Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 18: Chương 18

Miêu Diệc Hữu Tú

09/09/2014

CHƯƠNG 18: Con Thỏ Nhỏ Bùng Nổ



Niếp Duy Bình trong gương nhìn Na Na trên mặt biểu tình không cho là đúng, nhất thời cười lạnh liên tục.

“Như thế nào, có ý kiến?”

Na Na vội vàng lắc đầu, tươi cười nịnh nọt: “Không có, không có! Tôi chính là vừa thấy anh bị thương, liền nhịn không được tâm sinh áy náy……”

Niếp Duy Bình thản nhiên quét liếc cô một cái: “Cười thật khó xem.”

Na Na trên mặt tươi cười nhất thời cứng lại.

Niếp Duy Bình khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Trâu bò tác quái!”

Na Na tức giận đến nghiến răng, bàn tay nắm thành quyền huơ huơ hướng theo bóng lưng Niếp Duy Bình.

Na Na ăn xong cơm trưa, liền trở lại phòng trực ban, nằm lên trên giường, thế này mới phát hiện xương sống thắt lưng đau mỏi lợi hại, đau đến mức cô thiếu chút nữa hô lên.

Suy nghĩ một chút từ khi tiến vào quân tổng bệnh viện, cô vốn không có nghỉ ngơi thật tốt, vì ca trực ngày đêm thay đổi liên tục mà nghỉ ngơi sớm hỗn loạn! Có thể có biện pháp gì đâu, không chính thức ký hợp đồng, cô một khắc cũng không dám lơi lỏng.

Vì vậy công tác không chỉ có liên quan đến tương lai của cô, đây là thứ trước mắt mà cô có thể bám trụ duy nhất……

Mùa xuân thực dễ dàng mệt rã rời, phía sau bên ngoài hành lang cũng im ắng , Na Na nằm liền không mở mắt ra được.

Mơ mơ màng màng đang muốn ngủ, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gọi, Na Na giật mình ngồi dậy, chỉnh trang lại trang phục hộ lý liền xông ra ngoài.

Trước trạm hộ lý có mấy người, trong đó ngồi ở trên ghế bên cạnh có người đàn ông trung niên, đầy mặt thống khổ, ngay cả thẳng đứng dậy khí lực đều không có , khó chịu ghé vào chiếc bàn lạnh như băng.

Na Na vội vàng tiến lên: “Sao lại thế này? Tại sao không đăng kí cấp cứu?”

Giữa trưa có thời gian hai giờ nghỉ trưa, cấp cứu có bác sĩ thay phiên phụ trách, trong lúc bệnh cấp tính mọi người đều trực tiếp đưa tới phòng cấp cứu.

Người nhà bệnh nhân ở bên vội vàng giải thích nói: “Chúng tôi đi qua nơi cấp cứu, nơi đó bác sĩ cho chúng tôi vào nhập viện, cho chúng tôi qua đây trước, để cho người khác đi làm thủ tục sau!”

Hôm nay giữa trưa trực cấp cứu là La Hưng Lập.

Na Na trên máy tính phân bố giường bệnh, đem bệnh nhân bố trí tốt, sau đó đo nhiệt độ, huyết áp.

Bên ngoài ầm ĩ, Niếp Duy Bình không kiên nhẫn đi ra: “Làm sao vậy?”

Na Na một bên ghi lại thông tin cơ bản của bệnh nhân,một bên trả lời nói: “À, bệnh nhân mới, đã bố trí phòng bệnh!”

Niếp Duy Bình nghe xong liền không hề hỏi nhiều, La Hưng Lập thu vào bệnh nhân, tự nhiên có thể coi là ở tổ bọn họ, hai người vốn quan hệ như nước với lửa, nên hắn vẫn có chút nghi kỵ, vì vậy dù nói chuyện bình thản với nhau cũng không có.

Giữa trưa không thể an ổn nghỉ ngơi một lát, Na Na toàn bộ buổi chiều đều không có tinh thần, thật vất vả chống đỡ đến tan tầm, đồng nghiệp ca sau còn có việc, gọi điện thoại nhờ cô hỗ trợ một lát.

Na Na tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mặc dù ánh mắt mết mỏi, đi đường đều lắc lắc lư lư, nhưng vẫn như cũ không chút do dự đáp ứng đối phương.

Phòng hộ lý phần lớn đều đã lập gia đình, không kết hôn cũng đều ở bên ngoài, cách bệnh viện khá xa, cho nên mỗi lần có chuyện gì, các cô đều đã tìm Na Na thay ca, sai khiến cô mà không chút nào áy náy.

