Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 34: Con gái cậu cũng muốn sống thêm mấy năm!

Hồ Lô Tương

19/06/2024

Ăn sáng xong, Giang Tự đi đến phòng làm việc như thường lệ. Từ lúc Thẩm Phương Dục dọn đến đây phòng làm việc của Giang Tự cũng chia đôi, trở thành phòng làm việc của hai người.

Nhưng mãi đến khi anh làm việc xong cũng không thấy Thẩm Phương Dục đi vào.

Giang Tự nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ, hơi nhíu mày.

Bản tính tham công tiếc việc của Thẩm Phương Dục không hề thua gì anh. Chỉ cần nghỉ ở nhà thì trừ lúc ngủ ra, bình thường Thẩm Phương Dục không bao giờ lâu như vậy vẫn chưa vào phòng làm việc.

Giang Tự mở cửa đi ra, muốn xem thử Thẩm Phương Dục đã làm gì cả buổi sáng. Sau đó Giang Tự nhìn thấy một cái nhà bếp bừa bộn cùng với Thẩm Phương Dục đang bê một dĩa đầy mấy cục đen đen không biết là gì.

Giang Tự: “...”

Anh thật sự không ngờ Thẩm Phương Dục lại cố chấp như vậy.

“Cậu ra rồi hả? Vừa lúc tôi định đi gọi cậu đây.” Thẩm Phương Dục đặt đĩa xuống, chỉ vào nó: “Mới làm xong đó, nhìn kiệt tác của tôi nè.”

Hắn đưa cho Giang Tự một đôi đũa, trên mặt đầy vẻ đắc ý, chỉ kém in ba chữ “Khen tôi đi” lên trên mặt thôi.

Giang Tự không hiểu nổi sự tự tin của Thẩm Phương Dục ở đâu mà ra, để hắn có thể vô tư gọi cái thứ đen đen này là kiệt tác nữa.

Lần trước lúc Thẩm Phương Dục khen bốn chữ “quán bar Địa Ngục” đẹp thì Giang Tự đã cảm thấy hình như khiếu thẩm mỹ của hắn có vấn đề. Nhưng bây giờ anh lại nghi ngờ không biết có phải là do đôi mắt của hắn có vấn đề hay không.

“Đây là gì vậy? Bom?” Rốt cuộc Giang Tự vẫn nhịn không được hỏi.

“Nhìn không ra hả? Ớt xanh da hổ* đó!” Thẩm Phương Dục nói.

Hổ người ta chỉ có sọc đen trên người thôi ha, cho dù hổ Châu Phi thì cũng không thể đen đều toàn thân như vậy được...

Giang Tự hít sâu một hơi, định trưa lại gọi cơm về ăn.

Thẩm Phương Dục không hề nhận ra tài nghệ nấu nướng của mình bị ghét bỏ, hắn gắp một miếng ớt xanh da hổ bỏ vào chén cho Giang Tự, nói: “Lượng nước và gia vị tôi đều cân đo theo công thức trên mạng, chính xác đến từng số lẻ luôn đấy. Mùi vị chắc không tệ đâu.”

Nhưng năng lực điều chỉnh lửa quá kém, cho dù nêm nếm chính xác đến từng con số lẻ thì chỉ sợ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Ăn thử xem.” Thẩm Phương Dục chờ mong nhìn anh.

Giang Tự nửa tin nừa ngờ nhìn cái cục đen thui trong chén, cẩn thận nói: “Cậu ăn thử trước đi.”

“Ăn thì ăn.”

Thẩm Phương Dục nghe vậy liền gắp một cục lên cắn một miếng thật to, từ từ nhấm nháp trong chốc lát. Sau đó nụ cười của hắn dần dần đông cứng lại.

Giang Tự mở to mắt nhìn tự tin trên mặt hắn dần dần biến mất, thậm chí còn có chút hoảng sợ.

Vẫn may! Mắt có vấn đề chứ lưỡi thì chưa.

