Chương 26
Tiểu Hòa
17/05/2017
CHƯƠNG 26
Từ mùa xuân năm đó tôi đã có dự cảm là bi kịch sắp bắt đầu. Mọi thứ đều không diễn ra trôi chảy. Mẹ tôi có một buổi nói-chuyện-suốt-đêm khác với tôi. Bà muốn tôi lập gia đình lần nữa ngay lập tức. Bà nói đi nói lại những mối nguy hiểm của việc không có gia đình. Bà nói về cuộc đời bà, về bố tôi và những khó khăn trong cuộc sống. Rằng tôi không nên bốc đồng, nên có trách nhiệm với bản thân hơn. Tôi lắng nghe với sự ngạc nhiên. Tôi biết là bà tốt nghiệp trung học, nhưng tôi không biết bà có thể là một nhà tâm lý.
Một hôm tôi thấy em gái tôi nhìn tôi với vẻ kinh tởm. Sau đó mẹ tôi bảo tôi hồi trước Lin Tsung-ping đã kể cho nó về tôi và Lanyu. Tôi không còn là người anh mà nó tôn kính nữa.
Công việc kinh doanh cũng không tốt đẹp hơn. Giám đốc của Tsu Hang bị bắt. Ông ta từng là người hậu thuẫn cho người quản lý tài chính của tôi.
Tôi sợ rằng mình cũng sẽ bị liên lụy nên không dám có bất cứ một nước đi liều lĩnh nào, chỉ thực hiện thái độ chờ và xem.
Tôi bắt đầu xem xét quan hệ với Lanyu bằng một cái đầu tỉnh táo hơn. Dù cho có nhìn theo cách nào, tôi cũng hơn Lanyu mười tuổi và đã bước vào cái tuổi cần phải lập gia đình. Tôi không thể nào sống theo cảm xúc giống như các cậu trai trẻ được nữa. Tôi vẫn không rõ Lanyu muốn gì ở tôi. Tôi chỉ muốn cho em tất cả những gì tôi có. Tôi không còn bận tâm chuyện em đang làm gì hay hẹn hò với ai. Tôi chỉ muốn trân trọng từng phút chúng tôi bên nhau.
Một ngày tháng Ba, Lanyu gọi tôi đến chỗ em. Chúng tôi cùng nhau rồi nói chuyện.
Rồi chủ đề của cuộc nói chuyện chuyển đến một vấn đề mang tính thần bí. Về linh hồn và kiếp sau…
“Kiếp sau em có muốn gặp lại anh nữa không ?” Tôi hỏi câu hỏi đang làm cho tôi suy nghĩ.
“Không”. Em trả lời thật đơn giản.
“Điều đó có nghĩ là em thấy hối hận phải không ?”
“Kiếp này em không hối hận nhưng chắc chắn em không muốn kiếp sau của mình lại như vậy”. Em nói. Tôi không thể hiểu nổi.
…
“Beep, beep…” Tiếng máy nhắn tin lại kêu. Em kiểm tra nhưng không làm gì cả. Em đang đọc những bản giới thiệu tóm tắt của vài trường.
“Tệ thât ! Chắc chắn cả đời này em không thể đến MIT được rồi”. Em nói. Em đã từng bảo tôi đó là một học viện kỹ thuật nổi tiếng.
“Trong tương lai con trai em có thể đến đó học”.
“Em kiếm ở đâu ra con trai ?” Em nhìn tôi cười.
Máy nhắn tin của em lại kêu. Tôi đưa cho em di động của mình.
“Tốt hơn là em nên xuống dưới kia và gọi điện”. Em hơi ngượng. Em quay người đi ra cửa.
Em tràn ngập sung sướng khi quay lại.
“Tin tốt lành gì làm cho em hạnh phúc thế ?” Tôi không muốn hỏi nhưng không kìm lại được.
“Anh ấy nhận được thông báo trúng tuyển. Hai tư nghìn một năm. Thật à tuyệt vời”. Tôi thấy rõ là em thật sự hạnh phúc.
“Cái gì hai tư nghìn ?” Tôi không hiểu.
“Học bổng toàn phần. Thế chắc chắn là đủ ! Anh ấy có thể đi ngay trong năm nay !” Em nói như một đứa trẻ.
Rút cuộc tôi cũng hiểu ra là bạn em đang chuẩn bị đi du học. “Lớn tuổi quá. Cậu ta đi học gì ?” Tôi nói với sự mỉa mai.
“Anh ấy mới hai tám thôi ! Không già bằng anh !” Em cười sung sướng. Tôi ghét điều đó.
