Chương 19
Tiểu Hòa
17/05/2017
CHƯƠNG 19
Cảm giác mất mát ! Một cảm giác mất mát mà tôi chưa từng có trước đây. Giống như mất một cái gì đó vô cùng quan trọng nhưng tôi không thể đi tìm được. Mặc dù vậy, tôi vẫn tự nói với bản thân là không nên đùa với lửa nữa !
May mắn thay, niềm vui từ đám cưới làm nguôi ngoai nỗi buồn của tôi. Tiệc cưới được tổ chức ở phòng ăn lớn của Capitol. Một đám cưới đông đúc, nhộn nhịp, đầy lời chúc tụng. Tôi thấy khuôn mặt mẹ mình tràn ngập nụ cười. Được bao quanh bởi những người bạn thân, chúng tôi chơi tất cả các trò chơi thường có ở các buổi tiệc. Tsung-ping và tôi cùng cắn chung một quả táo có nến cháy bên dưới. Chúng tôi bị bắt kể lại câu chuyện tình yêu của chúng tôi, phải hát xuyên tạc bài “Một đôi tình nhân cùng nhau đi về nhà”…Tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc, không phải chỉ vì tôi có được Lin Tsung-ping mà còn vì tôi nhận được lời chúc phúc của họ hàng và bạn bè.
Đây là lần đầu tiên tôi lập gia đình, nhưng cuộc sống sau khi có gia đình riêng với tôi không có gì lạ lẫm. Dù giữa tôi và Lanyu không có bất cứ một thứ giấy tờ ràng buộc nào, chúng tôi vẫn sống với nhau như một cặp vợ chồng.
Lin Tsung-ping đã nghỉ việc ở công ty cũ. Cô muốn được cùng làm với tôi. Tôi không thích thế nhưng vẫn đồng ý. Sau khi cưới, tôi dần dần hiểu ra về con người thật của Lin Tsung –ping, cô chú ý đến tất cả những gì có liên quan đến ăn, uống và mặc. Cô chỉ dùng hàng hiệu. Thậm chí cả giấy vệ sinh trong nhà tắm cũng không nằm ngoài tầm mắt của cô. Cô bảo tôi là mỹ phẩm trong nước chỉ là đồ bỏ đi, và những thứ từ Hong Kong cũng chẳng ra gì. Cô cho rằng chỉ có đồ từ những của hàng bậc nhất của Nhật và Fifth Avenue ở New York là sành điệu. Hàng ngày cô đến Beauty Salon ở các khách sạn để làm mặt, chăm sóc da hay làm tóc. Cô thuê một người giúp việc trẻ đến sống cùng vì những ngón tay dài, mảnh mai và được chăm sóc kĩ của cô không thể dùng để làm việc nhà… Tôi không bận tâm lắm với việc tiêu xài xa xỉ của cô trong những việc như vậy, tôi chỉ ngạc nhiên là làm sao một cô gái sinh ra trong một gia đình nghèo, đã từng là một sinh viên nghèo và phải lao động như cô có thể nhanh chóng biết cách hưởng thụ các tiện nghi mà tôi mang lại như vậy.
Cô không hề hài lòng với chiếc ô tô Honda nhập khẩu từ Nhật mà tôi tặng. Cô mong muốn có một chiếc Mercedes. Cô hỏi sao tôi không mua một biệt thự ở ngoại ô. Tôi nói tôi thich sống trong thành phố vì như vậy thuận tiện hơn. Nhưng dù sao thì cô vẫn duyên dáng và ngọt ngào…
Hôm đó, sau khi cùng nhau, cô nằm sấp, gối đầu lên tay tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt huyền bí, như sương khói của cô :
“Hừm ! Em giống như là một con sói đầy mưu mô !” Tôi cười.
“Thế còn anh là gì ?” Cô cũng cười.
“Anh như con cừu béo và ngốc !”
