[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
Chương 17
WYBXZCJJ
30/10/2021
????????????????
Qua mấy ngày, Vương thái thái nói với Vương Nhất Bác, Trường Tú nhà dì ra nước ngoài đã trở lại, nghỉ dưỡng sức vài ngày, muốn đến thôn trang một chuyến. Vương Nhất Bác không có cảm giác gì với việc hắn ta thích đến hay không. Nhưng mà nghe nói Trường Tú mang theo không ít đồ chơi hiếm lạ từ nước ngoài về, nhất định có thể khiến người mở rộng tầm mắt.
Vương Nhất Bác nói chuyện này với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy mới lạ, chỉ nghe nói người bên kia lớn lên không giống với người bên này, không biết sẽ mang đến đồ chơi lạ gì.
Ngày Trường Tú đến, Tiêu Chiến ở sau cửa thò đầu nhìn nhìn. Trường Tú người cũng như tên, vóc người vừa cao vừa gầy, ngay cả mặt cũng quá gầy, xương gò má đều nhô ra. Hắn ta sai vài người nâng rương đến thôn trang, giơ tay chắp tay thi lễ với Vương thái thái. Vương thái thái thân mật mời hắn ta vào nhà, bỏ lại một mình Vương Nhất Bác ở phía sau lúng túng sờ mũi.
Tiêu Chiến bị mẫu thân kêu đến phòng bếp hỗ trợ. Lúc đi ra, Vương Nhất Bác lén nhét cho Tiêu Chiến một chiếc vòng tay mã não, nói: "Ta thấy cái này đẹp nhất, ngươi lấy trước đi! Ta lại đi xem một chút." Mã não này xen lẫn với ngọc lục bảo màu xanh, nằm trong lòng bàn tay Tiêu Chiến, còn giữ nhiệt độ cơ thể của người thiếu niên. Vương Nhất Bác thích màu xanh lục, người ở thôn trang đều biết. Vương Nhất Bác đưa vật hắn yêu thích đến trước mặt Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình được xem trọng. Y vốn muốn nói với Vương Nhất Bác, mình không quan trọng, hắn thích cái gì thì lo chọn đi, không cần trông mong đưa đến trước mắt mình.
Một lát sau, Vương Nhất Bác đem đến một bình nhỏ, nói bên trong có nước, gọi là nước hoa. Tiêu Chiến ngửi ngửi, một mùi thơm gay mũi. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhăn mũi lại, vui vẻ cười khanh khách không ngừng: "Ta cũng cảm thấy mùi quá nồng, không dễ ngửi như hương cao Chiến Chiến mua.
Vương Nhất Bác lại đem đến một hộp cao, nói thoa lên có thể tăng cơ bắp. Tiêu Chiến không tin còn có loại đồ vật này, Vương Nhất Bác có chút nóng lòng muốn thử: "Chi bằng ta thử xem."
Tiêu Chiến lắc đầu, cảm thấy loại chuyện tiện lợi này không đơn giản, nói Vương Nhất Bác đừng dùng. Tiêu Chiến nói: "Nếu thật sự có loại thuốc mỡ này, vậy mọi người tùy tiện thoa một chút thì đều có thể tăng cơ, đều không cần rèn luyện vất vả, nào có chuyện tốt như vậy."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nói đừng dùng, vậy thì không dùng, dù sao sức lực của mình cũng không nhỏ, đủ ôm Tiêu Chiến là được. Lập tức gật đầu đồng ý.
Ngày thứ hai, Trường Tú đến tìm Vương Nhất Bác, hỏi hộp thuốc mỡ kia. Vương Nhất Bác nói đúng sự thật: "Chiến Chiến nói, thuốc mỡ kia của ngươi không đáng tin, không nên dùng."
Trường Tú vốn bị cám dỗ bởi loại thuốc tăng cơ này, muốn lấy Vương Nhất Bác thử xem hiệu quả, lại không ngờ bị một người tên Tiêu Chiến phá kế hoạch.
Tiêu Chiến ở bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói: "Trường Tú hỏi ta hiệu quả của thuốc mỡ kia."
Tiêu Chiến chỉnh lại y phục cho Vương Nhất Bác, nói: "Ngươi đáp thế nào?"
Vương Nhất Bác nói: "Ta nói đúng sự thật, nói thuốc mỡ này của ngươi là giả, không nên dùng."
Tiêu Chiến nói: "Hắn ta trả lời thế nào."
Vương Nhất Bác nói: "Hắn ta nói muốn gặp ngươi đó."
Tiêu Chiến ngừng tay, nói: "Liên quan gì đến ta?"
