Chương 65: Tránh Mặt.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Nhậm Doanh Doanh đắc ý đi lên phòng của mình, cánh cửa mở ra đèn điện trong
phòng vừa sáng cô ta đã bị dọa tới mức ôm lấy ngực lắp bắp nói :
" Mẹ...mẹ nuôi, mẹ không ngủ sao? Tại sao lại ở trong phòng con giờ này? " Từ phu nhân ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh đột nhiên đôi mày bà cau lại, vội vàng đứng dậy tiến lại phía Nhậm Doanh Doanh, cô ta thấy vậy trong lòng có chút thấp thỏm mà khẽ lùi về phía sau vài bước.
Từ phu nhân một tay kéo tay Nhậm Doanh Doanh lại, tay còn lại chạm vào gương mặt cô ta hỏi :
" Doanh Doanh mặt con làm sao vậy? "
" Con bị ai đánh sao? "
Nhậm Doanh Doanh lắp bắp đáp : " Con... Con không có... "
Từ phu nhân : " Không cần phải nói dối mẹ là ai đánh con. Nói đi mẹ làm chủ cho con. " Nhậm Doanh Doanh kéo tay Từ phu đưa bà ngồi lại ghế sofa rồi mới nói :
" Con đúng là không sao cả mà, còn về chuyện vết thương trên này chỉ là do xô xát với một vài người ở quán bar nên mới vậy. Thoa thuốc một vài ngày sẽ không sao đâu. Mẹ nuôi yên tâm. "
" Haiza con đấy đúng là không khiến người khác an tâm mà. " Từ phu nhân nói như oán trách nhưng Nhậm Doanh Doanh có thể nhận thấy lời nói quan tâm của bà dành cho mình. Nên cúi người xuống ôm lấy bà.
Từ nhỏ mẹ cô ta đã mất, Nhậm Doanh Doanh là một tay Từ phu nhân nuôi lớn, đối với bà Nhậm Doanh Doanh có một vị trí vô cùng quan trọng.
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi :
" Mẹ nuôi, mẹ ở phòng con giờ này chắc không phải chỉ là đợi con về thôi đúng không? "
Từ phu nhân : " Phải. Ta đúng là có chuyện muốn nói mới đợi con về. "
" Mẹ nói đi. "
Từ phu nhân : " nửa tháng nữa chúng ta sẽ trở về thành phố B. Ba con cũng đã mua được nhà ở đó rồi. Từ giờ chúng ta sẽ không quay về Đức nữa. "
" Tại sao vậy mẹ? "
Từ phu nhân : " Con đi mà hỏi ba con. Ông ấy nói, lá rụng về cội nên mới muốn về đó ở hết cánh ta cũng đành phải đi theo. "
" Vậy... Vậy còn anh Khang. Anh ấy có đi cùng chúng ta luôn không mẹ? "
Từ phu nhân : " Mẹ không biết, đi hay không là do nó quyết định mẹ cũng chẳng thể ép buộc. Thôi con nghỉ ngơi sớm đi, mai chúng ta đi. " Nói rồi Từ phu nhân đứng dậy rời khỏi, Nhậm Doanh Doanh ngồi lại ngẫm nghĩ một chút cũng đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau cũng đã hơn 8h sáng mà Trình Lạc vẫn chưa dậy. Doãn Kỳ lo lắng muốn lên xem thử, cô cẩn thận mở cửa phòng Trình Lạc ra đi vào phòng ngủ thấy Trình Lạc vẫn nằm trên giường hít thở đều Doãn Kỳ mới yên tâm mà ra ngoài.
