Quyển 2 - Chương 57: – Y y cố quốc phiền xuyên hận (Tam)
Điện Tuyến
19/03/2014
Edit: Windy
Đột nhiên có người xốc mành quân trướng lên đi vào, thị vệ cùng nha hoàn đang ngồi đều hoảng sợ, vội vã ném cái muỗng đi rồi đứng lên. Tôi ngồi ở giữa nhìn thấy người tới đến gần, người này không phải ai khác, đúng là Phương Dật. Trong lòng thầm mắng hắn sớm không đến muộn không đến lại cứ vào lúc này mà đến.
Phương Dật bình tĩnh quét mắt một vòng, “Vây quanh trong này làm gì?”
Đám thị vệ này đã sớm câm như hến, đợi nửa ngày mới có một tên nói một câu, “Ăn canh…..Ăn canh…..Thuộc hạ đáng chết! Thỉnh quốc sư trách phạt!” Nói xong hai tên đó bùm bùm quỳ xuống.
Phương Dật liếc mắt nhìn tôi một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên chén canh gà, tôi cười nhìn ông ta, “Không bằng quốc sư cũng dùng bữa luôn đi?”
Phương Dật bưng chén canh lên, một tay hắt nước canh vào một góc lều, một đám cỏ dại nơi góc phòng trong giây lát đã héo khô sau đó chuyển sang màu đen thối rửa, nước canh còn chưa vào trong đất, đã phát ra tiếng ùng ục.
Đám thị vệ và nha hoàn này thấy thế thì hít một ngụm khí lạnh, nhìn lại ánh mắt của tôi thì nghĩ lại mà kinh sợ. Phương Dật cười lạnh, “Nếu vừa rồi bị dính vào một chút, mấy ngọn cỏ đó chính là kết cục của các ngươi. Lui xuống! Tất cả đi lĩnh năm mươi trượng!”
Năm mươi trượng đối với người vừa mới dạo qua Quỷ Môn quan trở về mà nói thì quả thật đúng là âm thanh của tự nhiên, liên tục tạ ơn rồi lui ra ngoài.
“Không hổ là đứa con gái mà Vân Thủy Hân sủng ái nhất! Nương nương gian trá ngoan độc chẳng kém lệnh tôn chút nào.”
Tôi không giận lại còn cười, “Người không phạm ta, ta cũng không phạm vào người!” Nhưng nếu đã bức tôi vào đường cùng, tôi sao lại để người ta tùy ý làm hại đến tính mạng. Vừa rồi khi ăn canh tôi đã khẽ cắn đầu lưỡi của mình đem chính máu của mình bôi ở lưng chiếc muỗng, khi máu vào chén canh sẽ hòa vào nước canh, vốn định giải quyết hết mấy người trong trướng này rồi sau đó bỏ chạy, không ngờ lại bị Phương Dật đột nhiên xuất hiện phá hỏng.
Rất nhiều việc dường như trong lúc hồ đồ đã được định sẵn……
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, tôi đã bị bọn nha hoàn từ trong giấc ngủ mông lung đánh thức, mặc đồ trang điểm. Nhìn thấy trên người có mấy thứ phiền phức như vải thêu hình phượng cây sen có chút long trọng, tôi liền hiểu thời khắc tôi bị đưa lên thớt đã tới rồi. Tựa như vật tế trên đài hiến tế luôn được trang hoàn thật xinh đẹp long trọng khác thường vậy.
Sau khi điểm toàn bộ đại huyệt quanh thân cũng với á huyệt của tôi, hai tên thị vệ áp giải tôi lên một chiếc chiến thuyền, trong khoang thuyền tối mịt, một cái mành bằng vải bố thật dày ngăn cách bên ngoài, dưới thân hơi hơi nhấp nhô cộng với tiếng sóng nước ì ào giúp tôi biết được chiến thuyền đang đi trên dòng sông.
Trong nháy mắt khi thuyền dừng lại, mành khẽ lay động, rồi chợt tiến vào làn sương mù trên mặt sông, ẩm ướt lại lành lạnh, dường như một chút sát khí cũng không có. Tôi nghe thấy chiến kỳ đang tung bay trong gió, ngẫu nhiên có một hai tiếng bội kiếm cùng áo giáp ma sát, ở trong sự yên tĩnh quỷ dị này lại khiến kinh tâm động phách.
“Quốc cữu thật hưng trí! Xem ra hôm trước thua trận mất đi hai thành Vũ Châu và Tích Độ đối với Tây Lũng hình như cũng không quan trọng lắm, không biết hôm nay lại định tặng tòa thành nào đây?” Có một giọng nói đánh vỡ sự tĩnh lặng, có vài phần ngạo nghễ, vài phần bễ nghễ, rất có khí thế dọa người. Mặc dù cách một lớp màn thật dày, nhưng tôi vẫn biết người này giờ đây nhất định là đang khẽ nhếch cái cằm có đường cong duyên dáng lên, đôi mắt phượng hẹp dài từ trên cao nhìn xuống.
Dường như đã trải qua mấy đời.
”Sợ là bệ hạ Hương Trạch đã hồ đồ rồi, lần này Ngô hoàng ngự giá thân chinh, tại sao lại có ‘quốc cữu’ ở đây?” Trong lời nói của Phương Dật kìm nén sự tức giận. Nhưng lại không nghe thấy Hoàn Giác trả lời. Tôi thấy có chút là lạ.
“Ơ? Nói như vậy là việc Vân tướng của Hương Trạch ta ‘thông đồng với địch phản quốc’ quả nhiên là bị tiểu nhân mưu hại, thì ra bệ hạ Tây Lũng chỉ là giống với nghĩa tử của Vân tướng, vậy sau khi Quả nhân chiến thắng trở về phải phục chức cho Vân tướng thỏa đáng thôi.” Triệu Lê Mậu tứ lạng bạt thiên cân (*), chỉ là một vấn đề xưng hô đã khiến cho đối phương sượng mặt. Nếu thừa nhận, thì phải nhận cái danh hiệu ‘quốc cữu’ này, hiển nhiên về mặt khí thế đã thua một đoạn; còn nếu phủ nhận, thì sẽ gián tiếp thay cha tôi trừ bỏ cái tội danh ‘thông đồng với địch phản quốc’ này, đây cũng không phải điều mà Phương Dật mong muốn. Thật khó xử.
(*Tứ lạng bạt thiên cân: dùng sức lực nhỏ giải quyết vấn đề lớn)
Cách nhau một bức màn, dường như tôi nghe thấy tiếng Phương Dật chán nản điều chỉnh lại hô hấp, “Bệ hạ Hương Trạch đùa rồi. Hôm nay Tây Lũng ta đến đây là muốn dâng lên bảo vật, có điều, điều kiện tiên quyết là bệ hạ hoàn trả lại hai thành Vũ Châu và Tích Độ của ta, nhượng lại Duyên Tân thành của Hương Trạch, đồng thời cũng rút lui thủy quân nhường lại ba vùng.”
Triệu Lê Mậu cười lạnh ra tiếng, ý trào phúng phun ra, “Vậy báu vật đó không phải là nửa giang sơn của Tây Lũng chứ?”
“Nói tới báu vật này, sợ rằng thiên hạ này không ai không biết không ai không hiểu, nhưng chỉ có mấy người có duyên mới nhìn thấy bộ mặt thật này.” Phương Dật cố ý tạm dừng một chút, dường như là đang quan sát phản ứng của Triệu Lê Mậu, “Nghe nói năm đó bệ hạ chỉ một đêm đầu đã bạc, khắp nơi chỉ trồng duy nhất loại cây bạc hà, trên vị trí hậu vị còn đặt một hủ tro cốt mạ vàng khắc hình cây bạc hà.”
Tiếng gió vang rền, chọc thủng ánh nắng bình minh.
Trong đầu “ông!” một tiếng, sâu trong nội tâm có gì đó bị va chạm mãnh liệt, bị một sức mạnh thật lớn bẻ gãy ầm ầm, khiến tôi chấn động không trốn tránh.
Thì ra, mái tóc đen tuyền như thác nước kia là bởi vì tôi mà bạc.
Thì ra, Phương dật gọi tôi là ‘nương nương’ không phải bởi vì Tử Hạ Phiêu Tuyết, mà vì hắn.
Thì ra, hắn vì tôi mà đặt hủ tro cốt lên vị trí chí tôn mà nữ tử khắp thiên hạ đều ngửa đầu mong mỏi.
Thì ra……
Tôi, có tài đức gì mà……
Chỗ cao trên sông truyền đến một hồi nín thở ngưng trọng.
“Bệ hạ!” Có người kinh hô, hình như là Triệu Chi Hàng.
Hắn làm sao vậy? Lòng tôi căng thẳng.
Trong chớp mắt, Phương Dật xốc màn lên kéo tôi ra đầu thuyền, lập tức tiếng hít không khí nổi lên bốn phía. Tôi thoáng nhìn Hoàn Giác một thân áo giáp vàng đứng bên Phương dật đang lẳng lặng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh diễm. Trong lòng nhất thời nổi lên vài phần cảm giác kỳ lạ.
Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người tôi. Có hâm mộ, có giật mình, có ngây dại…..Mà trong đó, không thể bỏ qua nhất là ánh mắt lư luyến quấn quýt si mê như sợ giấc mộng vỡ tan.
Sông Phàn Xuyên xanh biếc dịu dàng trong làn sương lạnh lượn lờ chậm rãi chảy xuôi, tĩnh lặng nhẹ nhàng, cỏ xanh lay động trong gió. Ánh nắng rực rỡ đang xua đi màn sương dày, bờ sông có một khóm trúc xanh mát, cuốn đi lá biếc, lộ ra màn sương lạnh.
Một năm đằng đẳng trên giường bệnh kia, có người luôn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng không ngừng nói một ít chuyện cũ, ưng thuận rất nhiều lời hứa. Vốn tưởng rằng khi ấy mình thờ ơ nghe xong rồi quên, nhưng không ngờ từng chữ từng câu đó lại giống như lá trà lâu năm bị một dòng nước phủ xuống đáy lòng, chỉ cần động vào một chút đã trồi lên, màu trà lan ra, lá trà dài nhỏ trong sự ấm áp như hoa nở rộ.
Khi đó, hắn nói với tôi: “Vân nhi, còn nhớ rõ ngày ấy đại hôn ta đưa nàng lên thuyền cưới, khi ấy ta chèo thuyền? Nàng đoán xem lúc đó ta nghĩ gì? Khi đó ta nghĩ, mái chèo này sao ngày thường lại nặng như vậy, có thể so với huyền thiết thượng cổ trong kho vũ khí.” Dường như cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi trẻ con, hắn yếu ớt thay tôi sửa lại cổ tay áo có chút vết máu loang lổ, một nụ hôn mềm mại dừng trên tóc tôi, “Sau khi nàng hết bệnh rồi, ta liền cùng nàng đi đến sông Phàn Xuyên ở Duyên Tân thành du thuyền ngắm trúc được không? Nơi đó có dòng nước đẹp nhất thiên hạ, có rừng trúc xanh nhất, món măng mềm nhất. Đến lúc đó, lại để ta chèo cho nàng, được không?”
Hắn nói: “Cuộc đời này, chỉ vì Vân nhi mà chèo thuyền.”
Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên. (*)
(*Phải tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền, phải tu ngàn năm mới được chung chăn gối.)
Giờ phút này, chỉ cách nhau một dòng sông Phàn Xuyên, tôi nhìn trên tường thành thấy một bóng hình tuấn tú hơi lay động, đầu bạc như tuyết quấn quýt bay bay trong gió, tựa như nỗi lòng hỗn loạn khó phân, mắt phượng thật dài tựa như lá trà chìm xuống nơi đáy lòng, chua sót, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng. Đâu đó, tôi đọc được hai chữ “Cuồng si”……
Đột nhiên có người xốc mành quân trướng lên đi vào, thị vệ cùng nha hoàn đang ngồi đều hoảng sợ, vội vã ném cái muỗng đi rồi đứng lên. Tôi ngồi ở giữa nhìn thấy người tới đến gần, người này không phải ai khác, đúng là Phương Dật. Trong lòng thầm mắng hắn sớm không đến muộn không đến lại cứ vào lúc này mà đến.
Phương Dật bình tĩnh quét mắt một vòng, “Vây quanh trong này làm gì?”
Đám thị vệ này đã sớm câm như hến, đợi nửa ngày mới có một tên nói một câu, “Ăn canh…..Ăn canh…..Thuộc hạ đáng chết! Thỉnh quốc sư trách phạt!” Nói xong hai tên đó bùm bùm quỳ xuống.
Phương Dật liếc mắt nhìn tôi một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên chén canh gà, tôi cười nhìn ông ta, “Không bằng quốc sư cũng dùng bữa luôn đi?”
Phương Dật bưng chén canh lên, một tay hắt nước canh vào một góc lều, một đám cỏ dại nơi góc phòng trong giây lát đã héo khô sau đó chuyển sang màu đen thối rửa, nước canh còn chưa vào trong đất, đã phát ra tiếng ùng ục.
Đám thị vệ và nha hoàn này thấy thế thì hít một ngụm khí lạnh, nhìn lại ánh mắt của tôi thì nghĩ lại mà kinh sợ. Phương Dật cười lạnh, “Nếu vừa rồi bị dính vào một chút, mấy ngọn cỏ đó chính là kết cục của các ngươi. Lui xuống! Tất cả đi lĩnh năm mươi trượng!”
Năm mươi trượng đối với người vừa mới dạo qua Quỷ Môn quan trở về mà nói thì quả thật đúng là âm thanh của tự nhiên, liên tục tạ ơn rồi lui ra ngoài.
“Không hổ là đứa con gái mà Vân Thủy Hân sủng ái nhất! Nương nương gian trá ngoan độc chẳng kém lệnh tôn chút nào.”
Tôi không giận lại còn cười, “Người không phạm ta, ta cũng không phạm vào người!” Nhưng nếu đã bức tôi vào đường cùng, tôi sao lại để người ta tùy ý làm hại đến tính mạng. Vừa rồi khi ăn canh tôi đã khẽ cắn đầu lưỡi của mình đem chính máu của mình bôi ở lưng chiếc muỗng, khi máu vào chén canh sẽ hòa vào nước canh, vốn định giải quyết hết mấy người trong trướng này rồi sau đó bỏ chạy, không ngờ lại bị Phương Dật đột nhiên xuất hiện phá hỏng.
Rất nhiều việc dường như trong lúc hồ đồ đã được định sẵn……
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, tôi đã bị bọn nha hoàn từ trong giấc ngủ mông lung đánh thức, mặc đồ trang điểm. Nhìn thấy trên người có mấy thứ phiền phức như vải thêu hình phượng cây sen có chút long trọng, tôi liền hiểu thời khắc tôi bị đưa lên thớt đã tới rồi. Tựa như vật tế trên đài hiến tế luôn được trang hoàn thật xinh đẹp long trọng khác thường vậy.
Sau khi điểm toàn bộ đại huyệt quanh thân cũng với á huyệt của tôi, hai tên thị vệ áp giải tôi lên một chiếc chiến thuyền, trong khoang thuyền tối mịt, một cái mành bằng vải bố thật dày ngăn cách bên ngoài, dưới thân hơi hơi nhấp nhô cộng với tiếng sóng nước ì ào giúp tôi biết được chiến thuyền đang đi trên dòng sông.
Trong nháy mắt khi thuyền dừng lại, mành khẽ lay động, rồi chợt tiến vào làn sương mù trên mặt sông, ẩm ướt lại lành lạnh, dường như một chút sát khí cũng không có. Tôi nghe thấy chiến kỳ đang tung bay trong gió, ngẫu nhiên có một hai tiếng bội kiếm cùng áo giáp ma sát, ở trong sự yên tĩnh quỷ dị này lại khiến kinh tâm động phách.
“Quốc cữu thật hưng trí! Xem ra hôm trước thua trận mất đi hai thành Vũ Châu và Tích Độ đối với Tây Lũng hình như cũng không quan trọng lắm, không biết hôm nay lại định tặng tòa thành nào đây?” Có một giọng nói đánh vỡ sự tĩnh lặng, có vài phần ngạo nghễ, vài phần bễ nghễ, rất có khí thế dọa người. Mặc dù cách một lớp màn thật dày, nhưng tôi vẫn biết người này giờ đây nhất định là đang khẽ nhếch cái cằm có đường cong duyên dáng lên, đôi mắt phượng hẹp dài từ trên cao nhìn xuống.
Dường như đã trải qua mấy đời.
”Sợ là bệ hạ Hương Trạch đã hồ đồ rồi, lần này Ngô hoàng ngự giá thân chinh, tại sao lại có ‘quốc cữu’ ở đây?” Trong lời nói của Phương Dật kìm nén sự tức giận. Nhưng lại không nghe thấy Hoàn Giác trả lời. Tôi thấy có chút là lạ.
“Ơ? Nói như vậy là việc Vân tướng của Hương Trạch ta ‘thông đồng với địch phản quốc’ quả nhiên là bị tiểu nhân mưu hại, thì ra bệ hạ Tây Lũng chỉ là giống với nghĩa tử của Vân tướng, vậy sau khi Quả nhân chiến thắng trở về phải phục chức cho Vân tướng thỏa đáng thôi.” Triệu Lê Mậu tứ lạng bạt thiên cân (*), chỉ là một vấn đề xưng hô đã khiến cho đối phương sượng mặt. Nếu thừa nhận, thì phải nhận cái danh hiệu ‘quốc cữu’ này, hiển nhiên về mặt khí thế đã thua một đoạn; còn nếu phủ nhận, thì sẽ gián tiếp thay cha tôi trừ bỏ cái tội danh ‘thông đồng với địch phản quốc’ này, đây cũng không phải điều mà Phương Dật mong muốn. Thật khó xử.
(*Tứ lạng bạt thiên cân: dùng sức lực nhỏ giải quyết vấn đề lớn)
Cách nhau một bức màn, dường như tôi nghe thấy tiếng Phương Dật chán nản điều chỉnh lại hô hấp, “Bệ hạ Hương Trạch đùa rồi. Hôm nay Tây Lũng ta đến đây là muốn dâng lên bảo vật, có điều, điều kiện tiên quyết là bệ hạ hoàn trả lại hai thành Vũ Châu và Tích Độ của ta, nhượng lại Duyên Tân thành của Hương Trạch, đồng thời cũng rút lui thủy quân nhường lại ba vùng.”
Triệu Lê Mậu cười lạnh ra tiếng, ý trào phúng phun ra, “Vậy báu vật đó không phải là nửa giang sơn của Tây Lũng chứ?”
“Nói tới báu vật này, sợ rằng thiên hạ này không ai không biết không ai không hiểu, nhưng chỉ có mấy người có duyên mới nhìn thấy bộ mặt thật này.” Phương Dật cố ý tạm dừng một chút, dường như là đang quan sát phản ứng của Triệu Lê Mậu, “Nghe nói năm đó bệ hạ chỉ một đêm đầu đã bạc, khắp nơi chỉ trồng duy nhất loại cây bạc hà, trên vị trí hậu vị còn đặt một hủ tro cốt mạ vàng khắc hình cây bạc hà.”
Tiếng gió vang rền, chọc thủng ánh nắng bình minh.
Trong đầu “ông!” một tiếng, sâu trong nội tâm có gì đó bị va chạm mãnh liệt, bị một sức mạnh thật lớn bẻ gãy ầm ầm, khiến tôi chấn động không trốn tránh.
Thì ra, mái tóc đen tuyền như thác nước kia là bởi vì tôi mà bạc.
Thì ra, Phương dật gọi tôi là ‘nương nương’ không phải bởi vì Tử Hạ Phiêu Tuyết, mà vì hắn.
Thì ra, hắn vì tôi mà đặt hủ tro cốt lên vị trí chí tôn mà nữ tử khắp thiên hạ đều ngửa đầu mong mỏi.
Thì ra……
Tôi, có tài đức gì mà……
Chỗ cao trên sông truyền đến một hồi nín thở ngưng trọng.
“Bệ hạ!” Có người kinh hô, hình như là Triệu Chi Hàng.
Hắn làm sao vậy? Lòng tôi căng thẳng.
Trong chớp mắt, Phương Dật xốc màn lên kéo tôi ra đầu thuyền, lập tức tiếng hít không khí nổi lên bốn phía. Tôi thoáng nhìn Hoàn Giác một thân áo giáp vàng đứng bên Phương dật đang lẳng lặng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh diễm. Trong lòng nhất thời nổi lên vài phần cảm giác kỳ lạ.
Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người tôi. Có hâm mộ, có giật mình, có ngây dại…..Mà trong đó, không thể bỏ qua nhất là ánh mắt lư luyến quấn quýt si mê như sợ giấc mộng vỡ tan.
Sông Phàn Xuyên xanh biếc dịu dàng trong làn sương lạnh lượn lờ chậm rãi chảy xuôi, tĩnh lặng nhẹ nhàng, cỏ xanh lay động trong gió. Ánh nắng rực rỡ đang xua đi màn sương dày, bờ sông có một khóm trúc xanh mát, cuốn đi lá biếc, lộ ra màn sương lạnh.
Một năm đằng đẳng trên giường bệnh kia, có người luôn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng không ngừng nói một ít chuyện cũ, ưng thuận rất nhiều lời hứa. Vốn tưởng rằng khi ấy mình thờ ơ nghe xong rồi quên, nhưng không ngờ từng chữ từng câu đó lại giống như lá trà lâu năm bị một dòng nước phủ xuống đáy lòng, chỉ cần động vào một chút đã trồi lên, màu trà lan ra, lá trà dài nhỏ trong sự ấm áp như hoa nở rộ.
Khi đó, hắn nói với tôi: “Vân nhi, còn nhớ rõ ngày ấy đại hôn ta đưa nàng lên thuyền cưới, khi ấy ta chèo thuyền? Nàng đoán xem lúc đó ta nghĩ gì? Khi đó ta nghĩ, mái chèo này sao ngày thường lại nặng như vậy, có thể so với huyền thiết thượng cổ trong kho vũ khí.” Dường như cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi trẻ con, hắn yếu ớt thay tôi sửa lại cổ tay áo có chút vết máu loang lổ, một nụ hôn mềm mại dừng trên tóc tôi, “Sau khi nàng hết bệnh rồi, ta liền cùng nàng đi đến sông Phàn Xuyên ở Duyên Tân thành du thuyền ngắm trúc được không? Nơi đó có dòng nước đẹp nhất thiên hạ, có rừng trúc xanh nhất, món măng mềm nhất. Đến lúc đó, lại để ta chèo cho nàng, được không?”
Hắn nói: “Cuộc đời này, chỉ vì Vân nhi mà chèo thuyền.”
Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên. (*)
(*Phải tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền, phải tu ngàn năm mới được chung chăn gối.)
Giờ phút này, chỉ cách nhau một dòng sông Phàn Xuyên, tôi nhìn trên tường thành thấy một bóng hình tuấn tú hơi lay động, đầu bạc như tuyết quấn quýt bay bay trong gió, tựa như nỗi lòng hỗn loạn khó phân, mắt phượng thật dài tựa như lá trà chìm xuống nơi đáy lòng, chua sót, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng. Đâu đó, tôi đọc được hai chữ “Cuồng si”……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.