Chương 15: Điều Tra Thân Phận.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Sau khi đã tắm xong Từ Viên Khang ngồi lại bàn làm việc mở ra tờ cá cược mà anh đã kí hồi tối, anh cũng chẳng quan tâm quăng nó xuống ngăn bàn rồi
đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau do tập đoàn có chuyên gấp nên Từ Viên Khang đã đi từ rất sớm cơm sáng cũng không ăn.
Gần 8h sáng Trình Lạc mới tỉnh dậy, cô mở mắt chống người ngồi dậy nhìn nơi xa lạ này, Trình Lạc hoảng hốt lập tức tung chăn ra xem xét, trên người cô vẫn có đồ nhưng không phải là đổ của cô.
Trong lúc Trình Lạc đang hoang mang thì cánh cửa mở ra một người phụ nư trung niên bước vào trên tay bà ấy là một khay đồ.
Trình Lạc nheo mày hỏi :
" Bà là ai? đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Các người muốn làm gì? "
Người phụ nữ kia đáp :
" Tiểu thư đừng sợ, tôi họ Tô là quản gia ở đây cô gọi tôi Thím Tô là được, đây là nhà của Từ Thiếu, hôm qua cô say cậu ấy có đưa cô về đây. "
Trình Lạc : " Từ Thiếu? Từ Viên Khang sao.? "
" Đúng vậy. " Thím Tô gật đầu khẳng định
Trình Lạc : " Vậy đồ của tôi...? "
" Tiểu thư yên tâm là do tôi mà một cô gái khác thay dùm cô, còn đây là bộ đồ mới thiếu gia chuẩn bị cho cô. "
Trình Lạc nhận lấy rồi nói :
" Cảm ơn. "
" Vậy tiểu thư có cần gì nữa không ạ? " Thím Tô hỏi
Trình Lạc : " Lát nữa phiền thím gọi giúp tôi một chiếc xe tới bệnh viện Y là được."
Thím Tô gật đầu đáp :
" Được ạ. Nếu tiểu thư không còn gì dặn dò nữa tôi xin phép ra ngoài trước ạ. " Trình Lạc gật đầu đồng ý.
Chỉ một lát sau Trình Lạc cũng xuống lầu, cô cũng chẳng ăn sáng mà trực tiếp tới bệnh viện, vừa tới chưa được bao lâu lại phải vào phòng phẫu thuật.
Còn bên phía Từ Viên Khang, sau khi anh tới tập đoàn thì lập tức mở cuộc họp.
Từ Viên Khang ngồi vắt chéo chân, anh cầm chiếc bút máy xoay xoay trên tay, tuy không nói gì nhưng uy áp từ anh tỏa ra khiến mọi người đều sợ hãi. Từ Viên Khang đặt mạnh chiếc bút máy xuống bàn, liếc mắt nhìn đám người trước mặt nói :
" đã qua 7 phút 36 giây mà các người không có gì để nói sao? "
" Từ Tổng.... Tôi nghĩ vấn đề xảy ra là ở khâu sản xuất, và tiêu thụ Còn về nguyên liệu tôi đã cung cấp đúng như những gì bên thiết kế yêu cầu. Nên việc phát sinh lỗi do nguyên liệu là không thể nào. Tôi nghĩ phải hỏi bên chất lượng. " Trưởng phòng vật liệu lên tiếng,
Bị lôi ra như vậy trưởng phòng chất lượng cũng chẳng ngồi im bắt đầu tranh cãi.
" Tôi đã thấy nguyên liệu của lô hàng có vấn đề và báo cáo lên trên nhưng anh lại cứ khăng khăng xác nhận là không có vấn đề gì và anh đã cung cấp nguyên liệu cho các xưởng sản xuất thì họ mới làm, Ở trên báo xuống là không sao tôi mới cho tung ra thị trường giờ có chuyện anh lại đổ lên đầu tôi là sao hả? " Hai bên liên tục tranh cãi, Từ Viên Khang cau mày lên tiếng.
Từ Viên Khang : " Các người cãi nhau đủ chưa?
Trưởng phòng Đỗ đúng không? Ông có chắc là nguyên liệu để may số hàng kia là đúng như bản thiết kế chứ? "
" Tôi... " Dưới sự chất vấn của anh Trưởng phòng Đỗ kia lắp bắp chẳng nói nên lời.