Xuống tới phòng ăn Doãn Kỳ khẽ thở dài, Bạch Ảnh thấy vậy thì hỏi :
" Tiểu Kỳ em làm sao vậy? Em vừa lên phòng Trình tiểu thư sao? Cô ấy thế nào rồi? "
Doãn Kỳ : " Vẫn còn đang ngủ. Hai mắt chị ấy sưng húp lên đêm qua chắc đã khóc rất nhiều. Tên đàn ông xấu xa. "
" Được rồi, hạ hỏa, đừng giận nữa Nào ăn sáng đi. " Vừa nói Bạch Ảnh vừa đẩy đĩa bánh mì và ly sữa tới trước mặt Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ : " Em có thể không tức giận sao? Chị ấy là bạn thân của Đại tỷ đấy, cũng là chị của em chị ấy bị bát nạt như vậy em có thể nhịn được sao? "
" Vậy em muốn làm thế nào? Giết Từ thiếu sao? Tiểu Kỳ à! Em hãy nhìn đi, mặc dù Trình tiểu thư đau lòng vì chuyện của Từ thiếu làm nhưng cô ấy không muốn để Chị dâu biết chuyện chẳng nhẽ chỉ là vì sợ lão đại khó xử thôi sao? "
Doãn Kỳ khó hiểu hỏi lại :
" Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác? "
" Là vì Trình tiểu thư không muốn chị dâu ra tay với Từ thiếu, nên tốt nhất em cũng đừng làm gì cả chuyện của họ hãy để họ tự mình giải quyết. "
Doãn Kỳ : " Em biết rồi. "
" Ngoan, anh đi làm đây. " Nói xong Bạch Ảnh liền rời đi.
Khoảng 11h Trình Lạc mới tỉnh dậy, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong xuôi cô mới lấy đồ xuống lầu. Doãn Kỳ thấu Trình Lạc thì chạy lại quan tâm hỏi :
" Lạc Lạc chị dậy rồi sao? Chị đi đâu vậy? "
Trình Lạc khẽ cười trả lời :
" Chị tới bệnh viện, hồi sáng chị xin nghỉ nửa ngày nên bây giờ phải tới đó. "
Doãn Kỳ : " Vậy để em đưa chị đi. " Trình Lạc chỉ gật đầu mà không trả lời.
Doãn Kỳ lái xe đưa Trình Lạc tới bệnh viện cả quãng đường Trình Lạc không nói chuyện bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng đã quen nhau lâu như vậy Doãn Kỳ biết một khi Trình Lạc im lặng thì chuyện đó là chuyện rất nghiêm trọng. Khẽ hắng giọng một chút Doãn Kỳ nhìn Trình Lạc ấp úng hỏi :
" Lạc Lạc chị... "
" Chị không sao!. " Doãn Kỳ chưa nói hết đã bị Trình Lạc cắt lời. Nghe như vậy Doãn Kỳ cũng không hỏi gì thêm mà tập trung lái xe.
Gần tới cửa bệnh viện đột nhiên Doãn Kỳ dừng lại mắt nhìn về một hướng, Trình Lạc cũng nhìn theo thì thấy người mà cô không muốn thấy nhất ngay lúc này, Từ Viên Khang.
Từ Viên Khang đứng dựa người vào xe mắt nhìn vào trong bệnh viện, anh đã đến đây từ sáng sớm, cũng đã có vào trong tìm cô nhưng lại nghe thấy Trình Lạc xin nghỉ nửa ngày nên mới đứng đây đợi cô tới. Anh muốn gặp cô, muốn giải thích, muốn xin lỗi và muốn cô tha thứ.
Doãn Kỳ : " Lạc Lạc bây giờ chị... Vào trong hay trở về?"
