Chương 63: Ngoại truyện 2: Ngoại truyện nhỏ.
Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
23/12/2016
Nhiều năm về sau, tay cầm kim khâu của một vị bác sĩ thực tập mới tới không ngừng run rẩy,
làm sao cũng không thể xuống tay. Cô gái quay đầu liếc trộm người hướng
dẫn đang đứng bên cạnh, người đó đang nghiêm túc dặn dò những điều bệnh
nhân cần chú ý sau khi làm phẫu thuật.
Hình như là cảm thấy được cô gái đang nhìn mình chăm chú, người kia hờ hững quay đầu lại: "Còn thất thần cái gì? Khâu đi."
Vẻ mặt thực tập sinh bối rối: "Bác sĩ An… Em không dám..."
Khuôn mặt An Ninh không thay đổi, đi tới: "Đây chỉ là tấm da heo cho cô luyện tập mà thôi, sao lại không dám hả?"
Trong hành lang gấp khúc vang lên tiếng bước chân, có một vị bác sĩ nam đi ngang qua, hướng về phía vị trí của thực tập sinh, cười nhẹ.
Thực tập sinh được yêu thương mà lo sợ kéo tay áo An Ninh, tràn ngập chờ mong nói: "Vị bác sĩ nam kia rất đẹp trai… Anh ấy có bạn gái chưa ạ?"
An Ninh xoay người sang chỗ khác, nhét da heo vào tay cô gái: "Vị kia là bác sĩ Bạch ở khoa giải phẫu thần kinh, anh ta không có bạn gái."
"Thật sao ạ?!"
"Ừ, chỉ có điều con trai của anh ta vừa biết chạy mà thôi."
"..."
Ngoại truyện 3: Đặt tên cho Bánh bao nhỏ
Editor:
Beta: lamnguyetminh
Khi An Ninh và bác sĩ Bạch có tiểu bảo bối đầu tiên thì giống như phần lớn cha mẹ trên thế giới, liền nổi lên phiền phức trên vấn đề đặt tên.
Ý kiến của hai người rất thống nhất, hi vọng tên của bảo bối vừa đơn giản lại có nội hàm, sau đó tương lai bé có thể thừa kế y bát* của cha mẹ, tiếp tục làm một bác sĩ.
(*Trong Phật giáo, chiếc y cà sa còn mang một giá trị truyền thống hết sức ý nghĩa, đó là truyền thống trao truyền y bát, tức y cà sa và bình bát đựng phẩm vật. Người được thụ nhận y bát sẽ là người kế tục sự nghiệp lãnh đạo tăng đoàn của đức Phật.)
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, An Ninh mơ một giấc mộng, khi tỉnh lại như gạt mây mù ra thấy trăng sáng, trong đầu lập tức có một cái tên.
Sau đó cô nói chuyện này cho Bạch Tín Vũ.
"Ông xã, anh cảm thấy cục cưng gọi là Lãng Trung có được không?"
Bạch Tín Vũ đang ngồi trên ghế sofa tháo cà vạt, nghe tiếng liền quay đầu lại, thì thầm nói: "Lãng Trung. Gặp bất cứ khó khăn gì đều phải giữ một tấm lòng trong sáng thông suốt, chữ trung có ý làhết sức thật lòng. Không tệ."
An Ninh đặt đĩa hoa quả đã gọt khéo và các món nguội lên bàn trà, dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu lên đưa đến bên môi Bạch Tín Vũ, nói: "Tất nhiên rồi, đây chính là linh cảm trời ban đó."
Bạch Tín Vũ nghe vậy cười nhẹ, lặng lẽ không một tiếng động nắm lấy cổ tay cô, đưa dưa hấu vào trong miệng ăn, đang ăn, anh chợt ngẩn ra.
"Bạch Lãng Trung. . . . . . Bạch. . . . . . Lang Trung?"
An Ninh cũng ngẩn ra theo: "Hả? Lang Trung. . . . . . Sao em không nghĩ tới nhỉ!"
Bạch Tín Vũ vươn tay qua, kéo cả người cô vây ở trong ngực, dán môi bên tai cô cười mờ ám: "Em là thật không nghĩ tới hay là cố ý lấy con trai anh ra chọc cười đây?"
An Ninh kinh sợ: "Là thật sự không nghĩ tới mà. . . . . . !"
Môi anh hôn dọc theo vành tai của cô một đường xuống cổ, hơi thở nam tính ấm áp khiến cho An Ninh có chút mê say, nhưng cô vẫn canh phòng nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, phản đối nói: "Đừng như vậy, bây giờ emđang mang thai mà. . .Anh nhịn một chút đi. ."
Tay của Bạch Tín Vũ đã trượt vào từ cổ áo của cô, giọng nói của anh bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn gợi cảm: "Anh đã nhịn bốn tháng rồi, bây giờ là tháng thứ năm, sinh hoạt vợ chồng trong giai đoạn giữa thai kì này rất có khoa học. Hơn nữa có lợi cho cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, em cũng biết mà."
An Ninh cũng bị anh trêu chọc đến hơi mê loạn, mặt hơi ửng đỏ: "Thật sự. . . Không thể nhẫn nhịn một chút sao?"
"Có thể, nhưng không muốn."
". . . . . . . . . . . ."
Ngoại truyện 4: Người bạn nhỏ quá khích
Hôm nay là ngày nhà trẻ chụp ảnh tốt nghiệp cho các bạn nhỏ.
Các phụ huynh vô cùng vui vẻ sửa sang lại quần áo hoặc mũ tiến sĩ cho bảo bối nhà mình. Có một người bạn nhỏ lại không hòa hợp, một mình ngồi ở trong góc, không nói một câu.
Cô giáo đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cầm bàn tay nhỏ bé đầy thịt của cậu,"Bạch Chi Hành, ba mẹ của con đâu? Không đến chụp ảnh tốt nghiệp cùng con sao?"
Tiểu Chi Hành quay đầu sang một bên, phồng má nói: "Ba mẹ đều không yêu con."
Cô giáo có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Làm sao có thể chứ, nhất định là công việc của bọn họ quá bận rộn rồi."
Tiểu Chi Hành ngẩng đầu lên, gương mặt ngây thơ hồn nhiên nói: "Cô giáo, con có một cách có thể lập tức thấy ba mẹ."
"Hả?"
Bạch Chi Hành cầm bình nước ở bên cạnh lên đột nhiên đập vào đầu cô giáo. . . .
Hai giờ sau. . . . . .
An Ninh tức giận đến toàn thân phát run, cầm cây thước dài, chỉ vào tiểu Chi Hành: "Sao mẹ có thể sinh ra đứa con trai hư như con đây, con xòe tay ra cho mẹ!"
Bạch Tín Vũ cầm tay của cô, thở dài một tiếng: "Chúng ta nói chuyện một chút thôi."
An Ninh dùng sức đẩy Bạch Tín Vũ ra, nói: "Đều doanh nuông chiều nó như vậy, cho nên nó mới càng ngày càng kỳ cục, anh nhìn xem nó đã làm ra chuyện gì kia? Nhỏ như vậy đã có khuynh hướng bạo lực, sau này còn tệ hơn nữa thì sao?"
Bạch Tín Vũ đang muốn giải thích, tiểu Chi Hành bất ngờ quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng chuyển động trong mắt, chính là không chịu rớt xuống.
"Ba mẹ, con biết sai rồi, ba mẹ đừng không quan tâm con, con sai rồi, thật sai lầm rồi. . ."
An Ninh vừa tức giận lại vừa đau lòng, hỏi: "Tại sao con làm như vậy?"
Cuối cùng nước mắt của tiểu Chi Hành cũng rớt xuống, nói: "Bởi vì ba và mẹ đều là bác sĩ ngoại khoa, con cho là đập cô giáo bị thương ở đầu thì có thể gặp được ba mẹ. . . . "
Hình như là cảm thấy được cô gái đang nhìn mình chăm chú, người kia hờ hững quay đầu lại: "Còn thất thần cái gì? Khâu đi."
Vẻ mặt thực tập sinh bối rối: "Bác sĩ An… Em không dám..."
Khuôn mặt An Ninh không thay đổi, đi tới: "Đây chỉ là tấm da heo cho cô luyện tập mà thôi, sao lại không dám hả?"
Trong hành lang gấp khúc vang lên tiếng bước chân, có một vị bác sĩ nam đi ngang qua, hướng về phía vị trí của thực tập sinh, cười nhẹ.
Thực tập sinh được yêu thương mà lo sợ kéo tay áo An Ninh, tràn ngập chờ mong nói: "Vị bác sĩ nam kia rất đẹp trai… Anh ấy có bạn gái chưa ạ?"
An Ninh xoay người sang chỗ khác, nhét da heo vào tay cô gái: "Vị kia là bác sĩ Bạch ở khoa giải phẫu thần kinh, anh ta không có bạn gái."
"Thật sao ạ?!"
"Ừ, chỉ có điều con trai của anh ta vừa biết chạy mà thôi."
"..."
Ngoại truyện 3: Đặt tên cho Bánh bao nhỏ
Editor:
Beta: lamnguyetminh
Khi An Ninh và bác sĩ Bạch có tiểu bảo bối đầu tiên thì giống như phần lớn cha mẹ trên thế giới, liền nổi lên phiền phức trên vấn đề đặt tên.
Ý kiến của hai người rất thống nhất, hi vọng tên của bảo bối vừa đơn giản lại có nội hàm, sau đó tương lai bé có thể thừa kế y bát* của cha mẹ, tiếp tục làm một bác sĩ.
(*Trong Phật giáo, chiếc y cà sa còn mang một giá trị truyền thống hết sức ý nghĩa, đó là truyền thống trao truyền y bát, tức y cà sa và bình bát đựng phẩm vật. Người được thụ nhận y bát sẽ là người kế tục sự nghiệp lãnh đạo tăng đoàn của đức Phật.)
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, An Ninh mơ một giấc mộng, khi tỉnh lại như gạt mây mù ra thấy trăng sáng, trong đầu lập tức có một cái tên.
Sau đó cô nói chuyện này cho Bạch Tín Vũ.
"Ông xã, anh cảm thấy cục cưng gọi là Lãng Trung có được không?"
Bạch Tín Vũ đang ngồi trên ghế sofa tháo cà vạt, nghe tiếng liền quay đầu lại, thì thầm nói: "Lãng Trung. Gặp bất cứ khó khăn gì đều phải giữ một tấm lòng trong sáng thông suốt, chữ trung có ý làhết sức thật lòng. Không tệ."
An Ninh đặt đĩa hoa quả đã gọt khéo và các món nguội lên bàn trà, dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu lên đưa đến bên môi Bạch Tín Vũ, nói: "Tất nhiên rồi, đây chính là linh cảm trời ban đó."
Bạch Tín Vũ nghe vậy cười nhẹ, lặng lẽ không một tiếng động nắm lấy cổ tay cô, đưa dưa hấu vào trong miệng ăn, đang ăn, anh chợt ngẩn ra.
"Bạch Lãng Trung. . . . . . Bạch. . . . . . Lang Trung?"
An Ninh cũng ngẩn ra theo: "Hả? Lang Trung. . . . . . Sao em không nghĩ tới nhỉ!"
Bạch Tín Vũ vươn tay qua, kéo cả người cô vây ở trong ngực, dán môi bên tai cô cười mờ ám: "Em là thật không nghĩ tới hay là cố ý lấy con trai anh ra chọc cười đây?"
An Ninh kinh sợ: "Là thật sự không nghĩ tới mà. . . . . . !"
Môi anh hôn dọc theo vành tai của cô một đường xuống cổ, hơi thở nam tính ấm áp khiến cho An Ninh có chút mê say, nhưng cô vẫn canh phòng nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, phản đối nói: "Đừng như vậy, bây giờ emđang mang thai mà. . .Anh nhịn một chút đi. ."
Tay của Bạch Tín Vũ đã trượt vào từ cổ áo của cô, giọng nói của anh bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn gợi cảm: "Anh đã nhịn bốn tháng rồi, bây giờ là tháng thứ năm, sinh hoạt vợ chồng trong giai đoạn giữa thai kì này rất có khoa học. Hơn nữa có lợi cho cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, em cũng biết mà."
An Ninh cũng bị anh trêu chọc đến hơi mê loạn, mặt hơi ửng đỏ: "Thật sự. . . Không thể nhẫn nhịn một chút sao?"
"Có thể, nhưng không muốn."
". . . . . . . . . . . ."
Ngoại truyện 4: Người bạn nhỏ quá khích
Hôm nay là ngày nhà trẻ chụp ảnh tốt nghiệp cho các bạn nhỏ.
Các phụ huynh vô cùng vui vẻ sửa sang lại quần áo hoặc mũ tiến sĩ cho bảo bối nhà mình. Có một người bạn nhỏ lại không hòa hợp, một mình ngồi ở trong góc, không nói một câu.
Cô giáo đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cầm bàn tay nhỏ bé đầy thịt của cậu,"Bạch Chi Hành, ba mẹ của con đâu? Không đến chụp ảnh tốt nghiệp cùng con sao?"
Tiểu Chi Hành quay đầu sang một bên, phồng má nói: "Ba mẹ đều không yêu con."
Cô giáo có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Làm sao có thể chứ, nhất định là công việc của bọn họ quá bận rộn rồi."
Tiểu Chi Hành ngẩng đầu lên, gương mặt ngây thơ hồn nhiên nói: "Cô giáo, con có một cách có thể lập tức thấy ba mẹ."
"Hả?"
Bạch Chi Hành cầm bình nước ở bên cạnh lên đột nhiên đập vào đầu cô giáo. . . .
Hai giờ sau. . . . . .
An Ninh tức giận đến toàn thân phát run, cầm cây thước dài, chỉ vào tiểu Chi Hành: "Sao mẹ có thể sinh ra đứa con trai hư như con đây, con xòe tay ra cho mẹ!"
Bạch Tín Vũ cầm tay của cô, thở dài một tiếng: "Chúng ta nói chuyện một chút thôi."
An Ninh dùng sức đẩy Bạch Tín Vũ ra, nói: "Đều doanh nuông chiều nó như vậy, cho nên nó mới càng ngày càng kỳ cục, anh nhìn xem nó đã làm ra chuyện gì kia? Nhỏ như vậy đã có khuynh hướng bạo lực, sau này còn tệ hơn nữa thì sao?"
Bạch Tín Vũ đang muốn giải thích, tiểu Chi Hành bất ngờ quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng chuyển động trong mắt, chính là không chịu rớt xuống.
"Ba mẹ, con biết sai rồi, ba mẹ đừng không quan tâm con, con sai rồi, thật sai lầm rồi. . ."
An Ninh vừa tức giận lại vừa đau lòng, hỏi: "Tại sao con làm như vậy?"
Cuối cùng nước mắt của tiểu Chi Hành cũng rớt xuống, nói: "Bởi vì ba và mẹ đều là bác sĩ ngoại khoa, con cho là đập cô giáo bị thương ở đầu thì có thể gặp được ba mẹ. . . . "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.