“Ha ! Anh tệ quá !” Cô đánh tôi và cười. “Thực ra anh là một anh chàng play-boy-thông minh, lãng mạn, dễ thương và hay ngượng !” Cô nói một cách thận trọng. Nhưng những lời nhận xét đó cũng có phần đúng.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Tôi đã chia tay với Lanyu được hơn sáu tháng. Em vẫn giữ lời hứa và chúng tôi không liên lạc với nhau. Nhưng mỗi khi chuông điện thoại cầm tay của tôi reo, tôi lại tự hỏi không biết liệu đó có phải là Lanyu gọi tới không. Tôi không biết đó là mong đợi hay sợ hãi. Khi chia tay, em đã làm cho tôi ngạc nhiên và thái độ của mình. Em bình tĩnh, ôn hòa và thoải mái. Em mạnh mẽ hơn tôi tưởng, và điều đó làm cho tôi bớt lo lắng.
Tôi cố hết sức không nghĩ tới Lanyu và tình cảm của chúng tôi. Nhưng mỗi khi cùng với Lin, tôi lại nhớ tới em.
Tôi vuốt ve thân hình mềm mại, trắng trẻo và sạch sẽ của Lin, nhìn vào nụ cười nũng nịu của cô, nhưng tôi không ham muốn cô. Tôi nhắm mắt. Khuôn mặt đẹp đẽ và sáng sủa của Lanyu lại xuất hiện trước mắt tôi. Giống như tôi đang được chạm vào tấm lưng và bờ vai mềm mại của em, được chạm vào làn da khỏe mạnh đầy sức sống của em…và tôi bắt đầu cảm thấy hưng phấn…nhưng ảo ảnh của tôi rồi sẽ vỡ như bong bóng. Tôi nhanh chóng bắt đầu với Lin, nhưng rồi tôi lại phải tiếp tục dùng đến trí tưởng tượng của mình về em để có thể tiếp tục với Lin.
Sau lần đó, mỗi khi cùng Lin Tsung-ping, tôi đều muốn từ phía sau. Lúc đầu mọi việc đều ổn. Nhưng rồi càng ngày tôi càng cảm thấy không hài lòng. Cuối cùng tôi quyết định tìm một cậu con trai.
Cậu con trai đó tôi đã từng gặp một lần trước đó. Cậu hai nhăm hay hai sáu gì đó và được bạn tôi giới thiệu. Tôi không còn nhớ nhiều về cậu, tôi chỉ còn nhớ cậu có một đôi mắt sáng và thông minh. Chắc là vì đã lâu tôi không cùng một người đàn ông, tôi thật sự thấy có hứng thú với cậu. Trong lúc cảm hứng lên cao, tôi đã kêu lên cái gì đó một cách vô thức. Sau đó, cậu con trai cười hỏi tôi xem liệu tôi có người bạn nào tên là Lanyu không, tôi đã gọi cái tên đó trong lúc cao hứng…
Tôi nghĩ là mình nên gọi cho Lanyu. Chẳng vì cái gì cả, chỉ để xem dạo này em thế nào. Tôi gọi vào di động của em, nhưng nó đã bị tắt. Tôi gọi đến chỗ làm của em. Một phụ nữ nghe máy :
“Xin lỗi, tôi có thể gặp Lanyu được không ạ ?” Tôi nói.
“Anh là ai ?” Người phụ nữ hỏi. Tôi ghét phải tự giới thiệu khi gọi điện thoại.
“Tôi là bạn học của cậu ấy ở trường đại học”. Tôi cố gắng kiên nhẫn.
“Cậu ấy không làm ở đây nữa”. Người phụ nữ trả lời vẻ hờ hững.
“Cậu ấy chuyển nơi làm ạ ?”
“Cậu ấy bị đuổi việc !” Bà bắt đầu hết kiên nhẫn.
“…Sao thế ạ ?” Tôi thấy choáng váng.
“Tôi không biết !” Bà nói rất không thân thiện. Tôi phải bỏ máy.
Tôi gọi đến Scandinavia vào buổi tối, nhưng không có ai trả lời. Đến một giờ sáng cũng vẫn vậy. Ngày hôm sau, tôi yêu cầu Liu Qsing đến công ty điện thoại để hỏi về tình trạng hoạt động của máy di động của Lanyu và máy cố định ở Scandinavia. Cả hai máy ấy vẫn được công ty tôi thanh toán hóa đơn. Anh quay về và nói với tôi cả hai máy đã không được sử dụng trong vòng hơn sáu tháng qua. Tôi linh cảm có chuyện gì đó không ổn.
“Cậu có muốn tôi đến công ty của cậu ấy kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra không ?” Liu Qsing đề nghị.
“Chúng ta cùng đi !” Tôi sợ rằng tin nhận được sẽ không phải là tin tốt lành.
Liu Qsing mang theo một bức thư giới thiệu, nói dối rằng chúng tôi muốn tuyển Lanyu vào làm việc nên đến để điều tra. Một người của bộ phận bảo vệ và một người của phòng nhân sự tiếp chúng tôi.
“Chuyện là thế này”, người đàn ông từ phòng nhân sự nói, “khoảng năm tháng trước, công ty chúng tôi nhận được vài bức fax, trình bày một sự thật về Lanyu”.
“…” Lui Qsing và tôi cảm thấy sợ hãi.
“Thằng đó lúc mới thì rất ổn. Nó tốt nghiệp ĐH Trung Hoa, và khá ưa nhìn. Ai có thể tưởng tượng nổi đấy lại là một thằng *** ?” Người đàn ông từ bộ phận bảo vệ giải thích với một niềm hân hoan.
“Chúng tôi có thể xem bức fax đó được không ?” Liu Qsing phản ứng lại.
“Ở đây tôi có một bản copy”. Người từ bộ phận bảo vệ có thái độ vô cùng hợp tác.
Có thể vì đã trải qua một khoảng thời gian, bức fax đã hơi bị mờ. Nớ được đánh trên máy tính, nói rằng Lanyu quyến rũ đàn ông và kiếm tiền bằng cách đó. Rằng Lanyu thường lang thang gần những khách sạn lớn để tìm khách, cung cấp các “dịch vụ” làm thoả mãn các quý ông…
Nhìn vào bức fax, tôi không rõ là mình cảm thấy tức giận hay choáng váng. Tôi chỉ thấy có cái gì đó nghẹn ở trong họng, làm cho tôi muốn nhổ ra.
“Những lời cáo buộc đó có thể không đúng, vì bản thân cậu ấy phủ định điều đó. Chúng tôi không thể đi đên kết luận dựa trên một bức fax”. Người đàn ông từ phòng nhân sự nói.
“Nhưng nhìn vào những thứ nó đeo và sử dụng, làm sao một sinh viên mới ra trường có thể có nhiều tiền như vậy ? Tôi nghe nói chỉ riêng cái đồng hồ mà nó đeo cũng là một khoản tiền lớn rồi”. Người từ bộ phận bảo vệ nói.
Tôi đau đớn nhớ lại đó chính là chiếc đồng hồ Rolex tôi đã mua từ Mỹ cho Lanyu.
“Đó là lý do mà cậu ấy bị đuổi việc à ?” Liu Qsing hỏi người của phòng nhân sự.
“Cậu ấy không bị đuổi việc. Chúng tôi để cho cậu ấy xin nghỉ việc. Đó là mong muốn của cậu ấy. Hừ ! Một sinh viên, mới chỉ ngoài hai mươi, không thể nào quá sa đọa được. Cậu ta làm việc khá tốt. Cậu ấy nghiêm túc, có trách nhiệm, và hòa đồng. Còn về việc quyến rũ đàn ông… tôi chưa thấy cậu ấy quyến rũ ai trong công ty cả”. Người cựu chiến binh, khoảng ngoài bốn mươi, khá ôn hòa.
“Nếu anh muốn thuê cậu ấy thì nên cho cậu ấy một cơ hội. Và một sinh viên từ một trường đại học danh tiếng. Nhưng anh phải cẩn thận với bệnh AIDS !” Người đàn ông từ phòng nhân sự nói tiếp.
“Cậu ấy bị AIDS ?!” Cả tôi và Liu Qsing cùng thốt lên.
“Những người như vậy ai chẳng nhiễm AIDS, anh không biết sao ? Bác sĩ của phòng y tế nói thế”. Người lính già nói một cách nghiêm trọng.
Tôi muốn cười và tôi cũng muốn khóc. Bụng tôi quặn lại và tôi muốn nôn hết ra.
Ra khỏi công ty xây dựng, Liu Qsing hỏi tôi :
“Cái ý tưởng chó chết đó là của đứa nào thế ? Làm một việc thật đốn mạt”.
“Thế anh nghĩ cậu ấy sẽ đi đâu ?”
“Có lẽ là tìm một công việc khác. Chắc hẳn là việc có liên quan đến xây dựng”.
Em không ở Scandinavia, vậy thì em đang ở đâu ? Sao em không tìm đến tôi? Em đã đồng ý là sẽ tìm đến tôi nếu có chuyện xảy rồi cơ mà. Theo như ngày tháng ở trên bức fax, ngày nó được gửi đi là ngày cưới của tôi. Có lẽ em đã tìm đến tôi nhưng tôi không biết. Liệu em có thể giải quyết được việc này không ? Liệu em có vì việc này mà làm chuyện dại dột không ? Những câu hỏi đó cứ quay cuồng trong đầu tôi và bụng tôi bắt đầu thắt lại.
Tôi cố gắng để tìm Lanyu và truy ra tung tích bức fax nhưng không được. Lần đầu tiên tôi cảm thấy Bắc Kinh quá rộng lớn. Không ai biết em, và tôi không thể tìm thấy em ở các công ty xây dựng ở Bắc Kinh. Tôi không biết số điện thoại ở quê em nhưng tôi có địa chỉ. Tôi nhờ Liu Qing đi về vùng Tây Bắc. Bố em nói em đã không liên lạc với gia đình gần một năm nay. Em đã hoàn toàn biến mất…
Thật là khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó. Có thể không đau đớn bằng lúc tôi chia tay em. Nhưng tôi rất tuyệt vọng. Tôi chìm trong cảm giác sợ hãi và tội lỗi. Tôi sợ rằng có chuyện gì xảy đến với em và tôi chính là người có lỗi. Tôi vốn là một người bặt thiệp, nhưng vào thời điểm đó, tôi trở nên lặng lẽ và buồn bã.
End of chap 19. Đăng bởi: admin
Cảm giác mất mát ! Một cảm giác mất mát mà tôi chưa từng có trước đây. Giống như mất một cái gì đó vô cùng quan trọng nhưng tôi không thể đi tìm được. Mặc dù vậy, tôi vẫn tự nói với bản thân là không nên đùa với lửa nữa !
May mắn thay, niềm vui từ đám cưới làm nguôi ngoai nỗi buồn của tôi. Tiệc cưới được tổ chức ở phòng ăn lớn của Capitol. Một đám cưới đông đúc, nhộn nhịp, đầy lời chúc tụng. Tôi thấy khuôn mặt mẹ mình tràn ngập nụ cười. Được bao quanh bởi những người bạn thân, chúng tôi chơi tất cả các trò chơi thường có ở các buổi tiệc. Tsung-ping và tôi cùng cắn chung một quả táo có nến cháy bên dưới. Chúng tôi bị bắt kể lại câu chuyện tình yêu của chúng tôi, phải hát xuyên tạc bài “Một đôi tình nhân cùng nhau đi về nhà”…Tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc, không phải chỉ vì tôi có được Lin Tsung-ping mà còn vì tôi nhận được lời chúc phúc của họ hàng và bạn bè.
Đây là lần đầu tiên tôi lập gia đình, nhưng cuộc sống sau khi có gia đình riêng với tôi không có gì lạ lẫm. Dù giữa tôi và Lanyu không có bất cứ một thứ giấy tờ ràng buộc nào, chúng tôi vẫn sống với nhau như một cặp vợ chồng.
Lin Tsung-ping đã nghỉ việc ở công ty cũ. Cô muốn được cùng làm với tôi. Tôi không thích thế nhưng vẫn đồng ý. Sau khi cưới, tôi dần dần hiểu ra về con người thật của Lin Tsung –ping, cô chú ý đến tất cả những gì có liên quan đến ăn, uống và mặc. Cô chỉ dùng hàng hiệu. Thậm chí cả giấy vệ sinh trong nhà tắm cũng không nằm ngoài tầm mắt của cô. Cô bảo tôi là mỹ phẩm trong nước chỉ là đồ bỏ đi, và những thứ từ Hong Kong cũng chẳng ra gì. Cô cho rằng chỉ có đồ từ những của hàng bậc nhất của Nhật và Fifth Avenue ở New York là sành điệu. Hàng ngày cô đến Beauty Salon ở các khách sạn để làm mặt, chăm sóc da hay làm tóc. Cô thuê một người giúp việc trẻ đến sống cùng vì những ngón tay dài, mảnh mai và được chăm sóc kĩ của cô không thể dùng để làm việc nhà… Tôi không bận tâm lắm với việc tiêu xài xa xỉ của cô trong những việc như vậy, tôi chỉ ngạc nhiên là làm sao một cô gái sinh ra trong một gia đình nghèo, đã từng là một sinh viên nghèo và phải lao động như cô có thể nhanh chóng biết cách hưởng thụ các tiện nghi mà tôi mang lại như vậy.
Cô không hề hài lòng với chiếc ô tô Honda nhập khẩu từ Nhật mà tôi tặng. Cô mong muốn có một chiếc Mercedes. Cô hỏi sao tôi không mua một biệt thự ở ngoại ô. Tôi nói tôi thich sống trong thành phố vì như vậy thuận tiện hơn. Nhưng dù sao thì cô vẫn duyên dáng và ngọt ngào…
Hôm đó, sau khi cùng nhau, cô nằm sấp, gối đầu lên tay tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt huyền bí, như sương khói của cô :
“Hừm ! Em giống như là một con sói đầy mưu mô !” Tôi cười.
“Thế còn anh là gì ?” Cô cũng cười.
“Anh như con cừu béo và ngốc !”
“Ha ! Anh tệ quá !” Cô đánh tôi và cười. “Thực ra anh là một anh chàng play-boy-thông minh, lãng mạn, dễ thương và hay ngượng !” Cô nói một cách thận trọng. Nhưng những lời nhận xét đó cũng có phần đúng.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Tôi đã chia tay với Lanyu được hơn sáu tháng. Em vẫn giữ lời hứa và chúng tôi không liên lạc với nhau. Nhưng mỗi khi chuông điện thoại cầm tay của tôi reo, tôi lại tự hỏi không biết liệu đó có phải là Lanyu gọi tới không. Tôi không biết đó là mong đợi hay sợ hãi. Khi chia tay, em đã làm cho tôi ngạc nhiên và thái độ của mình. Em bình tĩnh, ôn hòa và thoải mái. Em mạnh mẽ hơn tôi tưởng, và điều đó làm cho tôi bớt lo lắng.
Tôi cố hết sức không nghĩ tới Lanyu và tình cảm của chúng tôi. Nhưng mỗi khi cùng với Lin, tôi lại nhớ tới em.
Tôi vuốt ve thân hình mềm mại, trắng trẻo và sạch sẽ của Lin, nhìn vào nụ cười nũng nịu của cô, nhưng tôi không ham muốn cô. Tôi nhắm mắt. Khuôn mặt đẹp đẽ và sáng sủa của Lanyu lại xuất hiện trước mắt tôi. Giống như tôi đang được chạm vào tấm lưng và bờ vai mềm mại của em, được chạm vào làn da khỏe mạnh đầy sức sống của em…và tôi bắt đầu cảm thấy hưng phấn…nhưng ảo ảnh của tôi rồi sẽ vỡ như bong bóng. Tôi nhanh chóng bắt đầu với Lin, nhưng rồi tôi lại phải tiếp tục dùng đến trí tưởng tượng của mình về em để có thể tiếp tục với Lin.
Sau lần đó, mỗi khi cùng Lin Tsung-ping, tôi đều muốn từ phía sau. Lúc đầu mọi việc đều ổn. Nhưng rồi càng ngày tôi càng cảm thấy không hài lòng. Cuối cùng tôi quyết định tìm một cậu con trai.
