rơi mình, ngốc nghếch biết bao.
Tiêu Chiến sờ sờ mặt cậu, hôn một cái lên môi cậu, áp mũi mình lên chóp mũi cậu, "Biết sai rồi à, phạt em đêm nay hầu hạ anh thêm một lần."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, "Tàn nhẫn vậy à?"
"Ừm."
"Thêm hai lần được không?"
"Em có cần mặt mũi không thế?"
"Không cần, em cần mặt mũi làm gì?"
"Em thắng rồi."
"Thắng rồi thì cho em hôn cái nữa." Vương Nhất Bác sáp vào hôn Tiêu Chiến, bàn tay lại bắt đầu không thành thật, Tiêu Chiến bị sờ mó đến cả người nóng rực, ôm lấy cậu nói: "Nhất Bác, chúng ta về khách sạn đi, anh muốn em rồi."
Ánh trăng đang đậm, nghê hồng vô thanh,
Thứ vốn dĩ đã mất đi lại được tìm lại, chính là được hình dung như vậy ——
*Nghê hồng vô thanh: Nghê hồng được hiểu là cầu vồng, hoặc áng mây nhiều màu sắc
Đêm cuối thu, nhìn vạn vật thấy như đang sống lại,
Trong thành phố cô đơn này, chúng ta chạy về phía người mình yêu thương.
END.
Gọi điện cho Tiêu Chiến không có ai bắt máy, chắc là đang họp nên cài chế độ im lặng. Vương Nhất Bác tìm trợ lý của anh hỏi địa chỉ, lúc đến nơi cũng đã quá nửa đêm, vậy mà vẫn đang họp, đây là định cả đêm không cho ai ngủ à?
Tòa nhà văn phòng trống trơn, lễ tân cũng đã tan làm từ sớm. Vương Nhất Bác tìm hết phòng họp này sang phòng họp khác, lần theo âm thanh mà tìm đến căn phòng Tiêu Chiến đang họp ở bên trong, cậu không cả gõ cửa, trực tiếp đi vào.
Người phụ trách dự án mặt mày cau có, đang dùng ngón tay gõ cộc cộc lên mặt bàn, nói với đoàn đội của Tiêu Chiến rằng đêm nay nhất định phải đưa ra được phương án, không đưa ra được thì ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Tình huống cấp bách, lại liên tục họp mấy tiếng đồng hồ, người trong phòng ai nấy đều đờ đẫn, tự nhiên lại có người xông vào, ai cũng chỉ biết giương mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, đều không phản ứng kịp xem đây là tình huống gì.
Vương Nhất Bác chẳng để ý gì tới bọn họ, đi thẳng tới bên cạnh Tiêu Chiến, một phát nhấc cánh tay anh lên, kéo anh ra ngoài.
Lúc này tên phụ trách dự án kia mới kịp phản ứng lại: "Này, anh là ai thế?"
Tiêu Chiến cũng vội vàng kéo cậu lại, trừng mắt lên hỏi: "Sao em lại tới đây?" Không phải hôm nay cậu nên ở nhà bố mẹ anh đón sinh nhật cùng Tiểu Tỏa sao? Xa xôi như vậy chạy tới đây làm gì?
"Ra ngoài nói."
Đồng nghiệp và khách hàng đều ngồi bên cạnh nhìn, tuy Tiêu Chiến không hề để tâm vấn đề công khai quan hệ giữa hai người, nhưng đang ở nơi làm việc, lôi lôi kéo kéo thế này thật sự rất bất lịch sự.
Anh rút tay về, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Đang họp mà, hay là em đợi anh một lát."
Vương Nhất Bác quét mắt một vòng, nói với anh: "Không đợi được."
Tên phụ trách kia vừa nghe đã không vui, vốn đã gấp như cháy nhà, giờ lại tự nhiên xuất hiện một tên phá đám, "Hai anh là thế nào đây? Việc công hay việc tư? Để sau giải quyết không được à?"
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn hắn, lạ mắt, chắc là người mới nhảy qua lĩnh vực này.
Cậu căn bản không thèm nể mặt, nói với Tiêu Chiến: "Hôm nay đến đây thôi, bảo người của anh về khách sạn nghỉ ngơi hết đi."
"Không phải, anh là ai thế? Dựa vào đâu mà giải tán cuộc họp của tôi?!" Tên phụ trách kia sắc mặt khó coi như ăn phải cứ*.
Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói với anh ta: "Lát nữa giám đốc khu vực của anh sẽ giải thích nguyên nhân với anh, anh đợi điện thoại là được." Nói xong liền kéo tay Tiêu Chiến, "Đi thôi."
