Chương 42: Bác sĩ Thực Tập.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Trình Lạc sau khi tới bệnh viện thì chờ đón cô chính là phòng phẫu thuật.
Ngay khi cô vừa tới nơi thì nhận được thông báo của y tá có một vụ tai
nạn xe bệnh nhân đang trên đường tới,
Trải qua mấy tiếng đồng hồ dành giật sự sống với tử thần thì cuối cùng công sức của cô và các y bác sĩ bỏ ra cũng là sứng đáng. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân sau khi nghe tin người nha mình đã qua cơn nguy kịch thì liên tục cúi người cảm ơn cô.
Lúc này có một nữ y tá đi tới đưa điện thoại cho Trình Lạc nói :
" Bác sĩ Trình, trong lúc chị đang phẫu thuật điện thoại chị cứ đổ chuông liên tục, tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là ' oan gia. ' Chắc là có việc gấp gì đó chị hãy gọi lại đi. " Trình Lạc nhận lấy điện thoại mỉm cười đáp :
" Cảm ơn cô. " Nữ y tá kia cười nhẹ rồi bước đi.
Trình Lạc bước ra phía ban công mở máy và gọi điện cho Từ Viên Khang. Hiện tại anh đang tham dự cuộc họp, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến mọi người trong phòng đều như nín thở bởi họ biết, Từ tổng trước mắt đây có một điểm giống với Nam Cung tổng chính là trong lúc họp tuyệt đối không được để phát ra âm thanh gì ngoài những chuyện liên quan tới cuộc họp, đặc biệt là chuông điện thoại. Vậy mà hôm nay ai lại quên không tắt chuông như vậy chứ, tất cả mọi người đều kiểm tra lại điện thoại của mình kể cả Bạch Ảnh.
Từ Viên Khang đang dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn quanh một lượt anh đang định lên tiếng quở trách thì Bạch Ảnh mau chóng cúi xuống nhắc nhở anh :
" Từ thiếu là điện thoại của anh đấy. "
Từ Viên Khang : " Của tôi sao? " Nghe lời nhắc nhở của Bạch Ảnh, Từ Viên Khang mới đưa tay vào trong túi của mình, thù thấy tên người gọi tới là cô. Từ Viên Khang đứng dậy nói với mọi người :
" Tan họp đi, trưởng Hàn, đối sách cậu đang nói dở lát nữa mang tới phòng tôi." Nói xong anh liền đi ra ngoài. Ngay khi vừa mới ra khỏi cửa Từ Viên Khang đã gọi lại cho cô.
Bên này sau khi gọi lại cho Từ Viên Khang ,Trình Lạc không nghe anh trả lời thì định cúp may vì nghĩ anh đang bận. Đúng lúc cô vừa bỏ điện thoại vào túi thì điện thoại của cô lại đổ chuông, Trình Lạc lấy ra thấy tên của anh thì nghe máy :
" Alo. "
Từ Viên Khang : " Em yêu gọi anh. Nhớ anh rồi sao? "
" Anh nằm mơ đi. Tại em thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ anh nên mới gọi lại đấy. "
Từ Viên Khang : " Ừm, đúng rồi tại sao em lại không nghe máy của anh vậy? "
" Em vừa phẫu thuật xong, nào có thời gian để cầm điện thoại đâu. Với lại sau khi em phẫu thuật xong đã gọi cho anh ngay mà anh còn dám trách em sao?"
Từ Viên Khang : " Được được... Là anh sai. Là anh lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin Trình tiểu thư tha lỗi cho. Phải rồi hôm nay mấy giờ e tan ca anh tới đón em đi ăn tối nha. "
" Anh phải đi ăn tối một mình rồi. Tối nay em phải trực đêm... Thôi em không nói với anh em có việc, trưởng khoa gọi em cúp máy trước nha. Bye bye. "
Bên này Từ Viên Khang nhìn màn hình đen thui mà càu nhàu :
" Trưởng khoa gọi thì em trả lời nhanh như vậy? Ông xã em gọi thì ba ngày sau em mới goi lại. Công bằng ở đâu chứ? "
Bạch Ảnh ở phía sau nghe tiếng oán trách của anh cứ y như cô vợ nhỏ oán trách chồng thịt che miệng cười tủm tỉm.