Giang Tự thở phào nhẹ nhõm.

“Cái quỷ gì vậy?!” Thẩm Phương Dục khó tin nhìn nửa miếng ớt xanh da hổ còn lại, hỏi lại câu hỏi của Giang Tự.

“Ớt xanh da hổ đó.” Giang Tự nhìn sắc mặt của hắn, ung dung bổ sung: “Cậu nói còn gì.”

Thẩm Phương Dục im lặng nhả thứ trong miệng ra khăn giấy. Sau đó gắp miếng ớt trong chén của Giang Tự bỏ lại vào đĩa, cuối cùng đổ hết cả đĩa vào thùng rác.

“Dở thật đó trời.” Thẩm Phương Dục buồn bực ngồi xổm trước thùng rác, thoạt nhìn có hơi chán nản.

“Vô lý! Lúc đi học tôi làm thí nghiệm toàn nhận điểm tuyệt đối mà.”

“Thí nghiệm khử nước và cacbon hoá axit sunfuric đậm đặc hả?” Giang Tự thuận miệng chế giễu hắn xong mới nhận ra Thẩm Phương Dục không đáp lại. Người đàn ông mới nãy vẫn rất vui vẻ hứng khởi mà giờ hồn vía lên mây nhìn chằm chằm thùng rác không thèm nhúc nhích, giống như đã chịu tổn thương to lớn.

Đột nhiên Giang Tự hơi áy náy.

Có phải anh nói chuyện quá đáng quá không?

Lời nói phũ phàng đến bên miệng lại bị ép quay trở về, Giang Tự đi đến bên cạnh Thẩm Phương Dục chọt chọt vai hắn, nghĩ nát óc tìm lời an ủi, ngập ngừng nói: “Thật ra...”

“Giang Tự, cậu đợi tôi. Tôi đi làm lại lần nữa!” Thẩm Phương Dục đứng phắt dậy.

“...”

Giang Tự sợ hãi lui về phía sau một bước, mặt đầy dấu chấm hỏi: “Cậu nói gì?”

“Cậu đợi tôi một chút tôi đi làm lại lần nữa.” Thẩm Phương Dục lặp lại giống như vô số lần làm thí nghiệm, hơi cau mày: “Có thể tôi sẽ biết vấn đề nằm ở đâu.”

Quả nhiên, Thẩm Phương Dục không đáng đồng tình mà!

Giang Tự nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm nhận dạ dày của mình không có muốn chờ đợi cho lắm. Vốn dĩ chút áy náy nhỏ nhoi ban đầu nháy mắt tan thành mây khói, lời nói phũ phàng đã nuốt về lại thuận lợi tuôn ra: “Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”

“Nhưng...”

“Con gái cậu cũng muốn sống thêm mấy năm đây!” Giang Tự vô cảm cắt ngang sự giãy giụa của hắn.



Thẩm Phương Dục: “...”

Cũng không biết là lời Giang Tự nói k/ích thích Thẩm Phương Dục, hay là cuối cùng hắn nhận ra bản thân không có thiên phú nấu ăn, Thẩm Phương Dục thở dài một hơi, nói với Giang Tự: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Hai người tìm một quán ăn bình dân gần nhà ăn cơm. Sau khi ăn xong thì đôi mắt và tâm hồn bị tổn thương bởi ớt xanh da hổ của Giang Tự mới nhẹ nhõm hơn một chút.

“Ngon không?” Thẩm Phương Dục ấm ức nhìn Giang Tự ăn sạch đồ ăn.

Giang Tự im lặng trong phút chốc, khẽ gật đầu.

Thẩm Phương Dục đứng lên, Giang Tự vươn tay nắm chặt tay hắn, cẩn thận hỏi: “Cậu đi đâu hả?”

“Ra sau bếp xin học nấu ăn.”

“...”

Giang Tự đứng lên thẳng tay kéo hắn đi ra khỏi quán ăn, nghiêm túc nói không cho hắn phản bác: “Thẩm Phương Dục, việc không có thiên phú thì đừng nên cưỡng cầu.”

Làm nổ nhà bếp nhà anh thì thôi đi, nhưng nếu làm nổ nhà bếp của quán ăn thì... Giang Tự không muốn lên bản tin xã hội đâu.

“Giang Tự..” Thẩm Phương Dục không phục.

“Cậu tin không? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm ra một món mà cậu thích nhất, sau này cậu vừa nghe thấy tên món đó là sẽ nhớ đến tôi ngay.”

Giang Tự chỉ chỉ cửa hàng đồ gia dụng đang quảng cáo bên cạnh: “Đề nghị cậu đi mua một cái gối đầu thật tốt đi.”

Trong mơ cái gì cũng có!

Thẩm Phương Dục nhìn theo hướng tay anh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại. Sau một lúc, hai mắt hắn sáng lên: “Nhìn kia Giang Tự!”

Thẩm Phương Dục chỉ vào cửa hàng bên cạnh cửa hàng đồ gia dụng kia, sắc mặt vui vẻ.

Giang Tự khó hiểu nhìn theo, chợt phát hiện không biết từ lúc nào, hai người đã đi tới trước một cửa hàng bán đồ sơ sinh.

Cửa hàng này hẳn là mới khai trương, bên ngoài bày đầy những lãng hoa đủ màu sắc, nhân viên bán hàng đang hô hào khuyến mãi. Nhìn xuyên qua cửa kính sẽ thấy bên trong xếp đầy các loại đồ chơi đáng yêu, quần áo bỏ túi,.. như một vương quốc nhỏ.

Thẩm Phương Dục hỏi Giang Tự: “Muốn đi xem thử không?”

Trước nay Giang Tự chưa đi dạo những cửa hàng như này. Vốn dĩ đã quyết định sinh đứa bé thì đi những cửa hàng này cũng không sao, nhưng Giang Tự cứ cảm thấy là lạ trong lòng. Đặc biệt là bên cạnh anh còn có một người khác.

Nhưng người thần kinh thô như Thẩm Phương Dục hiển nhiên không nhận ra tâm tình vi diệu này của Giang Tự. Hai người mới dừng một lát, người bán hàng đã bắt đầu giới thiệu mời chào, thậm chí Thẩm Phương Dục còn nói chuyện với cô về những hoạt động khuyến mãi khai trương nữa.

Gianh Tự liếc nhìn Thẩm Phương Dục đang nói chuyện hăng say, nhân viên bán hàng thấy vậy vội kéo Giang Tự vào câu chuyện: “Hai anh đi cùng nhau ạ?”

Thẩm Phương Dục gật đầu.

“Vậy càng tốt ạ. Vừa lúc mua hai cái sẽ được giảm 12% đấy ạ.” Nhân viên bán hàng cười nói.

“Các mẹ cùng nhau đến mua đồ cho bé rất nhiều, nhưng lần đầu tiên em thấy hai ba cùng nhau đến mua đồ đấy ạ. Nếu thích món nào thì vừa lúc mỗi người mua một cái được luôn ạ. Vừa được khuyến mãi mà lúc các bé chơi cùng nhau cũng sẽ rất vui nữa, không sợ các bé giành đồ chơi với nhau.”

Cô nghĩ theo lẽ thường là Giang Tự và Thẩm Phương Dục mua đồ cho con của riêng từng người, giống như những người mẹ khác rủ nhau đi mua đồ cùng vậy.

Thẩm Phương Dục nghe hiểu, cười giải thích: “Chúng tôi mua cho cùng một đứa bé.”

“À.. vậy em hiểu lầm rồi.” Nhân viên bán hàng vội nói.

“Vậy hai anh mua cho ai ạ? Mua cho con của họ hàng hay mua cho em trái, em gái ạ?” Cô thấy hai người này vẫn còn trẻ, có nhiều nhà sau khi đứa đầu lớn rồi sinh thêm một hai đứa nữa cũng không phải ít.

“Con gái của tôi.” Hai người đồng thanh nói.

Nhân viên bán hàng đơ người, chợt nhận ra cốt truyện hình như có hơi huyền huyễn. Cô cắn đầu lưỡi khó khăn nuốt câu hỏi mà suýt chút đã thốt ra trong vô thức: “Con gái của hai anh là cùng một người hả?”

Cô nhìn hai người đàn ông cao gầy ăn mặc chỉnh chu, vừa nhìn đã biết là tầng lớp tinh anh trong xã hội. Cô chợt nhớ tới nữ chính nào đó trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao nắm tay hai người đàn ông, nói: “Hai người đều là ba của đứa bé“. Nhân viên bán hàng bỗng chìm vào im lặng.

Không biết kiểu phụ nữ như thế nào có thể để hai người đàn ông như này tranh làm ba đứa bé nữa.

Thẩm Phương Dục không để ý đến suy nghĩ của cô, lúc này toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn lên người Giang Tự. Chiến trường mới này đã khiến hắn thoát khỏi cảm giác thất bại do nấu ăn dở tệ rồi.

“Nếu cậu không vào vậy mình tôi đi vào nhé.” Trong mắt Thẩm Phương Dục bốc lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.

“Dù sao tôi mới là người ba yêu thương con bé nhất.”

Hay ghê! Lại muốn cạnh tranh ha!

Giang Tự đã có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Phương Dục ôm bé con hỏi: “Con thích ba hơn hay thích cha hơn?”

Đệt!

Vì sao đứa bé này cứ phải là con của anh và Thẩm Phương Dục chứ?!



Giang Tự vô cảm nhả ra một câu “Không có khả năng.” Sau đó đi thẳng vào cửa hàng không thèm quay đầu lại, đi về chiếc xe nôi đắt tiền nhất.

Anh mới là người cha thương yêu con gái nhất! Về điểm này anh tuyệt đối không thua Thẩm Phương Dục đâu.

Nhân viên bán hàng thấy cô dùng hết lời lẽ k/ích thích tiêu thụ cũng không thể lôi kéo được Giang Tự, nhưng Thẩm Phương Dục mới nói hai ba câu khiêu khích đã k/ích thích được anh. Cô nàng vừa sửng sốt vừa thở dài.

Không biết là gia môn bất hạnh hay gia môn song hạnh nữa...

Hai người đàn ông sắp lên chức bố đang tranh nhau mua đồ, sức mua đó hoàn toàn không cần cô quảng cáo nữa, chỉ cần thỉnh thoảng giải thích hai câu là được.

Cũng được! Nhân viên bán hàng nghĩ, chỉ cần vung tiền mua đồ là được rồi. Đầu họ có xanh hay không thì kệ, bọn họ vui là được!

Giang Tự và Thẩm Phương Dục đang điên cuồng nhét đồ vào xe đẩy không hề biết suy nghĩ của nhân viên bán hàng, hai người còn đang bận tranh rốt cuộc ai mới là người yêu con nhất.

Ván đầu tiên, Thẩm Phương Dục đứng trước kệ búp bê chọn tới chọn lui, cuối cùng mới tuyển được một em bỏ vào xe đẩy. Vừa xoay người đã thấy Giang Tự cầm một đống đồ chơi trí tuệ nào là xếp gỗ, rubik,.. một giây thôi đã nhét đầy nửa chiếc xe đẩy mua sắm.

Ván thứ hai, Thẩm Phương Dục bỏ vào xe đẩy một cái lâu đài công chúa tinh xảo. Vừa ngẩng đầu đã thấy Giang Tự cầm một hộp trò chơi ghép hình lớn bỏ vào xe.

Ván thứ ba, Thẩm Phương Dục còn chưa kịp làm gì đã thấy Giang Tự dọn sạch một đống sách dạy học đầu đời trên kệ xuống bỏ vào xe đẩy.

Thẩm Phương Dục cạn lời, cuối cùng nhịn không nổi nói: “Cậu mua nhiều sách vậy làm gì?”

“Thúc đẩy phát triển trí tuệ. Khỏi mất công sau nó lớn lên giống cậu nữa“. Giang Tự nói.

“Trí thông minh của tôi thì sao hả? Hồi nhỏ tôi cũng không học sớm vậy đâu, vừa học vừa chơi vẫn được thủ khoa đó thôi.” Thẩm Phương Dục phản bác.

“Với cả bộ đồ chơi trí tuệ này...” Thẩm Phương Dục cầm hộp đồ chơi ghép hình lên chỉ chỉ con số “1000” cực lớn trên hộp nói với Giang Tự: “1000 miếng ghép hình!!! Cậu muốn con gái chơi tới khóc luôn hả?”

Thẩm Phương Dục thả nó lại xe đẩy: “Không có đứa bé nào thích trò này đâu, cậu không đặt mình vào vị trí con để tự hỏi rồi. Tôi đây mới thật sự yêu thương con bé nè.”

Giang Tự trừng hắn một cái: “Như cậu gọi là cưng chiều.” Nói xong không cho Thẩm Phương Dục phản bác mà lấy nhiều sách hơn bỏ vào xe.

Đợi đến khi hai người bình tĩnh lại từ trong bầu không khí cạnh tranh gay gắt thì xe đẩy đã bị nhét đầy các loại đồ chơi và sách báo. Thậm chí Thẩm Phương Dục còn đang đẩy một chiếc xe điện cho bé 5 tuổi, phía trên treo đầy chuông nhỏ màu hồng loè loẹt.

“...”

Im lặng một lát, Thẩm Phương Dục lặng lẽ trả xe điện trở về chỗ cũ dưới ánh mắt của Giang Tự.

Đợi Thẩm Phương Dục quay lại, Giang Tự đã chọn những món đồ chơi có khả năng có nguy hiểm ngầm trong xe đẩy ra đưa cho hắn. Người sau còn muốn phản bác vài câu, nhưng Giang Tự luôn có thể tìm ra muôn ngàn lý do để chê mấy món đồ chơi của hắn. Tựa như nếu hôm nay con gái chơi mấy món này thì ngày mai phải đi gặp Diêm Vương không bằng.

Cuối cùng đến cả Thẩm Phương Dục cũng bắt đầu nghi ngờ, lúc nhìn mấy món đồ chơi đó đã hơi e ngại. Nhìn Giang Tự quen thuộc như này khiến hắn nghi ngờ Giang Tự không phải bác sĩ khoa sản mà là bác sĩ khoa nhi mới đúng.

Sau khi lượn quanh khu đồ chơi xong thì hai người lại lượn qua khu quần áo.

Kích cỡ quần áo của em bé rất nhỏ, được treo ngay ngắn trên kệ hàng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Kiểu dáng quần áo cũng rất đa dạng, không thua kém cửa hàng quần áo của người lớn chút nào. Đủ loại thiết kế, còn có các nhân vật hoạt hình nhìn mãi thành quen.

Giang Tự đi đến chỗ quần áo đơn giản nhất, xem thành phần chất vải nghiêm túc như đang nghiên cứu luận văn học thuật, vừa xem vừa cẩn thận hỏi nhân viên bán hàng.

Giang Tự hiếm khi cười, anh hơi nhíu mày, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Khí chất quanh người anh khiến nhân viên bán hàng có cảm giác như mình đang trong buổi biện luận tốt nghiệp vậy. Thế nên cô cứ run rẩy trả lời từng câu hỏi của Giang Tự, hồi hộp đến nỗi sau lưng đổ một lớp mồ hôi.

Cuối cùng Giang Tự cũng chọn được mấy bộ quần áo có thành phần vô cùng an toàn, thiết kế cũng là kiểu sẽ không làm em bé bị ngạt thở. Lúc Giang Tự định bỏ đồ vào xe đẩy thì đột nhiên Thẩm Phương Dục ném qua đây một đống quần áo màu sắc rực rỡ. Kiểu quần áo tươi sáng kết hợp với những đồ trang trí phức tạp, nhìn giống như chiếc váy mới của công chúa nhỏ trong phim hoạt hình vậy.

Thẩm Phương Dục còn nghiêm túc đánh giá quần áo trong tay Giang Tự: “Cậu đừng mua loại này, nhìn không đẹp chút nào. Mấy bé gái nhỏ đều thích đẹp, cậu đừng chỉ mua đồ body màu trắng như vậy, nhìn giống như ông già á.”

Giang Tự cau mày lấy hai cái váy nhỏ trong xe đẩy ra, nhét lại vào tay Thẩm Phương Dục: “Không an toàn.”

Trên những cái váy xinh đẹp đó nếu không phải đính đá nhỏ thì là may hoa bằng ren. Làn da của em bé mềm mại như vậy, chẳng may bị dị ứng thì sao? Với cả quần áo màu sắc sặc sỡ thì thường không chắc có bị phai màu hay không, quá nhiều thuốc nhuộm cũng không tốt cho làn da của bé.

“Mua đồ chơi cũng không cho mua, mua quần áo đẹp cũng không cho mua!”

Thẩm Phương Dục chỉ vào chồng sách dạy học thật dày trong xe đẩy: “Còn chưa sinh mà đã mua nhiều sách như vậy rồi. Nếu sau này sinh ra rồi chắc cậu sẽ bắt con bé 3 tuổi nhận biết được ngàn chữ, 4 tuổi học thuộc thơ Đường, 5 tuổi học vi phân tích phân, 6 tuổi nhảy lớp vào Thanh Bắc hả? Nếu tôi là con gái cậu thì tôi không thèm chui ra đâu.”

Quan điểm giáo dục của Giang Tự rõ ràng là không thể thua ở vạch xuất phát được. Bản thân anh trước nay học tập không hề thua kém người khác, đương nhiên anh cũng không thể tiếp nhận chuyện con mình cả ngày chơi bơi lêu lổng, khóc lóc ăn vạ.

Nhưng mà cùng là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của thành phố B năm đó, Thẩm Phương Dục lại trái ngược hoàn toàn với Giang Tự.

Dưới cách đánh giá bình thường của mọi người thì hắn xem như đã đạt đến đỉnh cao trong học tập. Hắn đỗ vào trường đại học trong nước với số điểm cao nhất, cũng đã lấy được bằng tiến sĩ rồi.

Thẩm Phương Dục không mong con trai hoá rồng, con gái thành phượng như những người khác, không ký thác những tâm nguyện mà mình không thể làm được lên người con. Phong cảnh trên đỉnh cao hắn đã thấy rồi, vậy nên ngược lại hắn mong con cái không cần giỏi giang như vậy, chỉ cần hạnh phúc suôn sẻ là được rồi.

Bất đồng quan điểm quá lớn, Thẩm Phương Dục đề nghị: “Cứ tách nhau ra mua đi, đợi sau này xem con bé thích đồ của ai hơn thôi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Giang Tự nghe ra thái độ nuôi dưỡng con cái qua lời nói của Thẩm Phương Dục, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tôi cảnh cáo cậu sau này đừng nghĩ đến việc chiều chuộng con bé.”

“Dù sao cũng là tôi nuôi con bé, cậu không quản được đâu.” Thẩm Phương Dục nói.

Vẻ mặt Giang Tự phức tạp nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói: “Tôi nói để mình cậu nuôi con bé lúc nào nhỉ?”

- ------------

Định làm thêm chương nữa mà thấy chương sau 5k chữ nên thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook