Quyển 1 - Chương 17: Thiên giai dạ sắc lương như thủy(1) (Màn đêm sương phủ trời man mác)
Điện Tuyến
19/03/2014
“Màn đêm sương phủ trời man mác”. Bên trong song cửa sổ, ngọn nến hồng lay động, ngoài song cửa, mưa phùn lất phất bay, từng giọt nước tích tụ trên mái hiên rồi rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện những vòng tròn gợn sóng, như thở than, như luyến tiếc… Tôi thổi tắt nến, đẩy cửa sổ ra, ngồi ôm gối ở mép giường, chăm chú nhìn làn mưa phùn đang tung bay ngoài song cửa, lại mơ hồ nhớ tới những câu thơ trong bài Hải tử (Hồ nước):
Dĩ tiền đích dạ lý ngã môn tĩnh tĩnh địa tọa trứ
Ngã môn song tất như mộc
Ngã môn chi khởi liễu nhĩ đóa
Ngã môn thính đắc kiến bình nguyên thượng đích thủy hòa thi ca
Giá thị ngã môn tự kỷ đích bình nguyên, dạ vãn hòa thi ca
Như kim chích thặng hạ ngã nhất cá
Chích hữu ngã nhất cá song tất như mộc
Chích hữu ngã nhất cá chi khởi liễu nhĩ đóa
Chích hữu ngã nhất cá nhân thính đắc kiến bình nguyên thượng đích thủy
Thi ca trung đích thủy
Tại giá cá hạ vũ đích dạ vãn
Như kim chích thặng hạ ngã nhất cá
Vi nhĩ tả trứ thi ca
Giá thị ngã môn cộng đồng đích bình nguyên hòa thủy
Giá thị ngã môn cộng đồng đích dạ vãn hòa thi ca
Thị thùy giá yêu thuyết quá hải tử
Yếu tẩu liễu yếu đáo xử khán khán
Ngã môn tằng tại giá nhi tọa quá
(Dịch nghĩa:
(Dịch nghĩa: Ngày xưa, khi đêm xuống, hai đứa mình thường lẳng lặng ngồi
Lặng yên ôm gối như hai cái cây
Chúng mình chỉ lộ ra vành tai,
Cùng nhìn ngắm mặt nước hồ phẳng lặng và lắng nghe tiếng nước chảy và cùng họa thơ ca.
Lúc bấy giờ chúng mình thật bình yên, bóng đêm như họa thơ ca
Đêm nay, chỉ còn mình tôi ôm gối,
Mình tôi ngồi im lìm như cái cây
Chỉ nổi lên vành tai của mình tôi
Chỉ một mình tôi lắng nghe khúc ca và ngắm nhìn bức họa của nước,
Thơ ca trong tiếng nước
Trong đêm mưa hôm nay,
Chỉ có mình tôi
Viết thơ cho người
Đâu bức họa của nước trên mặt hồ phẳng lặng
Đâu vần thơ cùng họa trong đêm khuya
Là ai đã từng nói như vậy về hồ nước
Nhất định phải đi qua nơi này
Nơi chúng mình đã từng ngồi ngày xưa).
Trước đây, đọc những câu chữ này thấy lòng thật bình thản. nhưng hôm nay, những vần thơ ấy hiện lên trong đầu lại làm cho tôi đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra chỉ có những từ ngữ trau chuốt như nước này mới xứng với ý cảnh như nước và tâm tình như nước.