Niếp Duy Bình buổi chiều chỉ có một ca tiểu thuật nhỏ, thời điểm chấm dứt còn sớm, liền cùng vài người quen ở phòng thủ thuật gây tê cùng nhau ăn bữa cơm.

Niếp Duy Bình buổi tối không có việc gì, không nhanh không chậm hướng phòng mà đi, không khí ở tầng 17 cảm thấy có gì đó bất thường, ồn ào bối rối huyên náo, trong đó truyền đến thanh âm con thỏ nhỏ đang trấn an.

Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, cước bộ đi qua nhanh hơn, chỉ thấy rất nhiều người vây quanh ở cửa một gian phòng bệnh.

“Tránh ra!”

Niếp Duy Bình không khách khí đẩy ra đám người chen đi vào, Na Na cong thắt lưng đứng trước giường bệnh, quần áo hộ lý màu hồng dính không ít máu, vẻ mặt lo lắng, trán trơn bóng che kín là mồ hôi.



“Bác sĩ đến đây! Bác sĩ đến đây……”

Người nhà bệnh nhân nhìn thấy rốt cục cũng có bác sĩ tới, nhất thời ánh mắt sáng lên, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, xông lên lôi kéo tay áo Niếp Duy Bình đau khổ cầu xin: “Bác sĩ, mau cứu ông ấy, cầu anh nhanh lên cứu ông ấy, ông ấy đột nhiên hôn mê……”

Niếp Duy Bình trấn định rút tay ra, thanh âm trầm thấp lạnh như băng không cảm xúc, lại không hiểu sao có thể làm cho người ta thực an tâm.

“Đừng hoảng hốt, trước cho mọi người đi ra ngoài, đừng cho người quấy nhiễu tôi…… Yên tâm, tôi sẽ đem hết toàn lực cứu ông ấy!”

Người nhà lau nước mắt, đem người khong phận sự mang đi ra ngoài, chính mình lại dán trên cửa thủy tinh, yên lặng nhòn xem.

“Sao lại thế này?”

Na Na trên mặt đều là kinh hoàng: “Không, không biết…… Bệnh nhân đột nhiên hôn mê, hai mắt không ngừng đổ máu, tôi gọi điện thoại gấp cho La chủ nhiệm, hắn đang tới nhưng tôi sợ bệnh nhân chống đỡ không được……”

Na Na vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, hoảng loạn tâm thần.

Niếp Duy Bình đeo bao tay, lấy ra trong túi áo đèn pin kiểm tra, mở mắt bệnh nhân kiểm tra đồng tử, khó có được ngữ khí hòa hoãn nói: “Không phải sợ, nói cho tôi biết, trước đó có dùng thuốc gì không, hoặc là bệnh nhânkhông thoải mái như thế nào?”

Na Na được thanh âm của hắn trấn định mà chậm rãi bình tĩnh hơn, cẩn thận nghĩ lại một phen nói: “Bệnh nhân này là giữa trưa mới đến, lời dặn của bác sĩ còn chưa có, La chủ nhiệm cái gì cũng không nói, ông ấy ở phòng khám bệnh viết bệnh án là hai mắt mơ hồ, choáng váng đầu…… Nhập viện đo huyết áp hơi cao một chút, nhiệt độ cơ thể cũng không cao…… Cái khác tôi cũng không rõ……”

“Báo cáo kiểm tra khác đâu? Đầu đã chụp CT hoặc là TCD hay không?”

Na Na lắc lắc đầu: “Đã hỏi qua, người nhà của ông ấy nói phải đợi ngày mai mới làm được……”

Niếp Duy Bình quyết định thật nhanh nói: “Gọi điện thoại cho người lại đây, đưa bệnh nhân chụp TCD!”

Na Na nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy đi gọi điện thoại.

Chạng vạng, bác sĩ đều tan tầm trở về ăn cơm, trực đêm lại còn chưa tới, hộ lý trạm cũng chỉ có Na Na, hai hộ lý đi ra ngoài mua cơm còn chưa có trở về.

Na Na trơ mắt nhìn bệnh nhân đột nhiên chảy máu mà lâm vào hôn mê, sợ tới mức nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nếu không phải người nhà kêu khóc, cô vẫn còn ngốc ra ở đây!

Nhưng cô dù sao không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể dựa theo trước kia học qua các bước cơ bản sơ cứu, nếu không phải Niếp Duy Bình đột nhiên xuất hiện, cô thật không biết làm sao bây giờ!

Bác sĩ cấp cứu rất nhanh đi tới, đem bệnh nhân nâng lên trên xe đẩy đi.

Niếp Duy Bình đi hai bước đột nhiên quay đầu: “Phía sau có chúng tôi xử lý, cô đi tắm rửa rồi ăn chút cơm, sau đó ở chỗ này chờ La chủ nhiệm!”

Na Na gật đầu, Niếp Duy Bình vội vàng nói xong liền chạy chậm đuổi kịp xe đẩy, cùng nhau vào thang máy.

Trên người dính rất nhiều máu, tràn đầy mùi tanh nồng, Na Na đành phải đi tắm rửa một cái, vội vàng mặc quần áo sạch sẽ đi ra, La Hưng Lập vẫn là chưa tới, cô hiện tại làm sao có tâm tình ăn cơm, nôn nóng bất an đi tới đi lui.

Thang máy “Đinh” một tiếng dừng lại, La Hưng Lập gương mặt hồng hồng đi tới, miệng tràn mùi rượu, làm Na Na thiếu chút nữa không thở được.

La Hưng Lập vuốt cái bụng tròn, chậm rãi hỏi: “Người nào là bệnh nhân?”

Na Na tức giận đến đòi mạng, bệnh nhân thiếu chút nữa tánh mạng khó giữ được , hắn là bác sĩ chịu trách nhiệm, La Hưng Lập cư nhiên lâu như vậy mới say khướt chậm rì rì đi tới!

Quả thực rất không có trách nhiệm !

Na Na không quen nhìn người không có y đức không có trách nhiệm như vậy, không khỏi thái độ lãnh đạm nói: “Hôm nay giữa trưa anh từ cấp cứu tiếp nhận, như thế nào? La chủ nhiệm quý nhân hay quên ?”

La Hưng Lập uống chút rượu, phản ứng có điểm trì độn, không để ý thái độ của Na Na, nghĩ nghĩ rồi như bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, là kia bệnh nhân kia a, hắn cảm thấy một con mắt mơ hồ không rõ, tôi đoán chừng có thể là thần kinh thị giác xảy ra vấn đề, cho nên cho hắn vào…… Trước mang tôi đi qua nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

Na Na kinh ngạc nhìn hắn, cư nhiên còn có bác sĩ vô trách nhiệm như vậy,đem bệnh nhân cùng chuyện sinh tử làm vấn đề không đáng quan tâm như vậy!

“La chủ nhiệm, anh đã tới chậm một bước……”

“Đã chết?” La Hưng Lập hơi kinh hãi.

Na Na ở trong lòng hung tợn xem thường, tức giận nói: “Không có, bệnh nhân đã đưa đi cấp cứu, bác sĩ Niếp cùng bác sĩ cấp cứu cùng nhau……”



La Hưng Lập nghe được bệnh nhân không chết liền thợ nhẽ nhóm, nghe được Niếp Duy Bình đưa bệnh nhân của hắn đi rồi, nhất thời lại cảnh giác, không nể mặt liền mất hứng trào phúng: “Ai, bác sĩ Niếp thật đúng là có nhiều thời gian rảnh a! Lúc này còn vì bệnh nhân tổ khác mà tăng ca……”

“La, phó, chủ, nhiệm!” Na Na nghe không nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận,“Thời điểm bệnh nhân hôn mê, anh ở đâu nhi? Gọi điện thoại cho anh lại chậm chạp không đến, bác sĩ Niếp nếu không hỗ trợ, làm sao có thể để bệnh nhân đang chảy máu chờ đợi anh?”

La Hưng Lập thật lâu không bị người khác không khách khí châm chọc qua như vậy, bác sĩ ngoại khoa phần lớn tính tình không tốt lắm, hơn nữa đối phương vẫn là con ranh vắt muic chưa sạch, nhất thời dựng lông mày quát lớn: “Cô nói cái gì hả!”

Na Na lửa giận hừng hực bốc cháy, đối mặt với bệnh nhân máu chảy không ngừng làm cho không chỉ kinh hoàng quá mức, lại ứng phó người nhà khóc cầu xin khiến tâm lao lực quá độ, toàn bộ hóa thành ủy khuất cùng phẫn hận, rít gào mà ra.

“Nói cái gì nghe không hiểu sao? Vẫn là nói anh uống rất nhiều lên nghe không hiểu tiếng người !”

La Hưng Lập mắt choáng váng, ngọn lửa mới bùng lên bị dập tắt, không dám tin trừng mắt nhìn con nhóc trước mặt khí thế kinh người.

Này này này…… Đây là lời nói kiểu gì, hay là ở cùng Niếp Duy Bình lâu cho nên bị nhiễm?

La Hưng Lập biểu tình như là con chuột nhắt khúm núm khi nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của con mèo lớn,tất cả đều tiêu tan.

Na Na phát tiết xong, trong lòng thư sướng rất nhiều, ánh mắt thật to hung ác trừng mắt nhìn hắn một cái, cái mũi hừ lạnh, ngang nhiên quay đầu sải bước rời đi.

La Hưng Lập đột nhiên phản ứng lại đây, vội vàng ra tiếng: “Này, dừng lại……”

“Làm gì!” Na Na nghĩ đến hắn còn muốn gây sự, quay đầu rống to, La Hưng Lập sợ tới mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

La Hưng Lập cười khổ sờ sờ cái mũi, rượu mới uống lúc này cũng tan không ít bất đắc dĩ mở miệng nói: “Xin lỗi có thể nói cho tôi biết bệnh nhân đã chuyển đi đâu rồi, tôi cũng hiểu chút tình huống bệnh nhân, nói không chừng có thể giúp đỡ gì đó!”

Na Na khuôn mặt xấu hổ đỏ hồng, thanh âm đều nhỏ đi nhiều, hoàn toàn không có khí thế mắng người như vừa rồi.

“…… phòng phẫu thuật số mười ba……”

Thời điểm bảy giờ hơn, hộ lý nhờ Na Na hỗ trợ thay ca rốt cục chạy đến, Na Na cũng không yên tâm rời đi như vậy, liền đi xuống lầu phòng giải phẫu nhìn xem, không nghĩ tới mới đi tới cửa phòng phẫu thuật liền gặp Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi hỏi: “Cô như thế nào còn chưa đi?”

“Bệnh nhân thế nào ?” Na Na vội vàng hỏi,“Như thế nào chỉ mình anh đi ra?”

Niếp Duy Bình thản nhiên mở miệng: “Bác sĩ chủ trì đều đến đây, tôi còn ở đấy làm cái gì? Yên tâm, tánh mạng không ngại, cụ thể tình huống phải chờ tới ngày mai ông ấy tỉnh lại mới biết được!”

Na Na nhíu nhíu mày, có điểm thầm oán than thở nói: “Anh không thấy sao, La chủ nhiệm buổi tối uống nhiều, anh như thế nào còn cho hắn làm phẫu thuật……”

“Bằng không làm sao?” Niếp Duy Bình khóe miệng gợi lên một cái lạnh như băng châm biếm,“Cũng không phải bệnh nhân của tôi!”

“Anh……”

Niếp Duy Bình vừa tắm qua, không có mang kính mắt, hai mắt có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt toát ra cảm xúc Na Na xem không hiểu, lại không muốn hiểu , làm cho cô đem chỉ trích nuốt trở về trong bụng.

Niếp Duy Bình thở dài, bình tĩnh nói: “Trở về đi.”

Na Na nhìn bóng dáng hắn, người đàn ông cao cao gầy gầy vẫn như cũ thẳng như trúc xanh, áo blue không nhiễm một hạt bụi đi lại bay theo gió, rõ ràng là trên sân vắng lặng bước đi lững thững mà tao nhã, lại thêm mấy phần cô tịch.

Niếp Duy Bình đi ra cửa bệnh viện, bên ngoài vẫn như cũ đèn đuốc huy hoàng phồn hoa.

Con thỏ nhỏ khẳng định ở trong lòng oán hắn, chỉ trích hắn lãnh huyết vô tình.

Niếp Duy Bình nghĩ đến gương mặt biểu tình phong phú của cô nàng ngốc kia không khỏi nhếch khóe miệng, tự giễu cười rộ lên.

Cô thế nào có thể hiểu được, càng là nơi sạch sẽ, lại càng tràn ngập dơ bẩn không chịu nổi, chính là như vậy, ở bệnh viện nơi lấy màu trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ bất quá chỉ là đã che dấu, mặt ngoài càng thánh khiết nội bộ càng thối rữa!

Người không rành thế sự như vậy, vô tư đến đáng giận, làm sao có thể lý giải, trong chuyện trị bệnh cứu người còn có rất nhiều vẫn đề, tỷ như quy tắc ngầm, tỷ như lòng tư lợi……

Mà hắn, chẳng sợ không cố gắng, nhưng bất quá chỉ có một đôi tay, nắm trong tay không được sinh mệnh nhiều người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Cầm Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook