Chương 25
CacaxYibo97
06/04/2022
[ Tôi có thể làm cô có con đấy ! Ở đó mà gay ! ]
Người y tá giật mình vội vàng chạy ra ngoài. Trác Thành thu hồi ánh mắt, chẹp cái miệng rồi đan tay mà đứng nghiêm kế bên cạnh Nhất Bác. Vị bác sĩ vẫn chưa hết bàng hoàng, nghi vấn ông vẫn ngồi đó khó hiểu nhìn Nhất Bác và Trác Thành.
- Một làm hai chết.
Nhất Bác khó chịu lên tiếng, cậu có thể nhìn rõ được cái ánh mắt kia, cậu toả ra khí băng lãnh khiến vị bác sĩ không khỏi rùng mình.
Vị bác sĩ run rẩy, gương mặt già nua bắt đầu xuất hiện những giọt nước trong suốt. Nhất Bác vẫn chằm chằm nhìn ông ta đến khi mất kiên nhẫn.
- Đuổi việc hết cho tôi.
Nhất Bác đứng dậy quay lưng bước đi, cậu một cước đạp bay luôn cái cửa làm nó đập mạnh vào bờ tường đối diện tạo nên âm thanh lớn vang động cả bệnh viện. Đợi tiếng chân khuất khỏi, Trác Thành mới thở dài hắn nhìn vị bác sĩ, cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng hắn.
- Bác sĩ, ông đi nhận lương rồi tìm một công việc khác ở thành phố khác đi đừng ở đây không thôi mạng gia đình ông đừng mong giữ được.
- Uông...Uông tiên sinh, tại sao lại như vậy ?
Vị bác sĩ bật dậy chạy đến nắm lấy tay Trác Thành, hắn chỉ liếc xuống bàn tay ấy hắn chỉ nhẹ nhàng rút tay ra rồi đặt lên vai ông.
- Tiên sinh, ông đã làm bệnh viện này đã lâu thì ông cũng nên nhớ Vương Tổng ghét sự chậm chạp.
Trác Thành không nhanh không chậm nói, chuyện này đối với hắn chỉ như cơm bữa nên hắn cũng chẳng có ái ngại gì. Không phải là hắn không có lương tâm nếu có nói thì chỉ tiếc rằng họ dám chọc đến cái con người ác ma kia thôi.
Trác Thành đến bộ phận phụ trách bệnh viện, hắn thanh toán cho cánh cửa đáng thương kia rồi sẵn tiện thanh toán luôn tiền lương của những người đã bị đuổi việc.
Đây chính là bệnh viện của Thiên Vương, bệnh viện có quy mô lớn nhất thành phố X. Đây là dự án mà do chính Nhất Bác triển khai mà không cần một vốn đầu tư nào.
Nhất Bác một mạch lạnh lùng lấy đồ sơ cứu, cậu quang minh chính đại mang chúng ra ngoài hoa viên bệnh viện. Có lẽ đây là nơi cậu thích nhất tại nơi nồng nặc mùi sát trùng không mấy thoải mái này. Hoa viên này khá rộng nổi bật nhất chính là giữa hoa viên có một cây cam rất lớn sum suê trái bởi vì thế trên cành sẽ có rất nhiều kiến và côn trùng nên cậu đã cho rào lại xung quanh cây, cách một khoảng an toàn. Nếu ai muốn hái cam thì chỉ cần kêu người canh ở gần đó họ sẽ hái cho miễn phí.
Xung quanh hoa viên có rất nhiều cây nên nơi đây rất mát mẻ sảng khoái, nhưng chỗ trống cũng được trang trí bởi nhiều bụi hoa đủ màu đủ hương.
Có một sự thật ít ai biết đó là hoa viên này được cậu thiết kế giống hệt hoa viên nơi dinh thự cậu đã từng ở.
Nhất Bác lựa cho mình một chiếc ghế đá gần cây cam kia, cậu mới nhẹ nhàng ngồi xuống đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau. Vốn trong lòng đang không được thoải mái, nhưng hương cam thơm mát sộc vào khoang mũi khiến tâm tình có chút thư giản.
