Chương 40: Em Gái Nuôi.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Trình Lạc sau khi quay về phòng của mình thì lập tức chốt cửa và đivào phòng ngủ mặc cho Từ Viên Khang ở bên ngoài có gọi thế nào cũng không đáp.
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào phòng ngủ hắt lên gương mặt cô, Trình Lạc mới động đậy tỉnh dậy. Cô vào phòng làm vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi phòng. Ngay khi vừa mở cửa cô đã thấy Từ Viên Khang quỳ ở đó trước cửa phòng cô, trên tay anh cầm bó hoa hồng vàng, hơn nữa bên cạnh anh còn có những đóa hoa còn xếp thành hai chữ " Xin lỗi. "
Trình Lạc : " Ý gì đây. " Từ Viên Khang nghe cô hỏi mỉm cười đứng dậy đưa bó hoa về phía cô nói :
" Lạc Lạc, là lỗi của anh, là anh sai. Anh không nên giấu em điều quan trọng như vậy, nhưng anh làm như vậy cũng chỉ muốn giữ em ở lại bên cạnh anh thôi. Anh không có ý xấu gì đâu."
Trình Lạc : " Không có gì xấu sao? Anh coi tôi như một con ngốc để anh đùa cợt tôi xuất những ngày vừa qua. Khiến tôi lo lắng anh sẽ phát bệnh bất kỳ lúc nào. Mà anh nói không có ý gì xấu sao? " Nói xong Trình Lạc định bước đi, Từ Viên Khang thấy vậy mau chóng giữ tay cô lại.
Trình Lạc cảm giác vùng da bị anh chạm vào có phần thô ráp nên nhìn xuống xem thử thì cô thấy được những vết thương trên tay anh, Trình Lạc đưa mắt nhìn về phía những bông hoa hồng vàng được xếp trên đât rồi nhìn anh hỏi :
" Bị thương? "
Từ Viên Khang thấy cô vẫn còn quan tâm mình thì tươi trả lời :
" Đúng là có bị thương nhưng chỉ là vết thương nhỏ, em đừng lo. "
Trình Lạc gật đầu :
" Ừ, xem ra đúng là vết thương nhỏ. " Nói xong Trình Lạc lại xoay người muốn rời đi, Từ Viên Khang nhanh tay đặt bó hoa xuống đất, đi tới ôm lấy chân cô giả vờ khóc lóc nói :
" Lạc Lạc, đừng đi, anh biết anh sai rồi, em đừng bỏ mặc anh mà, em đánh anh mắng anh làm gì anh cũng được nhưng đừng bỏ rơi anh được không... Lạc Lạc. " Nói rồi Từ Viên Khang còn không quên dùng đôi mắt long lanh nhìn cô.
Trình Lạc thở dài nói :
" Buông tay... "
Từ Viên Khang : " Không buông. Anh biết anh sai rồi mà. Anh hứa anh sẽ không giấu em gì nữa đừng giận anh nữa mà Lạc Lạc. "
" Anh đứng lên trước rồi nói, mọi người đang nhìn kìa. "
Từ Viên Khang : " Em hứa với anh là không được đi nghe anh giải thích rồi anh sẽ buông. "
" Được. " Nghe được lời cam kết từ cô Từ Viên Khang mới buông chân cô ra , đồng thời anh với lấy bó hoa đặt trên đất khi nãy mà đứng dậy.
Trình Lạc : " Nói đi. Để tôi xem rốt cuộc anh muốn bao biện như thế nào đây. "
" Anh không muốn bao biện gì cả. Anh biết dấu em là anh sai, nhưng anh chỉ mới biết tin anh không bị bệnh là, khi chúng ta đi leo núi thôi.
Chính Bạch Ảnh đã gọi điện nói cho anh biết tờ kết quả kia có sự nhầm lẫn. Anh vốn định sẽ nói em biết rồi nhưng khi biết em sẽ đưa anh đến thành phố B và gặp lại cô gái năm xưa đó, nên nhất thời quên mất. Anh thực sự không cố ý giấu em đâu.. Lạc Lạc tha lỗi cho anh lần này đi."
