Chương 53: Hẹn Ngày Gặp Mặt.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Từ Viên Khang đưa Trình Lạc tới sân bay nhìn cô đi vào bên trong anh mới an tâm rời đi.
Trong quá trình đi tới sân bay do bị tắc đường nên cô đã tới muộn gần 50 phút. Bước vào sảnh sân bay tìm kiếm một hồi cuối cùng cô cũng đã thấy ba mẹ mình. Trình Lạc cùng Trình Danh đi tới đó, đến trước mặt ba mẹ Trình Lạc chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Trình Lạc : " Haha, ba mẹ tới lâu chưa? Con xin lỗi do tắc đường quá nên đến muộn. "
" Không sao đâu? May con chưa quên mặt ba mẹ mình là được rồi. "
Trình Lạc cầm lấy tay mẹ mình lắc nhẹ nói :
" Mẹ nói gì vậy chứ? Con là con gái của ba mẹ mà. Có khi nào con cái lại quên mặt ba mẹ mình được chứ? Ba nói đúng không ba. " Nói rồi Trình Lạc nhìn về phía của Ông Trình hỏi.
" Ba đứng về phía mẹ của con. " Ba Trình đáp.
Trình Lạc : " Thôi mà ba mẹ, mình về thôi có phải ba mẹ đợi lâu rồi đúng không? Đi thôi về nhà con nấu đồ ăn cho ba mẹ.! ''
" Con nấu sao? " Ông Trình hỏi lại.
Trình Lạc khẳng định :
" Đúng. Là con nấu. "
" Nếu là con nấu ba ra quán nào đó ăn còn có thể bảo toàn tính mạng. "
" Mẹ cũng vậy... "
Trình Lạc : " Ây.. Ba mẹ thật là... Thôi không nói nữa về nhà thôi. "
Nói rồi cả nhà 4 người Trình gia cùng nhau trở về phía sau là dàn vệ sĩ áo đen đi theo bảo vệ.
Trình Lạc nghiêng người nhìn vệ sĩ phía sau rồi nói.
" Họ cũng theo mình về sao ba? "
" Tất nhiên. " Ông Trình đáp.
Trình Lạc : " Vâng. "
Trong khi Trình Lạc đang mải tưởng tượng cảnh một đám người áo đen cứ đi qua đi lại trước căn hộ của mình thì một hàng xe đậu lại, tới khi ba Trình lên tiếng gọi Trình Lạc mới hoàn hồn :
" Lạc Lạc, con ngây người cái gì đấu về thôi. "
Trình Lạc : " Dạ, con tới đây. "
Ông Trình muốn biết chỗ ở của con gái nên yêu cầu cô phải đưa ông về nhà của mình, khi tới nơi ông hơi cau mày tỏ ra không thích nơi này, tuy nó cũng khang trang sạch sẽ nhưng nó có vẻ nhỏ.
Ông Trình : " Lạc Lạc, con luôn ở đây sao? "
" Dạ đúng thưa ba. " Vừa nói Trình Lạc vừa vào phòng bếp lấy hoa quả cùng nước ra cho ông bà Trình.
Ông Trình : " Con có thấy chỗ này của con hơi nhỏ không? Hay là để va đổi nơi rộng rãi hơn cho con. "
" Không cần đâu ba. Chỗ này rất tốt mà. Vừa yên tĩnh phong cảnh lại tốt mở cửa sổ ra có thể nhìn quang cảnh thành phố về đêm, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, và cả phòng tắm nữa rất đầy đủ và tiện nghi. Với lại con cũng không thường xuyên về nhà, nơi con thường ở là phòng cấp cứu. " Bà Trình nghe con gái nói vậy nước mắt lưng tròng nắm lấy tay cô vuốt ve nói :
" Hai năm qua con gầy đi rất nhiều rồi. Đứa con gái xấu xa đi lâu như vậy một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không gửi cho ba mẹ có kho ba mẹ chết đi con cũng không biết. "
Trình Lạc : " Không có đâu mẹ. Ba mẹ con còn trẻ như vậy mà hơn nữa tình hình sức khỏe và cuộc sống của ba mẹ con đều có mật thám báo lại. Con cũng rất nhớ ư hai người rất muốn về nhà, nhưng com sợ ba mẹ lại bắt con liên hôn gì gì đó... "
" Vậy bây giờ con giám gặp ba mẹ là không sợ nữa sao? " Bà Trình hỏi.