Trình Lạc im lặng một chút mới đáp :
" Tiểu Kỳ em gọi điện cho Bạch Ảnh nói với anh ấy gọi cho Từ Viên Khang để anh ta rời khỏi. "
" Được. " Doãn Kỳ đáp rồi với tay lấy điện thoại rồi gọi cho Bạch Ảnh. Sau khi Doãn Kỳ cúp điện thoại thì một lát sau Từ Viên Khang cũng rời khỏi. Nhân lúc này Trình Lạc mới xuống xe đi vào bên trong, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh cô muốn bản thân mình bình tâm lại rồi đưa ra lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Từ Viên Khang quay trở lại tập đoàn xử lý chuyện mà Bạch Ảnh nói trong điện thoại, ngay khi xong việc anh liền phóng xe tới bệnh viện đợi cô, nhưng khi tới nơi anh lại nhận được tin Trình Lạc đã tan ca. Từ Viên Khang lại ra xe lái tới nhà cô, anh thử mở cửa, mật mã vẫn không thay đổi. Khi cánh cửa mở ra một cảm giác trống vắng cô quạnh ập tới căn phòng tối đen lạnh lẽo không có bóng dáng một ai. Từ Viên Khang tháo giày chân trần bước vào trong, anh thả người xuống chiếc sofa mệt mỏi ngửa người ra sau.
" Em không ở đây rốt cuộc em đang ở đâu Lạc Lạc? " Từ Viên Khang tự lẩm bẩm một mình, nhưng do mệt mỏi quá độ mà ngủ thiếp đ lúc nào không hay.
Kể từ hôm đó đến bây giờ đã là 5 ngày. 5 ngày qua anh luôn tìm kiếm Trình Lạc nhưng cô liên tục tránh mặt anh. Hôm nay có một bản hợp đồng cần chữ ký của Tổng tài nhưng Nam Cung Lãnh Ngạo lại không có mặt, Từ Viên Khang chỉ đành mang theo bản hợp đồng tới nhà tìm Lãnh Ngạo, nhưng khi mới bước vào cửa bóng dáng người con gái ấy, người con gái anh luôn tìm mấy ngày qua lại xuất hiện.
Trình Lạc đang mải mê chơi đùa cùng Lãnh Tuyết, và Lãnh Tuyệt nên không để ý tới có người đang nhìn mình, cho tới khi cả người cô bị ôm lấy. Một vòng ôm thân thuộc, cùng mùi hương quế thoang thoảng bao lấy cô lúc này Trình Lạc mới biết người đó là ai, Trình Lạc giẫy giụa muốn thoát nhưng không thể đột nhiên anh cúi người xuống thủ thỉ vào tai cô...
" Lạc Lạc, anh rất nhớ em. "
" Buông tôi ra. " Lúc này Trình Lạc không giẫy giụa nữa cô lạnh mặt âm điệu cũng trầm đi mấy phần.
Từ Viên Khang không đành mà buông cô ra, đúng lúc này Lãnh Ngạo và Băng Tâm cũng từ trên lầu bước xuống, Lãnh Tuyết và Lãnh Tuyệt thấy ba mẹ thì chạy tới. Băng Tâm và Lãnh Ngạo cúi người mỗi người ôm lấy một bảo bối nhỏ, nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc như vậy bất giác Trình Lạc nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại có chút buồn mang mác. Băng Tâm nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng giữa Từ Viên Khang và Trình Lạc nên lên tiếng hỏi :
" Lạc Lạc, cậu làm sao vậy hai người có chuyện gì à? "
Trình Lạc mỉm cười đáp :
" Cậu đang nói gì vậy. Bọn mình thì có chuyện gì được chứ, à... Suýt nữa thì quên mất mình có chuyện gấp cần giải quyết mình đi trước đây. " Nói rồi Trình Lạc liền bỏ đi. Từ Viên Khang thấy vậy cũng đuổi theo anh chỉ kịp dúi tập hồ sơ trên tay cho bác Phúc.
Băng Tâm cau mày nhìn hành động của hai người họ, Lãnh Ngạo thấy vợ mình như vậy quan tâm hỏi :
" Bảo bối em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à? "
Băng Tâm mắt vẫn hướng về phía hai người kia rời đi mà đáp :
" Ông xã anh có cảm thấy giữa hai người họ xảy ra chuyện gì đó không. "
" Đó là chuyện của hai người họ, họ sẽ tự giải quyết còn bây giờ chúng ta đi ăn tối thôi. " Nói rồi Lãnh Ngạo xoay người bước đi, Băng Tâm khẽ lắc đầu đầu cũng có thể chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
" Mẹ...mẹ nuôi, mẹ không ngủ sao? Tại sao lại ở trong phòng con giờ này? " Từ phu nhân ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh đột nhiên đôi mày bà cau lại, vội vàng đứng dậy tiến lại phía Nhậm Doanh Doanh, cô ta thấy vậy trong lòng có chút thấp thỏm mà khẽ lùi về phía sau vài bước.
Từ phu nhân một tay kéo tay Nhậm Doanh Doanh lại, tay còn lại chạm vào gương mặt cô ta hỏi :
" Doanh Doanh mặt con làm sao vậy? "
" Con bị ai đánh sao? "
Nhậm Doanh Doanh lắp bắp đáp : " Con... Con không có... "
Từ phu nhân : " Không cần phải nói dối mẹ là ai đánh con. Nói đi mẹ làm chủ cho con. " Nhậm Doanh Doanh kéo tay Từ phu đưa bà ngồi lại ghế sofa rồi mới nói :
" Con đúng là không sao cả mà, còn về chuyện vết thương trên này chỉ là do xô xát với một vài người ở quán bar nên mới vậy. Thoa thuốc một vài ngày sẽ không sao đâu. Mẹ nuôi yên tâm. "
" Haiza con đấy đúng là không khiến người khác an tâm mà. " Từ phu nhân nói như oán trách nhưng Nhậm Doanh Doanh có thể nhận thấy lời nói quan tâm của bà dành cho mình. Nên cúi người xuống ôm lấy bà.
Từ nhỏ mẹ cô ta đã mất, Nhậm Doanh Doanh là một tay Từ phu nhân nuôi lớn, đối với bà Nhậm Doanh Doanh có một vị trí vô cùng quan trọng.
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi :
" Mẹ nuôi, mẹ ở phòng con giờ này chắc không phải chỉ là đợi con về thôi đúng không? "
Từ phu nhân : " Phải. Ta đúng là có chuyện muốn nói mới đợi con về. "
" Mẹ nói đi. "
Từ phu nhân : " nửa tháng nữa chúng ta sẽ trở về thành phố B. Ba con cũng đã mua được nhà ở đó rồi. Từ giờ chúng ta sẽ không quay về Đức nữa. "
" Tại sao vậy mẹ? "
Từ phu nhân : " Con đi mà hỏi ba con. Ông ấy nói, lá rụng về cội nên mới muốn về đó ở hết cánh ta cũng đành phải đi theo. "
" Vậy... Vậy còn anh Khang. Anh ấy có đi cùng chúng ta luôn không mẹ? "
Từ phu nhân : " Mẹ không biết, đi hay không là do nó quyết định mẹ cũng chẳng thể ép buộc. Thôi con nghỉ ngơi sớm đi, mai chúng ta đi. " Nói rồi Từ phu nhân đứng dậy rời khỏi, Nhậm Doanh Doanh ngồi lại ngẫm nghĩ một chút cũng đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau cũng đã hơn 8h sáng mà Trình Lạc vẫn chưa dậy. Doãn Kỳ lo lắng muốn lên xem thử, cô cẩn thận mở cửa phòng Trình Lạc ra đi vào phòng ngủ thấy Trình Lạc vẫn nằm trên giường hít thở đều Doãn Kỳ mới yên tâm mà ra ngoài.
Xuống tới phòng ăn Doãn Kỳ khẽ thở dài, Bạch Ảnh thấy vậy thì hỏi :
" Tiểu Kỳ em làm sao vậy? Em vừa lên phòng Trình tiểu thư sao? Cô ấy thế nào rồi? "
Doãn Kỳ : " Vẫn còn đang ngủ. Hai mắt chị ấy sưng húp lên đêm qua chắc đã khóc rất nhiều. Tên đàn ông xấu xa. "
" Được rồi, hạ hỏa, đừng giận nữa Nào ăn sáng đi. " Vừa nói Bạch Ảnh vừa đẩy đĩa bánh mì và ly sữa tới trước mặt Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ : " Em có thể không tức giận sao? Chị ấy là bạn thân của Đại tỷ đấy, cũng là chị của em chị ấy bị bát nạt như vậy em có thể nhịn được sao? "
" Vậy em muốn làm thế nào? Giết Từ thiếu sao? Tiểu Kỳ à! Em hãy nhìn đi, mặc dù Trình tiểu thư đau lòng vì chuyện của Từ thiếu làm nhưng cô ấy không muốn để Chị dâu biết chuyện chẳng nhẽ chỉ là vì sợ lão đại khó xử thôi sao? "
Doãn Kỳ khó hiểu hỏi lại :
" Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác? "
" Là vì Trình tiểu thư không muốn chị dâu ra tay với Từ thiếu, nên tốt nhất em cũng đừng làm gì cả chuyện của họ hãy để họ tự mình giải quyết. "
Doãn Kỳ : " Em biết rồi. "
" Ngoan, anh đi làm đây. " Nói xong Bạch Ảnh liền rời đi.
Khoảng 11h Trình Lạc mới tỉnh dậy, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong xuôi cô mới lấy đồ xuống lầu. Doãn Kỳ thấu Trình Lạc thì chạy lại quan tâm hỏi :
" Lạc Lạc chị dậy rồi sao? Chị đi đâu vậy? "
Trình Lạc khẽ cười trả lời :
" Chị tới bệnh viện, hồi sáng chị xin nghỉ nửa ngày nên bây giờ phải tới đó. "
Doãn Kỳ : " Vậy để em đưa chị đi. " Trình Lạc chỉ gật đầu mà không trả lời.
Doãn Kỳ lái xe đưa Trình Lạc tới bệnh viện cả quãng đường Trình Lạc không nói chuyện bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng đã quen nhau lâu như vậy Doãn Kỳ biết một khi Trình Lạc im lặng thì chuyện đó là chuyện rất nghiêm trọng. Khẽ hắng giọng một chút Doãn Kỳ nhìn Trình Lạc ấp úng hỏi :
" Lạc Lạc chị... "
" Chị không sao!. " Doãn Kỳ chưa nói hết đã bị Trình Lạc cắt lời. Nghe như vậy Doãn Kỳ cũng không hỏi gì thêm mà tập trung lái xe.
Gần tới cửa bệnh viện đột nhiên Doãn Kỳ dừng lại mắt nhìn về một hướng, Trình Lạc cũng nhìn theo thì thấy người mà cô không muốn thấy nhất ngay lúc này, Từ Viên Khang.
Từ Viên Khang đứng dựa người vào xe mắt nhìn vào trong bệnh viện, anh đã đến đây từ sáng sớm, cũng đã có vào trong tìm cô nhưng lại nghe thấy Trình Lạc xin nghỉ nửa ngày nên mới đứng đây đợi cô tới. Anh muốn gặp cô, muốn giải thích, muốn xin lỗi và muốn cô tha thứ.
Doãn Kỳ : " Lạc Lạc bây giờ chị... Vào trong hay trở về?"
Trình Lạc im lặng một chút mới đáp :
" Tiểu Kỳ em gọi điện cho Bạch Ảnh nói với anh ấy gọi cho Từ Viên Khang để anh ta rời khỏi. "
" Được. " Doãn Kỳ đáp rồi với tay lấy điện thoại rồi gọi cho Bạch Ảnh. Sau khi Doãn Kỳ cúp điện thoại thì một lát sau Từ Viên Khang cũng rời khỏi. Nhân lúc này Trình Lạc mới xuống xe đi vào bên trong, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh cô muốn bản thân mình bình tâm lại rồi đưa ra lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Từ Viên Khang quay trở lại tập đoàn xử lý chuyện mà Bạch Ảnh nói trong điện thoại, ngay khi xong việc anh liền phóng xe tới bệnh viện đợi cô, nhưng khi tới nơi anh lại nhận được tin Trình Lạc đã tan ca. Từ Viên Khang lại ra xe lái tới nhà cô, anh thử mở cửa, mật mã vẫn không thay đổi. Khi cánh cửa mở ra một cảm giác trống vắng cô quạnh ập tới căn phòng tối đen lạnh lẽo không có bóng dáng một ai. Từ Viên Khang tháo giày chân trần bước vào trong, anh thả người xuống chiếc sofa mệt mỏi ngửa người ra sau.
" Em không ở đây rốt cuộc em đang ở đâu Lạc Lạc? " Từ Viên Khang tự lẩm bẩm một mình, nhưng do mệt mỏi quá độ mà ngủ thiếp đ lúc nào không hay.
Kể từ hôm đó đến bây giờ đã là 5 ngày. 5 ngày qua anh luôn tìm kiếm Trình Lạc nhưng cô liên tục tránh mặt anh. Hôm nay có một bản hợp đồng cần chữ ký của Tổng tài nhưng Nam Cung Lãnh Ngạo lại không có mặt, Từ Viên Khang chỉ đành mang theo bản hợp đồng tới nhà tìm Lãnh Ngạo, nhưng khi mới bước vào cửa bóng dáng người con gái ấy, người con gái anh luôn tìm mấy ngày qua lại xuất hiện.
Trình Lạc đang mải mê chơi đùa cùng Lãnh Tuyết, và Lãnh Tuyệt nên không để ý tới có người đang nhìn mình, cho tới khi cả người cô bị ôm lấy. Một vòng ôm thân thuộc, cùng mùi hương quế thoang thoảng bao lấy cô lúc này Trình Lạc mới biết người đó là ai, Trình Lạc giẫy giụa muốn thoát nhưng không thể đột nhiên anh cúi người xuống thủ thỉ vào tai cô...
" Lạc Lạc, anh rất nhớ em. "
" Buông tôi ra. " Lúc này Trình Lạc không giẫy giụa nữa cô lạnh mặt âm điệu cũng trầm đi mấy phần.
Từ Viên Khang không đành mà buông cô ra, đúng lúc này Lãnh Ngạo và Băng Tâm cũng từ trên lầu bước xuống, Lãnh Tuyết và Lãnh Tuyệt thấy ba mẹ thì chạy tới. Băng Tâm và Lãnh Ngạo cúi người mỗi người ôm lấy một bảo bối nhỏ, nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc như vậy bất giác Trình Lạc nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại có chút buồn mang mác. Băng Tâm nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng giữa Từ Viên Khang và Trình Lạc nên lên tiếng hỏi :
" Lạc Lạc, cậu làm sao vậy hai người có chuyện gì à? "
Trình Lạc mỉm cười đáp :
" Cậu đang nói gì vậy. Bọn mình thì có chuyện gì được chứ, à... Suýt nữa thì quên mất mình có chuyện gấp cần giải quyết mình đi trước đây. " Nói rồi Trình Lạc liền bỏ đi. Từ Viên Khang thấy vậy cũng đuổi theo anh chỉ kịp dúi tập hồ sơ trên tay cho bác Phúc.
Băng Tâm cau mày nhìn hành động của hai người họ, Lãnh Ngạo thấy vợ mình như vậy quan tâm hỏi :
" Bảo bối em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à? "
Băng Tâm mắt vẫn hướng về phía hai người kia rời đi mà đáp :
" Ông xã anh có cảm thấy giữa hai người họ xảy ra chuyện gì đó không. "
" Đó là chuyện của hai người họ, họ sẽ tự giải quyết còn bây giờ chúng ta đi ăn tối thôi. " Nói rồi Lãnh Ngạo xoay người bước đi, Băng Tâm khẽ lắc đầu đầu cũng có thể chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.