Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 65: Chương 65

Miêu Diệc Hữu Tú

09/09/2014

PHIÊN NGOẠI 2: Nhất Định Phải Tiếp Cận



Niếp Duy Bình cho tới bây giờ cũng chưa từng chờ mong đến giờ tan sở như vậy!

Thỏ ngốc đã sớm trở về nhà chuẩn bị, lời nói còn rất mập mờ tràn ngập ngôn từ ám chỉ…lại đừng nói đến bộ dạng nhỏ nhắn lén la lén lút thật sự là làm cho Niếp Duy Bình cao hứng khó nhịn đến cực điểm!

Buổi tối sẽ cám ơn hắn như thế nào đây?

Thỏ nhỏ vừa ngốc lại không có kinh nghiệm gì, trải qua lần duy nhất đó, hắn đánh giá cô khẩn trương là vì sợ đau, thật không biết cô nàng này có thể nghĩ ra tuyệt chiêu tình thú cỡ nào đây?

Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng…Đã đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, hắn cư nhiên mới chỉ nếm qua có một lần?

Được rồi, tuy rằng những lần tiếp theo định ăn thiệt nhiều thì luôn xảy ra chuyện…

Niếp Duy Bình hung hăng phỉ nhổ chính mình, thật sự là sỉ nhục tự tôn đàn ông quá mức!

Niếp Duy Bình cảm thấy ão não vì vẫn dậm chân tại chỗ, một phần là do Na Hác hôn mê lâu nay tỉnh lại thỏ ngốc đều luôn túc trực, một phần còn lại là do thỏ ngốc luôn nghe theo sự sắp xếp của Mao Đan, ngủ luôn ở phòng trực.

Na Na vẫn là lo lắng, hỏi đi hỏi lại: “Đan Đan, cậu xác định như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Có thấy mình như vậy rất …không rụt rè?”

“Rụt rè cái con khỉ a!” Mao Đan hận không thể từ trong điện thoại bay qua cải tạo lại cái đầu của cô khiến nó không còn rụt rè nha, cố gắng đè thấp thanh âm giận dỗi nói: “Cái này gọi là tình thú á, cậu có hiểu hay không! Cậu không phải muốn cho bác sĩ Niếp thật cao hứng sao, vậy không thể cứ rụt rè nha! Cứ phóng đãng như chưa từng được phóng đãng đi nha!”

Cái gì là phóng đáng như chưa từng được phóng đãng…Đây là khiêu khích trắng trợn a!

Na Na nhịn không được đỏ mặt, khó xử mở miệng: “Bên trong cái gì cũng thật sự không mặc?”

“Không mặc, không mặc, kiên quyết không mặc!” Mao Đan trảm đinh chặt sắt mà nói: “Mặc thì còn có cái gì để mà nghĩ nữa a!”

Na Na lấy tay sờ sờ vào khuôn mặt nóng rát, cố gắng ổn định giọng nói, nhỏ giọng nói: “Có sương…”

Mao Đan “…”

Chính là bởi vì biết có sương nên mới không cho cậu mặc cái gì ở bên trong a! Đấy qlaf sự cám dỗ chết người nha!

Mao Đan vuốt mặt, bình tĩnh nói: “Câu nhanh lên chuẩn bị, thời gian không kịp nữa rồi! Nhớ kỹ, nhất định phải vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng không được mất đi vẻ phong tình quyến rũ…Đàn ông đều rất thích như thế!”

Na Na không ngại học hỏi kẻ dưới: “Làm thế nào mới là vừa xấu hổ đồng thời lại không mất đi vẻ quyến rũ phong tình?”

Mao Đan đen mặt kêu rên: “Cậu đi chết đi! Thôi, quên đi, cậu chỉ cần biểu diễn thật tốt là được, dù sao cậu mặc như vậy cũng là đã rất phong tình, sau đó nhớ rõ hai má phải có chút ửng đỏ, bộ dạng như thế mới có vẻ điềm đạm đáng yêu…”

Mao Đan lời ít mà ý nhiều chỉ dạy cô, mắt thấy thời gian đã nhanh đến mới chịu cúp điện thoại.

Hắc Hắc!

Bác sĩ Niếp nếu biết là cô đóng gói Na Na đem đến dâng lên tận miệng hắn, chắc chắn sẽ đối với cô cảm động rơi nước mắt a…

Mao Đan ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy rất tốt đẹp.

Được một người có sức mạnh vĩ đại như bác sĩ Niếp chiếu cố, cô về sau ở bệnh viện còn có thể không ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi được hay sao a!