Cậu con trai đó tôi đã từng gặp một lần trước đó. Cậu hai nhăm hay hai sáu gì đó và được bạn tôi giới thiệu. Tôi không còn nhớ nhiều về cậu, tôi chỉ còn nhớ cậu có một đôi mắt sáng và thông minh. Chắc là vì đã lâu tôi không cùng một người đàn ông, tôi thật sự thấy có hứng thú với cậu. Trong lúc cảm hứng lên cao, tôi đã kêu lên cái gì đó một cách vô thức. Sau đó, cậu con trai cười hỏi tôi xem liệu tôi có người bạn nào tên là Lanyu không, tôi đã gọi cái tên đó trong lúc cao hứng…
Tôi nghĩ là mình nên gọi cho Lanyu. Chẳng vì cái gì cả, chỉ để xem dạo này em thế nào. Tôi gọi vào di động của em, nhưng nó đã bị tắt. Tôi gọi đến chỗ làm của em. Một phụ nữ nghe máy :
“Xin lỗi, tôi có thể gặp Lanyu được không ạ ?” Tôi nói.
“Anh là ai ?” Người phụ nữ hỏi. Tôi ghét phải tự giới thiệu khi gọi điện thoại.
“Tôi là bạn học của cậu ấy ở trường đại học”. Tôi cố gắng kiên nhẫn.
“Cậu ấy không làm ở đây nữa”. Người phụ nữ trả lời vẻ hờ hững.
“Cậu ấy chuyển nơi làm ạ ?”
“Cậu ấy bị đuổi việc !” Bà bắt đầu hết kiên nhẫn.
“…Sao thế ạ ?” Tôi thấy choáng váng.
“Tôi không biết !” Bà nói rất không thân thiện. Tôi phải bỏ máy.
Tôi gọi đến Scandinavia vào buổi tối, nhưng không có ai trả lời. Đến một giờ sáng cũng vẫn vậy. Ngày hôm sau, tôi yêu cầu Liu Qsing đến công ty điện thoại để hỏi về tình trạng hoạt động của máy di động của Lanyu và máy cố định ở Scandinavia. Cả hai máy ấy vẫn được công ty tôi thanh toán hóa đơn. Anh quay về và nói với tôi cả hai máy đã không được sử dụng trong vòng hơn sáu tháng qua. Tôi linh cảm có chuyện gì đó không ổn.
“Cậu có muốn tôi đến công ty của cậu ấy kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra không ?” Liu Qsing đề nghị.
“Chúng ta cùng đi !” Tôi sợ rằng tin nhận được sẽ không phải là tin tốt lành.
Liu Qsing mang theo một bức thư giới thiệu, nói dối rằng chúng tôi muốn tuyển Lanyu vào làm việc nên đến để điều tra. Một người của bộ phận bảo vệ và một người của phòng nhân sự tiếp chúng tôi.
“Chuyện là thế này”, người đàn ông từ phòng nhân sự nói, “khoảng năm tháng trước, công ty chúng tôi nhận được vài bức fax, trình bày một sự thật về Lanyu”.
“…” Lui Qsing và tôi cảm thấy sợ hãi.
“Thằng đó lúc mới thì rất ổn. Nó tốt nghiệp ĐH Trung Hoa, và khá ưa nhìn. Ai có thể tưởng tượng nổi đấy lại là một thằng *** ?” Người đàn ông từ bộ phận bảo vệ giải thích với một niềm hân hoan.
“Chúng tôi có thể xem bức fax đó được không ?” Liu Qsing phản ứng lại.
“Ở đây tôi có một bản copy”. Người từ bộ phận bảo vệ có thái độ vô cùng hợp tác.
Có thể vì đã trải qua một khoảng thời gian, bức fax đã hơi bị mờ. Nớ được đánh trên máy tính, nói rằng Lanyu quyến rũ đàn ông và kiếm tiền bằng cách đó. Rằng Lanyu thường lang thang gần những khách sạn lớn để tìm khách, cung cấp các “dịch vụ” làm thoả mãn các quý ông…
Nhìn vào bức fax, tôi không rõ là mình cảm thấy tức giận hay choáng váng. Tôi chỉ thấy có cái gì đó nghẹn ở trong họng, làm cho tôi muốn nhổ ra.