Một làn gió lạnh thổi qua, mang đến một làn hương man mát, tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy như có mùi hoa hồng, hoa mai, thoang thoảng mà ngây ngất, không khỏi muốn chìm đắm trong đó. Đột nhiên nhớ tới bên trong Đông cung vốn không có hoa thơm, vậy thì hương hoa này ở đâu mà đến? Còn chưa kịp nghĩ thì cả người bỗng trở nên mềm nhũn vô lực, không chống đỡ được mà nằm rũ xuống giường. Trong lòng thầm kêu: không hay rồi! Chẳng phải là loại thủ đoạn mà trong tiểu thuyết võ hiệp thường dùng có tên là mê hương hay sao! Sprite và Thất Hỉ ở gian ngoài, trong phòng chỉ có một mình tôi, tôi muốn mở miệng kêu cứu, lại giống như có người bóp nghẹn cổ họng, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Trước mắt chợt thấy lóe sáng, chỉ thấy bên giường xuất hiện một hắc y nhân nhanh nhẹn nhảy xuống, che mặt, không thấy rõ diện mão, tay giơ viên dạ minh châu lên, dùng ánh sáng xanh mờ ảo soi một vòng quanh mặt tôi: “Nghe nói ngươi là đệ tử quan môn của ta. Bổn tọa không biết mình lại có thể có một đồ nhi mỹ mạo đẹp như tranh thế này, thật hổ thẹn, hổ thẹn… Chỉ là…” Thanh âm trong vắt, giống như của một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân, nhưng không biết có phải nàng ta đã nhận lầm người rồi hay không, mà nói những lời tôi nghe mà không làm sao có thể hiểu được. Nàng vừa nói, vừa đưa ngón tay giữa đặt lên cổ tay tôi, ngón tay lại không mềm mại tinh tế như những thiếu nữ bình thường khác mà có chút thô ráp cứng rắn. “Chỉ là, mạch tượng của đồ nhi này thật hỗn loạn! Đường đường là đệ tử quan môn của bổn tọa mà ngay cả chút mê hương ấy cũng không chịu nổi, trong thân thể lại trúng kịch độc, nói ra chẳng phải làm cho thế nhân cười đến rụng răng sao! Để vi sư mang ngươi trở lại trong giáo mà dạy dỗ lại vậy.” Nói xong liền ôm lấy tôi đứng lên muốn rời đi.
Nàng ta nói cái gì mà khiến tôi nghe được cứ như lọt vào một màn sương mù dày đặc. Tôi sốt ruột nhìn về phía cửa, hy vọng có ai đó có thể tới cứu mình.
“Đồ nhi ngoan, mọi người trong viện đều trúng mê hương của ta, nên không có kẻ nào đến quấy rầy hai thầy trò chúng ta đâu. Hoàng cung của Hương Trạch Quốc cũng chỉ đến thế này thôi sao! Uổng công ta trước khi đi chuẩn bị theo rất nhiều độc dược.” Thiếu nữ ôm tôi thi triển khinh công rời đi, đột nhiên, một thanh kiếm tinh tế xuyên tới, thiếu nữ kia ôm tôi nhẹ lắc mình một cái tránh khỏi kiếm phong, thanh kiếm kia lúc thì chặn, lúc thì ngăn, lúc thì nhấc lên, lúc thì rút lại, lúc thì tỏa ra, lúc thì điểm tới, từng chiêu từng chiêu vây hãm lấy thiếu nữ, nhưng rõ ràng là e ngại thiếu nữ đang ôm tôi ở trong lòng nên lực đạo và góc độ của chiêu thức không khỏi có điều cố kỵ. Thiếu nữ kia ban đầu còn có thể ứng phó, về sau phải dùng hết sức nhưng vẫn không tránh được một kiếm trên vai liền nhẹ nhàng buông tay, mắt thấy bản thân mình sẽ bị thả rơi xuống đất… “Dung nhi!” Người kia vội vàng thu kiếm, khẩn trương phi thân phóng tới đón được tôi. Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ai đó vừa gọi mình, là Tiểu Bạch sao? Cố gắng hết sức gượng mở đôi mắt sắp không chống đỡ được ra, kinh hỉ nhìn lại, là vẻ mặt của con báo đang hoảng loạn nhìn tôi, khuôn mặt ngay gần kề trắng bệch, sao lại là hắn? Không khỏi có chút thất vọng.
Con báo nhìn tôi, trên mặt là một nét ảm đạm thoáng qua. Trong lúc cảm giác mệt mỏi ập đến, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau của thị vệ đại nội và thích khách ngoài phòng truyền tới, bỗng không biết người nào hô lên: “Có độc! Mọi người mau che mặt lại!” Sau đó là tiếng binh khí rơi loảng xoảng, có lẽ là do bị buông xuống để lấy tay che kín miệng mũi.
“Hôm nay cũng không uổng công! Chẳng những được gặp mỹ nhân mà còn được thưởng thức Long Uyên Kiếm của Hương Trạch Quốc! Lần sau ta sẽ mang mỹ nhân cùng đi! Ha ha ha!” Giữa không trung, thiếu nữ cười to mà đi. Con báo nghe thấy vậy, cuồng phong tích tụ nơi đáy mắt, cánh tay ôm tôi cũng trở nên căng thẳng. Mà tôi, sau khi hao tổn hết khí lực toàn thân, không phụ sự mong đợi của mọi người, liền bất tỉnh.
Cả người đau nhức, đầu cũng là cảm giác đau muốn vỡ ra, chẳng qua là giường nệm hôm nay nằm rất thoải mái, lại còn có một khuôn mặt đầy vẻ lo lắng luôn ghé sát vào mặt tôi, nhưng trên lưng có cái gì đè lên lưng tôi mà nặng vậy? Lạnh băng. Không hiểu cái gì dám nằm thẳng lên lưng tôi mà ngủ. Xem ra tôi phải dùng chân xuất chiêu “vạn phật quy tông” đá nó xuống mất, tôi miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, trước mặt như có màn sương mù. Đợi chút! Trước mắt sao lại có khuôn mặt nào giống của con báo vậy! Là ác mộng rồi, ngay cả ban ngày cũng nằm mơ thấy hắn! Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra. Sao vẫn là hắn? Tôi lại nhắm mắt, rồi mở ra, nhắm lại, mở ra, nhắm lại – mở ra, nhắm lại – mở ra… Trong lúc mí mắt run rẩy… “Không nghĩ là Vân nhi lại ái mộ vi phu như thế. Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã cùng vi phu liếc mắt đưa tình.” Luồng nhiệt khí ái muội phun vào bên tai, hóa ra không phải tôi nằm mơ, cho nên tôi mới nói con báo chính là loài mèo độc ác nhất trên thế giới này. Luôn lấy việc trêu đùa tôi làm vui, tôi đúng là có mệnh khổ. Chẳng qua là những lời này của con báo có vẻ nhất quán với phong cách của hắn, tình nguyện bị hắn nói móc còn hơn là nghe thấy hắn mở miệng nói là hai từ “Vân nhi” đầy ái muội, đúng là ghê tởm đến nỗi khiến người ta chết không đền mạng.
Sau đó con báo đứng dậy mặc triều phục đi vào triều, trước khi đi, hắn còn dặn Vương Lão Cát cho gọi thái y. Trần thái y vội tới bắt mạch cho tôi. Trần thái y nơm nớp lo sợ nửa ngày, nói là dược lực của mê hương đã tan đi, thân thể của nương nương không có gì đáng ngại nữa, Vương Lão Cát liền mừng rỡ như điên tiễn thái y ra cửa, rồi đi đến nửa ngày vẫn chưa thấy trở về, tôi đoán có lẽ là đi báo tin cho con báo. Nghe nha đầu Thất Hỉ nói rằng con báo đêm hôm qua thập phần tức giận, sai người suốt đêm tra rõ việc này. Những hạ nhân liên quan trong vườn của tôi không ai là thoát khỏi bị trách phạt, chỉ có nàng cùng Sprite nếu không phải là được dặn phải hầu hạ tôi thì có lẽ cũng khó thoát khỏi côn trượng, con báo còn ra lệnh cho thái y phải giữ kín miệng, nếu có nửa điểm tiết lộ sẽ giết không cần hỏi. Tôi nghĩ bụng: chuyện này mà bại lộ ra, con báo đương nhiên là sẽ tức giận, nếu tôi bị người khác cướp đi ngay trên tay của hắn, hắn sẽ phải giải thích thế nào với Vân gia, thật là đảo biến thành bãi bồi, có khi lại động đên binh gia chứ chẳng chơi.
Nhưng chuyện đêm qua quả thật cũng hết sức kỳ quái, khi tôi tỉnh lại, chỉ nhớ thiếu nữ kia có nói qua cái gì mà “Đồ nhi” mà thôi, còn lại cái gì cũng không có ấn tượng, có lẽ thuốc mê này còn có tác dụng làm cho người ta mất đi trí nhớ.
Buổi trưa, tôi đang ngồi ở đình thủy tạ uống trà thì chợt nghe thái giám truyền báo: “Tả thừa tướng Vân Thủy Hân đại nhân ngoài cửa cung cầu kiến thái tử phi nương nương.” Phụ thân đến thăm tôi! Thiên hạ không có bức tường nào mà không có gió lùa, huống chi lấy phạm vi quyền thế và mạng lưới tình báo của phụ thân thì khẳng định là bên trong thâm cung này cũng có không ít mật thám của Vân gia, theo định liệu của tôi, không sớm thì muộn phụ thân cũng sẽ biết việc này, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi.
“Tuyên!”
Đã nửa năm không gặp phụ thân, trong lòng tôi rất kích động.
