Quyển 1 - Chương 14: Diện thánh
Điện Tuyến
19/03/2014
Tóc vấn cao, nhẹ nhàng cài một cây trâm huyết ngọc lên để cố định, giắt lên một đóa hoa quỳnh bằng ngọc phát ra những tia sáng lấp lánh, dung mạo thật xứng là một đóa phù dung. Lông mày cong vút, môi đỏ như son, thanh lịch, xán lạn. Một thân triều phục đỏ thẫm, mong manh như cánh ve. Quần lụa tha thướt, quấn quýt theo từng bước chân làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Cổ tay trắng nõn lộ ra dưới lớp lụa mỏng của chiếc áo đơn. Tuy đã nhìn thấy Lục tiểu thư lớn lên, nhưng nhìn mỹ nhân lay động trong gương, Sprite vẫn thất thần trước dung mạo của nàng, trong lòng thầm than: chẳng trách lão gia và thiếu gia của Vân gia đều luôn phải cẩn thận bảo hộ nàng, tư mạo này đến nữ tử nhìn thấy còn động tâm, nói gì đến nam nhân bình thường.
“Nghĩ cái gì vậy? Nước miếng đều chảy hết xuống rồi này, để Dung đại gia lau giúp ngươi!” Tôi đưa tay nhéo nhéo hai má của Sprite, tiểu nha đầu này cầm khuyên tai của tôi thất thần đến cả nửa ngày, không biết đang nghĩ cái gì.
Đương nhiên, để đệ nhất mỹ nhân của Hương Trạch Quốc không mở miệng trêu chọc người khác, Sprite không dám nói gì nhưng cũng không khỏi vụng trộm ở trong lòng lẩm bẩm một vài câu. Từ khi năm tuổi đã phải hầu hạ tiểu thư, phát hiện ra từ trên xuống dưới trong Vân phủ đối với Lục tiểu thư này đều là vừa yêu vừa hận. Nay thì bọn họ đã thoát nạn rồi, chỉ khổ cho mình cùng Thất Hỉ…
Xem ra nha đầu kia vẫn còn chưa hoàn hồn, miệng còn lẩm bẩm cái gì không biết, e rằng ngày thứ nhất phải diện thánh sau tân hôn này, chính mình đành phải ra tay thôi. Vì vạy, tôi liền với lấy đôi khuyên trên tay Sprite gắn lên vành tai, chợt nghe thái giám bên ngoài báo: “Thái tử điện hạ ở phòng khách của Lãm Tử Viên, mời thái tử phi nương nương thượng triều diện thánh.”
Giữa đám nha hoàn, cung nữ vây xung quanh, tôi ra khỏi cửa phòng. Hôm qua đội khăn hỉ, còn chưa kịp xem xét kỹ càng nhà mới của tôi như thế nào. Vì thế tôi tùy ý quay đầu nhìn lướt qua cửa xuyên ra ngoài hiên và khu vườn. Còn chưa kịp xem hết, thì lưng đã phát lạnh, chỉ thấy phía trên cánh cửa sơn son là một tấm biển nền đen chữ vàng nằm im lìm, phía trên đề mấy chữ rất lớn, như rồng bay phượng múa: “Nhà xác”!(1)
Tôi khóc đây… nước mắt tuôn rơi đây… vì sao từ xưa tới nay người ta vẫn đề những thứ đầy tình thơ ý họa, như “Thủy vân gian” chẳng hạn, tôi thế nào lại ở “Nhà xác”, con báo chết tiệt, dám để tôi phải ngủ ở đây một đêm, chắc chắn là cố ý! Tôi phẫn uất trong lòng mà tận tình thăm hỏi một trăm tám mươi đời tổ tông của hắn. Thù này không báo, không xứng là nữ tử! Thù mới, hận cũ, sau này tôi nhất định đòi cả vốn lẫn lời!
“Bẩm nương nương, đây là tấm biển do thái tử điện hạ vì nương nương mà tự mình hạ bút!” Một tên tiểu thái giám thấy tôi nhìn tấm biển thì vô cùng tự hào giới thiệu, như thể đó là vinh hạnh sủng ái cao nhất của con báo giành cho tôi. “Điện hạ nói thiên hạ hiện đang thái bình, nói nương nương vào cung, sau này trong cung cũng sẽ bình an như ý, nên cố ý đề ra tấm biển này.”
“Ngươi tên là gì?” Tôi ngắt lời tên tiểu thái giám, nhìn kỹ mới phát hiện chính là gã sai vặt tại Lê Viên ngày ấy, tiểu tử này rất không bình thường.
“Bẩm nương nương, nô tài tên là Phúc Thuận.” Quả nhiên, tên cũng rất không bình thường.
“Bắt đầu từ hôm nay, bản cung ban thưởng cho ngươi một cái tên mới, là Vương Lão Cát(2)!” Tôi chính là một bụng sinh khí không có chỗ phát tác, đúng lúc tên ngốc tiểu tử này lại mở miệng…
“Nô… nô tài tạ nương nương ban thưởng tên. Chỉ là… Nô tài vốn dĩ không phải họ Vương…” Còn dám phản kháng? Tôi dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này cuối cùng cũng hiểu được là tôi đang tức giận, lập tức ngậm miệng, đầy bụng ủy khuất cúi đầu. Các cung nữ theo tôi ra cửa đứng ở một bên đều vụng trộm đánh giá tôi, thấy tôi đột nhiên tức giận đều không hiểu tại sao, liền làm một bộ dạng cúi đầu phục tùng, không dám lên tiếng.