“Vậy thì em phải cố gắng để theo kịp cậu ta. Chuẩn bị đi rồi cùng nhau đi luôn trong năm nay”. Tôi chẳng tìm thấy lý do nào để mừng cho cậu trai kia cả.
“Nói thì dễ chứ. Kiến trúc rất khó xin học bổng. Rất nhiều suất học nhưng không cung cấp học bổng”. Em nói mà mặt buồn đi.
Em nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Có lẽ em nên thi lại GRE. Em đã được gần hai nghìn điểm rồi…” Có vẻ như em đang tự nói với mình.
Tối đó em rất lặng lẽ. Có lẽ em đang thấy buồn vì sắp phải tạm thời chia cách với bạn mình.
Tháng Tư. Tôi nhận được giấy thông báo vì có liên quan đến vụ Tsu Hang, sổ sách của công ty tôi cũng sẽ bị kiểm tra. Tôi đang trong thời kì khó khăn không thể lường trước được. Tôi rất ít về nhà. Tôi sợ phải nhìn vào mắt mẹ tôi. Dạo này bà rất ít cười. Có thể bà đã buông xuôi đối với chuyện của tôi.
Lanyu gọi cho tôi hai lần một tuần. Tôi bắt đầu tìm cách tránh mặt em hoặc từ chối không đến với em. Bên cạnh đó tôi còn nhiều việc khác phải lo.
Hôm đó, sau một hồi vui vẻ, tôi hỏi Lanyu,
“Em vẫn còn quyển hộ chiếu lúc trước chứ ?”
“Em vẫn còn”. Em tò mò nhìn tôi.
“Có lẽ đã hết hạn rồi. Em đưa nó đây cho anh để anh đi gia hạn. Và cũng thay đối lý do ra nước ngoài luôn”. Tôi vừa nói vừa rời khỏi giường, lấy ra chiếc phong bì mà tôi đã mang theo. “Đây là thư bảo đảm của một ngân hàng nhà nước và một ngân hàng ở Mỹ. Em có giấy nhận vào học đúng không ? Cầm lấy cái này và em sẽ lấy được hộ chiếu”.
Em nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng tôi nói tiếp, không chút cảm xúc,
“Nhưng rất khó lấy visa loại này”. Em biết khá nhiều về chuyện này.
“Thư giãn đi. Anh có một người bạn, cô ấy làm về thủ tục visa ở phòng Kinh tế và Thương mại. Cô ấy rất thân với những người ở đại sứ quán. Cô ấy sẽ đưa em đến đó khi hộ chiếu hoàn tất”.
“Có thể là được thế sao ?” Em hỏi, vẫn còn nghi ngờ.
“Không vấn đề gì. Em có thể thử làm việc khác khi em đã đến được Mỹ, anh đã chuyển cho em năm mươi ngàn dollar Mỹ rồi. Nếu em không biết phải làm gì. Em có thể lấy tiền ở đó dùng rồi trả lại cho anh sau”.
“…” Em không nói gì.
Có lẽ em cảm thấy hơi bị tổn thương.
Một lúc sau, em nhìn tôi cười. Rất thoải mái nhưng khô khan, “Anh không cần phải làm thế. Em có thể thấy là anh lại chán em từ lâu rồi. Anh tránh mặt em và bây giờ tìm cách gửi em đi Mỹ. Sớm hay muộn gì thì em cũng sẽ tự đi”. Rồi em mặc quần áo. Tôi không nói gì và cũng mặc quần áo vào. Tôi cầm đồ đạc của mình và đưa cho em một tấm danh thiếp.
“Lanyu, đây là danh thiếp của bạn anh. Chờ cho đến khi hộ chiếu của em xong thì gọi cho cô ấy. Anh đã nói chuyện với cô ấy rồi. Em muốn cùng người yêu mình đi Mỹ, đúng không ? Nếu em không muốn thì đốt tất cả đi rồi quẳng vào sọt rác”. Tôi nhìn em và nói móc mỉa.
Em nhìn tôi im lặng.
“Đừng gọi cho anh nữa. Để cùng lên giường thì còn rất nhiều người khác tốt hơn anh”. Tôi nói.
Trông em tái hẳn đi, vẻ buồn bã lại tràn lên khuôn mặt em.
“Ngay từ đầu, từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu, em đã bị thuyết phục rằng với em anh chỉ đồng nghĩa với tiền. Lần đầu chúng ta cãi nhau là về chuyện này. Em xấu hổ à ? Nhưng thậm chí anh còn xấu hổ hơn… Tất cả những gì anh cho em chỉ là vài đồng tiền ? Hừm” Tôi tự cười mình.
