Chương 27: Chữa khỏi
Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
11/01/2016
An Ninh trầm mặc một
hồi lâu, mới đầu khi đối diện với những sự lên án này cô rất tức giận,
nhưng mà tức giận thì được gì? Cãi nhau với La Dao? Hay hai mắt đong
đầy nước mắt rồi giải thích?
Từ góc độ nào cũng thấy không cần thiết, cô không có cách nào bắt người khác thích hay không thích mình, cô chỉ là một sinh viên thực tập nho nhỏ, ngoại trừ làm tốt bổn phận, cô không còn cách nào để chứng minh bản thân mình.
An Ninh không nói thêm lời nào, bình tĩnh nhìn La Dao, xoay người muốn đi.
Nhưng La Dao lại đứng chặn trước mặt cô, giọng nói có phần bén nhọn và cố chấp, "Cô không còn gì để giải thích đúng không? Tất cả đều bị tôi nói trúng rồi?"
Vẻ mặt An Ninh không đổi nhìn cô ta, "Bác sĩ La, tôi chỉ hy vọng khi cô đưa ra chuẩn đoán của mình về bệnh tình của bệnh nhân sẽ không độc đoán như vậy, còn nữa tôi không có gì muốn giải thích, cứ như vậy đi."
Khi cô quay lại phòng cấp cứu thì Lâm Khai Dương đang tiến hành cấp cứu cho một bệnh nhân, bầu không khí rất khẩn trương.
Quanh giường bệnh có mấy y tá giúp đỡ Lâm Khai Dương, An Ninh không vào được, nhất thời không biết bên trong là tình huống gì.
Tiểu Thôi đang đo nhiệt độ cho một bệnh nhân, An Ninh đi tới, "Bên kia sao vậy?"
Tiểu Thôi quay đầu lại cười chào hỏi, sau đó đồng tình nói: "Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, gặp tai nạn ở cửa đông bệnh viện, được người qua đường đưa vào, bác sĩ Lâm đang tiến hành cấp cứu cho cậu ấy. Đúng là xui xẻo..."
An Ninh đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy y tá trong rèm bên cạnh nói, "Bác sĩ Lâm, tim và mạch của bệnh nhân đều đình chỉ..."
Cô chịu hết nổi đi tới, thông qua khe hở nhìn vào trong thấy Lâm Khai Dương đang kích tim cho bệnh nhân trên giường, trên trán anh đã thấm đầy mồ hôi, trong miệng nhiều lần nỉ non: "Đừng từ bỏ, tuyệt đối đừng từ bỏ."
Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng lui ra, thản nhiên nói: "Thời gian tử vong là hai giờ ba mươi phút chiều."
Bác sĩ và y tá ở xung quanh dần tản ra, An Ninh mới có thể tới gần, bệnh nhân trên giường đã được che vải trắng lên đầu, chỉ lộ ta cái trán và mái tóc. Lâm Khai Dương hỏi y tá bên cạnh, "Thông báo cho gia đình bệnh nhân chưa?"
"Điện thoại của bệnh nhân đã bị xe cán hư, trên người lại không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, tạm thời không cách nào xác nhận thân phận."
An Ninh lại đến gần một chút, đợi khi nhìn rõ trán của bệnh nhân, thì người cô cứng đờ, tiếng lên kéo tấm vải trắng kia xuống...
Lâm Khai Dương kinh ngạc nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"
Sắc mặt cô rất khó nhìn, lấy tay khẽ chạm lên mặt bệnh nhân, che lại vết sẹo chưa hoàn toàn khép lại của cậu, "Anh ấy tên Đỗ Phi Dương, 24 tuổi, bệnh viện hẳn là có thể điều tra bệnh án của anh ấy."
"Làm sao cô biết?"
"Bởi vì vết thương trên mặt anh ấy là do tôi khâu." Tay An Ninh đã dính một ít máu, giọng nói có chút khàn khàn, "Chắc hôm nay anh ấy đến đây để cắt chỉ."
Lâm Khai Dương mím mím môi, duỗi tay đè chặt đôi vai khẽ run của cô, dịu dàng nói: "Sống chết có số, cô đừng quá đau lòng."
Tiểu Thôi nghe tiếng đã đi tới, liếc nhìn An Ninh đang cố gắng kiềm chế bản thân, cô nhỏ giọng an ủi, "Bác sĩ An, cô đã rất lợi hại rồi, chỉ gặp mặt qua một lần, có thể nhớ rõ tên anh ta."
An Ninh cúi đầu xuống, hơi nước che đi tia sáng trong mắt cô, "Tôi không chỉ nhớ rõ tên của anh ấy, tôi còn nhớ rõ những lời anh ấy nói, còn nhớ rõ anh ấy giải vây giúp tôi."
"Cô tưởng rằng tôi bị hù dọa mà sợ sao?"
"An Ninh, tôi nhớ tên cô rồi, cẩn thận không tôi khiếu nại cô!"
"Này, bác sĩ nam kia, tôi không có ý trách bác sĩ An, cô ấy chỉ nói đùa với tôi mấy câu, anh không cần mắng cô ấy đến mức vậy? Người ta là một cô gái nhỏ."