Từ Viên Khang lại nhìn về phía trưởng phòng chất lượng hỏi :
" Còn cậu, cậu có chắc là mình đã báo lên trên chứ? Vậy tại sao tôi không nhận được một bản báo cáo nào từ bộ phận của cậu... "
" Tôi..."
Từ Viên Khang : " Tôi không muốn phí thời gian ở đây nghe các người giải thích hay tranh cãi. Thứ tôi quan tâm bây giờ chính là xử lý chuyện lô hàng kém chất lượng còn về việc trách nhiệm của ai thì tôi sẽ điều tra không sót một ai, tới lúc đó các người tha hồ mà nói. " Nói dứt lời Từ Viên Khang đứng dậy bước đi, bỏ lại đám người trong phòng nhìn nhau bằng ánh mắt sợ hãi. Họ sợ vì trong lòng có quỷ, họ đã làm gì trong lòng họ tự biết.
Bạch Ảnh đi phía sau Từ Viên Khang nói :
" Từ Thiếu, lão đại tới rồi. "
Từ Viên Khang nghe vậy cũng chỉ " Ừ " một tiếng, tới trước thang anh ấn mở cửa bước vào ấn tầng cao nhất rồi cùng Bạch Ảnh đi lên trên.
Tới trước phòng Lãnh Ngạo anh gõ cửa rồi bước vào trong.
Từ Viên Khang vừa ngồi xuống đã nghe Lãnh Ngạo hỏi :
" Giải quyết thế nào rồi. "
Từ Viên Khang : " Mình đang điều tra. Tất cả những sản phẩm đã tung ra thị trường mình đã cho người thu hồi lại hết, còn những ai đã mua phải hàng kém chất lượng trước mắt chúng ta chỉ có thể bồi thường tổn thất và xin lỗi. "
Nghe Từ Viên Khang nói vậy Lãnh Ngạo đáp :
" Chỉ có thể như vậy, trong vòng 3 ngày mình muốn cậu điều tra và thanh lọc lại tập đoàn, những người đáng thì ở lại những kẻ không đáng thì thẳng tay khai trừ. "
Từ Viên Khang : " Mình biết rồi. "
Lãnh Ngạo nhận được câu trả lời của Từ Viên Khang rồi nhưng vẫn chưa thấy anh đi thì hỏi :
" Còn có chuyện gì sao? "
Từ Viên Khang : " Không... Không có, vậy thì ra ngoài đi, mình muốn yên tĩnh một lát. "
Từ Viên Khang nghe vậy thì đứng dậy bước đi nhưng đi được vài bước lại nghe Lãnh Ngạo nói :
" Viên Khang khoan đã, mình sẽ sang New York vài ngày chuyện ở đây cậu tự mình xử lý đi. Đừng tìm mình biết chưa. "
Từ Viên Khang : " Biết rồi. "
Nói dứt câu Từ Viên Khang đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạch Ảnh thấy anh đã ra thì tiến lại hỏi :
" Từ Thiếu, lão đại không mắng anh chứ. "
Từ Viên Khang : " Không có nhưng cậu ta ra hạn cho tôi trong vòng 3 ngày phải xử lý xong chuyện này.
Mà Bạch Ảnh này, Ngạo chưa tìm được em dâu sao? " Bạch Ảnh nghe câu hỏi của anh thì lắc đầu.
Từ Viên Khang thở dài nói :
" Thảo nào nhìn cậu ta cứ như tảng băng di động vậy lạnh toát. Thôi không nói nhiều nữa , bàn chính sự đi. Chú hãy mau đi điều tra về số nguyên liệu giao tới cho xưởng sản xuất, sau đó tra xem bên chất đã kiểm tra chặt chẽ trước khi cho tung ra thị trường hay chưa. Sau khi điều tra xong thì hãy tìm thêm cho tôi một chút tư liệu về người này. "
" Ai ạ? " Bạch Ảnh khó hiểu hỏi lại.
