Chương 18: Uy Áp Của Từ Viên Khang.
Lạc Thanh Thanh
04/06/2023
Uy Áp Của Từ Viên Khang.
Sáng hôm sau Từ Viên Khang dậy rất sớm anh gọi người giao đồ ăn tới rồi tự nấu đồ ăn sáng. Loay hoay một hồi cuối cùng cũng xong, anh hướng mắt về phía phòng của cô nhưng vẫn chưa thấy có phản ứng gì nên đành ăn trước.
Sau khi đã ăn xong anh ra ghế sofa anh lấy ra một mảnh giấy nhỏ và ghi lên đó với nội dung :
' Đồ ăn tôi đã nấu rồi nếu nguội thì hâm nóng lại. ' Khi đã ghi chú xong thì anh mang vào bàn ăn.
Khi tất cả mọi chuyện đã xong anh chỉnh lại quần rồi rời khỏi nhà, nhưng lại không chú ý bỏ quên một sấp tài liệu trên bàn. Trên đường đi làm Từ Viên Khang ghé vào một cửa tiệm quần áo chọn cho mình bộ vest mới rồi mới tới tập đoàn.
Tới nơi Từ Viên Khang đã thấy Bạch Ảnh và Hắc Ảnh đứng đợi ở cửa ra vào.
Thấy sắc mặt của anh có vẻ rất tốt Bạch Ảnh lên tiếng trêu chọc :
" Từ Thiếu, khí sắc hôm nay của anh rất tốt, có chuyện gì vui sao? "
Từ Viên Khang nhếch môi đáp : " Nhìn thấy đám người kia mặt nhăn nhó đương nhiên tôi cảm thấy rất vui. "
" Có quỷ mới tin lời anh nói. " Bạch Ảnh đáp.
Từ Viên Khang vừa bước đi vừa hỏi :
" Bọn họ đâu hết rồi. "
" Đã ở phòng họp cả rồi ạ.!" Hắc Ảnh trả lời.
Từ Viên Khang : " Vậy thì để bọn họ chờ đi." Nói xong thì anh, Bạch Ảnh và Hắc Ảnh cùng nhau vào thang máy.
Đã hơn 8h Trình Lạc mới tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong ra ngoài phòng khách nhìn một lượt không còn ai, cô cũng chẳng nghĩ nhiều vào phòng bếp mở tủ ra uống nước chút nước, nhưng Trình Lạc còn tưởng mình hoa mắt tủ lạnh của cô khi nào lại có nhiều đồ tới vậy? Nhìn qua bàn ăn lại thấy đồ đã được nấu bên trên còn kèm theo một mảnh giấy, Trình Lạc cầm lên xem. Sau khi xem xong nội dung trên tờ giấy cuối cùng cô cũng đã biết số đồ kia là do ai mua.
Trình Lạc kéo ghế ra nhìn qua một lượt đồ ăn trên bàn, rồi ăn thử một miếng đầu tiên.
" Cũng khá ngon đấy, liệu có phải anh ta gọi đồ ăn ngoài không vậy? "
Tại phòng làm việc của Từ Viên Khang, anh lấy cặp xách của mình ra nhìn qua tập tài liệu mới phát hiện, số tài liệu mà hôm qua Bạch Ảnh đưa cho anh, về số liệu và chứng cứ bọn họ đã hợp tác với nhau nhằm cắt xén tiền của , qua mặt cấp trên tạo ra sản phẩm kém chất lượng.
Bạch Ảnh thấy anh như vậy thì hỏi : " Từ Thiếu có chuyện gì vậy.? "
Từ Viên Khang : " Sô tài liệu hôm qua chú đưa tôi không thấy nữa. "
" Tại sao lại không thấy, hay anh có để quên chỗ nào không? " Nghe Bạch Ảnh nói vậy Từ Viên Khang cố nhớ lại, anh nhớ hôm qua vẫn còn thấy nó trong cặp, đột nhiên như nhớ ra gì đó Từ Viên Khang nói :
" Hình như tôi đã để quên ở nhà Trình Lạc. "
" Trình tiểu thư sao? Từ Thiếu, anh làm gì ở đó mà để quên. " Bạch Ảnh khó hiểu hỏi lại.
Hắc Ảnh nhìn xuống đồng hồ rồi nói : " Từ Thiếu cũng sắp tới giờ rồi hay anh cho tôi địa chỉ của Trình tiểu thư tôi sẽ tới đó lấy. "
Từ Viên Khang : " Cũng được. " nói rồi Từ Viên Khang ghi địa chỉ của Trình Lạc ra giấy rồi đưa cho Hắc Ảnh.
Chỉ còn 10 phút nữa sẽ tới cuộc họp nên anh sẽ tới đó trước kéo dài thời gian vậy. Vừa đi Từ Viên Khang vừa lấy điện thoại gọi cho Trình Lạc.
Trình Lạc đang ăn sáng thì điện thoại đổ chuông, nhìn thấy số lạ nhưng cô vẫn nghe máy.
Trình Lạc : " Xin chào. Tôi là Trình Lạc, xin hỏi ai đấy?"
" Là tôi. "
Trình Lạc nghe giọng khá quen như không chắc hỏi lại. " Từ Viên Khang? "
" Phải là tôi. "
Trình Lạc : " Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi vậy? "
" Chuyện này khó lắm sao? Trình Lạc tôi nhờ cô việc này được không? "
Trình Lạc : " Việc gì? "
" Hôm qua tôi có để quên một sấp tài liệu chắc là ở trên bàn ngoài phòng khách nhà cô, cô hãy mang tới đây cho tôi được không ? " Nghe anh nói vậy Trình Lạc đứng dậy đi ra phòng khách xem xét, quả nhiên là có một sấp tài liệu ở đó.
Trình Lạc : " Tôi thấy nó rồi bây giờ tôi sẽ mang tới cho anh. "
" Được, cô chuẩn bị đi Hắc Ảnh đã tới đó rồi. "
Trình Lạc : " Được tôi biết rồi. " Nhận được câu trả lời của cô Từ Viên Khang dập máy. Anh ngẩng cao đầu bước vào phòng họp.
" Đã để mọi người chờ lâu rồi. Nào ngồi xuống đi. " Vừa noi Từ Viên Khang vừa bước về vị trí của mình.
Từ Viên Khang nhìn lướt qua mọi người trong phòng rồi nói :
" Không làm mất thời gian của mọi người nữa tôi vào vấn đề chính luôn. Hôm nay tổ chức cuộc họp lần nữa là tôi có hai điều cần tuyên bố. Thứ nhất là chỉ thị của Nam Cung tổng đó là.
' Thanh lọc lại tập đoàn người đáng thì ở lại, kẻ không đáng thì ra đi. '
Thứ hai chính là vấn đề lô hàng kém chất lượng vừa qua mà tập đoàn chúng ta phải thu hồi về. " Khi nói tới đây ánh mắt anh có nhìn về phía Trưởng phòng nguyên liệu và chất lượng. Bọn họ thấy ánh mắt đó của anh thì lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
" Không biết Từ tổng đã điều tra như thế nào về chuyện này. " Một người trong số họ lên tiếng hỏi :
Từ T Viên Khang : " Đương nhiên tôi đã tra ra được. Quả nhiên nguyên liệu có vấn đề. Số nguyên liệu chính đã bị đánh tráo thay vào đó là hàng kém chất lượng. Để làm được chuyện này thì cũng phải công nhận đầu óc và gan của trưởng phòng nguyên liệu và chất lượng cũng to thật đấy. "
Nghe Từ Viên Khang nói vậy trưởng phòng nguyên liệu lập tức nói :
" Từ tổng, anh đừng có nói bậy tôi đã giao đúng như những gì bản thiết kế yêu cầu. Anh đừng có đổ oan cho người tốt. "
Từ Viên Khang : " Thật vậy sao? Trưởng phòng Đỗ. ''
Trưởng phòng chất lượng cũng chẳng ngồi im :
" Đương nhiên là vậy, cấp trên chỉ thị xuống là lô hàng không vấn đề tôi mới dám cho tung ra thị trường, hơn nữa tôi... "
Từ Viên Khang nhếch môi đáp : " Trưởng phòng Lý, ông định nói là đã làm bản báo cáo gửi lên trên? Bản báo cáo đó thực sự là do ô ng làm sao? Hay là người khác đã làm mà ông lại ngang nhiên dám xe bỏ nó hả? "
" Tôi..." Trưởng phòng chất lượng dưới sự uy áp của anh sợ tới mức không nói nổi thành lời.
Từ Viên Khang nhìn về phía Bạch Ảnh nói : " Cho cậu ta vào. " Bạch Ảnh gật đầu ra mở cửa phòng, tiếp theo đó là một người bước vào.
Mọi trong phòng đều bàn tán xem người này là ai, sao lại tới đây.
Từ Viên Khang nhìn về phía trưởng phòng chất lượng hỏi :
" Trưởng phòng Lý, quen không? "
" Tôi, tôi không biết người này. " Trưởng phòng Lý đáp.
" Lý Ngưng. Ông dám nói không quen biết tôi sao? Ông nhìn cho kỹ xem tôi là ai, các vị tôi là Uông Giai, là nhân viên dưới quyền của Lý Ngưng, trước đây tôi đã phát hiện ra lô hàng có vấn đề và đã báo với ông ta, nhưng ông ta chối bỏ. Tôi không nhịn được làm báo cáo gửi lên trên nhưng bị ông ta phát hiện sau đó xa thải tôi với lý do làm việc không hiệu quả.
Còn nữa trong một lần vô tình tôi đã nghe thấy ông ta nói chuyện điện thoại về chuyện tráo đổi lô hàng, người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là trưởng phòng Đỗ. "
" Cậu đừng có ngậm máu phun người. " Trưởng phòng đỗ đập bàn quát.
Bạch Ảnh lúc này nhận được thông báo từ Hắc Ảnh, cậu bước lại cúi người xuống nói nhỏ vào tai Từ Viên Khang :
" Từ Thiếu, người đã tới rồi." Từ Viên Khang khẽ gật đầu
Từ Viên Khang nhìn trưởng phòng Đỗ nói :
" Trưởng phòng Đỗ, ông đập bàn cái gì? Sẽ khiến tôi giật mình đấy. "
" Nhưng Từ tổng, cậu ta vu khống tôi. "
Từ Viên Khang nhếch môi nụ cười này khiến cho Trưởng phòng Đỗ lạnh người.
Từ Viên Khang : " Có vu khống hay không lát nữa sẽ rõ thôi. " Từ Viên Khang vừa dứt lời cánh cửa phòng được mở ra tiếp đó là một cô gái xinh đẹp hớt hải chạy vào trong.
Sáng hôm sau Từ Viên Khang dậy rất sớm anh gọi người giao đồ ăn tới rồi tự nấu đồ ăn sáng. Loay hoay một hồi cuối cùng cũng xong, anh hướng mắt về phía phòng của cô nhưng vẫn chưa thấy có phản ứng gì nên đành ăn trước.
Sau khi đã ăn xong anh ra ghế sofa anh lấy ra một mảnh giấy nhỏ và ghi lên đó với nội dung :
' Đồ ăn tôi đã nấu rồi nếu nguội thì hâm nóng lại. ' Khi đã ghi chú xong thì anh mang vào bàn ăn.
Khi tất cả mọi chuyện đã xong anh chỉnh lại quần rồi rời khỏi nhà, nhưng lại không chú ý bỏ quên một sấp tài liệu trên bàn. Trên đường đi làm Từ Viên Khang ghé vào một cửa tiệm quần áo chọn cho mình bộ vest mới rồi mới tới tập đoàn.
Tới nơi Từ Viên Khang đã thấy Bạch Ảnh và Hắc Ảnh đứng đợi ở cửa ra vào.
Thấy sắc mặt của anh có vẻ rất tốt Bạch Ảnh lên tiếng trêu chọc :
" Từ Thiếu, khí sắc hôm nay của anh rất tốt, có chuyện gì vui sao? "
Từ Viên Khang nhếch môi đáp : " Nhìn thấy đám người kia mặt nhăn nhó đương nhiên tôi cảm thấy rất vui. "
" Có quỷ mới tin lời anh nói. " Bạch Ảnh đáp.
Từ Viên Khang vừa bước đi vừa hỏi :
" Bọn họ đâu hết rồi. "
" Đã ở phòng họp cả rồi ạ.!" Hắc Ảnh trả lời.
Từ Viên Khang : " Vậy thì để bọn họ chờ đi." Nói xong thì anh, Bạch Ảnh và Hắc Ảnh cùng nhau vào thang máy.
Đã hơn 8h Trình Lạc mới tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong ra ngoài phòng khách nhìn một lượt không còn ai, cô cũng chẳng nghĩ nhiều vào phòng bếp mở tủ ra uống nước chút nước, nhưng Trình Lạc còn tưởng mình hoa mắt tủ lạnh của cô khi nào lại có nhiều đồ tới vậy? Nhìn qua bàn ăn lại thấy đồ đã được nấu bên trên còn kèm theo một mảnh giấy, Trình Lạc cầm lên xem. Sau khi xem xong nội dung trên tờ giấy cuối cùng cô cũng đã biết số đồ kia là do ai mua.
Trình Lạc kéo ghế ra nhìn qua một lượt đồ ăn trên bàn, rồi ăn thử một miếng đầu tiên.
" Cũng khá ngon đấy, liệu có phải anh ta gọi đồ ăn ngoài không vậy? "
Tại phòng làm việc của Từ Viên Khang, anh lấy cặp xách của mình ra nhìn qua tập tài liệu mới phát hiện, số tài liệu mà hôm qua Bạch Ảnh đưa cho anh, về số liệu và chứng cứ bọn họ đã hợp tác với nhau nhằm cắt xén tiền của , qua mặt cấp trên tạo ra sản phẩm kém chất lượng.
Bạch Ảnh thấy anh như vậy thì hỏi : " Từ Thiếu có chuyện gì vậy.? "
Từ Viên Khang : " Sô tài liệu hôm qua chú đưa tôi không thấy nữa. "
" Tại sao lại không thấy, hay anh có để quên chỗ nào không? " Nghe Bạch Ảnh nói vậy Từ Viên Khang cố nhớ lại, anh nhớ hôm qua vẫn còn thấy nó trong cặp, đột nhiên như nhớ ra gì đó Từ Viên Khang nói :
" Hình như tôi đã để quên ở nhà Trình Lạc. "
" Trình tiểu thư sao? Từ Thiếu, anh làm gì ở đó mà để quên. " Bạch Ảnh khó hiểu hỏi lại.
Hắc Ảnh nhìn xuống đồng hồ rồi nói : " Từ Thiếu cũng sắp tới giờ rồi hay anh cho tôi địa chỉ của Trình tiểu thư tôi sẽ tới đó lấy. "
Từ Viên Khang : " Cũng được. " nói rồi Từ Viên Khang ghi địa chỉ của Trình Lạc ra giấy rồi đưa cho Hắc Ảnh.
Chỉ còn 10 phút nữa sẽ tới cuộc họp nên anh sẽ tới đó trước kéo dài thời gian vậy. Vừa đi Từ Viên Khang vừa lấy điện thoại gọi cho Trình Lạc.
Trình Lạc đang ăn sáng thì điện thoại đổ chuông, nhìn thấy số lạ nhưng cô vẫn nghe máy.
Trình Lạc : " Xin chào. Tôi là Trình Lạc, xin hỏi ai đấy?"
" Là tôi. "
Trình Lạc nghe giọng khá quen như không chắc hỏi lại. " Từ Viên Khang? "
" Phải là tôi. "
Trình Lạc : " Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi vậy? "
" Chuyện này khó lắm sao? Trình Lạc tôi nhờ cô việc này được không? "
Trình Lạc : " Việc gì? "
" Hôm qua tôi có để quên một sấp tài liệu chắc là ở trên bàn ngoài phòng khách nhà cô, cô hãy mang tới đây cho tôi được không ? " Nghe anh nói vậy Trình Lạc đứng dậy đi ra phòng khách xem xét, quả nhiên là có một sấp tài liệu ở đó.
Trình Lạc : " Tôi thấy nó rồi bây giờ tôi sẽ mang tới cho anh. "
" Được, cô chuẩn bị đi Hắc Ảnh đã tới đó rồi. "
Trình Lạc : " Được tôi biết rồi. " Nhận được câu trả lời của cô Từ Viên Khang dập máy. Anh ngẩng cao đầu bước vào phòng họp.
" Đã để mọi người chờ lâu rồi. Nào ngồi xuống đi. " Vừa noi Từ Viên Khang vừa bước về vị trí của mình.
Từ Viên Khang nhìn lướt qua mọi người trong phòng rồi nói :
" Không làm mất thời gian của mọi người nữa tôi vào vấn đề chính luôn. Hôm nay tổ chức cuộc họp lần nữa là tôi có hai điều cần tuyên bố. Thứ nhất là chỉ thị của Nam Cung tổng đó là.
' Thanh lọc lại tập đoàn người đáng thì ở lại, kẻ không đáng thì ra đi. '
Thứ hai chính là vấn đề lô hàng kém chất lượng vừa qua mà tập đoàn chúng ta phải thu hồi về. " Khi nói tới đây ánh mắt anh có nhìn về phía Trưởng phòng nguyên liệu và chất lượng. Bọn họ thấy ánh mắt đó của anh thì lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
" Không biết Từ tổng đã điều tra như thế nào về chuyện này. " Một người trong số họ lên tiếng hỏi :
Từ T Viên Khang : " Đương nhiên tôi đã tra ra được. Quả nhiên nguyên liệu có vấn đề. Số nguyên liệu chính đã bị đánh tráo thay vào đó là hàng kém chất lượng. Để làm được chuyện này thì cũng phải công nhận đầu óc và gan của trưởng phòng nguyên liệu và chất lượng cũng to thật đấy. "
Nghe Từ Viên Khang nói vậy trưởng phòng nguyên liệu lập tức nói :
" Từ tổng, anh đừng có nói bậy tôi đã giao đúng như những gì bản thiết kế yêu cầu. Anh đừng có đổ oan cho người tốt. "
Từ Viên Khang : " Thật vậy sao? Trưởng phòng Đỗ. ''
Trưởng phòng chất lượng cũng chẳng ngồi im :
" Đương nhiên là vậy, cấp trên chỉ thị xuống là lô hàng không vấn đề tôi mới dám cho tung ra thị trường, hơn nữa tôi... "
Từ Viên Khang nhếch môi đáp : " Trưởng phòng Lý, ông định nói là đã làm bản báo cáo gửi lên trên? Bản báo cáo đó thực sự là do ô ng làm sao? Hay là người khác đã làm mà ông lại ngang nhiên dám xe bỏ nó hả? "
" Tôi..." Trưởng phòng chất lượng dưới sự uy áp của anh sợ tới mức không nói nổi thành lời.
Từ Viên Khang nhìn về phía Bạch Ảnh nói : " Cho cậu ta vào. " Bạch Ảnh gật đầu ra mở cửa phòng, tiếp theo đó là một người bước vào.
Mọi trong phòng đều bàn tán xem người này là ai, sao lại tới đây.
Từ Viên Khang nhìn về phía trưởng phòng chất lượng hỏi :
" Trưởng phòng Lý, quen không? "
" Tôi, tôi không biết người này. " Trưởng phòng Lý đáp.
" Lý Ngưng. Ông dám nói không quen biết tôi sao? Ông nhìn cho kỹ xem tôi là ai, các vị tôi là Uông Giai, là nhân viên dưới quyền của Lý Ngưng, trước đây tôi đã phát hiện ra lô hàng có vấn đề và đã báo với ông ta, nhưng ông ta chối bỏ. Tôi không nhịn được làm báo cáo gửi lên trên nhưng bị ông ta phát hiện sau đó xa thải tôi với lý do làm việc không hiệu quả.
Còn nữa trong một lần vô tình tôi đã nghe thấy ông ta nói chuyện điện thoại về chuyện tráo đổi lô hàng, người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là trưởng phòng Đỗ. "
" Cậu đừng có ngậm máu phun người. " Trưởng phòng đỗ đập bàn quát.
Bạch Ảnh lúc này nhận được thông báo từ Hắc Ảnh, cậu bước lại cúi người xuống nói nhỏ vào tai Từ Viên Khang :
" Từ Thiếu, người đã tới rồi." Từ Viên Khang khẽ gật đầu
Từ Viên Khang nhìn trưởng phòng Đỗ nói :
" Trưởng phòng Đỗ, ông đập bàn cái gì? Sẽ khiến tôi giật mình đấy. "
" Nhưng Từ tổng, cậu ta vu khống tôi. "
Từ Viên Khang nhếch môi nụ cười này khiến cho Trưởng phòng Đỗ lạnh người.
Từ Viên Khang : " Có vu khống hay không lát nữa sẽ rõ thôi. " Từ Viên Khang vừa dứt lời cánh cửa phòng được mở ra tiếp đó là một cô gái xinh đẹp hớt hải chạy vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.