Tôi hừ một tiếng rồi cùng mọi người đi tiếp. Dọc đường đi phát hiện trong đông cung thái tử không có hoa, chỉ có đủ các loại cây xanh quanh năm trồng trong vườn. Hỏi cung nữ mới biết được là hai tháng trước con báo đã sai người bỏ hết hoa đi. Rất nhiều năm sau này, trong cuốn “Sổ ghi chép mười tám thứ tội” đã cực lực phê phán tôi, trong đó có một đoạn viết như thế này: “Vân thị Tưởng Dung, là yêu nghiệt gây họa cho quốc gia, gian xảo giả dối, giỏi dùng độc, tính hay ghen tỵ, càng không thể dung thứ cho những thứ xinh đẹp như các loại hoa thơm, vì thế sai người nhổ sạch, nên bên trong đông cung thái tử chỉ toàn một màu xanh.”
Dời bước đến phòng khách của Lãm Tử Viên, thấy con báo mặc áo bào đỏ, đội mũ miện, màu đỏ của áo bào cùng màu vàng của mũ miện càng làm tăng thêm vẻ hoàng thất cao quý, ngạo nghễ của hắn. Con báo thấy tôi, trong mắt chợt lộ ra một tia kinh diễm, tuy rằng chỉ lóe lên trong khoảnh khắc nhưng vẫn bị tôi nắm bắt được.
“Ái phi hôm qua ngủ có ngon không?” Trong giây lát đã khôi phục lại vẻ mặt tà khí, cao ngạo, lạnh lùng, trong giọng nói còn hàm chứa vài phần trêu tức.
“Nhờ hồng phúc của điện hạ, thiếp thân ngủ rất ngon!” Nhớ tới sự kiện khăn voan cùng nhà xác, tôi nghiến răng nghiến lợi nói, hai chữ “rất ngon” kéo thật dài.
Con báo lơ đễnh khẽ nhếch miệng, rồi cùng tôi chậm rãi rời cung hướng về phía Hướng Hoa Điện. Mặc dù không chỉ một lần đi qua cố cung, cũng có chút kiến thức về hoàng gia khí phái, nhưng tôi vẫn bị cung điện của Hương Trạch Quốc làm cho rung động. Một tấm thảm dày màu đỏ bằng lông dê trải dọc theo thềm đá cẩm thạch, trải dài đến tận phía đông hoa môn, thật xa hoa. Đại điện nắm ở phía Bắc, ngói lưu ly, tường sơn son, điêu khắc hình rồng rất sống động.
Lên đến bậc thứ mười, chỉ cảm thấy thềm đá này vừa cao chót vót lại vừa dài, đi tới trước cổng nhỏ bên phải điện, phần đùi phía trên có chút rút gân. Đứng ở trên đỉnh nhìn lại, lại không thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp cầu thang, bởi vì thiết kế uốn khúc lại còn ẩn dưới đài, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một mảnh bằng phẳng.
Từ lúc đến ngoài cửa cung, đã có tầng tầng thái giám xướng cao giọng thông báo, con báo nắm lấy tay tôi đi vào đại điện. Hoàng thượng và hoàng hậu đã an vị trên điện. Bên dưới đại điện có hai hàng người đứng sắp hàng, có nam, có nữ. Nam thì mặc áo bào tối màu thêu hình rồng bay và đội mũ miện, thắt lưng vàng có gắn khánh ngọc. Nữ mặc váy màu hồng nhạt, khăn quàng vai, mang mũ miện, lại còn có một nhóm mặc váy màu hồng lựu, không mang mũ miện. Xem cách ăn mặc cùng tư thế của họ đoán chừng đây là những vương tử, vương phi và những công chúa chưa lấy chồng. Trên đỉnh đại điện, có rất nhiều hình thù trang trí, đủ các loại, có rồng, phượng, sư tử, thiên mã, hải mã, vịt, hươu, trĩ, trâu, mang phong cách trang trọng cổ xưa, uy nghiêm nhìn xuống chúng sinh.
“Nhi thần (thần tức)(3) tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu! Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Mẫu hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Tôi cùng con báo đồng loạt quỳ lạy, cúi người làm đại lễ. Đá cẩm thạch đen huyền, bóng loáng như gương chứng giám cho con người, chiếu rọi vẻ mặt của những người liên quan hai bên, có chờ mong, có kinh diễm, có tò mò, có ghen tị, có hâm mộ, có kinh ngạc, có nghiền ngẫm, trong những biểu hiện này chỉ có một biểu hiện hấp dẫn sự chú ý của tôi, đó là một khuôn mặt có nhiều nét giống khuôn mặt của con báo, nhưng lại không tạo ra cho người ta cảm giác tà mị ngạo nghễ, mà là một vẻ ôn hòa phóng khoáng, đứng bên cạnh đám hoàng tộc cao ngạo kia không khỏi có vẻ dị thường.
“Các con mau bình thân!” Hoàng thượng đưa tay nâng chúng tôi dậy.
“Nhi thần (tức phụ) tạ phụ hoàng, mẫu hậu!” Tôi và con báo cùng song song đứng dậy, dựa theo nghi lễ hoàng gia đã được cô cô dạy bảo, tôi hơi cúi đầu, cụp mắt ra dáng một tiểu thư khuê các.