Từ Viên Khang : " Trình Lạc. "
" đây là công tư không phân minh đấy. " Bạch Ảnh lẩm nhẩm,
Từ Viên Khang đã nghe nhưng cố tình hỏi lại :
" Chú vừa nói cái gì cơ. "
Bạch Ảnh : " Tôi không có nói gì hết, à không... Tôi nói là tôi sẽ đi làm ngay. "
Sáng sớm hôm sau do tập đoàn có chuyên gấp nên Từ Viên Khang đã đi từ rất sớm cơm sáng cũng không ăn.
Gần 8h sáng Trình Lạc mới tỉnh dậy, cô mở mắt chống người ngồi dậy nhìn nơi xa lạ này, Trình Lạc hoảng hốt lập tức tung chăn ra xem xét, trên người cô vẫn có đồ nhưng không phải là đổ của cô.
Trong lúc Trình Lạc đang hoang mang thì cánh cửa mở ra một người phụ nư trung niên bước vào trên tay bà ấy là một khay đồ.
Trình Lạc nheo mày hỏi :
" Bà là ai? đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Các người muốn làm gì? "
Người phụ nữ kia đáp :
" Tiểu thư đừng sợ, tôi họ Tô là quản gia ở đây cô gọi tôi Thím Tô là được, đây là nhà của Từ Thiếu, hôm qua cô say cậu ấy có đưa cô về đây. "
Trình Lạc : " Từ Thiếu? Từ Viên Khang sao.? "
" Đúng vậy. " Thím Tô gật đầu khẳng định
Trình Lạc : " Vậy đồ của tôi...? "
" Tiểu thư yên tâm là do tôi mà một cô gái khác thay dùm cô, còn đây là bộ đồ mới thiếu gia chuẩn bị cho cô. "
Trình Lạc nhận lấy rồi nói :
" Cảm ơn. "
" Vậy tiểu thư có cần gì nữa không ạ? " Thím Tô hỏi
Trình Lạc : " Lát nữa phiền thím gọi giúp tôi một chiếc xe tới bệnh viện Y là được."
Thím Tô gật đầu đáp :
" Được ạ. Nếu tiểu thư không còn gì dặn dò nữa tôi xin phép ra ngoài trước ạ. " Trình Lạc gật đầu đồng ý.
Chỉ một lát sau Trình Lạc cũng xuống lầu, cô cũng chẳng ăn sáng mà trực tiếp tới bệnh viện, vừa tới chưa được bao lâu lại phải vào phòng phẫu thuật.
Còn bên phía Từ Viên Khang, sau khi anh tới tập đoàn thì lập tức mở cuộc họp.
Từ Viên Khang ngồi vắt chéo chân, anh cầm chiếc bút máy xoay xoay trên tay, tuy không nói gì nhưng uy áp từ anh tỏa ra khiến mọi người đều sợ hãi. Từ Viên Khang đặt mạnh chiếc bút máy xuống bàn, liếc mắt nhìn đám người trước mặt nói :
" đã qua 7 phút 36 giây mà các người không có gì để nói sao? "
" Từ Tổng.... Tôi nghĩ vấn đề xảy ra là ở khâu sản xuất, và tiêu thụ Còn về nguyên liệu tôi đã cung cấp đúng như những gì bên thiết kế yêu cầu. Nên việc phát sinh lỗi do nguyên liệu là không thể nào. Tôi nghĩ phải hỏi bên chất lượng. " Trưởng phòng vật liệu lên tiếng,
Bị lôi ra như vậy trưởng phòng chất lượng cũng chẳng ngồi im bắt đầu tranh cãi.
" Tôi đã thấy nguyên liệu của lô hàng có vấn đề và báo cáo lên trên nhưng anh lại cứ khăng khăng xác nhận là không có vấn đề gì và anh đã cung cấp nguyên liệu cho các xưởng sản xuất thì họ mới làm, Ở trên báo xuống là không sao tôi mới cho tung ra thị trường giờ có chuyện anh lại đổ lên đầu tôi là sao hả? " Hai bên liên tục tranh cãi, Từ Viên Khang cau mày lên tiếng.
Từ Viên Khang : " Các người cãi nhau đủ chưa?
Trưởng phòng Đỗ đúng không? Ông có chắc là nguyên liệu để may số hàng kia là đúng như bản thiết kế chứ? "
" Tôi... " Dưới sự chất vấn của anh Trưởng phòng Đỗ kia lắp bắp chẳng nói nên lời.