Từ Viên Khang : " Chú cười cái gì chứ? Đúng rồi hôm qua chú đã đưa Nhậm Doanh Doanh về khách sạn rồi chứ? "
" Đã đưa rồi thưa Từ thiếu. Cô ta luôn miệng hỏi địa chỉ nhà của anh nhưng tôi nhất quyết không chịu cho."
Từ Viên Khang đáp : " Làm rất tốt. À đúng rồi chú hãy tìm một nhà hàng nào ngon ngon đặt đồ ăn đêm rồi tối cùng tôi tới bệnh viện Y. "
" Được ạ. "
Trình Lạc sau khi nhận điện thoại thì mau chóng tới phòng của Điền Lãng. Đứng trước cửa phòng anh ta cô nhẹ nhàng gõ cửa,
" Vào đi. "
Nghe như vậy Trình Lạc mới đẩy cửa tiến vào trong.
Trình Lạc : " Trưởng khoa Điền, anh tìm tôi sao? "
Điền Lãng vui vẻ đứng lên làm động tác mời Trình Lạc ngồi rồi nói :
" Bác sĩ Trình xin chúc mừng cô, cô lại lập kỷ lục rút ngắn tốc độ phẫu thuật thêm hai phút, thật đáng mừng. "
Trình Lạc : " Cảm ơn trưởng khoa, nhưng hôm nay anh gọi tôi tới đây chắc không phải chỉ để khen tôi thôi đúng không? Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra đi. "
" Đúng là tôi có chuyện muốn tìm cô. Chiều nay khoa chúng ta sẽ có 5 bác sĩ thực tập mới họ đều là những anh tài trong giới y khoa. Cô và 4 vị bác sĩ nữa sẽ lần lượt hướng dẫn cho một người trong số họ, cô thấy thế nào? "
Trình Lạc : " Không thành vấn đề. "
" Ờ... Chuyện là..."
Trình Lạc : " Trưởng khoa có gì anh cứ nói đi. "
" Ờ... Chuyện là trong nhóm 5 người này có một cô gái tên là Tề Minh Châu. Cô gái ấy là con gái của đàn anh cùng trường đại học của tôi anh ấy biết tin con gái sẽ tới chỗ tôi thực tập nên nhờ tôi giúp đỡ. Tôi cũng mong cô có thể hướng dẫn cho cô ấy. "
Trình Lạc : " Trưởng khoa, anh cũng biết tôi không thích kiểu nhờ vả như vậy mà. "
" Tôi biết, nhưng trước đây anh ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi đã có xem qua hồ sơ của Tề Minh Châu năng lực rất tốt cô yên tâm đi. "
Trình Lạc : " Tôi sẽ suy nghĩ thêm về lời đề nghị của anh, xin phép tôi đi trước. " Nói xong Trình Lạc đứng dậy rồi rời khỏi phòng trưởng khoa.
Buổi chiều khoảng hơn 14h, Điền Lãng gọi 5 vị bác sĩ tới phòng họp. Sau khi viện trưởng giới thiệu xong thì 5 bác sĩ thực tập đó cũng tiến vào, họ cúi người chào hỏi những người có mặt trong phòng họp. Viện trưởng nhìn 5 vị bác sĩ ở đây hỏi :
" Các vị, ở đây phía sau lưng tôi đều là những nhân tài mới tôi mong mọi người sẽ dẫn dắt họ thật tốt, còn về việc chọn ai là học sinh của mình thì tôi nghĩ các vị nên tự chọn để có được học sinh mà mình mong muốn. Bác sĩ Trình cô hãy nhận học trò mà mình sẽ dẫn dắt đi. "
Trình Lạc nghe viện trưởng gọi tên mình thì khẽ gật đầu, cô lướt qua danh sách các thực tập sinh rồi dừng lại ở trước cô gái tên Tề Minh Châu.