“Trẫm vừa thấy thái tử phi ở trước cửa đại điện từng nhìn lại bậc thềm bên dưới, không biết đối với thềm ngọc Hướng Hoa Điện của trẫm có đánh giá gì không?”
“Thần tức cả gan đem thềm ngọc trước điện này so sánh với quá trình lập quốc”
“A…? Thái tử phi hãy nói nghe thử một chút xem sao!” Hoàng đế lão nhân gia cảm thấy hứng thú, liền hơi nghiêng đầu về trước, hoàng hạu vẫn uy nghiêm hiền lành nhìn ta, đột nhiên phát hiện ánh mắt con báo được di truyền hết cả mười phần từ hoàng hậu, ánh mắt tà mị mà mỏng như tơ.
“Thần tức đi từ dưới lên, thấy thềm ngọc vừa cao, vừa uốn lượn, vừa dài, giống như quá trình tiên hoàng khai quốc giành chính quyền, mặc dù thế như chẻ tre song quá trình ấy cũng đầy gian khổ và nếm trải không biết bao nhiêu chua xót, luôn mang gánh nặng đường xa trên lưng, càng đến gần đỉnh cao lại càng khó khăn chồng chất, song càng đi, bước chân lại càng vững chắc. Khi lên đến bậc thang cao nhất, quay đầu nhìn lại, cũng chỉ thấy một mảnh bằng phẳng, giống như sau khi bình định được thiên hạ, nhìn xuống vương thổ, thấy một khoảng mênh mông, cuồn cuộn bằng phẳng, trong lòng thấy thật mãn nguyện.” Vừa nói dứt lời, đã thấy trong mắt con báo hiện lên một tia kinh ngạc cùng tán thưởng.
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Thái tử phi quả nhiên là tài mạo song toàn! Có thê tử như thế này, con ta quả là có phúc khí!” Hoàng thượng vừa vuốt râu, vừa cười to rất sảng khoái. Nói những lời này không phải quá vô nghĩa sao? Tôi đường đường là một cao nhân, ai lấy được tôi đều là trèo cao cả. “Thềm ngọc của Hướng Hoa Điện này được thiết kế theo ý tưởng của trẫm, nhưng không có người nhận ra thâm ý trong đó. Trẫm còn tưởng rằng một phen khổ tâm của trẫm sẽ bị mai một, không ngờ hôm nay thái tử phi chỉ một lời mà đã nói ra hết được đạo lý trong đó! Trẫm thật là vui mừng!” Bộ dạng của Hoàng đế lão nhân gia giống như đã có thể an tâm mà ngậm cười nơi chín suối, vô cùng vui vẻ. Hoàng hậu lại còn mỉm cười hướng về phía tôi, gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Bên cạnh, đám hoàng tử nhìn tôi đầy hâm mộ, cũng nhìn con báo đầy hâm mộ, khi nghe Hoàng thượng đặt câu hỏi, bọn họ vốn âm thầm chờ tôi bị xấu mặt. Đám vương phi thì vẻ mặt lộ rõ ghen tỵ. Chỉ có người kia như cũ vẫn mỉm cười ôn hòa.
“Mời tân nương kính rượu hoàng thượng và hoàng hậu!” Đứng ở một bên Kim Loan điện, một thái giám cao giọng hô, bên cạnh đại điện có một thái giám khác mặc lễ phục màu hồng tía bưng một chiếc khay sơn son, phía trên đặt một bầu rượu hồ ngọc và hai chiếc chén bạch ngọc đi tới trước mặt tôi. Tôi cầm lấy bầu rượu, chậm rãi rót ra thứ rượu màu hổ phách vào hai chiếc chén. Chỉ thấy cặp chén này mặc dù đều dùng ngọc điêu khắc nên nhưng hình dáng lại không giống nhau lắm. Một chiếc khắc hình cửu vĩ thần long với những thần thái khác nhau, hoặc uy, hoặc giận trông rất sống động. Thành chén mỏng như cánh ve, trong suốt, rượu rót vào trong chén chỉ được bảy phần, có muốn rót nhiều cũng không được, nhìn kỹ thì phát hiện trong chén có một vòng lỗ nhỏ rất tinh xảo, nếu muốn rót nhiều hơn, rượu cũng theo những lỗ nhỏ đó chảy ra ngoài. Cái chén còn lại có khắc chín con chim phượng hoàng, hoặc bay trong không trung, hoặc thanh thản lững thững, thần thái khác nhau. Chén này cũng không thể rót đầy, nếu quá một chút cũng theo những lỗ nhỏ tinh xảo bên trong chảy ra.
“Thần tức kính rượu phụ hoàng cùng mẫu hậu! Chúc phụ hoàng, mẫu hậu phúc thọ miên trường, ấm trạch tử tôn(1)!”. Tôi nâng rượu ngang mày, bước lên thềm ngọc kim loan, phân biệt từng chiếc chén mà mời rượu hoàng thượng và hoàng hậu. Hoàng hậu khẽ nhấp chút rượu rồi đặt chén rượu xuống, lệnh cho cung nữ mang những thứ lụa là châu báu đã chuẩn bị từ trước tới ban thưởng cho tôi. Sau khi tôi cảm tạ ân điển, đã thấy hoàng đế lão nhân gia chỉ vào cái chén, khuôn mặt lộ vẻ buồn rầu hỏi: “Thái tử phi nghĩ xem chén rượu này có tác dụng gì?” Chén rượu theo lý mà mói thì nên dùng để đựng rượu nha. Dưới điện, mọi người đều có vẻ không hiểu.
