Chương 16
CacaxYibo97
06/04/2022
- Tiểu Huyền à, chúng ta có cơm ăn rồi.
Tiểu Huyền thấy ba cười, bé từ ngơ ngác cũng cười rộ lên. Hai cha con mỗi người mỗi vẻ, cười nghiêng ngả trên đường phố thoáng nhìn thì đúng là có chút kì cục nhưng đối với mấy bà nội trợ đó chính là một khoảnh khắc đẹp mà họ vô tình bắt gặp thấy.
Hàn Nghi tâm trạng bớt nặng nhọc hơn, anh ta vui vẻ bế Tiểu Huyền đi hôm nay quyết định hai ba con sẽ đi dạo hết cả cái thành phố này.
Sau khi chiếc xe rời đi, Nhất Bác bên trong vẫn không cảm xúc. Người tài xế phía trước vẫn chuyên tâm lái xe nhưng đôi mắt lại lén nhìn lên gương chiếu hậu. Anh ta thầm nghĩ trong lòng.
[ Vương Tổng giúp người ? Vương Tổng không bài xích việc giúp người nữa ư ? ]
Nhất Bác vẫn ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn anh mới lếch cái mông ra khỏi cái ghế, đi vào phòng tắm vệ sinh một chút cho sạch sẽ rồi anh đi ra ngoài, thay một bộ âu phục đen, mái tóc nâu dẻ được xoả tự do. Tiêu Chiến đứng trên đầu giường, anh mới cúi xuống ôn nhu nhìn chiếc áo thun đang nằm trên đầu giường hít một hơi thật sâu. Anh có thể vẫn cảm giác được mùi hương của cậu vẫn ở đây, vẫn cảm giác được hơi thở của cậu phà vào cổ. Tiêu Chiến bất giác đỏ mặt, anh đưa tay ôm mặt ánh mắt ôn nhu lấp ló tia hạnh phúc. Liếc nhìn đồng hồ, Tiêu Chiến mới bình tĩnh lại rồi mang điện thoại ra khỏi phòng.
Không lâu sau, xe của Nhất Bác đã đậu trước Thiên Vương, Nhất Bác cao ngạo bước ra cậu không nóng cũng không lạnh, giọng ôn tồn.
- Đi đi, tôi gọi rồi đến đón.
Chiếc xe nghiêm nghị nổ máy rồi chạy đi mất, Nhất Bác một thân một mình lạnh lùng bước vào, nhân viên dường như không biết cậu vào vì thường khi cậu đến Trác Thành sẽ thông báo nhưng hôm nay cậu lại đến bất ngờ. Nhân viên mãi nháo nhào nói chuyện, đến khi ai nấy lạnh sống lưng, cảm giác được mối nguy hiểm như có thú săn mồi đang rình rập mình không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn ra phía cửa thì ai ai cũng chết chân, gương mặt không tự chủ mà đổ mồ hôi.
Nhất Bác đứng đút tay vào túi, cậu cao cao thượng thượng như một vị vua, ánh mắt sắc lạnh như muốn gϊếŧ người. Thân ảnh toát ra ám khí, một khí bức người áp đảo những ai xung quanh đó.
- Vui vẻ quá nhỉ ?
Mọi người xung quanh cuống cuồng lên nhưng không nói lời nào, những lời muốn nói cũng chỉ nghẹn nơi cuống họng không thể thoát ra ngoài và lọt đến tai vị vua kia. Trác Thành từ thang máy hì hục chạy ra, hắn vội vàng cúi đầu cung kính, đáy mắt lộ rõ sự lo sợ lần này nguy thật rồi.
- Vương Tổng, tôi xin lỗi.
Nhất Bác liếc nhìn Trác Thành, ánh mắt lại một lần nữa nhìn chăm chăm vào những con người im lặng kia, miệng cậu khẽ mở mỗi hơi thở của cậu chứng minh rằng nguy hiểm đã sắp ập đến. Trác Thành nuốt nước miếng, hắn e ngại cũng như lo sợ nhìn Nhất Bác, bàn tay hắn không tự chủ mà run lên từng cơn, tóc gáy của hắn cũng đã dựng lên hết.
- Các người coi Thiên Vương là gì ? Là chỗ để người sơn móng tay kẻ coi phim ư ? Bộ mặt của Thiên Vương đây ư ?
Nhất Bác gằn giọng buông từng chữ, trong lòng cậu không khỏi khinh bỉ, lạnh nhạt.
- Xem camera từ lúc bắt đầu làm đến giờ, ai không tập trung làm đuổi hết cho tôi.
Nói rồi cậu quay lưng bước đi vào thang máy, ánh mắt lại lần nữa nhìn quét xung quanh. Trác Thành vâng vâng dạ dạ, hắn không đi theo sau Nhất Bác mà chỉ đứng đó nhìn, đợi thân ảnh khuất sau cánh cửa thang máy hắn mới quay phắt sang đám nhân viên, ánh mắt không khỏi thất vọng.
- Tôi và Vương Tổng có thể nói là tự hào về mọi người nhưng giờ tôi rất thất vọng. Tôi không thể giúp được mọi người sau này....
Trác Thành chân thành nói rồi bỗng nhiên hắn đanh mặt lại.
- Vì ai làm nấy chịu đừng có mà trách ai.
Trác Thành bỏ đi, những tiếng rì rầm than trách bắt đầu vang lên.
Nhất Bác đến phòng làm việc, cậu thả mình xuống chiếc ghế da, cậu khởi động máy tính rồi ánh mắt chăm chú xem thứ gì đó.
Cốc cốc cốc.
- Vào.
- Vương Tổng, tôi đã điều tra về Hàn Nghi.
Nhất Bác ra dấu hiệu để Trác Thành nói, hắn mới kiếm một tập tài liệu trên tay rồi mở ra.
- Anh ta là Hàn Nghi, 24 tuổi và đang đơn thân nuôi một con. Anh ta từng làm việc cho Chúng Thị nhưng không hiểu lý do vì sao anh ta đã bị đuổi mặc dù đang giữ chức trưởng phòng thiết kế. Sau khi tôi điều tra rõ hơn về quá khứ của anh ta thì mới biết rằng Hàn Nghi và Chúng Huyền từng qua lại với nhau. Và...và
Gương mặt Trác Thành bỗng thay đổi, hắn ngập ngừng như không muốn nói điều gì đó. Nhất Bác nhìn hắn, ánh mắt có ý sao không tiếp tục ? Trác Thành hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói từng câu từng chữ đều một mạch lọt vào tai Nhất Bác không sót một chữ.
- Và trong thời gian cậu đi công tác một năm, cô Chúng Huyền và Hàn Nghi đã ngủ với nhau và cô Chúng Huyền đã mang thai. Vì sinh non nên cô đã bỏ đứa bé trong phòng chăm sóc đặc biệt với Hàn Nghi và cô đã về Chúng Gia, Hàn Nghi đã một mình nuôi đứa bé và làm việc tại Chúng Thị. Tôi nghĩ có lẽ vì cô Chúng Huyền không biết Hàn Nghi làm tại công ty nhà mình và đến khi biết cô đã kêu ông Chúng đuổi việc Hàn Nghi. Những chuyện này đều được cô Chúng Huyền bịt kín.
Trác Thành dừng nói, hắn nhìn Nhất Bác. Cậu đan hai tay vào nhau rồi chống lên bàn che mất miệng chỉ để lộ ra đôi mắt sắc lạnh, ẩn sâu bên trong là sự chết chóc sâu rộng. Cậu đang toan tính chuyện gì đó, bàn tay nổi gân xanh, đôi mắt hằn tia máu hơi thở trở nên gay gắt.
- Vậy chúng ta có hủy cuộc hẹn với Tiêu Thị về việc mua lại Chúng Thị không ?
- Không, cuộc vui vẫn còn dài.
Tiểu Huyền thấy ba cười, bé từ ngơ ngác cũng cười rộ lên. Hai cha con mỗi người mỗi vẻ, cười nghiêng ngả trên đường phố thoáng nhìn thì đúng là có chút kì cục nhưng đối với mấy bà nội trợ đó chính là một khoảnh khắc đẹp mà họ vô tình bắt gặp thấy.
Hàn Nghi tâm trạng bớt nặng nhọc hơn, anh ta vui vẻ bế Tiểu Huyền đi hôm nay quyết định hai ba con sẽ đi dạo hết cả cái thành phố này.
Sau khi chiếc xe rời đi, Nhất Bác bên trong vẫn không cảm xúc. Người tài xế phía trước vẫn chuyên tâm lái xe nhưng đôi mắt lại lén nhìn lên gương chiếu hậu. Anh ta thầm nghĩ trong lòng.
[ Vương Tổng giúp người ? Vương Tổng không bài xích việc giúp người nữa ư ? ]
Nhất Bác vẫn ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn anh mới lếch cái mông ra khỏi cái ghế, đi vào phòng tắm vệ sinh một chút cho sạch sẽ rồi anh đi ra ngoài, thay một bộ âu phục đen, mái tóc nâu dẻ được xoả tự do. Tiêu Chiến đứng trên đầu giường, anh mới cúi xuống ôn nhu nhìn chiếc áo thun đang nằm trên đầu giường hít một hơi thật sâu. Anh có thể vẫn cảm giác được mùi hương của cậu vẫn ở đây, vẫn cảm giác được hơi thở của cậu phà vào cổ. Tiêu Chiến bất giác đỏ mặt, anh đưa tay ôm mặt ánh mắt ôn nhu lấp ló tia hạnh phúc. Liếc nhìn đồng hồ, Tiêu Chiến mới bình tĩnh lại rồi mang điện thoại ra khỏi phòng.
Không lâu sau, xe của Nhất Bác đã đậu trước Thiên Vương, Nhất Bác cao ngạo bước ra cậu không nóng cũng không lạnh, giọng ôn tồn.
- Đi đi, tôi gọi rồi đến đón.
Chiếc xe nghiêm nghị nổ máy rồi chạy đi mất, Nhất Bác một thân một mình lạnh lùng bước vào, nhân viên dường như không biết cậu vào vì thường khi cậu đến Trác Thành sẽ thông báo nhưng hôm nay cậu lại đến bất ngờ. Nhân viên mãi nháo nhào nói chuyện, đến khi ai nấy lạnh sống lưng, cảm giác được mối nguy hiểm như có thú săn mồi đang rình rập mình không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn ra phía cửa thì ai ai cũng chết chân, gương mặt không tự chủ mà đổ mồ hôi.
Nhất Bác đứng đút tay vào túi, cậu cao cao thượng thượng như một vị vua, ánh mắt sắc lạnh như muốn gϊếŧ người. Thân ảnh toát ra ám khí, một khí bức người áp đảo những ai xung quanh đó.
- Vui vẻ quá nhỉ ?
Mọi người xung quanh cuống cuồng lên nhưng không nói lời nào, những lời muốn nói cũng chỉ nghẹn nơi cuống họng không thể thoát ra ngoài và lọt đến tai vị vua kia. Trác Thành từ thang máy hì hục chạy ra, hắn vội vàng cúi đầu cung kính, đáy mắt lộ rõ sự lo sợ lần này nguy thật rồi.
- Vương Tổng, tôi xin lỗi.
Nhất Bác liếc nhìn Trác Thành, ánh mắt lại một lần nữa nhìn chăm chăm vào những con người im lặng kia, miệng cậu khẽ mở mỗi hơi thở của cậu chứng minh rằng nguy hiểm đã sắp ập đến. Trác Thành nuốt nước miếng, hắn e ngại cũng như lo sợ nhìn Nhất Bác, bàn tay hắn không tự chủ mà run lên từng cơn, tóc gáy của hắn cũng đã dựng lên hết.