Niếp Duy Bình về nhà, phòng khách lại không thấy có người, chân không dằn được bước nhanh về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cởi dây lưng, lớn tiếng trêu chọc nói: “Anh đến nhận lễ…”

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng được đẩy ra, Niếp Duy Bình vẻ mặt đầy ý cười giương mắt nhìn, cả người đột nhiên cứng đờ, biểu tình đang nhộn nhạo hoàn toàn bị cương cứng.



Thỏ ngốc đang đứng sau cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đầy vẻ dịu dàng nhưng đôi mắt to ngập nước có nét kinh sợ, giống như một vật nuôi nhỏ yếu ớt, đầy mong chờ nhìn chủ nhân.

Trong phòng không bật đèn, bên ngoài ánh dương còn chưa xuống núi, nhưng trong phòng ngủ đã nhuộm đầy sắc đỏ, dưới ánh sáng lờ mờ, cô gái nhỏ mặc bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt, cúc áo vẫn đống đầy đủ từ cổ xuống dưới, nhưng quần cùng giày tất cả đều không có mặc!

Không chỉ cái đó…Niếp Duy Bình mắt sắc hướng về phía ngực cô, nơi đó đã lộ lên hai điểm nhỏ, không biết vì thẹn thùng hay là do ánh mắt chăm chú của hắn mà dựng đứng nổi rõ qua lớp vải dệt.

Na Na không được tự nhiên cố kéo váy thấp xuống, bộ đồng phục y tá vừa đủ lại qua mông, khi đi lại, cảm giác giữa hai chân trống rỗng lạnh lẽo đến mức kỳ dị, làm cho cô không được tự nhiên khép chặt hai chân, nhưng cô không biết càng như vậy càng có thể trêu chọc dục vọng của đàn ông, sự câu dẫn này làm cho Niếp Duy Bình càng muốn đem hai chân cô hung hăng mở ra thật rộng…

Na Na hạ tầm mắt, đối với loại phản ứng đầy sự chấn động của Niếp Duy Bình vừa vừa lòng lại vừa thẹn thùng, vốn tưởng rằng hắn sẽ khó dằn lòng nổi mà nhào tới, lại không nghĩ được rằng Niếp Duy Bình sau khi sửng sốt thì hoàn toàn không có động tĩnh nào khác.

Chắc sẽ không phải do kích thích quá mà bị chảy máu mũi rồi hôn mê đi chứ…

Na Na cảm thấy nghi ngờ, cô lấy dũng khí nâng mắt nhìn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ Niếp hoàn toàn tái đi, sắc mặt cổ quái, giống như chịu đựng cái cảm xúc khó chịu gì đó, môi mín thật chặt, cả người đều toát ra vẻ không ổn….

Na Na trong lòng có điểm hoảng, mới vừa bắt đầu cuộc chơi đã gặp khó khăn, bác sĩ Niếp thuộc dạng ghét…phóng đãng?

Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau một lúc mới sâu kín thở dài nói: “Em đi ra nghênh đón anh… cũng phải mặc quần áo làm việc sao!”

Na Na “….”

Na Na khó hiểu nghiêng đầu, thật sự không biết là đang xảy ra vấn đề gì.

Niếp Duy Bình gương mặt bình tĩnh không đành lòng nhìn thẳng vào biểu tình ngu ngơ của cô, ưu thương ngẩng đầu, ngước lên nhìn trời, thổn thức nói: “Anh vừa thấy bộ đồ em đang mặc thì thần kinh không tự giác được sẽ căng thẳng, đầu óc đều là hình ảnh trong phòng phẫu thuật, thật sự nửa điểm hưng trí đều không đứng dậy nổi!”

Na Na: “…”

Mặt Na Na bùng một tiếng đỏ ửng, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn hắn, hai mắt quả thực có thể phun ra lửa!

Niếp Duy Bình có ý tốt muốn giải thích với cô, chỉ dẫn từng bước nói: “Em nghĩ lại xem, nếu anh mặc áo vô trùng màu xanh lá nằm ở trên giường chờ em, em có cảm thấy mất khẩu vị hay không?” Na Na tuy rằng lòng tràn đầy nghẹn khuất nhưng vẫn là không tự chủ được tưởng tượng theo lời nói của hắn.

Áo vô khuẩn của phòng phẩu thuật không biết có bao nhiêu người đã mặc qua, giặt đến mức cũ đi, rách thì bỏ, có rất nhiều lỗ vá, trước bụng còn có một cái túi lớn…chỉ sợ người anh tuấn như Niếp Duy Bình mặc vào vẫn còn giống như tên đồ tể bán thịt ở ngoài chợ nha.