Càm giác được lão nhân gia này rất thích đùa “Ta phỏng đoán, ta phỏng đoán, ta phỏng đoán, phỏng đoán, phỏng đoán, phỏng đoán” Tôi chợt giật mình một cái, vội quỳ gối xuống trước tòa điện kim loan: “Thần tức tạ phụ hoàng dạy bảo! Thần tức sau này nhất định sẽ hạn chế tính kiêu ngạo, hạn chế tính vội vàng, hấp tấp, nhất định sẽ làm nhiều, cẩn thận khi nói năng.”
“Ồ? Tại sao thái tử phi lại nói ra những lời ấy?” Hoàng thượng nhìn tôi chăm chú.
“Thần tức nghĩ đến chiếc chén ngọc Cửu Long này chỉ có thể châm rượu được đến bảy phần, thiếu một phần thì rất vững vàng, thừa một phần thì chắc chắn bị tràn ra. Người xưa có nói: “Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích”(2). Bệ hạ chính là muốn nói với thần tức rằng nên khiêm tốn, cẩn thận, không nên kiêu ngạo, tự mãn; như miệng của chiếc chén ngọc Cửu Long này, thần tức nghĩ cũng giống như miệng lưỡi của con người vậy, nhân gian gọi những người hay khua môi múa mép là “miệng rộng”. Miệng của một chiếc chén lớn cũng giống như một người hay lộng bàn chuyện thị phi, gọi là “Ngôn đa tất thất”(3), cố tình châm rượu sẽ khiến cho rượu tràn, bệ hạ chính là muốn mượn lời này là để nói với thần tức rằng nên nói ít làm nhiều.” Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là gần vua như gần cọp, ngay cả uống rượu mà cũng phiền toái như vậy, xem ra hôm nay hoàng thượng này đã sớm tính kế cho tôi một đòn phủ đầu.
“Ha ha ha! Những lời này rất vừa lòng trẫm(4)Thái tử phi bình thân, cặp chén này là do tiên đế tiền triều khéo léo, tinh xảo chế tạo ra. Hôm nay, trẫm đem cặp chén long phượng dạ quang ngọc này ban cho thái tử phi.” Hoàng thượng nâng chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Những Hoàng đế tại sao đều thích lưu lại mấy câu đố nhàm chán bắt hậu nhân phải đoán như vậy nhỉ? Về sau, có phải tôi cũng nên động não lưu lại câu hỏi gì đó cho hậu thế không? Ví dụ như: người nào làm cha trước khi làm thái giám chẳng hạn? (Vương Lão Cát: ta phản đối! Vì sao người bị thương luôn là ta…)
“Thần tức tạ phụ hoàng long ân!”
“Chư vị hoàng tử cũng nghe được cả rồi. Về sau làm việc gì cũng phải nhớ kỹ lời dạy của phụ hoàng, khiêm tốn, nói ít, ổn định giang sơn của Triệu gia ta!” Sắc mặt Hoàng thượng đã lập tức thay đổi, nghiêm túc, trang trọng khi bắt đầu giáo huấn nhóm hoàng tử, hoàng tức(5)
“Nhi thần (thần tức) tuân chỉ! Nhất định đem lời dạy bảo của phụ hoàng khắc sâu trong tâm khảm! Phụ hoàng anh minh!” Dưới điện, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Sau đó, con báo dắt tôi xuống dưới kim loan điện, ngồi vào vị trí của thái tử và thái tử phi, nhận lễ của các hoàng tử cùng hoàng tử phi. Khi đó, tôi lại đối diện với cặp mắt ôn hòa kia, nghe thái giám xướng danh, tôi đã biết, hắn chính là đương kim Tam hoàng tử, Ngọc Tĩnh Vương gia Triệu Tài Mậu. Những hoàng tộc cùng lứa này đã đến chữ “Mậu”, không giống như những gia đình thường dân, hoàng tộc quy định những chữ dùng cuối cùng trong tên của con cháu mình, không để tên lót ở giữa, cho nên tất cả những hoàng tử này đều được gọi là Triệu gì đó Mậu. Chỉ có điều… Triệu Tài Mậu nghe thế nào cũng thấy giống “Chiêu Tài Miêu” (6), lại đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, quả thật rất giống tượng mèo vẫy tay. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút vui vẻ nhếch miệng lên cười. Trên tay bỗng truyền đến một cảm giác đau nhói, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt con báo có chút không vui thoáng qua, đang nắm tay tôi rất chặt. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nào ngờ, hắn thấy tôi trừng mắt lại nhíu mày rồi nở một nụ cười. Trước kia, từng nghe nói rằng Tam hoàng tử và con báo đều là do hoàng hậu sinh ra, hắn so với con báo lớn hơn hai tuổi, nhưng hoàng thượng cho rằng hắn làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, sát khí quá nặng, chỉ thích hợp với chốn sa trường, không giống với Tứ hoàng tử con báo biến tiến biết lui, giỏi về dùng mưu đấu trí, thích hợp ở trong triều đình, vì vậy nên sắc phong con báo làm thái tử, giao Tam hoàng tử cầm binh. Hiện nay, binh quyền trong triều được chia làm ba, một phần trong tay Tam hoàng tử, một phần trong tay hữu thừa tướng Phan Hành Nghiệp, phần còn lại trong tay binh bộ thượng thư Cơ Viễn Chinh. Chỉ có điều, tôi nhìn thế nào cũng không thấy Chiêu Tài Miêu này là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng là tướng mạo của một thư sinh ôn hòa.
Khi nghi lễ kết thúc, hoàng đế lão nhân gia cuối cùng cũng vừa lòng thả cho chúng tôi trở về.
Cảm giác đầu hoa mắt choáng giống như hoàn tất Bốn khóa tu vậy! Ôi, hết cả bữa sáng rồi, đói quá!
“Nghĩ cái gì vậy? Nước miếng đều chảy hết xuống rồi này, để Dung đại gia lau giúp ngươi!” Tôi đưa tay nhéo nhéo hai má của Sprite, tiểu nha đầu này cầm khuyên tai của tôi thất thần đến cả nửa ngày, không biết đang nghĩ cái gì.
Đương nhiên, để đệ nhất mỹ nhân của Hương Trạch Quốc không mở miệng trêu chọc người khác, Sprite không dám nói gì nhưng cũng không khỏi vụng trộm ở trong lòng lẩm bẩm một vài câu. Từ khi năm tuổi đã phải hầu hạ tiểu thư, phát hiện ra từ trên xuống dưới trong Vân phủ đối với Lục tiểu thư này đều là vừa yêu vừa hận. Nay thì bọn họ đã thoát nạn rồi, chỉ khổ cho mình cùng Thất Hỉ…
Xem ra nha đầu kia vẫn còn chưa hoàn hồn, miệng còn lẩm bẩm cái gì không biết, e rằng ngày thứ nhất phải diện thánh sau tân hôn này, chính mình đành phải ra tay thôi. Vì vạy, tôi liền với lấy đôi khuyên trên tay Sprite gắn lên vành tai, chợt nghe thái giám bên ngoài báo: “Thái tử điện hạ ở phòng khách của Lãm Tử Viên, mời thái tử phi nương nương thượng triều diện thánh.”
Giữa đám nha hoàn, cung nữ vây xung quanh, tôi ra khỏi cửa phòng. Hôm qua đội khăn hỉ, còn chưa kịp xem xét kỹ càng nhà mới của tôi như thế nào. Vì thế tôi tùy ý quay đầu nhìn lướt qua cửa xuyên ra ngoài hiên và khu vườn. Còn chưa kịp xem hết, thì lưng đã phát lạnh, chỉ thấy phía trên cánh cửa sơn son là một tấm biển nền đen chữ vàng nằm im lìm, phía trên đề mấy chữ rất lớn, như rồng bay phượng múa: “Nhà xác”!(1)
Tôi khóc đây… nước mắt tuôn rơi đây… vì sao từ xưa tới nay người ta vẫn đề những thứ đầy tình thơ ý họa, như “Thủy vân gian” chẳng hạn, tôi thế nào lại ở “Nhà xác”, con báo chết tiệt, dám để tôi phải ngủ ở đây một đêm, chắc chắn là cố ý! Tôi phẫn uất trong lòng mà tận tình thăm hỏi một trăm tám mươi đời tổ tông của hắn. Thù này không báo, không xứng là nữ tử! Thù mới, hận cũ, sau này tôi nhất định đòi cả vốn lẫn lời!
“Bẩm nương nương, đây là tấm biển do thái tử điện hạ vì nương nương mà tự mình hạ bút!” Một tên tiểu thái giám thấy tôi nhìn tấm biển thì vô cùng tự hào giới thiệu, như thể đó là vinh hạnh sủng ái cao nhất của con báo giành cho tôi. “Điện hạ nói thiên hạ hiện đang thái bình, nói nương nương vào cung, sau này trong cung cũng sẽ bình an như ý, nên cố ý đề ra tấm biển này.”
“Ngươi tên là gì?” Tôi ngắt lời tên tiểu thái giám, nhìn kỹ mới phát hiện chính là gã sai vặt tại Lê Viên ngày ấy, tiểu tử này rất không bình thường.
“Bẩm nương nương, nô tài tên là Phúc Thuận.” Quả nhiên, tên cũng rất không bình thường.
“Bắt đầu từ hôm nay, bản cung ban thưởng cho ngươi một cái tên mới, là Vương Lão Cát(2)!” Tôi chính là một bụng sinh khí không có chỗ phát tác, đúng lúc tên ngốc tiểu tử này lại mở miệng…
“Nô… nô tài tạ nương nương ban thưởng tên. Chỉ là… Nô tài vốn dĩ không phải họ Vương…” Còn dám phản kháng? Tôi dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này cuối cùng cũng hiểu được là tôi đang tức giận, lập tức ngậm miệng, đầy bụng ủy khuất cúi đầu. Các cung nữ theo tôi ra cửa đứng ở một bên đều vụng trộm đánh giá tôi, thấy tôi đột nhiên tức giận đều không hiểu tại sao, liền làm một bộ dạng cúi đầu phục tùng, không dám lên tiếng.