Em cúi đầu không nói gì.
“Tối nay anh sẽ không ở lại đây. Ở đây quá lạnh. Từ lâu anh đã cảm thấy quá mệt mỏi”. Tôi đi ra cửa, “Em không tiễn anh à ?” Tôi nói trong khi mở cửa.
Em vẫn đứng đó. “Chẳng phải tự anh biết đường xuống sao ?”
Em nói đúng. Tôi nên tự ra về mà thôi.
Lần này chúng tôi chia tay là chắc chắn. Tôi không cảm thấy quá đau đớn. Tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi đã đau khổ quá nhiều và đã trở nên chai sạn. Tôi có thể hình dung ra Lanyu cũng đã từng cảm thấy như vậy. Sau đó Lanyu gọi cho tôi hai lần, nói em muốn mời tôi đi uống cái gì đó. Tôi nói tôi bận và tôi cũng muốn bỏ rượu. Tôi không có thời gian để gặm nhấm nỗi đau của tình yêu. Tháng sau tôi bị bắt.
Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, trừ việc tôi vẫn nhớ vào cái hôm tôi bị bắt, có mấy vị mặc thường phục đến văn phòng tôi cho tôi xem lệnh bắt giữ và yêu cầu tôi ký vào đó. Tôi đưa tay ra cho họ còng. Không phải tôi là một người dũng cảm nhưng ngày hôm đó tôi cảm thấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã làm mọi thứ để tự bảo vệ mình. Nhưng tôi nhận ra rằng vào những lúc như thế này, tất cả bạn bè không còn là bạn bè nữa. Tôi có thể hiểu được điều này.
Tôi bị buộc rất nhiều tôi, bao gồm hối lộ, buôn lậu, tìm kiếm những nguồn vốn bất hợp pháp… Khi bạn muốn kết tội một ai đó, bạn có thể tìm thấy rất nhiều lý do. Nhân đây, tất cả mọi người đều làm như thế, chỉ trách là tôi không có một hậu thuẫn đủ mạnh mà thôi. Tôi cũng không đủ gian ngoan. Sau bao nhiêu năm bôn ba trong giới kinh doanh, tôi thấy vẫn còn nhiều điều phải học.
End of chap 26. Đăng bởi: admin
Từ mùa xuân năm đó tôi đã có dự cảm là bi kịch sắp bắt đầu. Mọi thứ đều không diễn ra trôi chảy. Mẹ tôi có một buổi nói-chuyện-suốt-đêm khác với tôi. Bà muốn tôi lập gia đình lần nữa ngay lập tức. Bà nói đi nói lại những mối nguy hiểm của việc không có gia đình. Bà nói về cuộc đời bà, về bố tôi và những khó khăn trong cuộc sống. Rằng tôi không nên bốc đồng, nên có trách nhiệm với bản thân hơn. Tôi lắng nghe với sự ngạc nhiên. Tôi biết là bà tốt nghiệp trung học, nhưng tôi không biết bà có thể là một nhà tâm lý.
Một hôm tôi thấy em gái tôi nhìn tôi với vẻ kinh tởm. Sau đó mẹ tôi bảo tôi hồi trước Lin Tsung-ping đã kể cho nó về tôi và Lanyu. Tôi không còn là người anh mà nó tôn kính nữa.
Công việc kinh doanh cũng không tốt đẹp hơn. Giám đốc của Tsu Hang bị bắt. Ông ta từng là người hậu thuẫn cho người quản lý tài chính của tôi.
Tôi sợ rằng mình cũng sẽ bị liên lụy nên không dám có bất cứ một nước đi liều lĩnh nào, chỉ thực hiện thái độ chờ và xem.
Tôi bắt đầu xem xét quan hệ với Lanyu bằng một cái đầu tỉnh táo hơn. Dù cho có nhìn theo cách nào, tôi cũng hơn Lanyu mười tuổi và đã bước vào cái tuổi cần phải lập gia đình. Tôi không thể nào sống theo cảm xúc giống như các cậu trai trẻ được nữa. Tôi vẫn không rõ Lanyu muốn gì ở tôi. Tôi chỉ muốn cho em tất cả những gì tôi có. Tôi không còn bận tâm chuyện em đang làm gì hay hẹn hò với ai. Tôi chỉ muốn trân trọng từng phút chúng tôi bên nhau.
Một ngày tháng Ba, Lanyu gọi tôi đến chỗ em. Chúng tôi cùng nhau rồi nói chuyện.
Rồi chủ đề của cuộc nói chuyện chuyển đến một vấn đề mang tính thần bí. Về linh hồn và kiếp sau…
“Kiếp sau em có muốn gặp lại anh nữa không ?” Tôi hỏi câu hỏi đang làm cho tôi suy nghĩ.
“Không”. Em trả lời thật đơn giản.
“Điều đó có nghĩ là em thấy hối hận phải không ?”
“Kiếp này em không hối hận nhưng chắc chắn em không muốn kiếp sau của mình lại như vậy”. Em nói. Tôi không thể hiểu nổi.
…
“Beep, beep…” Tiếng máy nhắn tin lại kêu. Em kiểm tra nhưng không làm gì cả. Em đang đọc những bản giới thiệu tóm tắt của vài trường.
“Tệ thât ! Chắc chắn cả đời này em không thể đến MIT được rồi”. Em nói. Em đã từng bảo tôi đó là một học viện kỹ thuật nổi tiếng.
“Trong tương lai con trai em có thể đến đó học”.
“Em kiếm ở đâu ra con trai ?” Em nhìn tôi cười.
Máy nhắn tin của em lại kêu. Tôi đưa cho em di động của mình.
“Tốt hơn là em nên xuống dưới kia và gọi điện”. Em hơi ngượng. Em quay người đi ra cửa.
Em tràn ngập sung sướng khi quay lại.
“Tin tốt lành gì làm cho em hạnh phúc thế ?” Tôi không muốn hỏi nhưng không kìm lại được.
“Anh ấy nhận được thông báo trúng tuyển. Hai tư nghìn một năm. Thật à tuyệt vời”. Tôi thấy rõ là em thật sự hạnh phúc.
“Cái gì hai tư nghìn ?” Tôi không hiểu.
“Học bổng toàn phần. Thế chắc chắn là đủ ! Anh ấy có thể đi ngay trong năm nay !” Em nói như một đứa trẻ.
Rút cuộc tôi cũng hiểu ra là bạn em đang chuẩn bị đi du học. “Lớn tuổi quá. Cậu ta đi học gì ?” Tôi nói với sự mỉa mai.
“Anh ấy mới hai tám thôi ! Không già bằng anh !” Em cười sung sướng. Tôi ghét điều đó.
“Vậy thì em phải cố gắng để theo kịp cậu ta. Chuẩn bị đi rồi cùng nhau đi luôn trong năm nay”. Tôi chẳng tìm thấy lý do nào để mừng cho cậu trai kia cả.
“Nói thì dễ chứ. Kiến trúc rất khó xin học bổng. Rất nhiều suất học nhưng không cung cấp học bổng”. Em nói mà mặt buồn đi.
Em nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Có lẽ em nên thi lại GRE. Em đã được gần hai nghìn điểm rồi…” Có vẻ như em đang tự nói với mình.
Tối đó em rất lặng lẽ. Có lẽ em đang thấy buồn vì sắp phải tạm thời chia cách với bạn mình.
Tháng Tư. Tôi nhận được giấy thông báo vì có liên quan đến vụ Tsu Hang, sổ sách của công ty tôi cũng sẽ bị kiểm tra. Tôi đang trong thời kì khó khăn không thể lường trước được. Tôi rất ít về nhà. Tôi sợ phải nhìn vào mắt mẹ tôi. Dạo này bà rất ít cười. Có thể bà đã buông xuôi đối với chuyện của tôi.
Lanyu gọi cho tôi hai lần một tuần. Tôi bắt đầu tìm cách tránh mặt em hoặc từ chối không đến với em. Bên cạnh đó tôi còn nhiều việc khác phải lo.
Hôm đó, sau một hồi vui vẻ, tôi hỏi Lanyu,
“Em vẫn còn quyển hộ chiếu lúc trước chứ ?”
“Em vẫn còn”. Em tò mò nhìn tôi.
“Có lẽ đã hết hạn rồi. Em đưa nó đây cho anh để anh đi gia hạn. Và cũng thay đối lý do ra nước ngoài luôn”. Tôi vừa nói vừa rời khỏi giường, lấy ra chiếc phong bì mà tôi đã mang theo. “Đây là thư bảo đảm của một ngân hàng nhà nước và một ngân hàng ở Mỹ. Em có giấy nhận vào học đúng không ? Cầm lấy cái này và em sẽ lấy được hộ chiếu”.
Em nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng tôi nói tiếp, không chút cảm xúc,
“Nhưng rất khó lấy visa loại này”. Em biết khá nhiều về chuyện này.