Trình Lạc ngước mắt lên gọi :
" Tề Minh Châu. " Cô gái được gọi tên bước lên phía trước một bước dõng dạc nói :
" Có. "
Trình Lạc : " Tôi sẽ hướng dẫn cô, hãy làm việc học tập thật chăm chỉ đấy. "
" Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt những gì bác sĩ đã giao. "
Những bác sĩ còn lại cũng mau chóng chọn học sinh của mình rồi lần lượt rời khỏi phòng họp, Trình Lạc và Tề Minh Châu rời khỏi phòng sau cùng. Khi mới bước ra khỏi phòng họp chưa bao lâu thì Điền Lãng đuổi theo .
" Bác sĩ Trình đợi một chút." Trình Lạc dừng bước xoay người nhìn Điền Lãng đang đi tới hỏi :
" Có chuyện gì sao trưởng khoa? "
" Tôi có chuyện muốn nói với cô. " Trình Lạc nghe vậy khẽ gật đầu, cô nhìn về phía Tề Minh Châu nói :
" Em về văn phòng đợi tôi lát nữa tôi sẽ giao việc cho em. " Tề Minh Châu gật đầu chào hai người rồi rời khỏi.
Sau khi Tề Minh Châu rời đi, Trình Lạc mới nhìn Điền Lãng nói :
" Trưởng khoa có chuyện gì anh nói đi. "
" Thực ra tôi chỉ muốn cảm ơn cô. Cảm ơn cô vì đã đồng ý giúp tôi. "
Trình Lạc : " Nhận hướng dẫn cho Tề Minh Châu không phải do anh tôi thấy năng lực của cô ấy rất tốt, tôi thì không muốn phải bỏ qua một viên ngọc tốt nào. Nếu như cô ấy trở thành một bác sĩ giỏi thì tôi nên cảm ơn anh ban đầu đã giới thiệu cho tôi thì đúng hơn. Nếu không còn gì nữa tôi xin phép đi trước đây. "
Trình Lạc trở về phòng, sau khi mở cửa bước vào đã thấy Tề Minh Châu nghiêm chỉnh đứng đó, tác phong gọn gàng, cử chỉ đúng đắn, dường như trong xuất quá trình cô nói chuyện với Điền Lãng cô ấy đều đứng đợi.
Trình Lạc về vị trí của mình hướng về vị trí trước mặt nhìn Tề Minh Châu nói :
" Ngồi đi. "
" Dạ không cần đâu thưa cô, em đứng được rồi. "
Trình Lạc : " Không cần căng thẳng như vậy đâu. Với lại tôi già như sao? Tính ra năm nay tôi mới chỉ có 27 tuổi thôi mà. "
Tề Minh Châu nghe Trình Lạc nói vậy mau chóng xua tay giải thích :
" Em không có ý đó chỉ tại bác sĩ là người sẽ hướng dẫn em nên em nghĩ cũng nên gọi bác sĩ một chữ 'Thầy'. "
Trình Lạc : " Được rất tốt, Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ dẫn em đi thăm quan bệnh viện và làm quen với công việc. Làm việc với tôi cho dù có mệt mỏi cũng không được bỏ cuộc đâu đấy, đừng khiến tôi cảm thấy thất vọng khi nhận hướng dẫn em.! "
" Em biết, em sẽ cố gắng hết sức mình. "
Trình Lạc : " Được ra ngoài trước đi. "
Một lát sau Trình Lạc cũng đi tìm Tề Minh Châu cô dẫn cô ấy đi làm quen với công việc và hướng dẫn cô ấy sẽ phải làm những gì.
Trình Lạc : " Trời cũng tối rồi hay em tới căn tin ăn gì trước đi, hôm nay sẽ là buổi trực đêm đầu tiên của em đấy. Cô lên. "
" Được ạ. Vậy chị Trình, chị có cần em lấy gì cho chị không ạ? "
Trình Lạc : " Chị Trình sao?"