Tôi hừ một tiếng rồi cùng mọi người đi tiếp. Dọc đường đi phát hiện trong đông cung thái tử không có hoa, chỉ có đủ các loại cây xanh quanh năm trồng trong vườn. Hỏi cung nữ mới biết được là hai tháng trước con báo đã sai người bỏ hết hoa đi. Rất nhiều năm sau này, trong cuốn “Sổ ghi chép mười tám thứ tội” đã cực lực phê phán tôi, trong đó có một đoạn viết như thế này: “Vân thị Tưởng Dung, là yêu nghiệt gây họa cho quốc gia, gian xảo giả dối, giỏi dùng độc, tính hay ghen tỵ, càng không thể dung thứ cho những thứ xinh đẹp như các loại hoa thơm, vì thế sai người nhổ sạch, nên bên trong đông cung thái tử chỉ toàn một màu xanh.”
Dời bước đến phòng khách của Lãm Tử Viên, thấy con báo mặc áo bào đỏ, đội mũ miện, màu đỏ của áo bào cùng màu vàng của mũ miện càng làm tăng thêm vẻ hoàng thất cao quý, ngạo nghễ của hắn. Con báo thấy tôi, trong mắt chợt lộ ra một tia kinh diễm, tuy rằng chỉ lóe lên trong khoảnh khắc nhưng vẫn bị tôi nắm bắt được.
“Ái phi hôm qua ngủ có ngon không?” Trong giây lát đã khôi phục lại vẻ mặt tà khí, cao ngạo, lạnh lùng, trong giọng nói còn hàm chứa vài phần trêu tức.
“Nhờ hồng phúc của điện hạ, thiếp thân ngủ rất ngon!” Nhớ tới sự kiện khăn voan cùng nhà xác, tôi nghiến răng nghiến lợi nói, hai chữ “rất ngon” kéo thật dài.
Con báo lơ đễnh khẽ nhếch miệng, rồi cùng tôi chậm rãi rời cung hướng về phía Hướng Hoa Điện. Mặc dù không chỉ một lần đi qua cố cung, cũng có chút kiến thức về hoàng gia khí phái, nhưng tôi vẫn bị cung điện của Hương Trạch Quốc làm cho rung động. Một tấm thảm dày màu đỏ bằng lông dê trải dọc theo thềm đá cẩm thạch, trải dài đến tận phía đông hoa môn, thật xa hoa. Đại điện nắm ở phía Bắc, ngói lưu ly, tường sơn son, điêu khắc hình rồng rất sống động.
Lên đến bậc thứ mười, chỉ cảm thấy thềm đá này vừa cao chót vót lại vừa dài, đi tới trước cổng nhỏ bên phải điện, phần đùi phía trên có chút rút gân. Đứng ở trên đỉnh nhìn lại, lại không thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp cầu thang, bởi vì thiết kế uốn khúc lại còn ẩn dưới đài, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một mảnh bằng phẳng.
Từ lúc đến ngoài cửa cung, đã có tầng tầng thái giám xướng cao giọng thông báo, con báo nắm lấy tay tôi đi vào đại điện. Hoàng thượng và hoàng hậu đã an vị trên điện. Bên dưới đại điện có hai hàng người đứng sắp hàng, có nam, có nữ. Nam thì mặc áo bào tối màu thêu hình rồng bay và đội mũ miện, thắt lưng vàng có gắn khánh ngọc. Nữ mặc váy màu hồng nhạt, khăn quàng vai, mang mũ miện, lại còn có một nhóm mặc váy màu hồng lựu, không mang mũ miện. Xem cách ăn mặc cùng tư thế của họ đoán chừng đây là những vương tử, vương phi và những công chúa chưa lấy chồng. Trên đỉnh đại điện, có rất nhiều hình thù trang trí, đủ các loại, có rồng, phượng, sư tử, thiên mã, hải mã, vịt, hươu, trĩ, trâu, mang phong cách trang trọng cổ xưa, uy nghiêm nhìn xuống chúng sinh.
“Nhi thần (thần tức)(3) tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu! Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Mẫu hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Tôi cùng con báo đồng loạt quỳ lạy, cúi người làm đại lễ. Đá cẩm thạch đen huyền, bóng loáng như gương chứng giám cho con người, chiếu rọi vẻ mặt của những người liên quan hai bên, có chờ mong, có kinh diễm, có tò mò, có ghen tị, có hâm mộ, có kinh ngạc, có nghiền ngẫm, trong những biểu hiện này chỉ có một biểu hiện hấp dẫn sự chú ý của tôi, đó là một khuôn mặt có nhiều nét giống khuôn mặt của con báo, nhưng lại không tạo ra cho người ta cảm giác tà mị ngạo nghễ, mà là một vẻ ôn hòa phóng khoáng, đứng bên cạnh đám hoàng tộc cao ngạo kia không khỏi có vẻ dị thường.
“Các con mau bình thân!” Hoàng thượng đưa tay nâng chúng tôi dậy.
“Nhi thần (tức phụ) tạ phụ hoàng, mẫu hậu!” Tôi và con báo cùng song song đứng dậy, dựa theo nghi lễ hoàng gia đã được cô cô dạy bảo, tôi hơi cúi đầu, cụp mắt ra dáng một tiểu thư khuê các.
“Trẫm vừa thấy thái tử phi ở trước cửa đại điện từng nhìn lại bậc thềm bên dưới, không biết đối với thềm ngọc Hướng Hoa Điện của trẫm có đánh giá gì không?”
“Thần tức cả gan đem thềm ngọc trước điện này so sánh với quá trình lập quốc”
“A…? Thái tử phi hãy nói nghe thử một chút xem sao!” Hoàng đế lão nhân gia cảm thấy hứng thú, liền hơi nghiêng đầu về trước, hoàng hạu vẫn uy nghiêm hiền lành nhìn ta, đột nhiên phát hiện ánh mắt con báo được di truyền hết cả mười phần từ hoàng hậu, ánh mắt tà mị mà mỏng như tơ.
