Bác Sĩ Đẹp Trai Và Cô Sinh Viên Kém Nóng Bỏng
Chương 16: Biến hình Winx
Di Nguyễn
24/10/2022
“Cô thử ăn nữa xem? Tôi sẽ cởi quần cô!”
“Á á á…buông tôi ra!”
Bác sĩ không biết Lâm Yên lại mơ thấy gì mà nãy giờ cô cứ uốn éo thân mình. Miệng thì lẩm bẩm gì đó, trông vẻ mặt cô rất đáng thương.
Bác sĩ bóp một bên ngực của Lâm Yên, sau đó lại xoa nắn nốt bên còn lại. Những ngón tay thon dài của bác sĩ cứ thế nhào nặn hai khỏa ngực cô thành đủ loại hình dạng. Thi thoảng, lòng bàn tay lại cọ vào nụ hoa trước ngực của cô.
Lâm Yên thở dốc, mơ màng thấy mình đang chạy thì bỗng dưng trên người cô man mát. Á…áo của cô đâu? Ối, tại sao lại nằm trong tay bác sĩ Duẩn thế?
Bác sĩ Duẩn ấn hai nụ hoa kia xuống rồi lại bóp mạnh ngực cô. Hai quả ô mai đỏ tươi kia cuối cùng cũng đứng lên, cực kỳ thu hút ánh mắt bác sĩ Duẩn.
Anh liếm môi, quyết định thưởng thức chúng nó.
Đôi môi anh ngậm lấy một bên ngực của cô, thi thoảng lại cắn nhè nhẹ. Những lúc như thế thì cả người Lâm Yên hơi run lên, cổ họng cô lại phát ra âm thanh hừ hừ dễ thương. Bác sĩ Duẩn thấy thế thì càng mạnh bạo hơn! Anh hôn từ bên này sang bên khác, thi thoảng sẽ để lại dấu hôn trên ngực.
Đôi môi của bác sĩ tiến đến giữa ngực Lâm Yên, hít hà mùi vị trên cơ thể cô. Mùi hương này chính là mùi hương mà anh luôn nhớ nhung, kể cả chỉ cần ngửi thấy thôi thì ‘người anh em’ kia cũng tự khắc giương cờ đầu hàng.
Bác sĩ lần mò đến giữa hai chân Lâm Yên, cách hai lớp quần bắt đầu xoa nắn bộ phận nữ tính kia. Ngón giữa của anh ấn vào khe hở ở giữa hai chân cô, sau đó cứ lặp đi lặp lại hành động này vài lần.
Lâm Yên cong người lên như con tôm. Lúc này, trong cơn mơ, cô mơ thấy bác sĩ Duẩn đang ép sát cô vào tường, từ ở phía sau xoa nắn ngực cô. Tiếp theo, bàn tay của bác sĩ lại chọc chọc vào bộ phận nữ tính kia của cô, ở bên tai cô, bác sĩ khẽ thổi một ngụm khí nóng:
“Tự cởi quần hay để tôi cởi?”
Ô ô ô…
Hôm nay, Lâm Yên mặc một chiếc quần thể thao nên rất tiện tay cho bác sĩ hành động. Bác sĩ kéo một cái, quần của cô đã tuột đến ngang đầu gối. Cuối cùng, thuận lợi cho ai kia nhìn thấy quần lót bé bé xinh xinh của cô.
Bạn nghĩ quần nhỏ ấy là quần lót ren quyến rũ hoặc có một màu trắng thuần khiết?
Không, Lâm Yên đang mặc quần nhỏ có in hình 7 nàng công chúa phép thuật Winx! Biến hình biến hình…tiên nữ Winx sẽ cho bạn biết thế nào là ‘lễ hội’.
Môi bác sĩ Duẫn hơi giật lên.
Đây là cái kiểu gì đây? Cảm giác như mình đang làm một việc tội ác nào đó với một đứa trẻ thơ chưa lớn. Nếu bạn cố gắng xâm phạm, tiên nữ Winx sẽ nhân danh công lý và trừng phạt bạn.
Bác sĩ Duẩn tối mặt.
Hứng thú trong anh bị giảm đi một nửa.
Không phải anh có vấn đề, món ăn bày sẵn trước mặt mà không ăn! Mà là do nghị lực anh bay màu vì sự trẻ thơ của Lâm Yên.
Lúc này, Lâm Yên bỗng giơ chân, đá vào một bên mặt của bác sĩ Duẩn. Bác sĩ không kịp phòng bị, thế là ngã lăn xuống đất.
Bỗng dưng, Lâm Yên quát to:
“Cởi cái nịt nhà anh…hu hu…”
“Trả quần cho tôi…a a a…buông tôi ra…buông cái quần tôi ra…”
Ở trong mơ, cuối cùng Lâm Yên cũng thành công giữ được quần của mình. Cô lại lêu lêu bác sĩ Duẩn:
“Đừng hòng ép tôi cởi quần!”
Sau đó, cô chạy đi, túm chặt quần mình lại.
Thế là, bạn nhỏ Lâm Yên của chúng ta đã để lại trên gương mặt đẹp trai của bác sĩ Duẩn một dấu chân. Dấu chân tượng trưng cho sự thành công giữ được quần của Lâm Yên và đây là bằng chứng cho sự do dự không cần thiết của bác sĩ Duẩn.
“Á á á…buông tôi ra!”
Bác sĩ không biết Lâm Yên lại mơ thấy gì mà nãy giờ cô cứ uốn éo thân mình. Miệng thì lẩm bẩm gì đó, trông vẻ mặt cô rất đáng thương.
Bác sĩ bóp một bên ngực của Lâm Yên, sau đó lại xoa nắn nốt bên còn lại. Những ngón tay thon dài của bác sĩ cứ thế nhào nặn hai khỏa ngực cô thành đủ loại hình dạng. Thi thoảng, lòng bàn tay lại cọ vào nụ hoa trước ngực của cô.
Lâm Yên thở dốc, mơ màng thấy mình đang chạy thì bỗng dưng trên người cô man mát. Á…áo của cô đâu? Ối, tại sao lại nằm trong tay bác sĩ Duẩn thế?
Bác sĩ Duẩn ấn hai nụ hoa kia xuống rồi lại bóp mạnh ngực cô. Hai quả ô mai đỏ tươi kia cuối cùng cũng đứng lên, cực kỳ thu hút ánh mắt bác sĩ Duẩn.
Anh liếm môi, quyết định thưởng thức chúng nó.
Đôi môi anh ngậm lấy một bên ngực của cô, thi thoảng lại cắn nhè nhẹ. Những lúc như thế thì cả người Lâm Yên hơi run lên, cổ họng cô lại phát ra âm thanh hừ hừ dễ thương. Bác sĩ Duẩn thấy thế thì càng mạnh bạo hơn! Anh hôn từ bên này sang bên khác, thi thoảng sẽ để lại dấu hôn trên ngực.
Đôi môi của bác sĩ tiến đến giữa ngực Lâm Yên, hít hà mùi vị trên cơ thể cô. Mùi hương này chính là mùi hương mà anh luôn nhớ nhung, kể cả chỉ cần ngửi thấy thôi thì ‘người anh em’ kia cũng tự khắc giương cờ đầu hàng.
Bác sĩ lần mò đến giữa hai chân Lâm Yên, cách hai lớp quần bắt đầu xoa nắn bộ phận nữ tính kia. Ngón giữa của anh ấn vào khe hở ở giữa hai chân cô, sau đó cứ lặp đi lặp lại hành động này vài lần.
Lâm Yên cong người lên như con tôm. Lúc này, trong cơn mơ, cô mơ thấy bác sĩ Duẩn đang ép sát cô vào tường, từ ở phía sau xoa nắn ngực cô. Tiếp theo, bàn tay của bác sĩ lại chọc chọc vào bộ phận nữ tính kia của cô, ở bên tai cô, bác sĩ khẽ thổi một ngụm khí nóng:
“Tự cởi quần hay để tôi cởi?”
Ô ô ô…
Hôm nay, Lâm Yên mặc một chiếc quần thể thao nên rất tiện tay cho bác sĩ hành động. Bác sĩ kéo một cái, quần của cô đã tuột đến ngang đầu gối. Cuối cùng, thuận lợi cho ai kia nhìn thấy quần lót bé bé xinh xinh của cô.
Bạn nghĩ quần nhỏ ấy là quần lót ren quyến rũ hoặc có một màu trắng thuần khiết?
Không, Lâm Yên đang mặc quần nhỏ có in hình 7 nàng công chúa phép thuật Winx! Biến hình biến hình…tiên nữ Winx sẽ cho bạn biết thế nào là ‘lễ hội’.
Môi bác sĩ Duẫn hơi giật lên.
Đây là cái kiểu gì đây? Cảm giác như mình đang làm một việc tội ác nào đó với một đứa trẻ thơ chưa lớn. Nếu bạn cố gắng xâm phạm, tiên nữ Winx sẽ nhân danh công lý và trừng phạt bạn.
Bác sĩ Duẩn tối mặt.
Hứng thú trong anh bị giảm đi một nửa.
Không phải anh có vấn đề, món ăn bày sẵn trước mặt mà không ăn! Mà là do nghị lực anh bay màu vì sự trẻ thơ của Lâm Yên.
Lúc này, Lâm Yên bỗng giơ chân, đá vào một bên mặt của bác sĩ Duẩn. Bác sĩ không kịp phòng bị, thế là ngã lăn xuống đất.
Bỗng dưng, Lâm Yên quát to:
“Cởi cái nịt nhà anh…hu hu…”
“Trả quần cho tôi…a a a…buông tôi ra…buông cái quần tôi ra…”
Ở trong mơ, cuối cùng Lâm Yên cũng thành công giữ được quần của mình. Cô lại lêu lêu bác sĩ Duẩn:
“Đừng hòng ép tôi cởi quần!”
Sau đó, cô chạy đi, túm chặt quần mình lại.
Thế là, bạn nhỏ Lâm Yên của chúng ta đã để lại trên gương mặt đẹp trai của bác sĩ Duẩn một dấu chân. Dấu chân tượng trưng cho sự thành công giữ được quần của Lâm Yên và đây là bằng chứng cho sự do dự không cần thiết của bác sĩ Duẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.