Lâm Khai Dương thở dài, "Rất nhiều chuyện đều không đoán trước được, đây cũng là con đường mà những người thực tập như cô phải đi."
"Tôi biết, tôi sẽ bình tĩnh lại." An Ninh ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, sau đó cố gắng nở một nụ cười tươi, "Tôi còn phải đưa bệnh nhân đi kiểm tra, tôi đi trước."
An Ninh đi rồi, Tiểu Thôi dùng ngón tay thọt thọt Lâm Khai Dương, "Bác sĩ Lâm, anh xem bác sĩ An cô ấy có vấn đề gì không? Tôi nhớ trước đây có một bác sĩ thực tập, lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân của mình tử vong, thì khóc cả buổi trưa ấy."
Lâm Khai Dương vẫn luôn đưa mắt nhìn bóng lưng đã biến mất của An Ninh, trầm ngâm nói: "Không thể nào? Nhìn cô ấy rất kiên cường."
"Bác sĩ Lâm, anh lại không hiểu rồi, tôi cảm thấy, dù có kiên cường đến mấy nhưng lần đầu tiên trải qua tình huống như vậy đều rất đau khổ, khi tôi mới đến cũng không chịu được." Tiểu Thôi to gan vỗ vỗ vai Lâm Khai Dương, "Anh đừng có lần nào cũng mắng cô ấy nữa!"
Lâm Khai Dương liếc nhìn tay cô ấy đang đặt trên vai mình, cau mày nói: "Tôi không mắng cô ấy tôi mắng cô được không? Cô con nhóc này càng ngày càng to gan! Còn không mau đi chích cho bệnh nhân giường số 7!"
Tiểu Thôi lập tức chạy đi, "Tuân mệnh!"
...
Đã tới giờ tan việc, Trần Hoan đã thay xong quần áo, quay đầu lại thấy An Ninh còn đang bận, cô nhẹ nhàng rón rén đi đến phía sau, lớn tiếng gọi: "An Ninh!"
An Ninh giật mình, tài liệu đang cầm trên tay rớt xuống đất.
Trần Hoan thầm nghĩ dọa cô chơi, không ngờ cô phản ứng lớn như vậy, giống như rất căng thẳng. Trần Hoan lập tức ngồi xổm trên mặt đất nhặt giấy tờ cùng với An Ninh, nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, mình hù cậu hại giấy tờ của cậu đều loạn hết rồi..."
An Ninh mím môi cười, "Không sao, tối nay mình trực, mình sẽ xếp lại, chuyện nhỏ mà."
Trần Hoan đưa thay sờ sờ trán An Ninh, ân cần hỏi: "Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải bị bệnh không?"
An Ninh cười kéo tay Trần Hoan xuống, "Không có, mình không sao."
Trần Hoan đưa tài liệu nhặt được, thử hỏi: "Nghe nói một bệnh nhân trước đây cậu phụ trách đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Không phải vì chuyện này?"
Tay đang lật tài liệu của An Ninh dừng lại.
"Trần Hoan, em xong chưa?" Kha Phàm đứng ở cửa, nhìn An Ninh gật đầu ý chào hỏi, sau đó vẻ mặt cưng chiều nhìn rần Hoan, "Anh đặt bữa tối lúc tám rưỡi, em đừng đến trễ đó."
Trần Hoan chạy tới đẩy anh đi, "Anh ở ngoài chờ em một lát, em còn có chuyện nói với An Ninh."
An Ninh cũng đi tới, cười lắc lắc đầu, "Được rồi, cậu mau đi đi, còn nói gì nữa."
"Cậu thật không sao chứ?" Trần Hoan không yên lòng, hỏi lại: "Cậu xác định không cần mình bên cạnh?"
"Thật sự không cần."
Đợi Trần Hoan đi rồi, An Ninh đi đến chỗ ngồi, lấy toàn bộ tài liệu rối loạn kia ra, sắp xếp lại, cô cầm lên một bện án, đang định kẹp vào trong hồ sơ, lại nhìn thấy cái tên ghi ở phía trên --- Đỗ Phi Dương.
Mở ra xem, là ngày giờ lần đầu cậu nhập viện, phía trên còn có sáu chữ do cô viết . Đột nhiên An Ninh cảm thấy mũi ê ẩm, không biết sao hốc mắt lại ẩm ướt.
Cô không ngừng tự nói với mình, An Ninh mày phải điểu chỉnh cảm xúc cho tốt, đây là chuyện bình thường, mày phải tỉnh táo , đây là tình huống mà bác sĩ phải trải qua...
Trước kia chuyện xảy ra không liên quan gì đến cô nên cô luôn tỉnh táo đối mặt với sự chết chóc, vì sao người chết có liên quan với cô thì cô lại khó chịu như vậy?
Đỗ Phi Dương 24 tuổi, cậu vẫn còn rất trẻ, cười rộ lên có vẻ rất đắc ý, trên mặt bị thương cũng không lộ ra vẻ mặt lo lắng. Cậu nói chuyện rất hung giữ, nhưng cũng rất nghĩa khí, khi bác sĩ Lâm mắng cô còn giúp cô giải vây...
Một sinh mạng đang sống tốt, một người con trai tốt như vậy đột nhiên chết. Cô không dám tưởng tượng khi người nhà cậu đến bệnh viện sẽ có phản ứng như thế nào .
An Ninh vào phòng nghỉ rót ly nước, có gắng dùng nhiệt độ trên ly nước làm ấm bàn tay lạnh buốt của mình.
Lúc này cửa phòng nghỉ mở ra, Hà Tranh đi đến, nhìn thấy An Ninh cậu rất vui vẻ, "An Ninh, thật khéo! Hôm nay mình cũng trực đêm!"
An Ninh đặt ly nước xuống, "Đúng vậy, thật trùng hợp, mình đi trước đây."
Hà Tranh giữ tay cô lại, "Sao cậu vẫn luôn tránh mình?"
"Trước đây mình đã nói rõ ràng, mình không tránh mặt cậu." An Ninh rút tay về, "Thật xin lỗi, bây giờ mình không có tâm trạng để nói đến những việc này, mình đi trước đây."
Cô vừa đi đến cửa, Hà Tranh cũng bước theo, "An Ninh, có phải cậu có người trong lòng rồi không? Có phải là bác sĩ Bạch ở khoa ngoại không? Dù sao mình cũng không từ bỏ, tình cảm cũng có thứ tự trước sau, ở trường mình đã..."
An Ninh không chụi nổi, đẩy cậu ra, "Mình không có người trong lòng, cũng không thích cậu, đã nói đến nước này rồi, cậu còn tiếp tục như vậy nữa sẽ chỉ làm mọi người khó xử mà thôi."
Nhớ năm đó, An Ninh là thủ khoa của đại học y, sau đó thành tích vẫn tốt, luôn đứng số 1. Nhưng đến năm 2 cô bị tụt xuống thứ hai, người đứng nhất chính là Hà Tranh.
Trước kia từng gặp ở thư viện, cũng cùng nhau thảo luận bài tập. Cô vẫn luôn coi cậu là đối thủ đối thủ cạnh tranh, chưa từng nghĩ đến cậu lại có tình cảm với cô.
An Ninh và Hà Tranh, hai người một trước một sau đi trên hành lang uốn khúc, cô đi rất nhanh, Hà Tranh cũng theo sát. Đến khi cô nhìn thấy thang máy phía trước sắp đóng cửa, liền chạy vội vào.
Hà Tranh đuổi theo không khịp, chỉ có thể đứng nhìn cánh cửa màu xám bạc đóng lại trước mặt.
An Ninh thở dài một hơi, có lẽ cô nên nói rõ chuyện này với Hà Tranh, nhưng không phải vào hôm nay. Hôm nay là một ngày rất kinh khủng, buổi sáng tự dưng bị La Dao chỉ trích, buổi chiều phải đối mặt với một chuyện khó khăn nhất từ khi thực tập đến giờ.
"Xin hỏi cô đến lầu mấy? Tôi nhấn giúp cô."
Suy nghĩ của An Ninh bị cắt đứt, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô y tá đẩy xe thuốc đang mỉm cười chờ cô trả lời.
Đúng... Cô muốn đi lầu mấy? Chưa kịp suy nghĩ, cô cười cười, "Tôi đến lầu 4, cám ơn."
Y tá đưa tay nhấn số 4, "Không có gì."
Hai người đợi trong thang máy một lúc, An Ninh đến lầu 4 trước, cô gật nhje đầu với cô y tá, rồi ra khỏi thang máy. Trên cửa in rõ năm chữ "Khoa giải phẫu thần kinh", đi vào là khu phòng bệnh.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe của các cô y tá đang đẩy. Sao cô lại đến lầu 4? Có lẽ đây là quyết định trong vô thức.
Nhưng nếu đã đến đây...
Cô gọi một cô ý tá, lễ phép cười cười, "Xin hỏi... Bác sĩ Bạch có ở đây không?"
Y tá dừng lại, quay đầu, dùng ánh mắt tò mò nhìn cô từ đầu đến chân, "Cô tìm bác sĩ Bạch có việc gấp sao?"
"Không có việc gấp gì, nếu như anh ấy đang bận thì thôi vậy." An Ninh lui về sau, có gắng giả bộ như không có chuyện gì.
"Bác sĩ Bạch đã đi rồi."
....
An Ninh không ngờ hôm nay Bạch Tín Vũ về nhà sớm như vậy, thật qua cô chỉ đi qua nên vô nhìn chút thôi, cũng không phải cố ý đén tìm anh.
Nhưng mặc dù cô cố gắng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
Khi cô ý thức được mình cảm thấy mất mát thì cũng là lúc cô mới phát hiện mình rất muốn gặp anh. Hình như cô lại thấy vực sâu vạn kiếp không siêu thoát đang ở trước mặt ngoắc tay với cô bảo cô đến với nó, loại cảm giác này thật sự không tốt.
Cô nhìn xem đồng hồ, vẫn chưa ăn cơm tối, xuống lầu trực tiếp đi đến nhà ăn.