Chỉ thấy phụ thân cùng Phương sư gia vội vàng đi vào, vừa vào đến cửa liền hành lễ vấn an tôi: “Thần, Vân Thủy Hân tham kiến thái tử phi nương nương! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Miễn lễ! Phụ thân cùng Phương sư gia mau mau bình thân!” Tôi vội vàng tiến lên đưa tay nâng phụ thân lên, thấy phụ thân quỳ xuống trước mặt mình, một cảm giác chua xót khôn kể chợt len lỏi trong lòng. Phụ thân sau khi đứng dậy liền sốt ruột nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ đau lòng, mà tôi, thấy trong ánh mắt của phụ thân hiển hiện hai chữ “đau lòng”, thì trong ngực lại trào dâng thêm một trận chua xót. Đã nhiều năm như vậy mà sự phiêu dật tuấn nhã của phụ thân vẫn không thay đổi so với lúc trước, chỉ có hàng lông mày lộ rõ vẻ sầu lo sâu sắc, đủ thấy việc quốc gia thiên hạ làm cho phụ thân vất vả vô cùng, trong lòng lại không tránh khỏi mà đem thủ đoạn kiềm chế phụ thân của già trẻ Triệu gia rủa một lượt.
Phụ thân để Phương sư gia bắt mạch cho tôi, Phương sư gia sau một lúc trầm ngâm bắt mạch liền nói: “Thân thể thái tử phi cũng không có gì đáng lo ngại, thỉnh tướng gia yên tâm.”Nói xong, liền cùng phụ thân trao đổi một ánh mắt, phụ thân nhếch miệng cười, lúc này mới bắt đầu có chút thoải mái. Phương sư gia nói với phụ thân sau khi xem mạch tượng cho tôi, rằng mê hương đêm qua chắc chắn là “Cẩm huyễn hương” mà người Tây Nam thường dùng, phụ thân nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng, giống như vẻ trầm tư mỗi khi hồi tưởng lại chuyện cũ. Cuối cùng, không khỏi dặn dò, nói tôi phải phòng bị cẩn thận, còn lấy ra trong tay áo một sợi dây vàng, nhìn thì thấy màu vàng kia là do màu của sợi tơ mà thành, phát ra ánh sáng rực rỡ trông rất đẹp mắt. Phụ thân nói đây là vũ khí bí truyền độc môn của Vân gia, gọi là “Sáp huyết” (Uống máu), mềm mại như lụa, có thể cuộn lại, có độ cứng như thép, nhanh như khoái kiếm, chém sắt như chém bùn, lấy tính mạng của người khác trong nháy mắt. Ngàn vạn lần không ngờ được rằng một vật thoạt nhìn trông sáng lạn, tinh xảo như đồ trang sức mà lại có tên gọi và có lực sát thương lớn đến vậy, phụ thân tự tay buộc nó lên tóc của tôi, dặn tôi nên cẩn thận, chớ để sơ ý tự gây thương tích cho mình. Phương sư gia lại đưa thuốc ức chế chứng dị ứng phấn hoa cho tôi, căn dặn tôi phải uống thuốc đúng giờ, còn nói về sau cứ nửa tháng sẽ thay đổi dược vị một lần, đến lúc đó sẽ có người đưa vào cung cho tôi.
Phụ thân trước khi đi còn nói với tôi “Nho nhi không yên lòng, hôm nay cũng theo ta vào cung. Hiên tại đang ở sau lầu các. Phụ thân còn có việc trong triều, nên không thể ở lại với Dung nhi thêm được nữa.” Lúc này tôi mới bịn rịn lưu luyến không rời mà tiễn bước phụ thân đi.
Đẩy cửa sổ của đình thủy tạ ra, ngoài hành lang là một bóng dáng bạch y tung bay, cô độc một mình, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền ngẩng đầu nhìn về hướng này, trên mặt dương quan u ám, u nhã như lan, nét sầu lo tràn đầy trên khuôn mặt, ánh mắt nhìn tôi trong suốt như cỏ xanh được thấy mặt trời trong ngày xuân, lại vừa u sầu tư lự như làn nước mùa thu… Chỉ một cái liếc mắt mà đã xuyên thẳng vào đáy lòng tôi, nhiều năm sau, giống như một bức ảnh ố vàng đã cũ, nước ảnh loang lổ, như ngọn roi quất vào ngực tôi, đau nhói.