“Thần tức đi từ dưới lên, thấy thềm ngọc vừa cao, vừa uốn lượn, vừa dài, giống như quá trình tiên hoàng khai quốc giành chính quyền, mặc dù thế như chẻ tre song quá trình ấy cũng đầy gian khổ và nếm trải không biết bao nhiêu chua xót, luôn mang gánh nặng đường xa trên lưng, càng đến gần đỉnh cao lại càng khó khăn chồng chất, song càng đi, bước chân lại càng vững chắc. Khi lên đến bậc thang cao nhất, quay đầu nhìn lại, cũng chỉ thấy một mảnh bằng phẳng, giống như sau khi bình định được thiên hạ, nhìn xuống vương thổ, thấy một khoảng mênh mông, cuồn cuộn bằng phẳng, trong lòng thấy thật mãn nguyện.” Vừa nói dứt lời, đã thấy trong mắt con báo hiện lên một tia kinh ngạc cùng tán thưởng.
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Thái tử phi quả nhiên là tài mạo song toàn! Có thê tử như thế này, con ta quả là có phúc khí!” Hoàng thượng vừa vuốt râu, vừa cười to rất sảng khoái. Nói những lời này không phải quá vô nghĩa sao? Tôi đường đường là một cao nhân, ai lấy được tôi đều là trèo cao cả. “Thềm ngọc của Hướng Hoa Điện này được thiết kế theo ý tưởng của trẫm, nhưng không có người nhận ra thâm ý trong đó. Trẫm còn tưởng rằng một phen khổ tâm của trẫm sẽ bị mai một, không ngờ hôm nay thái tử phi chỉ một lời mà đã nói ra hết được đạo lý trong đó! Trẫm thật là vui mừng!” Bộ dạng của Hoàng đế lão nhân gia giống như đã có thể an tâm mà ngậm cười nơi chín suối, vô cùng vui vẻ. Hoàng hậu lại còn mỉm cười hướng về phía tôi, gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Bên cạnh, đám hoàng tử nhìn tôi đầy hâm mộ, cũng nhìn con báo đầy hâm mộ, khi nghe Hoàng thượng đặt câu hỏi, bọn họ vốn âm thầm chờ tôi bị xấu mặt. Đám vương phi thì vẻ mặt lộ rõ ghen tỵ. Chỉ có người kia như cũ vẫn mỉm cười ôn hòa.
“Mời tân nương kính rượu hoàng thượng và hoàng hậu!” Đứng ở một bên Kim Loan điện, một thái giám cao giọng hô, bên cạnh đại điện có một thái giám khác mặc lễ phục màu hồng tía bưng một chiếc khay sơn son, phía trên đặt một bầu rượu hồ ngọc và hai chiếc chén bạch ngọc đi tới trước mặt tôi. Tôi cầm lấy bầu rượu, chậm rãi rót ra thứ rượu màu hổ phách vào hai chiếc chén. Chỉ thấy cặp chén này mặc dù đều dùng ngọc điêu khắc nên nhưng hình dáng lại không giống nhau lắm. Một chiếc khắc hình cửu vĩ thần long với những thần thái khác nhau, hoặc uy, hoặc giận trông rất sống động. Thành chén mỏng như cánh ve, trong suốt, rượu rót vào trong chén chỉ được bảy phần, có muốn rót nhiều cũng không được, nhìn kỹ thì phát hiện trong chén có một vòng lỗ nhỏ rất tinh xảo, nếu muốn rót nhiều hơn, rượu cũng theo những lỗ nhỏ đó chảy ra ngoài. Cái chén còn lại có khắc chín con chim phượng hoàng, hoặc bay trong không trung, hoặc thanh thản lững thững, thần thái khác nhau. Chén này cũng không thể rót đầy, nếu quá một chút cũng theo những lỗ nhỏ tinh xảo bên trong chảy ra.
“Thần tức kính rượu phụ hoàng cùng mẫu hậu! Chúc phụ hoàng, mẫu hậu phúc thọ miên trường, ấm trạch tử tôn(1)!”. Tôi nâng rượu ngang mày, bước lên thềm ngọc kim loan, phân biệt từng chiếc chén mà mời rượu hoàng thượng và hoàng hậu. Hoàng hậu khẽ nhấp chút rượu rồi đặt chén rượu xuống, lệnh cho cung nữ mang những thứ lụa là châu báu đã chuẩn bị từ trước tới ban thưởng cho tôi. Sau khi tôi cảm tạ ân điển, đã thấy hoàng đế lão nhân gia chỉ vào cái chén, khuôn mặt lộ vẻ buồn rầu hỏi: “Thái tử phi nghĩ xem chén rượu này có tác dụng gì?” Chén rượu theo lý mà mói thì nên dùng để đựng rượu nha. Dưới điện, mọi người đều có vẻ không hiểu.
Càm giác được lão nhân gia này rất thích đùa “Ta phỏng đoán, ta phỏng đoán, ta phỏng đoán, phỏng đoán, phỏng đoán, phỏng đoán” Tôi chợt giật mình một cái, vội quỳ gối xuống trước tòa điện kim loan: “Thần tức tạ phụ hoàng dạy bảo! Thần tức sau này nhất định sẽ hạn chế tính kiêu ngạo, hạn chế tính vội vàng, hấp tấp, nhất định sẽ làm nhiều, cẩn thận khi nói năng.”
“Ồ? Tại sao thái tử phi lại nói ra những lời ấy?” Hoàng thượng nhìn tôi chăm chú.
“Thần tức nghĩ đến chiếc chén ngọc Cửu Long này chỉ có thể châm rượu được đến bảy phần, thiếu một phần thì rất vững vàng, thừa một phần thì chắc chắn bị tràn ra. Người xưa có nói: “Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích”(2). Bệ hạ chính là muốn nói với thần tức rằng nên khiêm tốn, cẩn thận, không nên kiêu ngạo, tự mãn; như miệng của chiếc chén ngọc Cửu Long này, thần tức nghĩ cũng giống như miệng lưỡi của con người vậy, nhân gian gọi những người hay khua môi múa mép là “miệng rộng”. Miệng của một chiếc chén lớn cũng giống như một người hay lộng bàn chuyện thị phi, gọi là “Ngôn đa tất thất”(3), cố tình châm rượu sẽ khiến cho rượu tràn, bệ hạ chính là muốn mượn lời này là để nói với thần tức rằng nên nói ít làm nhiều.” Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là gần vua như gần cọp, ngay cả uống rượu mà cũng phiền toái như vậy, xem ra hôm nay hoàng thượng này đã sớm tính kế cho tôi một đòn phủ đầu.
“Ha ha ha! Những lời này rất vừa lòng trẫm(4)Thái tử phi bình thân, cặp chén này là do tiên đế tiền triều khéo léo, tinh xảo chế tạo ra. Hôm nay, trẫm đem cặp chén long phượng dạ quang ngọc này ban cho thái tử phi.” Hoàng thượng nâng chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Những Hoàng đế tại sao đều thích lưu lại mấy câu đố nhàm chán bắt hậu nhân phải đoán như vậy nhỉ? Về sau, có phải tôi cũng nên động não lưu lại câu hỏi gì đó cho hậu thế không? Ví dụ như: người nào làm cha trước khi làm thái giám chẳng hạn? (Vương Lão Cát: ta phản đối! Vì sao người bị thương luôn là ta…)
“Thần tức tạ phụ hoàng long ân!”
“Chư vị hoàng tử cũng nghe được cả rồi. Về sau làm việc gì cũng phải nhớ kỹ lời dạy của phụ hoàng, khiêm tốn, nói ít, ổn định giang sơn của Triệu gia ta!” Sắc mặt Hoàng thượng đã lập tức thay đổi, nghiêm túc, trang trọng khi bắt đầu giáo huấn nhóm hoàng tử, hoàng tức(5)
“Nhi thần (thần tức) tuân chỉ! Nhất định đem lời dạy bảo của phụ hoàng khắc sâu trong tâm khảm! Phụ hoàng anh minh!” Dưới điện, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Sau đó, con báo dắt tôi xuống dưới kim loan điện, ngồi vào vị trí của thái tử và thái tử phi, nhận lễ của các hoàng tử cùng hoàng tử phi. Khi đó, tôi lại đối diện với cặp mắt ôn hòa kia, nghe thái giám xướng danh, tôi đã biết, hắn chính là đương kim Tam hoàng tử, Ngọc Tĩnh Vương gia Triệu Tài Mậu. Những hoàng tộc cùng lứa này đã đến chữ “Mậu”, không giống như những gia đình thường dân, hoàng tộc quy định những chữ dùng cuối cùng trong tên của con cháu mình, không để tên lót ở giữa, cho nên tất cả những hoàng tử này đều được gọi là Triệu gì đó Mậu. Chỉ có điều… Triệu Tài Mậu nghe thế nào cũng thấy giống “Chiêu Tài Miêu” (6), lại đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, quả thật rất giống tượng mèo vẫy tay. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút vui vẻ nhếch miệng lên cười. Trên tay bỗng truyền đến một cảm giác đau nhói, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt con báo có chút không vui thoáng qua, đang nắm tay tôi rất chặt. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nào ngờ, hắn thấy tôi trừng mắt lại nhíu mày rồi nở một nụ cười. Trước kia, từng nghe nói rằng Tam hoàng tử và con báo đều là do hoàng hậu sinh ra, hắn so với con báo lớn hơn hai tuổi, nhưng hoàng thượng cho rằng hắn làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, sát khí quá nặng, chỉ thích hợp với chốn sa trường, không giống với Tứ hoàng tử con báo biến tiến biết lui, giỏi về dùng mưu đấu trí, thích hợp ở trong triều đình, vì vậy nên sắc phong con báo làm thái tử, giao Tam hoàng tử cầm binh. Hiện nay, binh quyền trong triều được chia làm ba, một phần trong tay Tam hoàng tử, một phần trong tay hữu thừa tướng Phan Hành Nghiệp, phần còn lại trong tay binh bộ thượng thư Cơ Viễn Chinh. Chỉ có điều, tôi nhìn thế nào cũng không thấy Chiêu Tài Miêu này là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng là tướng mạo của một thư sinh ôn hòa.
Khi nghi lễ kết thúc, hoàng đế lão nhân gia cuối cùng cũng vừa lòng thả cho chúng tôi trở về.
Cảm giác đầu hoa mắt choáng giống như hoàn tất Bốn khóa tu vậy! Ôi, hết cả bữa sáng rồi, đói quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.