Tùy tiện ăn chút gì đó, đi đến góc khuất nhất ngồi xuống. Hôm nay là súp củ cải trắng, cô nhìn củ cải trong chén, bỗng nhiên nhớ đến những gì người kia nói.
"Anh thích anh rau, màu xanh, ví dụ như cây cải dầu, rau chân vịt, cải trắng. Anh ghét anh của, mặc kệ nó là cà rốt, củ cải trắng, củ cải xanh*, hoặc củ cải nước*, nói chung cú liên quan đến của là anh không thích ăn."
(*Củ cải xanh: giống như củ cải nước mình nhưng cả vỏ và ruột đều màu xanh và có cả loại củ tròn.
*Củ cải nước: cũng giống như củ cải nước mình nhưng có loại củ hình tròn như củ dền, vỏ màu hồng đậm còn ruột màu trắng, được trồng trong đất nhưng không hiểu tại sao lại có cái tên củ cải nước.)
Giống như vậy chén súp củ cải trắng này, nhất định anh không thích uống, sẽ dùng ánh mắt chần chờ nhìn nó, vẻ mặt giống như trong súp có độc...
An Ninh nghĩ mà cảm thấy rất buồn cười, sau đó nhịn không được cười lên. Nhưng mà cười xong lại cảm thấy chua sót, anh đã về.
Cô biết anh không có nghĩa vụ khi nào cô cần thì xuất hiện, hai người chỉ là bạn cùng phòng.
Đột nhiên cái ghế trước mặt bị dịch chuyển, cô chưa kịp phản ứng, thì có một người đàn ông ngồi xuống. Đặt cái túi trong tay ở trước mặt cô, thản nhiên nói: "Có phải súp củ cải rất khó ăn đúng không?"
An Ninh nhìn gói to trước mắt, là xíu mại thật ngon cạnh khu nhà trọ của họ. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đạp vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của Bạch Tín Vũ, anh dùng một tay nâng, im lặng nhìn cô, thậm chí có hai con ngươi trước sau lạnh lùng bình tĩnh như một lại có chút ấm áp vui vẻ.
"Anh.. Không phải về nhà sao?"
Thật ra khi nghe thấy giọng nói, An Ninh đã biết là anh, giọng nói của anh rất nặng, lại có chút dịu dàng và truyền cảm, rất dễ phân biệt.
"Về nhà tắm rửa sau đó quay lại." Bạch Tín Vũ mở gói to ra, lấy cái hộp bên trong ra, "Nghe nói tối nay em trực, cho nên anh mang cho em chút đồ ăn."
An Ninh không nói gì, cô dùng đũa gắp một miếng xíu mại, đưa đến bên miệng cắn một cái, ăn thật ngon.
Cách một cái bàn anh vươn tay, ngón tay thon dài êm ái sờ lên gò má cô, lập tức trên mặt truyền đến nhiệt độ làn da anh, "Ngoan, đừng khóc."
Chỉ ba chữ nhưng An Ninh cảm thấy đây là ba chữ cảm động nhất mà cô được nghe, cô vừa ăn vừa, nhất định dáng vẻ rất chật vật, nhưng tại sao cô lại thoải mái mà bày ra vẻ yếu ớt của mình trước mặt anh?
Cô đưa tay lau nước mắt, khẽ gật đầu, "Ừ, tôi không khóc."
Bạch Tín Vũ thở dài, sau đó móc khăn tay ra, tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt cô, "An Ninh, anh biết cả rồi. Chuyện ngày hôm nay ấy."
"Ừ." Cô trả lời mơ hồ, cúi đầu nhấp một hớp súp củ cải, sau đó anh từng miếng xíu mại.
"Năm đó khi anh trở thành bác sĩ chính thức không lâu, ở khoa máu, có một bệnh nhân bị bệnh ung thư máu, cậu ấy rất thích ca hát, còn rất lạc quan. Chẳng qua cậu ấy không may mắn như vậy, không tìm được tủy thích hợp. Sau đó cơ thể cậu ấy bắt đầu kháng thuốc, tình huống ngày càng xấu. Anh thấy tánh mạng cậu ấy không ngừng yếu đi, nhưng lại không thể làm gì giúp cậu ấy. Cũng không thể trị khỏi bệnh cho cậu ấy, cũng không ngăn được bước chân thần chết. Ngày đó khi cậu ấy mất anh cảm thấy rất tuyệt vọng, tuyệt vọng lần đó anh không thoát ra được."
An Ninh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng anh bay giờ rất nhẹ, giống như không nguyện ý nhắc tới, giống như mỗi khi nhắc lại chuyện này anh sẽ khó chịu.
"Bác sĩ Bạch..." Cô vỗ nhẹ tay anh, "Nhưng chuyện đã qua hãy để nó qua, bây giờ anh rất ưu tú, anh biết anh giỏi đến đâu đâu!"
Bạch Tín Vũ nghe vậy bật cười, "Bây giờ em quay lại an ủi anh chứng tỏ em không sao đúng không?"
An Ninh cũng cười theo, "Ừ, tôi rất khỏe." Cô đứng lên, "Cũng đến giờ rồi, tôi nên quay về làm việc rồi."
Bạch Tín Vũ cũng đứng lên, "Có chuyện gì có thể gọi điện cho anh bất cứ khi nào."
An Ninh im lặng một hồi, rồi mở miệng nói, giọng nói không khống chế được có chút nghẹn ngào, "Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Từ góc độ nào cũng thấy không cần thiết, cô không có cách nào bắt người khác thích hay không thích mình, cô chỉ là một sinh viên thực tập nho nhỏ, ngoại trừ làm tốt bổn phận, cô không còn cách nào để chứng minh bản thân mình.
An Ninh không nói thêm lời nào, bình tĩnh nhìn La Dao, xoay người muốn đi.
Nhưng La Dao lại đứng chặn trước mặt cô, giọng nói có phần bén nhọn và cố chấp, "Cô không còn gì để giải thích đúng không? Tất cả đều bị tôi nói trúng rồi?"
Vẻ mặt An Ninh không đổi nhìn cô ta, "Bác sĩ La, tôi chỉ hy vọng khi cô đưa ra chuẩn đoán của mình về bệnh tình của bệnh nhân sẽ không độc đoán như vậy, còn nữa tôi không có gì muốn giải thích, cứ như vậy đi."
Khi cô quay lại phòng cấp cứu thì Lâm Khai Dương đang tiến hành cấp cứu cho một bệnh nhân, bầu không khí rất khẩn trương.
Quanh giường bệnh có mấy y tá giúp đỡ Lâm Khai Dương, An Ninh không vào được, nhất thời không biết bên trong là tình huống gì.
Tiểu Thôi đang đo nhiệt độ cho một bệnh nhân, An Ninh đi tới, "Bên kia sao vậy?"
Tiểu Thôi quay đầu lại cười chào hỏi, sau đó đồng tình nói: "Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, gặp tai nạn ở cửa đông bệnh viện, được người qua đường đưa vào, bác sĩ Lâm đang tiến hành cấp cứu cho cậu ấy. Đúng là xui xẻo..."
An Ninh đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy y tá trong rèm bên cạnh nói, "Bác sĩ Lâm, tim và mạch của bệnh nhân đều đình chỉ..."
Cô chịu hết nổi đi tới, thông qua khe hở nhìn vào trong thấy Lâm Khai Dương đang kích tim cho bệnh nhân trên giường, trên trán anh đã thấm đầy mồ hôi, trong miệng nhiều lần nỉ non: "Đừng từ bỏ, tuyệt đối đừng từ bỏ."
Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng lui ra, thản nhiên nói: "Thời gian tử vong là hai giờ ba mươi phút chiều."
Bác sĩ và y tá ở xung quanh dần tản ra, An Ninh mới có thể tới gần, bệnh nhân trên giường đã được che vải trắng lên đầu, chỉ lộ ta cái trán và mái tóc. Lâm Khai Dương hỏi y tá bên cạnh, "Thông báo cho gia đình bệnh nhân chưa?"
"Điện thoại của bệnh nhân đã bị xe cán hư, trên người lại không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, tạm thời không cách nào xác nhận thân phận."
An Ninh lại đến gần một chút, đợi khi nhìn rõ trán của bệnh nhân, thì người cô cứng đờ, tiếng lên kéo tấm vải trắng kia xuống...
Lâm Khai Dương kinh ngạc nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"
Sắc mặt cô rất khó nhìn, lấy tay khẽ chạm lên mặt bệnh nhân, che lại vết sẹo chưa hoàn toàn khép lại của cậu, "Anh ấy tên Đỗ Phi Dương, 24 tuổi, bệnh viện hẳn là có thể điều tra bệnh án của anh ấy."
"Làm sao cô biết?"
"Bởi vì vết thương trên mặt anh ấy là do tôi khâu." Tay An Ninh đã dính một ít máu, giọng nói có chút khàn khàn, "Chắc hôm nay anh ấy đến đây để cắt chỉ."
Lâm Khai Dương mím mím môi, duỗi tay đè chặt đôi vai khẽ run của cô, dịu dàng nói: "Sống chết có số, cô đừng quá đau lòng."
Tiểu Thôi nghe tiếng đã đi tới, liếc nhìn An Ninh đang cố gắng kiềm chế bản thân, cô nhỏ giọng an ủi, "Bác sĩ An, cô đã rất lợi hại rồi, chỉ gặp mặt qua một lần, có thể nhớ rõ tên anh ta."
An Ninh cúi đầu xuống, hơi nước che đi tia sáng trong mắt cô, "Tôi không chỉ nhớ rõ tên của anh ấy, tôi còn nhớ rõ những lời anh ấy nói, còn nhớ rõ anh ấy giải vây giúp tôi."
"Cô tưởng rằng tôi bị hù dọa mà sợ sao?"
"An Ninh, tôi nhớ tên cô rồi, cẩn thận không tôi khiếu nại cô!"
"Này, bác sĩ nam kia, tôi không có ý trách bác sĩ An, cô ấy chỉ nói đùa với tôi mấy câu, anh không cần mắng cô ấy đến mức vậy? Người ta là một cô gái nhỏ."
Lâm Khai Dương thở dài, "Rất nhiều chuyện đều không đoán trước được, đây cũng là con đường mà những người thực tập như cô phải đi."
"Tôi biết, tôi sẽ bình tĩnh lại." An Ninh ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, sau đó cố gắng nở một nụ cười tươi, "Tôi còn phải đưa bệnh nhân đi kiểm tra, tôi đi trước."
An Ninh đi rồi, Tiểu Thôi dùng ngón tay thọt thọt Lâm Khai Dương, "Bác sĩ Lâm, anh xem bác sĩ An cô ấy có vấn đề gì không? Tôi nhớ trước đây có một bác sĩ thực tập, lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân của mình tử vong, thì khóc cả buổi trưa ấy."
Lâm Khai Dương vẫn luôn đưa mắt nhìn bóng lưng đã biến mất của An Ninh, trầm ngâm nói: "Không thể nào? Nhìn cô ấy rất kiên cường."
"Bác sĩ Lâm, anh lại không hiểu rồi, tôi cảm thấy, dù có kiên cường đến mấy nhưng lần đầu tiên trải qua tình huống như vậy đều rất đau khổ, khi tôi mới đến cũng không chịu được." Tiểu Thôi to gan vỗ vỗ vai Lâm Khai Dương, "Anh đừng có lần nào cũng mắng cô ấy nữa!"
Lâm Khai Dương liếc nhìn tay cô ấy đang đặt trên vai mình, cau mày nói: "Tôi không mắng cô ấy tôi mắng cô được không? Cô con nhóc này càng ngày càng to gan! Còn không mau đi chích cho bệnh nhân giường số 7!"
Tiểu Thôi lập tức chạy đi, "Tuân mệnh!"
...
Đã tới giờ tan việc, Trần Hoan đã thay xong quần áo, quay đầu lại thấy An Ninh còn đang bận, cô nhẹ nhàng rón rén đi đến phía sau, lớn tiếng gọi: "An Ninh!"
An Ninh giật mình, tài liệu đang cầm trên tay rớt xuống đất.
Trần Hoan thầm nghĩ dọa cô chơi, không ngờ cô phản ứng lớn như vậy, giống như rất căng thẳng. Trần Hoan lập tức ngồi xổm trên mặt đất nhặt giấy tờ cùng với An Ninh, nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, mình hù cậu hại giấy tờ của cậu đều loạn hết rồi..."
An Ninh mím môi cười, "Không sao, tối nay mình trực, mình sẽ xếp lại, chuyện nhỏ mà."
Trần Hoan đưa thay sờ sờ trán An Ninh, ân cần hỏi: "Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải bị bệnh không?"
An Ninh cười kéo tay Trần Hoan xuống, "Không có, mình không sao."
Trần Hoan đưa tài liệu nhặt được, thử hỏi: "Nghe nói một bệnh nhân trước đây cậu phụ trách đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Không phải vì chuyện này?"
Tay đang lật tài liệu của An Ninh dừng lại.
"Trần Hoan, em xong chưa?" Kha Phàm đứng ở cửa, nhìn An Ninh gật đầu ý chào hỏi, sau đó vẻ mặt cưng chiều nhìn rần Hoan, "Anh đặt bữa tối lúc tám rưỡi, em đừng đến trễ đó."
Trần Hoan chạy tới đẩy anh đi, "Anh ở ngoài chờ em một lát, em còn có chuyện nói với An Ninh."
An Ninh cũng đi tới, cười lắc lắc đầu, "Được rồi, cậu mau đi đi, còn nói gì nữa."
"Cậu thật không sao chứ?" Trần Hoan không yên lòng, hỏi lại: "Cậu xác định không cần mình bên cạnh?"
"Thật sự không cần."
Đợi Trần Hoan đi rồi, An Ninh đi đến chỗ ngồi, lấy toàn bộ tài liệu rối loạn kia ra, sắp xếp lại, cô cầm lên một bện án, đang định kẹp vào trong hồ sơ, lại nhìn thấy cái tên ghi ở phía trên --- Đỗ Phi Dương.
Mở ra xem, là ngày giờ lần đầu cậu nhập viện, phía trên còn có sáu chữ do cô viết . Đột nhiên An Ninh cảm thấy mũi ê ẩm, không biết sao hốc mắt lại ẩm ướt.
Cô không ngừng tự nói với mình, An Ninh mày phải điểu chỉnh cảm xúc cho tốt, đây là chuyện bình thường, mày phải tỉnh táo , đây là tình huống mà bác sĩ phải trải qua...
Trước kia chuyện xảy ra không liên quan gì đến cô nên cô luôn tỉnh táo đối mặt với sự chết chóc, vì sao người chết có liên quan với cô thì cô lại khó chịu như vậy?
Đỗ Phi Dương 24 tuổi, cậu vẫn còn rất trẻ, cười rộ lên có vẻ rất đắc ý, trên mặt bị thương cũng không lộ ra vẻ mặt lo lắng. Cậu nói chuyện rất hung giữ, nhưng cũng rất nghĩa khí, khi bác sĩ Lâm mắng cô còn giúp cô giải vây...
Một sinh mạng đang sống tốt, một người con trai tốt như vậy đột nhiên chết. Cô không dám tưởng tượng khi người nhà cậu đến bệnh viện sẽ có phản ứng như thế nào .
An Ninh vào phòng nghỉ rót ly nước, có gắng dùng nhiệt độ trên ly nước làm ấm bàn tay lạnh buốt của mình.
Lúc này cửa phòng nghỉ mở ra, Hà Tranh đi đến, nhìn thấy An Ninh cậu rất vui vẻ, "An Ninh, thật khéo! Hôm nay mình cũng trực đêm!"
An Ninh đặt ly nước xuống, "Đúng vậy, thật trùng hợp, mình đi trước đây."
Hà Tranh giữ tay cô lại, "Sao cậu vẫn luôn tránh mình?"
"Trước đây mình đã nói rõ ràng, mình không tránh mặt cậu." An Ninh rút tay về, "Thật xin lỗi, bây giờ mình không có tâm trạng để nói đến những việc này, mình đi trước đây."
Cô vừa đi đến cửa, Hà Tranh cũng bước theo, "An Ninh, có phải cậu có người trong lòng rồi không? Có phải là bác sĩ Bạch ở khoa ngoại không? Dù sao mình cũng không từ bỏ, tình cảm cũng có thứ tự trước sau, ở trường mình đã..."
An Ninh không chụi nổi, đẩy cậu ra, "Mình không có người trong lòng, cũng không thích cậu, đã nói đến nước này rồi, cậu còn tiếp tục như vậy nữa sẽ chỉ làm mọi người khó xử mà thôi."
Nhớ năm đó, An Ninh là thủ khoa của đại học y, sau đó thành tích vẫn tốt, luôn đứng số 1. Nhưng đến năm 2 cô bị tụt xuống thứ hai, người đứng nhất chính là Hà Tranh.
Trước kia từng gặp ở thư viện, cũng cùng nhau thảo luận bài tập. Cô vẫn luôn coi cậu là đối thủ đối thủ cạnh tranh, chưa từng nghĩ đến cậu lại có tình cảm với cô.
An Ninh và Hà Tranh, hai người một trước một sau đi trên hành lang uốn khúc, cô đi rất nhanh, Hà Tranh cũng theo sát. Đến khi cô nhìn thấy thang máy phía trước sắp đóng cửa, liền chạy vội vào.
Hà Tranh đuổi theo không khịp, chỉ có thể đứng nhìn cánh cửa màu xám bạc đóng lại trước mặt.
An Ninh thở dài một hơi, có lẽ cô nên nói rõ chuyện này với Hà Tranh, nhưng không phải vào hôm nay. Hôm nay là một ngày rất kinh khủng, buổi sáng tự dưng bị La Dao chỉ trích, buổi chiều phải đối mặt với một chuyện khó khăn nhất từ khi thực tập đến giờ.
"Xin hỏi cô đến lầu mấy? Tôi nhấn giúp cô."
Suy nghĩ của An Ninh bị cắt đứt, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô y tá đẩy xe thuốc đang mỉm cười chờ cô trả lời.
Đúng... Cô muốn đi lầu mấy? Chưa kịp suy nghĩ, cô cười cười, "Tôi đến lầu 4, cám ơn."
Y tá đưa tay nhấn số 4, "Không có gì."
Hai người đợi trong thang máy một lúc, An Ninh đến lầu 4 trước, cô gật nhje đầu với cô y tá, rồi ra khỏi thang máy. Trên cửa in rõ năm chữ "Khoa giải phẫu thần kinh", đi vào là khu phòng bệnh.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe của các cô y tá đang đẩy. Sao cô lại đến lầu 4? Có lẽ đây là quyết định trong vô thức.
Nhưng nếu đã đến đây...
Cô gọi một cô ý tá, lễ phép cười cười, "Xin hỏi... Bác sĩ Bạch có ở đây không?"
Y tá dừng lại, quay đầu, dùng ánh mắt tò mò nhìn cô từ đầu đến chân, "Cô tìm bác sĩ Bạch có việc gấp sao?"
"Không có việc gấp gì, nếu như anh ấy đang bận thì thôi vậy." An Ninh lui về sau, có gắng giả bộ như không có chuyện gì.
"Bác sĩ Bạch đã đi rồi."
....
An Ninh không ngờ hôm nay Bạch Tín Vũ về nhà sớm như vậy, thật qua cô chỉ đi qua nên vô nhìn chút thôi, cũng không phải cố ý đén tìm anh.
Nhưng mặc dù cô cố gắng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
Khi cô ý thức được mình cảm thấy mất mát thì cũng là lúc cô mới phát hiện mình rất muốn gặp anh. Hình như cô lại thấy vực sâu vạn kiếp không siêu thoát đang ở trước mặt ngoắc tay với cô bảo cô đến với nó, loại cảm giác này thật sự không tốt.
Cô nhìn xem đồng hồ, vẫn chưa ăn cơm tối, xuống lầu trực tiếp đi đến nhà ăn.
Tùy tiện ăn chút gì đó, đi đến góc khuất nhất ngồi xuống. Hôm nay là súp củ cải trắng, cô nhìn củ cải trong chén, bỗng nhiên nhớ đến những gì người kia nói.
"Anh thích anh rau, màu xanh, ví dụ như cây cải dầu, rau chân vịt, cải trắng. Anh ghét anh của, mặc kệ nó là cà rốt, củ cải trắng, củ cải xanh*, hoặc củ cải nước*, nói chung cú liên quan đến của là anh không thích ăn."
(*Củ cải xanh: giống như củ cải nước mình nhưng cả vỏ và ruột đều màu xanh và có cả loại củ tròn.
*Củ cải nước: cũng giống như củ cải nước mình nhưng có loại củ hình tròn như củ dền, vỏ màu hồng đậm còn ruột màu trắng, được trồng trong đất nhưng không hiểu tại sao lại có cái tên củ cải nước.)
Giống như vậy chén súp củ cải trắng này, nhất định anh không thích uống, sẽ dùng ánh mắt chần chờ nhìn nó, vẻ mặt giống như trong súp có độc...
An Ninh nghĩ mà cảm thấy rất buồn cười, sau đó nhịn không được cười lên. Nhưng mà cười xong lại cảm thấy chua sót, anh đã về.
Cô biết anh không có nghĩa vụ khi nào cô cần thì xuất hiện, hai người chỉ là bạn cùng phòng.
Đột nhiên cái ghế trước mặt bị dịch chuyển, cô chưa kịp phản ứng, thì có một người đàn ông ngồi xuống. Đặt cái túi trong tay ở trước mặt cô, thản nhiên nói: "Có phải súp củ cải rất khó ăn đúng không?"
An Ninh nhìn gói to trước mắt, là xíu mại thật ngon cạnh khu nhà trọ của họ. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đạp vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của Bạch Tín Vũ, anh dùng một tay nâng, im lặng nhìn cô, thậm chí có hai con ngươi trước sau lạnh lùng bình tĩnh như một lại có chút ấm áp vui vẻ.
"Anh.. Không phải về nhà sao?"
Thật ra khi nghe thấy giọng nói, An Ninh đã biết là anh, giọng nói của anh rất nặng, lại có chút dịu dàng và truyền cảm, rất dễ phân biệt.
"Về nhà tắm rửa sau đó quay lại." Bạch Tín Vũ mở gói to ra, lấy cái hộp bên trong ra, "Nghe nói tối nay em trực, cho nên anh mang cho em chút đồ ăn."
An Ninh không nói gì, cô dùng đũa gắp một miếng xíu mại, đưa đến bên miệng cắn một cái, ăn thật ngon.
Cách một cái bàn anh vươn tay, ngón tay thon dài êm ái sờ lên gò má cô, lập tức trên mặt truyền đến nhiệt độ làn da anh, "Ngoan, đừng khóc."
Chỉ ba chữ nhưng An Ninh cảm thấy đây là ba chữ cảm động nhất mà cô được nghe, cô vừa ăn vừa, nhất định dáng vẻ rất chật vật, nhưng tại sao cô lại thoải mái mà bày ra vẻ yếu ớt của mình trước mặt anh?
Cô đưa tay lau nước mắt, khẽ gật đầu, "Ừ, tôi không khóc."
Bạch Tín Vũ thở dài, sau đó móc khăn tay ra, tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt cô, "An Ninh, anh biết cả rồi. Chuyện ngày hôm nay ấy."
"Ừ." Cô trả lời mơ hồ, cúi đầu nhấp một hớp súp củ cải, sau đó anh từng miếng xíu mại.
"Năm đó khi anh trở thành bác sĩ chính thức không lâu, ở khoa máu, có một bệnh nhân bị bệnh ung thư máu, cậu ấy rất thích ca hát, còn rất lạc quan. Chẳng qua cậu ấy không may mắn như vậy, không tìm được tủy thích hợp. Sau đó cơ thể cậu ấy bắt đầu kháng thuốc, tình huống ngày càng xấu. Anh thấy tánh mạng cậu ấy không ngừng yếu đi, nhưng lại không thể làm gì giúp cậu ấy. Cũng không thể trị khỏi bệnh cho cậu ấy, cũng không ngăn được bước chân thần chết. Ngày đó khi cậu ấy mất anh cảm thấy rất tuyệt vọng, tuyệt vọng lần đó anh không thoát ra được."
An Ninh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng anh bay giờ rất nhẹ, giống như không nguyện ý nhắc tới, giống như mỗi khi nhắc lại chuyện này anh sẽ khó chịu.
"Bác sĩ Bạch..." Cô vỗ nhẹ tay anh, "Nhưng chuyện đã qua hãy để nó qua, bây giờ anh rất ưu tú, anh biết anh giỏi đến đâu đâu!"
Bạch Tín Vũ nghe vậy bật cười, "Bây giờ em quay lại an ủi anh chứng tỏ em không sao đúng không?"
An Ninh cũng cười theo, "Ừ, tôi rất khỏe." Cô đứng lên, "Cũng đến giờ rồi, tôi nên quay về làm việc rồi."
Bạch Tín Vũ cũng đứng lên, "Có chuyện gì có thể gọi điện cho anh bất cứ khi nào."
An Ninh im lặng một hồi, rồi mở miệng nói, giọng nói không khống chế được có chút nghẹn ngào, "Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.