Trăm ngàn người quen, biết mấy người còn gặp lại. Trong dòng thời gian trăm ngàn năm trôi qua trước mắt, không sớm một bước, không chậm một bước, vừa vặn trôi đi, cũng không có gì khác để nói, chỉ nhẹ nhàng mà hỏi một câu: “Oa, ngươi cũng ở trong này sao?” Trương Ái Linh cũng không thể giải thích được vì sao trong một vẻ tinh khiết, trắng trong không nhiễm chút bụi trần lại dần dần hiện lên màu xanh lam u buồn, không còn ánh nắng vui vẻ nữa, sau mới biết là cuối cùng đã bị nhuộm thành màu lam nhạt, sau mới biết là nỗi ưu tư đã thấm sâu vào trong xương tủy của tôi. Nhưng khi tôi hoàn toàn hiểu được điều này, đã là rất lâu, rất lâu sau…
——————–
Chú thích:
1- Thiên giai dạ sắc lương như thủy:Một câu thơ trong bài Thất tịch của Đỗ Phủ
Dĩ tiền đích dạ lý ngã môn tĩnh tĩnh địa tọa trứ
Ngã môn song tất như mộc
Ngã môn chi khởi liễu nhĩ đóa
Ngã môn thính đắc kiến bình nguyên thượng đích thủy hòa thi ca
Giá thị ngã môn tự kỷ đích bình nguyên, dạ vãn hòa thi ca
Như kim chích thặng hạ ngã nhất cá
Chích hữu ngã nhất cá song tất như mộc
Chích hữu ngã nhất cá chi khởi liễu nhĩ đóa
Chích hữu ngã nhất cá nhân thính đắc kiến bình nguyên thượng đích thủy
Thi ca trung đích thủy
Tại giá cá hạ vũ đích dạ vãn
Như kim chích thặng hạ ngã nhất cá
Vi nhĩ tả trứ thi ca
Giá thị ngã môn cộng đồng đích bình nguyên hòa thủy
Giá thị ngã môn cộng đồng đích dạ vãn hòa thi ca
Thị thùy giá yêu thuyết quá hải tử
Yếu tẩu liễu yếu đáo xử khán khán
Ngã môn tằng tại giá nhi tọa quá
(Dịch nghĩa:
(Dịch nghĩa: Ngày xưa, khi đêm xuống, hai đứa mình thường lẳng lặng ngồi
Lặng yên ôm gối như hai cái cây
Chúng mình chỉ lộ ra vành tai,
Cùng nhìn ngắm mặt nước hồ phẳng lặng và lắng nghe tiếng nước chảy và cùng họa thơ ca.
Lúc bấy giờ chúng mình thật bình yên, bóng đêm như họa thơ ca
Đêm nay, chỉ còn mình tôi ôm gối,
Mình tôi ngồi im lìm như cái cây
Chỉ nổi lên vành tai của mình tôi
Chỉ một mình tôi lắng nghe khúc ca và ngắm nhìn bức họa của nước,
Thơ ca trong tiếng nước
Trong đêm mưa hôm nay,
Chỉ có mình tôi
Viết thơ cho người
Đâu bức họa của nước trên mặt hồ phẳng lặng
Đâu vần thơ cùng họa trong đêm khuya
Là ai đã từng nói như vậy về hồ nước
Nhất định phải đi qua nơi này
Nơi chúng mình đã từng ngồi ngày xưa).
Trước đây, đọc những câu chữ này thấy lòng thật bình thản. nhưng hôm nay, những vần thơ ấy hiện lên trong đầu lại làm cho tôi đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra chỉ có những từ ngữ trau chuốt như nước này mới xứng với ý cảnh như nước và tâm tình như nước.
Một làn gió lạnh thổi qua, mang đến một làn hương man mát, tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy như có mùi hoa hồng, hoa mai, thoang thoảng mà ngây ngất, không khỏi muốn chìm đắm trong đó. Đột nhiên nhớ tới bên trong Đông cung vốn không có hoa thơm, vậy thì hương hoa này ở đâu mà đến? Còn chưa kịp nghĩ thì cả người bỗng trở nên mềm nhũn vô lực, không chống đỡ được mà nằm rũ xuống giường. Trong lòng thầm kêu: không hay rồi! Chẳng phải là loại thủ đoạn mà trong tiểu thuyết võ hiệp thường dùng có tên là mê hương hay sao! Sprite và Thất Hỉ ở gian ngoài, trong phòng chỉ có một mình tôi, tôi muốn mở miệng kêu cứu, lại giống như có người bóp nghẹn cổ họng, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Trước mắt chợt thấy lóe sáng, chỉ thấy bên giường xuất hiện một hắc y nhân nhanh nhẹn nhảy xuống, che mặt, không thấy rõ diện mão, tay giơ viên dạ minh châu lên, dùng ánh sáng xanh mờ ảo soi một vòng quanh mặt tôi: “Nghe nói ngươi là đệ tử quan môn của ta. Bổn tọa không biết mình lại có thể có một đồ nhi mỹ mạo đẹp như tranh thế này, thật hổ thẹn, hổ thẹn… Chỉ là…” Thanh âm trong vắt, giống như của một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân, nhưng không biết có phải nàng ta đã nhận lầm người rồi hay không, mà nói những lời tôi nghe mà không làm sao có thể hiểu được. Nàng vừa nói, vừa đưa ngón tay giữa đặt lên cổ tay tôi, ngón tay lại không mềm mại tinh tế như những thiếu nữ bình thường khác mà có chút thô ráp cứng rắn. “Chỉ là, mạch tượng của đồ nhi này thật hỗn loạn! Đường đường là đệ tử quan môn của bổn tọa mà ngay cả chút mê hương ấy cũng không chịu nổi, trong thân thể lại trúng kịch độc, nói ra chẳng phải làm cho thế nhân cười đến rụng răng sao! Để vi sư mang ngươi trở lại trong giáo mà dạy dỗ lại vậy.” Nói xong liền ôm lấy tôi đứng lên muốn rời đi.