Vương Nhất Bác nói: "Không phải ngươi nói lời này sao?"
Tiêu Chiến lùi hai bước, nói: "Ngươi nói luôn cả ta à?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Đúng vậy."
Tiêu Chiến lùi đến cửa một đường, nói: "Ngươi là đồ ngốc." Quay người lại, thấy Trường Tú một đường từ cổng tò vò lại đây. Tiêu Chiến tránh không kịp, chỉ xem mình là hạ nhân của thôn trang, nắm tay muốn đi. Trường Tú dừng cách đó vài bước, thử thăm dò kêu lên: "Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác từ bên trong cánh cửa lao tới, kéo tay Tiêu Chiến nói: "Y không phải y không phải!"
Tiêu Chiến ở phía sau Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, nhịn không được bị Vương Nhất Bác chọc cười.
Trường Tú quan sát Tiêu Chiến từ trên xuống dưới một phen, nhẹ nhàng vái chào với Tiêu Chiến, nói: "Kẻ hèn Trường Tú, là biểu ca của Nhất Bác. Trong thôn trang lại ẩn giấu người xinh đẹp như vậy sao?"
Tiêu Chiến đáp lễ lại. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hắn không thích ánh mắt này của Trường Tú, kéo tay Tiêu Chiến muốn đi. Trường Tú ở phía sau nói: "Chiến Chiến! Lần đầu gặp mặt, kẻ hèn tặng ngươi một vật tốt được không?"
Vương Nhất Bác ở phía trước kéo Tiêu Chiến: "Không tốt!"
Trường Tú ở thôn trang hai ngày, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến trốn hai ngày, Tiêu Chiến nói: "Ngươi làm gì a?"
Vương Nhất Bác nói: "Ta thấy hắn ta phiền, ngươi không thể thích hắn ta."
Tiêu Chiến sờ sờ mặt hắn: "Ta không thích hắn ta. Nhưng mà ngươi lại không thích, hắn ta là biểu ca của ngươi a."
Vương Nhất Bác nói: "Không cần biểu ca này."
Trước khi Trường Tú đi đã nhờ người tặng Tiêu Chiến một tượng Phật Di Lặc bằng ngà voi, mặt ngoài tinh xảo đặc sắc, tượng Phật sinh động như thật. Tiêu Chiến rất thích, nhưng vẫn đẩy đi nói không thể nhận, việc này cũng không nói với Vương Nhất Bác.
Cùng ngày, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đi tiễn cùng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tạm biệt hắn ta: "Chiến Chiến không thích ngươi, ngươi đừng nghĩ."
Trường Tú nói: "Vậy ngươi nên nhìn kỹ y."
Vương Nhất Bác tức giận giậm chân: "Không cần ngươi dạy!"
Vương Nhất Bác trở về phòng liền lục mấy thứ Trường Tú tặng ném đi, Tiêu Chiến vuốt lông cho Vương Nhất Bác: "Làm gì nổi giận như vậy a."
Vương Nhất Bác nói: "Đập hết đồ của hắn ta!"
Tiêu Chiến nói: "Đập đi đập đi, dù sao cũng không phải thứ gì tốt." Vương Nhất Bác thích thái độ này của Tiêu Chiến, ôm Tiêu Chiến, dính hồi lâu: "Chiến Chiến, Chiến Chiến... Ngươi thương ta... Ngươi thương thương ta......"
Tiêu Chiến chịu không nổi, ngón tay chọc má phồng phồng bên khóe miệng hắn: "Được rồi ~ Muốn ôm không?"
Vương Nhất Bác làm nũng lên: "Không đủ... Ngươi cho ta cắm, ta muốn cắm..."
Tiêu Chiến giận hắn, liếc mắt một cái: "Bây giờ là ban ngày a."
Vương Nhất Bác nhào tới đè Tiêu Chiến lên giường, trong cổ họng phát ra âm thanh ồ ồ: "Ta mặc kệ, cho ta cắm cắm......"
- ------
Thời tiết từ từ lạnh lên, mảnh đất bên cạnh thôn trang đã bạc màu và ngả sang màu vàng. Gần đây Tiêu Chiến thường cảm thấy buồn nôn, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Mọi người cho rằng chỉ là tì vị hư hàn bình thường, ai ngờ tình hình này càng ngày càng nghiêm trọng, thôn trang thấy Tiêu Chiến ngày càng tiều tụy hơn.
Tiêu Chiến chỉ ăn vài miếng cơm trong chén liền buông đũa, Vương Nhất Bác múc canh cho y, Tiêu Chiến cũng chỉ nếm hương vị rồi đẩy đi nói không uống. Ngày hôm đó, Tiêu Chiến nói muốn ăn Sao Thủ, Tiêu mẫu hoan thiên hỉ địa đi làm, Tiêu Chiến lại ngại không đủ cay, bỏ thêm một muỗng dầu ớt lớn vào. Chưa ăn hai cái, lại che miệng chạy ra ngoài nôn.
(Sao Thủ 抄手: há cảo nhân thịt sốt cay.)
Tiêu mẫu thương lượng với Vương thái thái, vẫn nên mời lão lang trung đến. Vương thái thái nói: "Chẳng lẽ là có thai?"
Thế đạo này, nam tử mang thai cũng có, chẳng qua là ít lại càng ít. Vả lại nam tử không hiểu nhiều, cũng không biết điều dưỡng tốt, cho dù có rồi mất, cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Vương Nhất Bác đến học đường, thôn trang mời lão lang trung đến. Lão lang trung xem mạch một khắc, nói với Tiêu Chiến: "Tiểu tử, ta hỏi con vài câu, con đáp đúng sự thật với ta."
Tiêu Chiến gật đầu, không biết trong hồ lô của ông muốn làm gì.
"Đã kết hôn chưa? Ngày gần đây có hành phòng không?"
Tiêu Chiến đỏ mặt, nói: "Có... hành phòng."
Lão lang trung gật đầu, tiếng nói mạnh mẽ: "Mạch này của con, là hỉ mạch. Gần đây ăn uống không tốt, là do tiểu oa nhi trong bụng tạo thành."
Đại sảnh còn có Vương thái thái và Tiêu mẫu ngồi, hai người ăn ý nhìn nhau một cái.
Tiêu Chiến đứng dậy nói: "Chuyện này... Chuyện này không có khả năng a. Con là nam tử mà."
Lang trung nói: "Con đừng vội, thế đạo này có tiền lệ nam tử mang thai, chẳng qua nam tử khó hơn thôi."
Tiêu Chiến thả cổ tay lại, nói: "Đại phu, ngài lại khám khám cho con đi."
Lão lang trung nói: "Ta đã khám một khắc rồi, khám nữa cũng vậy thôi."
Tiêu Chiến cắn môi, tin tức này hơi khó có thể tiếp thu.
Tiêu mẫu đứng lên nói: "Chiến Chiến, con đừng nóng vội, tuy nam tử mang thai ít, nhưng không phải không có. Nương cũng từng nghe qua."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân một cái, hơi ổn định tâm thần, ngoài miệng vẫn lặp lại: "Nhưng con là nam a."
Vương thái thái ở bên cạnh đã bắt đầu hỏi thăm những việc mang thai cần chú ý, lão lang trung nói: "Nam tử mang thai cũng giống nữ tử, đều là mười tháng đủ thai, nhưng mà cần nghỉ ngơi cẩn thận hơn, nhất là ba tháng đầu, nếu không sẽ có nguy cơ bị trượt thai. Ta sẽ kê thuốc dưỡng thai, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều hơn thôi, đừng lo."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân và Vương thái thái, hai nàng liền lập tức tiếp nhận tin tức này, ngược lại mình...... Y cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của mình, trong bụng này thật sự mang một hài tử thuộc về y và Vương Nhất Bác sao?
Vương Nhất Bác tan học, từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến trong đại sảnh trước, vui mừng chạy tới. Đến cửa, thấy trong phòng còn có mẫu thân và Tiêu mẫu, không khí hơi cứng ngắc. Vương Nhất Bác theo thói quen nắm thật chặt da trên người, chậm rãi di chuyển vào trong nhà, âm thầm cởi áo ngoài, không biết gần đây mình lại gây họa gì.
Tiêu Chiến ngước mắt lên, kêu một tiếng: "Nhất Bác."
Tiếng kêu này khiến thân thể của Vương Nhất Bác mềm đi, đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh y. Tiêu Chiến nói: "Ta nói một chuyện với ngươi."
Vương Nhất Bác nhìn hai vị trưởng bối, nói: "Chuyện gì a?"
Tiêu Chiến nói: "Ngươi sắp làm cha."
Vương Nhất Bác ngẩn người: "Ta làm cha của ai?"
Tiêu Chiến dừng một chút: "Ta có thai."
Vương Nhất Bác còn chưa ngồi nóng mông, lại cọ đứng lên, cúi người xuống dán vào mặt Tiêu Chiến, tiếng kêu rất lớn: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng, đẩy đẩy mặt hắn, quay mặt đi không muốn để ý nữa. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống nằm vào trên đùi Tiêu Chiến: "Ngươi lặp lại lần nữa đi?"
Tiêu Chiến nhéo mặt Vương Nhất Bác, không quan tâm nói: "Ngươi sắp làm cha!"
Vương Nhất Bác đứng lên, nhìn Vương thái thái, hốc mắt bao nước mắt: "Thật sao nương! Thật sao? Chiến Chiến!"
Vương thái thái gật đầu nói: "Tiểu tử ngốc, xem con kích động chưa kìa."
Vương Nhất Bác lại xoay người sang chỗ khác, ôm eo Tiêu Chiến khóc hu hu. Tiêu Chiến đỏ mặt đẩy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chỉ chuyên tâm khóc lóc, đẩy như thế nào cũng không đẩy được.
- -------
Thôn trang mời người chọn ngày, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sắp kết hôn rồi.
Gần đây, mỗi ngày Tiêu Chiến đều uống hai thang thuốc dưỡng thai vào bụng. Tiêu mẫu chuẩn bị đủ loại thức ăn đa dạng cho y, Tiêu Chiến từng hỏi mẫu thân, có cảm thấy một nam tử như y mang thai rất kỳ quái không. Tiêu mẫu nói: "Hài tử đã đến, chính là phúc báo của chúng ta, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy. Đây là hài tử của con, không liên quan đến người khác. Con cũng không cần để ý ý nghĩ của người khác."
Vương thái thái cũng đến vài lần, lải nhải nói rất nhiều. Nàng nói với Tiêu Chiến, qua mấy ngày nữa, thôn trang sẽ xây phòng cho em bé, còn phải trang bị cho Tiêu Chiến làm thai phụ, cũng phải bắt đầu thu xếp tìm vú nuôi tốt.
Vương Nhất Bác càng không cần phải nói, mỗi ngày dán Tiêu Chiến, cũng không đến học đường. Nói với lão phu tử, mình sắp làm cha. Tiêu Chiến mang thai ba tháng đầu, vừa cảm thấy gà bay chó sủa, vừa cảm thấy thật bình thản, y cũng từ từ bắt đầu chờ mong hài tử trong bụng.
- ------
Lúc Tiêu Chiến mang thai sáu tháng, thôn trang tổ chức một hôn lễ. Trời vào xuân, Tiêu Chiến rúc trong hỉ phục to rộng, ngược lại không nhìn rõ có thai, sắc mặt y dưỡng rất khá, hốc mắt nước yêu kiều, lúc ngẫu nhiên nhìn Vương Nhất Bác sẽ có vẻ hơi mỏng manh. Bọn họ cùng nhau bái đường, Vương Nhất Bác khẩn trương đến mức ngay cả tay cũng phát run.
Cha ruột béo phệ của Vương Nhất Bác không xuất hiện, nói gần đây bao người ở chỗ khác, chơi khá tốt. Ngược lại bọn họ thấy vị trong Hồng Tú Lâu kia, khuôn mặt không trẻ như trong tưởng tượng, trên mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn Vương thái thái rất dịu dàng. Tiêu Chiến từng nói việc này với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói: "Ta biết. Nương nói gặp được ông ấy, thật sự rất vui. Ta cảm thấy cũng được, dù sao ta cũng không thiếu cha."
Tiêu Chiến nhìn hắn, cũng cảm thấy vậy, không cần biết ông ấy đến từ lâu gì, đời người ngắn ngủi, muốn gì được nấy, trăm sự vui mừng.
Trong bữa tiệc, Thiệu Quân uống không ít rượu, ôm Vương Nhất Bác nói hâm mộ hắn. Vương Nhất Bác nói: "Ngươi và cô ấy thế nào rồi?"
Thiệu Quân nói: "Ta đã nói với người trong nhà, náo loạn một trận." Không biết do uống nhiều quá hay sao, Vương Nhất Bác thấy trong mắt Thiệu Quân ướt dầm dề, có rất nhiều điều mà mình không biết. Hắn nói với Thiệu Quân: "Kệ đi, nếu việc này thật sự thành, vẫn là ngươi lời, lời thêm một tiểu oa nhi, chuyện thật tốt!"
Thiệu Quân cũng đáp lời: "Không đâu! Nào có chuyện tốt như vậy!"
Vương Nhất Bác nói thêm vài câu với hắn ta rồi nói muốn đi tìm Tiêu Chiến. Trước khi đi, Thiệu Quân nói: "Tiểu tử, vẫn là ngươi sống tốt."
Vương Nhất Bác nhấp miệng cười, là nụ cười lộ ra lúc nghĩ đến người yêu.
????????????????
Toả Nhi sắp chào đời rồi (~ ̄³ ̄)~
Qua mấy ngày, Vương thái thái nói với Vương Nhất Bác, Trường Tú nhà dì ra nước ngoài đã trở lại, nghỉ dưỡng sức vài ngày, muốn đến thôn trang một chuyến. Vương Nhất Bác không có cảm giác gì với việc hắn ta thích đến hay không. Nhưng mà nghe nói Trường Tú mang theo không ít đồ chơi hiếm lạ từ nước ngoài về, nhất định có thể khiến người mở rộng tầm mắt.
Vương Nhất Bác nói chuyện này với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy mới lạ, chỉ nghe nói người bên kia lớn lên không giống với người bên này, không biết sẽ mang đến đồ chơi lạ gì.
Ngày Trường Tú đến, Tiêu Chiến ở sau cửa thò đầu nhìn nhìn. Trường Tú người cũng như tên, vóc người vừa cao vừa gầy, ngay cả mặt cũng quá gầy, xương gò má đều nhô ra. Hắn ta sai vài người nâng rương đến thôn trang, giơ tay chắp tay thi lễ với Vương thái thái. Vương thái thái thân mật mời hắn ta vào nhà, bỏ lại một mình Vương Nhất Bác ở phía sau lúng túng sờ mũi.
Tiêu Chiến bị mẫu thân kêu đến phòng bếp hỗ trợ. Lúc đi ra, Vương Nhất Bác lén nhét cho Tiêu Chiến một chiếc vòng tay mã não, nói: "Ta thấy cái này đẹp nhất, ngươi lấy trước đi! Ta lại đi xem một chút." Mã não này xen lẫn với ngọc lục bảo màu xanh, nằm trong lòng bàn tay Tiêu Chiến, còn giữ nhiệt độ cơ thể của người thiếu niên. Vương Nhất Bác thích màu xanh lục, người ở thôn trang đều biết. Vương Nhất Bác đưa vật hắn yêu thích đến trước mặt Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình được xem trọng. Y vốn muốn nói với Vương Nhất Bác, mình không quan trọng, hắn thích cái gì thì lo chọn đi, không cần trông mong đưa đến trước mắt mình.
Một lát sau, Vương Nhất Bác đem đến một bình nhỏ, nói bên trong có nước, gọi là nước hoa. Tiêu Chiến ngửi ngửi, một mùi thơm gay mũi. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhăn mũi lại, vui vẻ cười khanh khách không ngừng: "Ta cũng cảm thấy mùi quá nồng, không dễ ngửi như hương cao Chiến Chiến mua.
Vương Nhất Bác lại đem đến một hộp cao, nói thoa lên có thể tăng cơ bắp. Tiêu Chiến không tin còn có loại đồ vật này, Vương Nhất Bác có chút nóng lòng muốn thử: "Chi bằng ta thử xem."
Tiêu Chiến lắc đầu, cảm thấy loại chuyện tiện lợi này không đơn giản, nói Vương Nhất Bác đừng dùng. Tiêu Chiến nói: "Nếu thật sự có loại thuốc mỡ này, vậy mọi người tùy tiện thoa một chút thì đều có thể tăng cơ, đều không cần rèn luyện vất vả, nào có chuyện tốt như vậy."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nói đừng dùng, vậy thì không dùng, dù sao sức lực của mình cũng không nhỏ, đủ ôm Tiêu Chiến là được. Lập tức gật đầu đồng ý.
Ngày thứ hai, Trường Tú đến tìm Vương Nhất Bác, hỏi hộp thuốc mỡ kia. Vương Nhất Bác nói đúng sự thật: "Chiến Chiến nói, thuốc mỡ kia của ngươi không đáng tin, không nên dùng."
Trường Tú vốn bị cám dỗ bởi loại thuốc tăng cơ này, muốn lấy Vương Nhất Bác thử xem hiệu quả, lại không ngờ bị một người tên Tiêu Chiến phá kế hoạch.
Tiêu Chiến ở bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói: "Trường Tú hỏi ta hiệu quả của thuốc mỡ kia."
Tiêu Chiến chỉnh lại y phục cho Vương Nhất Bác, nói: "Ngươi đáp thế nào?"
Vương Nhất Bác nói: "Ta nói đúng sự thật, nói thuốc mỡ này của ngươi là giả, không nên dùng."
Tiêu Chiến nói: "Hắn ta trả lời thế nào."
Vương Nhất Bác nói: "Hắn ta nói muốn gặp ngươi đó."
Tiêu Chiến ngừng tay, nói: "Liên quan gì đến ta?"
Vương Nhất Bác nói: "Không phải ngươi nói lời này sao?"
Tiêu Chiến lùi hai bước, nói: "Ngươi nói luôn cả ta à?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Đúng vậy."
Tiêu Chiến lùi đến cửa một đường, nói: "Ngươi là đồ ngốc." Quay người lại, thấy Trường Tú một đường từ cổng tò vò lại đây. Tiêu Chiến tránh không kịp, chỉ xem mình là hạ nhân của thôn trang, nắm tay muốn đi. Trường Tú dừng cách đó vài bước, thử thăm dò kêu lên: "Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác từ bên trong cánh cửa lao tới, kéo tay Tiêu Chiến nói: "Y không phải y không phải!"
Tiêu Chiến ở phía sau Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, nhịn không được bị Vương Nhất Bác chọc cười.
Trường Tú quan sát Tiêu Chiến từ trên xuống dưới một phen, nhẹ nhàng vái chào với Tiêu Chiến, nói: "Kẻ hèn Trường Tú, là biểu ca của Nhất Bác. Trong thôn trang lại ẩn giấu người xinh đẹp như vậy sao?"
Tiêu Chiến đáp lễ lại. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hắn không thích ánh mắt này của Trường Tú, kéo tay Tiêu Chiến muốn đi. Trường Tú ở phía sau nói: "Chiến Chiến! Lần đầu gặp mặt, kẻ hèn tặng ngươi một vật tốt được không?"
Vương Nhất Bác ở phía trước kéo Tiêu Chiến: "Không tốt!"
Trường Tú ở thôn trang hai ngày, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến trốn hai ngày, Tiêu Chiến nói: "Ngươi làm gì a?"
Vương Nhất Bác nói: "Ta thấy hắn ta phiền, ngươi không thể thích hắn ta."
Tiêu Chiến sờ sờ mặt hắn: "Ta không thích hắn ta. Nhưng mà ngươi lại không thích, hắn ta là biểu ca của ngươi a."
Vương Nhất Bác nói: "Không cần biểu ca này."
Trước khi Trường Tú đi đã nhờ người tặng Tiêu Chiến một tượng Phật Di Lặc bằng ngà voi, mặt ngoài tinh xảo đặc sắc, tượng Phật sinh động như thật. Tiêu Chiến rất thích, nhưng vẫn đẩy đi nói không thể nhận, việc này cũng không nói với Vương Nhất Bác.
Cùng ngày, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đi tiễn cùng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tạm biệt hắn ta: "Chiến Chiến không thích ngươi, ngươi đừng nghĩ."
Trường Tú nói: "Vậy ngươi nên nhìn kỹ y."
Vương Nhất Bác tức giận giậm chân: "Không cần ngươi dạy!"
Vương Nhất Bác trở về phòng liền lục mấy thứ Trường Tú tặng ném đi, Tiêu Chiến vuốt lông cho Vương Nhất Bác: "Làm gì nổi giận như vậy a."
Vương Nhất Bác nói: "Đập hết đồ của hắn ta!"
Tiêu Chiến nói: "Đập đi đập đi, dù sao cũng không phải thứ gì tốt." Vương Nhất Bác thích thái độ này của Tiêu Chiến, ôm Tiêu Chiến, dính hồi lâu: "Chiến Chiến, Chiến Chiến... Ngươi thương ta... Ngươi thương thương ta......"
Tiêu Chiến chịu không nổi, ngón tay chọc má phồng phồng bên khóe miệng hắn: "Được rồi ~ Muốn ôm không?"
Vương Nhất Bác làm nũng lên: "Không đủ... Ngươi cho ta cắm, ta muốn cắm..."
Tiêu Chiến giận hắn, liếc mắt một cái: "Bây giờ là ban ngày a."
Vương Nhất Bác nhào tới đè Tiêu Chiến lên giường, trong cổ họng phát ra âm thanh ồ ồ: "Ta mặc kệ, cho ta cắm cắm......"
- ------
Thời tiết từ từ lạnh lên, mảnh đất bên cạnh thôn trang đã bạc màu và ngả sang màu vàng. Gần đây Tiêu Chiến thường cảm thấy buồn nôn, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Mọi người cho rằng chỉ là tì vị hư hàn bình thường, ai ngờ tình hình này càng ngày càng nghiêm trọng, thôn trang thấy Tiêu Chiến ngày càng tiều tụy hơn.
Tiêu Chiến chỉ ăn vài miếng cơm trong chén liền buông đũa, Vương Nhất Bác múc canh cho y, Tiêu Chiến cũng chỉ nếm hương vị rồi đẩy đi nói không uống. Ngày hôm đó, Tiêu Chiến nói muốn ăn Sao Thủ, Tiêu mẫu hoan thiên hỉ địa đi làm, Tiêu Chiến lại ngại không đủ cay, bỏ thêm một muỗng dầu ớt lớn vào. Chưa ăn hai cái, lại che miệng chạy ra ngoài nôn.
(Sao Thủ 抄手: há cảo nhân thịt sốt cay.)
Tiêu mẫu thương lượng với Vương thái thái, vẫn nên mời lão lang trung đến. Vương thái thái nói: "Chẳng lẽ là có thai?"
Thế đạo này, nam tử mang thai cũng có, chẳng qua là ít lại càng ít. Vả lại nam tử không hiểu nhiều, cũng không biết điều dưỡng tốt, cho dù có rồi mất, cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Vương Nhất Bác đến học đường, thôn trang mời lão lang trung đến. Lão lang trung xem mạch một khắc, nói với Tiêu Chiến: "Tiểu tử, ta hỏi con vài câu, con đáp đúng sự thật với ta."
Tiêu Chiến gật đầu, không biết trong hồ lô của ông muốn làm gì.
"Đã kết hôn chưa? Ngày gần đây có hành phòng không?"
Tiêu Chiến đỏ mặt, nói: "Có... hành phòng."
Lão lang trung gật đầu, tiếng nói mạnh mẽ: "Mạch này của con, là hỉ mạch. Gần đây ăn uống không tốt, là do tiểu oa nhi trong bụng tạo thành."
Đại sảnh còn có Vương thái thái và Tiêu mẫu ngồi, hai người ăn ý nhìn nhau một cái.
Tiêu Chiến đứng dậy nói: "Chuyện này... Chuyện này không có khả năng a. Con là nam tử mà."
Lang trung nói: "Con đừng vội, thế đạo này có tiền lệ nam tử mang thai, chẳng qua nam tử khó hơn thôi."
Tiêu Chiến thả cổ tay lại, nói: "Đại phu, ngài lại khám khám cho con đi."
Lão lang trung nói: "Ta đã khám một khắc rồi, khám nữa cũng vậy thôi."
Tiêu Chiến cắn môi, tin tức này hơi khó có thể tiếp thu.
Tiêu mẫu đứng lên nói: "Chiến Chiến, con đừng nóng vội, tuy nam tử mang thai ít, nhưng không phải không có. Nương cũng từng nghe qua."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân một cái, hơi ổn định tâm thần, ngoài miệng vẫn lặp lại: "Nhưng con là nam a."
Vương thái thái ở bên cạnh đã bắt đầu hỏi thăm những việc mang thai cần chú ý, lão lang trung nói: "Nam tử mang thai cũng giống nữ tử, đều là mười tháng đủ thai, nhưng mà cần nghỉ ngơi cẩn thận hơn, nhất là ba tháng đầu, nếu không sẽ có nguy cơ bị trượt thai. Ta sẽ kê thuốc dưỡng thai, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều hơn thôi, đừng lo."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân và Vương thái thái, hai nàng liền lập tức tiếp nhận tin tức này, ngược lại mình...... Y cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của mình, trong bụng này thật sự mang một hài tử thuộc về y và Vương Nhất Bác sao?
Vương Nhất Bác tan học, từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến trong đại sảnh trước, vui mừng chạy tới. Đến cửa, thấy trong phòng còn có mẫu thân và Tiêu mẫu, không khí hơi cứng ngắc. Vương Nhất Bác theo thói quen nắm thật chặt da trên người, chậm rãi di chuyển vào trong nhà, âm thầm cởi áo ngoài, không biết gần đây mình lại gây họa gì.
Tiêu Chiến ngước mắt lên, kêu một tiếng: "Nhất Bác."
Tiếng kêu này khiến thân thể của Vương Nhất Bác mềm đi, đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh y. Tiêu Chiến nói: "Ta nói một chuyện với ngươi."
Vương Nhất Bác nhìn hai vị trưởng bối, nói: "Chuyện gì a?"
Tiêu Chiến nói: "Ngươi sắp làm cha."
Vương Nhất Bác ngẩn người: "Ta làm cha của ai?"
Tiêu Chiến dừng một chút: "Ta có thai."
Vương Nhất Bác còn chưa ngồi nóng mông, lại cọ đứng lên, cúi người xuống dán vào mặt Tiêu Chiến, tiếng kêu rất lớn: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng, đẩy đẩy mặt hắn, quay mặt đi không muốn để ý nữa. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống nằm vào trên đùi Tiêu Chiến: "Ngươi lặp lại lần nữa đi?"
Tiêu Chiến nhéo mặt Vương Nhất Bác, không quan tâm nói: "Ngươi sắp làm cha!"
Vương Nhất Bác đứng lên, nhìn Vương thái thái, hốc mắt bao nước mắt: "Thật sao nương! Thật sao? Chiến Chiến!"
Vương thái thái gật đầu nói: "Tiểu tử ngốc, xem con kích động chưa kìa."
Vương Nhất Bác lại xoay người sang chỗ khác, ôm eo Tiêu Chiến khóc hu hu. Tiêu Chiến đỏ mặt đẩy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chỉ chuyên tâm khóc lóc, đẩy như thế nào cũng không đẩy được.
- -------
Thôn trang mời người chọn ngày, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sắp kết hôn rồi.
Gần đây, mỗi ngày Tiêu Chiến đều uống hai thang thuốc dưỡng thai vào bụng. Tiêu mẫu chuẩn bị đủ loại thức ăn đa dạng cho y, Tiêu Chiến từng hỏi mẫu thân, có cảm thấy một nam tử như y mang thai rất kỳ quái không. Tiêu mẫu nói: "Hài tử đã đến, chính là phúc báo của chúng ta, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy. Đây là hài tử của con, không liên quan đến người khác. Con cũng không cần để ý ý nghĩ của người khác."
Vương thái thái cũng đến vài lần, lải nhải nói rất nhiều. Nàng nói với Tiêu Chiến, qua mấy ngày nữa, thôn trang sẽ xây phòng cho em bé, còn phải trang bị cho Tiêu Chiến làm thai phụ, cũng phải bắt đầu thu xếp tìm vú nuôi tốt.
Vương Nhất Bác càng không cần phải nói, mỗi ngày dán Tiêu Chiến, cũng không đến học đường. Nói với lão phu tử, mình sắp làm cha. Tiêu Chiến mang thai ba tháng đầu, vừa cảm thấy gà bay chó sủa, vừa cảm thấy thật bình thản, y cũng từ từ bắt đầu chờ mong hài tử trong bụng.
- ------
Lúc Tiêu Chiến mang thai sáu tháng, thôn trang tổ chức một hôn lễ. Trời vào xuân, Tiêu Chiến rúc trong hỉ phục to rộng, ngược lại không nhìn rõ có thai, sắc mặt y dưỡng rất khá, hốc mắt nước yêu kiều, lúc ngẫu nhiên nhìn Vương Nhất Bác sẽ có vẻ hơi mỏng manh. Bọn họ cùng nhau bái đường, Vương Nhất Bác khẩn trương đến mức ngay cả tay cũng phát run.
Cha ruột béo phệ của Vương Nhất Bác không xuất hiện, nói gần đây bao người ở chỗ khác, chơi khá tốt. Ngược lại bọn họ thấy vị trong Hồng Tú Lâu kia, khuôn mặt không trẻ như trong tưởng tượng, trên mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn Vương thái thái rất dịu dàng. Tiêu Chiến từng nói việc này với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói: "Ta biết. Nương nói gặp được ông ấy, thật sự rất vui. Ta cảm thấy cũng được, dù sao ta cũng không thiếu cha."
Tiêu Chiến nhìn hắn, cũng cảm thấy vậy, không cần biết ông ấy đến từ lâu gì, đời người ngắn ngủi, muốn gì được nấy, trăm sự vui mừng.
Trong bữa tiệc, Thiệu Quân uống không ít rượu, ôm Vương Nhất Bác nói hâm mộ hắn. Vương Nhất Bác nói: "Ngươi và cô ấy thế nào rồi?"
Thiệu Quân nói: "Ta đã nói với người trong nhà, náo loạn một trận." Không biết do uống nhiều quá hay sao, Vương Nhất Bác thấy trong mắt Thiệu Quân ướt dầm dề, có rất nhiều điều mà mình không biết. Hắn nói với Thiệu Quân: "Kệ đi, nếu việc này thật sự thành, vẫn là ngươi lời, lời thêm một tiểu oa nhi, chuyện thật tốt!"
Thiệu Quân cũng đáp lời: "Không đâu! Nào có chuyện tốt như vậy!"
Vương Nhất Bác nói thêm vài câu với hắn ta rồi nói muốn đi tìm Tiêu Chiến. Trước khi đi, Thiệu Quân nói: "Tiểu tử, vẫn là ngươi sống tốt."
Vương Nhất Bác nhấp miệng cười, là nụ cười lộ ra lúc nghĩ đến người yêu.
????????????????
Toả Nhi sắp chào đời rồi (~ ̄³ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.