Từ Viên Khang lại nhìn về phía trưởng phòng chất lượng hỏi :
" Còn cậu, cậu có chắc là mình đã báo lên trên chứ? Vậy tại sao tôi không nhận được một bản báo cáo nào từ bộ phận của cậu... "
" Tôi..."
Từ Viên Khang : " Tôi không muốn phí thời gian ở đây nghe các người giải thích hay tranh cãi. Thứ tôi quan tâm bây giờ chính là xử lý chuyện lô hàng kém chất lượng còn về việc trách nhiệm của ai thì tôi sẽ điều tra không sót một ai, tới lúc đó các người tha hồ mà nói. " Nói dứt lời Từ Viên Khang đứng dậy bước đi, bỏ lại đám người trong phòng nhìn nhau bằng ánh mắt sợ hãi. Họ sợ vì trong lòng có quỷ, họ đã làm gì trong lòng họ tự biết.
Bạch Ảnh đi phía sau Từ Viên Khang nói :
" Từ Thiếu, lão đại tới rồi. "
Từ Viên Khang nghe vậy cũng chỉ " Ừ " một tiếng, tới trước thang anh ấn mở cửa bước vào ấn tầng cao nhất rồi cùng Bạch Ảnh đi lên trên.
Tới trước phòng Lãnh Ngạo anh gõ cửa rồi bước vào trong.
Từ Viên Khang vừa ngồi xuống đã nghe Lãnh Ngạo hỏi :
" Giải quyết thế nào rồi. "
Từ Viên Khang : " Mình đang điều tra. Tất cả những sản phẩm đã tung ra thị trường mình đã cho người thu hồi lại hết, còn những ai đã mua phải hàng kém chất lượng trước mắt chúng ta chỉ có thể bồi thường tổn thất và xin lỗi. "
Nghe Từ Viên Khang nói vậy Lãnh Ngạo đáp :
" Chỉ có thể như vậy, trong vòng 3 ngày mình muốn cậu điều tra và thanh lọc lại tập đoàn, những người đáng thì ở lại những kẻ không đáng thì thẳng tay khai trừ. "
Từ Viên Khang : " Mình biết rồi. "
Lãnh Ngạo nhận được câu trả lời của Từ Viên Khang rồi nhưng vẫn chưa thấy anh đi thì hỏi :
" Còn có chuyện gì sao? "
Từ Viên Khang : " Không... Không có, vậy thì ra ngoài đi, mình muốn yên tĩnh một lát. "
Từ Viên Khang nghe vậy thì đứng dậy bước đi nhưng đi được vài bước lại nghe Lãnh Ngạo nói :
" Viên Khang khoan đã, mình sẽ sang New York vài ngày chuyện ở đây cậu tự mình xử lý đi. Đừng tìm mình biết chưa. "
Từ Viên Khang : " Biết rồi. "
Nói dứt câu Từ Viên Khang đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạch Ảnh thấy anh đã ra thì tiến lại hỏi :
" Từ Thiếu, lão đại không mắng anh chứ. "
Từ Viên Khang : " Không có nhưng cậu ta ra hạn cho tôi trong vòng 3 ngày phải xử lý xong chuyện này.
Mà Bạch Ảnh này, Ngạo chưa tìm được em dâu sao? " Bạch Ảnh nghe câu hỏi của anh thì lắc đầu.
Từ Viên Khang thở dài nói :
" Thảo nào nhìn cậu ta cứ như tảng băng di động vậy lạnh toát. Thôi không nói nhiều nữa , bàn chính sự đi. Chú hãy mau đi điều tra về số nguyên liệu giao tới cho xưởng sản xuất, sau đó tra xem bên chất đã kiểm tra chặt chẽ trước khi cho tung ra thị trường hay chưa. Sau khi điều tra xong thì hãy tìm thêm cho tôi một chút tư liệu về người này. "
" Ai ạ? " Bạch Ảnh khó hiểu hỏi lại.
Từ Viên Khang : " Trình Lạc. "
" đây là công tư không phân minh đấy. " Bạch Ảnh lẩm nhẩm,
Từ Viên Khang đã nghe nhưng cố tình hỏi lại :
" Chú vừa nói cái gì cơ. "
Bạch Ảnh : " Tôi không có nói gì hết, à không... Tôi nói là tôi sẽ đi làm ngay. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.