Trình Lạc nghe anh nói vậy không trả lời lại, cũng chẳng có phản ứng gì khác chỉ xoay mặt sanh hướng khác mà không nhìn vào anh. Từ Viên Khang từng bước tiến về phía cô anh đưa bó hoa về phía cô nói :
" Đừng giận nữa mà Lạc Lạc. Em nể tình anh đã biết lỗi rồi mà tha thứ cho anh lần này đi. Anh thực sự có lòng đấy cả đêm hôm qua anh không ngủ mà xếp những bông hoa này thành chữ xin rồi còn tỉ mỉ xếp bó hoa này... Tới mức tay bị đâm chảy máu luôn. Tha lỗi cho anh nha. "
Trình Lạc quay lại nhìn anh, cô nhận lấy bó hoa và nói :
" Thôi được rồi. Tạm tha cho anh lần này, nhưng có điều em cũng cần phải hỏi lại..."
Từ Viên Khang nghe được cô tha thứ cười đáp lại :
" Chuyện gì vậy? Em nói đi chỉ cần em muốn biết anh đều nói em nghe. "
Trình Lạc : " Anh có phải đàn ông không vậy? " Từ Viên Khang nghe câu hỏi của cô thì khuôn mặt biến đen hỏi lại :
" Trình Lạc em có ý gì vậy? Anh đương nhiên là đàn ông rồi. "
Trình Lạc : " Người ta thường nói ' Nam nhi đầu gối dát vàng. ' mà anh lại vì chuyện nhỏ nhặt như dỗ dành con gái mà dễ dàng quỳ gối như vậy sao? Chẳng lẽ trước đây anh dỗ dành con gái như vậy. "
Từ Viên Khang : " Còn lâu đi. Trước đây chỉ có phụ nữ lấy lòng anh, chứ anh không thèm lấy lòng bất kỳ ai cả, nhưng ai rồi cũng phải có yếu điểm hay trường hợp ngoại lệ, và em Trình Lạc chính là trường hợp ngoại lệ của anh. Để khiến em hết giận đừng nói chỉ là quỳ gối bắt anh tự tử anh cũng làm. "
Trình Lạc nghe anh nói vậy ra vẻ ớn lạnh cô xoa xoa hai bên cánh tay nói :
'' Thôi đi nổi da ga quá đấy. Mau đi ăn sáng thôi em đói rồi. "
Nói rồi hai người cùng nhau xuống phòng ăn. Đang ăn được một nửa thì chuông điện thoại của Từ Viên Khang reo lên nhìn số máy hiện lên trên màn hình anh liền đưa tay ấn nút tắt.
Ngay khi anh vừa tắt máy đầu dây bên kia lại goi tới Trình Lạc để ý là dãy số khi nãy gọi tới, thấy anh định dập máy Trình Lạc ngăn lại :
" Viêng Khang, khoan đã ai gọi anh vậy anh mau nghe máy đi nhỡ đâu có chuyện gì thì sao? "
" Là mẹ anh. " Từ Viên Khang đáp.
Trình Lạc : " Nếu như là mẹ anh thì anh mau nghe máy đi. Chắc là có chuyện gì đó bác mới gọi. " Dưới sự khuyên như của cô Từ Viên Khang mới có ý định
nghe máy, nhưng khi anh cầm di động lên lại hết chuông.
Trình Lạc : " Gọi lại đi. "
Từ Viên Khang ấn vào dãy số đó khi vừa chuẩn bị ấn nút gọi thì dãy số ấy lại gọi tới, lần này anh đã ấn nút nhận.
Từ Viên Khang : " Chuyện gì? "
" Viên Khang à? Là mẹ đây. Con đang làm gì vậy mẹ nói chuyện với con một chút được không? "
Từ Viên Khang trả lời cộc lốc : " Có gì cứ nói đi. "
" Ừm, chuyện là ba con đã biết con đang ở thành phố T. Về hôn sự của con bên ấy cũng đã có thúc giục, nhưng ba mẹ lại có chuyện cần phải giải quyết nên chưa sang đó được nên sẽ để em gái của con sang đó trước. Con hãy chăm sóc cho em nha con, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây ba mẹ sẽ sang đó. "
Từ Viên Khang : " Biết rồi. Nếu không có chuyện gì con cúp máy trước đây. " Vừa nói dứt câu chưa kịp đợi bên kia có phản ứng anh đã dập máy.