“Những lời cáo buộc đó có thể không đúng, vì bản thân cậu ấy phủ định điều đó. Chúng tôi không thể đi đên kết luận dựa trên một bức fax”. Người đàn ông từ phòng nhân sự nói.
“Nhưng nhìn vào những thứ nó đeo và sử dụng, làm sao một sinh viên mới ra trường có thể có nhiều tiền như vậy ? Tôi nghe nói chỉ riêng cái đồng hồ mà nó đeo cũng là một khoản tiền lớn rồi”. Người từ bộ phận bảo vệ nói.
Tôi đau đớn nhớ lại đó chính là chiếc đồng hồ Rolex tôi đã mua từ Mỹ cho Lanyu.
“Đó là lý do mà cậu ấy bị đuổi việc à ?” Liu Qsing hỏi người của phòng nhân sự.
“Cậu ấy không bị đuổi việc. Chúng tôi để cho cậu ấy xin nghỉ việc. Đó là mong muốn của cậu ấy. Hừ ! Một sinh viên, mới chỉ ngoài hai mươi, không thể nào quá sa đọa được. Cậu ta làm việc khá tốt. Cậu ấy nghiêm túc, có trách nhiệm, và hòa đồng. Còn về việc quyến rũ đàn ông… tôi chưa thấy cậu ấy quyến rũ ai trong công ty cả”. Người cựu chiến binh, khoảng ngoài bốn mươi, khá ôn hòa.
“Nếu anh muốn thuê cậu ấy thì nên cho cậu ấy một cơ hội. Và một sinh viên từ một trường đại học danh tiếng. Nhưng anh phải cẩn thận với bệnh AIDS !” Người đàn ông từ phòng nhân sự nói tiếp.
“Cậu ấy bị AIDS ?!” Cả tôi và Liu Qsing cùng thốt lên.
“Những người như vậy ai chẳng nhiễm AIDS, anh không biết sao ? Bác sĩ của phòng y tế nói thế”. Người lính già nói một cách nghiêm trọng.
Tôi muốn cười và tôi cũng muốn khóc. Bụng tôi quặn lại và tôi muốn nôn hết ra.
Ra khỏi công ty xây dựng, Liu Qsing hỏi tôi :
“Cái ý tưởng chó chết đó là của đứa nào thế ? Làm một việc thật đốn mạt”.
“Thế anh nghĩ cậu ấy sẽ đi đâu ?”
“Có lẽ là tìm một công việc khác. Chắc hẳn là việc có liên quan đến xây dựng”.
Em không ở Scandinavia, vậy thì em đang ở đâu ? Sao em không tìm đến tôi? Em đã đồng ý là sẽ tìm đến tôi nếu có chuyện xảy rồi cơ mà. Theo như ngày tháng ở trên bức fax, ngày nó được gửi đi là ngày cưới của tôi. Có lẽ em đã tìm đến tôi nhưng tôi không biết. Liệu em có thể giải quyết được việc này không ? Liệu em có vì việc này mà làm chuyện dại dột không ? Những câu hỏi đó cứ quay cuồng trong đầu tôi và bụng tôi bắt đầu thắt lại.
Tôi cố gắng để tìm Lanyu và truy ra tung tích bức fax nhưng không được. Lần đầu tiên tôi cảm thấy Bắc Kinh quá rộng lớn. Không ai biết em, và tôi không thể tìm thấy em ở các công ty xây dựng ở Bắc Kinh. Tôi không biết số điện thoại ở quê em nhưng tôi có địa chỉ. Tôi nhờ Liu Qing đi về vùng Tây Bắc. Bố em nói em đã không liên lạc với gia đình gần một năm nay. Em đã hoàn toàn biến mất…
Thật là khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó. Có thể không đau đớn bằng lúc tôi chia tay em. Nhưng tôi rất tuyệt vọng. Tôi chìm trong cảm giác sợ hãi và tội lỗi. Tôi sợ rằng có chuyện gì xảy đến với em và tôi chính là người có lỗi. Tôi vốn là một người bặt thiệp, nhưng vào thời điểm đó, tôi trở nên lặng lẽ và buồn bã.
End of chap 19. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.