Chương 87: Trở Mặt.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Thái Vũ Tinh tức giận xông ra ngoài cô ta xuống phòng làm việc của Bạch Đằng tìm không thấy, sự tức giận ngày một lớn. Thái Vũ Tinh lấy điện thoại
gọi cho anh ta như điện thoại không thể liên lạc được, Thái Vũ Tinh bực
tức quăng hết giấy tờ, đập phá tất cả những gì có thể đập được trong tầm mặt của mình, bình thủy tinh rơi xuống đất vỡ tàn tành mảnh vỡ còn bật
lại khiến tay Thái Vũ Tinh bị chảy máu, nhưng bây giờ cô ta nào có tâm
trạng để ý tới vết thương này. Thái Vũ Tinh tông cửa đi ra ngoài bất
chấp ánh mắt soi xét của các nhân viên trong công ty, cô ta xuống tầm
hầm rồi phóng xe rời khỏi Vũ Thịnh, chiếc xe chạy điên cuồng trên đường
rồi trở về nhà mình.
Trở về nhà Thái Vũ Tinh thấy mẹ mình ở phòng khách thì lên tiếng hỏi :
" Ba mẹ có thấy Bạch Đằng ở đâu không? "
" Ờ... nó ở trên phòng. " Mẹ của Thái Vũ Tinh hơi ngạc nhiên khi thấy con gái về nhà vào lúc này nên ấp úng một lát mới đưa ra câu trả lời. Nhận được câu trả lời Thái Vũ Tinh liền đi lên phòng. Cô ta đạp mạnh vào cách cửa rồi vào trong, Bạch Đằng đang chìm trong không gian yên tĩnh đột nhiên bị một tiếng động mạnh làm cho giật mình, theo phản xạ anh ta nhìn về phía phát ra âm thanh thì thây Thái Vũ Tinh đang đứng đó ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Bạch Đằng dè dặt lên tiếng :
" Vũ Tinh, tại sao em lại ở đây giờ này. Sao nhìn em lại tức giận thế kia, nào nói anh nghe ai đã chọc giận vợ anh. " Vừa nói Bạch Đằng vừa đi tới giang tay định ôm lấy Thái Vũ Tinh, ngay khi anh ta sắp ôm mình Thái Vũ Tinh dùng sức tát thật mạnh vào mặt Bạch Đằng, anh ta khó hiểu, cùng với phẫn nộ ôm lấy một bên mặt mình quát :
" Thái Vũ Tinh, em điên à? "
Thái Vũ Tinh : " Phải đấy, tôi đang điên đây. Bạch Đằng tại sao anh dám làm như vậy với tôi hả? Tôi đã yêu anh như vậy? tại sao anh lại đối với tôi như thế này ? Anh nói đi."
" Anh đã làm gì chứ? "
Thái Vũ Tinh : " Anh còn dám cãi à? vậy đây là gì? " Vừa nói Thái Vũ Tinh vừa đưa đoạn video ra. "
Bạch Đằng khi thấy đoạn video ban đầu thì hơi chột dạ, nhưng về sau lại tỏ thái độ dửng dưng :
" Như vậy thì đã sao chứ?, đàn ông mà 5 thê 7 thiếp là chuyện bình thường, hơn nữa tôi thành công như vậy. Làm sao mà không lăng nhăng cho được. "
Bạch Đằng vừa Dứt lời Thái Vũ Tinh lại định vung tay lên tát thêm cái nữa nhưng Bạch Đằng không cho cô ta cơ hội, anh ta giữ chặt tay Thái Vũ Tinh đẩy mạnh khiến cô ta ngã trên mặt đất, Bạch Đằng cười đầy khinh bỉ :
" Thái Vũ Tinh cô điên đủ chưa. Cô nhìn lại bản thân mình đi. Cô đấy mở miệng ra là yêu tôi, vì tôi...? hừ nhưng mà không phải đâu. Tất cả đều cái vì ‘ Tôi ’ của cô quá lớn, trước đây cô cũng chỉ muốn dành tôi từ tay Trình Lạc, cô muốn cho cô ấy đau khổ, sau này cô cũng chỉ muốn dùng tôi làm tấm bình phong che mắt thiên hạ. Để che đi cái giới tính thật của cô, Thái Vũ Tinh cô đừng tưởng cô làm những gì tôi đều không biết, thực ra tôi biết hết đấy. Tôi thà rằng cô cặp kè với một thằng nào đó tôi sẽ đỡ mất mặt hơn, nhưng không ở sau lưng tôi cô lại quan hệ với phụ nữ. Tôi luôn nhẫn nhịn cô chỉ là để tôi tìm kiếm một cơ hội thích hợp để rời đi, và ngày ấy cũng đã tới rồi. Chúng ta ly hôn đi. "
