Chương 15: Thần Y Ở Trước Mặt Nhưng Lại Không Nhận Ra
Ý Ngoại Phát Hiện
14/06/2024
"Chú Diệp, chú đừng hiểu lầm."
Cảm nhận được sự không hài lòng của Diệp Giang Hà, Chu Nha khẽ liếc nhìn Diệp Sơ Tuyết một cái rồi nhanh chóng thay em trai Chu Bân giải thích: "Chú Diệp, chúng cháu biết Diệp tiểu thư đã hôn mê hơn nửa năm nay, chú đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến, nhưng không ai có biện pháp nào cả, không biết là ai đã cứu tỉnh cho Diệp tiểu thư vậy?"
"Ông nội cháu gần đây có vấn đề về sức khỏe, cho nên mới đến nhà chú Diệp để hỏi thăm một chút."
Thần sắc Hứa Phong như thường lệ, hắn nheo mắt lại tập trung vào Chu Nha.
Lão gia tử Chu gia có vấn đề về thân thể, nên hai chị em Chu gia đang tìm kiếm hắn, hắn cũng không hề ngạc nhiên, nhưng vừa rồi chính nữ tài xế Chu Nha này lại là người suýt tông hắn ngã!
Sau đó còn ném một đống tiền xuống rồi nghênh ngang bỏ đi.
Có lẽ trong mắt những kẻ giàu có đều sẽ như vậy, làm sao có thể coi trọng một người qua đường được?
Nhưng Hứa Phong cũng nhớ rõ ràng, hắn đã nói nếu gặp lại nhất định phải cho nữ tài xế này một bài học nhớ đời.
Khi cả nhà họ Diệp biết được Chu gia là đến tìm Hứa Phong, đều không khỏi liếc mắt qua nhìn hắn.
Chị em Chu gia cũng nhìn theo ánh mắt của họ mà nhìn sang.
Không ngờ Chu Nha liếc cái đã nhận ra Hứa Phong: "Là ngươi, cái tên đi đường không có mắt kia, anh tới nhà chú Diệp làm gì?”
Lúc nãy cô ta vội vàng chạy về thăm hỏi lão gia tử Chu gia, tốc độ lái xe khá nhanh, thiếu chút nữa gây ra tai nạn, chỉ nghĩ lại thôi đã khiến Chu Nha rất tức giận.
"Hứa Phong, anh biết cô Chu à?"
Diệp Sơ Tuyết sửng sốt.
Hứa Phong lộ ra một nụ cười thần bí, chậm rãi nói: "Mới gặp một lần trên đường tới đây, may mắn là tôi nhanh tay nhanh mắt, nếu không hiện tại đã nằm trong bệnh viện."
“Đúng là người có tiền muốn làm gì thì làm, áo của tôi bị rách, cô ấy liền ném xuống một xấp tiền rồi bỏ đi mà không xuống xe, không một lời xin lỗi."
Câu nói đằng sau, là Hứa Phong cố ý nói với Chu Nha.
Vẻ mặt Chu Nha lạnh lùng nói: "Ai bảo anh đi đường không có mắt? Hơn nữa tôi đã bồi thường cho anh rồi."
Sau đó, cô lẩm bẩm: "Không phải tôi cố ý, lúc đó tôi đang vội về nhà để thăm ông nội, hơn nữa tôi cũng bị dọa sợ cơ mà!"
Sắc mặt của hai vợ chồng Diệp Giang Hà rất khó coi, trong lúc nhất thời, họ không biết có nên nói cho Chu Nha biết thân phận của Hứa Phong hay không.
Diệp Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, ở một bên cười nhẹ, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cô mong chờ biểu cảm đặc sắc của Chu Nha sau khi biết Hứa Phong chính là vị thần y kia.
“Chu tiểu thư, cô cho rằng tôi quan tâm đến số tiền bồi thường ít ỏi của cô sao? Cô có hiểu sự tôn trọng cơ bản nhất giữa người với người không?"
Đối với người phụ nữ ngang ngược này, Hứa Phong gần như tức giận đến bật cười: "Cô nói xem, một nữ tài xế suýt nữa đã tông phải người, sau đó còn không xuống xe, cũng không nói một lời xin lỗi, cô cảm thấy làm vậy là đúng ư ?"
"Cô nói đi, Chu tiểu thư?"
Hứa Phong nhìn bộ dáng không phục của Chu Nha, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
"Anh là ai, dựa vào cái gì mà đòi dạy đời tôi?"
Chu Nha hếch chiếc cằm trắng nõn, chỉ tay vào Hứa Phong hỏi.
Từ bé cô ta đã được nuông chiều, có bao giờ phải nhận sự tức giận như vậy?
"Ha ha."
Hứa Phong cười lạnh, ngồi xuống, cũng không trả lời.
Nhìn thấy song phương căng thẳng, Diệp Giang Hà hắng giọng, ngắt lời: "Chu tiểu thư, vừa rồi là cô dọa sợ Hứa Phong, cô nói lời xin lỗi, chuyện này coi như đã xong, chúng ta đều là người trẻ, sao phải tuổi trẻ khí thịnh như vậy. "
Dù sao đây cũng là Diệp gia.
Diệp Giang Hà không hy vọng Hứa Phong và người giàu nhất Nam Dương phát sinh chuyện trong nhà mình.
Hơn nữa, vị thần y được chị em nhà họ Chu mời đến không ai khác chính là Hứa Phong, nếu tiếp tục gây rắc rối, theo tính tình của Hứa Phong, việc chữa trị cho lão gia tử nhà họ Chu là tuyệt đối không thể.
“Chị, chị bớt nói lại hai câu.”
Chu Bân cũng nhanh chóng ngăn cản chị mình.
Suy cho cùng, lần này hai chị em Chu gia đến nhà họ Diệp không phải để cãi nhau mà là đến hỏi Diệp Giang Hà xem vị thần y kia là ai và cách liên lạc với hắn.
"Chú Diệp, chú có thể giới thiệu vị thần y đã cứu Diệp tiểu thư cho hai anh em chúng cháu được không, làm thế nào để liên lạc với thần y đó?"
Chu Bân cung kính hỏi lại.
Diệp Giang Hà cười ha hả nói: "Chu tiểu thư, Chu công tử, để tôi nói với các chị em các cậu, vị thần y này có lẽ sẽ không chữa trị giúp cho ông nội của các người đâu.”
Diệp Giang Hà đã hiểu được tính cách của Hứa Phong, trong lòng tự nhiên biết rất rõ thái độ hiện tại của Hứa Phong đối với Chu Nha.
Nếu không xin lỗi, hắn nhất định sẽ không chữa bệnh với Chu lão gia.
"Chú Diệp, sao lại như vậy?"
Chu Nha hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Phong, kiêu ngạo nói: "Chú Diệp, chú chỉ cần cho chúng cháu biết thông tin liên lạc của vị thần y này, Chu gia chúng cháu sẽ ghi nhớ ân tình này. Hơn nữa, cháu không tin trên đời này có thần y nào mà nhà họ Chu không thể mời được.”
“Nếu không thể mời đến thì tức là giá chưa đủ cao, chú nói có phải không, chú Diệp?”
“Ồ,”
Diệp Giang Hà thở dài, nhìn vãn bối từ nhỏ đã ngỗ ngược và bướng bỉnh thật lâu, không biết phải nói gì.
Ông thở dài nói: "Được rồi, ta nói thật cho cháu biết, vị thần y đã đánh thức tiểu Tuyết kia xa tít chân trời, gần trước mắt, chính là vị này."
"Hứa Phong, thần y Hứa.” Diệp Giang Hà trịnh trọng giới thiệu.
"Cái gì?"
"Là người này sao?!"
Hai chị em Chu gia đồng thanh ngạc nhiên hỏi.
Sau đó đồng thời nhìn về phía Hứa Phong, sắc mặt đều thay đổi.
Mặc dù rất muốn hỏi Diệp Giang Hà có phải đang nói đùa hay không, nhưng hai chị em cũng biết Diệp Giang Hà không có lý do gì để đùa giỡn với bọn họ.
Sắc mặt Chu Nha tái xanh, hai mắt mở to, ấp úng nói: "Thật... thật là anh sao?"
Hứa Phong nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Cô cho rằng thế nào?”
“Chu Bân, đi, chúng ta về nhà!"
Chu Nha kéo Chu Bân đi: “Nếu tên này thật sự cứu được Diệp tiểu thư, vậy nhất định là mèo mù vớ được chuột chết, tôi mới không tin tên này còn trẻ như vậy, y thuật làm sao có thể tốt hơn những chuyên gia lão luyện kinh nghiệm đã hành nghề hàng chục năm được? "
Xin lỗi?
Không có khả năng cô ta xin lỗi được!
Trước giờ chỉ có người khác xin lỗi Chu Nha chứ từ khi nào Chu Nha cô phải xin lỗi đi người khác.
Nói thật, Chu Bân cũng nghĩ như vậy, bởi vì cậu ta cũng cảm thấy Hứa Phong còn quá trẻ tuổi, chẳng lẽ những chuyên gia y học lão luyện bao năm không bằng Hứa Phong trẻ tuổi sao?
Tuy nhiên, cậu ta vẫn khá lễ phép, lịch sự gật đầu với Diệp Giang Hà và nói: "Chú Diệp, đã làm phiền chú rồi."
Nhìn thấy anh em Chu gia rời đi, Diệp Sơ Tuyết mỉm cười: "Hứa Phong, anh là người duy nhất ở thành phố Nam Dương có thể khiến cho Chu Nha cảm thấy kinh ngạc đấy.”
Nhìn thấy vừa rồi vẻ mặt kinh ngạc cùng tức giận của Chu Nha, trong lòng Diệp Sơ Tuyết liền vui vẻ.
"Người phụ nữ này rất ngang ngược, không thể nói lý!"
Hứa Phong bình tĩnh nói và lắc đầu.
Vợ chồng Diệp Giang Hà liếc nhìn Hứa Phong, sau đó hai mặt nhìn nhau, biểu cảm kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ gì.
Cảm nhận được sự không hài lòng của Diệp Giang Hà, Chu Nha khẽ liếc nhìn Diệp Sơ Tuyết một cái rồi nhanh chóng thay em trai Chu Bân giải thích: "Chú Diệp, chúng cháu biết Diệp tiểu thư đã hôn mê hơn nửa năm nay, chú đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến, nhưng không ai có biện pháp nào cả, không biết là ai đã cứu tỉnh cho Diệp tiểu thư vậy?"
"Ông nội cháu gần đây có vấn đề về sức khỏe, cho nên mới đến nhà chú Diệp để hỏi thăm một chút."
Thần sắc Hứa Phong như thường lệ, hắn nheo mắt lại tập trung vào Chu Nha.
Lão gia tử Chu gia có vấn đề về thân thể, nên hai chị em Chu gia đang tìm kiếm hắn, hắn cũng không hề ngạc nhiên, nhưng vừa rồi chính nữ tài xế Chu Nha này lại là người suýt tông hắn ngã!
Sau đó còn ném một đống tiền xuống rồi nghênh ngang bỏ đi.
Có lẽ trong mắt những kẻ giàu có đều sẽ như vậy, làm sao có thể coi trọng một người qua đường được?
Nhưng Hứa Phong cũng nhớ rõ ràng, hắn đã nói nếu gặp lại nhất định phải cho nữ tài xế này một bài học nhớ đời.
Khi cả nhà họ Diệp biết được Chu gia là đến tìm Hứa Phong, đều không khỏi liếc mắt qua nhìn hắn.
Chị em Chu gia cũng nhìn theo ánh mắt của họ mà nhìn sang.
Không ngờ Chu Nha liếc cái đã nhận ra Hứa Phong: "Là ngươi, cái tên đi đường không có mắt kia, anh tới nhà chú Diệp làm gì?”
Lúc nãy cô ta vội vàng chạy về thăm hỏi lão gia tử Chu gia, tốc độ lái xe khá nhanh, thiếu chút nữa gây ra tai nạn, chỉ nghĩ lại thôi đã khiến Chu Nha rất tức giận.
"Hứa Phong, anh biết cô Chu à?"
Diệp Sơ Tuyết sửng sốt.
Hứa Phong lộ ra một nụ cười thần bí, chậm rãi nói: "Mới gặp một lần trên đường tới đây, may mắn là tôi nhanh tay nhanh mắt, nếu không hiện tại đã nằm trong bệnh viện."
“Đúng là người có tiền muốn làm gì thì làm, áo của tôi bị rách, cô ấy liền ném xuống một xấp tiền rồi bỏ đi mà không xuống xe, không một lời xin lỗi."
Câu nói đằng sau, là Hứa Phong cố ý nói với Chu Nha.
Vẻ mặt Chu Nha lạnh lùng nói: "Ai bảo anh đi đường không có mắt? Hơn nữa tôi đã bồi thường cho anh rồi."
Sau đó, cô lẩm bẩm: "Không phải tôi cố ý, lúc đó tôi đang vội về nhà để thăm ông nội, hơn nữa tôi cũng bị dọa sợ cơ mà!"
Sắc mặt của hai vợ chồng Diệp Giang Hà rất khó coi, trong lúc nhất thời, họ không biết có nên nói cho Chu Nha biết thân phận của Hứa Phong hay không.
Diệp Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, ở một bên cười nhẹ, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cô mong chờ biểu cảm đặc sắc của Chu Nha sau khi biết Hứa Phong chính là vị thần y kia.
“Chu tiểu thư, cô cho rằng tôi quan tâm đến số tiền bồi thường ít ỏi của cô sao? Cô có hiểu sự tôn trọng cơ bản nhất giữa người với người không?"
Đối với người phụ nữ ngang ngược này, Hứa Phong gần như tức giận đến bật cười: "Cô nói xem, một nữ tài xế suýt nữa đã tông phải người, sau đó còn không xuống xe, cũng không nói một lời xin lỗi, cô cảm thấy làm vậy là đúng ư ?"
"Cô nói đi, Chu tiểu thư?"
Hứa Phong nhìn bộ dáng không phục của Chu Nha, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
"Anh là ai, dựa vào cái gì mà đòi dạy đời tôi?"
Chu Nha hếch chiếc cằm trắng nõn, chỉ tay vào Hứa Phong hỏi.
Từ bé cô ta đã được nuông chiều, có bao giờ phải nhận sự tức giận như vậy?
"Ha ha."
Hứa Phong cười lạnh, ngồi xuống, cũng không trả lời.
Nhìn thấy song phương căng thẳng, Diệp Giang Hà hắng giọng, ngắt lời: "Chu tiểu thư, vừa rồi là cô dọa sợ Hứa Phong, cô nói lời xin lỗi, chuyện này coi như đã xong, chúng ta đều là người trẻ, sao phải tuổi trẻ khí thịnh như vậy. "
Dù sao đây cũng là Diệp gia.
Diệp Giang Hà không hy vọng Hứa Phong và người giàu nhất Nam Dương phát sinh chuyện trong nhà mình.
Hơn nữa, vị thần y được chị em nhà họ Chu mời đến không ai khác chính là Hứa Phong, nếu tiếp tục gây rắc rối, theo tính tình của Hứa Phong, việc chữa trị cho lão gia tử nhà họ Chu là tuyệt đối không thể.
“Chị, chị bớt nói lại hai câu.”
Chu Bân cũng nhanh chóng ngăn cản chị mình.
Suy cho cùng, lần này hai chị em Chu gia đến nhà họ Diệp không phải để cãi nhau mà là đến hỏi Diệp Giang Hà xem vị thần y kia là ai và cách liên lạc với hắn.
"Chú Diệp, chú có thể giới thiệu vị thần y đã cứu Diệp tiểu thư cho hai anh em chúng cháu được không, làm thế nào để liên lạc với thần y đó?"
Chu Bân cung kính hỏi lại.
Diệp Giang Hà cười ha hả nói: "Chu tiểu thư, Chu công tử, để tôi nói với các chị em các cậu, vị thần y này có lẽ sẽ không chữa trị giúp cho ông nội của các người đâu.”
Diệp Giang Hà đã hiểu được tính cách của Hứa Phong, trong lòng tự nhiên biết rất rõ thái độ hiện tại của Hứa Phong đối với Chu Nha.
Nếu không xin lỗi, hắn nhất định sẽ không chữa bệnh với Chu lão gia.
"Chú Diệp, sao lại như vậy?"
Chu Nha hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Phong, kiêu ngạo nói: "Chú Diệp, chú chỉ cần cho chúng cháu biết thông tin liên lạc của vị thần y này, Chu gia chúng cháu sẽ ghi nhớ ân tình này. Hơn nữa, cháu không tin trên đời này có thần y nào mà nhà họ Chu không thể mời được.”
“Nếu không thể mời đến thì tức là giá chưa đủ cao, chú nói có phải không, chú Diệp?”
“Ồ,”
Diệp Giang Hà thở dài, nhìn vãn bối từ nhỏ đã ngỗ ngược và bướng bỉnh thật lâu, không biết phải nói gì.
Ông thở dài nói: "Được rồi, ta nói thật cho cháu biết, vị thần y đã đánh thức tiểu Tuyết kia xa tít chân trời, gần trước mắt, chính là vị này."
"Hứa Phong, thần y Hứa.” Diệp Giang Hà trịnh trọng giới thiệu.
"Cái gì?"
"Là người này sao?!"
Hai chị em Chu gia đồng thanh ngạc nhiên hỏi.
Sau đó đồng thời nhìn về phía Hứa Phong, sắc mặt đều thay đổi.
Mặc dù rất muốn hỏi Diệp Giang Hà có phải đang nói đùa hay không, nhưng hai chị em cũng biết Diệp Giang Hà không có lý do gì để đùa giỡn với bọn họ.
Sắc mặt Chu Nha tái xanh, hai mắt mở to, ấp úng nói: "Thật... thật là anh sao?"
Hứa Phong nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Cô cho rằng thế nào?”
“Chu Bân, đi, chúng ta về nhà!"
Chu Nha kéo Chu Bân đi: “Nếu tên này thật sự cứu được Diệp tiểu thư, vậy nhất định là mèo mù vớ được chuột chết, tôi mới không tin tên này còn trẻ như vậy, y thuật làm sao có thể tốt hơn những chuyên gia lão luyện kinh nghiệm đã hành nghề hàng chục năm được? "
Xin lỗi?
Không có khả năng cô ta xin lỗi được!
Trước giờ chỉ có người khác xin lỗi Chu Nha chứ từ khi nào Chu Nha cô phải xin lỗi đi người khác.
Nói thật, Chu Bân cũng nghĩ như vậy, bởi vì cậu ta cũng cảm thấy Hứa Phong còn quá trẻ tuổi, chẳng lẽ những chuyên gia y học lão luyện bao năm không bằng Hứa Phong trẻ tuổi sao?
Tuy nhiên, cậu ta vẫn khá lễ phép, lịch sự gật đầu với Diệp Giang Hà và nói: "Chú Diệp, đã làm phiền chú rồi."
Nhìn thấy anh em Chu gia rời đi, Diệp Sơ Tuyết mỉm cười: "Hứa Phong, anh là người duy nhất ở thành phố Nam Dương có thể khiến cho Chu Nha cảm thấy kinh ngạc đấy.”
Nhìn thấy vừa rồi vẻ mặt kinh ngạc cùng tức giận của Chu Nha, trong lòng Diệp Sơ Tuyết liền vui vẻ.
"Người phụ nữ này rất ngang ngược, không thể nói lý!"
Hứa Phong bình tĩnh nói và lắc đầu.
Vợ chồng Diệp Giang Hà liếc nhìn Hứa Phong, sau đó hai mặt nhìn nhau, biểu cảm kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.