Na Na không khỏi ớn lạnh, kìm lòng không đậu mà lộ ra biểu tình ghét bỏ.

Niếp Duy Bình nhìn thấy biểu tình của cô còn cố nói: “Xem đi, em cũng chịu không nổi thôi!”

Na Na thật sự buồn bực, cúi đầu ủ rũ nói: “Mao Đan dạy em, mặc đồ y tá đi chân không biểu diễn cho anh xem…cái đó….”

Niếp Duy Bình nhịn không được bước tới, không biết từ khi nào đã bước tới trước mặt cô, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cười nói: “Không quan hệ, hai ta đều có bệnh nghề nghiệp, không chơi trò này có thể chơi trò khác a…Tỷ như trò chơi chủ nô? (chủ nhân và nô lệ)”

Na Na nhịn lại nhẫn, nhưng thật sự là không nhịn được, hung hăng “phi” một tiếng, tức giận xoay người nhìn ai đó với ánh mắt xem thường: “Em chủ anh nô liền cùng chơi với anh.”

Na Na đẩy tay hắn ra xoay người rời đi lại bị Niếp Duy Bình theo sau lưng ôm chặt lấy, bàn tay to chạm đến trước ngực nàng, dùng một chút lực nhẹ xé mở vải dệt.

“Uy…” Na Na vội vàng bắt lấy tay hắn, xấu hổ quát “Anh làm gì!”

Niếp Duy Bình cứ thế thẳng tiến, hô hấp nóng hổi khéo léo phả vào lỗ tai trắng hồng, ái muội cúi đầu nói: “Thu lễ a!”

Na Na chỉ cảm thấy trước ngực cứng ngắc lại nóng hổi như lò lửa, nhiệt độ xuyên qua quần áo, xuyên qua làn da trực tiếp sôi trào lưu động trong máu.

“Anh, anh…” Na Na đỏ mặt lắp bắp nói: “ Anh không phải cảm thấy…..vô vị sao?”

Niếp Duy Bình hai tay nhào nắn bánh bao nho nhỏ trước ngực cô, đầu ngón tay thon dài linh hoạt thường xuyên xẹt qua đỉnh mẫn cảm, hạ thân cứng rắn nóng hổi cọ vào mông nhỏ mượt mà của cô.

“Nhưng là, anh chỉ cần nghĩ đến việc em đã vì anh mà hao tổn hết tâm tư, cố gắng lấy lòng anh…liền giống như ăn Viagra mà nhanh chào cờ a!”



“A…” Na Na nghiêm mặt nói: “Vậy ra anh đã thử qua Viagra hả?”

Niếp Duy Bình “….”

Na Na thành khẫn đề nghị: “Dù là thuốc bổ nhưng vẫn là có ba phần độc!”

Niếp Duy Bình ngây người, chậm rãi thở dài ra một hơi, khuôn mặt lạnh lùng lại có thể hiện lên một tia dữ tợn, bàn tay to không chút khách khí xé mạnh, bộ đồng phục y tá bằng vải dệt kém chất lượng liền bị hắn xé làm hai mảnh.

“A…” Na Na ngắn ngủi hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy ngực, phản xạ có điều kiện lưng cong lại nhìn rất đáng yêu, lại vừa lúc bày ra tư thế mời gọi thật sự là mê người đến cực điểm.

Niếp Duy Bình nhe răng cười ra tiếng, cũng không màng đến động tác che ngực của cô, một tay gắt gao khống chế thắt lưng cô, một tay trực tiếp vươn tới thánh địa thần bí của cô vì tư thế xoay người vội vàng mà lộ ra.

Na Na toàn thân cứng đờ như hóa đá muốn ngã xuống như chó ăn phân, nhưng may mắn Niếp Duy Bình đang chặt chẽ ôm lấy thắt lưng của cô mới không làm cho cô mất hình tượng quỳ rạp trên mặt đất.

“Hiện tại, để cho em xem xem rốt cuộc ai mới là người cần tẩm bổ!” Niếp Duy Bình thản nhiên đưa ra khiêu khích, một bên cười lạnh nói: “Đêm nay dù em có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hãy chờ xem những kiến thức phong phú mãnh liệt của chủ nhân đi nô lệ bế nhỏ à!”