Nhất Bác vẫn không chút cảm xúc mà mở chiếc băng trắng nơi lòng bàn tay, chiếc băng vương chút mủ từ từ mở ra, vết thương được khâu đã có dấu hiệu bưng mủ. Nhất Bác xếp gọn gàng chiếc băng bẩn lên ghế đá, cậu mới lau những vết mủ dây ra xung quanh, cậu nhẹ nhàng nhưng tỉ mỉ khử trùng vết thương rồi dùng băng mà băng lại.
Bạo Hoàng sau khi chào tạm biệt hai mẹ con Tiểu Củ Cải anh mới đút tay vào túi quần thong thả mà đi quanh hoa viên, lâu ngày mới được ra ngoài anh mới tận dụng cơ hội mà đi thư giản một tí. Bạo Hoàng từ đầu đã để ý cây cam to lớn kia cùng với hương thơm không thể lẫn vào đâu được mà anh đây lại rất thích trái cây, nhất là cam nên anh quyết định sẽ đến đó mà hái vài trái nhâm nhi ly trà.
Bạo Hoàng vừa huýt sáo vừa đi, anh vô tình bắt gặp hình ảnh người con trai mặc sơ mi quần tay đang ngồi mà băng bó tay. Bạo Hoàng nhướng mày nhìn.
- Đây là bệnh viện mà sao cậu ta lại tự băng bó nhỉ ?
Bạo Hoàng vạ miệng nói thầm xong anh sáng mắt nhìn sang cây cam to lớn kia. Bạo Hoàng vui vẻ đi đến đó, hai tay anh đặt lên rào chắn, ánh mắt di chuyển xung quanh để tìm nơi xâm nhập.
- Chậc, làm rào chi vậy không biết ?
- Làm gì ?
Bạo Hoàng giật thót mình nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh, Bạo Hoàng quay ra sau thì bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Nhất Bác. Nhất Bác hơi nhướng mày nhìn Bạo Hoàng, sao lại là anh ?
- Cậu là... ?
Nhất Bác không nói gì cậu di ánh mắt lên chiếc băng trắng trên đầu anh, cánh tay vô thức đưa lên chút ít nhưng nhanh chóng khựng lại rồi buông xuôi. Nhất Bác đưa ánh mắt xuống trên người anh còn mặc bộ đồ bệnh nhân, trên chân còn mang đôi dép bông đi trong bệnh viện. Anh ta trốn viện ?
- Anh không nhớ ?
Bạo Hoàng lướt ánh mắt từ trên xuống dưới, nhìn hết từng chi tiết trên người cậu. Bạo Hoàng hơi cắn môi, cậu ta là ai vậy trời ? Anh lại lần nữa nhìn cậu có lẽ cậu là người quen của Tiêu Chiến.
- Oh, là cậu à ? Tôi bị té nên có chút lú lẫn á mà.
Bạo Hoàng cười gượng gạo rồi gãi đầu, anh vỗ vỗ vai Nhất Bác. Đồng tử Nhất Bác đanh lại cậu lại có chút bài xích đụng chạm với anh, khác với cảm giác lần trước khi cậu áp chế anh. Nhận thấy Nhất Bác có chút bào xích, Bạo Hoàng chậc lưỡi rồi quay lại nhìn cây cam.
Bạo Hoàng bỗng lùi lại vài bước, anh hơi khụy chân xuống một phát bật cao lên. Bạo Hoàng đưa tay bám thành rào, anh dùng lực kéo thân lên rồi lộn một vòng, thân thể an toàn mà đáp đất.
Bạo Hoàng phù một tiếng, anh phủi phủi tay rồi cúi xuống phủi bộ đồ.
- Anh định làm gì ?
Nhất Bác một bước tiến lên, cậu lạnh lùng lên tiếng, khí bức càng toả ra càng nhiều.
- Tôi chỉ muốn hái một vài trái cam.
Bạo Hoàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt hơi híp lại nhìn cậu. Tại sao anh cảm thấy con người này có chút nguy hiểm.
- Muốn ăn sẽ có người hái.
Nhất Bác càng tiến thêm một bước, khí bức lại thêm bùng nổ. Bạo Hoàng thay đổi ánh mắt, chính là ánh mắt tàn bạo đúng bản chất của anh. Bạo Hoàng cũng tiến lên, hai con người chỉ cách nhau một lớp rào nên cả hai có thể cảm nhận rõ ám khí của đối phương.
Một khí bức mãnh liệt tàn bạo như hổ còn lại một khí bức áp đảo cao thượng như rồng.
Người y tá giật mình vội vàng chạy ra ngoài. Trác Thành thu hồi ánh mắt, chẹp cái miệng rồi đan tay mà đứng nghiêm kế bên cạnh Nhất Bác. Vị bác sĩ vẫn chưa hết bàng hoàng, nghi vấn ông vẫn ngồi đó khó hiểu nhìn Nhất Bác và Trác Thành.
- Một làm hai chết.
Nhất Bác khó chịu lên tiếng, cậu có thể nhìn rõ được cái ánh mắt kia, cậu toả ra khí băng lãnh khiến vị bác sĩ không khỏi rùng mình.
Vị bác sĩ run rẩy, gương mặt già nua bắt đầu xuất hiện những giọt nước trong suốt. Nhất Bác vẫn chằm chằm nhìn ông ta đến khi mất kiên nhẫn.
- Đuổi việc hết cho tôi.
Nhất Bác đứng dậy quay lưng bước đi, cậu một cước đạp bay luôn cái cửa làm nó đập mạnh vào bờ tường đối diện tạo nên âm thanh lớn vang động cả bệnh viện. Đợi tiếng chân khuất khỏi, Trác Thành mới thở dài hắn nhìn vị bác sĩ, cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng hắn.
- Bác sĩ, ông đi nhận lương rồi tìm một công việc khác ở thành phố khác đi đừng ở đây không thôi mạng gia đình ông đừng mong giữ được.
- Uông...Uông tiên sinh, tại sao lại như vậy ?
Vị bác sĩ bật dậy chạy đến nắm lấy tay Trác Thành, hắn chỉ liếc xuống bàn tay ấy hắn chỉ nhẹ nhàng rút tay ra rồi đặt lên vai ông.
- Tiên sinh, ông đã làm bệnh viện này đã lâu thì ông cũng nên nhớ Vương Tổng ghét sự chậm chạp.
Trác Thành không nhanh không chậm nói, chuyện này đối với hắn chỉ như cơm bữa nên hắn cũng chẳng có ái ngại gì. Không phải là hắn không có lương tâm nếu có nói thì chỉ tiếc rằng họ dám chọc đến cái con người ác ma kia thôi.
Trác Thành đến bộ phận phụ trách bệnh viện, hắn thanh toán cho cánh cửa đáng thương kia rồi sẵn tiện thanh toán luôn tiền lương của những người đã bị đuổi việc.
Đây chính là bệnh viện của Thiên Vương, bệnh viện có quy mô lớn nhất thành phố X. Đây là dự án mà do chính Nhất Bác triển khai mà không cần một vốn đầu tư nào.
Nhất Bác một mạch lạnh lùng lấy đồ sơ cứu, cậu quang minh chính đại mang chúng ra ngoài hoa viên bệnh viện. Có lẽ đây là nơi cậu thích nhất tại nơi nồng nặc mùi sát trùng không mấy thoải mái này. Hoa viên này khá rộng nổi bật nhất chính là giữa hoa viên có một cây cam rất lớn sum suê trái bởi vì thế trên cành sẽ có rất nhiều kiến và côn trùng nên cậu đã cho rào lại xung quanh cây, cách một khoảng an toàn. Nếu ai muốn hái cam thì chỉ cần kêu người canh ở gần đó họ sẽ hái cho miễn phí.
Xung quanh hoa viên có rất nhiều cây nên nơi đây rất mát mẻ sảng khoái, nhưng chỗ trống cũng được trang trí bởi nhiều bụi hoa đủ màu đủ hương.
Có một sự thật ít ai biết đó là hoa viên này được cậu thiết kế giống hệt hoa viên nơi dinh thự cậu đã từng ở.
Nhất Bác lựa cho mình một chiếc ghế đá gần cây cam kia, cậu mới nhẹ nhàng ngồi xuống đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau. Vốn trong lòng đang không được thoải mái, nhưng hương cam thơm mát sộc vào khoang mũi khiến tâm tình có chút thư giản.
Nhất Bác vẫn không chút cảm xúc mà mở chiếc băng trắng nơi lòng bàn tay, chiếc băng vương chút mủ từ từ mở ra, vết thương được khâu đã có dấu hiệu bưng mủ. Nhất Bác xếp gọn gàng chiếc băng bẩn lên ghế đá, cậu mới lau những vết mủ dây ra xung quanh, cậu nhẹ nhàng nhưng tỉ mỉ khử trùng vết thương rồi dùng băng mà băng lại.
Bạo Hoàng sau khi chào tạm biệt hai mẹ con Tiểu Củ Cải anh mới đút tay vào túi quần thong thả mà đi quanh hoa viên, lâu ngày mới được ra ngoài anh mới tận dụng cơ hội mà đi thư giản một tí. Bạo Hoàng từ đầu đã để ý cây cam to lớn kia cùng với hương thơm không thể lẫn vào đâu được mà anh đây lại rất thích trái cây, nhất là cam nên anh quyết định sẽ đến đó mà hái vài trái nhâm nhi ly trà.
Bạo Hoàng vừa huýt sáo vừa đi, anh vô tình bắt gặp hình ảnh người con trai mặc sơ mi quần tay đang ngồi mà băng bó tay. Bạo Hoàng nhướng mày nhìn.
- Đây là bệnh viện mà sao cậu ta lại tự băng bó nhỉ ?
Bạo Hoàng vạ miệng nói thầm xong anh sáng mắt nhìn sang cây cam to lớn kia. Bạo Hoàng vui vẻ đi đến đó, hai tay anh đặt lên rào chắn, ánh mắt di chuyển xung quanh để tìm nơi xâm nhập.
- Chậc, làm rào chi vậy không biết ?
- Làm gì ?
Bạo Hoàng giật thót mình nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh, Bạo Hoàng quay ra sau thì bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Nhất Bác. Nhất Bác hơi nhướng mày nhìn Bạo Hoàng, sao lại là anh ?
- Cậu là... ?
Nhất Bác không nói gì cậu di ánh mắt lên chiếc băng trắng trên đầu anh, cánh tay vô thức đưa lên chút ít nhưng nhanh chóng khựng lại rồi buông xuôi. Nhất Bác đưa ánh mắt xuống trên người anh còn mặc bộ đồ bệnh nhân, trên chân còn mang đôi dép bông đi trong bệnh viện. Anh ta trốn viện ?
- Anh không nhớ ?
Bạo Hoàng lướt ánh mắt từ trên xuống dưới, nhìn hết từng chi tiết trên người cậu. Bạo Hoàng hơi cắn môi, cậu ta là ai vậy trời ? Anh lại lần nữa nhìn cậu có lẽ cậu là người quen của Tiêu Chiến.
- Oh, là cậu à ? Tôi bị té nên có chút lú lẫn á mà.
Bạo Hoàng cười gượng gạo rồi gãi đầu, anh vỗ vỗ vai Nhất Bác. Đồng tử Nhất Bác đanh lại cậu lại có chút bài xích đụng chạm với anh, khác với cảm giác lần trước khi cậu áp chế anh. Nhận thấy Nhất Bác có chút bào xích, Bạo Hoàng chậc lưỡi rồi quay lại nhìn cây cam.
Bạo Hoàng bỗng lùi lại vài bước, anh hơi khụy chân xuống một phát bật cao lên. Bạo Hoàng đưa tay bám thành rào, anh dùng lực kéo thân lên rồi lộn một vòng, thân thể an toàn mà đáp đất.
Bạo Hoàng phù một tiếng, anh phủi phủi tay rồi cúi xuống phủi bộ đồ.
- Anh định làm gì ?
Nhất Bác một bước tiến lên, cậu lạnh lùng lên tiếng, khí bức càng toả ra càng nhiều.
- Tôi chỉ muốn hái một vài trái cam.
Bạo Hoàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt hơi híp lại nhìn cậu. Tại sao anh cảm thấy con người này có chút nguy hiểm.
- Muốn ăn sẽ có người hái.
Nhất Bác càng tiến thêm một bước, khí bức lại thêm bùng nổ. Bạo Hoàng thay đổi ánh mắt, chính là ánh mắt tàn bạo đúng bản chất của anh. Bạo Hoàng cũng tiến lên, hai con người chỉ cách nhau một lớp rào nên cả hai có thể cảm nhận rõ ám khí của đối phương.
Một khí bức mãnh liệt tàn bạo như hổ còn lại một khí bức áp đảo cao thượng như rồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.