- Các người coi Thiên Vương là gì ? Là chỗ để người sơn móng tay kẻ coi phim ư ? Bộ mặt của Thiên Vương đây ư ?
Nhất Bác gằn giọng buông từng chữ, trong lòng cậu không khỏi khinh bỉ, lạnh nhạt.
- Xem camera từ lúc bắt đầu làm đến giờ, ai không tập trung làm đuổi hết cho tôi.
Nói rồi cậu quay lưng bước đi vào thang máy, ánh mắt lại lần nữa nhìn quét xung quanh. Trác Thành vâng vâng dạ dạ, hắn không đi theo sau Nhất Bác mà chỉ đứng đó nhìn, đợi thân ảnh khuất sau cánh cửa thang máy hắn mới quay phắt sang đám nhân viên, ánh mắt không khỏi thất vọng.
- Tôi và Vương Tổng có thể nói là tự hào về mọi người nhưng giờ tôi rất thất vọng. Tôi không thể giúp được mọi người sau này....
Trác Thành chân thành nói rồi bỗng nhiên hắn đanh mặt lại.
- Vì ai làm nấy chịu đừng có mà trách ai.
Trác Thành bỏ đi, những tiếng rì rầm than trách bắt đầu vang lên.
Nhất Bác đến phòng làm việc, cậu thả mình xuống chiếc ghế da, cậu khởi động máy tính rồi ánh mắt chăm chú xem thứ gì đó.
Cốc cốc cốc.
- Vào.
- Vương Tổng, tôi đã điều tra về Hàn Nghi.
Nhất Bác ra dấu hiệu để Trác Thành nói, hắn mới kiếm một tập tài liệu trên tay rồi mở ra.
- Anh ta là Hàn Nghi, 24 tuổi và đang đơn thân nuôi một con. Anh ta từng làm việc cho Chúng Thị nhưng không hiểu lý do vì sao anh ta đã bị đuổi mặc dù đang giữ chức trưởng phòng thiết kế. Sau khi tôi điều tra rõ hơn về quá khứ của anh ta thì mới biết rằng Hàn Nghi và Chúng Huyền từng qua lại với nhau. Và...và
Gương mặt Trác Thành bỗng thay đổi, hắn ngập ngừng như không muốn nói điều gì đó. Nhất Bác nhìn hắn, ánh mắt có ý sao không tiếp tục ? Trác Thành hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói từng câu từng chữ đều một mạch lọt vào tai Nhất Bác không sót một chữ.
- Và trong thời gian cậu đi công tác một năm, cô Chúng Huyền và Hàn Nghi đã ngủ với nhau và cô Chúng Huyền đã mang thai. Vì sinh non nên cô đã bỏ đứa bé trong phòng chăm sóc đặc biệt với Hàn Nghi và cô đã về Chúng Gia, Hàn Nghi đã một mình nuôi đứa bé và làm việc tại Chúng Thị. Tôi nghĩ có lẽ vì cô Chúng Huyền không biết Hàn Nghi làm tại công ty nhà mình và đến khi biết cô đã kêu ông Chúng đuổi việc Hàn Nghi. Những chuyện này đều được cô Chúng Huyền bịt kín.
Trác Thành dừng nói, hắn nhìn Nhất Bác. Cậu đan hai tay vào nhau rồi chống lên bàn che mất miệng chỉ để lộ ra đôi mắt sắc lạnh, ẩn sâu bên trong là sự chết chóc sâu rộng. Cậu đang toan tính chuyện gì đó, bàn tay nổi gân xanh, đôi mắt hằn tia máu hơi thở trở nên gay gắt.
- Vậy chúng ta có hủy cuộc hẹn với Tiêu Thị về việc mua lại Chúng Thị không ?
- Không, cuộc vui vẫn còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.