Trình Lạc : " Không sợ nữa."
" Đúng rồi nó làm sao sợ nữa còn có phần thích thú nữa đấy.? " Trình Danh lên tiếng trêu chọc
" A Danh con nói vậy là có ý gì?. " Ba Trình nhìn Trình Danh hỏi.
" Chuyện là... " Trình Danh đang định nói thì bị Trình Lạc chạy tới bị miệng cậu, Trình Lạc nói nhỏ bên tay Trình Danh :
" Anh im miệng cho em. Nếu không cửa ải của Tề Minh Châu em sẽ đánh rớt anh đấy. "
Dưới sự uy hiếp này Trình Danh chỉ có thể cười nói :
" Haha chú à. Con đùa đấy con đói rồi hay gia đình mình đi ăn gì đi. ''
Trình Lạc : " Phải đấy ba mình đi ăn đi. "
" Không phải con nói sẽ nấu cho ba ăn sao? "
Trình Lạc : " Đồ con nấu ba giám ăn sao? "
" Tất nhiên là không! "
Trình Lạc : " Thì đấy. Mình đi ra ngoài ăn đi ba. "
Bên phía Từ Viên Khang điện thoại anh liên tục đổ chuông, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy. Ngay khi anh vừa nghe đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng la mắng :
" Từ Viên Khang, rốt cuộc mày có coi ta là ba mày không? Sao ta gọi nhiều tới như vậy mà một cuộc mày cũng không nghe. "
Từ Viên Khang : " Chẳng phải con đang nghe hay sao? Ba có chuyện gì sao?"
" Lập tức tới nhà hàng Thiên Hào ba có chuyện muốn nói với mày. ''
Từ Viên Khang : " Có chuyên gì ba cứ a nói luôn đi. "
" Ba nói mày không nghe sao? Mày..."
Từ Viên Khang : " Được rồi con biết rồi con tới ngay. "
Từ Viên Khang lái xe tới nhà hàng Thiên Hào, sau khi anh đi vào trong gia đình Trình Lạc cũng tới, tuy cùng một gia hàng nhưng họ lại rẽ hai đường khác nhau nên không thể gặp mặt.
Khi bước vào phòng bao Từ Viên Khang đã thấy sắc mặt có chút khó coi của Từ lão gia, Từ phu nhân thì ở bên cạnh vỗ lưng cho ông. Từ Viên Khang đi tới kéo ghế ngồi xuống.
Từ Viên Khang : " Bây giờ ba nói được rồi chứ? "
" Viên Khang con nói chuyện với ba như vậy sao? " Từ phu nhân lên tiếng nhắc nhở.
Từ lão gia bỏ qua thái độ của anh ma nói :
" Ba gọi mày tới, và ba đích thân tới đây là có chuyện muốn nói với mày. "
Từ Viên Khang : " Ngoài chuyện liên hôn giữa hai công ty chuyện gì con cũng có thể nói với ba. "
" Mày im miệng, Từ Viên Khang ta là ba của con, có khi nào ta lại hại con sao? Liên hôn sẽ giúp công ty ngày một đi lên tương lai của mày cũng sẽ tốt đẹp hơn..."
Từ Viên Khang : " Nhưng đó là cuộc sống của con sau này, con làm sao kết hôn được với người mình không yêu? Làm gì có tình cảm. "
" Tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp mà. "
Từ Viên Khang : " Đủ rồi com không muốn nghe nữa. Ba mẹ ăn đi con đo trước đây. " Nói xong anh đứng dậy bước đi, khi tay anh chạm đến tay nắm cửa thì nghe Từ lão gia nói :
" Chuyện này đã quyết gia đình họ cũng đã tới đây chúng ta hẹn gặp mặt vào ba ngày nữa. Tới lúc đó con nhất định phải tới, nếu không con chờ mà làm tang lễ cho ba. "
Từ phu nhân : " Kìa anh... "
Từ Viên Khang vẫn mở cửa rời đi.