Thái Vũ Tinh : " Haha... ly hôn đừng hòng, anh muốn ly hôn với tôi để tới với cô ta sao? Cô ta đang mang trong mình đứa con của anh, anh muốn bỏ tôi để theo cô ta à? Nếu anh dám bước ra khỏi căn nhà này nửa bước tôi sẽ cho anh thân bại danh liệt. "
Bạch Đằng nhếch môi lạnh lùng đáp :
" Thái Vũ Tinh nếu trước đây cô nói vậy, tôi còn sợ đấy, nhưng bây giờ thì không? Nhà họ Thái các người bây giờ chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi. mấy năm qua nếu không có tôi Vũ Thịnh còn tồn tại được tới bây giờ sao? " Nói xong Bạch Đằng liền bỏ đi.
" Aaaa. Bạch Đằng, Nhậm Doanh Doanh tôi sẽ không tha cho các người đâu. " Thái Vũ Tinh nghe vậy thì tức giận, cô lại lại đập phá đồ đạc để xả giận.
Bạch Đằng đi xuống nhà thấy bà Thái ở đó cũng chỉ coi như không nhìn thấy và bỏ đi.
Ngồi trên xe Bạch Đằng lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình, chuông vang lên vài hồi chuông mới có người nhấc máy, Bạch Đằng nói :
" Cậu điều tra ngay cho tôi Nhậm Doanh Doanh đang ở đâu tôi muốn biết thông tin về cô ta nhanh nhất có thể. " Nói rồi Bạch Đằng liền dập máy, nhìn màn hình điện thoại trong tay Trình Lạc nhếch môi cười nhẹ cô đưa ánh mắt sùng bái về phía Băng Tâm :
" Tâm Tâm à. cậu đấy đúng là đoán việc như thần, quả không hổ danh là Đại Tỷ Huyết Long. "
Băng Tâm : " Cậu bớt nịnh đi, bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi xem thành quả, Ngư ông đắc lợi. "
" Tuân lệnh. "
Băng Tâm đưa mắt liếc qua người đàn ông đang sợ hãi phía trước mặt :
" Cậu gửi thông tin này vào máy của Bạch Đằng rồi có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. "
" Vâng...vâng tôi sẽ làm ngay. "
Rất nhanh thông tin đã được đưa tới di động của Bạch Đằng, anh ta dựa theo địa chỉ ghi trên đó mà đi tới bệnh viện. Bạch Đằng đi số phòng 488, thật trùng hợp Nhậm Doanh Doanh và một người phụ nữ từ bên trong bước ra, bà ta vỗ vỗ nhẹ lên tay Nhậm Doanh Doanh nói gì đó rồi đi vào trong.
Nhậm Doanh Doanh liếc nhìn phòng bệnh một cái rồi cũng rời đi, đi tới góc khuất cầu thang đột nhiên cánh tay bị ai đó kéo mạnh miệng còn bị bịt chặt Nhậm Doanh Doanh muốn hét lên cầu cứu cũng không thể. Bạch Đằng xiết chặt tay Nhậm Doanh Doanh nhưng như nhớ ra chuyện gì đó cánh tay liền buông lỏng :
Anh ta ghé sát vào tai Nhậm Doanh Doanh nói nhỏ :
" Im lặng đi theo tôi, tôi không hại cô đâu. Tôi có chuyện muốn nói với cô. " Thấy Nhậm Doanh Doanh khẽ gật đầu Bạch Đằng mới buông lỏng ra,
Nhậm Doanh Doanh trừng mắt :
" Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn gì?"
Bạch Đằng : " Đi theo tôi, tôi có chuyện cần nói rõ với cô. " Nói rồi Bạch Đằng kéo Nhậm Doanh Doanh đi.
" Nếu như tôi không đi thì sao? "
Bạch Đằng nhếch mép lạnh lùng :
" Nếu cô không đi tôi sẽ nói chuyển củ cô và Thái Vũ Tinh cho Trình Lạc nghe. "
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy đành phải đi theo anh ta.
Ngồi trên xe Nhậm Doanh Doanh bất mãn lên tiếng :
" Bây giờ anh nói được rồi chứ? rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh biết Thái Vũ Tinh và Trình Lạc? "
Bạch Đằng : " Tôi là chồng của Thái Vũ Tinh và là người yêu cũ của Trình Lạc. "
" Vậy anh tới tìm tôi để làm gì? "
Bạch Đằng : " Xác nhận một chuyện? "
" Tôi và anh không quen biết nhau? tại sao anh lại phải xác nhận với tôi? mà xác nhận chuyện gì ? " Nhậm Doanh Doanh nghi hoặc hỏi lại.
Bạch Đằng liếc mắt xuống bụng cô ta nhếch mép trả lời :
" Chuyện... cái thai trong bụng cô."
" Anh... anh đang nói lung tung cái gì vậy? tôi mang thai thì liên quan gì tới anh? "
Bạch Đằng : " Sao lại không liên quan, nếu không có tôi sao lại có đứa bé này. Mới có vài tháng mà cô đã quên nhanh như vậy sao? "
" Anh nói vậy là có ý gì? "
Bạch Đằng : " Ý trên mặt chữ, em gái nhỏ, Mới có mấy tháng em quên tôi nhanh vậy sao? Còn tôi khó quên lắm mùi vị của em năm đó. " Nói rồi Bạch Đằng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Nhậm Doanh Doanh, cô ta tức giận hất phăng cánh tay của Bạch Đằng trừng mắt nhìn anh ta :
" Là anh... kẻ tối hôm đó là anh... Tôi giết anh. " Vừa nói Nhậm Doanh Doanh vừa đấm vào người Bạch Đằng, anh ta nhíu mày bắt lấy cánh tay Nhậm Doanh Doanh :
" im lặng đi, ồn ào quá. Nói đi đứa trẻ này là con tôi phải không? "
Nhậm Doanh Doanh cố kiềm chế, cô ta nói : " Anh nằm mơ sao? đây là con tôi và người đàn ông khác. "
Bạch Đằng không vội anh ta khẽ cười : " Vậy sao? nếu vậy để tôi đưa cô đi khám thai xem đứa trẻ này đã bao nhiêu tháng tuổi sau đó nhẩm tính ngày tháng là biết ngay thôi mà. "
" Tôi không đi hà cớ gì tôi phải đi theo anh. Anh là cái thá gì chứ? "
Bạch Đằng : " Vậy thì nói cho tôi biết, đứa trẻ là con tôi đúng chứ? Nếu cô dám nói dối tôi ngay bây giờ tôi sẽ giết cả cô và đứa trẻ này."
" Anh dám. "
Bạch Đằng : " Vậy cô nói xem tôi có dám hay là không? " Nói rồi Bạch Đằng rút ra con dao kề sát vào cổ của Nhậm Doanh Doanh. Cô ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của con dao sắc mặt cũng trở nên tái nhợt nhưng vẫn cứng miệng :
" Anh... không dám ra tay đâu... không dám... á. " Cô ta vừa dứt câu Bạch Đằng liền ấn nhẹ con dao, một đường xước nhẹ đã tứa máu. Nhậm Doanh Doanh sợ hãi thở dốc cô ta vội vàng lên tiếng :
" Anh đừng manh động, tôi nói... đứa trẻ này đúng là con anh... tôi biết mình mang thai khi chúng ta xảy ra quan hệ cách đó không lâu."
Bạch Đằng thu dao về đồng thời vỗ nhẹ lên mặt Nhậm Doanh Doanh : " Ngoan thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không? "
Trở về nhà Thái Vũ Tinh thấy mẹ mình ở phòng khách thì lên tiếng hỏi :
" Ba mẹ có thấy Bạch Đằng ở đâu không? "
" Ờ... nó ở trên phòng. " Mẹ của Thái Vũ Tinh hơi ngạc nhiên khi thấy con gái về nhà vào lúc này nên ấp úng một lát mới đưa ra câu trả lời. Nhận được câu trả lời Thái Vũ Tinh liền đi lên phòng. Cô ta đạp mạnh vào cách cửa rồi vào trong, Bạch Đằng đang chìm trong không gian yên tĩnh đột nhiên bị một tiếng động mạnh làm cho giật mình, theo phản xạ anh ta nhìn về phía phát ra âm thanh thì thây Thái Vũ Tinh đang đứng đó ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Bạch Đằng dè dặt lên tiếng :
" Vũ Tinh, tại sao em lại ở đây giờ này. Sao nhìn em lại tức giận thế kia, nào nói anh nghe ai đã chọc giận vợ anh. " Vừa nói Bạch Đằng vừa đi tới giang tay định ôm lấy Thái Vũ Tinh, ngay khi anh ta sắp ôm mình Thái Vũ Tinh dùng sức tát thật mạnh vào mặt Bạch Đằng, anh ta khó hiểu, cùng với phẫn nộ ôm lấy một bên mặt mình quát :
" Thái Vũ Tinh, em điên à? "
Thái Vũ Tinh : " Phải đấy, tôi đang điên đây. Bạch Đằng tại sao anh dám làm như vậy với tôi hả? Tôi đã yêu anh như vậy? tại sao anh lại đối với tôi như thế này ? Anh nói đi."
" Anh đã làm gì chứ? "
Thái Vũ Tinh : " Anh còn dám cãi à? vậy đây là gì? " Vừa nói Thái Vũ Tinh vừa đưa đoạn video ra. "
Bạch Đằng khi thấy đoạn video ban đầu thì hơi chột dạ, nhưng về sau lại tỏ thái độ dửng dưng :
" Như vậy thì đã sao chứ?, đàn ông mà 5 thê 7 thiếp là chuyện bình thường, hơn nữa tôi thành công như vậy. Làm sao mà không lăng nhăng cho được. "
Bạch Đằng vừa Dứt lời Thái Vũ Tinh lại định vung tay lên tát thêm cái nữa nhưng Bạch Đằng không cho cô ta cơ hội, anh ta giữ chặt tay Thái Vũ Tinh đẩy mạnh khiến cô ta ngã trên mặt đất, Bạch Đằng cười đầy khinh bỉ :
" Thái Vũ Tinh cô điên đủ chưa. Cô nhìn lại bản thân mình đi. Cô đấy mở miệng ra là yêu tôi, vì tôi...? hừ nhưng mà không phải đâu. Tất cả đều cái vì ‘ Tôi ’ của cô quá lớn, trước đây cô cũng chỉ muốn dành tôi từ tay Trình Lạc, cô muốn cho cô ấy đau khổ, sau này cô cũng chỉ muốn dùng tôi làm tấm bình phong che mắt thiên hạ. Để che đi cái giới tính thật của cô, Thái Vũ Tinh cô đừng tưởng cô làm những gì tôi đều không biết, thực ra tôi biết hết đấy. Tôi thà rằng cô cặp kè với một thằng nào đó tôi sẽ đỡ mất mặt hơn, nhưng không ở sau lưng tôi cô lại quan hệ với phụ nữ. Tôi luôn nhẫn nhịn cô chỉ là để tôi tìm kiếm một cơ hội thích hợp để rời đi, và ngày ấy cũng đã tới rồi. Chúng ta ly hôn đi. "
Thái Vũ Tinh : " Haha... ly hôn đừng hòng, anh muốn ly hôn với tôi để tới với cô ta sao? Cô ta đang mang trong mình đứa con của anh, anh muốn bỏ tôi để theo cô ta à? Nếu anh dám bước ra khỏi căn nhà này nửa bước tôi sẽ cho anh thân bại danh liệt. "
Bạch Đằng nhếch môi lạnh lùng đáp :
" Thái Vũ Tinh nếu trước đây cô nói vậy, tôi còn sợ đấy, nhưng bây giờ thì không? Nhà họ Thái các người bây giờ chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi. mấy năm qua nếu không có tôi Vũ Thịnh còn tồn tại được tới bây giờ sao? " Nói xong Bạch Đằng liền bỏ đi.
" Aaaa. Bạch Đằng, Nhậm Doanh Doanh tôi sẽ không tha cho các người đâu. " Thái Vũ Tinh nghe vậy thì tức giận, cô lại lại đập phá đồ đạc để xả giận.
Bạch Đằng đi xuống nhà thấy bà Thái ở đó cũng chỉ coi như không nhìn thấy và bỏ đi.
Ngồi trên xe Bạch Đằng lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình, chuông vang lên vài hồi chuông mới có người nhấc máy, Bạch Đằng nói :
" Cậu điều tra ngay cho tôi Nhậm Doanh Doanh đang ở đâu tôi muốn biết thông tin về cô ta nhanh nhất có thể. " Nói rồi Bạch Đằng liền dập máy, nhìn màn hình điện thoại trong tay Trình Lạc nhếch môi cười nhẹ cô đưa ánh mắt sùng bái về phía Băng Tâm :
" Tâm Tâm à. cậu đấy đúng là đoán việc như thần, quả không hổ danh là Đại Tỷ Huyết Long. "
Băng Tâm : " Cậu bớt nịnh đi, bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi xem thành quả, Ngư ông đắc lợi. "
" Tuân lệnh. "
Băng Tâm đưa mắt liếc qua người đàn ông đang sợ hãi phía trước mặt :
" Cậu gửi thông tin này vào máy của Bạch Đằng rồi có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. "
" Vâng...vâng tôi sẽ làm ngay. "
Rất nhanh thông tin đã được đưa tới di động của Bạch Đằng, anh ta dựa theo địa chỉ ghi trên đó mà đi tới bệnh viện. Bạch Đằng đi số phòng 488, thật trùng hợp Nhậm Doanh Doanh và một người phụ nữ từ bên trong bước ra, bà ta vỗ vỗ nhẹ lên tay Nhậm Doanh Doanh nói gì đó rồi đi vào trong.
Nhậm Doanh Doanh liếc nhìn phòng bệnh một cái rồi cũng rời đi, đi tới góc khuất cầu thang đột nhiên cánh tay bị ai đó kéo mạnh miệng còn bị bịt chặt Nhậm Doanh Doanh muốn hét lên cầu cứu cũng không thể. Bạch Đằng xiết chặt tay Nhậm Doanh Doanh nhưng như nhớ ra chuyện gì đó cánh tay liền buông lỏng :
Anh ta ghé sát vào tai Nhậm Doanh Doanh nói nhỏ :
" Im lặng đi theo tôi, tôi không hại cô đâu. Tôi có chuyện muốn nói với cô. " Thấy Nhậm Doanh Doanh khẽ gật đầu Bạch Đằng mới buông lỏng ra,
Nhậm Doanh Doanh trừng mắt :
" Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn gì?"
Bạch Đằng : " Đi theo tôi, tôi có chuyện cần nói rõ với cô. " Nói rồi Bạch Đằng kéo Nhậm Doanh Doanh đi.
" Nếu như tôi không đi thì sao? "
Bạch Đằng nhếch mép lạnh lùng :
" Nếu cô không đi tôi sẽ nói chuyển củ cô và Thái Vũ Tinh cho Trình Lạc nghe. "
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy đành phải đi theo anh ta.
Ngồi trên xe Nhậm Doanh Doanh bất mãn lên tiếng :
" Bây giờ anh nói được rồi chứ? rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh biết Thái Vũ Tinh và Trình Lạc? "
Bạch Đằng : " Tôi là chồng của Thái Vũ Tinh và là người yêu cũ của Trình Lạc. "
" Vậy anh tới tìm tôi để làm gì? "
Bạch Đằng : " Xác nhận một chuyện? "
" Tôi và anh không quen biết nhau? tại sao anh lại phải xác nhận với tôi? mà xác nhận chuyện gì ? " Nhậm Doanh Doanh nghi hoặc hỏi lại.
Bạch Đằng liếc mắt xuống bụng cô ta nhếch mép trả lời :
" Chuyện... cái thai trong bụng cô."
" Anh... anh đang nói lung tung cái gì vậy? tôi mang thai thì liên quan gì tới anh? "
Bạch Đằng : " Sao lại không liên quan, nếu không có tôi sao lại có đứa bé này. Mới có vài tháng mà cô đã quên nhanh như vậy sao? "
" Anh nói vậy là có ý gì? "
Bạch Đằng : " Ý trên mặt chữ, em gái nhỏ, Mới có mấy tháng em quên tôi nhanh vậy sao? Còn tôi khó quên lắm mùi vị của em năm đó. " Nói rồi Bạch Đằng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Nhậm Doanh Doanh, cô ta tức giận hất phăng cánh tay của Bạch Đằng trừng mắt nhìn anh ta :
" Là anh... kẻ tối hôm đó là anh... Tôi giết anh. " Vừa nói Nhậm Doanh Doanh vừa đấm vào người Bạch Đằng, anh ta nhíu mày bắt lấy cánh tay Nhậm Doanh Doanh :
" im lặng đi, ồn ào quá. Nói đi đứa trẻ này là con tôi phải không? "
Nhậm Doanh Doanh cố kiềm chế, cô ta nói : " Anh nằm mơ sao? đây là con tôi và người đàn ông khác. "
Bạch Đằng không vội anh ta khẽ cười : " Vậy sao? nếu vậy để tôi đưa cô đi khám thai xem đứa trẻ này đã bao nhiêu tháng tuổi sau đó nhẩm tính ngày tháng là biết ngay thôi mà. "
" Tôi không đi hà cớ gì tôi phải đi theo anh. Anh là cái thá gì chứ? "
Bạch Đằng : " Vậy thì nói cho tôi biết, đứa trẻ là con tôi đúng chứ? Nếu cô dám nói dối tôi ngay bây giờ tôi sẽ giết cả cô và đứa trẻ này."
" Anh dám. "
Bạch Đằng : " Vậy cô nói xem tôi có dám hay là không? " Nói rồi Bạch Đằng rút ra con dao kề sát vào cổ của Nhậm Doanh Doanh. Cô ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của con dao sắc mặt cũng trở nên tái nhợt nhưng vẫn cứng miệng :
" Anh... không dám ra tay đâu... không dám... á. " Cô ta vừa dứt câu Bạch Đằng liền ấn nhẹ con dao, một đường xước nhẹ đã tứa máu. Nhậm Doanh Doanh sợ hãi thở dốc cô ta vội vàng lên tiếng :
" Anh đừng manh động, tôi nói... đứa trẻ này đúng là con anh... tôi biết mình mang thai khi chúng ta xảy ra quan hệ cách đó không lâu."
Bạch Đằng thu dao về đồng thời vỗ nhẹ lên mặt Nhậm Doanh Doanh : " Ngoan thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.