Từ lúc ra khỏi phòng họp tới khi vào thang máy, cho đến lúc lấy xe, Vương Nhất Bác không nói một câu nào, chỉ cắm đầu đi thẳng. Còn nữa, cậu nắm tay Tiêu Chiến cực kỳ chặt, trời lạnh như vậy, lòng bàn tay lại toát cả mồ hôi, Tiêu Chiến không hỏi gì cả, trong lòng cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân đại khái, nhưng anh cũng không dám chắc chắn.
Sau khi lên xe, Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, cửa xe vừa khóa lại, bỏ qua tất cả những phân đoạn rườm rà, ấn Tiêu Chiến xuống trực tiếp hôn anh, tư thế đó giống như sắp ăn thịt người.
Ban nãy Tiêu Chiến bị bên A làm cho đầu óc đình trệ, lúc này bị đè ngã, cũng ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau cho Vương Nhất Bác hôn, nhưng trong đầu vẫn đang ẩn hiện toàn chuyện công việc, tinh thần không tập trung, chớp mắt đã bị phát hiện.
Vương Nhất Bác cắn mạnh một cái lên môi anh, Tiêu Chiến đau tới mức "Ưm" lên một tiếng, mở miệng định nói gì đó, cánh lưỡi của đối phương lại được đà tiến vào sâu hơn.
Làm gì có ai hôn như thế, sắp hết không khí để hô hấp tới nơi rồi.
"Nhất Bác.....ưm.....em....." Vương Nhất Bác chiếm lấy môi lưỡi không để anh nói, không hề khắc chế chút bản năng nào của một người đàn ông, hôn mãi hôn mãi tay bắt đầu sờ lên eo Tiêu Chiến, lại thò vào trong quần áo anh.
Không thể nào đi cả quãng đường xa như vậy tới đây chỉ để làm chuyện này chứ?
Làm chuyện này cũng được, nhưng về khách sạn được không, vẫn đang ở bên ngoài mà, bị người ta trông thấy thì ngại biết bao.
Cứ hôn một cách điên cuồng như vậy một lúc lâu, Vương Nhất Bác cũng thấy hơi khó thở rồi, cậu nhả môi Tiêu Chiến ra, vùi mặt vào hõm vai anh, hít lấy hít để từng hơi lớn, lúc thở, tay vẫn rúc trong áo sơ mi của Tiêu Chiến, sờ khuôn ngực phập phồng nhẹ nhàng của anh, dịu dàng xoa nắn từng cái một. Ta cũng không biết ngực của đàn ông thì có cái gì để sờ.
Cậu ấy tưởng trên đường đi mình đã khóc đủ rồi, lúc gặp mặt Tiêu Chiến sẽ không thất lễ, nhưng cậu ấy cuộn người trong lòng Tiêu Chiến, càng khóc dã man hơn, nước mắt tuôn ra ngoài, không phải kiểu vô thanh vô tức, mà là khóc nức nở không khống chế được, lưng cậu ấy không ngừng run lên.
Tiêu Chiến cứ ôm cậu, ôm cũng không được, cậu càng run mạnh hơn. Cũng chẳng có gì an ủi được, chỉ có thể vỗ vỗ lưng, xoa xoa đầu, đợi cảm xúc của cậu lắng xuống, cậu sẽ tự nói cho anh nghe.
Bắt đầu nói từ đâu đây.
Năm đó sau khi chia tay, Tiêu Chiến quả thực đã kết hôn, nhưng chỉ là hình thức. Nói thật, làm chuyện này cũng rất thất đức, nhưng anh không còn cách nào khác, mẹ của Vương Nhất Bác cầu xin anh, cầu xin anh cắt đứt toàn bộ quan hệ với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cũng không biết, tiểu tổ tông này đến mạng cũng dám đem ra dày vò, anh có thể làm cách nào để khiến cậu ấy chết tâm đây.
Thì kết hôn thôi, kết hôn rồi thì Vương Nhất Bác sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa, nếu không cậu ấy sẽ luôn cho rằng Tiêu Chiến đang đợi mình.
Từng hối hận, tất nhiên từng hối hận. Chuyện hối hận nhất là vì năm đó quá hấp tấp mà đồng ý với yêu cầu nhận con nuôi của phía nữ. Đối tượng kết hôn của anh cũng bị gia đình ép vào bước đường cùng, Tiêu Chiến thì thật sự không hiểu lắm tại sao mấy gia đình đó lại có chấp niệm với việc sinh con như vậy, nhưng cô thật sự bị gia đình đưa ra tối hậu thư, sau khi kết hôn phải sinh con, cho dù sau này ly hôn cũng không sao, phụ nữ không thể không có con.
Phụ nữ sao lại không thể không có con?
Cho đến tận bây giờ Tiêu Chiến vẫn không thể tán đồng với quan niệm này được. Nhưng lúc đó anh quá gấp gáp, không có đối tượng kết hôn nào khác hợp lý, chỉ có thể đồng ý yêu cầu, hai người đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ, làm đầy đủ thủ tục chính quy để nhận nuôi một đứa bé.
Sau đó phía nữ đã đưa đứa trẻ ra nước ngoài, hai người không sống chung với nhau ngày nào, chỉ đợi tới khi đến hạn sẽ làm thủ tục ly hôn.
Nhưng không thể nào ngờ rằng, sau đó cô ta không nuôi đứa nhỏ nữa.
Nghe nói người yêu của cô ta không đồng ý, quậy phá tới mức gia đình đảo lộn, cuối cũng bố mẹ cô cũng biết được sự thật. Sau đó chuyện được giải quyết thế nào Tiêu Chiến cũng không biết, nhưng đứa nhỏ kia thì bọn họ nói gì cô ta cũng nhất quyết không cần nữa.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không hiểu bất cứ chuyện gì, cũng không quyết định được bất cứ chuyện gì, bị một đám người lớn tự cho mình là đúng tùy tiện quyết định vận mệnh của mình.
Thế nên Tiểu Tỏa không giống với những đứa trẻ khác, con cái nhà người khác ở tuổi này đều vô cùng tùy hứng, phá phách, nó thì sao? Không có ai dạy nó, tự nó biết nhìn sắc mặt của người lớn, nghĩ cách để lấy lòng người lớn, sợ mình sẽ bị bỏ rơi. Đợi nó lớn thêm một chút nữa, khi thấy những bạn nhỏ khác được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng vô điều kiện, nó sẽ đau lòng biết bao.
Tiêu Chiến biết mình đã sai, nhưng nếu như thời gian quay lại một lần nữa, anh vẫn không có cách xử lý nào tốt hơn.
Hoặc ngay từ ban đầu hãy tránh xa Vương Nhất Bác một chút, đừng thích cậu ấy là được rồi.
Không, anh không muốn.
Người anh ấy yêu có thể đi, nhưng không thể chưa từng đến.
Anh ôm mặt Vương Nhất Bác, sờ một cái cả bàn tay đều dính đầy nước mắt, aiyo xem cậu ấy tủi thân này. Không cần hỏi gì nữa, bố mẹ anh nhất định đã nói hết tất cả với Vương Nhất Bác rồi.
"Vẫn chưa khóc đủ à? Ban nãy hung dữ với bên A của anh như vậy, bây giờ sao thế? Hửm?" Tiêu Chiến dỗ dành lau nước mắt cho cậu, "Nhất Bác, muộn lắm rồi, hay là chúng ta về khách sạn rồi khóc tiếp nhé, được không?"
Cổ họng Vương Nhất Bác nghẹn chặt, "Anh....."
Cậu ấy muốn nói xin lỗi với Tiêu Chiến, cũng muốn nói với Tiêu Chiến là em rất giận, hoặc, cậu ấy nên nói nhất có lẽ là cảm ơn anh.
Cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng, nhưng cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại duy nhất một câu đó, em nhớ anh, em rất nhớ anh.
Nỗi nhớ là vô thanh vô tức, cũng đinh tai nhức óc, nó dày vò khiến con người ta muốn chết, cũng gồng gánh giúp người ta cố mà sống tiếp những tháng ngày dài.
Còn tưởng mình giỏi giang biết bao, trèo đèo lội suối để theo đuổi được người tình cũ mà mình không buông tay được.
Cậu nhìn xem, người không buông bỏ được người cũ trên thế giới này nhiều lắm, có mấy người có thể quay đầu lại đây?
Người có thể quay lại, là vì anh ấy trước giờ chưa từng nỡ rời xa.
Biết rằng cậu không tin, nhưng trên đời này lại cứ có chuyện tốt như thế, cậu gặp được một người tên Tiêu Chiến, anh ấy hết lần này tới lần khác cho cậu cơ hội, tận tới khi chính cậu cũng cảm thấy không còn đường sống nữa, anh ấy vẫn đang đợi cậu.
Điện thoại Tiêu Chiến đổ chuông, là bên A ngu ngốc ban nãy gọi tới.
Vừa nghe đã biết lãnh đạo cấp trên đã chào hỏi qua, thái độ nói chuyện với Tiêu Chiến cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Nói rằng tình huống lần này không liên quan tới phía bên B bọn họ, tự anh ta sẽ xử lý, còn hỏi ngày mai có rảnh không, anh ta muốn mời anh ăn cơm.
Mời anh ăn cơm cái nỗi gì chứ, là muốn mời Vương Nhất Bác ăn cơm thì có.
Tiêu Chiến mím môi chỉ chỉ điện thoại với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không hề khách khí chút nào, trợn mắt trắng nói, "Bảo hắn cút."
Đối phương nhất định đã nghe thấy, sau khi nghe thấy thì cười vô cùng ngại ngùng, Tiêu Chiến cũng dở khóc dở cười, tuy rằng lần này là do tên ngu ngốc đó tự làm sai rồi tìm bọn họ chịu tội thay, nhưng mọi người đều lăn lộn kiếm miếng ăn mà, ai cũng không dễ dàng có phải không, không cần thiết phải như vậy.
"Thật ngại quá lãnh đạo, thời gian của chúng tôi quả thực có chút gấp gáp."
Đối phương vội vàng cười nói tôi hiểu, còn bảo Tiêu Chiến hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Vương tổng.
Sau khi tắt điện thoại, nước mắt của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngưng lại, cậu tự rút một tờ giấy lên lau mặt, lau cả nước mắt nước mũi, chóp mũi cũng đã đỏ cả lên.
Tiêu Chiến càng nhìn cậu càng thấy vui, đây là Tiểu Vương tổng giỏi giang hơn người sao? Khác biệt cũng quá lớn rồi.
"Đám nhãi ranh này không cần phải chiều chuộng, mềm nắn rắn buông, không có tên nào tử tế cả."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu với cậu, "Vâng, cảm ơn Tiểu Vương tổng đã cho anh ôm chân, sau này vẫn mong được ngài quan tâm chăm sóc."
Vương Nhất Bác chớp đôi mắt đỏ ngàu của mình chăm chú nhìn vào anh, nước mắt ở đuôi mắt vẫn chưa khô, thoáng chốc đã lại cười, đưa tay ra giữ cằm Tiêu Chiến lắc qua lắc lại, lại nhào lên ôm chặt lấy anh vào lòng.
"Chăm sóc cũng được, vậy sau này anh cho em ngày nào cũng ôm anh."
"Được thôi."
"Ôm cả 24 giờ."
"Cũng được, em ôm anh làm việc, chỉ cần chúng ta không ngại, người ngại sẽ là kẻ khác."
Tiêu Chiến muốn chọc cho cậu vui, nhưng không chọc cậu ấy cười được, ngược lại còn rất nghiêm túc mà hỏi Tiêu Chiến: "Bảo bảo, anh có rời ra em nữa không?"
Tiêu Chiến nghĩ một lát, "Vậy thì phải xem xem, em có làm chuyện ngốc nghếch dọa anh sợ nữa không."
Vương Nhất Bác dùng sức lắc đầu với anh, "Không đâu, sau này em đều ngoan ngoãn nghe lời anh."
Tiêu Chiến cười, "Vương Nhất Bác, mấy hôm trước em không có ngoan như vậy."
"Em sai rồi." Không cần giải thích gì nữa cả, là cậu không tốt, cậu còn khó chịu với Tiêu Chiến, còn trách anh khi đó bỏ rơi mình, ngốc nghếch biết bao.
Tiêu Chiến sờ sờ mặt cậu, hôn một cái lên môi cậu, áp mũi mình lên chóp mũi cậu, "Biết sai rồi à, phạt em đêm nay hầu hạ anh thêm một lần."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, "Tàn nhẫn vậy à?"
"Ừm."
"Thêm hai lần được không?"
"Em có cần mặt mũi không thế?"
"Không cần, em cần mặt mũi làm gì?"
"Em thắng rồi."
"Thắng rồi thì cho em hôn cái nữa." Vương Nhất Bác sáp vào hôn Tiêu Chiến, bàn tay lại bắt đầu không thành thật, Tiêu Chiến bị sờ mó đến cả người nóng rực, ôm lấy cậu nói: "Nhất Bác, chúng ta về khách sạn đi, anh muốn em rồi."
Ánh trăng đang đậm, nghê hồng vô thanh,
Thứ vốn dĩ đã mất đi lại được tìm lại, chính là được hình dung như vậy ——
*Nghê hồng vô thanh: Nghê hồng được hiểu là cầu vồng, hoặc áng mây nhiều màu sắc
Đêm cuối thu, nhìn vạn vật thấy như đang sống lại,
Trong thành phố cô đơn này, chúng ta chạy về phía người mình yêu thương.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.