Bên phía Trình Lạc sau khi đồ ăn lên món Ba Trình vừa gắp đồ ăn cho Trình Lạc vừa nói :
" Lạc Lạc à... Ba có chuyện muốn nói với con. "
Trình Lạc : " Ba nói đi. "
" Chuyện là, về mối hôn sự của con. Gia đình họ hẹn gặp mặt vào 3 ngày nữa con..."
Trình Lạc : " Ba muốn con tới đó sao? "
" Phải. Con hãy cứ tới đó gặp mặt nếu không thích ba sẽ cố gắng từ chối. Hai năm trước là do ba quá vội vàng không suy nghĩ cho cảm nhận của con còn nhốt con lại như vậy. Ba xin lỗi con. "
Trình Lạc đứng dậy vòng ra ôm lấy ba mình nói :
" Ba không cần phải xin lỗi con, là Lạc Lạc không hiểu chuyện đi lâu như vậy mà không nói cho ba mẹ con mới là người phải xin lỗi. "
Bà Trình nhìn cha con họ như vậy cười hiền nói :
" Thôi được rồi, cha con hai người cứ xin lỗi qua, xin lỗi lại như vậy có mệt không đồ ăn nguội cả rồi kìa! Mau ăn đi. "
" Nhưng còn chuyện... " Ba Trình tỏ ra khó xử nói.
Trình Lạc : " Con đồng ý với ba sẽ tới đó. "
" Con nói thật chứ?. "
Trình Lạc : " Thật đấy. " Nói rồi Trình Lạc gắp một miếng thịt vào bắt Ông Trình, ông cười vui vẻ ăn miếng thịt con gái gắp cho.
Một lát sau chuông điện thoại của Trình Lạc reo lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình hình cô hơi ái ngại nhìn ba mẹ mình.
Thấy con gái như vậy Ông Trình cười nói :
" Con gái làm gì vậy? Nghe máy đi nhỡ đâu có chuyện gì gấp thì sao? ''
Trình Lạc : " Được vậy con ra ngoài một lát. "
Ra ngoài hành lang cô mới nhận điện thoại :
" Sao vậy? "
Từ Viên Khang : " Em đang ở đâu vậy? Bây giờ anh muốn gặp em.! "
" Nhớ em rồi. "
Từ Viên Khang : " Ừ, rất nhớ. "
" Em đang ở nhà hàng Thiên Hào. "
Từ Viên Khang : " Em cũng ở đây sao? Anh đang ở trước cửa em.xuống đây đi. "
" Đợi em một chút. " Trình Lạc nói xong tắt máy rồi bước vào phòng.
Trình Lạc : " Ba mẹ, chuyện là con có chút chuyện cần giải quyết con đi trước nha."
" Được con đi đi! " Ông Trình nói.
Trình Lạc được sư đồng ý của ba nên đã rời đi luôn, cô xuống dưới đã thấy anh ở đó.
Trình Lạc : " Sao anh lại ở đây vậy? "
" Ba mẹ anh ăn cơm ở đây."
Trình Lạc : " Trùng hợp vậy sao? Ba mẹ em cũng đang ở đây. "
" Vậy sao? Để anh lên chào hai bác một tiếng. "
Trình Lạc : " Bây giờ thì không cần, nhưng sẽ sớm thôi. Đi nào. "
" Đi đâu vậy? "
Trình Lạc : " Đi ăn kem. "
" Lại ăn kem sao? Bụng của em! "
Trình Lạc : " Khỏi lâu rồi, đi đi mà... Khang... "
" Được thì đi..."
Từ Viên Khang lái xe đưa Trình Lạc tới quán kem. Sau khi cô đã gọi đồ xong Từ Viên Khang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy anh như vậy Trình Lạc mới hỏi :
" Anh có chuyện gì vậy? Em thấy anh cứ muốn nói lại thôi. "
Từ Viên Khang : " Anh... " Đúng lúc anh định nói thì nhân viên lại mang đồ ăn ra.