" Khi chỉ có chúng ta em có thể gọi như thế không? "
Trình Lạc bật cười nói :
" Được. "
" Vậy em đi đây ạ, lát nữa em sẽ lấy thức ăn về cho chị. "
Trình Lạc : " Được. "
Từ Viên Khang sau khi xong việc thì cùng Bạch Ảnh tới bệnh viện tìm cô, anh mang nhiều món ăn tới cho các bác sĩ ở đây với lí do ' Bác sĩ Trình mời mọi người ăn tối. '
Anh mag một phần thức ăn tới phòng của cô. Từ Viên Khang không gõ cửa mà đẩy cửa bước vào, nhưng khi thấy cô đang nằm ngục xuống bàn thì động tác lại trở nên nhẹ nhàng. Anh đi tới cởi chiếc áo khoác của mình ra phủ lên người cô, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện ngắm gương mặt của cô khi ngủ.
Lúc này Tề Minh Châu cũng mang cơm tới cho Trình Lạc thông qua khe cửa Tề Minh Châu thấy trong phòng Trình Lạc còn có người nên xoay người định rời khỏi đó, nhưng khi vừa quay lại Tề Minh Châu lại động phải một người. Biết là lỗi của mình nên Tề Minh Châu liên tục cúi người xin lỗi.
Bạch Ảnh : " Không sao đâu. "
Nhìn quần áo của người kia bị mình làm bẩn Tề Minh Châu ngước mặt lên nhìn người đó nói :
" Tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ đền cho anh, đây là số điện thoại của tôi anh hãy gọi vào số này tôi sẽ đền mà. " Bạch Ảnh khi thấy khuôn mặt cùng ánh mắt đó thì ngây người ra không đáp lời.
" Anh gì ơi...?" Tề Minh Châu thấy Bạch Ảnh không có phản ứng thì sốt ruột gọi.
Bạch Ảnh : " Không sao đâu! Không cần phải đền đâu. "
" Như vậy không được đâu, hay anh thay nó ra tôi giúp anh giặt sạch nó. " Dưới sự kiên quyết của Tề Minh Châu, Bạch Ảnh đành thay áo ra cho cô ấy đi giặt, Tề Minh Châu nhận áo và danh thiếp của Bạch Ảnh rồi rời khỏi đó.
Bất giác Bạch Ảnh nhìn theo hướng cô ấy thì thầm :
" Lâu lắm rồi mới thấy được ánh mắt đó, cái cách xin lỗi và điệu bộ ấy giống thật đấy. "
Trải qua mấy tiếng đồng hồ dành giật sự sống với tử thần thì cuối cùng công sức của cô và các y bác sĩ bỏ ra cũng là sứng đáng. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân sau khi nghe tin người nha mình đã qua cơn nguy kịch thì liên tục cúi người cảm ơn cô.
Lúc này có một nữ y tá đi tới đưa điện thoại cho Trình Lạc nói :
" Bác sĩ Trình, trong lúc chị đang phẫu thuật điện thoại chị cứ đổ chuông liên tục, tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là ' oan gia. ' Chắc là có việc gấp gì đó chị hãy gọi lại đi. " Trình Lạc nhận lấy điện thoại mỉm cười đáp :
" Cảm ơn cô. " Nữ y tá kia cười nhẹ rồi bước đi.
Trình Lạc bước ra phía ban công mở máy và gọi điện cho Từ Viên Khang. Hiện tại anh đang tham dự cuộc họp, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến mọi người trong phòng đều như nín thở bởi họ biết, Từ tổng trước mắt đây có một điểm giống với Nam Cung tổng chính là trong lúc họp tuyệt đối không được để phát ra âm thanh gì ngoài những chuyện liên quan tới cuộc họp, đặc biệt là chuông điện thoại. Vậy mà hôm nay ai lại quên không tắt chuông như vậy chứ, tất cả mọi người đều kiểm tra lại điện thoại của mình kể cả Bạch Ảnh.
Từ Viên Khang đang dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn quanh một lượt anh đang định lên tiếng quở trách thì Bạch Ảnh mau chóng cúi xuống nhắc nhở anh :
" Từ thiếu là điện thoại của anh đấy. "
Từ Viên Khang : " Của tôi sao? " Nghe lời nhắc nhở của Bạch Ảnh, Từ Viên Khang mới đưa tay vào trong túi của mình, thù thấy tên người gọi tới là cô. Từ Viên Khang đứng dậy nói với mọi người :
" Tan họp đi, trưởng Hàn, đối sách cậu đang nói dở lát nữa mang tới phòng tôi." Nói xong anh liền đi ra ngoài. Ngay khi vừa mới ra khỏi cửa Từ Viên Khang đã gọi lại cho cô.