“Thư giãn đi. Anh có một người bạn, cô ấy làm về thủ tục visa ở phòng Kinh tế và Thương mại. Cô ấy rất thân với những người ở đại sứ quán. Cô ấy sẽ đưa em đến đó khi hộ chiếu hoàn tất”.
“Có thể là được thế sao ?” Em hỏi, vẫn còn nghi ngờ.
“Không vấn đề gì. Em có thể thử làm việc khác khi em đã đến được Mỹ, anh đã chuyển cho em năm mươi ngàn dollar Mỹ rồi. Nếu em không biết phải làm gì. Em có thể lấy tiền ở đó dùng rồi trả lại cho anh sau”.
“…” Em không nói gì.
Có lẽ em cảm thấy hơi bị tổn thương.
Một lúc sau, em nhìn tôi cười. Rất thoải mái nhưng khô khan, “Anh không cần phải làm thế. Em có thể thấy là anh lại chán em từ lâu rồi. Anh tránh mặt em và bây giờ tìm cách gửi em đi Mỹ. Sớm hay muộn gì thì em cũng sẽ tự đi”. Rồi em mặc quần áo. Tôi không nói gì và cũng mặc quần áo vào. Tôi cầm đồ đạc của mình và đưa cho em một tấm danh thiếp.
“Lanyu, đây là danh thiếp của bạn anh. Chờ cho đến khi hộ chiếu của em xong thì gọi cho cô ấy. Anh đã nói chuyện với cô ấy rồi. Em muốn cùng người yêu mình đi Mỹ, đúng không ? Nếu em không muốn thì đốt tất cả đi rồi quẳng vào sọt rác”. Tôi nhìn em và nói móc mỉa.
Em nhìn tôi im lặng.
“Đừng gọi cho anh nữa. Để cùng lên giường thì còn rất nhiều người khác tốt hơn anh”. Tôi nói.
Trông em tái hẳn đi, vẻ buồn bã lại tràn lên khuôn mặt em.
“Ngay từ đầu, từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu, em đã bị thuyết phục rằng với em anh chỉ đồng nghĩa với tiền. Lần đầu chúng ta cãi nhau là về chuyện này. Em xấu hổ à ? Nhưng thậm chí anh còn xấu hổ hơn… Tất cả những gì anh cho em chỉ là vài đồng tiền ? Hừm” Tôi tự cười mình.
Em cúi đầu không nói gì.
“Tối nay anh sẽ không ở lại đây. Ở đây quá lạnh. Từ lâu anh đã cảm thấy quá mệt mỏi”. Tôi đi ra cửa, “Em không tiễn anh à ?” Tôi nói trong khi mở cửa.
Em vẫn đứng đó. “Chẳng phải tự anh biết đường xuống sao ?”
Em nói đúng. Tôi nên tự ra về mà thôi.
Lần này chúng tôi chia tay là chắc chắn. Tôi không cảm thấy quá đau đớn. Tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi đã đau khổ quá nhiều và đã trở nên chai sạn. Tôi có thể hình dung ra Lanyu cũng đã từng cảm thấy như vậy. Sau đó Lanyu gọi cho tôi hai lần, nói em muốn mời tôi đi uống cái gì đó. Tôi nói tôi bận và tôi cũng muốn bỏ rượu. Tôi không có thời gian để gặm nhấm nỗi đau của tình yêu. Tháng sau tôi bị bắt.
Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, trừ việc tôi vẫn nhớ vào cái hôm tôi bị bắt, có mấy vị mặc thường phục đến văn phòng tôi cho tôi xem lệnh bắt giữ và yêu cầu tôi ký vào đó. Tôi đưa tay ra cho họ còng. Không phải tôi là một người dũng cảm nhưng ngày hôm đó tôi cảm thấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã làm mọi thứ để tự bảo vệ mình. Nhưng tôi nhận ra rằng vào những lúc như thế này, tất cả bạn bè không còn là bạn bè nữa. Tôi có thể hiểu được điều này.
Tôi bị buộc rất nhiều tôi, bao gồm hối lộ, buôn lậu, tìm kiếm những nguồn vốn bất hợp pháp… Khi bạn muốn kết tội một ai đó, bạn có thể tìm thấy rất nhiều lý do. Nhân đây, tất cả mọi người đều làm như thế, chỉ trách là tôi không có một hậu thuẫn đủ mạnh mà thôi. Tôi cũng không đủ gian ngoan. Sau bao nhiêu năm bôn ba trong giới kinh doanh, tôi thấy vẫn còn nhiều điều phải học.
End of chap 26. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.