Nhìn thái độ và cách nói chuyện của Từ Viên Khang với mẹ mình Trình Lạc thực sự không chịu được mà lên tiếng :
" Này Từ Viên Khang anh nói chuyện với mẹ mình kiểu gì mà cộc lốc thô lỗ như vậy? "
Từ Viên Khang chống tay lên bàn, tay anh xoa xoa mày đáp :
" Anh xin lỗi. Anh cũng không hiểu tại sao nữa. Trước đây anh và mẹ không như vậy đâu, trước đây có chuyện gì anh cũng tâm sự với mẹ, nhưng trong khoảng 10 năm trở lại đây mẹ anh rất khác, từ khi đi nghỉ lễ cùng bạn thân của mẹ về, anh đã cảm thấy như vậy . Lần đó người ta nói mẹ anh cùng bạn thân của bà gặp tai nạn trong khi di chuyển sau đó thì mất tích vài tháng, trong vài tháng tìm kiếm cuối cùng ba cũng đã tìm được mẹ ở một vùng quê xa xôi của Đức.
Khi gặp lại mẹ anh rất vui, nhưng khi tiếp xúc với mẹ, anh lại có một loại cảm giác xa lạ? Anh rất sợ cảm giác đó và luôn tìm cách lảng tránh nó... "
Trình Lạc nắm lấy tay anhh an ủi :
" Chắc do anh nhạy cảm quá thôi. Sau này tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với mẹ anh cho đàng hoàng. Mẹ nào cũng thương con mình cả, đừng đối xử với mẹ anh như vậy bà sẽ rất buồn đấy. "
Từ Viên Khang mỉm cười xoa đầu cô đáp :
" Anh biết rồi. Sau này có cơ hội anh sẽ nói chuyện với mẹ sau. "
Trình Lạc cũng đưa tay xoa đầu anh cười nói :
" Ngoan thật đấy. À đúng rồi khi nãy mẹ anh còn nói gì nữa không. "
Từ Viên Khang : " Nhắc tới chuyện hôn sự của anh và nói em gái sẽ tới thành phố T. "
" Em gái? Anh còn có em gái sao? " Trình Lạc thắc mắc hỏi lại.
Từ Viên Khang : " Đó không phải em gái ruột của anh. Cô ta là con gái của người bạn thân đã mất tích cùng mẹ anh năm đó. Mẹ cô ta mất tích không tìm kiếm được cảnh sát đưa ra kết luận bà ấy đã chết mẹ anh thương cô ta mồ côi nên nhận cô ta làm con nuôi. "
" Hóa ra là vậy. Nếu như cô ấy đã sắp tới đây thì chúng ta cũng trở về đi, bệnh nhân của em cũng đang đợi em về thăm khám đấy."
Từ Viên Khang : " Thôi được rồi. Vậy mai chúng ta về được không? "
" Được. "
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào phòng ngủ hắt lên gương mặt cô, Trình Lạc mới động đậy tỉnh dậy. Cô vào phòng làm vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi phòng. Ngay khi vừa mở cửa cô đã thấy Từ Viên Khang quỳ ở đó trước cửa phòng cô, trên tay anh cầm bó hoa hồng vàng, hơn nữa bên cạnh anh còn có những đóa hoa còn xếp thành hai chữ " Xin lỗi. "
Trình Lạc : " Ý gì đây. " Từ Viên Khang nghe cô hỏi mỉm cười đứng dậy đưa bó hoa về phía cô nói :
" Lạc Lạc, là lỗi của anh, là anh sai. Anh không nên giấu em điều quan trọng như vậy, nhưng anh làm như vậy cũng chỉ muốn giữ em ở lại bên cạnh anh thôi. Anh không có ý xấu gì đâu."
Trình Lạc : " Không có gì xấu sao? Anh coi tôi như một con ngốc để anh đùa cợt tôi xuất những ngày vừa qua. Khiến tôi lo lắng anh sẽ phát bệnh bất kỳ lúc nào. Mà anh nói không có ý gì xấu sao? " Nói xong Trình Lạc định bước đi, Từ Viên Khang thấy vậy mau chóng giữ tay cô lại.
Trình Lạc cảm giác vùng da bị anh chạm vào có phần thô ráp nên nhìn xuống xem thử thì cô thấy được những vết thương trên tay anh, Trình Lạc đưa mắt nhìn về phía những bông hoa hồng vàng được xếp trên đât rồi nhìn anh hỏi :
" Bị thương? "
Từ Viên Khang thấy cô vẫn còn quan tâm mình thì tươi trả lời :
" Đúng là có bị thương nhưng chỉ là vết thương nhỏ, em đừng lo. "
Trình Lạc gật đầu :
" Ừ, xem ra đúng là vết thương nhỏ. " Nói xong Trình Lạc lại xoay người muốn rời đi, Từ Viên Khang nhanh tay đặt bó hoa xuống đất, đi tới ôm lấy chân cô giả vờ khóc lóc nói :
" Lạc Lạc, đừng đi, anh biết anh sai rồi, em đừng bỏ mặc anh mà, em đánh anh mắng anh làm gì anh cũng được nhưng đừng bỏ rơi anh được không... Lạc Lạc. " Nói rồi Từ Viên Khang còn không quên dùng đôi mắt long lanh nhìn cô.
Trình Lạc thở dài nói :
" Buông tay... "
Từ Viên Khang : " Không buông. Anh biết anh sai rồi mà. Anh hứa anh sẽ không giấu em gì nữa đừng giận anh nữa mà Lạc Lạc. "
" Anh đứng lên trước rồi nói, mọi người đang nhìn kìa. "
Từ Viên Khang : " Em hứa với anh là không được đi nghe anh giải thích rồi anh sẽ buông. "
" Được. " Nghe được lời cam kết từ cô Từ Viên Khang mới buông chân cô ra , đồng thời anh với lấy bó hoa đặt trên đất khi nãy mà đứng dậy.
Trình Lạc : " Nói đi. Để tôi xem rốt cuộc anh muốn bao biện như thế nào đây. "
" Anh không muốn bao biện gì cả. Anh biết dấu em là anh sai, nhưng anh chỉ mới biết tin anh không bị bệnh là, khi chúng ta đi leo núi thôi.
Chính Bạch Ảnh đã gọi điện nói cho anh biết tờ kết quả kia có sự nhầm lẫn. Anh vốn định sẽ nói em biết rồi nhưng khi biết em sẽ đưa anh đến thành phố B và gặp lại cô gái năm xưa đó, nên nhất thời quên mất. Anh thực sự không cố ý giấu em đâu.. Lạc Lạc tha lỗi cho anh lần này đi."
Trình Lạc nghe anh nói vậy không trả lời lại, cũng chẳng có phản ứng gì khác chỉ xoay mặt sanh hướng khác mà không nhìn vào anh. Từ Viên Khang từng bước tiến về phía cô anh đưa bó hoa về phía cô nói :
" Đừng giận nữa mà Lạc Lạc. Em nể tình anh đã biết lỗi rồi mà tha thứ cho anh lần này đi. Anh thực sự có lòng đấy cả đêm hôm qua anh không ngủ mà xếp những bông hoa này thành chữ xin rồi còn tỉ mỉ xếp bó hoa này... Tới mức tay bị đâm chảy máu luôn. Tha lỗi cho anh nha. "
Trình Lạc quay lại nhìn anh, cô nhận lấy bó hoa và nói :
" Thôi được rồi. Tạm tha cho anh lần này, nhưng có điều em cũng cần phải hỏi lại..."
Từ Viên Khang nghe được cô tha thứ cười đáp lại :
" Chuyện gì vậy? Em nói đi chỉ cần em muốn biết anh đều nói em nghe. "
Trình Lạc : " Anh có phải đàn ông không vậy? " Từ Viên Khang nghe câu hỏi của cô thì khuôn mặt biến đen hỏi lại :
" Trình Lạc em có ý gì vậy? Anh đương nhiên là đàn ông rồi. "
Trình Lạc : " Người ta thường nói ' Nam nhi đầu gối dát vàng. ' mà anh lại vì chuyện nhỏ nhặt như dỗ dành con gái mà dễ dàng quỳ gối như vậy sao? Chẳng lẽ trước đây anh dỗ dành con gái như vậy. "
Từ Viên Khang : " Còn lâu đi. Trước đây chỉ có phụ nữ lấy lòng anh, chứ anh không thèm lấy lòng bất kỳ ai cả, nhưng ai rồi cũng phải có yếu điểm hay trường hợp ngoại lệ, và em Trình Lạc chính là trường hợp ngoại lệ của anh. Để khiến em hết giận đừng nói chỉ là quỳ gối bắt anh tự tử anh cũng làm. "
Trình Lạc nghe anh nói vậy ra vẻ ớn lạnh cô xoa xoa hai bên cánh tay nói :
'' Thôi đi nổi da ga quá đấy. Mau đi ăn sáng thôi em đói rồi. "
Nói rồi hai người cùng nhau xuống phòng ăn. Đang ăn được một nửa thì chuông điện thoại của Từ Viên Khang reo lên nhìn số máy hiện lên trên màn hình anh liền đưa tay ấn nút tắt.
Ngay khi anh vừa tắt máy đầu dây bên kia lại goi tới Trình Lạc để ý là dãy số khi nãy gọi tới, thấy anh định dập máy Trình Lạc ngăn lại :
" Viêng Khang, khoan đã ai gọi anh vậy anh mau nghe máy đi nhỡ đâu có chuyện gì thì sao? "
" Là mẹ anh. " Từ Viên Khang đáp.
Trình Lạc : " Nếu như là mẹ anh thì anh mau nghe máy đi. Chắc là có chuyện gì đó bác mới gọi. " Dưới sự khuyên như của cô Từ Viên Khang mới có ý định
nghe máy, nhưng khi anh cầm di động lên lại hết chuông.
Trình Lạc : " Gọi lại đi. "
Từ Viên Khang ấn vào dãy số đó khi vừa chuẩn bị ấn nút gọi thì dãy số ấy lại gọi tới, lần này anh đã ấn nút nhận.
Từ Viên Khang : " Chuyện gì? "
" Viên Khang à? Là mẹ đây. Con đang làm gì vậy mẹ nói chuyện với con một chút được không? "
Từ Viên Khang trả lời cộc lốc : " Có gì cứ nói đi. "
" Ừm, chuyện là ba con đã biết con đang ở thành phố T. Về hôn sự của con bên ấy cũng đã có thúc giục, nhưng ba mẹ lại có chuyện cần phải giải quyết nên chưa sang đó được nên sẽ để em gái của con sang đó trước. Con hãy chăm sóc cho em nha con, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây ba mẹ sẽ sang đó. "
Từ Viên Khang : " Biết rồi. Nếu không có chuyện gì con cúp máy trước đây. " Vừa nói dứt câu chưa kịp đợi bên kia có phản ứng anh đã dập máy.
Nhìn thái độ và cách nói chuyện của Từ Viên Khang với mẹ mình Trình Lạc thực sự không chịu được mà lên tiếng :
" Này Từ Viên Khang anh nói chuyện với mẹ mình kiểu gì mà cộc lốc thô lỗ như vậy? "
Từ Viên Khang chống tay lên bàn, tay anh xoa xoa mày đáp :
" Anh xin lỗi. Anh cũng không hiểu tại sao nữa. Trước đây anh và mẹ không như vậy đâu, trước đây có chuyện gì anh cũng tâm sự với mẹ, nhưng trong khoảng 10 năm trở lại đây mẹ anh rất khác, từ khi đi nghỉ lễ cùng bạn thân của mẹ về, anh đã cảm thấy như vậy . Lần đó người ta nói mẹ anh cùng bạn thân của bà gặp tai nạn trong khi di chuyển sau đó thì mất tích vài tháng, trong vài tháng tìm kiếm cuối cùng ba cũng đã tìm được mẹ ở một vùng quê xa xôi của Đức.
Khi gặp lại mẹ anh rất vui, nhưng khi tiếp xúc với mẹ, anh lại có một loại cảm giác xa lạ? Anh rất sợ cảm giác đó và luôn tìm cách lảng tránh nó... "
Trình Lạc nắm lấy tay anhh an ủi :
" Chắc do anh nhạy cảm quá thôi. Sau này tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với mẹ anh cho đàng hoàng. Mẹ nào cũng thương con mình cả, đừng đối xử với mẹ anh như vậy bà sẽ rất buồn đấy. "
Từ Viên Khang mỉm cười xoa đầu cô đáp :
" Anh biết rồi. Sau này có cơ hội anh sẽ nói chuyện với mẹ sau. "
Trình Lạc cũng đưa tay xoa đầu anh cười nói :
" Ngoan thật đấy. À đúng rồi khi nãy mẹ anh còn nói gì nữa không. "
Từ Viên Khang : " Nhắc tới chuyện hôn sự của anh và nói em gái sẽ tới thành phố T. "
" Em gái? Anh còn có em gái sao? " Trình Lạc thắc mắc hỏi lại.
Từ Viên Khang : " Đó không phải em gái ruột của anh. Cô ta là con gái của người bạn thân đã mất tích cùng mẹ anh năm đó. Mẹ cô ta mất tích không tìm kiếm được cảnh sát đưa ra kết luận bà ấy đã chết mẹ anh thương cô ta mồ côi nên nhận cô ta làm con nuôi. "
" Hóa ra là vậy. Nếu như cô ấy đã sắp tới đây thì chúng ta cũng trở về đi, bệnh nhân của em cũng đang đợi em về thăm khám đấy."
Từ Viên Khang : " Thôi được rồi. Vậy mai chúng ta về được không? "
" Được. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.