Chương 98: Bắt Đầu Ra Tay.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Rất lâu sau đó Từ Viên Khang mới ra ngoài, ngay khi cánh cửa vừa khép lại
ánh mắt anh liền lộ ra tia sáng lạnh lẽo, bàn tay anh siết chặt thành
nắm đấm, anh tin người phụ nữ bên trong phòng chính là mẹ mình, anh tin
tưởng Trình Lạc, nhưng bản thân anh vẫn muốn xác nhận lại thêm một lần
nữa.
Trình Lạc thấy anh cứ im lặng, cô lo lắng bước lên phía trước :
" Anh, vẫn ổn chứ? "
Từ Viên Khang : " Anh không sao? Chuyện hôm nay cảm ơn em. Đi thôi để anh đưa em về. " Trình Lạc chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo phía sau anh. Trong lòng cô tò mò một chuyện nhiều lúc muốn hỏi rồi lại thôi, nhưng suy đi tính lại vẫn nên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, Trình Lạc hướng về phía trước mà gọi :
" Này. Tôi... có một chuyện hơi thắc mắc muốn hỏi anh. " Từ Viên Khang nghe tiếng cô gọi anh xoay người lại tiến tới trước mặt cô nói :
" Em là muốn hỏi, tại sao trước đó cho dù là anh cầm tờ xét nghiệm ADN mà vẫn có chút phân vân vậy ban nãy sao lại xác nhận đúng không? "
Trình Lạc gật đầu : " Đúng vậy? "
Từ Viên Khang khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói :
" Là anh đã nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay bà ấy, người khác có thể không biết nhưng anh lại biết rất rõ ràng bởi vì vết thương đó là do chính tay anh gây ra. Hồi nhỏ anh rất ngang bướng một lần mẹ đưa về quê ngoại chơi, ông ngoại tặng anh một cây kiếm gỗ mặc dù chỉ là kiếm gỗ nhưng điêu khắc mài giũa khiến trở rất sắc nhọn, tuy không thể chém như kiếm thật nhưng có thể chọc thủng nhiều thứ. Khi anh nhận được cây kiếm đã rất vui thích cầm nó chạy nhảy khắp nơi, mẹ sợ cây kiếm sẽ làm anh bị thương nên muốn cây kiếm đi. Anh lại không hiểu chuyện sợ mẹ sẽ lấy không trả trong lúc giằng co anh đã vô tình chọc mũi kiếm vào cổ tay mẹ... khiến mau chảy không ngừng. Nhưng lúc đó mẹ không hề trách anh, bà dùng nụ cười để an ủi anh, bà bảo ‘ không sao đâu ’. Mặc dù anh biết đó chỉ là lời nói dối thôi, bởi vì gương mặt mẹ tái xanh vì mất máu.
Sau khi trở về được băng bó lại ông ngoại có hỏi thì mẹ cũng chỉ nói là do bất cẩn nên bị ngã. Mẹ nói với anh đây là bí mật của hai mẹ con, nên không cho bất kỳ ai biết cả. Đấy là lý do vì sao anh thấy vết sẹo đó lại khẳng định được mẹ mình. "
Trình Lạc : " Vậy... bây giờ anh đã biết rồi bước tiếp theo anh nên làm gì? "
" Bắt đầu ra tay thôi, những kẻ đã nợ mẹ con anh anh sẽ khiến bọn họ xuống địa ngục mà trả giá. "
Từ Viên Khang sau khi đưa Trình Lạc về nhà thì lái xe tới bệnh viện, đứng trước cửa phòng bệnh nhìn vào cảnh tượng bên trong anh liền cảm thấy khó chịu, nhưng trước mắt không thể hành sự khinh suất. Từ Viên Khang nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Từ lão gia thấy anh thì mỉa mai :
" ây, Từ thiếu cơn gió nào thổi cậu tới đây nữa vậy? "
Từ phu nhân ở bên cạnh thấy vậy vỗ nhẹ lên vai ông ra vẻ trách móc :
" Viên Minh sao anh lại nói con nó như vậy chứ? "
" Sao nào anh nói không đúng sao?"
Từ Viên Khang bỏ mặc những lời nói của họ anh tiến đến cầm lấy tay trái của Từ phu nhân sắn tay áo lên xem xét, quả nhiên không hề có vết sẹo nào cả. Sau khi đã xem xét kỹ càng anh thả tay của bà ra bên môi hiện lên nụ cười, Từ phu nhân thấy lạ bèn hỏi :
" Viên Khang, con làm gì vậy? "
Từ Viên Khang nhún vai : " Không làm gì cả, chỉ là có một món quà nhỏ không biết bà có thích hay không thôi. '' Vừa nói anh vừa lấy ra một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy đưa cho bà. Ban đầu Từ phu còn nghi ngờ nhưng thấy được chiếc vòng cùng nụ cười của anh thì bà mới dần buông lỏng phòng bị, đã hơn 20 năm đây là lần đầu Từ Viên Khang cười với bà như vậy.
Thấy Từ phu nhân không nhận Từ Viên Khang giả bộ như mất hứng :
" Nếu như đã không thích thì thôi vậy. "
" Ấy, mẹ thích quà của con trai đương nhiên là mẹ thích rồi. "Từ phu nhân nhận lấy chiếc vòng rồi vui vẻ đeo vào tay. Từ lão gia ở bên cạnh thấy tình cảm của hai mẹ con tốt như vậy cũng an tâm.
Từ Viên Khang, xoay người đi tới ngồi xuống bên bàn trà, anh tự rót cho mình một ly, Từ phu nhân cũng quay lại bên cạnh giường bệnh tiếp tục gọt hoa quả. Từ Viên Khang nhẹ nhàng đặt lại ly trà lên bàn anh hướng về phía ba mình nói :
" Ba, ba ở viện cũng khá lâu rồi đã đến lúc nên quay về nhà . "
Từ lão gia lắc đầu : " Ba nghĩ ba nên ở lại đây thì hơn. "
Từ Viên Khang : " Tại sao vậy? "
" Anh còn dám hỏi tại sao à? Ba ở lại đây để nếu như có bị anh chọc tức tới tái phát bệnh tim thì bác sĩ dễ dàng cứu chữa hơn. "
Từ Viên Khang : " Xem ra ba cũng rất sợ chết nhỉ. "
" Từ Viên Khang mày... "
Từ Viên Khang : " Ba. ba như vậy là muốn phát bệnh à, con gọi bác sĩ nha. " Từ Viên Khang lão gia nghe vậy chỉ biết im lặng, Từ phu nhân luôn đứng bên cạnh vuốt ve giúp ông điều tiết, bà hướng về phía Từ Viên Khang nhỏ nhẹ nói :
" Viên Khang, con đừng chọc tức ba nữa được không con. "
Từ Viên Khang nghe vậy chỉ hừ lạnh không đáp, thời gian trôi qua thêm vài phút căn phòng cũng chẳng có ai nói thêm bất kỳ điều gì. Từ Viên Khang thấy nhàm chán đứng dậy định đi, anh đảo mắt qua Từ phu nhân cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Từ lão gia. Cứ đi như vậy không phải là phong cách của anh phải thêm chút gia vị thì canh mới ngọt
Từ Viên Khang : " Ba, con mới nghe được một thông tin không biết ba có hứng thú nghe hay không? "
" Thông tin gì?. "
Từ Viên Khang : " Chính là người bạn thân trước kia của mẹ. Tên là gì ấy nhỉ... Phương... Phương. "
" Phương Hải Ninh. " Từ lão gia thấy anh nhớ không nổi bèn nhắc nhở, Từ phu nhân nghe thấy cái tên này thì động tác gọt hoa quả liền khựng lại, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên. Bà nhìn về phía Từ Viên Khang nở nụ cười gượng gạo :
" Viên Khang sao tự nhiên con lại nhắc tới bà ấy. "
" Phải đấy. " Từ lão gia cũng hỏi ra thắc mắc.
Từ Viên Khang : " Sao vậy, biểu cảm của hai người là sao chứ? Chẳng phải hai người muốn gặp bà ấy để nói hai tiếng ‘ cảm ơn ’ hay sao? Bao nhiêu năm qua con vẫn giúp hai người âm thầm nghe ngóng tin tức giờ đã có rồi hai người không muốn biết sao? "
" Muốn, đương nhiên muốn chứ? " Từ phu nhân vội vàng nói, lúc này bà mới nhận ra mình hơi lỗ mãng nên bào chữa lại :
" Mẹ đương nhiên muốn biết tung tích của bà ấy rồi, năm xưa nếu không nhờ bà ấy cứu. Mẹ đã không có được ngày hôm nay, đương nhiên mẹ phải cảm ơn bà ấy thật tốt rồi. "
Từ Viên Khang : " Tốt nhất là như vậy. "
Trình Lạc thấy anh cứ im lặng, cô lo lắng bước lên phía trước :
" Anh, vẫn ổn chứ? "
Từ Viên Khang : " Anh không sao? Chuyện hôm nay cảm ơn em. Đi thôi để anh đưa em về. " Trình Lạc chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo phía sau anh. Trong lòng cô tò mò một chuyện nhiều lúc muốn hỏi rồi lại thôi, nhưng suy đi tính lại vẫn nên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, Trình Lạc hướng về phía trước mà gọi :
" Này. Tôi... có một chuyện hơi thắc mắc muốn hỏi anh. " Từ Viên Khang nghe tiếng cô gọi anh xoay người lại tiến tới trước mặt cô nói :
" Em là muốn hỏi, tại sao trước đó cho dù là anh cầm tờ xét nghiệm ADN mà vẫn có chút phân vân vậy ban nãy sao lại xác nhận đúng không? "
Trình Lạc gật đầu : " Đúng vậy? "
Từ Viên Khang khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói :
" Là anh đã nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay bà ấy, người khác có thể không biết nhưng anh lại biết rất rõ ràng bởi vì vết thương đó là do chính tay anh gây ra. Hồi nhỏ anh rất ngang bướng một lần mẹ đưa về quê ngoại chơi, ông ngoại tặng anh một cây kiếm gỗ mặc dù chỉ là kiếm gỗ nhưng điêu khắc mài giũa khiến trở rất sắc nhọn, tuy không thể chém như kiếm thật nhưng có thể chọc thủng nhiều thứ. Khi anh nhận được cây kiếm đã rất vui thích cầm nó chạy nhảy khắp nơi, mẹ sợ cây kiếm sẽ làm anh bị thương nên muốn cây kiếm đi. Anh lại không hiểu chuyện sợ mẹ sẽ lấy không trả trong lúc giằng co anh đã vô tình chọc mũi kiếm vào cổ tay mẹ... khiến mau chảy không ngừng. Nhưng lúc đó mẹ không hề trách anh, bà dùng nụ cười để an ủi anh, bà bảo ‘ không sao đâu ’. Mặc dù anh biết đó chỉ là lời nói dối thôi, bởi vì gương mặt mẹ tái xanh vì mất máu.
Sau khi trở về được băng bó lại ông ngoại có hỏi thì mẹ cũng chỉ nói là do bất cẩn nên bị ngã. Mẹ nói với anh đây là bí mật của hai mẹ con, nên không cho bất kỳ ai biết cả. Đấy là lý do vì sao anh thấy vết sẹo đó lại khẳng định được mẹ mình. "
Trình Lạc : " Vậy... bây giờ anh đã biết rồi bước tiếp theo anh nên làm gì? "
" Bắt đầu ra tay thôi, những kẻ đã nợ mẹ con anh anh sẽ khiến bọn họ xuống địa ngục mà trả giá. "
Từ Viên Khang sau khi đưa Trình Lạc về nhà thì lái xe tới bệnh viện, đứng trước cửa phòng bệnh nhìn vào cảnh tượng bên trong anh liền cảm thấy khó chịu, nhưng trước mắt không thể hành sự khinh suất. Từ Viên Khang nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Từ lão gia thấy anh thì mỉa mai :
" ây, Từ thiếu cơn gió nào thổi cậu tới đây nữa vậy? "
Từ phu nhân ở bên cạnh thấy vậy vỗ nhẹ lên vai ông ra vẻ trách móc :
" Viên Minh sao anh lại nói con nó như vậy chứ? "
" Sao nào anh nói không đúng sao?"
Từ Viên Khang bỏ mặc những lời nói của họ anh tiến đến cầm lấy tay trái của Từ phu nhân sắn tay áo lên xem xét, quả nhiên không hề có vết sẹo nào cả. Sau khi đã xem xét kỹ càng anh thả tay của bà ra bên môi hiện lên nụ cười, Từ phu nhân thấy lạ bèn hỏi :
" Viên Khang, con làm gì vậy? "
Từ Viên Khang nhún vai : " Không làm gì cả, chỉ là có một món quà nhỏ không biết bà có thích hay không thôi. '' Vừa nói anh vừa lấy ra một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy đưa cho bà. Ban đầu Từ phu còn nghi ngờ nhưng thấy được chiếc vòng cùng nụ cười của anh thì bà mới dần buông lỏng phòng bị, đã hơn 20 năm đây là lần đầu Từ Viên Khang cười với bà như vậy.
Thấy Từ phu nhân không nhận Từ Viên Khang giả bộ như mất hứng :
" Nếu như đã không thích thì thôi vậy. "
" Ấy, mẹ thích quà của con trai đương nhiên là mẹ thích rồi. "Từ phu nhân nhận lấy chiếc vòng rồi vui vẻ đeo vào tay. Từ lão gia ở bên cạnh thấy tình cảm của hai mẹ con tốt như vậy cũng an tâm.
Từ Viên Khang, xoay người đi tới ngồi xuống bên bàn trà, anh tự rót cho mình một ly, Từ phu nhân cũng quay lại bên cạnh giường bệnh tiếp tục gọt hoa quả. Từ Viên Khang nhẹ nhàng đặt lại ly trà lên bàn anh hướng về phía ba mình nói :
" Ba, ba ở viện cũng khá lâu rồi đã đến lúc nên quay về nhà . "
Từ lão gia lắc đầu : " Ba nghĩ ba nên ở lại đây thì hơn. "
Từ Viên Khang : " Tại sao vậy? "
" Anh còn dám hỏi tại sao à? Ba ở lại đây để nếu như có bị anh chọc tức tới tái phát bệnh tim thì bác sĩ dễ dàng cứu chữa hơn. "
Từ Viên Khang : " Xem ra ba cũng rất sợ chết nhỉ. "
" Từ Viên Khang mày... "
Từ Viên Khang : " Ba. ba như vậy là muốn phát bệnh à, con gọi bác sĩ nha. " Từ Viên Khang lão gia nghe vậy chỉ biết im lặng, Từ phu nhân luôn đứng bên cạnh vuốt ve giúp ông điều tiết, bà hướng về phía Từ Viên Khang nhỏ nhẹ nói :
" Viên Khang, con đừng chọc tức ba nữa được không con. "
Từ Viên Khang nghe vậy chỉ hừ lạnh không đáp, thời gian trôi qua thêm vài phút căn phòng cũng chẳng có ai nói thêm bất kỳ điều gì. Từ Viên Khang thấy nhàm chán đứng dậy định đi, anh đảo mắt qua Từ phu nhân cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Từ lão gia. Cứ đi như vậy không phải là phong cách của anh phải thêm chút gia vị thì canh mới ngọt
Từ Viên Khang : " Ba, con mới nghe được một thông tin không biết ba có hứng thú nghe hay không? "
" Thông tin gì?. "
Từ Viên Khang : " Chính là người bạn thân trước kia của mẹ. Tên là gì ấy nhỉ... Phương... Phương. "
" Phương Hải Ninh. " Từ lão gia thấy anh nhớ không nổi bèn nhắc nhở, Từ phu nhân nghe thấy cái tên này thì động tác gọt hoa quả liền khựng lại, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên. Bà nhìn về phía Từ Viên Khang nở nụ cười gượng gạo :
" Viên Khang sao tự nhiên con lại nhắc tới bà ấy. "
" Phải đấy. " Từ lão gia cũng hỏi ra thắc mắc.
Từ Viên Khang : " Sao vậy, biểu cảm của hai người là sao chứ? Chẳng phải hai người muốn gặp bà ấy để nói hai tiếng ‘ cảm ơn ’ hay sao? Bao nhiêu năm qua con vẫn giúp hai người âm thầm nghe ngóng tin tức giờ đã có rồi hai người không muốn biết sao? "
" Muốn, đương nhiên muốn chứ? " Từ phu nhân vội vàng nói, lúc này bà mới nhận ra mình hơi lỗ mãng nên bào chữa lại :
" Mẹ đương nhiên muốn biết tung tích của bà ấy rồi, năm xưa nếu không nhờ bà ấy cứu. Mẹ đã không có được ngày hôm nay, đương nhiên mẹ phải cảm ơn bà ấy thật tốt rồi. "
Từ Viên Khang : " Tốt nhất là như vậy. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.