Bên này sau khi gọi lại cho Từ Viên Khang ,Trình Lạc không nghe anh trả lời thì định cúp may vì nghĩ anh đang bận. Đúng lúc cô vừa bỏ điện thoại vào túi thì điện thoại của cô lại đổ chuông, Trình Lạc lấy ra thấy tên của anh thì nghe máy :
" Alo. "
Từ Viên Khang : " Em yêu gọi anh. Nhớ anh rồi sao? "
" Anh nằm mơ đi. Tại em thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ anh nên mới gọi lại đấy. "
Từ Viên Khang : " Ừm, đúng rồi tại sao em lại không nghe máy của anh vậy? "
" Em vừa phẫu thuật xong, nào có thời gian để cầm điện thoại đâu. Với lại sau khi em phẫu thuật xong đã gọi cho anh ngay mà anh còn dám trách em sao?"
Từ Viên Khang : " Được được... Là anh sai. Là anh lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin Trình tiểu thư tha lỗi cho. Phải rồi hôm nay mấy giờ e tan ca anh tới đón em đi ăn tối nha. "
" Anh phải đi ăn tối một mình rồi. Tối nay em phải trực đêm... Thôi em không nói với anh em có việc, trưởng khoa gọi em cúp máy trước nha. Bye bye. "
Bên này Từ Viên Khang nhìn màn hình đen thui mà càu nhàu :
" Trưởng khoa gọi thì em trả lời nhanh như vậy? Ông xã em gọi thì ba ngày sau em mới goi lại. Công bằng ở đâu chứ? "
Bạch Ảnh ở phía sau nghe tiếng oán trách của anh cứ y như cô vợ nhỏ oán trách chồng thịt che miệng cười tủm tỉm.
Từ Viên Khang : " Chú cười cái gì chứ? Đúng rồi hôm qua chú đã đưa Nhậm Doanh Doanh về khách sạn rồi chứ? "
" Đã đưa rồi thưa Từ thiếu. Cô ta luôn miệng hỏi địa chỉ nhà của anh nhưng tôi nhất quyết không chịu cho."
Từ Viên Khang đáp : " Làm rất tốt. À đúng rồi chú hãy tìm một nhà hàng nào ngon ngon đặt đồ ăn đêm rồi tối cùng tôi tới bệnh viện Y. "
" Được ạ. "
Trình Lạc sau khi nhận điện thoại thì mau chóng tới phòng của Điền Lãng. Đứng trước cửa phòng anh ta cô nhẹ nhàng gõ cửa,
" Vào đi. "
Nghe như vậy Trình Lạc mới đẩy cửa tiến vào trong.
Trình Lạc : " Trưởng khoa Điền, anh tìm tôi sao? "
Điền Lãng vui vẻ đứng lên làm động tác mời Trình Lạc ngồi rồi nói :
" Bác sĩ Trình xin chúc mừng cô, cô lại lập kỷ lục rút ngắn tốc độ phẫu thuật thêm hai phút, thật đáng mừng. "
Trình Lạc : " Cảm ơn trưởng khoa, nhưng hôm nay anh gọi tôi tới đây chắc không phải chỉ để khen tôi thôi đúng không? Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra đi. "
" Đúng là tôi có chuyện muốn tìm cô. Chiều nay khoa chúng ta sẽ có 5 bác sĩ thực tập mới họ đều là những anh tài trong giới y khoa. Cô và 4 vị bác sĩ nữa sẽ lần lượt hướng dẫn cho một người trong số họ, cô thấy thế nào? "
Trình Lạc : " Không thành vấn đề. "
" Ờ... Chuyện là..."
Trình Lạc : " Trưởng khoa có gì anh cứ nói đi. "
" Ờ... Chuyện là trong nhóm 5 người này có một cô gái tên là Tề Minh Châu. Cô gái ấy là con gái của đàn anh cùng trường đại học của tôi anh ấy biết tin con gái sẽ tới chỗ tôi thực tập nên nhờ tôi giúp đỡ. Tôi cũng mong cô có thể hướng dẫn cho cô ấy. "
Trình Lạc : " Trưởng khoa, anh cũng biết tôi không thích kiểu nhờ vả như vậy mà. "
" Tôi biết, nhưng trước đây anh ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi đã có xem qua hồ sơ của Tề Minh Châu năng lực rất tốt cô yên tâm đi. "
Trình Lạc : " Tôi sẽ suy nghĩ thêm về lời đề nghị của anh, xin phép tôi đi trước. " Nói xong Trình Lạc đứng dậy rồi rời khỏi phòng trưởng khoa.
Buổi chiều khoảng hơn 14h, Điền Lãng gọi 5 vị bác sĩ tới phòng họp. Sau khi viện trưởng giới thiệu xong thì 5 bác sĩ thực tập đó cũng tiến vào, họ cúi người chào hỏi những người có mặt trong phòng họp. Viện trưởng nhìn 5 vị bác sĩ ở đây hỏi :
" Các vị, ở đây phía sau lưng tôi đều là những nhân tài mới tôi mong mọi người sẽ dẫn dắt họ thật tốt, còn về việc chọn ai là học sinh của mình thì tôi nghĩ các vị nên tự chọn để có được học sinh mà mình mong muốn. Bác sĩ Trình cô hãy nhận học trò mà mình sẽ dẫn dắt đi. "
Trình Lạc nghe viện trưởng gọi tên mình thì khẽ gật đầu, cô lướt qua danh sách các thực tập sinh rồi dừng lại ở trước cô gái tên Tề Minh Châu.
Trình Lạc ngước mắt lên gọi :
" Tề Minh Châu. " Cô gái được gọi tên bước lên phía trước một bước dõng dạc nói :
" Có. "
Trình Lạc : " Tôi sẽ hướng dẫn cô, hãy làm việc học tập thật chăm chỉ đấy. "
" Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt những gì bác sĩ đã giao. "
Những bác sĩ còn lại cũng mau chóng chọn học sinh của mình rồi lần lượt rời khỏi phòng họp, Trình Lạc và Tề Minh Châu rời khỏi phòng sau cùng. Khi mới bước ra khỏi phòng họp chưa bao lâu thì Điền Lãng đuổi theo .
" Bác sĩ Trình đợi một chút." Trình Lạc dừng bước xoay người nhìn Điền Lãng đang đi tới hỏi :
" Có chuyện gì sao trưởng khoa? "
" Tôi có chuyện muốn nói với cô. " Trình Lạc nghe vậy khẽ gật đầu, cô nhìn về phía Tề Minh Châu nói :
" Em về văn phòng đợi tôi lát nữa tôi sẽ giao việc cho em. " Tề Minh Châu gật đầu chào hai người rồi rời khỏi.
Sau khi Tề Minh Châu rời đi, Trình Lạc mới nhìn Điền Lãng nói :
" Trưởng khoa có chuyện gì anh nói đi. "
" Thực ra tôi chỉ muốn cảm ơn cô. Cảm ơn cô vì đã đồng ý giúp tôi. "
Trình Lạc : " Nhận hướng dẫn cho Tề Minh Châu không phải do anh tôi thấy năng lực của cô ấy rất tốt, tôi thì không muốn phải bỏ qua một viên ngọc tốt nào. Nếu như cô ấy trở thành một bác sĩ giỏi thì tôi nên cảm ơn anh ban đầu đã giới thiệu cho tôi thì đúng hơn. Nếu không còn gì nữa tôi xin phép đi trước đây. "
Trình Lạc trở về phòng, sau khi mở cửa bước vào đã thấy Tề Minh Châu nghiêm chỉnh đứng đó, tác phong gọn gàng, cử chỉ đúng đắn, dường như trong xuất quá trình cô nói chuyện với Điền Lãng cô ấy đều đứng đợi.
Trình Lạc về vị trí của mình hướng về vị trí trước mặt nhìn Tề Minh Châu nói :
" Ngồi đi. "
" Dạ không cần đâu thưa cô, em đứng được rồi. "
Trình Lạc : " Không cần căng thẳng như vậy đâu. Với lại tôi già như sao? Tính ra năm nay tôi mới chỉ có 27 tuổi thôi mà. "
Tề Minh Châu nghe Trình Lạc nói vậy mau chóng xua tay giải thích :
" Em không có ý đó chỉ tại bác sĩ là người sẽ hướng dẫn em nên em nghĩ cũng nên gọi bác sĩ một chữ 'Thầy'. "
Trình Lạc : " Được rất tốt, Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ dẫn em đi thăm quan bệnh viện và làm quen với công việc. Làm việc với tôi cho dù có mệt mỏi cũng không được bỏ cuộc đâu đấy, đừng khiến tôi cảm thấy thất vọng khi nhận hướng dẫn em.! "
" Em biết, em sẽ cố gắng hết sức mình. "
Trình Lạc : " Được ra ngoài trước đi. "
Một lát sau Trình Lạc cũng đi tìm Tề Minh Châu cô dẫn cô ấy đi làm quen với công việc và hướng dẫn cô ấy sẽ phải làm những gì.
Trình Lạc : " Trời cũng tối rồi hay em tới căn tin ăn gì trước đi, hôm nay sẽ là buổi trực đêm đầu tiên của em đấy. Cô lên. "
" Được ạ. Vậy chị Trình, chị có cần em lấy gì cho chị không ạ? "
Trình Lạc : " Chị Trình sao?"
" Khi chỉ có chúng ta em có thể gọi như thế không? "
Trình Lạc bật cười nói :
" Được. "
" Vậy em đi đây ạ, lát nữa em sẽ lấy thức ăn về cho chị. "
Trình Lạc : " Được. "
Từ Viên Khang sau khi xong việc thì cùng Bạch Ảnh tới bệnh viện tìm cô, anh mang nhiều món ăn tới cho các bác sĩ ở đây với lí do ' Bác sĩ Trình mời mọi người ăn tối. '
Anh mag một phần thức ăn tới phòng của cô. Từ Viên Khang không gõ cửa mà đẩy cửa bước vào, nhưng khi thấy cô đang nằm ngục xuống bàn thì động tác lại trở nên nhẹ nhàng. Anh đi tới cởi chiếc áo khoác của mình ra phủ lên người cô, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện ngắm gương mặt của cô khi ngủ.
Lúc này Tề Minh Châu cũng mang cơm tới cho Trình Lạc thông qua khe cửa Tề Minh Châu thấy trong phòng Trình Lạc còn có người nên xoay người định rời khỏi đó, nhưng khi vừa quay lại Tề Minh Châu lại động phải một người. Biết là lỗi của mình nên Tề Minh Châu liên tục cúi người xin lỗi.
Bạch Ảnh : " Không sao đâu. "
Nhìn quần áo của người kia bị mình làm bẩn Tề Minh Châu ngước mặt lên nhìn người đó nói :
" Tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ đền cho anh, đây là số điện thoại của tôi anh hãy gọi vào số này tôi sẽ đền mà. " Bạch Ảnh khi thấy khuôn mặt cùng ánh mắt đó thì ngây người ra không đáp lời.
" Anh gì ơi...?" Tề Minh Châu thấy Bạch Ảnh không có phản ứng thì sốt ruột gọi.
Bạch Ảnh : " Không sao đâu! Không cần phải đền đâu. "
" Như vậy không được đâu, hay anh thay nó ra tôi giúp anh giặt sạch nó. " Dưới sự kiên quyết của Tề Minh Châu, Bạch Ảnh đành thay áo ra cho cô ấy đi giặt, Tề Minh Châu nhận áo và danh thiếp của Bạch Ảnh rồi rời khỏi đó.
Bất giác Bạch Ảnh nhìn theo hướng cô ấy thì thầm :
" Lâu lắm rồi mới thấy được ánh mắt đó, cái cách xin lỗi và điệu bộ ấy giống thật đấy. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.