Nàng ta nói cái gì mà khiến tôi nghe được cứ như lọt vào một màn sương mù dày đặc. Tôi sốt ruột nhìn về phía cửa, hy vọng có ai đó có thể tới cứu mình.
“Đồ nhi ngoan, mọi người trong viện đều trúng mê hương của ta, nên không có kẻ nào đến quấy rầy hai thầy trò chúng ta đâu. Hoàng cung của Hương Trạch Quốc cũng chỉ đến thế này thôi sao! Uổng công ta trước khi đi chuẩn bị theo rất nhiều độc dược.” Thiếu nữ ôm tôi thi triển khinh công rời đi, đột nhiên, một thanh kiếm tinh tế xuyên tới, thiếu nữ kia ôm tôi nhẹ lắc mình một cái tránh khỏi kiếm phong, thanh kiếm kia lúc thì chặn, lúc thì ngăn, lúc thì nhấc lên, lúc thì rút lại, lúc thì tỏa ra, lúc thì điểm tới, từng chiêu từng chiêu vây hãm lấy thiếu nữ, nhưng rõ ràng là e ngại thiếu nữ đang ôm tôi ở trong lòng nên lực đạo và góc độ của chiêu thức không khỏi có điều cố kỵ. Thiếu nữ kia ban đầu còn có thể ứng phó, về sau phải dùng hết sức nhưng vẫn không tránh được một kiếm trên vai liền nhẹ nhàng buông tay, mắt thấy bản thân mình sẽ bị thả rơi xuống đất… “Dung nhi!” Người kia vội vàng thu kiếm, khẩn trương phi thân phóng tới đón được tôi. Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ai đó vừa gọi mình, là Tiểu Bạch sao? Cố gắng hết sức gượng mở đôi mắt sắp không chống đỡ được ra, kinh hỉ nhìn lại, là vẻ mặt của con báo đang hoảng loạn nhìn tôi, khuôn mặt ngay gần kề trắng bệch, sao lại là hắn? Không khỏi có chút thất vọng.
Con báo nhìn tôi, trên mặt là một nét ảm đạm thoáng qua. Trong lúc cảm giác mệt mỏi ập đến, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau của thị vệ đại nội và thích khách ngoài phòng truyền tới, bỗng không biết người nào hô lên: “Có độc! Mọi người mau che mặt lại!” Sau đó là tiếng binh khí rơi loảng xoảng, có lẽ là do bị buông xuống để lấy tay che kín miệng mũi.
“Hôm nay cũng không uổng công! Chẳng những được gặp mỹ nhân mà còn được thưởng thức Long Uyên Kiếm của Hương Trạch Quốc! Lần sau ta sẽ mang mỹ nhân cùng đi! Ha ha ha!” Giữa không trung, thiếu nữ cười to mà đi. Con báo nghe thấy vậy, cuồng phong tích tụ nơi đáy mắt, cánh tay ôm tôi cũng trở nên căng thẳng. Mà tôi, sau khi hao tổn hết khí lực toàn thân, không phụ sự mong đợi của mọi người, liền bất tỉnh.
Cả người đau nhức, đầu cũng là cảm giác đau muốn vỡ ra, chẳng qua là giường nệm hôm nay nằm rất thoải mái, lại còn có một khuôn mặt đầy vẻ lo lắng luôn ghé sát vào mặt tôi, nhưng trên lưng có cái gì đè lên lưng tôi mà nặng vậy? Lạnh băng. Không hiểu cái gì dám nằm thẳng lên lưng tôi mà ngủ. Xem ra tôi phải dùng chân xuất chiêu “vạn phật quy tông” đá nó xuống mất, tôi miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, trước mặt như có màn sương mù. Đợi chút! Trước mắt sao lại có khuôn mặt nào giống của con báo vậy! Là ác mộng rồi, ngay cả ban ngày cũng nằm mơ thấy hắn! Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra. Sao vẫn là hắn? Tôi lại nhắm mắt, rồi mở ra, nhắm lại, mở ra, nhắm lại – mở ra, nhắm lại – mở ra… Trong lúc mí mắt run rẩy… “Không nghĩ là Vân nhi lại ái mộ vi phu như thế. Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã cùng vi phu liếc mắt đưa tình.” Luồng nhiệt khí ái muội phun vào bên tai, hóa ra không phải tôi nằm mơ, cho nên tôi mới nói con báo chính là loài mèo độc ác nhất trên thế giới này. Luôn lấy việc trêu đùa tôi làm vui, tôi đúng là có mệnh khổ. Chẳng qua là những lời này của con báo có vẻ nhất quán với phong cách của hắn, tình nguyện bị hắn nói móc còn hơn là nghe thấy hắn mở miệng nói là hai từ “Vân nhi” đầy ái muội, đúng là ghê tởm đến nỗi khiến người ta chết không đền mạng.
Sau đó con báo đứng dậy mặc triều phục đi vào triều, trước khi đi, hắn còn dặn Vương Lão Cát cho gọi thái y. Trần thái y vội tới bắt mạch cho tôi. Trần thái y nơm nớp lo sợ nửa ngày, nói là dược lực của mê hương đã tan đi, thân thể của nương nương không có gì đáng ngại nữa, Vương Lão Cát liền mừng rỡ như điên tiễn thái y ra cửa, rồi đi đến nửa ngày vẫn chưa thấy trở về, tôi đoán có lẽ là đi báo tin cho con báo. Nghe nha đầu Thất Hỉ nói rằng con báo đêm hôm qua thập phần tức giận, sai người suốt đêm tra rõ việc này. Những hạ nhân liên quan trong vườn của tôi không ai là thoát khỏi bị trách phạt, chỉ có nàng cùng Sprite nếu không phải là được dặn phải hầu hạ tôi thì có lẽ cũng khó thoát khỏi côn trượng, con báo còn ra lệnh cho thái y phải giữ kín miệng, nếu có nửa điểm tiết lộ sẽ giết không cần hỏi. Tôi nghĩ bụng: chuyện này mà bại lộ ra, con báo đương nhiên là sẽ tức giận, nếu tôi bị người khác cướp đi ngay trên tay của hắn, hắn sẽ phải giải thích thế nào với Vân gia, thật là đảo biến thành bãi bồi, có khi lại động đên binh gia chứ chẳng chơi.
Nhưng chuyện đêm qua quả thật cũng hết sức kỳ quái, khi tôi tỉnh lại, chỉ nhớ thiếu nữ kia có nói qua cái gì mà “Đồ nhi” mà thôi, còn lại cái gì cũng không có ấn tượng, có lẽ thuốc mê này còn có tác dụng làm cho người ta mất đi trí nhớ.
Buổi trưa, tôi đang ngồi ở đình thủy tạ uống trà thì chợt nghe thái giám truyền báo: “Tả thừa tướng Vân Thủy Hân đại nhân ngoài cửa cung cầu kiến thái tử phi nương nương.” Phụ thân đến thăm tôi! Thiên hạ không có bức tường nào mà không có gió lùa, huống chi lấy phạm vi quyền thế và mạng lưới tình báo của phụ thân thì khẳng định là bên trong thâm cung này cũng có không ít mật thám của Vân gia, theo định liệu của tôi, không sớm thì muộn phụ thân cũng sẽ biết việc này, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi.
“Tuyên!”
Đã nửa năm không gặp phụ thân, trong lòng tôi rất kích động.
Chỉ thấy phụ thân cùng Phương sư gia vội vàng đi vào, vừa vào đến cửa liền hành lễ vấn an tôi: “Thần, Vân Thủy Hân tham kiến thái tử phi nương nương! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Miễn lễ! Phụ thân cùng Phương sư gia mau mau bình thân!” Tôi vội vàng tiến lên đưa tay nâng phụ thân lên, thấy phụ thân quỳ xuống trước mặt mình, một cảm giác chua xót khôn kể chợt len lỏi trong lòng. Phụ thân sau khi đứng dậy liền sốt ruột nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ đau lòng, mà tôi, thấy trong ánh mắt của phụ thân hiển hiện hai chữ “đau lòng”, thì trong ngực lại trào dâng thêm một trận chua xót. Đã nhiều năm như vậy mà sự phiêu dật tuấn nhã của phụ thân vẫn không thay đổi so với lúc trước, chỉ có hàng lông mày lộ rõ vẻ sầu lo sâu sắc, đủ thấy việc quốc gia thiên hạ làm cho phụ thân vất vả vô cùng, trong lòng lại không tránh khỏi mà đem thủ đoạn kiềm chế phụ thân của già trẻ Triệu gia rủa một lượt.
Phụ thân để Phương sư gia bắt mạch cho tôi, Phương sư gia sau một lúc trầm ngâm bắt mạch liền nói: “Thân thể thái tử phi cũng không có gì đáng lo ngại, thỉnh tướng gia yên tâm.”Nói xong, liền cùng phụ thân trao đổi một ánh mắt, phụ thân nhếch miệng cười, lúc này mới bắt đầu có chút thoải mái. Phương sư gia nói với phụ thân sau khi xem mạch tượng cho tôi, rằng mê hương đêm qua chắc chắn là “Cẩm huyễn hương” mà người Tây Nam thường dùng, phụ thân nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng, giống như vẻ trầm tư mỗi khi hồi tưởng lại chuyện cũ. Cuối cùng, không khỏi dặn dò, nói tôi phải phòng bị cẩn thận, còn lấy ra trong tay áo một sợi dây vàng, nhìn thì thấy màu vàng kia là do màu của sợi tơ mà thành, phát ra ánh sáng rực rỡ trông rất đẹp mắt. Phụ thân nói đây là vũ khí bí truyền độc môn của Vân gia, gọi là “Sáp huyết” (Uống máu), mềm mại như lụa, có thể cuộn lại, có độ cứng như thép, nhanh như khoái kiếm, chém sắt như chém bùn, lấy tính mạng của người khác trong nháy mắt. Ngàn vạn lần không ngờ được rằng một vật thoạt nhìn trông sáng lạn, tinh xảo như đồ trang sức mà lại có tên gọi và có lực sát thương lớn đến vậy, phụ thân tự tay buộc nó lên tóc của tôi, dặn tôi nên cẩn thận, chớ để sơ ý tự gây thương tích cho mình. Phương sư gia lại đưa thuốc ức chế chứng dị ứng phấn hoa cho tôi, căn dặn tôi phải uống thuốc đúng giờ, còn nói về sau cứ nửa tháng sẽ thay đổi dược vị một lần, đến lúc đó sẽ có người đưa vào cung cho tôi.
Phụ thân trước khi đi còn nói với tôi “Nho nhi không yên lòng, hôm nay cũng theo ta vào cung. Hiên tại đang ở sau lầu các. Phụ thân còn có việc trong triều, nên không thể ở lại với Dung nhi thêm được nữa.” Lúc này tôi mới bịn rịn lưu luyến không rời mà tiễn bước phụ thân đi.
Đẩy cửa sổ của đình thủy tạ ra, ngoài hành lang là một bóng dáng bạch y tung bay, cô độc một mình, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền ngẩng đầu nhìn về hướng này, trên mặt dương quan u ám, u nhã như lan, nét sầu lo tràn đầy trên khuôn mặt, ánh mắt nhìn tôi trong suốt như cỏ xanh được thấy mặt trời trong ngày xuân, lại vừa u sầu tư lự như làn nước mùa thu… Chỉ một cái liếc mắt mà đã xuyên thẳng vào đáy lòng tôi, nhiều năm sau, giống như một bức ảnh ố vàng đã cũ, nước ảnh loang lổ, như ngọn roi quất vào ngực tôi, đau nhói.
Trăm ngàn người quen, biết mấy người còn gặp lại. Trong dòng thời gian trăm ngàn năm trôi qua trước mắt, không sớm một bước, không chậm một bước, vừa vặn trôi đi, cũng không có gì khác để nói, chỉ nhẹ nhàng mà hỏi một câu: “Oa, ngươi cũng ở trong này sao?” Trương Ái Linh cũng không thể giải thích được vì sao trong một vẻ tinh khiết, trắng trong không nhiễm chút bụi trần lại dần dần hiện lên màu xanh lam u buồn, không còn ánh nắng vui vẻ nữa, sau mới biết là cuối cùng đã bị nhuộm thành màu lam nhạt, sau mới biết là nỗi ưu tư đã thấm sâu vào trong xương tủy của tôi. Nhưng khi tôi hoàn toàn hiểu được điều này, đã là rất lâu, rất lâu sau…
——————–
Chú thích:
1- Thiên giai dạ sắc lương như thủy:Một câu thơ trong bài Thất tịch của Đỗ Phủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.