Chương 94: Kế Hoạch Cua Vợ! Yêu Yêu Nhiều Lắm
Lam Thanh Thanh
17/06/2015
Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã yêu em. Bây giờ, một em khác nhìn thấy anh lại đã ghét anh. Nhưng anh sẽ làm lần thứ hai chạm mặt nảy nở tình yêu nồng cháy ( Mong là không phải mình anh nghĩ vậy vì anh còn có các “đồng minh” mà)
Vẫn ở trong căng phòng em vừa rời khỏi. Anh sẽ không nhụt chí bởi Tiểu Lâm luôn ở đâu đó ủng hộ anh.
Anh mở điện thoại, bấm số và nghe. Anh chưa bao giờ phải chờ điện thoại cả :
“ Đại ca! Đại ca có gì sai bảo ạ?”
-Tao chuyển nhà, mang đồ đạc của tao đến đây, mày cũng chuyển đến đây luôn đi!
“ Chuyển nhà? Đại ca tính mua nhà ở đâu ạ? Em xong liền mà tại sao lại chuyển bây giờ? Còn chị dâu Minh Ngọc thì sao ạ?”
-Mày nói hơi bị nhiều đấy, cứ chuyển đến đây, tao lo hết rồi!
“Em xin lỗi! Mà địa chỉ đại ca!”
-Căn biệt thự nào đó của thằng Vu Chính ở Sa Pa!
“Hả” – Anh cúp máy.
Đúng là rách việc. Chỉ cần em chung thủy thêm chút nữa là đã chẳng có việc gì rồi. Đúng là!
Đang tính bước ra khỏi phòng thì anh đã nghe thấy tiếng con nhỏ Hồng Duyên oanh oanh ở hành lang :
-Thế này mà là đồng minh à!!! Con khốn! Mày đồng minh thế đấy!
-Còn dám cướp người yêu của bạn à! – Cô ta vẫn tiếp tục hét lên.
Anh đã tính can thiệp rồi. Nhưng đã có một giọng nói ngăn anh lại. Đâm thẳng vào trái tim anh :
-Cô là cái quái gì chứ! Ai đồng minh với mụ béo như cô! Anh Vu Chính là của tao!!! – Em, thiếu nữ thanh nhã hiền hậu ngày xưa… đâu rồi?
-Mụ béo! – Hồng Duyên điên tiết.
Cũng lúc đó, anh bước ra. Hồng Duyên nhìn thấy anh, cứng họng. Còn thằng Uke thì ngồi trên se lăn, mặt nghiệt ra như đá. Đúng là kẻ mù người điếc. Nhìn thật vô dụng.
Anh tiến tới, định bụng ôm em một cái nhưng em lại nhanh chóng chạy đi đâu mất. Anh móc từ trong túi ra một lo thuốc nhỏ, nhém cho Hồng Duyên. Cô ta đỡ lấy, hỏi :
-Cái gì đây… ạ?
-Là thuốc giải cho thằng Uke đấy! – Anh lạnh lùng.
-Uke? – Con ngốc.
-Là Hạo Thiên! Mà nếu không làm đồng minh với Minh Ngọc, cô và thằng Uke làm đầy tớ cho tôi đi! – Anh cười gian, mắt hướng về bóng hình vụt chạy của em.
-Đầy tớ? – Hồng Duyên vẫn tiếp tục nghiệt mặt ra.
-Sao?
-Không… ạ! – Đúng là, điên mất thôi, hình như là cô ta muốn ăn thêm bánh thì phải.
Hồng Duyên cho Uke uống thuốc. Trông điệu bộ như thể là không tin thuốc của anh có hiệu nhiệm. Cô ta làm như thể người làm không bao giờ là người sửa ấy.
-Thấy sẽ làm thế nào để chữa cho cái bệnh yêu điên cuồng của Minh Ngọc! – Sao đứa con gái này luôn biết làm người khác khó chịu nhỉ?
-Cô gái yêu điên cuồng là vợ tôi đấy!
-Em xin lỗi…ạ!
Bỗng, anh lại nghĩ ra một điều :
-Cô vào thư phòng dược của anh cô lấy cho tôi 10 chai “Mê tình tán” đi!
Cô ta giật mình, đứng bất dậy :
-Cái gì? Lấy trộm sao!... à, xin lỗi thầy!
Đúng là nực cười, cái điệu bộ của Hồng Duyên vừa theo kiểu chảnh lại vừa sợ xệt.
-Vậy là cô muốn đến Pháp ăn bánh?!
Nói thẳng ra bây giờ thì cô ta sợ BÁNH lắm rồi. Ha ha!
Hồng Duyên im bặt. Cũng lúc đó, đàn em tiến vào từ cửa chính, thấy anh, hắn vẫy tay ra vẻ hào hứng lắm.
-Đại ca!
Anh bước xuống lầu, trong khi em ở đâu đó cạnh thằng Seme. Anh không tha cho em đâu.
-Mang đồ vào phòng Minh Ngọc ấy! – Anh nói với thằng Đản.
-Dạ! Đại ca!
-À! Thế còn phòng em?
-Mày ở phòng nào chẳng được.
Đúng lúc ấy, thằng Seme đi đến, mặt nổi gân xanh :
-Mày làm cái quái gì vậy? – Chắc hắn nhìn vào đống hành lí anh mang tới.
-Tao chuyển đến đây ở! – Anh cười.
-Ai cho phép mày?
Anh tiến đến, kề sát mặt mình vào mặt hắn, nghiêng giọng :
-Phép tắc là của Triệu Tử Lâm này!
-Mày! – Hắn nắm chặt tay, kìm nén cơn giận. Nhưng có vẻ không được lâu. Hắn vung tay toan cho anh một cước vào mặt.
Anh né kịp. Đang muốn cho hắn một đấm trả cho vừa vặn thì em chạy đến, điệu bộ hớt hải :
-Dừng lại!
Anh biết là em bị chuốc thuốc, thay đổi là do thuốc nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Em ạ!
Đầu tiên là em chạy đến, mặt hung dữ. Bất ngờ, em giơ tay và tát anh. Không phải là anh không tránh kịp mà chỉ là không tránh.
-Anh điên sao? – Em tiết tục tức giận. Em nghĩ anh không giận sao.
Trên đời này chỉ có 3 người dám tát anh. Đó là mẹ anh, anh hai và cô gái 4 năm trước. Giờ em là người thứ 4 đấy. Tiểu tình yêu!
-Em có muốn anh tát thằng em đang ôm một cái không?
Em tát anh lần thứ hai. Anh vẫn không né.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy em tát anh hai cái. Em đừng quá đắc ý.
Hồng Duyên có vẻ là thấy không khí nóng dần lên nên làm như vẻ ta sẽ chữa cháy kịp thời. Cô ta kéo em và thằng Seme đi chỗ khác. Còn Đản thì chạy lại hỏi thăm anh, như anh là thằng bệnh tật chỉ sau 2 cái tát của người mình yêu nhất vậy.
Vẫn ở trong căng phòng em vừa rời khỏi. Anh sẽ không nhụt chí bởi Tiểu Lâm luôn ở đâu đó ủng hộ anh.
Anh mở điện thoại, bấm số và nghe. Anh chưa bao giờ phải chờ điện thoại cả :
“ Đại ca! Đại ca có gì sai bảo ạ?”
-Tao chuyển nhà, mang đồ đạc của tao đến đây, mày cũng chuyển đến đây luôn đi!
“ Chuyển nhà? Đại ca tính mua nhà ở đâu ạ? Em xong liền mà tại sao lại chuyển bây giờ? Còn chị dâu Minh Ngọc thì sao ạ?”
-Mày nói hơi bị nhiều đấy, cứ chuyển đến đây, tao lo hết rồi!
“Em xin lỗi! Mà địa chỉ đại ca!”
-Căn biệt thự nào đó của thằng Vu Chính ở Sa Pa!
“Hả” – Anh cúp máy.
Đúng là rách việc. Chỉ cần em chung thủy thêm chút nữa là đã chẳng có việc gì rồi. Đúng là!
Đang tính bước ra khỏi phòng thì anh đã nghe thấy tiếng con nhỏ Hồng Duyên oanh oanh ở hành lang :
-Thế này mà là đồng minh à!!! Con khốn! Mày đồng minh thế đấy!
-Còn dám cướp người yêu của bạn à! – Cô ta vẫn tiếp tục hét lên.
Anh đã tính can thiệp rồi. Nhưng đã có một giọng nói ngăn anh lại. Đâm thẳng vào trái tim anh :
-Cô là cái quái gì chứ! Ai đồng minh với mụ béo như cô! Anh Vu Chính là của tao!!! – Em, thiếu nữ thanh nhã hiền hậu ngày xưa… đâu rồi?
-Mụ béo! – Hồng Duyên điên tiết.
Cũng lúc đó, anh bước ra. Hồng Duyên nhìn thấy anh, cứng họng. Còn thằng Uke thì ngồi trên se lăn, mặt nghiệt ra như đá. Đúng là kẻ mù người điếc. Nhìn thật vô dụng.
Anh tiến tới, định bụng ôm em một cái nhưng em lại nhanh chóng chạy đi đâu mất. Anh móc từ trong túi ra một lo thuốc nhỏ, nhém cho Hồng Duyên. Cô ta đỡ lấy, hỏi :
-Cái gì đây… ạ?
-Là thuốc giải cho thằng Uke đấy! – Anh lạnh lùng.
-Uke? – Con ngốc.
-Là Hạo Thiên! Mà nếu không làm đồng minh với Minh Ngọc, cô và thằng Uke làm đầy tớ cho tôi đi! – Anh cười gian, mắt hướng về bóng hình vụt chạy của em.
-Đầy tớ? – Hồng Duyên vẫn tiếp tục nghiệt mặt ra.
-Sao?
-Không… ạ! – Đúng là, điên mất thôi, hình như là cô ta muốn ăn thêm bánh thì phải.
Hồng Duyên cho Uke uống thuốc. Trông điệu bộ như thể là không tin thuốc của anh có hiệu nhiệm. Cô ta làm như thể người làm không bao giờ là người sửa ấy.
-Thấy sẽ làm thế nào để chữa cho cái bệnh yêu điên cuồng của Minh Ngọc! – Sao đứa con gái này luôn biết làm người khác khó chịu nhỉ?
-Cô gái yêu điên cuồng là vợ tôi đấy!
-Em xin lỗi…ạ!
Bỗng, anh lại nghĩ ra một điều :
-Cô vào thư phòng dược của anh cô lấy cho tôi 10 chai “Mê tình tán” đi!
Cô ta giật mình, đứng bất dậy :
-Cái gì? Lấy trộm sao!... à, xin lỗi thầy!
Đúng là nực cười, cái điệu bộ của Hồng Duyên vừa theo kiểu chảnh lại vừa sợ xệt.
-Vậy là cô muốn đến Pháp ăn bánh?!
Nói thẳng ra bây giờ thì cô ta sợ BÁNH lắm rồi. Ha ha!
Hồng Duyên im bặt. Cũng lúc đó, đàn em tiến vào từ cửa chính, thấy anh, hắn vẫy tay ra vẻ hào hứng lắm.
-Đại ca!
Anh bước xuống lầu, trong khi em ở đâu đó cạnh thằng Seme. Anh không tha cho em đâu.
-Mang đồ vào phòng Minh Ngọc ấy! – Anh nói với thằng Đản.
-Dạ! Đại ca!
-À! Thế còn phòng em?
-Mày ở phòng nào chẳng được.
Đúng lúc ấy, thằng Seme đi đến, mặt nổi gân xanh :
-Mày làm cái quái gì vậy? – Chắc hắn nhìn vào đống hành lí anh mang tới.
-Tao chuyển đến đây ở! – Anh cười.
-Ai cho phép mày?
Anh tiến đến, kề sát mặt mình vào mặt hắn, nghiêng giọng :
-Phép tắc là của Triệu Tử Lâm này!
-Mày! – Hắn nắm chặt tay, kìm nén cơn giận. Nhưng có vẻ không được lâu. Hắn vung tay toan cho anh một cước vào mặt.
Anh né kịp. Đang muốn cho hắn một đấm trả cho vừa vặn thì em chạy đến, điệu bộ hớt hải :
-Dừng lại!
Anh biết là em bị chuốc thuốc, thay đổi là do thuốc nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Em ạ!
Đầu tiên là em chạy đến, mặt hung dữ. Bất ngờ, em giơ tay và tát anh. Không phải là anh không tránh kịp mà chỉ là không tránh.
-Anh điên sao? – Em tiết tục tức giận. Em nghĩ anh không giận sao.
Trên đời này chỉ có 3 người dám tát anh. Đó là mẹ anh, anh hai và cô gái 4 năm trước. Giờ em là người thứ 4 đấy. Tiểu tình yêu!
-Em có muốn anh tát thằng em đang ôm một cái không?
Em tát anh lần thứ hai. Anh vẫn không né.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy em tát anh hai cái. Em đừng quá đắc ý.
Hồng Duyên có vẻ là thấy không khí nóng dần lên nên làm như vẻ ta sẽ chữa cháy kịp thời. Cô ta kéo em và thằng Seme đi chỗ khác. Còn Đản thì chạy lại hỏi thăm anh, như anh là thằng bệnh tật chỉ sau 2 cái tát của người mình yêu nhất vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.