Na Na há mồm kêu rên, tiếng rên vừa ra khỏi miệng thì toàn thân đã mềm nhũn. Ngâm, bàn tay sau thắt lưng dùng lực lớn hơn, lòng bàn tay nóng rực kinh người, khiến cho tư thế của cô càng thêm phần khuất nhục, hai tay rốt cuộc cũng không cố gắng ôm lấy ngực mà túm thật chặt tay hắn mới làm cho chính mình miễn cưỡng đứng vững. Niếp Duy Bình không hổ là tinh anh khoa giải phẫu thần kinh, không chỉ hiểu biết toàn bộ những điểm mẫn cảm trên cơ thể người, còn biết rõ làm như thế nào thì sẽ khơi gợi tình dục ở đối phương nhanh nhất, mà trời lại phú cho hắn có được một đôi tay vô cùng linh hoạt, các động tác đa dạng khó tưởng tượng làm cho Na Na nhanh chóng bộc lộ những mong muốn nguyên thuỷ nhất.

Na Na rốt cuộc không thể đứng thẳng nửa, thở hào hển cầu xin nói: “Niếp, bác sĩ Niếp…xin anh, mau lên giường…”

Niếp Duy Bình rút ngón tay ra, nhìn chút trong suốt nơi đầu ngón tay, ái muội cười, bàn tay đỡ sau lưng cô nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, gọi anh là gì?”

“Niếp, bác sĩ Niếp…”

Niếp Duy Bình tỏ vẻ muốn trừng phạt, một tay bắt lấy một bên bạch ngọc trước ngực cô chậm rãi vuốt ve, thưởng thức.

“Không đúng!”

Na Na thở gấp lợi hại hơn, khoé mắt ánh nước mắt, nghe vậy thành thành thật thật mở miếng nói: “Duy Bình.”

Niếp Duy Bình trên mặt tươi cười nhất thời cứng lại, trong mắt hung quang chợt loé, tay hung hăng dùng sức, niết đến mức thỏ ngốc la hoảng lên.

“Gọi, anh, ông, xã!” Niếp Duy Bình dán tại bên tai cô nghiến răng nghiến lợi ra mệnh lệnh.

Na Na xấu hổ đến mức toàn thân đều ửng đỏ, giống hệt như một con tôm luộc, nước mắt lưng tròng, tràn đầy uỷ khuất, nhu nhược gọi: “Ông xã…”

Niếp Duy Bình hung hăng hôn cô một ngụm, ôm chặt lấy thắt lưng của cô kéo mạnh, đem cả người vác hẳn trên vai.

“A…bỏ em xuống!”

“Đừng nháo!” Niếp Duy Bình thuận tay cho cô một cái đánh vào mông, tuy rằng không đau, nhưng tiếng “ba” cực kỳ vang dội, làm cho Na Na nhất thời xấu hổ, túng quẫn không dám lộn xộn nữa. Niếp Duy Bình hai ba bước đã tới bên giường, đem cô đặt lên giường, cởi quần áo sau đó nặng nề đè ép lên người cô, cắn một cái vào đôi má phấn nộn, mơ hồ không rõ nói: “Ngoan, ông xã đêm nay liền cùng em động phòng…”

Ngọn nến đỏ toả nhiệt như muốn thiêu đốt cả căn phòng đầy tiếng giao hoan, còn tản ra hương khí thản nhiên, ánh lửa lờ mờ như nhảy múa, càng tăng thêm vẻ mông lung giống như dựng lên một căn phòng để động phòng hoa chúc đầy mộng ảo, xuân tiêu một khắc ngàn vàng khó mua.

Na Na thẹn thùng vô hạn nhìn hắn, cánh tay trơn bóng bò lên cổ hắn, dịu ngoan đem hai chân mình mở ra vòng lên ôm lấy hông hắn.

Thắt lưng gầy gò mẫn cảm đến cực điểm, lại được da thịt ôn nhuyễn nhẵn nhụi trên đùi cô cọ xát liền căng cứng.

Niếp Duy Bình rốt cuộc chờ không kịp, dùng sức cuốn lấy cái lưỡi mềm của cô, vừa mút vừa cắn. Thân dưới lại không lưu tình chút nào hung ác tiến nhập, lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, mềm mại nhất của cô.

Na Na dùng sức kẹp chặt thắt lưng hắn, hai tay cũng không tự giác siết chặt, cả người giống như dây leo chặt chẽ quấn lấy thân hình Niếp Duy Bình trong lúc hắn ra sức va chạm phía dưới, giống như bão táp mưa xa, mãnh liệt như mưa gió phập phồng…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đêm hôm khuya khoắt ngồi viết cảnh H, chảy thật nhiều máu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Cầm Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook