Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Chương 53: Ai có thể từ chối cậu chứ?
Hồ Lô Tương
20/06/2024
“Yoooo, anh Tự định quay lại thời sinh viên hả anh?”
Giang Tự vừa cởi áo khoác, Vu Tang nhìn thoáng qua đã thấy cái áo hoodie màu cam Giang Tự mặc bên trong: “Này không giống phong cách của anh nha.”
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục, người sau xoay người hỏi Vu Tang: “Đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Vu Tang trả lời theo bản năng, sau đó mới phát hiện người hỏi cậu ta là Thẩm Phương Dục thì lập tức thay đổi vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, rồi quay lại nhìn Giang Tự với ánh mắt tìm tòi.
“Thầy Giang!” Thiệu Nhạc đứng ngoài cửa gọi anh.
Giang Tự gật đầu với Thiệu Nhạc rồi bước ra khỏi phòng làm việc trước khi Vu Tang nghi vấn, để lại cậu ta vỗ trán lẩm bẩm chả hiểu vì sao: “Chắc là mình ảo tưởng thôi..”
“Sao thế?” Giang Tự hỏi Thiệu Nhạc.
Thiệu Nhạc đưa một xấp hồ sơ cho anh: “Sáng nay bệnh viện tuyến dưới có chuyển tới một ca bệnh, nghi ngờ là mắc ung thư buồng trứng nguyên phát một bên* ạ.”
“Có di căn không?” Giang Tự nhìn kết quả siêu âm B.
“Bệnh viện trước đã kiểm tra di căn nhưng tạm thời không có phát hiện gì cả. Chúng ta có cần làm xét nghiệm lại không ạ?” Thiệu Nhạc hỏi.
Giang Tự không trả lời cô mà nhanh chóng đọc hồ sơ bệnh án trước, sau đó anh cau mày hỏi: “Bệnh nhân mới 17 tuổi à?”
Quá nhỏ tuổi!
Giang Tự cầm ảnh chụp CT lên xem, sau một lúc anh bỏ tấm ảnh lại vào trong túi hồ sơ rồi xem tiếp từng tờ kết quả kiểm tra trước đó.
“Chỉ nhiêu đây thôi à?” Anh hỏi Thiệu Nhạc.
“Vâng ạ, người bệnh chỉ đưa có từng này thôi. Em xem qua thấy mấy xét nghiệm cần thiết đều có đủ, kết quả siêu âm B cho thấy tổn thương dạng nang, chụp CT tăng cường vùng phản âm thì xác thật giống khối u ác tính ạ.”
Giang Tự đưa kết quả siêu âm B cho Thiệu Nhạc xem: “Em có thấy đường viền nang quá rõ ràng không? Máu chảy trong thành u nang cũng rất phong phú.”
“Sao ạ?”
Giang Tự nói với Thiệu Nhạc: “Em hỏi người bệnh xem người bệnh có triệu chứng gì liên quan đến tiêu hoá không? Sắp xếp cho người bệnh nội soi dạ dày và nội soi đại tràng đi. Sau đó làm siêu âm B thêm một lần nữa, nhớ nhấn mạnh với bác sĩ siêu âm tập trung xem bên buồng trứng không có khối u ấy.”
“Thầy Giang...” Thiệu Nhạc nghe ra ám chỉ của anh.
“Anh nghi ngờ bọn họ khám sai ạ?”
Giang Tự thoáng im lặng, anh nhìn Thiệu Nhạc đưa hồ sơ bệnh án trả cho cô: “Chỉ muốn loại trừ một chút thôi, hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều. Người bệnh có ở đây không? Tôi đi xem một chút.”
“Có ạ.” Thiệu Nhạc cầm túi hồ sơ định dẫn anh lên phòng bệnh.
“Giang Tự!” Một giọng nữ quen thuộc vang lên khiến hai người dừng bước.
Giang Tự nhìn qua thấy người gọi anh là Nhan Hoa. Hôm nay cô mặc một cái áo khoác màu xám nhạt, bên cạnh có một cô bé nhuộm tóc màu xanh, cánh tay có hình xăm chỉ mặc một cái áo cộc tay duy nhất.
Rất cá tính!
Nhan Hoa kéo cô bé đến trước mặt Giang Tự, cô thấy Thiệu Nhạc đi bên cạnh Giang Tự, trông hai người có vẻ đang bận việc nên cô hỏi thẳng: “Đang bận hả?”
“Định đi xem người bệnh. Sao vậy?” Giang Tự nói.
“Bên hiệp hội có một ca bệnh.” Nhan Hoa chỉ cô bé bên cạnh.
“Thẩm Phương Dục có ở đây không? Nếu cậu bận thì tôi tìm cậu ta cũng được.”
Bọn họ tham gia Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ nên thường có rất nhiều yêu cầu giúp đỡ người bệnh. Bệnh nhân của khoa phụ sản toàn là phụ nữ nên càng thường gặp hơn nữa.
Trước kia Nhan Hoa cũng thường xuyên dẫn người bệnh đến đây, chẳng qua cô bé này là người đầu tiên trang điểm ăn mặc độc đáo đến vậy.
“Cậu ấy mới ở đây đó.” Giang Tự nhìn cánh tay dán đầy hình xăm của cô bé, không nhịn được nổi da gà.
“Cậu dẫn cô bé vào phòng làm việc trước đi, bên ngoài lạnh lắm. Nếu không nhìn thấy Thẩm Phương Dục thì đợi một lát tôi quay lại ngay.”
“Ok!”
Thấy Giang Tự và Thiệu Nhạc đi xa rồi Nhan Hoa mới vỗ vai cô bé bên cạnh: “Đi thôi.”
Cô bé không nhúc nhích giống như bị đóng đinh tại chỗ. Nhan Hoa thở dài nắm tay cô, lúc này cô bé mới chịu di chuyển.
“Lớn vậy rồi mà đi đường một hai phải nắm tay mới chịu à.”
Cô bé tóc xanh lá nghiêng mặt đi, hiển nhiên không định trả lời Nhan Hoa.
Lúc tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên thì Thẩm Phương Dục vừa đứng lên định đi pha cà phê. Thấy Nhan Hoa tới, hắn hơi bất ngờ: “Nhan Hoa?”
Rồi thuận miệng nói: “Quần áo hôm nay xinh lắm.”
Sau đó hắn nhìn xuống đầu cô bé đang được Nhan Hoa nắm tay, thưởng thức quả đầu xanh mượt như cỏ non của cô bé, hất hất cằm hỏi: “Em gái cậu hả?”
“Cảm ơn nhé.” Nhan Hoa cười cười chỉ Thẩm Phương Dục rồi nói với cô bé.
“Đây là bác sĩ Thẩm, cũng là thành viên của hiệp hội đấy.”
Cô bé nghe vậy giương mắt, liếc nhìn hắn cho có lệ. Eyeliner cố ý vẽ đậm trông bắt mắt cực kỳ.
“Hình xăm dán của em bao nhiêu tiền một hình thế?” Thẩm Phương Dục nhìn heo Peppa trên cánh tay cô bé.
“Khá đặc biệt đấy.”
“Ai nói anh đó là hình xăm dán vậy?” Cô bé nâng cao cằm, kém chút nữa là nhìn người bằng lỗ mũi luôn.
“Tôi tìm người xăm đấy.”
Thẩm Phương Dục nhìn áo khoác của Nhan Hoa rồi nhìn áo khoác ghi lê màu hồng của cô bé, hỏi: “Mặc ít vậy không lạnh hả?”
“Tôi cũng mới nói để tôi dẫn em ấy đi mua đồ nhưng ẻm không chịu, một hai phải mặc cái này.” Nhan Hoa có vẻ cũng hơi bất đắc dĩ với thái độ bất lịch sự của cô bé, nhưng giọng điệu của cô lại hơi nôn nóng.
“Trước tiên đừng nói chuyện này. Cô bé này tên là Nhậm Hãn, em ấy tự liên lạc với hiệp hội của chúng ta nói em ấy đang mang thai ngoài tử cung nhưng không có ai quan tâm đến em ấy cả. Mặc dù tôi không học y nhưng cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, không tốt thì còn có thể gây chết người nữa nên tôi mới vội dẫn cô bé đến đây tìm cậu.”
Mặc dù Hiệp hội vẫn luôn làm công tác quảng cáo tuyên truyền nhưng dù sao tài chính cũng có hạn. Đa số những người được giúp đỡ trước đây đều rất ít khi tìm kiếm tin tức trên mạng nên cũng không biết sự tồn tại của hiệp hội. Cô bé này hiển nhiên thuộc thế hệ mới nên mới biết tìm kiếm sự giúp đỡ trên internet.
Với cả điều lạ lùng nhất là sau khi Nhan Hoa gặp mặt Nhậm Hãn thì nói sao cô nhóc vẫn không chịu đi bệnh viện, cứ đi theo Nhan Hoa như cái đuôi khiến Nhan Hoa phải dẫn cô bé đi ăn cơm, đi chơi trò chơi, đến đi đường cũng phải nắm tay cô bé đi mới được.
Nhan Hoa biết chuyện mang thai ngoài tử cung không phải đùa nên không thể không lạnh mặt uy hiếp Nhậm Hãn, nói nếu cô bé không theo Nhan Hoa đến bệnh viện khám thì cô sẽ mặc kệ cô nhóc luôn. Nhậm Hãn luôn tỏ vẻ thấy chết không sờn cuối cùng cũng đành đi theo Nhan Hoa đến bệnh viện.
“Mang thai ngoài tử cung?*” Thẩm Phương Dục nhíu mày, nhìn thoáng qua cô bé đang thổi thổi tóc mái trên trán mình.
Nhậm Hãn thấy hắn nhìn qua đây thì lập tức tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thẩm Phương Dục: “...”
Cô nhóc trước mắt trông kiêu căng ngạo mạn nhưng hàm răng lại đánh lập cập khe khẽ. Nếu nói bị cảm do lạnh quá thì còn có thể chứ... mang thai ngoài tử cung thì...
Đừng nói mang thai ngoài tử cung, Thẩm Phương Dục nghĩ không chừng cô bé còn có thể đi thi chạy 1500m đấy chứ.
“Làm kiểm tra rồi hả?”
Nhậm Hãn nói: “Không nói cho anh.”
“Tính tình Nhậm Hãn không tốt lắm.”
Nhan Hoa ngập ngừng: “Tuổi cô nhóc còn nhỏ, mới 17 thôi nên cậu đừng so đo với cô nhóc nhé.”
Cô giải thích: “Chắc là chưa làm kiểm tra đâu.”
“Vậy đi siêu âm đầu dò âm đ*o* đi.” Thẩm Phương Dục đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng nói.
“Không cần đi đăng ký khám bệnh đâu, tôi dẫn cô bé đi cấp cứu.”
“Khoan đã...” Đột nhiên Nhậm Hãn nắm chặt cổ tay áo Nhan Hoa rồi trốn ra sau cô.
“Siêu âm đầu dò âm đ*o... là cái gì?” Cô nhóc mới nghe cái từ này đã thấy hơi đau đau.
“Không phải là nhét thiết bị kiểm tra vào đó chứ?”
“Đúng vậy. Cái này tính chính xác cao hơn, những người đã từng quan hệ tình dục đều được đề cử làm siêu âm đầu dò âm đ*o cả.”
Môi Nhậm Hãn lạnh đến phát run, cô nhóc kì kèo: “Không thể siêu âm bụng được hả?”
Thẩm Phương Dục lấy ly giấy dùng một lần đổ nước ấm vào rồi đưa cho Nhậm Hãn. Cô nhóc nhận lấy cầm trong lòng bàn tay, cảnh giác nhìn hắn.
“Muốn siêu âm bụng cần phải uống nhiều nước rồi nhịn tiểu tiện, bàng quang phải căng lên thì siêu âm mới thấy rõ.”
Thẩm Phương Dục nghiêm túc hù doạ cô nhóc: “Nhưng bây giờ ống dẫn trứng của em có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào, tình huống rất nguy hiểm nên chúng tôi không thể mang tính mạng em ra mạo hiểm được.”
“Tôi thấy cũng không nguy hiểm đến vậy...”
“Mang thai ngoài tử cung không nguy hiểm vậy cái gì mới nguy hiểm?” Thẩm Phương Dục giả vờ đứng dậy.
Nhậm Hãn ngoài mạnh trong yếu lập tức xìu xuống, lắc đầu liên tục: “Tôi sợ đau, tôi không thể làm được.”
“Tôi sẽ nói với bác sĩ siêu âm để cô ấy chú ý một chút.”
Nhậm Hãn sốt ruột nên nói năng không thèm suy nghĩ: “Tôi không muốn làm! Tôi không có quan hệ tình dục!”
Thẩm Phương Dục nhướng mày: “Vậy em mang thai kiểu gì đấy?”
“...”
Nhậm Hãn nhìn thoáng qua Nhan Hoa bằng ánh mắt trông mong rồi lại nhìn Thẩm Phương Dục. Cuối cùng cô nhóc cắn răng nói: “Tôi... tôi sai rồi. Được rồi, tôi làm, tôi làm là được chứ gì?” Cô nhóc bước ra từ sau lưng Nhan Hoa, vẻ mặt như chuẩn bị đi chịu chết.
Thẩm Phương Dục và Nhan Hoa nhìn nhau, hiển nhiên Nhan Hoa cũng đã nhận ra điều không ổn.
“Vậy đi thôi.” Thẩm Phương Dục giải quyết dứt khoát, đi trước hai người.
Nhan Hoa phối hợp kéo Nhậm Hãn đuổi theo hắn, cô nhóc phía sau còn kéo kéo tay áo cô: “Thật sự phải làm kiểm tra này ạ? Em không muốn làm đâu, em thấy người ta toàn kiểm tra bụng thôi mà.”
“Bác sĩ Thẩm là chuyên gia nên em cứ tin tưởng cậu ấy.” Nhan Hoa an ủi cô bé.
Đến khi đứng trước giường siêu âm, Nhậm Hãn tâm như tro tàn nằm lên đó, nhắm mắt lại cắn chặt khớp hàm.
Bác sĩ nữ siêu âm và Thẩm Phương Dục nhìn nhau, hiểu ý của hắn: “Em kéo áo lên một chút.”
Cảm nhận được vải vóc lướt qua, bụng lộ ra trong không khí chợt thấy lạnh. Cả người Nhậm Hãn run như cầy sấy, chút hung dữ trước đó cũng không thấy đâu, tay dụi dụi mắt trông có hơi đáng thương.
Sau đó dung dịch siêu âm chảy lên bụng rồi đầu dò được đặt lên, Nhậm Hãn đột nhiên trợn mắt thấy bác sĩ cấp cứu đang đặt đầu dò lên bụng cô nhóc siêu âm, còn Thẩm Phương Dục thì đang nhìn hình ảnh trên màn hình.
“Anh gạt tôi!” Nhậm Hãn tức giận ngồi dậy, cảm xúc rất kích động.
Thẩm Phương Dục nhìn màn hình, ánh mắt hơi dừng lại.
“Nằm xuống!” Hắn nói.
“Tôi không kiểm tra nữa!” Nhậm Hãn tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục.
“Tôi không có mang thai, là tôi lừa mấy người thôi. Tôi chỉ muốn tìm ai đó quan tâm tôi mà thôi! Mấy người không ai chịu nghĩ tới tôi hết!”
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì quay đầu qua nhìn cô nhóc, sau một lúc hắn lại nói: “Nằm xuống đi.”
Nhận Hãn còn muốn nói gì đó nhưng bị hắn nhìn đến nuốt ngược về. Rõ ràng sắc mặt hắn cũng không có uy nghiêm gì nhưng lại khiến cô nhóc sợ đến kỳ lạ. Cuối cùng Nhậm Hãn dậm chân một cái rồi nằm trở về.
Thẩm Phương Dục chỉ một chỗ trên bụng cô nhóc, nói với bác sĩ đang siêu âm: “Xem lại chỗ này đi.”
Hình ảnh chợt lướt qua khi nãy vì Nhậm Hãn đứng dậy giờ đang bị cố định dưới máy siêu âm. Thẩm Phương Dục quan sát hình ảnh trên màn hình trong chốc lát, sau đó hắn và bác sĩ siêu âm nhìn nhau một cái.
Vốn dĩ Thẩm Phương Dục chỉ định doạ Nhậm Hãn một chút, để cô bé nhớ kỹ sau này không nên giả bệnh nữa. Không nghĩ tới lại kiểm tra ra bệnh thật.
Trong bụng Nhậm Hãn không hề có túi thai như hắn đã nghĩ, nhưng trong tử cung cô bé lại có một khối u xơ.
U xơ tử cung* là một loại u lành tính có tỷ lệ mắc cao, thường gặp ở phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Mặc dù nó không phải là bệnh nặng như khối u xơ của Nhậm Hãn hơi lớn, tốt nhất vẫn nên phẫu thuật cắt bỏ.
“Bình thường kinh nguyệt có nhiều không? Thời gian hành kinh có dài không? Thẩm Phương Dục hỏi.
Nhậm Hãn nghe hắn hỏi như vậy vẻ mặt có chút luống cuống: “Tôi...”
Cô nhóc cắn môi dưới, hỏi: “Tôi thật sự bị bệnh hả?”
“Em trả lời tôi trước đi.”
Nhậm Hãn chần chừ một lát, gật đầu.
“Làm xét nghiệm máu đi. Nếu có thiếu máu thứ phát thì tôi kiến nghị phẫu thuật cắt bỏ.” Thẩm Phương Dục nói.
“Phẫu thuật?” Nhậm Hãn bỗng bật dậy từ trên giường siêu âm nhảy xuống đất. Cô nhóc hoàn toàn không nghĩ tới mình chỉ giả bệnh một chút mà lại lòi ra bệnh thật.
“Sao lại vậy? Tôi khoẻ như này sao có thể phải phẫu thuật chứ?”
“Bác sĩ Thẩm!” Lúc này cô nhóc mới nhớ tới lễ phép lịch sự, hoảng loạn nói.
“Em sẽ chết ạ? Rất nghiêm trọng sao ạ?”
Nhan Hoa thấy cô bé hoảng sợ như vậy làm cô cũng lo lắng theo, vội hỏi Thẩm Phương Dục: “Nghiêm trọng vậy thật hả?”
Ba người quay lại phòng làm việc ở khoa phụ sản, Thẩm Phương Dục đưa phiếu xét nghiệm cho Nhan Hoa: “Cậu dẫn cô bé đi xét nghiệm máu trước đi.”
Lúc này Nhậm Hãn cũng không do dự nữa, trước đó là Nhan Hoa kéo cô nhóc, bây giờ là cô nhóc kéo Nhan Hoa. Nhậm Hãn trực tiếp giật lấy phiếu xét nghiệm vội vàng chạy ra ngoài, hiển nhiên có chút sợ hãi.
Gần như hai người vừa đi khỏi thì Giang Tự đã quay lại. Anh thấy Thẩm Phương Dục ngồi một mình trong phòng làm việc thì hỏi hắn: “Nhan Hoa tới tìm đấy, cậu có gặp chưa?”
“Giả bệnh thôi. Nhưng siêu âm bụng ra u xơ tử cung, khối u cũng không nhỏ đâu.” Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự gật gật đầu: “Tiểu phẫu thôi.”
Thấy anh vẫn cau mày, Thẩm Phương Dục hỏi: “Cậu sao vậy?”
Giang Tự lắc đầu, nhớ lại cô bé mới gặp lúc nãy.
Cô bé mới chuyển viện tới tên Nhậm Miểu, mặt mày xanh xao, hốc mắt rất sâu. Lúc nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng, đôi mắt to tròn như búp bê, có vẻ là một cô bé đáng yêu khiến người ta thích.
Nhưng số mệnh của cô bé lại không được may mắn như công chúa Barbie..
Năm nay cô bé mới 17 tuổi..
Có người 17 tuổi giả bệnh, cũng có người 17 tuổi phải đấu tranh với bệnh nan y.
...
9 giờ tối, Giang Tự đang ngồi trước bàn làm việc thì Thẩm Phương Dục đi tới, búng tay bên tai anh một cái: “Về nhà nhé?”
Giang Tự “ừ” một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Phương Dục nhìn theo ánh mắt anh, trên bàn có mấy tờ kết quả kiểm tra.
Bên buồng trứng còn lại của cô bé cũng phát hiện một khối u đáng ngờ, đồng thời trong dạ dày cô bé cũng có một khối u khác.
Bệnh viện tuyến dưới đã khám sai thật. Nhậm Miểu hẳn không phải là ung thư buồng trứng nguyên phát mà là ung thư buồng trứng di căn mới đúng. Khối u ở buồng trứng giống như một điểm di căn hơn, mà khối u nguyên phát có thể là khối u trong dạ dày cô bé.
Loại khối u nguyên phát từ đường tiêu hoá rồi di căn đến buồng trứng này còn được gọi là khối u Krukenberg trên lâm sàng*, cực kỳ hiếm gặp.
Ung thư buồng trứng nguyên phát và ung thư buồng trứng di căn là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Điều này có nghĩa là khối u của cô bé đã di căn đến những nơi xa, cũng có nghĩ là ung thư của cô bé đã nhảy thẳng từ giai đoạn 1, giai đoạn 2 đến giai đoạn 4 với tiên lượng xấu nhất. Theo thông thường, đây cũng được xem là ung thư thời kỳ cuối.
“Phát hiện muộn quá.” Thẩm Phương Dục bình luận.
Giang Tự lắc đầu: “Tôi muốn thử xem sao.”
“Cậu về trước đi.” Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục rồi sắp xếp những tờ kết quả đó lại, sau đó xoay người đi về phía cầu thang.
Thẩm Phương Dục ở phía sau nắm chặt anh lại, nói: “Khoa ngoại tiêu hoá ở tận tầng 9, cậu muốn bò lên bằng thang bộ hả?”
Giang Tự nhìn thoáng qua hắn một cái, không đi hỏi vì sao Thẩm Phương Dục lại đoán được anh định lên khoa ngoại tiêu hoá.
Có đôi khi Giang Tự không thể không thừa nhận, giữa anh và Thẩm Phương Dục thật sự rất ăn ý và ngầm hiểu lẫn nhau. Điều này thường khiến anh sinh ra một cảm giác rất khó tả trong lòng.
Giống như hắn rất hiểu anh vậy...
Giang Tự lùi về xoay người đi về phía thang máy. Con số nhảy lên từng chút, Giang Tự im lặng đi vào phòng làm việc của khoa ngoại tiêu hoá. Thẩm Phương Dục không đi theo anh vào mà chỉ đứng đợi ngoài cửa.
“Đàn anh An.” Giang Tự đi vào, quả nhiên An Duy vẫn chưa tan làm.
Trước đây An Duy từng là giáo viên giảng dạy của Giang Tự trong khoá học khoa ngoại tiêu hoá luân phiên. Mấy năm nay quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, An Duy và Giang tự đều là người chăm chỉ như nhau nên lúc này y vẫn còn ở đây tăng ca.
“Giang Tự hả? Sao em lại đến đây?” An Duy thấy anh tới thì hơi bất ngờ.
Giang Tự cũng không khách sáo với An Duy, anh trực tiếp đưa kết quả kiểm tra của Nhậm Miểu cho y: “Em muốn làm phẫu thuật cho cô bé này.”
Y học có phân chia từng khoa rõ ràng, cái mà Giang Tự am hiểu và giỏi nhất cũng chỉ có khoa phụ sản mà thôi. Thế nên anh cũng chỉ hiểu mỗi việc cắt bỏ khối u di căn ở buồng trứng, nhưng tiên lượng của khối u Krukenberg lại liên quan chặt chẽ đến việc cắt bỏ khối u nguyên phát, nên Giang Tự hy vọng An Duy có thể cùng anh hoàn thành ca phẫu thuật cắt bỏ khối u nguyên phát ở dạ dày này.
An Duy đọc kỹ kết quả xét nghiệm một lần, sau khi im lặng một lúc lâu thì anh đẩy xấp kết quả lại cho Giang Tự, ý từ chối rất rõ ràng.
“Đàn anh An... Khối u nguyên phát của cô bé không nghiêm trọng, có thể phẫu thuật được.” Giang Tự nói.
“Nhưng đã di căn đến hai buồng trứng rồi Giang Tự à, còn mắc cả cổ trướng nữa.” An Duy thở dài.
“Anh có thể cắt bỏ sạch sẽ khối u nguyên phát nhưng em có thể cắt sạch khối u di căn à? Tiên lượng của u Krukenberg xấu bao nhiêu đâu phải em không biết. Nếu sau khi cắt bỏ mà vẫn còn sót lại ổ bệnh thì dù không đến 1cm đi chăng nữa nó vẫn là một trái bom hẹn giờ. Cho dù có cắt sạch thì đây cũng là một trận đánh cược bằng tính mạng đấy.” Y lắc đầu.
“Xin lỗi em Giang Tự, em vẫn nên tìm người khác đi. Anh không muốn tự chuốc lấy phiền phức.” An Duy nói.
Giang Tự biết An Duy lo lắng điều gì, anh mím môi nói: “Em đã nói qua với người bệnh rồi, người nhà của cô bé cũng rất phối hợp. Họ đều hy vọng có thể phẫu thuật.”
Không phẫu thuật thì chỉ có thể chờ chết. Chiếu theo tình huống của Nhậm Miểu hiện tại thì có thể cô bé không sống được quá 3 tháng. Phẫu thuật là cách cuối cùng giúp cô bé kéo dài sinh mệnh rồi.
“Giang Tự, anh thấy em vẫn ngại chưa đủ mệt đấy.”
An Duy thở dài, tận tình khuyên nhủ anh: “Đâu có ít trường hợp người nhà bệnh nhân trở mặt sau phẫu thuật đâu em. Một cô bé trẻ tuổi như vậy, em cảm thấy người nhà cô bé có thể chấp nhận được chuyện cô bé chết trong tay em à?”
“Bệnh này tiến triển nhanh, đến lúc đó tình hình của cô bé sẽ càng ngày càng xấu đi. Chúng ta đều biết tiến triển của ung thư là trước chậm sau nhanh, nhưng người nhà bệnh nhân sẽ không cảm thấy như vậy. Họ chỉ biết bệnh nhân đang tốt đẹp thì vào trong tay em lại không xong, bệnh tình càng lúc càng nặng thêm.”
“Anh chỉ muốn nói là ngay từ đầu em không nên nhận ca bệnh này, cũng không nên cho người nhà và bệnh nhân hy vọng. Em cho họ hy vọng xong chẳng may không thể cứu sống...”
An Duy nói: “Vậy em cứ chờ nhận vòng hoa phúng viếng mỗi ngày đi.”
Y chỉ chỉ bó hoa màu trắng bằng nhựa dùng trong đám tang trong góc phòng, nói với Giang Tự: “Em thấy không? Sáng nay vị bác sĩ ngồi chỗ này nhận được đấy, còn có cả bức thư đe doạ bằng máu nữa. Cũng không biết là dùng màu hay máu thật nữa, nhưng như vậy cũng làm người đó sợ tới mức nói gì cũng không dám đi làm, cho dù bị trừ lương cũng phải xin trưởng khoa cho nghỉ đấy.”
An Duy nói: “Nếu là ca bệnh khác thì không nói, nhưng ca bệnh này của em đưa đến đâu cũng bị từ chối không có gì lạ cả.”
“Đàn anh An, bệnh nhân mắc u Krukenberg mà hai năm trước em phẫu thuật đến giờ vẫn còn sống. Còn có hy vọng.” Giang Tự phản bác.
“Em đừng đánh đồng, tình huống của bệnh nhân khác nhau quá nhiều. Chúng ta nhìn vào xác suất thống kê đi, với tình huống của cô bé này thì cho dù bác sĩ có nói thẳng là không làm được hay không muốn làm phẫu thuật thì giáo sư bộ môn cũng không thể bắt lỗi được đâu. Anh vì em nên mới thật lòng khuyên một câu, cho cô bé chuyển viện đi.”
“Tế Hoa đã là bệnh viện đứng đầu cả nước rồi. Nếu Tế Hoa không nhận cô bé thì còn bệnh viện nào nhận nữa chứ?”
An Duy nhìn anh: “Em cũng biết bệnh viện khác sẽ không nhận à?”
Giang Tự nói: “Cô bé mới 17 tuổi thôi, là lúc sức đề kháng và thể lực tốt nhất. Nếu may mắn thì nói không chừng sẽ không tái phát đâu.”
Anh nhéo nhéo ấn đường: “Cô bé còn trẻ tuổi như vậy...”
“May mắn ở chỗ nào? Nếu cô bé may mắn thật thì sẽ không mắc phải bệnh này rồi.” An Duy nói.
Giang Tự hít sâu một hơi: “Đàn anh An, anh chỉ cần phụ trách cắt bỏ khối u nguyên phát thôi. Tiếp theo người bệnh có bất kỳ vấn đề gì thì đều sẽ do một mình em phụ trách hết, bao gồm cả vấn đề thông báo với người nhà của bệnh nhân.”
Anh cam kết với An Duy: “Em sẽ nói rõ ràng với người bệnh rằng nếu có ý kiến gì với kết quả trị liệu thì cứ đến tìm em. Em chắc chắn sẽ không để ảnh hưởng đến anh đâu.”
“Đàn anh An, em muốn thử một lần.” Giang Tự nhìn An Duy.
“Nếu anh vẫn không đồng ý thì sao?”
“Khoa ngoại tiêu hoá nhiều bác sĩ như vậy, nếu anh vẫn không đồng ý thì em lại tìm bác sĩ khác vậy.”
An Duy nhìn anh: “Em đi tìm người khác, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt Giang Tự kiên định: “Vẫn nên tranh thủ thử một lần.”
An Duy nhìn Giang Tự rồi thở dài, một lúc lâu cũng không đáp lời anh. Giang Tự không thúc giục cũng không đứng dậy rời đi, chỉ ngồi bên cạnh đợi y tự hỏi.
Lúc lâu sau, y mới nói: “Lúc chuyển khoa trước kia, trưởng khoa Hầu đã nói em cực kỳ cố chấp. Lúc ấy anh cảm thấy vẫn tốt mà, chỉ là ngẫu nhiên tích cực một chút thôi mà. Bây giờ mới thấy đôi mắt của người già vẫn rất độc.”
Y đột nhiên đứng lên, khom lưng rút một nhành hoa nhựa màu trắng từ trong bó hoa kia ra, nói: “Anh có thể tham gia phẫu thuật. Nhưng anh nói trước với em, nếu sau này người nhà bệnh nhân thật sự quậy ở bệnh viện thì anh sẽ không giúp em đâu. Biết chưa?”
“Cảm ơn đàn anh!”
“Giang Tự...”
An Duy nói: “Anh vẫn khuyên em nên nghĩ lại cho kỹ.”
Y đưa nhành hoa cho Giang Tự: “Hôm nay lúc nhận bó hoa này bọn anh đều sợ phát khiếp. Vốn dĩ muốn ném nó đi nhưng trưởng khoa Hầu không cho, ông bảo chia cho mỗi người trong phòng làm việc một nhành, để bọn anh vĩnh viễn nhắc nhở bản thân đề cao cảnh giác. Để bọn anh nhớ rõ cứu người quan trọng thật, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân mình. Anh thấy em cũng nên cầm lấy một nhành đi.”
Gianh Tự cúi đầu, nhìn thoáng qua nhành hoa tang.
“... Cũng không cần đâu anh.”
“Cầm!”
An Duy mạnh mẽ nhét vào tay anh: “Nếu không anh đổi ý đấy.”
Giang Tự biết An Duy có ý tốt nên cũng không từ chối nữa. An Duy thấy anh ngoan ngoãn nhận hoa thì vội đuổi anh ra ngoài: “Được rồi đi đi, đi đi!”
Y ôm ngực nói: “Chậc, nhìn thấy em là anh lại nhớ tới chuyện ngu ngốc mình mới làm.”
Giang Tự bị y đẩy ra ngoài, bất đắc dĩ lắc đầu. Cánh cửa mới đóng lại thì tiếng vải vóc sột soạt lập tức vang lên, nhành hoa trong túi đã bị người khác rút ra. Giang Tự nhìn qua thấy Thẩm Phương Dục dựa vào cánh cửa, hơi bất ngờ nói: “Cậu chưa về hả?”
Anh và An Duy nói chuyện nửa ngày, bên ngoài lại không có cái ghế nào, chỉ có thể đứng thôi.
“Ừ, sợ anh ấy bắt nạt cậu.” Thẩm Phương Dục bẻ gãy nhành hoa trong tay rồi ném vào thùng rác.
“Hoa cắm trên mộ cũng dám đưa tùm lum, không sợ xui xẻo à.”
“Cậu làm gì đó?” Giang Tự không đồng ý nói.
“Không được nhận hoa người khác đưa. Nếu cậu thích hoa thì tôi lại mua cho cậu bó hoa hồng khác. Lần này mua hoa hồng vàng nhé, được không?” Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự hiểu Thẩm Phương Dục thấy tâm trạng anh không tốt nên mới chém gió ngoài miệng, cố ý chọc cho anh vui vẻ. Nghĩ vậy, sắc mặt Giang Tự hơi bối rối: “Đàn anh An đồng ý rồi.”
“Đương nhiên ảnh sẽ đồng ý.” Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự, giọng điệu pha chút trêu chọc.
“Ai có thể từ chối cậu chứ!”
Giang Tự dựa vào lan can, vô thức “Hả?” một tiếng.
Thẩm Phương Dục cong khoé môi: “Không có gì. Chỉ là cảm thấy bác sĩ Giang siêu đẹp trai, cực giàu tình cảm thôi.”
Hai tay hắn đặt lên vai Giang Tự: “Chẳng qua nếu có thể chia chút tình cảm đó cho tôi thì càng tốt.”
“Tình cảm của tôi chỉ dành cho người bệnh thôi.”
Giang Tự nghiêm túc đáp lời hắn: “Tôi còn hy vọng cậu không bị bệnh đây.”
“Dù sao đời này tôi cũng không hy vọng làm bệnh nhân của cậu đâu.” Thẩm Phương Dục cười nói.
“Nhưng cậu lại là người bệnh của tôi...”
Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Người bệnh đặc biệt nhất...”
“Chậc..”
Giang Tự nghe vậy thì nghiêng mặt đi cười một tiếng, sau đó lại nhìn Thẩm Phương Dục.
Từ hành lang của bệnh viện Tế Hoa có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp loé trên bầu trời bên ngoài. Những ngôi sao đó dừng ở phía sau Thẩm Phương Dục, khi Giang Tự nhìn hắn, những ngôi sao đó lại rơi vào trong ánh mắt anh.
Vì vậy đôi mắt anh cũng lấp lánh như ngôi sao vậy, toả sáng đến kỳ lạ: “Ngày nghỉ của tôi được quyết định rồi.”
Giang Tự nói: “Tuần sau... về nhà cùng tôi nhé?”
———
*Ung thư buồng trứng: là khối u ác tính có xuất phát từ một hoặc cả hai buồng trứng. Các tế bào ung thư là các tế bào bất thường chúng phát triển không theo sự kiểm soát của cơ thể và không tuân theo nhu cầu của cơ thể. Và các tế bào ung thư này có thể xâm lấn và phá hủy các mô, cơ quan xung quanh. Không chỉ vậy chúng có thể di căn tới các cơ quan ở xa trong cơ thể và gây ung thư thứ phát tại cơ quan đó.
Các thể ung thư buồng trứng bao gồm:
- Ung thư biểu mô buồng trứng là các tế bào ung thư phát triển từ các tế bào trên bề mặt buồng trứng đây là loại hay gặp nhất
- Ung thư tế bào mầm là ung thư xuất phát từ các tế bào sản xuất ra trứng, loại này ít gặp hơn ung thư biểu mô.
- Ung thư buồng trứng xuất phát từ các tế bào mô nâng đỡ buồng trứng. Loại này cũng ít gặp
*Mang thai ngoài tử cung: là trường hợp thai không làm tổ trong buồng tử cung. Có thể gặp thai làm tổ ở nhiều vị trí khác nhau như ở vòi trứng, buồng trứng, tại cổ tử cung, trong ổ bụng, thậm trí ngoài ổ phúc mạc. Tuy nhiên khoảng hơn 95% trường hợp thai ngoài tử cung xảy ra ở vòi trứng.
Cách phòng ngừa mang thai ngoài tử cung:
- Thường xuyên vệ sinh vùng kín, đặc biệt trong kỳ kinh nguyệt, sau quan hệ tình dục, khi đang điều trị viêm nhiễm phụ khoa, sau sinh nở phòng tránh viêm nhiễm vùng kín.
- Trường hợp phụ nữ đã từng có thai ngoài tử cung cần thông báo cho bác sĩ trước khi có ý định mang thai vì bạn có nguy cơ bị thai ngoài tử cung ở lần mang thai sau cao hơn người bình thường.
- Không phải tất cả trường hợp mang thai ngoài tử cung đều phải phẫu thuật. Nếu được phát hiện sớm, khối thai chưa vỡ, kích thước nhỏ bác sĩ sẽ chỉ định tiêm thuốc giúp khối thai tự tiêu.
- Nếu thai có kích thước lớn (thường là trên 3cm) sẽ được phẫu thuật nội soi hoặc phẫu thuật mở.
- Nếu chần chừ thai càng ngày càng phát triển đến khi thai ngoài tử cung bị vỡ khiến người mẹ lâm vào tình trạng sốc mất máu, mệt mỏi, choáng váng, khó thở cần nhanh chóng đưa người bệnh nhập viện để mổ cấp cứu ngay.
- Kiểm tra vị trí khối thai để phát hiện và can thiệp sớm nếu có bất thường, đặc biệt nếu có tiền sử thai ngoài tử cung, viêm nhiễm đường sinh dục hoặc có dấu hiệu đau bụng, ra máu bất thường ở những tuần đầu của thai kỳ.
*Siêu âm đầu dò âm đ*o: là phương pháp siêu âm vùng chậu được bác sĩ chuyên khoa chỉ định đối với những phụ nữ đã lập gia đình hoặc đã từng quan hệ tình dục với mục đích thăm khám, chẩn đoán phát hiện các bệnh lý ở tử cung, ống dẫn trứng, buồng trứng, cổ tử cung.
Phương pháp áp dụng kỹ thuật sử dụng sóng âm tần cao tiếp xúc qua ngõ âm đ*o để hiển thị hình ảnh chuyên sâu, có độ chính xác cao. Bác sĩ sẽ thao tác chèn một đầu dò siêu âm khoảng 2 đến 3 inch vào ống âm đ*o. Qua đó, tình trạng sức khỏe của các cơ quan bên trong sẽ được xác định, chẩn đoán kịp thời bệnh lý nếu có.
*U xơ tử cung: là phụ khoa thường gặp ở phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Đây là loại khối u thường gặp ở trong và xung quanh tử cung hay còn gọi là u cơ trơn. Khối u hiếm khi phát triển thành ung thư nhưng nếu không được tầm soát và điều trị kịp thời có thể gây ra những biến chứng nguy hiểm.
Cùng với kích thước và số lượng khối u, thì phân loại khối u cũng là điều có thể ảnh hưởng đến tiên lượng điều trị. Dựa vào vị trí của khối u có thể chia ra 3 loại u xơ chính bao gồm:
- U xơ dưới thanh mạc: Đây là loại khối u thường gặp nhất trong u xơ tử cung, khối u phát triển từ cơ tử cung hướng ra phía ngoài tử cung, tạo khối rõ ràng, có trường hợp khối u có thể có cuống gây xoắn và hoại tử u.
- U xơ trong cơ tử cung: Đây là khối u nằm hoàn toàn trong cơ tử cung, thường có nhiều khối làm cho tử cung to lên.
- U xơ dưới niêm mạc: Đây là loại u xơ ít gặp nhất, khối u phát triển từ cơ tử cung nhưng hướng và về phía lòng tử cung, đội lớp niêm mạc lên, có trường hợp khối u phát triển to ra và chiếm hết toàn bộ tử cung. Một số trường hợp u có cuống có thể thò ra ngoài dẫn tới nhiễm trùng.
Trong một số trường hợp u xơ có thể xảy ra trong dây chằng rộng (trong dây chằng), vòi trứng, hoặc cổ tử cung.
Đối với những khối u xơ lớn có thể khiến bạn gặp nhiều triệu chứng khác nhau, bao gồm:
- Kinh nguyệt nhiều hoặc chu kỳ kinh kéo dài;
- Chu kỳ kinh nguyệt không đều;
- Chảy máu giữa các kỳ kinh;- Đau và áp lực vùng chậu;
- Đi tiểu thường xuyên;
- Táo bón;
- Đau lưng dưới;
- Đau và chảy máu khi giao hợp;
- Khí hư ra nhiều;
- Cảm giác đầy bụng, chướng bụng;
- Khó mang thai;
- Sau khi chị em trải qua thời kỳ mãn kinh, lượng hormone trong cơ thể suy giảm, do đó các triệu chứng của u xơ tử cung thường ổn định hoặc biến mất.
U xơ tử cung là tình trạng phổ biến mà nhiều chị em gặp phải trong cuộc đời. Dù nguyên nhân dẫn đến bệnh vẫn chưa được xác định rõ nhưng một số đối tượng có các yếu tố dưới đây được cho là có nguy cơ mắc bệnh cao hơn người bình thường: (3)
- Tuổi tác: U xơ trở nên phổ biến hơn khi phụ nữ trưởng thành đặc biệt là ở độ tuổi 30, 40 và đến tuổi mãn kinh. Sau khi mãn kinh, u xơ ít hình thành hơn, hoặc nếu trước đó có u xơ thì khối u có xu hướng nhỏ dần.
- Tiền sử gia đình: Nếu gia đình có thành viên bị u xơ tử cung thì có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh. Nếu người mẹ bị u xơ tử cung, nguy cơ mắc phải của con gái sẽ cao hơn 3 lần so với mức trung bình.
- Nguồn gốc dân tộc: Theo nghiên cứu phụ nữ Mỹ gốc Phi có nhiều khả năng bị nhân xơ tử cung cao hơn so với phụ nữ ở các sắc tộc khác.
- Béo phì: Phụ nữ thừa cân, béo phì có nguy cơ mắc bệnh cao hơn. Đặc biệt đối với những phụ nữ quá nặng cân, nguy cơ này cao hơn mức trung bình từ hai đến ba lần.
*U Krukenberg: là khối u di căn đến buồng trứng từ đường tiêu hóa. Khối U này được bác sỹ người Đức Friedrich Krukenberg (1871-1946) (bác sỹ sản phụ khoa kiêm bác sỹ giải phẫu bệnh) thông báo 5 trường hợp vào năm 1896.
Nhưng thực ra loại U này đã được Paget (1854) và Wilks (1859) mô tả trước đó. Trên thế giới, bệnh chiếm 1% trong tổng số những bệnh nhân ung thư tử cung.
Ung thư dạ dày là lý do phổ biến nhất dẫn đến u Krukenberg, tiếp đến lần lượt là ung thư vú, đại tràng, trực tràng và ruột thừa.
Những triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài bao gốm đau, chướng bụng, báng bụng, nam hóa, rậm lông và rong kinh.
*Cổ trướng: là dịch tự do trong khoang phúc mạc. Nguyên nhân phổ biến nhất là tăng áp lực tĩnh mạch cửa. Các triệu chứng thường do bụng chướng. Chẩn đoán dựa trên khám lâm sàng và siêu âm hoặc CT.
———
Mấy chương gần đây tác giả toàn viết 5k 6k chữ, cộng thêm chỗ tui mưa dầm mấy ngày nay làm tui lười quá, chả muốn làm gì hết
Chương này có 1 vài chỗ tui không chú thích được vì tìm không ra, đổi vài từ khoá vẫn tìm không ra như bệnh: ung thư buồng trứng nguyên phát một bên, ung thư buồng trứng di căn,... Tìm nó chỉ ra ung thư buồng trứng thôi nên tui chỉ chú thích chung về ung thư buồng trứng thôi nha.
Giang Tự vừa cởi áo khoác, Vu Tang nhìn thoáng qua đã thấy cái áo hoodie màu cam Giang Tự mặc bên trong: “Này không giống phong cách của anh nha.”
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục, người sau xoay người hỏi Vu Tang: “Đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Vu Tang trả lời theo bản năng, sau đó mới phát hiện người hỏi cậu ta là Thẩm Phương Dục thì lập tức thay đổi vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, rồi quay lại nhìn Giang Tự với ánh mắt tìm tòi.
“Thầy Giang!” Thiệu Nhạc đứng ngoài cửa gọi anh.
Giang Tự gật đầu với Thiệu Nhạc rồi bước ra khỏi phòng làm việc trước khi Vu Tang nghi vấn, để lại cậu ta vỗ trán lẩm bẩm chả hiểu vì sao: “Chắc là mình ảo tưởng thôi..”
“Sao thế?” Giang Tự hỏi Thiệu Nhạc.
Thiệu Nhạc đưa một xấp hồ sơ cho anh: “Sáng nay bệnh viện tuyến dưới có chuyển tới một ca bệnh, nghi ngờ là mắc ung thư buồng trứng nguyên phát một bên* ạ.”
“Có di căn không?” Giang Tự nhìn kết quả siêu âm B.
“Bệnh viện trước đã kiểm tra di căn nhưng tạm thời không có phát hiện gì cả. Chúng ta có cần làm xét nghiệm lại không ạ?” Thiệu Nhạc hỏi.
Giang Tự không trả lời cô mà nhanh chóng đọc hồ sơ bệnh án trước, sau đó anh cau mày hỏi: “Bệnh nhân mới 17 tuổi à?”
Quá nhỏ tuổi!
Giang Tự cầm ảnh chụp CT lên xem, sau một lúc anh bỏ tấm ảnh lại vào trong túi hồ sơ rồi xem tiếp từng tờ kết quả kiểm tra trước đó.
“Chỉ nhiêu đây thôi à?” Anh hỏi Thiệu Nhạc.
“Vâng ạ, người bệnh chỉ đưa có từng này thôi. Em xem qua thấy mấy xét nghiệm cần thiết đều có đủ, kết quả siêu âm B cho thấy tổn thương dạng nang, chụp CT tăng cường vùng phản âm thì xác thật giống khối u ác tính ạ.”
Giang Tự đưa kết quả siêu âm B cho Thiệu Nhạc xem: “Em có thấy đường viền nang quá rõ ràng không? Máu chảy trong thành u nang cũng rất phong phú.”
“Sao ạ?”
Giang Tự nói với Thiệu Nhạc: “Em hỏi người bệnh xem người bệnh có triệu chứng gì liên quan đến tiêu hoá không? Sắp xếp cho người bệnh nội soi dạ dày và nội soi đại tràng đi. Sau đó làm siêu âm B thêm một lần nữa, nhớ nhấn mạnh với bác sĩ siêu âm tập trung xem bên buồng trứng không có khối u ấy.”
“Thầy Giang...” Thiệu Nhạc nghe ra ám chỉ của anh.
“Anh nghi ngờ bọn họ khám sai ạ?”
Giang Tự thoáng im lặng, anh nhìn Thiệu Nhạc đưa hồ sơ bệnh án trả cho cô: “Chỉ muốn loại trừ một chút thôi, hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều. Người bệnh có ở đây không? Tôi đi xem một chút.”
“Có ạ.” Thiệu Nhạc cầm túi hồ sơ định dẫn anh lên phòng bệnh.
“Giang Tự!” Một giọng nữ quen thuộc vang lên khiến hai người dừng bước.
Giang Tự nhìn qua thấy người gọi anh là Nhan Hoa. Hôm nay cô mặc một cái áo khoác màu xám nhạt, bên cạnh có một cô bé nhuộm tóc màu xanh, cánh tay có hình xăm chỉ mặc một cái áo cộc tay duy nhất.
Rất cá tính!
Nhan Hoa kéo cô bé đến trước mặt Giang Tự, cô thấy Thiệu Nhạc đi bên cạnh Giang Tự, trông hai người có vẻ đang bận việc nên cô hỏi thẳng: “Đang bận hả?”
“Định đi xem người bệnh. Sao vậy?” Giang Tự nói.
“Bên hiệp hội có một ca bệnh.” Nhan Hoa chỉ cô bé bên cạnh.
“Thẩm Phương Dục có ở đây không? Nếu cậu bận thì tôi tìm cậu ta cũng được.”
Bọn họ tham gia Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ nên thường có rất nhiều yêu cầu giúp đỡ người bệnh. Bệnh nhân của khoa phụ sản toàn là phụ nữ nên càng thường gặp hơn nữa.
Trước kia Nhan Hoa cũng thường xuyên dẫn người bệnh đến đây, chẳng qua cô bé này là người đầu tiên trang điểm ăn mặc độc đáo đến vậy.
“Cậu ấy mới ở đây đó.” Giang Tự nhìn cánh tay dán đầy hình xăm của cô bé, không nhịn được nổi da gà.
“Cậu dẫn cô bé vào phòng làm việc trước đi, bên ngoài lạnh lắm. Nếu không nhìn thấy Thẩm Phương Dục thì đợi một lát tôi quay lại ngay.”
“Ok!”
Thấy Giang Tự và Thiệu Nhạc đi xa rồi Nhan Hoa mới vỗ vai cô bé bên cạnh: “Đi thôi.”
Cô bé không nhúc nhích giống như bị đóng đinh tại chỗ. Nhan Hoa thở dài nắm tay cô, lúc này cô bé mới chịu di chuyển.
“Lớn vậy rồi mà đi đường một hai phải nắm tay mới chịu à.”
Cô bé tóc xanh lá nghiêng mặt đi, hiển nhiên không định trả lời Nhan Hoa.
Lúc tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên thì Thẩm Phương Dục vừa đứng lên định đi pha cà phê. Thấy Nhan Hoa tới, hắn hơi bất ngờ: “Nhan Hoa?”
Rồi thuận miệng nói: “Quần áo hôm nay xinh lắm.”
Sau đó hắn nhìn xuống đầu cô bé đang được Nhan Hoa nắm tay, thưởng thức quả đầu xanh mượt như cỏ non của cô bé, hất hất cằm hỏi: “Em gái cậu hả?”
“Cảm ơn nhé.” Nhan Hoa cười cười chỉ Thẩm Phương Dục rồi nói với cô bé.
“Đây là bác sĩ Thẩm, cũng là thành viên của hiệp hội đấy.”
Cô bé nghe vậy giương mắt, liếc nhìn hắn cho có lệ. Eyeliner cố ý vẽ đậm trông bắt mắt cực kỳ.
“Hình xăm dán của em bao nhiêu tiền một hình thế?” Thẩm Phương Dục nhìn heo Peppa trên cánh tay cô bé.
“Khá đặc biệt đấy.”
“Ai nói anh đó là hình xăm dán vậy?” Cô bé nâng cao cằm, kém chút nữa là nhìn người bằng lỗ mũi luôn.
“Tôi tìm người xăm đấy.”
Thẩm Phương Dục nhìn áo khoác của Nhan Hoa rồi nhìn áo khoác ghi lê màu hồng của cô bé, hỏi: “Mặc ít vậy không lạnh hả?”
“Tôi cũng mới nói để tôi dẫn em ấy đi mua đồ nhưng ẻm không chịu, một hai phải mặc cái này.” Nhan Hoa có vẻ cũng hơi bất đắc dĩ với thái độ bất lịch sự của cô bé, nhưng giọng điệu của cô lại hơi nôn nóng.
“Trước tiên đừng nói chuyện này. Cô bé này tên là Nhậm Hãn, em ấy tự liên lạc với hiệp hội của chúng ta nói em ấy đang mang thai ngoài tử cung nhưng không có ai quan tâm đến em ấy cả. Mặc dù tôi không học y nhưng cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, không tốt thì còn có thể gây chết người nữa nên tôi mới vội dẫn cô bé đến đây tìm cậu.”
Mặc dù Hiệp hội vẫn luôn làm công tác quảng cáo tuyên truyền nhưng dù sao tài chính cũng có hạn. Đa số những người được giúp đỡ trước đây đều rất ít khi tìm kiếm tin tức trên mạng nên cũng không biết sự tồn tại của hiệp hội. Cô bé này hiển nhiên thuộc thế hệ mới nên mới biết tìm kiếm sự giúp đỡ trên internet.
Với cả điều lạ lùng nhất là sau khi Nhan Hoa gặp mặt Nhậm Hãn thì nói sao cô nhóc vẫn không chịu đi bệnh viện, cứ đi theo Nhan Hoa như cái đuôi khiến Nhan Hoa phải dẫn cô bé đi ăn cơm, đi chơi trò chơi, đến đi đường cũng phải nắm tay cô bé đi mới được.
Nhan Hoa biết chuyện mang thai ngoài tử cung không phải đùa nên không thể không lạnh mặt uy hiếp Nhậm Hãn, nói nếu cô bé không theo Nhan Hoa đến bệnh viện khám thì cô sẽ mặc kệ cô nhóc luôn. Nhậm Hãn luôn tỏ vẻ thấy chết không sờn cuối cùng cũng đành đi theo Nhan Hoa đến bệnh viện.
“Mang thai ngoài tử cung?*” Thẩm Phương Dục nhíu mày, nhìn thoáng qua cô bé đang thổi thổi tóc mái trên trán mình.
Nhậm Hãn thấy hắn nhìn qua đây thì lập tức tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thẩm Phương Dục: “...”
Cô nhóc trước mắt trông kiêu căng ngạo mạn nhưng hàm răng lại đánh lập cập khe khẽ. Nếu nói bị cảm do lạnh quá thì còn có thể chứ... mang thai ngoài tử cung thì...
Đừng nói mang thai ngoài tử cung, Thẩm Phương Dục nghĩ không chừng cô bé còn có thể đi thi chạy 1500m đấy chứ.
“Làm kiểm tra rồi hả?”
Nhậm Hãn nói: “Không nói cho anh.”
“Tính tình Nhậm Hãn không tốt lắm.”
Nhan Hoa ngập ngừng: “Tuổi cô nhóc còn nhỏ, mới 17 thôi nên cậu đừng so đo với cô nhóc nhé.”
Cô giải thích: “Chắc là chưa làm kiểm tra đâu.”
“Vậy đi siêu âm đầu dò âm đ*o* đi.” Thẩm Phương Dục đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng nói.
“Không cần đi đăng ký khám bệnh đâu, tôi dẫn cô bé đi cấp cứu.”
“Khoan đã...” Đột nhiên Nhậm Hãn nắm chặt cổ tay áo Nhan Hoa rồi trốn ra sau cô.
“Siêu âm đầu dò âm đ*o... là cái gì?” Cô nhóc mới nghe cái từ này đã thấy hơi đau đau.
“Không phải là nhét thiết bị kiểm tra vào đó chứ?”
“Đúng vậy. Cái này tính chính xác cao hơn, những người đã từng quan hệ tình dục đều được đề cử làm siêu âm đầu dò âm đ*o cả.”
Môi Nhậm Hãn lạnh đến phát run, cô nhóc kì kèo: “Không thể siêu âm bụng được hả?”
Thẩm Phương Dục lấy ly giấy dùng một lần đổ nước ấm vào rồi đưa cho Nhậm Hãn. Cô nhóc nhận lấy cầm trong lòng bàn tay, cảnh giác nhìn hắn.
“Muốn siêu âm bụng cần phải uống nhiều nước rồi nhịn tiểu tiện, bàng quang phải căng lên thì siêu âm mới thấy rõ.”
Thẩm Phương Dục nghiêm túc hù doạ cô nhóc: “Nhưng bây giờ ống dẫn trứng của em có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào, tình huống rất nguy hiểm nên chúng tôi không thể mang tính mạng em ra mạo hiểm được.”
“Tôi thấy cũng không nguy hiểm đến vậy...”
“Mang thai ngoài tử cung không nguy hiểm vậy cái gì mới nguy hiểm?” Thẩm Phương Dục giả vờ đứng dậy.
Nhậm Hãn ngoài mạnh trong yếu lập tức xìu xuống, lắc đầu liên tục: “Tôi sợ đau, tôi không thể làm được.”
“Tôi sẽ nói với bác sĩ siêu âm để cô ấy chú ý một chút.”
Nhậm Hãn sốt ruột nên nói năng không thèm suy nghĩ: “Tôi không muốn làm! Tôi không có quan hệ tình dục!”
Thẩm Phương Dục nhướng mày: “Vậy em mang thai kiểu gì đấy?”
“...”
Nhậm Hãn nhìn thoáng qua Nhan Hoa bằng ánh mắt trông mong rồi lại nhìn Thẩm Phương Dục. Cuối cùng cô nhóc cắn răng nói: “Tôi... tôi sai rồi. Được rồi, tôi làm, tôi làm là được chứ gì?” Cô nhóc bước ra từ sau lưng Nhan Hoa, vẻ mặt như chuẩn bị đi chịu chết.
Thẩm Phương Dục và Nhan Hoa nhìn nhau, hiển nhiên Nhan Hoa cũng đã nhận ra điều không ổn.
“Vậy đi thôi.” Thẩm Phương Dục giải quyết dứt khoát, đi trước hai người.
Nhan Hoa phối hợp kéo Nhậm Hãn đuổi theo hắn, cô nhóc phía sau còn kéo kéo tay áo cô: “Thật sự phải làm kiểm tra này ạ? Em không muốn làm đâu, em thấy người ta toàn kiểm tra bụng thôi mà.”
“Bác sĩ Thẩm là chuyên gia nên em cứ tin tưởng cậu ấy.” Nhan Hoa an ủi cô bé.
Đến khi đứng trước giường siêu âm, Nhậm Hãn tâm như tro tàn nằm lên đó, nhắm mắt lại cắn chặt khớp hàm.
Bác sĩ nữ siêu âm và Thẩm Phương Dục nhìn nhau, hiểu ý của hắn: “Em kéo áo lên một chút.”
Cảm nhận được vải vóc lướt qua, bụng lộ ra trong không khí chợt thấy lạnh. Cả người Nhậm Hãn run như cầy sấy, chút hung dữ trước đó cũng không thấy đâu, tay dụi dụi mắt trông có hơi đáng thương.
Sau đó dung dịch siêu âm chảy lên bụng rồi đầu dò được đặt lên, Nhậm Hãn đột nhiên trợn mắt thấy bác sĩ cấp cứu đang đặt đầu dò lên bụng cô nhóc siêu âm, còn Thẩm Phương Dục thì đang nhìn hình ảnh trên màn hình.
“Anh gạt tôi!” Nhậm Hãn tức giận ngồi dậy, cảm xúc rất kích động.
Thẩm Phương Dục nhìn màn hình, ánh mắt hơi dừng lại.
“Nằm xuống!” Hắn nói.
“Tôi không kiểm tra nữa!” Nhậm Hãn tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục.
“Tôi không có mang thai, là tôi lừa mấy người thôi. Tôi chỉ muốn tìm ai đó quan tâm tôi mà thôi! Mấy người không ai chịu nghĩ tới tôi hết!”
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì quay đầu qua nhìn cô nhóc, sau một lúc hắn lại nói: “Nằm xuống đi.”
Nhận Hãn còn muốn nói gì đó nhưng bị hắn nhìn đến nuốt ngược về. Rõ ràng sắc mặt hắn cũng không có uy nghiêm gì nhưng lại khiến cô nhóc sợ đến kỳ lạ. Cuối cùng Nhậm Hãn dậm chân một cái rồi nằm trở về.
Thẩm Phương Dục chỉ một chỗ trên bụng cô nhóc, nói với bác sĩ đang siêu âm: “Xem lại chỗ này đi.”
Hình ảnh chợt lướt qua khi nãy vì Nhậm Hãn đứng dậy giờ đang bị cố định dưới máy siêu âm. Thẩm Phương Dục quan sát hình ảnh trên màn hình trong chốc lát, sau đó hắn và bác sĩ siêu âm nhìn nhau một cái.
Vốn dĩ Thẩm Phương Dục chỉ định doạ Nhậm Hãn một chút, để cô bé nhớ kỹ sau này không nên giả bệnh nữa. Không nghĩ tới lại kiểm tra ra bệnh thật.
Trong bụng Nhậm Hãn không hề có túi thai như hắn đã nghĩ, nhưng trong tử cung cô bé lại có một khối u xơ.
U xơ tử cung* là một loại u lành tính có tỷ lệ mắc cao, thường gặp ở phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Mặc dù nó không phải là bệnh nặng như khối u xơ của Nhậm Hãn hơi lớn, tốt nhất vẫn nên phẫu thuật cắt bỏ.
“Bình thường kinh nguyệt có nhiều không? Thời gian hành kinh có dài không? Thẩm Phương Dục hỏi.
Nhậm Hãn nghe hắn hỏi như vậy vẻ mặt có chút luống cuống: “Tôi...”
Cô nhóc cắn môi dưới, hỏi: “Tôi thật sự bị bệnh hả?”
“Em trả lời tôi trước đi.”
Nhậm Hãn chần chừ một lát, gật đầu.
“Làm xét nghiệm máu đi. Nếu có thiếu máu thứ phát thì tôi kiến nghị phẫu thuật cắt bỏ.” Thẩm Phương Dục nói.
“Phẫu thuật?” Nhậm Hãn bỗng bật dậy từ trên giường siêu âm nhảy xuống đất. Cô nhóc hoàn toàn không nghĩ tới mình chỉ giả bệnh một chút mà lại lòi ra bệnh thật.
“Sao lại vậy? Tôi khoẻ như này sao có thể phải phẫu thuật chứ?”
“Bác sĩ Thẩm!” Lúc này cô nhóc mới nhớ tới lễ phép lịch sự, hoảng loạn nói.
“Em sẽ chết ạ? Rất nghiêm trọng sao ạ?”
Nhan Hoa thấy cô bé hoảng sợ như vậy làm cô cũng lo lắng theo, vội hỏi Thẩm Phương Dục: “Nghiêm trọng vậy thật hả?”
Ba người quay lại phòng làm việc ở khoa phụ sản, Thẩm Phương Dục đưa phiếu xét nghiệm cho Nhan Hoa: “Cậu dẫn cô bé đi xét nghiệm máu trước đi.”
Lúc này Nhậm Hãn cũng không do dự nữa, trước đó là Nhan Hoa kéo cô nhóc, bây giờ là cô nhóc kéo Nhan Hoa. Nhậm Hãn trực tiếp giật lấy phiếu xét nghiệm vội vàng chạy ra ngoài, hiển nhiên có chút sợ hãi.
Gần như hai người vừa đi khỏi thì Giang Tự đã quay lại. Anh thấy Thẩm Phương Dục ngồi một mình trong phòng làm việc thì hỏi hắn: “Nhan Hoa tới tìm đấy, cậu có gặp chưa?”
“Giả bệnh thôi. Nhưng siêu âm bụng ra u xơ tử cung, khối u cũng không nhỏ đâu.” Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự gật gật đầu: “Tiểu phẫu thôi.”
Thấy anh vẫn cau mày, Thẩm Phương Dục hỏi: “Cậu sao vậy?”
Giang Tự lắc đầu, nhớ lại cô bé mới gặp lúc nãy.
Cô bé mới chuyển viện tới tên Nhậm Miểu, mặt mày xanh xao, hốc mắt rất sâu. Lúc nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng, đôi mắt to tròn như búp bê, có vẻ là một cô bé đáng yêu khiến người ta thích.
Nhưng số mệnh của cô bé lại không được may mắn như công chúa Barbie..
Năm nay cô bé mới 17 tuổi..
Có người 17 tuổi giả bệnh, cũng có người 17 tuổi phải đấu tranh với bệnh nan y.
...
9 giờ tối, Giang Tự đang ngồi trước bàn làm việc thì Thẩm Phương Dục đi tới, búng tay bên tai anh một cái: “Về nhà nhé?”
Giang Tự “ừ” một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Phương Dục nhìn theo ánh mắt anh, trên bàn có mấy tờ kết quả kiểm tra.
Bên buồng trứng còn lại của cô bé cũng phát hiện một khối u đáng ngờ, đồng thời trong dạ dày cô bé cũng có một khối u khác.
Bệnh viện tuyến dưới đã khám sai thật. Nhậm Miểu hẳn không phải là ung thư buồng trứng nguyên phát mà là ung thư buồng trứng di căn mới đúng. Khối u ở buồng trứng giống như một điểm di căn hơn, mà khối u nguyên phát có thể là khối u trong dạ dày cô bé.
Loại khối u nguyên phát từ đường tiêu hoá rồi di căn đến buồng trứng này còn được gọi là khối u Krukenberg trên lâm sàng*, cực kỳ hiếm gặp.
Ung thư buồng trứng nguyên phát và ung thư buồng trứng di căn là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Điều này có nghĩa là khối u của cô bé đã di căn đến những nơi xa, cũng có nghĩ là ung thư của cô bé đã nhảy thẳng từ giai đoạn 1, giai đoạn 2 đến giai đoạn 4 với tiên lượng xấu nhất. Theo thông thường, đây cũng được xem là ung thư thời kỳ cuối.
“Phát hiện muộn quá.” Thẩm Phương Dục bình luận.
Giang Tự lắc đầu: “Tôi muốn thử xem sao.”
“Cậu về trước đi.” Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục rồi sắp xếp những tờ kết quả đó lại, sau đó xoay người đi về phía cầu thang.
Thẩm Phương Dục ở phía sau nắm chặt anh lại, nói: “Khoa ngoại tiêu hoá ở tận tầng 9, cậu muốn bò lên bằng thang bộ hả?”
Giang Tự nhìn thoáng qua hắn một cái, không đi hỏi vì sao Thẩm Phương Dục lại đoán được anh định lên khoa ngoại tiêu hoá.
Có đôi khi Giang Tự không thể không thừa nhận, giữa anh và Thẩm Phương Dục thật sự rất ăn ý và ngầm hiểu lẫn nhau. Điều này thường khiến anh sinh ra một cảm giác rất khó tả trong lòng.
Giống như hắn rất hiểu anh vậy...
Giang Tự lùi về xoay người đi về phía thang máy. Con số nhảy lên từng chút, Giang Tự im lặng đi vào phòng làm việc của khoa ngoại tiêu hoá. Thẩm Phương Dục không đi theo anh vào mà chỉ đứng đợi ngoài cửa.
“Đàn anh An.” Giang Tự đi vào, quả nhiên An Duy vẫn chưa tan làm.
Trước đây An Duy từng là giáo viên giảng dạy của Giang Tự trong khoá học khoa ngoại tiêu hoá luân phiên. Mấy năm nay quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, An Duy và Giang tự đều là người chăm chỉ như nhau nên lúc này y vẫn còn ở đây tăng ca.
“Giang Tự hả? Sao em lại đến đây?” An Duy thấy anh tới thì hơi bất ngờ.
Giang Tự cũng không khách sáo với An Duy, anh trực tiếp đưa kết quả kiểm tra của Nhậm Miểu cho y: “Em muốn làm phẫu thuật cho cô bé này.”
Y học có phân chia từng khoa rõ ràng, cái mà Giang Tự am hiểu và giỏi nhất cũng chỉ có khoa phụ sản mà thôi. Thế nên anh cũng chỉ hiểu mỗi việc cắt bỏ khối u di căn ở buồng trứng, nhưng tiên lượng của khối u Krukenberg lại liên quan chặt chẽ đến việc cắt bỏ khối u nguyên phát, nên Giang Tự hy vọng An Duy có thể cùng anh hoàn thành ca phẫu thuật cắt bỏ khối u nguyên phát ở dạ dày này.
An Duy đọc kỹ kết quả xét nghiệm một lần, sau khi im lặng một lúc lâu thì anh đẩy xấp kết quả lại cho Giang Tự, ý từ chối rất rõ ràng.
“Đàn anh An... Khối u nguyên phát của cô bé không nghiêm trọng, có thể phẫu thuật được.” Giang Tự nói.
“Nhưng đã di căn đến hai buồng trứng rồi Giang Tự à, còn mắc cả cổ trướng nữa.” An Duy thở dài.
“Anh có thể cắt bỏ sạch sẽ khối u nguyên phát nhưng em có thể cắt sạch khối u di căn à? Tiên lượng của u Krukenberg xấu bao nhiêu đâu phải em không biết. Nếu sau khi cắt bỏ mà vẫn còn sót lại ổ bệnh thì dù không đến 1cm đi chăng nữa nó vẫn là một trái bom hẹn giờ. Cho dù có cắt sạch thì đây cũng là một trận đánh cược bằng tính mạng đấy.” Y lắc đầu.
“Xin lỗi em Giang Tự, em vẫn nên tìm người khác đi. Anh không muốn tự chuốc lấy phiền phức.” An Duy nói.
Giang Tự biết An Duy lo lắng điều gì, anh mím môi nói: “Em đã nói qua với người bệnh rồi, người nhà của cô bé cũng rất phối hợp. Họ đều hy vọng có thể phẫu thuật.”
Không phẫu thuật thì chỉ có thể chờ chết. Chiếu theo tình huống của Nhậm Miểu hiện tại thì có thể cô bé không sống được quá 3 tháng. Phẫu thuật là cách cuối cùng giúp cô bé kéo dài sinh mệnh rồi.
“Giang Tự, anh thấy em vẫn ngại chưa đủ mệt đấy.”
An Duy thở dài, tận tình khuyên nhủ anh: “Đâu có ít trường hợp người nhà bệnh nhân trở mặt sau phẫu thuật đâu em. Một cô bé trẻ tuổi như vậy, em cảm thấy người nhà cô bé có thể chấp nhận được chuyện cô bé chết trong tay em à?”
“Bệnh này tiến triển nhanh, đến lúc đó tình hình của cô bé sẽ càng ngày càng xấu đi. Chúng ta đều biết tiến triển của ung thư là trước chậm sau nhanh, nhưng người nhà bệnh nhân sẽ không cảm thấy như vậy. Họ chỉ biết bệnh nhân đang tốt đẹp thì vào trong tay em lại không xong, bệnh tình càng lúc càng nặng thêm.”
“Anh chỉ muốn nói là ngay từ đầu em không nên nhận ca bệnh này, cũng không nên cho người nhà và bệnh nhân hy vọng. Em cho họ hy vọng xong chẳng may không thể cứu sống...”
An Duy nói: “Vậy em cứ chờ nhận vòng hoa phúng viếng mỗi ngày đi.”
Y chỉ chỉ bó hoa màu trắng bằng nhựa dùng trong đám tang trong góc phòng, nói với Giang Tự: “Em thấy không? Sáng nay vị bác sĩ ngồi chỗ này nhận được đấy, còn có cả bức thư đe doạ bằng máu nữa. Cũng không biết là dùng màu hay máu thật nữa, nhưng như vậy cũng làm người đó sợ tới mức nói gì cũng không dám đi làm, cho dù bị trừ lương cũng phải xin trưởng khoa cho nghỉ đấy.”
An Duy nói: “Nếu là ca bệnh khác thì không nói, nhưng ca bệnh này của em đưa đến đâu cũng bị từ chối không có gì lạ cả.”
“Đàn anh An, bệnh nhân mắc u Krukenberg mà hai năm trước em phẫu thuật đến giờ vẫn còn sống. Còn có hy vọng.” Giang Tự phản bác.
“Em đừng đánh đồng, tình huống của bệnh nhân khác nhau quá nhiều. Chúng ta nhìn vào xác suất thống kê đi, với tình huống của cô bé này thì cho dù bác sĩ có nói thẳng là không làm được hay không muốn làm phẫu thuật thì giáo sư bộ môn cũng không thể bắt lỗi được đâu. Anh vì em nên mới thật lòng khuyên một câu, cho cô bé chuyển viện đi.”
“Tế Hoa đã là bệnh viện đứng đầu cả nước rồi. Nếu Tế Hoa không nhận cô bé thì còn bệnh viện nào nhận nữa chứ?”
An Duy nhìn anh: “Em cũng biết bệnh viện khác sẽ không nhận à?”
Giang Tự nói: “Cô bé mới 17 tuổi thôi, là lúc sức đề kháng và thể lực tốt nhất. Nếu may mắn thì nói không chừng sẽ không tái phát đâu.”
Anh nhéo nhéo ấn đường: “Cô bé còn trẻ tuổi như vậy...”
“May mắn ở chỗ nào? Nếu cô bé may mắn thật thì sẽ không mắc phải bệnh này rồi.” An Duy nói.
Giang Tự hít sâu một hơi: “Đàn anh An, anh chỉ cần phụ trách cắt bỏ khối u nguyên phát thôi. Tiếp theo người bệnh có bất kỳ vấn đề gì thì đều sẽ do một mình em phụ trách hết, bao gồm cả vấn đề thông báo với người nhà của bệnh nhân.”
Anh cam kết với An Duy: “Em sẽ nói rõ ràng với người bệnh rằng nếu có ý kiến gì với kết quả trị liệu thì cứ đến tìm em. Em chắc chắn sẽ không để ảnh hưởng đến anh đâu.”
“Đàn anh An, em muốn thử một lần.” Giang Tự nhìn An Duy.
“Nếu anh vẫn không đồng ý thì sao?”
“Khoa ngoại tiêu hoá nhiều bác sĩ như vậy, nếu anh vẫn không đồng ý thì em lại tìm bác sĩ khác vậy.”
An Duy nhìn anh: “Em đi tìm người khác, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt Giang Tự kiên định: “Vẫn nên tranh thủ thử một lần.”
An Duy nhìn Giang Tự rồi thở dài, một lúc lâu cũng không đáp lời anh. Giang Tự không thúc giục cũng không đứng dậy rời đi, chỉ ngồi bên cạnh đợi y tự hỏi.
Lúc lâu sau, y mới nói: “Lúc chuyển khoa trước kia, trưởng khoa Hầu đã nói em cực kỳ cố chấp. Lúc ấy anh cảm thấy vẫn tốt mà, chỉ là ngẫu nhiên tích cực một chút thôi mà. Bây giờ mới thấy đôi mắt của người già vẫn rất độc.”
Y đột nhiên đứng lên, khom lưng rút một nhành hoa nhựa màu trắng từ trong bó hoa kia ra, nói: “Anh có thể tham gia phẫu thuật. Nhưng anh nói trước với em, nếu sau này người nhà bệnh nhân thật sự quậy ở bệnh viện thì anh sẽ không giúp em đâu. Biết chưa?”
“Cảm ơn đàn anh!”
“Giang Tự...”
An Duy nói: “Anh vẫn khuyên em nên nghĩ lại cho kỹ.”
Y đưa nhành hoa cho Giang Tự: “Hôm nay lúc nhận bó hoa này bọn anh đều sợ phát khiếp. Vốn dĩ muốn ném nó đi nhưng trưởng khoa Hầu không cho, ông bảo chia cho mỗi người trong phòng làm việc một nhành, để bọn anh vĩnh viễn nhắc nhở bản thân đề cao cảnh giác. Để bọn anh nhớ rõ cứu người quan trọng thật, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân mình. Anh thấy em cũng nên cầm lấy một nhành đi.”
Gianh Tự cúi đầu, nhìn thoáng qua nhành hoa tang.
“... Cũng không cần đâu anh.”
“Cầm!”
An Duy mạnh mẽ nhét vào tay anh: “Nếu không anh đổi ý đấy.”
Giang Tự biết An Duy có ý tốt nên cũng không từ chối nữa. An Duy thấy anh ngoan ngoãn nhận hoa thì vội đuổi anh ra ngoài: “Được rồi đi đi, đi đi!”
Y ôm ngực nói: “Chậc, nhìn thấy em là anh lại nhớ tới chuyện ngu ngốc mình mới làm.”
Giang Tự bị y đẩy ra ngoài, bất đắc dĩ lắc đầu. Cánh cửa mới đóng lại thì tiếng vải vóc sột soạt lập tức vang lên, nhành hoa trong túi đã bị người khác rút ra. Giang Tự nhìn qua thấy Thẩm Phương Dục dựa vào cánh cửa, hơi bất ngờ nói: “Cậu chưa về hả?”
Anh và An Duy nói chuyện nửa ngày, bên ngoài lại không có cái ghế nào, chỉ có thể đứng thôi.
“Ừ, sợ anh ấy bắt nạt cậu.” Thẩm Phương Dục bẻ gãy nhành hoa trong tay rồi ném vào thùng rác.
“Hoa cắm trên mộ cũng dám đưa tùm lum, không sợ xui xẻo à.”
“Cậu làm gì đó?” Giang Tự không đồng ý nói.
“Không được nhận hoa người khác đưa. Nếu cậu thích hoa thì tôi lại mua cho cậu bó hoa hồng khác. Lần này mua hoa hồng vàng nhé, được không?” Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự hiểu Thẩm Phương Dục thấy tâm trạng anh không tốt nên mới chém gió ngoài miệng, cố ý chọc cho anh vui vẻ. Nghĩ vậy, sắc mặt Giang Tự hơi bối rối: “Đàn anh An đồng ý rồi.”
“Đương nhiên ảnh sẽ đồng ý.” Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự, giọng điệu pha chút trêu chọc.
“Ai có thể từ chối cậu chứ!”
Giang Tự dựa vào lan can, vô thức “Hả?” một tiếng.
Thẩm Phương Dục cong khoé môi: “Không có gì. Chỉ là cảm thấy bác sĩ Giang siêu đẹp trai, cực giàu tình cảm thôi.”
Hai tay hắn đặt lên vai Giang Tự: “Chẳng qua nếu có thể chia chút tình cảm đó cho tôi thì càng tốt.”
“Tình cảm của tôi chỉ dành cho người bệnh thôi.”
Giang Tự nghiêm túc đáp lời hắn: “Tôi còn hy vọng cậu không bị bệnh đây.”
“Dù sao đời này tôi cũng không hy vọng làm bệnh nhân của cậu đâu.” Thẩm Phương Dục cười nói.
“Nhưng cậu lại là người bệnh của tôi...”
Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Người bệnh đặc biệt nhất...”
“Chậc..”
Giang Tự nghe vậy thì nghiêng mặt đi cười một tiếng, sau đó lại nhìn Thẩm Phương Dục.
Từ hành lang của bệnh viện Tế Hoa có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp loé trên bầu trời bên ngoài. Những ngôi sao đó dừng ở phía sau Thẩm Phương Dục, khi Giang Tự nhìn hắn, những ngôi sao đó lại rơi vào trong ánh mắt anh.
Vì vậy đôi mắt anh cũng lấp lánh như ngôi sao vậy, toả sáng đến kỳ lạ: “Ngày nghỉ của tôi được quyết định rồi.”
Giang Tự nói: “Tuần sau... về nhà cùng tôi nhé?”
———
*Ung thư buồng trứng: là khối u ác tính có xuất phát từ một hoặc cả hai buồng trứng. Các tế bào ung thư là các tế bào bất thường chúng phát triển không theo sự kiểm soát của cơ thể và không tuân theo nhu cầu của cơ thể. Và các tế bào ung thư này có thể xâm lấn và phá hủy các mô, cơ quan xung quanh. Không chỉ vậy chúng có thể di căn tới các cơ quan ở xa trong cơ thể và gây ung thư thứ phát tại cơ quan đó.
Các thể ung thư buồng trứng bao gồm:
- Ung thư biểu mô buồng trứng là các tế bào ung thư phát triển từ các tế bào trên bề mặt buồng trứng đây là loại hay gặp nhất
- Ung thư tế bào mầm là ung thư xuất phát từ các tế bào sản xuất ra trứng, loại này ít gặp hơn ung thư biểu mô.
- Ung thư buồng trứng xuất phát từ các tế bào mô nâng đỡ buồng trứng. Loại này cũng ít gặp
*Mang thai ngoài tử cung: là trường hợp thai không làm tổ trong buồng tử cung. Có thể gặp thai làm tổ ở nhiều vị trí khác nhau như ở vòi trứng, buồng trứng, tại cổ tử cung, trong ổ bụng, thậm trí ngoài ổ phúc mạc. Tuy nhiên khoảng hơn 95% trường hợp thai ngoài tử cung xảy ra ở vòi trứng.
Cách phòng ngừa mang thai ngoài tử cung:
- Thường xuyên vệ sinh vùng kín, đặc biệt trong kỳ kinh nguyệt, sau quan hệ tình dục, khi đang điều trị viêm nhiễm phụ khoa, sau sinh nở phòng tránh viêm nhiễm vùng kín.
- Trường hợp phụ nữ đã từng có thai ngoài tử cung cần thông báo cho bác sĩ trước khi có ý định mang thai vì bạn có nguy cơ bị thai ngoài tử cung ở lần mang thai sau cao hơn người bình thường.
- Không phải tất cả trường hợp mang thai ngoài tử cung đều phải phẫu thuật. Nếu được phát hiện sớm, khối thai chưa vỡ, kích thước nhỏ bác sĩ sẽ chỉ định tiêm thuốc giúp khối thai tự tiêu.
- Nếu thai có kích thước lớn (thường là trên 3cm) sẽ được phẫu thuật nội soi hoặc phẫu thuật mở.
- Nếu chần chừ thai càng ngày càng phát triển đến khi thai ngoài tử cung bị vỡ khiến người mẹ lâm vào tình trạng sốc mất máu, mệt mỏi, choáng váng, khó thở cần nhanh chóng đưa người bệnh nhập viện để mổ cấp cứu ngay.
- Kiểm tra vị trí khối thai để phát hiện và can thiệp sớm nếu có bất thường, đặc biệt nếu có tiền sử thai ngoài tử cung, viêm nhiễm đường sinh dục hoặc có dấu hiệu đau bụng, ra máu bất thường ở những tuần đầu của thai kỳ.
*Siêu âm đầu dò âm đ*o: là phương pháp siêu âm vùng chậu được bác sĩ chuyên khoa chỉ định đối với những phụ nữ đã lập gia đình hoặc đã từng quan hệ tình dục với mục đích thăm khám, chẩn đoán phát hiện các bệnh lý ở tử cung, ống dẫn trứng, buồng trứng, cổ tử cung.
Phương pháp áp dụng kỹ thuật sử dụng sóng âm tần cao tiếp xúc qua ngõ âm đ*o để hiển thị hình ảnh chuyên sâu, có độ chính xác cao. Bác sĩ sẽ thao tác chèn một đầu dò siêu âm khoảng 2 đến 3 inch vào ống âm đ*o. Qua đó, tình trạng sức khỏe của các cơ quan bên trong sẽ được xác định, chẩn đoán kịp thời bệnh lý nếu có.
*U xơ tử cung: là phụ khoa thường gặp ở phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Đây là loại khối u thường gặp ở trong và xung quanh tử cung hay còn gọi là u cơ trơn. Khối u hiếm khi phát triển thành ung thư nhưng nếu không được tầm soát và điều trị kịp thời có thể gây ra những biến chứng nguy hiểm.
Cùng với kích thước và số lượng khối u, thì phân loại khối u cũng là điều có thể ảnh hưởng đến tiên lượng điều trị. Dựa vào vị trí của khối u có thể chia ra 3 loại u xơ chính bao gồm:
- U xơ dưới thanh mạc: Đây là loại khối u thường gặp nhất trong u xơ tử cung, khối u phát triển từ cơ tử cung hướng ra phía ngoài tử cung, tạo khối rõ ràng, có trường hợp khối u có thể có cuống gây xoắn và hoại tử u.
- U xơ trong cơ tử cung: Đây là khối u nằm hoàn toàn trong cơ tử cung, thường có nhiều khối làm cho tử cung to lên.
- U xơ dưới niêm mạc: Đây là loại u xơ ít gặp nhất, khối u phát triển từ cơ tử cung nhưng hướng và về phía lòng tử cung, đội lớp niêm mạc lên, có trường hợp khối u phát triển to ra và chiếm hết toàn bộ tử cung. Một số trường hợp u có cuống có thể thò ra ngoài dẫn tới nhiễm trùng.
Trong một số trường hợp u xơ có thể xảy ra trong dây chằng rộng (trong dây chằng), vòi trứng, hoặc cổ tử cung.
Đối với những khối u xơ lớn có thể khiến bạn gặp nhiều triệu chứng khác nhau, bao gồm:
- Kinh nguyệt nhiều hoặc chu kỳ kinh kéo dài;
- Chu kỳ kinh nguyệt không đều;
- Chảy máu giữa các kỳ kinh;- Đau và áp lực vùng chậu;
- Đi tiểu thường xuyên;
- Táo bón;
- Đau lưng dưới;
- Đau và chảy máu khi giao hợp;
- Khí hư ra nhiều;
- Cảm giác đầy bụng, chướng bụng;
- Khó mang thai;
- Sau khi chị em trải qua thời kỳ mãn kinh, lượng hormone trong cơ thể suy giảm, do đó các triệu chứng của u xơ tử cung thường ổn định hoặc biến mất.
U xơ tử cung là tình trạng phổ biến mà nhiều chị em gặp phải trong cuộc đời. Dù nguyên nhân dẫn đến bệnh vẫn chưa được xác định rõ nhưng một số đối tượng có các yếu tố dưới đây được cho là có nguy cơ mắc bệnh cao hơn người bình thường: (3)
- Tuổi tác: U xơ trở nên phổ biến hơn khi phụ nữ trưởng thành đặc biệt là ở độ tuổi 30, 40 và đến tuổi mãn kinh. Sau khi mãn kinh, u xơ ít hình thành hơn, hoặc nếu trước đó có u xơ thì khối u có xu hướng nhỏ dần.
- Tiền sử gia đình: Nếu gia đình có thành viên bị u xơ tử cung thì có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh. Nếu người mẹ bị u xơ tử cung, nguy cơ mắc phải của con gái sẽ cao hơn 3 lần so với mức trung bình.
- Nguồn gốc dân tộc: Theo nghiên cứu phụ nữ Mỹ gốc Phi có nhiều khả năng bị nhân xơ tử cung cao hơn so với phụ nữ ở các sắc tộc khác.
- Béo phì: Phụ nữ thừa cân, béo phì có nguy cơ mắc bệnh cao hơn. Đặc biệt đối với những phụ nữ quá nặng cân, nguy cơ này cao hơn mức trung bình từ hai đến ba lần.
*U Krukenberg: là khối u di căn đến buồng trứng từ đường tiêu hóa. Khối U này được bác sỹ người Đức Friedrich Krukenberg (1871-1946) (bác sỹ sản phụ khoa kiêm bác sỹ giải phẫu bệnh) thông báo 5 trường hợp vào năm 1896.
Nhưng thực ra loại U này đã được Paget (1854) và Wilks (1859) mô tả trước đó. Trên thế giới, bệnh chiếm 1% trong tổng số những bệnh nhân ung thư tử cung.
Ung thư dạ dày là lý do phổ biến nhất dẫn đến u Krukenberg, tiếp đến lần lượt là ung thư vú, đại tràng, trực tràng và ruột thừa.
Những triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài bao gốm đau, chướng bụng, báng bụng, nam hóa, rậm lông và rong kinh.
*Cổ trướng: là dịch tự do trong khoang phúc mạc. Nguyên nhân phổ biến nhất là tăng áp lực tĩnh mạch cửa. Các triệu chứng thường do bụng chướng. Chẩn đoán dựa trên khám lâm sàng và siêu âm hoặc CT.
———
Mấy chương gần đây tác giả toàn viết 5k 6k chữ, cộng thêm chỗ tui mưa dầm mấy ngày nay làm tui lười quá, chả muốn làm gì hết
Chương này có 1 vài chỗ tui không chú thích được vì tìm không ra, đổi vài từ khoá vẫn tìm không ra như bệnh: ung thư buồng trứng nguyên phát một bên, ung thư buồng trứng di căn,... Tìm nó chỉ ra ung thư buồng trứng thôi nên tui chỉ chú thích chung về ung thư buồng trứng thôi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.