Trình Lạc vừa đưa thìa kem vào miệng rồi nói :
" Anh nói đi em nghe. "
Từ Viên Khang : " Chuyện là... Ba mẹ anh đã tới, họ muốn anh phải đi gặp cô gái đó? "
" Cô gái nào? " Trình Lạc tuy biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Từ Viên Khang : " Vị hôn thê của anh... "
" Ò. " Thấy thái độ của cô như vậy Từ Viên Khang nghĩ Trình Lạc giận nên vội vàng giải thích.
" Lạc Lạc em giận sao? Anh xin lỗi. Nếu em không thích anh sẽ không đi gặp cô ta. "
Trình Lạc : " Em không có giận. Anh cứ đi đi. "
" Thấy chưa? Còn nói không giận giọng điệu như vậy là giận chắc r, anh sẽ không gặp cô ta đâu. "
Trình Lạc : " Tại sao vậy? "
" Anh đã có người trong lòng rồi nên anh không muốn gặp người khác. "
Trình Lạc : " Nếu vậy thì anh càng phải đi. Đi để nói cho cô ấy biết rằng anh đã có mgmt mình yêu. Với lại biết đâu anh sẽ có một bất ngờ lớn thì sao? "
" Bất ngờ gì chứ? "
Trình Lạc : " Chẳng hạn như vị hôn thê của anh rất xinh đẹp thông minh lại lanh lợi... "
" Cho dù là vậy anh cũng không thích đâu. "
Trình Lạc : " Anh chắc chắn...? "
" Chắc chắn. "
Trình Lạc : " Không hối hận chứ? "
" Không hồi hận. "
Trình Lạc : " Em chắc chắn anh sẽ hối hận vì lời mình nói hôm nay. Em sẽ nhớ rất rõ. " Nói xong Trình Lạc lại tiếp tục ăn phần kem của mình.
" Anh cũng muốn ăn. "
Trình Lạc : " Ăn của anh đi."
" Nhưng anh muốn ăn vị của em. "
Trình Lạc : " Em gọi vị giống nhau mà... " Vừa nói Trình Lạc vừa chỉ về phía ly của anh.
Từ Viên Khang nhếch nhẹ khóe môi nhướn người về phía Trình Lạc tay anh ôm lấy mặt cô môi tìm tới môi cô mà hôn. Mất một lúc lâu sau anh mới buông cô ra nói :
" Hai vị khác nhau hoàn toàn... "
Trong quá trình đi tới sân bay do bị tắc đường nên cô đã tới muộn gần 50 phút. Bước vào sảnh sân bay tìm kiếm một hồi cuối cùng cô cũng đã thấy ba mẹ mình. Trình Lạc cùng Trình Danh đi tới đó, đến trước mặt ba mẹ Trình Lạc chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Trình Lạc : " Haha, ba mẹ tới lâu chưa? Con xin lỗi do tắc đường quá nên đến muộn. "
" Không sao đâu? May con chưa quên mặt ba mẹ mình là được rồi. "
Trình Lạc cầm lấy tay mẹ mình lắc nhẹ nói :
" Mẹ nói gì vậy chứ? Con là con gái của ba mẹ mà. Có khi nào con cái lại quên mặt ba mẹ mình được chứ? Ba nói đúng không ba. " Nói rồi Trình Lạc nhìn về phía của Ông Trình hỏi.
" Ba đứng về phía mẹ của con. " Ba Trình đáp.
Trình Lạc : " Thôi mà ba mẹ, mình về thôi có phải ba mẹ đợi lâu rồi đúng không? Đi thôi về nhà con nấu đồ ăn cho ba mẹ.! ''
" Con nấu sao? " Ông Trình hỏi lại.
Trình Lạc khẳng định :
" Đúng. Là con nấu. "
" Nếu là con nấu ba ra quán nào đó ăn còn có thể bảo toàn tính mạng. "
" Mẹ cũng vậy... "
Trình Lạc : " Ây.. Ba mẹ thật là... Thôi không nói nữa về nhà thôi. "
Nói rồi cả nhà 4 người Trình gia cùng nhau trở về phía sau là dàn vệ sĩ áo đen đi theo bảo vệ.
Trình Lạc nghiêng người nhìn vệ sĩ phía sau rồi nói.
" Họ cũng theo mình về sao ba? "
" Tất nhiên. " Ông Trình đáp.
Trình Lạc : " Vâng. "
Trong khi Trình Lạc đang mải tưởng tượng cảnh một đám người áo đen cứ đi qua đi lại trước căn hộ của mình thì một hàng xe đậu lại, tới khi ba Trình lên tiếng gọi Trình Lạc mới hoàn hồn :
" Lạc Lạc, con ngây người cái gì đấu về thôi. "
Trình Lạc : " Dạ, con tới đây. "
Ông Trình muốn biết chỗ ở của con gái nên yêu cầu cô phải đưa ông về nhà của mình, khi tới nơi ông hơi cau mày tỏ ra không thích nơi này, tuy nó cũng khang trang sạch sẽ nhưng nó có vẻ nhỏ.
Ông Trình : " Lạc Lạc, con luôn ở đây sao? "
" Dạ đúng thưa ba. " Vừa nói Trình Lạc vừa vào phòng bếp lấy hoa quả cùng nước ra cho ông bà Trình.
Ông Trình : " Con có thấy chỗ này của con hơi nhỏ không? Hay là để va đổi nơi rộng rãi hơn cho con. "
" Không cần đâu ba. Chỗ này rất tốt mà. Vừa yên tĩnh phong cảnh lại tốt mở cửa sổ ra có thể nhìn quang cảnh thành phố về đêm, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, và cả phòng tắm nữa rất đầy đủ và tiện nghi. Với lại con cũng không thường xuyên về nhà, nơi con thường ở là phòng cấp cứu. " Bà Trình nghe con gái nói vậy nước mắt lưng tròng nắm lấy tay cô vuốt ve nói :
" Hai năm qua con gầy đi rất nhiều rồi. Đứa con gái xấu xa đi lâu như vậy một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không gửi cho ba mẹ có kho ba mẹ chết đi con cũng không biết. "
Trình Lạc : " Không có đâu mẹ. Ba mẹ con còn trẻ như vậy mà hơn nữa tình hình sức khỏe và cuộc sống của ba mẹ con đều có mật thám báo lại. Con cũng rất nhớ ư hai người rất muốn về nhà, nhưng com sợ ba mẹ lại bắt con liên hôn gì gì đó... "
" Vậy bây giờ con giám gặp ba mẹ là không sợ nữa sao? " Bà Trình hỏi.
Trình Lạc : " Không sợ nữa."
" Đúng rồi nó làm sao sợ nữa còn có phần thích thú nữa đấy.? " Trình Danh lên tiếng trêu chọc
" A Danh con nói vậy là có ý gì?. " Ba Trình nhìn Trình Danh hỏi.
" Chuyện là... " Trình Danh đang định nói thì bị Trình Lạc chạy tới bị miệng cậu, Trình Lạc nói nhỏ bên tay Trình Danh :
" Anh im miệng cho em. Nếu không cửa ải của Tề Minh Châu em sẽ đánh rớt anh đấy. "
Dưới sự uy hiếp này Trình Danh chỉ có thể cười nói :
" Haha chú à. Con đùa đấy con đói rồi hay gia đình mình đi ăn gì đi. ''
Trình Lạc : " Phải đấy ba mình đi ăn đi. "
" Không phải con nói sẽ nấu cho ba ăn sao? "
Trình Lạc : " Đồ con nấu ba giám ăn sao? "
" Tất nhiên là không! "
Trình Lạc : " Thì đấy. Mình đi ra ngoài ăn đi ba. "
Bên phía Từ Viên Khang điện thoại anh liên tục đổ chuông, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy. Ngay khi anh vừa nghe đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng la mắng :
" Từ Viên Khang, rốt cuộc mày có coi ta là ba mày không? Sao ta gọi nhiều tới như vậy mà một cuộc mày cũng không nghe. "
Từ Viên Khang : " Chẳng phải con đang nghe hay sao? Ba có chuyện gì sao?"
" Lập tức tới nhà hàng Thiên Hào ba có chuyện muốn nói với mày. ''
Từ Viên Khang : " Có chuyên gì ba cứ a nói luôn đi. "
" Ba nói mày không nghe sao? Mày..."
Từ Viên Khang : " Được rồi con biết rồi con tới ngay. "
Từ Viên Khang lái xe tới nhà hàng Thiên Hào, sau khi anh đi vào trong gia đình Trình Lạc cũng tới, tuy cùng một gia hàng nhưng họ lại rẽ hai đường khác nhau nên không thể gặp mặt.
Khi bước vào phòng bao Từ Viên Khang đã thấy sắc mặt có chút khó coi của Từ lão gia, Từ phu nhân thì ở bên cạnh vỗ lưng cho ông. Từ Viên Khang đi tới kéo ghế ngồi xuống.
Từ Viên Khang : " Bây giờ ba nói được rồi chứ? "
" Viên Khang con nói chuyện với ba như vậy sao? " Từ phu nhân lên tiếng nhắc nhở.
Từ lão gia bỏ qua thái độ của anh ma nói :
" Ba gọi mày tới, và ba đích thân tới đây là có chuyện muốn nói với mày. "
Từ Viên Khang : " Ngoài chuyện liên hôn giữa hai công ty chuyện gì con cũng có thể nói với ba. "
" Mày im miệng, Từ Viên Khang ta là ba của con, có khi nào ta lại hại con sao? Liên hôn sẽ giúp công ty ngày một đi lên tương lai của mày cũng sẽ tốt đẹp hơn..."
Từ Viên Khang : " Nhưng đó là cuộc sống của con sau này, con làm sao kết hôn được với người mình không yêu? Làm gì có tình cảm. "
" Tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp mà. "
Từ Viên Khang : " Đủ rồi com không muốn nghe nữa. Ba mẹ ăn đi con đo trước đây. " Nói xong anh đứng dậy bước đi, khi tay anh chạm đến tay nắm cửa thì nghe Từ lão gia nói :
" Chuyện này đã quyết gia đình họ cũng đã tới đây chúng ta hẹn gặp mặt vào ba ngày nữa. Tới lúc đó con nhất định phải tới, nếu không con chờ mà làm tang lễ cho ba. "
Từ phu nhân : " Kìa anh... "
Từ Viên Khang vẫn mở cửa rời đi.
Bên phía Trình Lạc sau khi đồ ăn lên món Ba Trình vừa gắp đồ ăn cho Trình Lạc vừa nói :
" Lạc Lạc à... Ba có chuyện muốn nói với con. "
Trình Lạc : " Ba nói đi. "
" Chuyện là, về mối hôn sự của con. Gia đình họ hẹn gặp mặt vào 3 ngày nữa con..."
Trình Lạc : " Ba muốn con tới đó sao? "
" Phải. Con hãy cứ tới đó gặp mặt nếu không thích ba sẽ cố gắng từ chối. Hai năm trước là do ba quá vội vàng không suy nghĩ cho cảm nhận của con còn nhốt con lại như vậy. Ba xin lỗi con. "
Trình Lạc đứng dậy vòng ra ôm lấy ba mình nói :
" Ba không cần phải xin lỗi con, là Lạc Lạc không hiểu chuyện đi lâu như vậy mà không nói cho ba mẹ con mới là người phải xin lỗi. "
Bà Trình nhìn cha con họ như vậy cười hiền nói :
" Thôi được rồi, cha con hai người cứ xin lỗi qua, xin lỗi lại như vậy có mệt không đồ ăn nguội cả rồi kìa! Mau ăn đi. "
" Nhưng còn chuyện... " Ba Trình tỏ ra khó xử nói.
Trình Lạc : " Con đồng ý với ba sẽ tới đó. "
" Con nói thật chứ?. "
Trình Lạc : " Thật đấy. " Nói rồi Trình Lạc gắp một miếng thịt vào bắt Ông Trình, ông cười vui vẻ ăn miếng thịt con gái gắp cho.
Một lát sau chuông điện thoại của Trình Lạc reo lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình hình cô hơi ái ngại nhìn ba mẹ mình.
Thấy con gái như vậy Ông Trình cười nói :
" Con gái làm gì vậy? Nghe máy đi nhỡ đâu có chuyện gì gấp thì sao? ''
Trình Lạc : " Được vậy con ra ngoài một lát. "
Ra ngoài hành lang cô mới nhận điện thoại :
" Sao vậy? "
Từ Viên Khang : " Em đang ở đâu vậy? Bây giờ anh muốn gặp em.! "
" Nhớ em rồi. "
Từ Viên Khang : " Ừ, rất nhớ. "
" Em đang ở nhà hàng Thiên Hào. "
Từ Viên Khang : " Em cũng ở đây sao? Anh đang ở trước cửa em.xuống đây đi. "
" Đợi em một chút. " Trình Lạc nói xong tắt máy rồi bước vào phòng.
Trình Lạc : " Ba mẹ, chuyện là con có chút chuyện cần giải quyết con đi trước nha."
" Được con đi đi! " Ông Trình nói.
Trình Lạc được sư đồng ý của ba nên đã rời đi luôn, cô xuống dưới đã thấy anh ở đó.
Trình Lạc : " Sao anh lại ở đây vậy? "
" Ba mẹ anh ăn cơm ở đây."
Trình Lạc : " Trùng hợp vậy sao? Ba mẹ em cũng đang ở đây. "
" Vậy sao? Để anh lên chào hai bác một tiếng. "
Trình Lạc : " Bây giờ thì không cần, nhưng sẽ sớm thôi. Đi nào. "
" Đi đâu vậy? "
Trình Lạc : " Đi ăn kem. "
" Lại ăn kem sao? Bụng của em! "
Trình Lạc : " Khỏi lâu rồi, đi đi mà... Khang... "
" Được thì đi..."
Từ Viên Khang lái xe đưa Trình Lạc tới quán kem. Sau khi cô đã gọi đồ xong Từ Viên Khang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy anh như vậy Trình Lạc mới hỏi :
" Anh có chuyện gì vậy? Em thấy anh cứ muốn nói lại thôi. "
Từ Viên Khang : " Anh... " Đúng lúc anh định nói thì nhân viên lại mang đồ ăn ra.
Trình Lạc vừa đưa thìa kem vào miệng rồi nói :
" Anh nói đi em nghe. "
Từ Viên Khang : " Chuyện là... Ba mẹ anh đã tới, họ muốn anh phải đi gặp cô gái đó? "
" Cô gái nào? " Trình Lạc tuy biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Từ Viên Khang : " Vị hôn thê của anh... "
" Ò. " Thấy thái độ của cô như vậy Từ Viên Khang nghĩ Trình Lạc giận nên vội vàng giải thích.
" Lạc Lạc em giận sao? Anh xin lỗi. Nếu em không thích anh sẽ không đi gặp cô ta. "
Trình Lạc : " Em không có giận. Anh cứ đi đi. "
" Thấy chưa? Còn nói không giận giọng điệu như vậy là giận chắc r, anh sẽ không gặp cô ta đâu. "
Trình Lạc : " Tại sao vậy? "
" Anh đã có người trong lòng rồi nên anh không muốn gặp người khác. "
Trình Lạc : " Nếu vậy thì anh càng phải đi. Đi để nói cho cô ấy biết rằng anh đã có mgmt mình yêu. Với lại biết đâu anh sẽ có một bất ngờ lớn thì sao? "
" Bất ngờ gì chứ? "
Trình Lạc : " Chẳng hạn như vị hôn thê của anh rất xinh đẹp thông minh lại lanh lợi... "
" Cho dù là vậy anh cũng không thích đâu. "
Trình Lạc : " Anh chắc chắn...? "
" Chắc chắn. "
Trình Lạc : " Không hối hận chứ? "
" Không hồi hận. "
Trình Lạc : " Em chắc chắn anh sẽ hối hận vì lời mình nói hôm nay. Em sẽ nhớ rất rõ. " Nói xong Trình Lạc lại tiếp tục ăn phần kem của mình.
" Anh cũng muốn ăn. "
Trình Lạc : " Ăn của anh đi."
" Nhưng anh muốn ăn vị của em. "
Trình Lạc : " Em gọi vị giống nhau mà... " Vừa nói Trình Lạc vừa chỉ về phía ly của anh.
Từ Viên Khang nhếch nhẹ khóe môi nhướn người về phía Trình Lạc tay anh ôm lấy mặt cô môi tìm tới môi cô mà hôn. Mất một lúc lâu sau anh mới buông cô ra nói :
" Hai vị khác nhau hoàn toàn... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.